• Một trong 3 người giàu nhất lịch sử thế giới từng nói: “Một người cho tới lúc chết mà vẫn còn một gia tài trị giá bạc triệu là một sự sỉ nhục”. Vì sao những người giàu có tại Mỹ đều có chung quan niệm như vậy, họ không để lại tài sản thừa kế cho con, mà thích quyên góp cho quỹ từ thiện? 

    Andrew Carnegie là một doanh nhân người Mỹ gốc Scotland và được mệnh danh là Vua Thép. Ông là người giàu thứ 3 trong lịch sử thế giới, ông từng góp phần làm cho ngành công nghiệp sản xuất thép của Hoa Kỳ phát triển mạnh mẽ vào cuối thế kỷ 19. Andrew Carnegie từng nói: “Một người cho tới lúc chết mà vẫn còn một gia tài trị giá bạc triệu là một sự sỉ nhục”.

    ĐA PHẦN NGƯỜI DÂN MỸ ĐỀU CHO RẰNG HỌ LÀ NGƯỜI GÌN GIỮ TÀI SẢN, CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CHỦ SỞ HỮU. BỞI VẬY, BẢN THÂN KHÔNG NÊN CHIẾM ĐOẠT NHỮNG TÀI SẢN ĐÓ, MÀ PHẢI TẶNG LẠI CHO NGƯỜI KHÁC, TẶNG LẠI CHO XÃ HỘI MỚI LÀ TỐT.

    Năm 2016, mức tiền quyên góp tự nguyện tại Mỹ đạt tới con số 35.840.000.000 $, cao hơn nhiều so với bình quân đóng góp ở các nước phương Tây, gấp hai lần so với Anh Quốc và Canada, gấp 20 lần so với Italia và Đức. “All-out donation” – quyên góp toàn bộ tài sản cho xã hội sau khi qua đời, cũng là hiện tượng không có gì lạ lùng tại Mỹ.

    Rất nhiều người cho rằng số tiền quyên góp hàng trăm triệu USD của Mỹ là đến từ các công ty lớn và các tỷ phú như Gates Foundation, Zuckerberg, tuy nhiên sự thực không phải như vậy. Theo thống kê, 80%  trong số tiền quyên góp hàng trăm tỷ mỗi năm của Mỹ đến từ sự quyên tặng của các cá nhân, và 70% trong số đó là những người dân thường. Tại Mỹ không chỉ những tỷ phú, mà tất cả mọi người dân đều quan tâm tới hoạt động từ thiện, và đương nhiên các tổ chức từ thiện xin quyên góp tiền cũng hết sức tự nhiên.

    Andrew Carnegie là một doanh nhân người Mỹ gốc Scotland và được mệnh danh là Vua Thép. 

    Lý do kêu gọi tài trợ thật kỳ lạ, cách thức kêu gọi cũng rất thu hút

    Thời gian trước, một lần khi kiểm tra email, tôi đọc được một bức thư được gửi bởi một trường tư thục trực thuộc nhà trẻ Day Care, kêu gọi quyên góp cho hoạt động bồi dưỡng giáo viên của Day Care.

    Là sinh viên sống dựa chủ yếu vào tiền học bổng ở Mỹ, cả tôi và chồng đều thuộc về nhóm người nghèo túng, tuy nhiên chúng tôi vẫn quyên góp 350 USD. Đây là lần thứ ba chúng tôi nhận được thư kêu gọi quyên góp này. Lần thứ nhất là thư kêu gọi quyên góp mua sách báo tạp chí cho trẻ nhỏ tại thư viện của địa phương, lần thứ hai là của McDonald House Charities kêu gọi quyên góp cho trẻ em nghèo bị bệnh.

    Người Trung Quốc có câu tục ngữ “cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn”, tạm dịch: “Ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn”. Nếu không vì tình cảnh vạn bất đắc dĩ, ví dụ như mắc bệnh hiểm nghèo cần kêu gọi quyên góp, thì chúng ta không có thói quen yêu cầu người khác móc tiền một cách công khai giúp đỡ mình. Tuy nhiên tại Mỹ việc kêu gọi quyên góp và quyên tiền là việc diễn ra bình thường như cơm bữa.

    Những người Mỹ muốn xin tài trợ, họ có rất nhiều lý do ‘không bình thường’ để kêu gọi: Ví dụ đặt nhầm vé máy bay, muốn đặt vé mới cũng kêu gọi xin tiền, tiền đặt cọc kiện tụng ly hôn cũng kêu gọi quyên tiền, … các chủng các loại lý do khác nhau đều có. Mà người Mỹ ở đây cũng thật thiện tâm, với bất kỳ lý do nào, họ cũng đều sẵn sàng quyên góp tiền.

    Tại Mỹ việc kêu gọi quyên góp và quyên tiền là việc diễn ra bình thường như cơm bữa.

    Còn cách thức xin quyên góp của các tổ chức từ thiện cũng rất ‘tinh tế’ và thu hút, họ rất biết cách tìm ra mối liên hệ giữa bạn và mục đích của việc quyên góp đó. Họ không lôi kéo bạn vào những gì cao siêu rộng lớn như chủ nghĩa yêu nước, quan tâm toàn nhân loại hay những gì liên quan tới tôn giáo, mà viết ra những điều bạn đóng góp được trong khoản tiền quyên góp đó, viết một cách rất cụ thể và thiết thực.

    Ví dụ: Trong một bản kêu gọi quyên góp có in câu rằng: “Mục đích của việc quyên góp này là dạy trẻ nhỏ yêu thích đọc sách, tôn trọng kiến thức, và là một cách chia sẻ rất tốt với những người khác”. Đọc được câu này chắc chắn những người tôn trọng tri thức, mong muốn thế hệ sau được giáo dục tốt hơn sẽ sẵn sàng bỏ hầu bao ra quyên góp.

    Người quyên góp tiền tích cực chủ động, người xin tài trợ coi như chuyện đương nhiên

    Network for Good, một tổ chức phi lợi nhuận tư vấn dành cho những người quyên góp từng làm một cuộc khảo sát trên mạng với nội dung: Tại sao người dân Mỹ thích quyên góp tiền? Kết quả đại khái có thể chia thành hai phái như sau:

    Phái chủ nghĩa tình cảm: Cảm giác đạt được thành quả, theo trào lưu, tăng cường mối quan hệ với người khác, được người khác nhớ đến.

    Phái chủ nghĩa thực dụng: Thật tâm muốn giúp đỡ người khác, truyền thống gia đình, tôn giáo, cắt giảm thuế, tạo dựng hình tượng tốt đẹp.

    Ngoài ra việc người dân Mỹ luôn hào phóng quyên góp cũng có liên quan rất lớn tới chính sách khích lệ của chính phủ. Từ năm 1917, chính phủ Mỹ công khai hoạt động liên quan tới chính sách miễn thuế để khích lệ quyên góp, quyên góp một phần tiền trong tổng lương tháng của bản thân để miễn trừ thuế thu nhập cá nhân.

    Tại Mỹ, những người dân có thu nhập trên 50 nghìn USD một năm phải nộp 8% thuế thu nhập cá nhân, dưới 50 nghìn USD phải nộp 5% thuế thu nhập cá nhân một năm. Có nghĩa là những người có thu nhập 51 nghìn USD (chỉ thêm 1.000 USD) cũng sẽ phải nộp thêm 3% thuế thu nhập cá nhân. Bởi vậy có rất nhiều người đã mang số tiền thừa ra đó để đi quyên góp. Đối với họ, vừa giảm bớt việc nộp thuế lại có thể làm việc thiện, thì sao có thể không làm chứ?

    MẶT KHÁC NHỮNG NGƯỜI DÂN MỸ, NHẤT LÀ NHỮNG NGƯỜI CÀNG THÀNH CÔNG, CÀNG GIÀU, THÌ ĐỀU NHẬN ĐỊNH QUÁ TRÌNH TÍCH LŨY TIỀN BẠC LÀ MỘT QUÁ TRÌNH VÔ CÙNG THÚ VỊ. VẬY NÊN HỌ KHÔNG MUỐN TƯỚC ĐOẠT ĐI LOẠI QUYỀN LỢI NÀY CỦA CON CÁI. CŨNG BỞI VẬY, HỌ BẰNG LÒNG DẠY CHO CON CÁI NHỮNG ĐIỀU TÂM HUYẾT CẦN CÓ BAN ĐẦU, CÒN VIỆC KIẾM TIỀN LÀ DỰA VÀO NĂNG LỰC TỰ THÂN CỦA MỖI ĐỨA TRẺ.

    Công khai minh bạch sử dụng tiền từ thiện cũng rất quan trọng

    Tại Mỹ, cho dù là cá nhân hay tổ chức từ thiện, kêu gọi quyên góp nhìn chung đều rất thẳng thắn chân thành, khoản tiền đó dùng với mục đích gì đều được khai báo rất rõ ràng. Ví dụ trong thư kêu gọi quyên góp của Day Care, họ sẽ nói cần bao nhiêu tiền, dùng cho ai, bao nhiêu người và sử dụng như thế nào. Và thực sự những tổ chức này, họ quyên góp tiền cho dân và dùng cho người dân.

    Một trong những loại dịch vụ mà tổ chức McDonald House Charities cung cấp, đó là xây nhà ở bên cạnh bệnh viện, cung cấp chỗ ăn ở miễn phí cho những người mẹ sinh non, thuận tiện cho họ trong việc chăm sóc thăm nom con cái trong viện. Bằng những hoạt động như vậy, bạn sẽ thực sự cảm thấy rằng số tiền của mình không lãng phí và được sử dụng rất đúng mục đích.

    Thay vì để lại tiền bạc tỷ cho con cái thừa kế, họ lại quyên góp hết cho xã hội, để con cái có cơ hội tự lực cánh sinh, tự bước đi trên đôi chân của mình.

    Độ công khai của các tổ chức từ thiện tại Mỹ rất cao, cơ quan thuế quy định mỗi năm họ phải làm báo cáo thuế một lần, cần thống kê chi tiết làm những hạng mục gì, tiêu hết bao nhiêu tiền, tài sản là bao nhiêu. Mỗi năm đều phải làm báo cáo tài chính công khai đăng trên mạng để mỗi người dân khi cần thiết đều có thể kiểm tra được. Sau khi họ nhận được tiền quyên góp đều sẽ có phiếu thu công khai minh bạch, có bằng chứng rõ ràng. Có thể thấy rằng sự công khai minh bạch ở đây đã tạo dựng được niềm tin của dân chúng, cũng khiến việc quyên góp từ thiện ở Mỹ ngày càng trở nên thiết thực và phổ biến rộng rãi.

    Đặc biệt, quan niệm của các bậc cha mẹ Mỹ về vấn đề tiền bạc khiến chúng ta không khỏi suy ngẫm. Thay vì để lại tiền bạc tỷ cho con cái thừa kế, họ lại quyên góp hết cho xã hội, để con cái có cơ hội tự lực cánh sinh, tự bước đi trên đôi chân của mình. Làm như vậy, họ vừa là một người có ích cho cộng đồng xã hội, lại làm đúng vai trò của một người cha người mẹ sáng suốt. Điều này, đối với những ai đang ra sức nai lưng ‘làm trâu làm ngựa’ hòng tích trữ tiền bạc cho con cái về sau, phải suy ngẫm và nhìn nhận lại mình.

    Theo Đại Kỷ Nguyên

  • Gia đình ông Chiểu từng nợ thóc, gạo của hàng trăm người ở khắp tỉnh, vì muốn cho 10 con đi học.

    Ngày họp mặt gia đình 2/9, mới mờ sáng, ông Nguyễn Xuân Chiểu, 85 tuổi đã í ới gọi vợ "bà ơi, dậy thôi". Bà An Thị Dần, 83 tuổi, vợ ông vén lại mớ tóc bạc, bảo chồng "Tôi cả đêm có ngủ đâu mà ông phải gọi". Rồi ông bà ra vườn, bắt hơn hai chục con gà giết thịt để làm cơm đón con cháu. 

    6 giờ sáng, tiếng dao thớt leng keng, tiếng bước chân nườm nượp. Bầy con cháu 70 người lũ lượt kéo về, xắn tay áo hộ ông bà nấu nướng, ba phòng bếp đều đỏ lửa. Con lợn nặng một tạ mổ, bày ra một quầy thịt lớn. Đúng trưa, 10 mâm cơm ăm ắp thịt gà, thịt lợn, rau xanh... được xếp vào hai dãy bàn, trong nhà ăn rộng hơn 50m2. Nhà ăn đó 30 năm trước, là ngôi nhà tranh rách nát, ông Chiểu và vợ chạy ăn từng bữa nuôi bầy con 10 đứa.

    Những năm 1970, lũ con đứa nào cũng đói, mặt xanh như tàu lá. Cha mẹ đi làm, cứ vài bữa, các con ông Chiểu lại phải vác cái rá thủng đi khắp làng vay gạo. Có lần, thằng con thứ ba đi bộ ra tận đầu làng, cách nhà một km, nhưng vẫn về tay không. Đói khổ, bị người đời mỉa mai, ông Chiểu về hối thúc đàn con: "Thầy ức quá, các con phải cố lên, phải học thật giỏi!". Lũ con lem luốc nhìn cha ỉu xìu "Khó lắm thầy bu ơi!".

    Vậy là 5 trai, 5 gái (sinh từ 1956 đến 1976) đều được ông bố là giáo viên thể dục và bà mẹ nông dân "xua" đi học hết.

    "Bố rất chiều mẹ vì ngày xưa mẹ quá khổ cực, những ngày bố đi dạy học, mẹ ở nhà chăm 10 người con, kéo cày thay trâu để kiếm gạo nên sức khỏe giảm sút nhanh", chị Hằng, con thứ 7 của ông Chiểu, bà Dần, cho biết. Ảnh: Đức Minh.

    Một bữa, thầy hiệu trưởng của ông Chiểu từ xa đến thăm. Đến giờ cơm trưa, nhà hết gạo, chỉ còn quả bí ngô, cậu con trai thứ 3 đội lên đầu, đứng ngoài sân gọi "bu ơi", ý muốn xin mẹ cho nấu. Bà Dần nhìn ra gật đầu.

    Mấy đứa trẻ cử cậu thứ 9 sang hàng xóm vay muối về chấm bí ngô luộc. "Cậu ấy sang, hàng xóm ngần ngừ 'nhà mày có bát muối cũng không mua được mà ăn'. Tủi thân, cậu ấy bỏ về, nằm giữa nhà khóc tu tu", chị Hằng, 49 tuổi, con thứ 7 của cụ Chiểu kể. Lúc đó, lũ trẻ bảo nhau: "Thầy nói đúng, anh em mình phải học thật giỏi để thoát nghèo".

    Để có tiền cho con học, ông Chiểu "vừa làm thầy, vừa làm thợ, đi chợ, làm nông". Đầu tuần, ông dậy từ một giờ sáng, đi bộ khoảng 40 km đến trường ở Thường Tín, Hà Nội dạy học, cuối tuần lại đi bộ về. Ngày nghỉ, ông cùng vợ mua quýt, vôi, tòng teng quang gánh đi khắp Hà Nội, Hà Nam, Ninh Bình, Nam Định bán. Ông tự làm máy xát dong, trồng rau để kiếm thêm, ngoài việc cấy một mẫu ruộng để lấy lúa ăn. Nhà không có gạo thì ăn rau, ăn củ chuối.

    "Làm giáo viên lương thấp, làm thầy giáo thể dục lại không được coi trọng, nhưng tôi vẫn cố theo, vì đó là cơ hội duy nhất để tiếp xúc với những người có tư tưởng tiến bộ", ông Chiểu nói.

    Nhiều năm phải đi vay, gia đình ông Chiểu nợ khắp nơi. Vài bữa lại có người đến ngôi nhà tranh xiêu vẹo đòi thóc, đòi tiền. Ông Chiểu mời vào nhà bảo "Ngày nào các bác cũng đến đòi, tiếp các bác tôi chẳng còn thời gian làm mà trả nợ. Tôi hẹn bác này 3 tháng, còn bác đây 2 tháng sẽ trả". Có người đồng ý, nhưng cũng có người chửi, nhiều lần ông phải chạy sang nhà anh trai trốn.

    Biết cha vốn tự trọng cao, vì con mới phải chịu lún, bầy con của ông càng quyết tâm đổi đời.

    "Người ta đến đòi nợ, mấy chị em tôi vẫn mắc võng lên cành cây hồng xiêm nằm học. Họ quát tháo ồn quá thì lại chui vào buồng, đóng kín cửa học. Nửa đêm, hai cái đèn dầu cạn, mấy đứa bảo nhau đổ nước cho váng nổi lên", chị Hằng nhớ lại.

    Tối tối, vợ chồng ông Chiểu không nhắc con học, ngược lại thường phải kêu các con đi ngủ sớm. "Thằng con thứ 3 hôm nào đi cuốc đất cũng cài cuốn sách sau lưng. Cứ nghỉ tay là nó lại đặt ngang cán cuốc làm chỗ ngồi, rồi lôi sách ra học", bà Dần kể.

    Mười đứa trẻ lần lượt đậu đại học, 7 người chọn ngành sư phạm. Hành trình gồng gánh nuôi con của vợ chồng ông Chiểu kéo dài thêm 20 năm, năm nào cũng có 2 đứa đang học. Các con vừa gắng học giỏi để giành học bổng, vừa đi làm thêm để có tiền trang trải.

    Khoảng cuối những năm 1990, các con ông Chiểu đi làm, trả dần hết nợ. Giờ đây, "thằng con thứ 3" mang sách ra ruộng mà bà Dần nhắc đến đã là một phó giáo sư, tiến sĩ. "Thằng thứ 9" nằm lăn dưới đất khóc vì không xin được muối đã là một thạc sĩ, hiện dạy cấp 3 tại một trường điểm của huyện Lý Nhân. Tám người con còn lại, có một tiến sĩ nữa.

    Ông Chiểu chưa bao giờ phải dùng roi vọt. "Nhà khác 10 đứa thì thường có đứa nọ đứa kia sứt sẹo, hư hỏng, nhà tôi may mắn là đều trọn vẹn. Các con chưa từng làm tôi thất vọng", ông nói. Ảnh: Đức Minh.

    Nếu tính cả dâu rể và hàng cháu, nhà ông Chiểu hiện có một phó giáo sư, 5 tiến sĩ và 20 thạc sĩ. Con gái đầu của vợ chồng ông thời đó là người con gái duy nhất trong xã Văn Lý đi đại học.

    Ông Ngô Thanh Thủy, Chủ tịch hội khuyến học xã Văn Lý cho biết: "Gia đình ông Chiểu là gia đình nổi tiếng nhất huyện Lý Nhân là ham học. Từ thuở hàn vi cho đến bây giờ, ông ấy vẫn luôn là người truyền lửa cho các con cháu nỗ lực".

    Vợ chồng ông Chiểu hiện sống cùng con trai thứ 9. Các con đều đã thành đạt, nhưng ông bà chẳng nghỉ ngơi. Ông Chiểu sáng nào cũng lúi cúi ngoài vườn, vun hàng chục gốc hồng xiêm, gốc bưởi trong khu vườn rộng hơn nghìn mét vuông. Còn bà Dần sẽ trẩy bưởi, hồng xiêm bán. 

    "Chúng tôi bước chân ra đời, cũng đối mặt với nhiều thách thức, nhưng học được ở cha mẹ chữ ‘nhẫn’, sự bền bỉ, kiên cường. Anh em chúng tôi cũng chẳng bao giờ tỵ nạnh nhau cái gì, vì quãng thời gian khổ cực nhất, chúng tôi đã luôn đùm bọc nhau", Phó giáo sư - tiến sĩ Nguyễn Đức Minh, con trai thứ 3 của ông Chiểu nói.

    Lễ 2/9 năm nay, xong cơm trưa, 10 người con quây quần "tám chuyện" dưới tán cây hồng xiêm 60 năm tuổi - nơi năm xưa họ từng mắc võng đọc sách, trốn người đòi nợ.

    Theo VnExpress

  • Xem bài trên facebook tố cáo một nhóm học sinh xả rác bừa bãi, có mặt con mình, chị Stacey Robertson phạt con đi nhặt rác cả ngày.

    Chị Stacey Robertson ở Wirral, Anh phát hiện con trai Louie, 14 tuổi, xả rác bên ngoài quán cà phê, sau khi thấy hình ảnh về cậu bé trên mạng xã hội.

    Bài viết cáo buộc cậu bé và nhóm bạn ném thức ăn và rác rưởi khắp sàn, kèm lời bình "Nếu đứa trẻ trong hình là con bạn, hy vọng bạn sẽ tự hào về chúng".

    "Mỗi lần nhìn thấy bức ảnh này, tôi co rúm người lại. Tôi không dạy con như thế", chị Robertson nói.

    Louie bị mẹ bắt nhặt rác. Ảnh: Stacey Robertson.

    Ngày 29/9, chị lập tức viết lên Facebook: "Cậu bé mặc áo hồng trong bức ảnh chính là con trai 14 tuổi của tôi. Ngày mai, thằng bé sẽ phải nghỉ học và đi nhặt rác dù trời mưa hay nắng".

    Người mẹ cho biết, chị sẽ cập nhật các hình ảnh con mình đi nhặt rác cho mọi người và yêu cầu Louie phải xin lỗi tất cả những người bị làm phiền vì hành vi của cậu.

    "Nhân viên quán cà phê có thể nhắn tin cho tôi. Tôi sẽ sắp xếp thứ bảy hoặc chủ nhật, yêu cầu Louie phải rửa chén bát hoặc làm bất cứ việc gì cần thiết để chuộc lỗi với quán. Tôi sẽ có mặt để giám sát thằng bé", người mẹ nói thêm.

    Louie bị mẹ bắt nhặt rác. Ảnh: Stacey Robertson.

    Đúng như tuyên bố, ngày 30/9, chị Robertson đã yêu cầu con trai đi nhặt rác xung quanh trung tâm cộng đồng địa phương ở Leasowe một ngày. Louie phải nhặt hai túi rác màu đen chứa đầy vỏ nước uống bằng nhựa, chất thải của chó và các chất thải cứng như thủy tinh. 

    "Mẹ muốn cháu nhận ra cháu đã hành động sai trái, nhưng thật ra, không phải như những gì mọi người nhìn thấy đâu", Louie biện bạch.

    Thành quả của cậu nhóc. Ảnh: Stacey Robertson.

    Tuy nhiên, mẹ cậu bé cho rằng con trai mình đang nói dối: "Louie đã ném cốc giấy và khoai tây chiên xuống đất. Sau đó thằng bé nói với bạn sẽ đến bưu điện mua đồ uống, đó là lý do vì sao con trai tôi không có trong bức hình thứ hai".

    Hai túi rác cậu nhóc nhặt được. Ảnh: Stacey Robertson.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Janey Little, 16 tuổi, học sinh trường Clevedon, North Somerset trở thành nữ sinh "thông minh nhất nước Anh" khi 13 môn của kỳ thi GCSE đạt 9 điểm tối đa.

    Theo số liệu điểm thi được công bố vào 22/8, Janey được 8 điểm môn Nghiên cứu kinh doanh và em cùng 10 học sinh khác là những người có thành tích tốt nhất cả nước khi có 12 môn đạt 9 điểm. 

    Cô gái quyết định nộp đơn phúc khảo lên Hội đồng chấm thi GCSE. Sáng 24/9, Janey nhận được kết quả xác nhận điểm môn Nghiên cứu kinh doanh của em là 9. Thành tích này giúp Janey trở thành cô gái "thông minh nhất nước Anh" khi đạt số điểm tuyệt đối.

    Janey Little. Ảnh: Bristol Post

    "Em rất bất ngờ khi nhận được kết quả này. Thật tuyệt khi thấy công sức mình bỏ ra được đền đáp xứng đáng", Janey nói.

    13 môn Janey đạt điểm tối đa gồm: Lịch sử, Toán, Thống kê, Sinh học, Hóa học, Vật lý, Tôn giáo, Ngôn ngữ Anh, Văn học Anh, Âm nhạc, tiếng Latin, Khoa học máy tính và Nghiên cứu kinh doanh.

    "Đây là một vinh dự đối với trường chúng tôi. Janey là học sinh khiêm tốn, chăm chỉ, tốt bụng và rất xuất sắc", thầy Jim Smith, hiệu trưởng trường Clevedon, nói. Thầy hy vọng với thành tích này, các nhà tuyển dụng sẽ dành sự quan tâm cho Janey và em có nhiều cơ hội việc làm trong tương lai.

    Bảng điểm tuyệt đối của Janey tại kỳ thi GCSE. Ảnh: Bristol Post

    Ngoài việc tham gia nghiên cứu và hoạt động trong các câu lạc bộ, Janey đã viết bốn cuốn tiểu thuyết và đang lên kế hoạch xuất bản cuốn thứ năm. Em đặt mục tiêu trở thành sinh viên Đại học Oxford, khoa PPE (Triết học, Chính trị và Kinh tế) để sau này có thể hoạt động trong lĩnh vực chính trị.

    Janey sẽ có bài phát biểu chia sẻ kinh nghiệm và truyền cảm hứng học tập tới các học sinh, phụ hynh trường Clevedon vào ngày 3/10.

    GCSEs (General Certificates of Secondary Education) là bằng cấp học thuật đầu tiên trong hệ thống văn bằng của Anh quốc. Trong 2 năm cuối của chương trình phổ thông bắt buộc (độ tuổi từ 14 đến 16), học sinh phải thi lấy chứng chỉ GCSE vào tháng 5-6 hàng năm.

    Thông thường, học sinh phải thi khoảng 8 môn học GCSE, bao gồm cả tự chọn và bắt buộc. Kết quả thi GCSE là yếu tố quan trọng trong hồ sơ dự tuyển đại học của học sinh Anh.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Mẹ của hai đứa trẻ cảm thấy vui vì các con của mình biết yêu thương nhau bao nhiêu thì lại đau lòng bấy nhiêu khi phải chứng kiến cậu con trai bé nhỏ đau đớn vì bệnh tật.

    Là thứ tình cảm gắn liền với con người như bản năng nên mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình luôn được coi là ưu tiên hàng đầu. Chứng kiến em trai bé nhỏ của mình phải chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác, một bé gái người Mỹ đã ở bên để chăm sóc và động viên. Vô tình bắt gặp khoảnh khắc cảm động đến rơi nước mắt này, mẹ của hai bé đã chụp lại và chia sẻ lên mạng để khiến mọi người hiểu được tình cảm gia đình có sức mạnh như thế nào khi con người gặp phải khó khăn trong cuộc sống.

    Bức ảnh khiến bà mẹ vừa hạnh phúc, lại vừa đau lòng.

    Bức ảnh cảm động được cô Kaitlin Burge chụp lại vào hồi tháng 1/2019 khi cậu bé Beckett Burge đang nôn ọe trong toilet. Thấy vậy, cô chị Aubrey đã đứng kề bên để xoa lưng và dỗ dành em trai. Sau khi đưa em vào ghế nằm nghỉ, Aubrey còn ngỏ ý phụ giúp bố mẹ việc lau dọn buồng tắm.

    Tháng 8/2018, cậu bé Beckett được chẩn đoán mắc căn bệnh bạch cầu nguyên bào cấp tính, một dạng ung thư máu khiến các tế bào máu trắng bất thường tích tụ trong tủy xương đồng thời gây ảnh hưởng tới việc sản sinh ra tế bào máu bình thường. Khi đấy, bé mới chỉ 2 tuổi.

    Cũng từ đó, Beckett đã phải chiến đấu trường kỳ trong bệnh viện với đủ các xét nghiệm và điều trị, từ truyền hóa chất, cho tới truyền máu hay tiểu cầu... Tuy nhiên, những đau đớn đó cũng dần tan đi khi cậu bé nhận được sự yêu thương và chăm sóc của cô chị Aubrey.

    Mặc dù chỉ lớn hơn Beckett 14 tháng tuổi nhưng Aubrey đã rất chững chạc khi tỏ ra là một người chị cả trong nhà. Cô bé sẵn sàng ở nhà trông em thay vì ra ngoài nô đùa với bạn bè. Bà mẹ 28 tuổi sống tại thành phố Princeton, bang Texas cho biết, ở nhà Aubrey và Beckett thân thiết với nhau như những người bạn.

    Khi phải chứng kiến ngoại hình ngày một tiều tụy của Beckett, Aubrey đã rất lo lắng. Cô bé đặt ra vô số câu hỏi khó cho bố mẹ chỉ để hiểu rõ hơn về bệnh tình của em trai.

    Aubrey lau dọn buồng tắm sau khi em trai nôn ọe.
    Hai đứa trẻ không chỉ là chị em, mà còn thân thiết như bạn bè.
    Beckett sẽ còn phải điều trị hóa chất thêm 2 năm nữa.

    Viethome (theo Helino)

  • Trong khi luật pháp Anh cho phép các bậc cha mẹ tự do nuôi dạy con cái theo cách họ muốn, cũng như theo niềm tin và tôn giáo của riêng họ, có một số điều luật quy định những việc cha mẹ không được làm với con.

    Sau đây, chúng ta hãy cũng xem những gì luật pháp cấm cha mẹ làm với con cái mình.

    tre em anh quoc

    1) Không cho con đi học hoặc để chúng bỏ học

    Cha mẹ có nhiệm vụ cung cấp cơ hội giáo dục đầy đủ cho con cái. Theo luật, phụ huynh có trách nhiệm đảm bảo con cái của họ (từ lớp tiền tiểu học đến 16 tuổi) được đi học toàn thời gian. Nếu con bạn không đến trường thường xuyên, các dịch vụ bảo vệ trẻ em địa phương có thể có hành động pháp lý chống lại bạn.

    Ngay cả khi con bạn nghỉ học mà bạn không biết, với tư cách là phụ huynh, bạn vẫn phải chịu trách nhiệm và có thể bị coi là phạm tội. Các hiệu trưởng hiện có thể gửi các thông báo phạt lên tới 100 bảng tới các phụ huynh không đảm bảo con cái mình đi học đầy đủ.

    Mặc dù Chính phủ rất muốn tất cả trẻ em ba và bốn tuổi được hưởng lợi từ việc giáo dục và vui chơi trong năm đầu đời, cha mẹ không có nghĩa vụ pháp lý phải cho con tiếp nhận giáo dục sớm.

    2) Cho con ngồi sai chỗ trên xe hơi

    Cha mẹ được yêu cầu phải đảm bảo con họ ngồi đúng chỗ ngồi phù hợp với độ tuổi của chúng trên xe. Người lái xe cũng được pháp luật yêu cầu phải đảm bảo hành khách nhỏ tuổi được thắt dây an toàn. Là lái xe, nếu bạn bị phát hiện không cho trẻ sử dụng ghế ngồi ô tô trẻ em hoặc không thắt dây an toàn, hình phạt cố định dành cho bạn là 100 bảng. Nếu vụ việc được đưa ra tòa, bạn có thể phải đối mặt với khoản tiền phạt lên tới 500 bảng.

    Ngoài ra, để ghế trẻ em (loại quay mặt về phía sau) ở vị trí ghế trước cũng là bất hợp pháp nếu đây là loại xe có túi khí tự động. Trong trường hợp này, túi khí phải được hủy kích hoạt hoặc ghế trẻ em phải được đặt ở ghế sau.

    Ngoài các hình phạt pháp lý, việc không thắt dây an toàn hoặc không đảm bảo rằng hành khách trẻ em được sử dụng ghế trẻ em phù hợp cũng có thể ảnh hưởng đến việc chi trả bảo hiểm trong trường hợp gặp tai nạn.

    3) Đánh con

    Hiện tại, việc cha mẹ đánh con không phải là bất hợp pháp, nhưng nếu việc đánh đập không còn là một ‘hình phạt hợp lý,’ phụ huynh có thể bị buộc tội với một loạt các tội danh. Nếu đánh trẻ để lại dấu vết, chẳng hạn như vết bầm có thể nhìn thấy, sưng nhẹ hoặc gây tổn hại về tinh thần, hoặc nếu trẻ bị đánh bằng gậy, roi, thắt lưng hoặc các đồ vật khác, điều đó sẽ được coi là ‘không hợp lý’ và do đó là bất hợp pháp.

    Việc giáo viên, nhân viên nhà trẻ và nhân viên chăm sóc trẻ em đánh con của người khác là bất hợp pháp.

    NSPCC và các tổ chức từ thiện trẻ em khác vẫn đang tiến hành các chiến dịch kêu gọi cấm hoàn toàn việc đánh đập trẻ. Tuy nhiên, điều này vẫn chưa có hiệu lực.

    4) Để mặc con một mình

    Luật pháp không quy định độ tuổi thích hợp để đứa trẻ được ở một mình, nhưng việc để trẻ một mình là một hành vi phạm tội nếu điều đó khiến chúng gặp nguy hiểm. Cha mẹ có thể bị truy tố nếu họ để mặc đứa trẻ 'theo cách có thể gây ra đau đớn hoặc tổn thương không cần thiết cho sức khỏe'.

    Khi nào được để con một mình phụ thuộc vào việc bạn và con có cảm thấy thoải mái và tự tin khi làm như vậy không. Cha mẹ vẫn có trách nhiệm với đứa trẻ cho đến khi con được 16 tuổi.

    NSPCC nói:

    • trẻ em dưới 12 tuổi hiếm khi đủ trưởng thành để ở một mình trong một thời gian dài
    • trẻ em dưới 16 tuổi không nên ở một mình qua đêm
    • trẻ sơ sinh, trẻ mới biết đi và trẻ nhỏ không bao giờ được phép ở một mình

    5) Hút thuốc khi có trẻ em trong xe

    Từ tháng 10 năm ngoái, việc hút thuốc trong xe hơi hoặc các phương tiện khác dưới sự có mặt của bất cứ ai dưới 18 tuổi đã trở thành hành vi bất hợp pháp. Người lái xe và hành khách có thể phải đối mặt với mức phạt 50 bảng nếu họ bị bắt gặp hút thuốc khi có một đứa trẻ trong xe.

    6) Để con đạp xe trên phố

    Bất cứ ai, kể cả trẻ em, đi xe đạp trên vỉa hè dọc theo các con đường đều bị coi là có hành vi bất hợp pháp, trừ khi đó là đường dành riêng cho xe đạp. Do đó, là cha mẹ, bạn không nên để con bạn đạp xe ngoài phố.

    Tuy nhiên, trẻ em dưới mười tuổi đều ở dưới độ tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự. Do đó, nếu bạn để đứa con năm tuổi của mình đi trên đường, chúng sẽ vi phạm pháp luật. Trong khi về mặt lý thuyết, dù cảnh sát có thể ngăn chặn trẻ nhỏ đi xe đạp trên vỉa hè, họ không có quyền bắt giữ, phạt tiền hoặc thậm chí cảnh cáo chúng.

    7) Cho trẻ uống rượu

    Cho trẻ dưới năm tuổi sử dụng rượu là hành động bất hợp pháp. Tuy nhiên, thật ngạc nhiên khi được biết pháp luật không hề cấm cha mẹ cho trẻ trên năm tuổi sử dụng chất có cồn ở nhà riêng hoặc các cơ sở được phép bán rượu bia.

    8) Để cho con sống một mình quá sớm

    Cha mẹ có con dưới 16 tuổi phải chịu trách nhiệm cung cấp cho con chỗ ở an toàn.

    Cha mẹ không được phép ngăn con ra ngoài sống bằng cách nhốt con trong nhà hay sử dụng vũ lực, nhưng họ có thể đem vấn đề ra trước tòa để đưa con trở lại nếu chúng bỏ nhà đi.

    9) Chia sẻ phòng ngủ với anh chị em

    Hiện tại ở Anh không có luật cấm trẻ em khác giới tính chia sẻ phòng ngủ. Tuy nhiên, NSPCC khuyên rằng trẻ em khác giới trên mười tuổi không nên ở chung phòng.

    Nếu bạn thuê nhà hội đồng, hoặc nhà của bạn thuộc sở hữu của hiệp hội nhà ở, có thể có các quy tắc hạn chế trẻ em khác giới trên mười tuổi ở chung phòng.

    10) Bắt trẻ làm việc

    Luật lao động trẻ em rất phức tạp. Công đoàn và NSPCC ước tính có hơn 200 điều luật, bao gồm luật pháp châu Âu và quốc tế cũng như luật pháp địa phương, quy định về việc trẻ em làm việc.

    Đạo luật Trẻ em và Thanh thiếu niên 1933 (CYPA) quy định 14 là độ tuổi tối thiểu để trẻ em có thể nhận việc làm, và chỉ là việc làm bán thời gian, nhưng có những hạn chế về loại công việc và số giờ.

    Không ai dưới 16 tuổi có thể làm việc trong một cửa hàng bán thịt, trong một khu hội chợ hoặc khu giải trí, giao sữa hoặc làm việc trong một nhà bếp thương mại.

    Trẻ 14 tuổi chỉ có thể làm 'công việc nhẹ' và không thể làm việc hơn hai giờ trong một ngày học. Vào thứ bảy hoặc một ngày trong những ngày được nghỉ học, các em không thể làm việc quá năm giờ và vào Chủ nhật, không quá hai giờ. Trẻ em không thể làm việc hơn 25 giờ trong một tuần và phải có ít nhất hai tuần nghỉ liên tiếp trong một năm.

    Trẻ 13 tuổi được phép làm việc bán thời gian, trên cơ sở hạn chế hơn. Công việc này sẽ bao gồm việc do cha mẹ giao cho liên quan đến làm vườn hoặc nông nghiệp, hoặc một số loại công việc nhẹ. Chính quyền địa phương có quyền quy định số giờ cho phép trong một ngày, thời gian trong ngày, thời gian nghỉ ngơi, nghỉ ăn uống và các điều kiện khác.

    11) Cha hoặc mẹ đưa con ra nước ngoài mà không có sự cho phép của người còn lại

    Bạn phải được sự cho phép của cả hai bên cha mẹ hoặc người có trách nhiệm giám hộ theo pháp luật hoặc sự cho phép của tòa án trước khi đưa trẻ ra nước ngoài. Đưa con ra nước ngoài mà không được phép được coi là hành vi bắt cóc trẻ em.

    Tuy nhiên, nếu đứa trẻ là đối tượng của Lệnh Child Arrangements Order, cha/mẹ có địa chỉ thường trú có thể đưa chúng ra nước ngoài tối đa 28 ngày mà không cần sự cho phép của cha/mẹ không có địa chỉ thường trú.

    VietHome (Theo Hull Live)

  • Bị mẹ mắng là ngốc, đứa con đáp lại có 3 loài chim ngốc, trong đó tệ nhất là loài không bay nổi nên đẻ quả trứng bay hộ mình.

    Mỗi đứa trẻ đều có tiềm năng vô hạn, thành quả mà trẻ đạt được sau này phần lớn dựa vào cách giáo dục của cha mẹ. Tuy nhiên có hai kiểu cha mẹ khó tạo nên đứa con thành công:

    1. Cha mẹ không có chí tiến thủ mà yêu cầu con phải chăm chỉ, giỏi giang

    Dân gian từng lưu truyền câu chuyện về một đứa trẻ vì thành tích không tốt mà bị mẹ ví là con chim ngốc. Đứa trẻ không phục nói: Trên đời này có 3 loài chim ngốc, một là biết mình chậm nên bay trước, hai nghĩ sẽ mệt nên không bay. Người mẹ hỏi: "Loài thứ 3 thì sao?". Đứa trẻ nói: "Loài này đáng ghét nhất, tự mình bay không nổi liền đẻ một quả trứng để bay hộ mình".

    Câu chuyện này châm biếm một bộ phận bố mẹ lười biếng, không cố gắng nhưng luôn đòi hỏi con mình phải giỏi giang. Đối với họ, công việc đều rất qua loa, có thời gian cũng chỉ xem tivi, chơi game, xem điện thoại... Không có hứng thú với bất kì sở thích nào, càng không nghĩ đến việc đọc sách, mở mang kiến thức.

    Vậy là họ bắt đầu đặt kỳ vọng lên con cái để thỏa mãn hư vinh của bản thân: "Con phải học tập thật tốt, không được thua kém bố mẹ, biết chưa?", "Con phải làm thật tốt, cả gia đình sau này nhờ vào con".

    Đây là một lối giáo dục ích kỷ. "Cá chép hóa rồng", không sai, nhưng một phụ huynh không tự nâng cao trình độ bản thân, thì không thể đủ lập trường để dạy đứa trẻ làm như vậy. Chỉ bằng lời nói miệng, hoàn toàn không đủ thuyết phục được trẻ. 

    Hơn nữa, đứa trẻ ngày ngày bị dội vào đầu kỳ vọng sẽ sinh ra một áp lực rất lớn. So với những trẻ hành trang vào đời nhẹ nhàng thì nhóm trẻ này sẽ thiếu một phần can đảm, tự tin và quyết đoán trên con đường trưởng thành.

    Khi Mo Yan (nhà văn nổi tiếng Trung Quốc) đạt giải Nobel, ông nói rằng: "Điều đầu tiên mỗi người khi sinh ra nhận được chính là giáo dục gia đình, ảnh hưởng lớn nhất cũng là giáo dục gia đình. Đây là cách giáo dục bằng lời nói và hành động, tức là dạy người khác thế nào, mình phải làm như vậy. Bản thân tôi cũng cảm thấy giáo dục bằng hành động quan trọng hơn lời nói. Trong gia đình bạn sống, cách người lớn đối xử với công việc, với người khác có ảnh hưởng trực tiếp, vô thức làm thay đổi đứa trẻ".

    Nhà văn và dịch giả nổi tiếng Yang Lan từng mô tả ảnh hưởng của cha mẹ đối với cô trong bài viết của mình: "Bố nói có tình có lý, xuất khẩu thành chương, ăn nói mạnh mẽ. Tôi vừa ngưỡng mộ, vừa tò mò, thỉnh giáo bí quyết, bố tôi nói: 'Bí quyết nào? Đọc nhiều sách, đọc thật nhiều cuốn sách hay mà thôi'. Mẹ vất vả làm việc nhà, nhưng lúc rảnh rỗi lại mang sách cổ điển và tiểu thuyết hiện đại ra đọc. Tôi học được từ bố mẹ điều đó và rất thích đọc sách từ nhỏ. Là một tấm gương cho trẻ, cha mẹ trước hết cần trưởng thành và cải thiện bản thân nhiều hơn con cái".

    Sau khi làm cha mẹ, cũng đừng quên theo đuổi mục tiêu làm giàu tri thức cho bản thân, đó mới là cách giáo dục con có tính thuyết phục nhất.

    2. Cha mẹ tự cho mình là đúng, không nhìn nhận lại mình, không chịu thay đổi

    Trong bộ phim tài liệu "Gương", sản xuất tại Trung Quốc năm 2017, ba gia đình gặp rắc rối vì con cái bỏ học, không có lựa chọn nào khác ngoài việc gửi đến trường đặc biệt. Khi được tiếp cận lối giáo dục chạm đến tâm hồn, những đứa trẻ này lại trở về ngoan ngoãn, khác biệt hẳn trước đây. Bộ phim thể hiện rõ thông điệp trẻ em là tấm gương của gia đình và gia đình là tấm gương của xã hội. Những ông bố bà mẹ trong bộ phim tài liệu này đã thất bại trong việc dạy con, thậm chí biến con thành trẻ hư. 

    Sau khi xem phim, Yu Minhong (người sáng lập một tổ chức giáo dục) nói: "Trẻ em đều là những đứa trẻ ngoan, hãy xem cha mẹ có phải là cha mẹ tốt không".

    Nhiều bậc cha mẹ mắc lỗi khi giáo dục con cái. Nhưng khi con phạm sai lầm, họ chỉ thường nhìn thấy lỗi của con và cố hết sức để thay đổi đứa trẻ mà không học cách thay đổi bản thân. Đây là kiểu cha mẹ không biết suy nghĩ và ngoan cố.

    Họ luôn đưa ra lý do cho sự thất bại: "Con tôi đến trường tất cả đều dựa vào giáo viên", "Tôi không học cao, không biết dạy con", "Tôi rất bận rộn không có thời gian để giáo dục con cái"... Hay như dưới mỗi bài viết dạy con, kiểu gì cũng có một số bình luận: "Nói thì dễ, nhưng có mấy người làm được"; "Tôi đã làm qua như vậy, nhưng vẫn không tốt lên"...

    Trong xã hội, hiện tượng thờ ơ, nhẹ dạ, ca ngợi quá mức, kỳ vọng quá mức và không quan tâm đến con cái vẫn còn phổ biến.

    Khi một đứa trẻ có vấn đề, đầu tiên cha mẹ hãy nghĩ về hành vi của mình, xem mình có sai không. Chẳng hạn, hành vi nói dối của trẻ, có thể xuất phát từ việc cha mẹ quá nghiêm khắc khiến trẻ phải nói dối để không bị mắng.

    Không có cha mẹ sinh ra đã hoàn hảo để giáo dục con cái, nhưng chắc chắn rất khó để giáo dục con cái nếu cha mẹ ngừng học tập và từ chối trưởng thành.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Con trai muốn đi trại hè về robot và thiên văn học tại Đại học Harvard và MIT, chị Hương (Hà Nội) đầu tư 140 triệu đồng cho con.

    Khóa học kéo dài 2 tuần về kỹ năng lãnh đạo, robot và thiên văn học tại hai đại học nổi tiếng thế giới ở Boston (bang Massachusetts, Mỹ) diễn ra vào tháng 6/2018, với chi phí 4.600 đôla, chưa bao gồm vé máy bay. 

    Con trai chị - Hoàng Anh, 17 tuổi đang học trường Tạ Quang Bửu - ước mơ đi du học tự túc về ngành kỹ thuật. Cậu bé cho biết sau khóa học ngắn trên, cậu đã định hình rõ chuyên ngành và trường muốn đi học, cũng như quyết tâm theo đuổi nó. Hè năm nay Hoàng Anh đang tham gia chương trình tình nguyện một tháng tại Pháp, bằng học bổng tự giành được.


    Học sinh Việt Nam trong một trại hè năm 2018 ở sân đại học Harvard (Mỹ). Ảnh: Ngọc Thúy.

    Chuẩn bị tham dự trại hè tại Israel vào đầu tháng 7 này, Khánh Linh, 14 tuổi, học sinh một trường chuyên ở Quận 1 (TP HCM) đang vô cùng háo hức. Linh từng đi du học hè về tiếng Anh tại Singapore, nhưng đây lần đầu cô bé tham dự trại hè công nghệ với học sinh đến từ 35 quốc gia tại đất nước Do Thái. Nơi học của cô bé nằm tách biệt trên núi với phòng thí nghiệm, sân thể thao, hồ bơi và bãi cỏ tuyệt đẹp...

    Chị Nguyễn Ngọc Phương Trinh, đại diện đơn vị tổ chức cho biết, Khánh Linh đã theo học chương trình STEM (chương trình giảng dạy thực tế về khoa học, công nghệ, toán...) và có nền tảng tiếng Anh tốt, cô bé cũng từng đạt giải cao về lập trình robot. Chi phí cho chuyến đi của Khánh Linh khoảng 150 triệu đồng.

    Có con gái 3 năm tham gia trại hè quốc tế, lần lượt ở Singapore, Australia và năm nay là Anh, chi phí mỗi lần từ 80 đến 130 triệu đồng, chị Lê Thu Mai (Hà Đông, Hà Nội) cho biết điều chị kỳ vọng nhất không phải là con học hỏi được quá nhiều, mà coi đây như một quãng thời gian niên thiếu con được nghỉ ngơi, có thời gian học hỏi, trải nghiệm, xây dựng tự tin, qua đó bé sẽ tự đánh giá được nhu cầu du học thực sự sau này.

    "Nếu lớn lên con có đi du học, thì khi đó phải dành toàn thời gian cho việc học. Vì thế, đi trại hè bây giờ con sẽ hưởng thụ, vừa vui chơi, vừa làm quen dần với nền văn hóa, con người các nước, mở mang đầu óc", chị nói.

    Những chuyến du học mini là "tiền trạm" cho trẻ hướng đến du học sau này. Theo chị Nguyễn Ngọc Thúy - đại diện một đơn vị du học có cơ sở tại Hà Nội và TP HCM – càng ngày "độ chịu chơi" của cha mẹ Việt càng lớn. Một ông bố đi xe Cub cũ, quần áo bạc phếch, bán tạp hoá ở Sài Gòn, hai năm liền cho con đi trại hè Mỹ theo đơn vị của chị.

    Một phụ huynh khác, có con gái mới học hết lớp 3, đã xin tham gia trại hè Mỹ (vốn bình thường chỉ có trẻ từ lớp 7 trở lên). Trước đó cô bé này đã có kinh nghiệm hai năm đi trại hè Đông Nam Á. 

    "Nhiều bậc phụ huynh dù tổng thu nhập hàng tháng chỉ 25 -30 triệu đồng vẫn đầu tư cho con kỳ nghỉ hè gần trăm triệu. Tiếp nhận hồ sơ, tôi không nghĩ có những gia đình dồn hết cho con đến thế", chị Nguyễn Phương Hảo, ở Hà Nội, có kinh nghiệm 5 năm dẫn đoàn trại hè quốc tế, cho biết thêm.


    Học sinh Việt Nam đọc sách tại Thư viện quốc gia Singapore trong trại hè tháng 6/2019. Ảnh: Phương Hảo.

    Không dừng lại ở các trại hè thông thường..., không ít phụ huynh đầu tư cho con tham gia các trại hè về chuyên ngành kỹ thuật.

    "Con tôi đã học được về phần cứng, cháu muốn thông qua trại hè học thêm về phần mềm", chị Ngọc Lan (Đống Đa, Hà Nội) nói về khoá lập trình ứng dụng trên điện thoại mà con chị tham gia năm 2018 tại Đại học North Carolina (Mỹ) vào năm lớp 11. 

    Nhật Minh, con chị Lan cho biết, bên cạnh kiến thức thu được trong 2 tuần, cậu còn hiểu biết về văn hóa, cách học tập của học sinh Mỹ. Động lực sau chuyến đi đã giúp cậu cố gắng vượt bậc trong năm cuối cấp - từ một học sinh không quá nổi bật đã nhận được học bổng từ 8 đại học Mỹ, trong đó có những mức học bổng lên đến 95%. Con đường đến với ngành Khoa học máy tính của Nhật Minh đã rộng mở.

    Trại hè đã xuất hiện ở Việt Nam cách đây 40 năm, đó là trại hè Thanh Đa, trực thuộc Liên đoàn Lao động TP HCM. Song theo chuyên gia giáo dục toàn cầu Tô Thuỵ Diễm Quyên, trại hè mới thực sự phổ biến khoảng 10 năm trở đây. "Ở thời điểm hiện tại phải nói là bùng nổ trại hè", bà Quyên nói. 

    Khoảng cuối tháng 6 đầu tháng 7, các trường tiểu học, trung học, trường quốc tế, trung tâm tiếng Anh, trung tâm tư vấn du học... lại tấp nập tổ chức những khóa học hè. "Một trường rất nổi tiếng ở TP HCM năm ngoái thu hút trên 1.000 lượt tham dự trại hè, nhưng năm nay chỉ còn 350 lượt. Số học sinh đã phân tán sang các trại hè khác, đặc biệt các trại hè quốc tế", bà Quyên cho biết.


    Một trại hè của các em nhỏ Việt đang diễn ra tại Singapore. Ảnh: Phương Hảo.

    Với 4 năm kinh nghiệm tổ chức cho học sinh đi trại hè quốc tế, chị Nguyễn Ngọc Thúy nhận ra 2 thực tế nổi cộm:

    Thứ nhất, nhiều bậc phụ huynh kỳ vọng sau một khóa đi trại hè, con sẽ giỏi được tiếng Anh, song đây là điều không thể. Cái con tăng được chỉ là sự tự tin, thoát được vỏ bọc sợ nói tiếng Anh, mạnh dạn giao tiếp, biết thêm về đất nước mới, còn kiến thức về một ngôn ngữ không thể học thật nhanh trong vòng vài tuần. 

    "Ngay cả khi tham dự các trại hè quân đội, các con được rèn về nếp sống, song nếu khi về nhà cha mẹ không đốc thúc, cùng làm gương cho con thì chỉ sau một thời gian ngắn những nếp sống tốt được học sẽ bị mất", chị Ngọc nói. Vì vậy, sau khi con đi trại hè về, cha mẹ nên nhân lúc con đang hào hứng, có động lực muốn đi du học sau này để thúc đẩy các con tiếp tục nâng cao tiếng Anh, giữ gìn các thói quen tốt, văn minh mới học được. 

    Thứ 2, nhiều đoàn đi đông học sinh, song không chu đáo nên không đảm bảo chương trình trại hè tốt. "Tôi từng biết có đoàn 70 học sinh Việt, di chuyển bằng hai xe, mỗi khi đến đâu là chiếm cứ cả một siêu thị, khu vui ăn uống đến đó. Sự giao lưu với người khác không có, gần như các em cũng không thể hòa nhập môi trường, cuộc sống của nước đến", chị nói. Theo kinh nghiệm của chị, nên chọn đoàn không quá 20 học sinh để đảm bảo đạt hiệu quả tốt nhất. 

    Chuyên gia giáo dục Tô Thuỵ Diễm Quyên cho biết thêm, các trại hè quốc tế bùng nổ và cũng có "giá trên trời". "Nhiều trường hợp học sinh đi trại hè mà không khác gì một chuyến du lịch với chi phí đắt gấp 3 lần thông thường", bà bày tỏ.

    Để tránh được những rủi ro, trước tiên các bậc phụ huynh phải trao đổi với con em mình để tìm ra trẻ thực sự muốn gì, từ đó tìm kiếm trại hè phù hợp, cuối cùng mới tính đến giá cả. "Đôi khi không cần tham gia trại hè, mà thời gian đó để phụ bố mẹ, làm tình nguyện viên hay tham gia các dự án cộng đồng cũng rất tốt cho trẻ", bà Quyên nói thêm.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Jenk (hiện 12 tuổi) đã duy trì được công ty của mình 4 năm qua nhờ sự động viên của mẹ.

    Jenk Oz (London) được coi là CEO trẻ tuổi nhất nước Anh đang phát triển một nền tảng kỹ thuật số. Đây là công ty truyền thông mang đến thông tin giải trí dành cho trẻ em từ 8-15 tuổi. 

    Ý tưởng xuất phát khi Jenk thường xuyên chia sẻ với mẹ những hoạt động ngoại khóa ở trường qua email. Nhiều người quan tâm tới việc cậu đang làm nên Jenk muốn đưa những thông tin này vào một hệ sinh thái nhiều người xem được. Cậu đã thành lập công ty từ khi 8 tuổi.

    Trung bình mỗi năm Jenk kiếm được khoảng 50.000 bảng (khoảng 1,3 tỷ đồng). Ảnh: Telented Ladies.

    Bà Carmen Greco (55 tuổi, London) đã truyền cảm hứng để con trai tạo nên nền tảng này. "Jenk lúc đấy không thực sự quan tâm đến kinh doanh nhưng luôn có ý tưởng đặc biệt. Điều duy nhất tôi làm là gợi ý để con hiện thực hóa ý tưởng đó", bà Carmen nói.

    Người mẹ này từng là CEO của một ngân hàng lớn ở New York, sau đó đồng sáng lập một công ty thiết bị y tế. 

    Theo bà Carmen, muốn con thành công, bên cạnh con phải luôn có người cố vấn. Những người có sự nghiệp tốt sẽ giúp chúng muốn lắng nghe hơn.

    Trong mọi việc, thất vọng không chỉ mang lại sức mạnh trong tâm hồn mà còn giúp con trai của bà có thể thành công hơn về lâu dài. Bà Carmen luôn khuyến khích con đón nhận những thông tin phản hồi mang tính xây dựng ngay cả khi nó làm con phật ý. Điều đó giúp Jenk tìm ra chân lý và kiến thức.

    Còn trong sự nghiệp, bà đề cao Jenk phải suy nghĩ khác biệt với những người khác. Điều này sẽ cho phép con tạo không gian cho riêng mình trong bước đường con đi. Và không có gì quý hơn trở thành người tiên phong trong bất kỳ lĩnh vực nào.

    Bà Carmen hạn chế tối đa việc giúp đỡ con trai trong cách vận hành công ty. Ảnh: Talented Ladies.

    Nhiều người châm chọc rằng Jenk không có tài năng, tất cả chỉ từ một tay người mẹ. Đáp lại những lời đàm tiếu đó, cậu đã duy trì công ty được 4 năm qua, tự mình đi gặp đối tác. Jenk đã phỏng vấn nhiều người nổi tiếng trên thế giới.

    Nền tảng của Jenk Oz có khoảng 100.000 người theo dõi trên mạng xã hội. Hiện tại công ty có 10 nhân viên làm việc toàn thời gian. 

    "Tôi luôn phải vật lộn để cân bằng mọi thứ, nhưng vẫn chỉ là đứa nhóc thích xem phim cùng gia đình, tán gẫu với bạn bè, chơi nhạc. Và quan trọng nhất là không bao giờ bỏ bê việc đến trường", Jenk nói.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Trên cùng bàn ăn, người mẹ giàu khoe chuyến du lịch, đứa con la lên "Nhà mình có tiền', người mẹ còn lại than nghèo, đứa con cúi mặt.

    Bài viết là quan điểm của nhà báo, nhà văn Wan Bi QingQing - tác giả những cuốn sách có tiếng vang ở Trung Quốc như Một người sống tuyệt với, Yêu thế giới thêm lần nữa.

    Vài ngày trước tôi đến một nhà hàng phương Tây tình cờ thấy hai cặp vợ chồng đang ngồi ở bàn bên cạnh, mỗi người có một đứa con 6-7 tuổi. Họ cùng ăn tối.

    Trong số đó, có một người phụ nữ đeo trang sức bằng đá quý với thương hiệu nổi tiếng. Cô thao thao với gia đình đối diện về chuyến đi châu Âu vừa kết thúc, cô mua bao nhiêu món đồ xa xỉ, ăn bao nhiêu món ngon.

    Người đàn ông bên cạnh cũng rất đắc ý. "Tất cả mọi nơi trên thế giới chúng tôi đều sẽ đi hết. Bởi vì, gia đình chúng tôi có tiền". Lúc này, cậu bé ngồi giữa họ không chịu ăn đột nhiên trở nên phấn khích nói "Gia đình mình có tiền!".

    Cặp vợ chồng ngồi đối diện không có cơ hội xen vào, vẻ mặt kỳ dị thỉnh thoảng a dua theo. Cho đến khi đôi vợ chồng giàu đắc ý nói xong, người phụ nữ đối diện không thể không thở dài và nói: "Tôi thực sự ghen tị với bạn, gia đình tôi không có điều kiện như nhà bạn". 

    Câu nói của vợ khiến người chồng tái mét. Giọng điệu anh trở nên lúng túng, và hai người bắt đầu nói qua nói lại. Cặp khoe khoang nhanh chóng khuyên giải. Tuy nhiên không khí bữa ăn bị phá hủy. Bé gái ngồi giữa cặp vợ chồng cãi nhau cúi mặt, lẳng lặng ăn.

    "Gia đình chúng tôi có tiền", câu này có lẽ không xa lạ bởi vì luôn có vài người giàu có xung quanh chúng ta. Lần đầu tiên tôi nghe điều này, đó là vào năm 16 tuổi, khi tôi học trường trung học nội trú tốt nhất trong quận.

    Vào thời điểm đó, có một cô gái trong lớp rất nổi tiếng, bởi vì cha cô đang kinh doanh than. Mỗi ngày cô đều được đưa đến trường bằng xe hơi sang trọng và có các vệ sĩ. Vì cô có tiền, ai đối tốt với cô sẽ có bữa ăn miễn phí và những món quà. Tuy nhiên, cô cũng rất ngang ngược, thường xuyên bắt nạt bạn nữ cùng lớp. 

    Có lần, cô mượn bài tập về nhà của một bạn cùng bàn nhưng không được. Cô tức giận dùng những lời chửi thề xúc phạm. Có người nói thay người bạn mấy lời. Cô ấy dùng hộp bút chì đập đầu người ấy và hét lên: "Tao muốn tìm xã hội đen để giết mày. Bố tao nói rồi, gia đình tao có tiền".

    Ít lâu sau trường đã đuổi học cô bạn nhà giàu này vì đánh một bạn gái, do tranh chấp tình cảm.

    Ngày cô rời trường, gia đình cô đã cử một vài chiếc ôtô sang trọng đến đón. Cả trường hiếu kỳ trước cảnh ấy.

    Giờ đây nhìn lại, ở tuổi 16 đó cô vẫn chưa thực sự trưởng thành, những lời nói và hành động đều là cái bóng của cha mẹ.

    Có lẽ, trong gia đình cô luôn tung hô chúng ta là "người có tiền", tôn sùng "tiền bạc vạn năng". Chính những điều đó tạo nên cô gái tuổi vị thành niên kiêu ngạo, coi thường người khác. Sau này, công ty than của bố cô làm ăn thất bát. Cô ấy không học hành đến nơi đến chốn. Cuộc hôn nhân cũng sớm tan rã.

    Khi mới sinh mọi đứa trẻ đều là tờ giấy trắng. Con cái là bản sao của cha mẹ. Ở nhà hàng phương tây, cha mẹ không suy nghĩ nói một câu: "Gia đình chúng tôi có tiền", những đứa trẻ sẽ nảy sinh kiêu ngạo, ngang ngược. 

    Ấy nhưng, cha mẹ khóc lóc than nghèo cũng là thuốc độc với con. Trong cảnh ấy, người phụ nữ toát ra mùi lụn bại, với khuôn mặt oán hận cuộc sống và người chồng xấu hổ. Tất cả hiện lên sừng sững trước mắt đứa con. Đánh giá từ quần áo của họ, không có gì gọi là "sống không được" như người phụ nữ nói. Có thể họ không giàu, có thể họ có những khó khăn riêng, nhưng trước mặt những đứa trẻ, họ cố tình hoặc vô thức thể hiện sự nghèo khổ, thấp kém của mình. Kiểu cha mẹ này thường có xu hướng làm cho con cái mẫn cảm và tự ti.

    Mẹ của Phàn Thắng Mỹ trong bộ phim truyền hình ăn khách "Hoan Lạc Tụng" là một người điển hình than nghèo. Bà đã quen than nghèo khổ với tất cả người thân và bạn bè. Nên sau khi trưởng thành, Thắng Mỹ đẹp tự nhiên, nhưng tính cách của cô tự ti, mẫn cảm và có cảm giác không an toàn. Sau này cô ra thành phố lập nghiệp, người mẹ cũng liên tục than nghèo để bòn rút của con, dẫn đến một Phàn Thắng Mỹ đánh mất bản thân vì những thứ hào nhoáng.

    Giàu nhưng thận trọng, dè dặt mới là con đường đúng đắn. Nghèo nhưng cũng cần phải đúng mực, lòng dạ quang minh. Người xưa thường nói: Nghèo không cắm rễ, giàu không truyền muôn đời. Chỉ có tích thiện mới có phúc dư. 

    Vợ của diễn viên Lưu Diệp (diễn viên phim Hoàng Kim Giáp) có thể coi là một kiểu mẫu dạy con tốt. Cô không bao giờ cho con biết khái niệm "chúng tôi là những người giàu có", không bao giờ dạy chúng biết những nhãn hiệu nổi tiếng. Khi chúng tham gia "Bố ơi, mình đi đâu thế?", những đứa trẻ đi giày cũ và lời nói hành động cũng rất lịch sự, lễ phép.

    Hầu hết chúng ta đều sinh ra trong một gia đình bình thường, có rất ít của cải để thể hiện sự giàu có. Nhưng ít nhất, chúng ta cần đảm bảo không than nghèo. Cha mẹ nếu yêu mến con cái thì nên tính toán dài hạn cho con, chứ không nên tính toán hơn thiệt trước mắt. Cha mẹ thực sự thông minh sẽ không bao giờ thể hiện sự giàu có của họ, cũng không than nghèo quá nhiều.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Nhiều bậc phụ huynh tại Anh đang phải học gia sư với mức phí 40 bảng Anh/giờ để có thể hiểu bài về nhà của con cái và giúp các em theo kịp với chương trình học tại trường. 

    Chuyện học sinh theo học gia sư để có thể theo kịp bài vở tại trường đã không còn xa lạ gì. Năm 2018, cứ 4 học sinh trong độ tuổi 11-16 tại Anh và xứ Wales thì có 1 em theo học gia sư.

    Tuy nhiên, hiện nhiều bậc phụ huynh tại Anh cũng phải học gia sư với mức phí 40 bảng Anh/giờ để có thể hiểu kiến thức con em mình đang được học tại trường và đánh giá xem liệu các em có theo kịp chương trình hay không.

    Nhiều bậc phụ huynh tại Anh đang phải học gia sư để hỗ trợ việc học tập của con cái.

    Tutor House là một công ty cung cấp dịch vụ gia sư tại thủ đô London. Họ đưa ra dịch vụ gia sư cho phụ huynh sau khi làm một cuộc khảo sát trên 2.500 bậc cha mẹ và phát hiện hơn 2/3 trong số đó không thể hiểu bài về nhà của con cái.

    Một nửa các bậc phụ huynh trong số đó lo ngại nếu họ muốn giúp đỡ con cái học hành thì cũng chỉ gây trở ngại thêm.

    Hầu hết các bậc phụ huynh cho biết họ gặp rất nhiều trở ngại với những phương pháp giảng dạy cũng như các thuật ngữ mới được sử dụng trong sách giáo khoa.

    Các dịch vụ gia sư cho phụ huynh bao gồm rất nhiều môn học như toán, tiếng Anh, địa lý và khoa học. Các bậc phụ huynh có thể lựa chọn học online hay trực tiếp với gia sư.

    Alex Dyer – nhà sáng lập Tutor House cho biết nhu cầu học gia sư ở các bậc phụ huynh là do sự thiếu liên kết, trao đổi giữa nhà trường với các bậc phụ huynh.

    Chương trình giáo dục tiểu học tại Anh được sửa đổi năm 2014 đặt ra tiêu chuẩn cao hơn cho học sinh, đặc biệt với các môn toán và tiếng Anh. Kỳ thi GCSE cũng được đổi mới vào năm 2015 với nội dung khó hơn.

    Tuy nhiên, chuyên gia giáo dục Helen Pike thuộc trường cao đẳng Magdalen lại cho rằng việc phụ huynh học gia sư là không cần thiết và nhu cầu đối với dịch vụ này chỉ xuất phát từ tâm trạng lo lắng của các bậc phụ huynh.

    “Các bậc phụ huynh trở nên lo lắng khi thấy những bậc cha mẹ khác đang học gia sư và trở thành những bậc cha mẹ tốt hơn họ.

    Nhiều trường học đang làm rất tốt công tác thông tin tới các bậc phụ huynh và hỗ trợ họ làm những điều tốt nhất cho học sinh”, bà Helen cho biết.

    Viethome (theo Dân Trí)

  • Không phải một ngành khoa học nào cả, lên Đại học, thần đồng Đỗ Nhật Nam sẽ theo học ngành Âm nhạc.

    Cậu bé thần đồng Đỗ Nhật Nam từng gây bão với hàng loạt thành tích khủng khiến ai cũng choáng ngợp bạn còn nhớ không? Hẳn là trong tưởng tượng, bạn vẫn nghĩ Nhật Nam vẫn là cậu bé 10 tuổi. Nhưng không, hôm nay, Đỗ Nhật Nam đã tốt nghiệp THPT rồi đấy. Thời gian trôi nhanh khiến cho con người ta không còn chút ý niệm nào về nó nữa.

    Nhật Nam sinh năm 2001, từng hai lần được ghi vào sách kỷ lục Việt Nam: Dịch giả nhỏ tuổi nhất và Người viết tự truyện nhỏ tuổi nhất. Năm 2014, Nhật Nam nhận được học bổng của trường Saint Paul, sau đó học tại Trường Phổ thông Church Farm School (Pennsylvania, Mỹ).

    Trong quá trình học tại trường THPT Church Farm School (Pennsylvania, Mỹ), Nhật Nam cũng đạt được một số thành tích đáng nể: giải Nhất hạng mục Thuyết trình của Liên hiệp các trường phổ thông toàn thành phố Dallas; điểm tổng kết 2 học kỳ đạt 99/100 điểm; giải Ba hạng mục Nguyên tắc quản trị kinh doanh trong kỳ thi DECA…

    Cuối năm 2018 vừa rồi, Đỗ Nhật Nam cũng đã trúng tuyển vào một trường đại học của Mỹ với học bổng 71.900 USD/ năm – tức khoảng 6,6 tỷ đồng cho 4 năm học. Pomona College – một trường tư thục có lịch sử lâu đời nằm cạnh Los Angeles. Cùng với Stanford University, California Institute of Technology, Pomona nằm trong top các trường “national liberal arts”  (Đại học khai phóng) tốt nhất nước Mỹ. Pomona có 45 chuyên ngành, nổi bật là Toán học, Khoa học máy tính, Tâm lý học. Trường có tỷ lệ sinh viên/ giảng viên là 8:1.

    Được biết, lên Đại học, Nhật Nam sẽ theo học ngành Âm nhạc.

    Đỗ Nhật Nam không phải là cậu bé thần đồng 10 tuổi nữa mà tốt nghiệp THPT rồi. (Ảnh: Chị Phan Hồ Điệp)

    Chị Phan Hồ Điệp, mẹ của Đỗ Nhật Nam chia sẻ: "Ngày hôm nay đối với mẹ thực sự đặc biệt.

    Em tốt nghiệp phổ thông và mẹ, mẹ cũng tốt nghiệp khoá học làm mẹ để chuyển sang một giai đoạn mới, học hỏi nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn, thương nhớ cũng đẩy hơn.

    18 năm qua, trong khóa học đặc biệt ấy, bề bộn những sai lầm và vấp ngã nhưng cũng ngọt ngào và hạnh phúc. Nếu hỏi mẹ đi lại con đường đó, mẹ có làm tốt hơn không, mẹ không dám chắc. Chỉ có điều chắc chắn mẹ vẫn thương em như thế. Tình thương ấy ĐẦY và TRÒN rồi nên luôn và mãi là như vậy thôi em.

    Nên thành quả 18 năm là giây phút mẹ vừa xuất hiện ở sân trường, mẹ chân thấp chân cao chạy về phía em còn em khi nhìn thấy bóng mẹ thì bỏ cả hàng đang xếp để chạy ùa ra ôm mẹ vào lòng: Mẹ ơi, em đợi mẹ mãi.

    Nên thành quả 18 năm là khi em lên phát biểu vẫn đưa mắt tìm mẹ và mỉm cười.

    Nên thành quả 18 năm là khi em hát bài hát chia tay, em nói trong bài hát có câu: Hãy biết ơn người vì bạn mà khóc thầm, em đã nghĩ đến mẹ.

    Nên thành quả 18 năm là khi quay về phòng dọn đồ cho em, mẹ thấy dưới gối có ảnh mẹ và dòng chữ: Mom, I love you!

    Chỉ vậy thôi Nam là quá đủ cho lễ tốt nghiệp của... mẹ.

    Một chặng đường đã đi qua. Mới ngày nào mẹ còn nghĩ không biết bao giờ được đi họp phụ huynh cho em, giờ thì em đã là chàng trai 18 tuổi.

    Nam ơi, ai rồi cũng nên có câu chuyện để kể về cuộc đời mình. Đó có thể là chuyện vui hay buồn, thành công hay thất bại nhưng nhất định là nên có, để cuộc đời không trôi đi nhạt nhẽo.

    18 tuổi quả trẻ cho những dự định và ước mơ. Nên cứ đi và cứ kể vì hành trình còn là phía trước.

    Hôm nọ em chia sẻ rằng có thể em sẽ học ngành âm nhạc. Mẹ thực sự bất ngờ. Vì đó là điều mẹ chưa nghe thấy em nói bao giờ. Nhưng mẹ chỉ mỉm cười. Vì mẹ làm sao có thể lấy kinh nghiệm ít ỏi của mình để đặt lên em. Nên nếu em chọn gap year, em học âm nhạc hay bất cứ điều gì khác, mẹ vẫn luôn ủng hộ. Vì em trước hết, cần được trải nghiệm để trưởng thành.

    Mẹ rồi sẽ già đi, khó tính hơn, yếu thêm nhưng mẹ vẫn ở ngôi nhà có đầy tình yêu của mẹ, để chở đợi và thương mến em.

    Hôm nay, mẹ tự chúc mừng mẹ vì đã là học sinh luôn cố gắng trong khoá học làm mẹ đấy thiêng liêng và kì diệu.

    Mẹ vui lắm, Nam à..."

    Nhật Nam và bố mẹ trong ngày tốt nghiệp THPT tại Mỹ. (Ảnh: Chị Phan Hồ Điệp)

    (Ảnh: Anh Đỗ Xuân Thảo)

    Năm 8 tuổi, Nhật Nam đã đạt 940/990 điểm TOEIC, 8 tuổi đạt 617 điểm TOEFL ITP, 10 tuổi đạt 107 điểm TOEFL IBT, 11 tuổi đạt 8.0 IELTS với điểm reading tuyệt đối 9.0.

    Viethome (theo Helino)

  • Một người đàn ông Việt Nam đã bị phạt tiền vì hành vi đánh vào mông đứa trẻ 6 tuổi tại một phòng thay đồ ở Úc.

    Theo trang tin The West Australia, Quang Tan Le, một công dân Việt Nam, đã bị tuyên phạt 1.800 AUD tại Tòa án thành phố Albany, Tây Úc hôm 9/5 sau khi người đàn ông này nhận tội bạo hành.

    Trước đó, trong lúc rời khỏi phòng thay đồ tại Trung tâm giải trí dưới nước Albany, Quang Tan Le đã tới gần một bé trai 6 tuổi và đánh vào mông cậu bé này. Khi đó, cậu bé đang đứng cùng anh trai 7 tuổi.

    toa an albany
    Tòa án Albany, Australia (Nguồn: West Australia)

    Luật sư biện hộ Bruno Illari cho biết Le không cố ý thực hiện hành vi bạo lực với bé trai. Thực tế, Le chỉ đơn giản muốn thể hiện rằng mình chấp thuận cho cậu bé theo anh học bơi. Le còn nói “tốt lắm cậu bé” và giơ ngón tay ra dấu hiệu đồng ý khi rời khỏi phòng thay đồ.

    Luật sư Illari cho biết hành động của Le không bị coi là thiếu phù hợp “về mặt văn hóa” tại Việt Nam và đã nộp đơn xin xóa án (bản án có thể được xóa trong hồ sơ sau khoảng thời gian nhất định nếu không tái phạm) song chưa được chấp thuận.

    Tòa án cuối cùng chấp nhận rằng hành vi của Quang Tan Le là không có “ác ý”. Tuy nhiên, Le vẫn gây ra đau đớn cho cậu bé, người bị coi là nạn nhân và phải chịu mức phạt 1.800 USD.

    Viethome (theo Dân Trí)

  • Giây phút Ngọc Anh hồ hởi khoe được học bổng toàn phần Đại học Brown (Mỹ), mẹ cô nói: 'Xin lỗi con, mẹ không thể cho con đi du học'.

    Sinh ra giữa trập trùng núi đồi Võ Nhai (Thái Nguyên), giành được học bổng phổ thông danh giá UWC, tiếp tục giành học bổng toàn phần tại 3 đại học, cao đẳng Mỹ, nhưng Lương Bảo Ngọc Anh lại quyết định vào Khoa Quốc tế (Đại học Thái Nguyên). Câu chuyện của Ngọc Anh gây ra nhiều tranh cãi.

    "Tôi quan niệm thành công phụ thuộc vào quá trình tự học và ý thức vươn lên, sự mong cầu tiến bộ thì con học đại học ở đâu cũng thế", chị Giang, 45 tuổi nói. Để con có được như hiện tại là một quá trình xuyên suốt chị luôn ở bên con, khi định hướng, cố vấn, khi như một người bạn.

    Cả Ngọc Anh và mẹ đều không ân hận khi năm 2017 quyết định bỏ cơ hội du học Mỹ, để học tập tại Việt Nam và có nhiều thời gian bên nhau hơn. Ảnh: NVCC.Cả Ngọc Anh và mẹ đều không ân hận khi năm 2017 quyết định bỏ cơ hội du học Mỹ, để học tập tại Việt Nam và có nhiều thời gian bên nhau hơn. Ảnh: NVCC.

    Năm con gái học lớp 2, vợ chồng chị ly hôn. Một thời gian sau đó chị phát hiện những cuốn vở bị Ngọc Anh cắt thành hình xoáy ốc. "Tôi khiển trách thì con gái khóc òa lên: 'Mẹ ơi, không biết tại sao nhưng đến lớp con rất buồn'. Tôi nhận ra dù yêu thương con thế nào cũng không lấp được khoảng trống cha mẹ tan vỡ, đành chỉ biết bên con nhiều hơn, dùng thời gian để chữa lành và chấp nhận năm học lớp 2 lực học con kém hẳn", chị chia sẻ.Là giáo viên Văn, ngay từ khi con còn nhỏ, chị Giang đã chú trọng phát triển tâm hồn cho con. Mỗi khi thấy một hiện tượng tự nhiên hay nhành cây, ngọn cỏ chị đều giảng giải con nghe. Lương giáo viên ba cọc ba đồng, song người mẹ không tiếc cho con đi du lịch và từ thiện cùng mình. "Nhiều năm sau này đọc cuốn Em phải đến Harvard học kinh tế, tôi vỡ ra mình đã dạy con y như cách người mẹ đó đã dạy", chị Giang cho biết.

    Đến năm Ngọc Anh học lớp 6, người mẹ ngày ngày vượt hơn 30 km đưa con xuống thành phố theo học tiếng Anh với giáo viên nước ngoài - điều chưa từng có ở vùng quê nghèo miền núi Võ Nhai lúc bấy giờ.

    Lương Bảo Ngọc Anh (được mọi người biết đến với cái tên Gin Anh) đạt IELTS 8.0  - ba năm nay đồng sáng lập lớp học miễn phí "12h đột phá" nhằm chuẩn hóa nói tiếng Anh cho người Việt. Ảnh: NVCC.

    Ngoài học tập, Ngọc Anh còn thường tham gia các hoạt động ngoại khóa và mỗi lần như vậy phải có kịch bản dẫn chương trình. Lần đầu tiên chị Giang hướng dẫn con viết, từ đó về sau cô bé tự làm và đưa mẹ duyệt. Tới năm 2014, khi học lớp 10, Ngọc Anh viết bài luận "Thư gửi bạn sau 20 năm nữa" để xin học bổng UWC.

    "Lúc đó con dịch lại tiếng Anh cho tôi nghe, tôi bảo được. Thế là con đi gửi. Thật không ngờ con là một trong 5 học sinh được học bổng năm đó, trị giá 84.000 USD và sang Canada học 2 năm", chị chia sẻ.

    Trong hơn 2 năm con ở phương xa, cũng đồng nghĩa chị Giang phải đi dạy thêm để có tiền cho con những kỳ ngoại khóa. Ảnh: NVCC.

    Song sự tự do ở môi trường nước ngoài khiến Ngọc Anh bỏ ngoài tai những lời khuyên của mẹ. Cô khăng khăng săn học bổng theo ngành nghệ thuật này, cuối cùng chỉ nhận được một học bổng 75% từ trường Simon Fraser ở Vancouver. Với mức học bổng này, Ngọc Anh sẽ cần hỗ trợ rất nhiều, mà lương giáo viên của mẹ không thể đủ cho theo học. Ngọc Anh đành ngậm ngùi về nước. Trong chương trình học tại Canada, Ngọc Anh rất thích môn kịch và nhiều lần được nhà trường tin tưởng giao cho làm phó tổng đạo diễn sân khấu. Mỗi lúc con gái khoe, người mẹ vui một, nhưng lo hai. "Học nghệ thuật phải có năng khiếu thực sự và nỗ lực khốc liệt. Thành quả con đạt được chỉ là sự cố gắng, không phải là năng khiếu", chị luôn nói với con như vậy.

    Áp lực học tập trước đó cộng với cảm giác thất bại lần này khiến Ngọc Anh bị stress, ít nói chuyện với mẹ, suốt ngày đeo tai nghe, ôm máy tính. Mối quan hệ hai mẹ con rơi vào khủng hoảng. "Đỉnh điểm có một hôm tôi bị ốm, con bé không nấu cơm, không quan tâm hỏi han mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy hai mẹ con cách xa nhau tới vậy", chị nhớ lại.

    Trong người mẹ lúc đó là cảm giác bực bội, tổn thương, cũng như xót xa không biết cách nào để giúp con vui vẻ trở lại. Chị quyết định đi xa để có thời gian suy nghĩ. Hai đêm liền người mẹ vạch một dàn ý những điều cần nói với con, như: Bây giờ con trở thành người thế nào, tại sao con cần thay đổi, thay đổi thì con sẽ thế nào? mục tiêu của mẹ con mình là gì?...

    Ngay đêm trở về, chị đã nói chuyện với con cả tối và cuối cùng hóa giải được những ẩn ức trong lòng con gái tồn tại trong hai năm mẹ con xa cách. Ngọc Anh đã khóc òa trong lòng mẹ: "Nếu mẹ không nói với con thế này thì con vẫn nghĩ mình đúng. Con không biết là con đang xấu, đang làm tổn thương mọi người trong gia đình". 

    Về phần chị Giang cũng thấy mình sai, khi giờ con đã lớn, không thể dùng quyền của người mẹ để con phải nghe theo, mà phải nói bằng lý lẽ. Từ đó chị không quản lý sát sao giờ giấc của con gái như trước.

    Thời gian sau đó, Ngọc Anh nghe theo lời mẹ vào học tại trung tâm giáo dục thường xuyên để lấy bằng tốt nghiệp tại Việt Nam, song song tham gia giảng dạy tại trung tâm tiếng Anh và âm thầm nộp hồ sơ du học.

    Tháng 2/2017, cô thông báo với mẹ gửi hồ sơ 3 đại học Mỹ và đều giành được học bổng toàn phần, trong đó có Đại học Brown - top 10 đại học Mỹ. Trước sự hồ hởi của con, người mẹ áy náy nói: "Mẹ rất xin lỗi con. Nhưng hiện tại mẹ không thể cho con đi du học được". Bởi dù có học bổng, thì vẫn cần thêm vài trăm triệu mỗi năm cho các chi phí khác, do sinh viên có học bổng toàn phần bị cấm đi làm thêm.

    "Ở nhà tôi mỗi thế hệ đều đã có những lựa chọn, những hy sinh vì người thân trong gia đình. Tôi chỉ là một nhà giáo không đi dạy thêm nên kinh tế là một lý do. Nhà chỉ có hai mẹ con, những lúc mẹ con ốm đau xa nhau rất vất vả. Hơn nữa con lớn lên trong vòng tay ông bà ngoại, giờ ông bà già yếu rồi, ai đâu biết ngày sau", chị bộc bạch.

    Trong căn gác phòng trọ đêm đó, Ngọc Anh dấm dứt khóc, người mẹ nằm dưới cũng rơi nước mắt trắng đêm. Sáng hôm sau, Ngọc Anh nói với mẹ: "Con săn học bổng không nhất thiết là để đi học, mà để chứng minh với mẹ con không vô dụng. Quãng thời gian vừa qua con cũng đã biết, được sống, được hy sinh vì người khác cũng là một hạnh phúc. Việc đi học hay không với con đã không còn quan trọng nữa".

    Khi kỳ nghỉ hè đến cũng là lúc cô mở lớp "12 giờ đột phá", dạy chuẩn phát âm tiếng Anh. Đây là năm thứ 3 cô gái trẻ dạy miễn phí, mỗi khóa chừng 60 học sinh.Bỏ đại học Mỹ, Ngọc Anh cũng không thích vào các đại học lớn ở Việt Nam nữa, mà quyết định học tại quê nhà để gần mẹ. Vì có tiếng Anh vượt chuẩn đầu vào nên cô được tuyển thẳng vào năm 2 khoa Quốc Tế (Đại học Thái Nguyên). Hiện cô học năm 3 của trường. Ngoài ra còn cùng bạn mở một dự án dạy tiếng Anh, với mục tiêu "đỡ được phần học phí cho mẹ".

    "Giờ đây mình thực sự không còn nuối tiếc hay ân hận khi từ bỏ học bổng du học Mỹ, không thể ích kỷ vì ước mơ của bản thân mà để mẹ phải vất vả", Ngọc Anh nói. Cô gái trẻ cũng vừa quyết định tạm gác cơ hội đi vòng quanh thế giới từ tổ chức Peace Boat dù đã đủ điều kiện, vì thấy được đứng lớp thú vị hơn rất nhiều.

    Sân trường dân tộc nội trú tỉnh Thái Nguyên, những chùm phượng đầu tiên đã nở. Là một phụ nữ cá tính nên những tiết học văn của chị Bằng Giang cũng có phần khác biệt. Học trò không cần học thuộc nhiều, luôn có cơ hội thể hiện suy nghĩ, cá tính trước những câu hỏi mở. Cũng như dạy con, chị Giang muốn truyền đến học trò một điều giản dị "dù không thành công nhưng nhất định phải thành nhân" và "làm người phải sống có lửa".

    "Tôi muốn con sống có mơ ước, khát vọng, có lòng nhân ái và trở thành người có ích. Con hãy như một dòng sông, muốn đi tới đích có thể chảy vòng qua ngọn núi, nhưng cuối cùng cũng tới đích. Học bổng phổ thông và đại học khó vậy con còn xin được, thì nếu con vẫn muốn đi sau này học thạc sĩ tôi sẽ cho đi. Thời gian ngắn hơn'", chị Giang nói.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Không thể lay mẹ dậy, Millie-Mae 3 tuổi liền lấy điện thoại, chạy sang nhờ hàng xóm nhờ gọi cấp cứu.

    Cara, 27 tuổi là bà mẹ đơn thân có hai con nhỏ, Millie-Mae và Maison. Cô bị ngất khi đang chuẩn bị bữa sáng cho các con tại nhà ở Stannington, thành phố Sheffield, Anh. Millie-Mae, con gái 3 tuổi của Cara, cố lay mẹ dậy nhưng vô ích, Mirror ngày 29/4 đưa tin.

    Nhận thấy có điều không ổn, cô bé lấy điện thoại của mẹ, chạy sang đập cửa nhà hàng xóm cầu cứu sự giúp đỡ. Khi cửa mở, Millie-Mae đẩy điện thoại cho người hàng xóm và nói rằng: "Mẹ cháu đột nhiên ngã xuống đất và cháu không thể đánh thức mẹ".

    Bà mẹ hai con ngay lập tức được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Các bác sĩ cho biết, Cara bị viêm dạ dày và mất nước nghiêm trọng. Nếu Millie-Mae không nhanh trí nhờ hàng xóm thì mẹ em có thể đã ở trong tình trạng vô cùng nguy cấp. Cara phải nằm lại viện trong hai ngày.

    Millie-Mae đã cứu sống mẹ của mình. Ảnh: Sheffield Star/SWNS

    Trước thời điểm xảy ra sự việc, Cara gặp một số khó khăn và phải vất vả một mình chăm sóc hai con. Cô tự hào chia sẻ: "Millie-Mae đã cứu mạng tôi nhờ sự nhanh trí của mình".

    Nhớ lại sự việc, bà mẹ 27 tuổi vẫn bàng hoàng: "Tôi đang ở trong bếp nấu bữa sáng cho Millie-Mae và em trai Maison thì bỗng nhiên mọi thứ tối đen và tôi không nhớ được gì cả". Khi tỉnh lại, Cara thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Các bác sĩ nói rằng huyết áp của cô đã xuống rất thấp.

    Sau khi sức khỏe ổn định, Cara cho con quay trở lại trường mẫu giáo và kể cho giáo viên về những gì Millie-Mae đã làm. Các giáo viên tiết lộ thường xuyên dạy trẻ em cách ứng xử trong nhiều tình huống và chỉ cách gọi 999 trong trường hợp khẩn cấp. Họ cũng bày tỏ sự vui mừng vì những bài học tại trường đã giúp ích cho Millie-Mae và gia đình em.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Sự việc quá bất ngờ khiến người mẹ không thể ngăn cản con của mình.

    Theo Global Times, vụ việc xảy ra khoảng 10 giờ tối hôm Thứ tư (17/4) ở cầu Lupu bắc qua sông Hoàng Phố, thành phố Thượng Hải. Đoạn clip ghi lại hiện trường đang được lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội Trung Quốc.

    Trong clip, có thể thấy giữa dòng xe cộ, một chiếc ô tô trắng đã dừng lại. Người mẹ vẫn ngồi trên ghế tài xế nhưng chiếc xe không dịch chuyển nữa. Ít phút sau, một cậu thiếu niên mở cửa sau xe và ào chạy về phía lan can. Người mẹ đuổi theo ngay phía sau.

    Thế nhưng cậu bé đã lao xuống cầu mà không dừng lại một giây nào. Người mẹ cố hết sức giữ con lại mà không thể. Bà đổ sụp xuống bên mép cầu và đấm tay xuống đất trong nỗi đau đớn tuyệt vọng.

    Ngay sau đó, xe cứu thương đã đến hiện trường, xác nhận cậu thiếu niên đã thiệt mạng. Đó là một nam sinh 17 tuổi, học năm thứ hai trường trung học.

    Camera giao thông ghi lại vụ việc, cậu thiếu niên mở cửa xe từ đoạn 0:20

    Theo trang tin zhonghongwang.com, cậu thiếu niên đã xảy ra mâu thuẫn với bạn học. Hai mẹ con đang tranh cãi về vấn đề này thì con trai nảy sinh quyết định đường đột và đau lòng.

    Đoạn clip sau khi đăng tải đã nhận được vô số ý kiến trái chiều từ cộng đồng mạng. Người cảm thông, chia sẻ với nỗi đau mất con của bà mẹ. Số khác lại bày tỏ rằng các bậc phụ huynh - nhất là các "mẹ hổ" nghiêm khắc ở Trung Quốc - không nên quá gay gắt với con cái trong độ tuổi vị thành niên nhằm tránh trường hợp đáng tiếc như vừa xảy ra.

    Về phía nam sinh thiệt mạng, một số bình luận chỉ trích quyết định của cậu là "bốc đồng và nông nổi". Số khác phản biện rằng, trong khi con trai gặp chuyện không vui ở trường thì người mẹ lại dừng xe ngay giữa cầu để quát mắng, khiến tâm lý nạn nhân bị ức chế nặng nề.

    Thật ra, tất cả chỉ là quan điểm riêng của cư dân mạng vì toàn bộ câu chuyện vẫn chưa được tiết lộ. Chỉ một điều chắc chắn, dù ai đúng ai sai thì người mẹ gục ngã trên thành cầu kia mới là người đau khổ nhất. Trước những trường hợp như thế này, xin đừng bao giờ xát muối vào vết thương của người ở lại.

    Viethome (theo Kênh 14)

  • Tôi nuôi con gái từ năm cháu lên 3. Không nói thì các bạn cũng hiểu những lo toan vất vả của một người mẹ phải nuôi con một mình. Thật may vì con gái tôi ngoan ngoãn, học hành tấn tới. Cháu có học bổng du học Anh và ở lại đó làm việc, xây dựng gia đình.

    Khi cháu sinh con trai đầu, tôi chấp nhận đón cháu ngoại về chăm sóc vì con gái và con rể mới đi làm, thu nhập chưa đủ nuôi con. Mặc dù đã có hành trình nuôi con một mình, nhưng nuôi cháu lại là câu chuyện khác.

    Không chỉ vất vả mà còn vô cùng căng thẳng. Việc ăn uống của bé còn phải thực hiện theo “chỉ đạo” của các con từ xa. Thằng bé bụ bẫm, hiếu động nên cần người ở bên từ sáng sớm đến tận lúc lên giường ngủ. Sức khỏe của tôi cũng giảm sút rất nhiều.

    Tôi không nói với con gái nhưng thực sự là mòn mỏi chờ mong các con về đón cháu đi. 1 năm, 2 năm, thời gian trôi qua chậm chạp đến mức tôi muốn điên.

    Rồi cũng đến ngày các con báo về đón cháu. Lúc đó, thằng bé được 26 tháng. Mừng rỡ, chờ mong đón con nhưng trong tôi cũng đầy cảm xúc thiếu vắng, nhớ thương đứa cháu ngoại đã quá gắn bó với mình 2 năm qua.

    Vậy mà tôi cảm thấy trời đất quay cuồng khi con gái yêu của mình ào ra ôm mình với cái bụng bầu tròn vo hơn 5 tháng. Tôi không ngờ, ngày mẹ con đoàn tụ lại là nụ cười méo xệch trên môi.

    Tôi phải thu xếp theo con sang Anh để giúp cháu lớn quen việc đi học và chuẩn bị đón cháu thứ hai. Có ai hiểu tâm trạng của tôi lúc này không? Tôi sợ việc đó lắm bởi khi cháu lớn đi học về, từ 3h chiều đến đêm, tôi vẫn phải trông cháu. Chưa kể, còn biết bao thứ phải lo: Chăm sóc con gái sau sinh, chăm cháu gái nhỏ vừa rời bụng mẹ, bệnh tật ốm đau, đồ ăn thức uống lạ, cách ứng xử với con rể những lúc không ưng ý... tôi thực sự sợ lắm, làm ơn ai cho tôi lời khuyên.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Nhiều gia đình cho biết họ đang nợ thẻ tín dụng hàng ngàn bảng vì các khoản phí chăm sóc trẻ em quá đắt đỏ.

    Theo một nghiên cứu mới của Noddle, chi phí khác nhau tùy thuộc vào nơi bạn sống, nhưng chi phí trung bình hàng tháng cho một đứa trẻ dưới bốn tuổi hiện ở mức khổng lồ, 1.042 bảng cho mỗi gia đình.

    Gia đình Blackwood phải chi trả 2,000 bảng phí chăm sóc trẻ em mỗi tháng

    Và bất chấp Chính phủ có nhiều gói hỗ trợ để giúp đỡ các bậc cha mẹ đi làm, bao gồm tối đa 30 giờ chăm sóc trẻ miễn phí một tuần cho trẻ ba và bốn tuổi, các gia đình nói rằng điều đó vẫn chưa đủ.

    Jane và Chris Blackwood, sống ở York với các con Polly, 5 tuổi, và Bill, 3 tuổi, cho biết họ đã bị buộc phải nợ 7.000 bảng thẻ tín dụng sau khi chi phí chăm sóc trẻ em đắt đỏ khiến họ không thể trả các hóa đơn.

    Cặp vợ chồng chi một con số khổng lồ 2.000 bảng mỗi tháng – tương đương 24.000 bảng mỗi năm - cho việc chăm sóc con trong khi Jane, 35 tuổi, một cựu luật sư, hiện làm công việc giảng viên đại học và Chris, 35 tuổi, làm việc trong lĩnh vực truyền thông.

    Chris kiếm được 55.000 bảng mỗi năm, trong khi Jane kiếm được 24.000 bảng.

    Jane nói: “Khi Polly ra đời, chúng tôi sống ở London và mặc dù hóa đơn nhà trẻ của chúng tôi là 1.600 bảng mỗi tháng, mọi chuyện cũng không quá khó khăn vì tôi làm việc trong một công ty luật được trả lương cao.

    “Khi Bill được sinh ra, chúng tôi đã chuyển lên phía bắc và tôi bắt đầu công việc giảng dạy, một công việc không có mức lương tốt. Để chuẩn bị cho việc cắt giảm lương của tôi, chúng tôi đã tiết kiệm khoảng 8.000 bảng. Chúng tôi biết chi phí cho hai đứa trẻ đi nhà trẻ là quá sức đối với thu nhập bình thường của chúng tôi.”

    Tiền của gia đình đã nhanh chóng cạn kiệt khiến họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiêu thẻ tín dụng vào năm ngoái để trả cho các chi phí hàng ngày bao gồm cả mua sắm thực phẩm.

    Họ cũng sử dụng thẻ để tân trang một phòng tắm đang cần sửa chữa khẩn cấp và chi tiêu Giáng sinh.

    Jane nói: “Về cơ bản, chúng tôi đã sử dụng thẻ cho bất cứ thứ gì không cần phải trả bằng tiền mặt.”

    Nghiên cứu của công ty chấm điểm tín dụng Noddle tiết lộ rằng gia đình Blackwood không phải là gia đình duy nhất phải dựa vào tín dụng để chi trả chi phí chăm sóc trẻ em. 28% phụ huynh ở Anh phải dựa vào tín dụng để đáp ứng chi phí cao trong khi trẻ em đang ở độ tuổi cần coi sóc - bao gồm cả những người có thu nhập cao.

    Các gia đình tích lũy trung bình 9.220 bảng tiền nợ trước khi con họ đến tuổi học tiểu học. Và một khi các chi phí này đã giảm xuống, các gia đình phải mất trung bình 16 tháng để trả hết nợ.

    Jane nói, “Thời hạn lãi suất 0% cho thẻ tín dụng của chúng tôi sẽ hết hạn vào năm tới. Polly đã bắt đầu đi học và chúng tôi sẽ sớm nhận được trợ cấp 30 giờ một tuần cho Bill, chúng tôi sẽ tiết kiệm được một khoản.

    "Với khoản tiết kiệm mà chúng tôi sẽ kiếm được, chúng tôi có thể tập trung vào việc xóa nợ. Chúng tôi thực sự muốn thoát khỏi nó trước khi lãi suất tăng vọt. 

    Hơn một nửa số phụ huynh (52%) trong nghiên cứu thừa nhận rằng họ không chuẩn bị đủ tài chính cho việc chăm sóc trẻ em và một tỷ lệ tương tự (55%) nói rằng những năm con cái còn nhỏ là khoảng thời gian họ chịu gánh nặng về tài chính mệt mỏi nhất.

    Nhiều người thừa nhận phải chấp nhận nhiều hy sinh, với 73% phụ huynh cắt giảm các ngày lễ và các hoạt động giải trí để đủ khả năng chăm sóc con.

    Nghiên cứu của Noddle cho thấy phần lớn (70%) phụ huynh nói rằng các tổ chức cung cấp dịch vụ chăm sóc trẻ em đã tăng mức phí trong năm ngoái.

    Các bậc phụ huynh cũng nói rằng việc tăng chi phí đang được các cơ sở trông trẻ biện minh là để đối phó với lạm phát, do tăng trưởng tiền lương hoặc do viễn cảnh không chắc chắn của Brexit.

    Gánh nặng chi phí chăm sóc trẻ em tiếp tục ảnh hưởng - và nhiều phụ huynh đổ lỗi cho Chính phủ vì thiếu sự hỗ trợ hợp lý.

    Jane nói: “Hệ thống hiện tại không công bằng đối với những gia đình làm việc chăm chỉ. Thật vô lý khi bạn phải đợi đến khi một đứa trẻ lên ba tuổi để nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào.

    "Đối với những người có một năm nghỉ làm sau khi đứa con của họ được sinh ra, vẫn còn hai năm chăm sóc trẻ phải chi trả trước khi được trợ cấp.

    "Thay vì tài trợ 30 giờ một tuần ở tuổi lên ba, sẽ hữu ích hơn nếu có 10 giờ miễn phí mỗi tuần kể từ khi đứa trẻ còn một tuổi.

     Nadhim Zahawi, Bộ trưởng Trẻ em và Gia đình, phát biểu: “Chúng tôi đang đầu tư khoảng 3,5 tỷ bảng Anh cho các khoản trợ cấp giáo dục sớm trong năm nay - nhiều hơn bất kỳ Chính phủ nào trước đây - để giúp phụ huynh có chi phí chăm sóc trẻ em và để mọi trẻ em được tiếp cận với giáo dục sớm chất lượng cao.

    “Hơn 700.000 trẻ em hai tuổi có hoàn cảnh khó khăn nhất đã được hưởng 15 giờ chăm sóc trẻ miễn phí kể từ năm 2013 và hơn 340.000 trẻ ba và bốn tuổi được hưởng lợi từ chế độ trợ cấp 30 giờ của chúng tôi trong năm đầu tiên, có nghĩa là cha mẹ được chi tiêu ít hơn cho việc chăm sóc trẻ hoặc có thể làm việc linh hoạt hơn.”

    VietHome (Theo The Sun)

  • Cô bé 3 tuổi Molly (Virginia, Mỹ) đã trở thành một anh hùng nhỏ cứu sống cha cô bé bị bất ngờ đột quỵ.

    Theo Fox News, vào một ngày tháng 7/2018, cô bé Molly đã nhanh trí sử dụng ứng dụng Face Time trên điện thoại của cha để gọi mẹ (là điều dưỡng khoa ICU) để cứu cha sau khi thấy cha bị đột quỵ.

    Cô bé 3 tuổi, Molly, đã gọi Face Time cho mẹ cứu ba bị đột quỵ.

    Trong khi đang chơi với cha (tên Trevor McCabe) ở nhà, cô bé Molly bỗng nhiên thấy cha mất thăng bằng té ngã và nằm dưới đất “như đã chết”. Cô bé chưa biết chữ nhưng biết dùng ứng dụng Face Time trên điện thoại.

    Cô bé gọi mẹ nhưng không thấy mẹ bắt máy trong lần đầu tiên.

    Kiên trì, cô bé gọi lại lần thứ hai thì thấy mẹ đã bắt máy. Khi vừa thấy hình ảnh mẹ trên điện thoại, cô bé òa khóc và nói không rõ. Biết mẹ không hiểu, cô bé đã quay điện thoại về phía người cha đang nằm bất tỉnh trên sàn cho mẹ thấy.

    “Tôi nghĩ chồng tôi đã chết”, mẹ cô bé (Devon) nói với Fox News. Devon đã gọi điện 911 để cấp cứu và cũng gọi cho hàng xóm nhờ chạy qua nhà để giúp đỡ.

    Sau đó, Devon nhanh chóng rời khỏi nơi làm việc và về nhà cùng lúc xe cấp cứu đến đã đưa cha cô bé vào mổ cấp cứu.

    Bác sĩ cho biết cha cô bé bị đột quỵ do tắc động mạch thân nền, vì vậy máu không được cung cấp kịp thời đến não. Điều này có thể làm tổn thương não và thậm chí có thể tử vong nếu điều trị không kịp thời.

    “May con gái Molly còn nhớ cách gọi Face Time mà tôi đã từng chỉ khi tôi gọi cho chồng tôi”, Devon nói với Fox News.

    Trước đó, một cô bé 2 tuổi (ở Kingsteignton, Devon, Anh) rất thông minh khi sử dụng FaceTime để gọi cho bạn thân nhất của mẹ khi thấy mẹ bất tỉnh trên sàn nhà. Theo đó, bé Esmé Hawkins nhìn thấy mẹ ngã xuống và đầu đập xuống sàn khi đột ngột bị dị ứng thuốc giảm đau mà mẹ dùng để điều trị giảm nhiễm trùng tai.

    Cô bé cố gắng tìm kiếm điện thoại của mẹ, mở khóa và gọi FaceTime cho cô Jess Decént (bạn thân của mẹ) để nói mẹ đang ngủ và chắc bị đau đầu, theo Daily Mail. Trong suốt cuộc gọi kéo dài bảy phút, cô Decént đã nói với bé Esmé hãy bình tĩnh và trông mẹ trong khi đó cô sẽ gọi xe cứu thương.

    Cô bé cũng được Decént dặn dò là mở cửa cho nhân viên cứu thương khi họ đến, vì mẹ dạy bé không được phép mở cửa cho người lạ vào nhà. Nhưng trong trường hợp này thì khác.

    Sau đó không lâu, nhân viên cấp cứu đến nhà và đã thấy cô bé đắp chăn lên người mẹ. Trong lúc đó, bố cô bé cũng về đến nhà, theo Daily Mail.

    Viethome (theo Thanh Niên)

  • Chúng ta nghĩ rằng con nhà nghèo sẽ có động lực vươn lên, nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Khó khăn đôi khi bít lại các cơ hội.

    "Con phải cố lên, đời này bố mẹ cậy nhờ hết ở con". Đây là câu nhiều bố mẹ nói với con từ nhỏ. Vấn đề là, sự "dựa dẫm" này là quá rủi ro, đặc biệt khi thế hệ trẻ đang phải đứng trước quá nhiều cạnh tranh như hiện nay.


    Cha mẹ giàu con thong thả. Cha mẹ nghèo con vất vả gian nan.

    Năm 2016, Đại học Harvard công bố kết quả một nghiên cứu kéo dài 30 năm với 107 người Mỹ ở nhiều tầng lớp xã hội, từ lao động, tới thượng lưu. Theo đó, ảnh hưởng vị thế của cha mẹ tới thế hệ sau vượt xa những gì chúng ta tưởng. Ảnh hưởng này đến từ nhiều yếu tố, không chỉ về tiền bạc mà còn bao gồm độ bền vững của hôn nhân, khả năng cảm thông, mạng lưới xã hội và hiểu biết của cha mẹ. 

    Năm 1948, một phụ nữ Giang Tô tên Wang Shuzhen cùng chồng đưa 13 con tới Đài Loan. Bà Wang vốn là tiểu thư con nhà trí thức, được học chơi nhạc cụ, đánh cờ, viết thư pháp từ nhỏ. Chồng bà cũng là một doanh nhân giàu có. Không may, năm sau đó, người chồng khi trở về quê nhà lo việc làm ăn đã gặp nạn qua đời.

    Cái chết đột ngột của người chồng khiến gia đình chao đảo. Người mẹ vốn không phải đụng tới việc gì giờ phải làm việc cả ngày lẫn đêm. Để bớt gánh nặng, bà có thể cho con nghỉ học. Nhưng bà không chọn cách đó mà động viên các con nỗ lực học tập. Ngay cả lúc tài chính cạn kiệt, gia đình phải chuyển về ngoại ô, bà vẫn kiên định để các con tiếp tục đến trường, dù phải đi bộ vài kilomet. 

    Cuối cùng, 13 con của bà đều trở thành tiến sĩ ở nhiều lĩnh vực như nghiên cứu khoa học, kinh doanh, nghệ thuật, công nghệ, luật, tài chính... Ba trong số đó còn đoạt giải "Mười gương mặt trẻ tiêu biểu nhất tại Mỹ". Theo Womenofchina, bà được cựu tổng thống Mỹ Bush viết thư khen ngợi là "người mẹ vĩ đại" và tổng thống Clinton mừng sinh nhật lần thứ 100. 


    Bà Wang Shuzhen và con trai Li Changyu - một nhà khoa học pháp y, thám tử lừng danh, được ví với Sherlock Holmes đời thực. Ảnh: Visiontimes.

    Vậy có phải khi càng lâm vào khó khăn, con người càng dễ vươn lên thành công? Không hẳn.

    Nếu nói về nghèo khó, có nhiều người ở Đài Loan còn nghèo hơn gia đình Wang Shuzhen. Nhưng có bao nhiêu nhà nghèo chọn bằng mọi giá cho con đi học thay vì nghỉ kiếm tiền phụ gia đình như bà?

    Vào ngày 22/8/2017, một nam thanh niên 23 tuổi ở Thâm Quyến (Quảng Đông) đã tự tử vì muốn đi học nhưng không được bố mẹ đồng ý. Chuyện là, vì nhà nghèo, chàng trai này phải bỏ học từ cấp 2 để đi làm. Sau đó, khi kinh tế gia đình khá hơn, anh muốn đi học lại vì nhận ra sống ở thành phố cạnh tranh này, không có kiến thức thì khó ngóc đầu lên được. Thế nhưng cha mẹ anh phản đối. Cảm giác bất lực và phải mang gánh nặng quá lớn khiến anh tìm tới cái chết.

    Chúng ta nghĩ rằng khi khó khăn, người ta sẽ có động lực để cố gắng vươn lên, nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Khó khăn đôi khi là sự bít lại các cơ hội. Tầm nhìn, hiểu biết, giá trị và quan niệm về cuộc sống của cha mẹ và các thành viên gia đình có ảnh hưởng sâu sắc tới thế hệ trẻ.

    Nhiều người thường chỉ thấy các gia đình giàu thì có tiền bạc để lại cho con cái mà không hề biết rằng họ còn truyền cho thế hệ sau nhiều thứ khác như sự hiểu biết, trải nghiệm, niềm tin, văn hóa...

    Gia đình ảnh hưởng tới đường đời của người trẻ thế nào?

    Trong nghiên cứu 30 năm, các giáo sư Đại học Harvard đã phân tích ảnh hưởng của gia đình tới cuộc đời trẻ ở các khía cạnh là trình độ giáo dục của cha mẹ, tình trạng hôn nhân, khu vực sinh sống...

    Một kết quả đáng chú ý là điều kiện gia đình ảnh hưởng lớn tới khả năng tốt nghiệp đại học của một người. Nếu bạn lớn lên trong gia đình thu nhập cực thấp, thì dù bạn có đạt điểm tốt khi học cấp 2, cơ hội bạn tốt nghiệp đại học ít hơn hẳn so với những ai điểm thấp nhưng sống trong gia đình thu nhập cao. Ngoài ra, bố mẹ càng có trình độ giáo dục cao thì sẽ càng khích lệ con cái học cao hơn. 

    Mối quan hệ xã hội của bố mẹ cũng đóng vai trò quan trọng trên con đường phát triển của con. Phụ huynh có mạng lưới quan hệ xã hội tốt, nghĩa là luôn có những người bạn có khả năng giúp đỡ con cái mình bất cứ khi nào trẻ cần tìm việc, chuẩn bị hồ sơ đi học hay lúc bị bệnh tật, đau yếu. 

    Người trẻ ở những gia đình bình dân thường không thiếu nỗ lực, sự chăm chỉ. Cái họ thiếu là khả năng nhìn thấy hướng đi. Nếu không có sự hỗ trợ của gia đình và các nguồn lực bên ngoài, trong những giai đoạn khó khăn, họ dễ bối rối, khó vượt qua. Đó là do sự thiếu định hướng cuộc đời. 

    Điều kiện kinh tế cũng tác động rất lớn tới cách giáo dục con của cha mẹ. Chẳng hạn, cha mẹ ở các gia đình tầng lớp cao có thể đọc được các lý thuyết và phương pháp dạy con mới, từ đó, trẻ cũng dễ tiếp cận trước với những bài học phát triển trí thông minh, khả năng giao tiếp... so với bạn bè ở các gia đình khó khăn. Sự bất bình đẳng từ đầu đời sẽ tăng dần theo thời gian.

    Ngay cả các thống kê về lượng sách bán ra cũng nói lên nhiều điều. Một trang thương mại điện tử cho biết, lượng sách bán ở Bắc Kinh và Thượng Hải chiếm 60% lượng bán ra cả nước.


    Cha mẹ có trình độ giáo dục cao có nhiều cơ hội tiếp cận với nhiều phương pháp mới trong việc giáo dục trẻ. Ảnh: The Conversation.

    Đây là lý do tại sao nhiều gia đình bần cùng loay hoay khó thoát khỏi đáy xã hội, trong khi các gia tộc khá giả có thể thịnh vượng hàng trăm năm. Tương tự, sau kỳ thi đại học ở Trung Quốc, các con số thống kê đều cho thấy, những người đỗ hầu hết là con các gia đình khá giả. 

    Thực tế, nhiều người vẫn giữ ảo tưởng "đọc nhiều chắc gì đã hơn". Họ luôn đưa ra các ví dụ về việc nhiều người không có nền tảng giáo dục và gia đình tốt trong những năm đầu đời và chỉ dựa vào nỗ lực cá nhân để vươn lên tầng lớp cao hơn trong xã hội. Nhưng điều đó xảy ra không nhiều, đa số là khi "gặp thời" hay cộng một số yếu tố khác. 

    Dữ liệu gần đây của Đại học Thanh Hoa (Bắc Kinh), số sinh viên nông thôn tại các đại học lớn ở Trung Quốc đã giảm từ những năm 1990. Tỉ lệ sinh viên nông thôn tại Đại học Bắc Kinh đã giảm từ 30% xuống 10% và sinh viên nông thôn ở Đại học Thanh Hoa năm 2010 chỉ chiếm 17%. 

    Có thể thấy, nhiều bố mẹ luôn hy vọng vào thế hệ sau, mà không hiểu rằng: Trong gia đình, chính bố mẹ mới là người đầu tiên cần nỗ lực, dù là để đạt tầm cao mới về vật chất hay tri thức... Họ quên rằng, khả năng vươn lên trong xã hội giống như một cuộc đua tiếp sức gia đình, và mỗi thế hệ đều phải nỗ lực hết mình, không thể chỉ trông chờ vào thế hệ sau. 

    Mẹ của Bill Gates từng là doanh nhân và có mối liên quan mật thiết với ban giám đốc công ty máy tính IBM. Năm 1968, khi nhiều trường cao đẳng và đại học Mỹ còn chưa có máy tính, trường tư Bill Gates học đã có máy tính PDP-10 cho ông và các bạn học lập trình cơ bản. 

     Cha Buffett là một thành viên của quốc hội. Khi 8 tuổi, Buffett đã tới sở giao dịch chứng khoán New York. Bố ông là giám đốc của một ngân hàng đầu tư đa quốc gia thu hút sinh viên các trường hàng đầu thế giới.

    Ngay cả các tên tuổi lớn của ngành công nghệ Trung Quốc hầu hết cũng đều xuất thân từ các gia đình có điều kiện tốt nhất.

    Nhìn vào thực tế trên không phải để hoảng hốt: "Vậy 'cái khó cứ bó cái khôn' mãi sao" và lo lắng rằng thế hệ sau sẽ thua ngay từ vạch xuất phát nếu bố mẹ ở vị trí thấp. Thay vào đó, chính bố mẹ cần không ngừng nỗ lực và đừng đặt hết kỳ vọng vào thế hệ sau hay phàn nàn rằng thế hệ trước đã không để lại bước đệm cho mình. Chính mình hãy trở thành điểm tựa tốt hơn cho con cháu sau này. 

    Viethome (theo VnExpress)