• Cô giáo Nguyễn Quỳnh Giao kể về trường tiếng Việt ở Deptford thời Brexit khi trợ giúp của chính quyền bị cắt giảm và cha mẹ học sinh gốc Việt kỳ vọng quá cao.

    Như nhiều cộng đồng gốc nước ngoài khác, người Việt vùng Đông Nam thành phố London có một số lớp dạy tiếng Việt cho con cháu họ vào cuối tuần.

    Trả lời BBC, cô giáo Nguyễn Quỳnh Giao, người đã có thâm niên gần 20 năm dạy tiếng Việt cho con em các gia đình người Việt, nói về niềm đam mê dạy tiếng Việt cho trẻ em, và những thách thức cho hoạt động của trường.

    "Tôi sang nước Anh từ năm 1994. Tôi bắt đầu dạy tiếng Việt từ năm 2000 và bắt đầu trường tiếng Việt này từ năm 2006. Nhu cầu học tiếng Việt thì lúc nào cũng có, và cũng thay đổi theo thời gian. Trước đây hầu hết phụ huynh học sinh ở nhà nói tiếng Việt và sau đó thì có vấn đề là các cháu học tiếng Anh sau đó về nhà nói tiếng Việt với bố mẹ.

    Tiếng Việt thì các cháu cũng biết nhưng nó không đủ để cho các cháu diễn tả. Thế cho nên các cháu đến lớp học tiếng Việt thì nhờ cái tiếng Việt đó các cháu có thể diễn tả được là ở trong lớp học cái gì, hoặc là có vấn đề gì thì phụ huynh học sinh sẽ hiểu thêm.

    Nhưng đến bây giờ thì nhu cầu hoàn toàn khác bởi vì phụ huynh học sinh có xu hướng nói tiếng Anh với các cháu ở nhà. Thế nên các cháu đến đây hầu hết không biết một chút gì tiếng Việt cả, học hoàn toàn từ đầu, dạy họ như là dạy trẻ con Tây.

    Trẻ em gốc Việt hiện nay hầu như không biết chút cơ bản gì về ngôn ngữ của tổ tiên.

    Cái khó ở đây là phụ huynh học sinh bây giờ nói tiếng Việt nhưng lại không nói sâu thành ra những vấn đề đi sâu một chút về trình độ để giúp đỡ cho các cháu học, hoặc là về tâm lý, hoặc là về tất cả những thứ khác thì phụ huynh học sinh không đủ khả năng để nói. Thế cho nên cái đó cũng có thiệt thòi cho các cháu. Bởi vậy bây giờ cách dạy tiếng Việt cho các cháu cũng phải khác.

    Nhiều khi kỳ vọng của phụ huynh học sinh là khi mang các cháu đến một tuần vài tiếng thì sau đó các cháu sẽ nói thành thạo và cũng phải viết thành thạo. Nhưng chuyện đó không thể được bởi vì họ sinh con họ ra và họ ở cùng với con họ 24/24 mà không làm nổi thì tại sao một tuần đến đây một vài tiếng, hoặc có nhiều khi còn quên không mang các cháu đến, mà đòi hỏi nhiều như vậy cũng khó. Cho nên nhiều khi bây giờ mình cũng phải có cách để làm thế nào cho phụ huynh họ hiểu và cuối cùng là cùng nhau giúp cho các cháu tiến bộ.

    Kỳ vọng này thì ai cũng có thôi nhưng họ cảm thấy rằng nếu mà không được thì họ sẽ hơi có phần nản chí... Nói chung mình cũng không nói là không thể được bởi vì có một số cháu nếu cố gắng thì các cháu cũng có thể làm được nhưng đòi hỏi xem là các cháu có nỗ lực không và phụ huynh học sinh có ủng hộ không".

    Vấn đề hỗ trợ của các hội đồng địa phương hiện nay cho các quận của London ngày càng giảm, vậy trường hợp của trường tiếng Việt này ra sao?

    Trước đây cộng đồng trong các quận hầu như là có một trường tiếng Việt. Nhưng bây giờ do nhà nước không ủng hộ các quỹ tài trợ nên họ cũng không cho nữa nên các trường tiếng Việt khó tồn tại. Trước đây học tiếng Việt là chuyện bình thường nhưng bây giờ học tiếng Việt thì chắc chắn là phải đầu tư thêm, phải đầu tư thời gian, đầu tư công sức của mình cho con cái, thì nó sẽ mang lại hiệu quả hơn.

    Trước đây cộng đồng người Việt, được coi là cộng đồng thiểu số, rất cần giúp đỡ thì những cái đó không còn nữa rồi, không còn là cộng đồng được ưu tiên nữa rồi. Bây giờ tài chính của hội đồng ít dần, trước đây thì họ cũng cho tất cả các trường các dân tộc học ngoại ngữ, học cái tiếng của họ, nhưng hội đồng nghĩ rằng bây giờ tiền không có thì cũng không thể nào làm được hết.

    Bây giờ một quận như Lewisham ở đây có hơn 100 sắc tộc. Ví dụ họ mà cho mình thì hơn 100 sắc tộc khác lại bắt đầu xin, thì họ lấy đâu ra để cho. Bây giờ nếu muốn tồn tại thì hầu hết là trong cộng đồng, bản thân gia đình, bản thân phụ huynh và bản thân cái cộng đồng đó phải tự lo. Họ chỉ giúp cho những người không biết tiếng Anh học để mà hòa nhập với cộng đồng người Anh chứ không thể nào không có tiền lại giúp cho những người Việt học tiếng Việt. Mình học tiếng Việt bây giờ như là một cái hình thức xa xỉ, có nghĩa là phải tự mình bỏ tiền ra, tự mình đầu tư cho con mình, tự mình cùng với cả cộng đồng mình giữ lại cho văn hóa của mình.

    Học tiếng là để giữ bản sắc Việt Nam

    Thì bây giờ mang tính chất là như vậy chứ không hoàn toàn phải nhờ chính quyền địa phương hoặc bất cứ tổ chức nào, mặc dù là mình cố gắng đưa ra rất nhiều lý lẽ là con cháu mình nếu mà học tiếng Việt ở đây sẽ giúp cho giao tiếp trong gia đình, giúp cho người Việt ở đây những ông cụ già, giúp các cụ ở trong nhà không bị đơn độc và không bị cô đơn rồi mình đưa ra tất cả những lý lẽ.

    Nhưng mà trước đây thì có thể là những chuyện đó họ chấp nhận nhưng bây giờ thì càng ngày càng khó, họ không chấp nhận cái chuyện đó nữa. Họ nói rằng là thôi bây giờ thì tự lo bởi vì bây giờ không thể giúp được. Bây giờ ngay cả những công việc ở cộng đồng bọn mình cũng vậy, họ muốn rằng nếu mình muốn làm bất cứ một dự án nào thì họ đều muốn mình phải làm cùng các cộng đồng khác chứ không thể làm riêng là cộng đồng mình được. Nhưng mà người Việt thì chưa có chuẩn bị sẵn sàng cho cái chuyện đó, người Việt thì chỉ muốn là cái dịch vụ của tôi là của tôi, tôi không thích chung với cả ai cả.

    Sự hỗ trợ từ Việt Nam đến này cho hoạt động của bà và các cô giáo tại đây ra sao?

    Lớp học chủ nhật của trường tiếng Việt nằm trong khu nhà của hội đồng địa phương dành cho các sắc tộc khác nhau ở Đông Nam London

    Trường mình thì trước đây hầu hết giáo viên tự soạn giáo trình thế nhưng thời gian trước mình có về Việt Nam đi khóa huấn luyện giảng dạy năm 2013 theo chương trình Tiếng Việt vui và Quê Việt của Việt Nam, và sau đó mình bắt đầu mang những tài liệu đó sang bên này và có dùng để cho các cháu học.

    Nhưng không phải là có thể áp dụng được hết tất cả, cái đó hầu hết để cho học sinh lớp lớn một chút tại vì cách nghĩ để học tiếng Việt hoàn toàn khác. Một số sách mang từ Việt Nam sang đây lớp 1 hoặc lớp 2, hay vỡ lòng, để cho các cháu học thì các cháu cảm thấy rất là chán tại vì cách suy nghĩ khác, thế nên phải là sự tổng hợp giữa hai cái đó.

    Và cũng như là mình phải tổng hợp cái giáo dục ở Anh như thế nào để giúp các cháu học theo phương pháp mình cảm thấy phù hợp. Bây giờ nếu mình nói là có một phương pháp mới thì hoàn toàn cũng không có nhưng nó là thiết kế riêng cho con từng cháu một thì cái đó sẽ mang lại hiệu quả hơn.

    Chương trình Tiếng Việt Vui và chương trình Quê Việt hơi mang tính chất học theo những giáo án dạy tiếng Anh, như người nước ngoài học tiếng Việt nên cũng hơi khó cho các cháu, chưa chắc các cháu đã theo được, một số theo được một số không theo được.

    'Nhu cầu học tiếng Việt thì lúc nào cũng có, và cũng thay đổi theo thời gian'

    Cái nữa ở đây là do các lớp hầu hết không phải đông, trong một lớp thì có nhiều trình độ cho nên cũng phải cho giáo viên thiết kế chương trình dành riêng cho các cháu. Từ vựng thì một số từ ở Việt Nam dùng, ở bên này các cháu có dùng đến không thì cũng là một cái vấn đề.

    Sách của Việt Nam hầu hết là hơi mang tính chất chính trị. Nhưng ở đây chúng tôi không có cái tính chất chính trị đó bởi vì chúng tôi cố gắng làm thế nào mình có tính chất cộng đồng, sau này các cháu dùng để về có thể giao tiếp được với gia đình, nói chuyện với bạn bè người thân ở Việt Nam.

    Chúng tôi sẽ theo cái nhu cầu đó để chúng tôi dậy chứ chúng tôi không đi quá theo một cái xu hướng chính trị hoặc theo một đạo gì cả. Chúng tôi phải làm hoàn toàn là trung lập.

    Bà có ý kiến gì về chuyện cải cách chữ viết tiếng Việt được nói đến gần đây của GS Bùi Hiền, và nếu có thì bà nghĩ sao?

    Mình nghĩ đó là một cái mới mà người ta cũng cố gắng, xem cải cách lại nhưng mà cải cách được hay chưa vẫn còn một con đường rất là dài. Để học được tiếng Việt thì cũng rất là khó, mình đã dạy cho những bạn nước ngoài chẳng hạn một số người làm cho bên Bộ Ngoại Giao hoặc là những người về Việt Nam công tác thì tiếng Việt không phải là một ngôn ngữ dễ. Người ta tính ra là tiếng khó thứ hai, thứ ba trên thế giới trong tất cả các ngôn ngữ.

    Ví dụ học một ngôn ngữ như là tiếng Pháp hay tiếng Anh thì mới đầu khó thật đấy nhưng mà sau một thời gian thì người ta cảm thấy người ta có thể bình tĩnh, tự tin và người ta có thể nói được.

    Nhưng học tiếng Việt một hồi xong rồi hoàn toàn vẫn bị mất cái tự tin. Thứ nhất là môi trường về đến Việt Nam thì người Việt Nam mình lại không có sự khích lệ lắm. Cái đó là một cái rất là khó cho người học, họ sẽ cười hoặc đả kích và họ sẽ không nói tiếng Việt cùng nữa mà họ sẽ nói tiếng Anh. Đấy cũng là hơi khó cho người nước ngoài.

    Thứ hai là cho học sinh cũng vậy, học sinh cứ nói rằng là con đã học tiếng Việt và tất nhiên các cháu nói thì sẽ có sự ngọng nghịu thế nhưng mà bố mẹ không có kiên nhẫn để mà chữa cho con hoặc cố nói chuyện bằng tiếng Việt với con mà sẽ quay sang nói tiếng Anh thẳng luôn.

    Cho nên cái đó sẽ khó dìu dắt cho các con mình học, nếu mà thay đổi được cái đó thì sẽ dễ hơn cho người học.

    Một thứ tiếng Việt mới thì sẽ dễ hơn cho người đọc nhưng mà tiếng Việt lại rất là giàu về tính âm nhạc rồi về âm điệu của từng vùng miền. Nhưng nếu mình chỉ lấy một vùng để làm tiêu chuẩn thì cũng rất khó, tất nhiên là sẽ bị phản đối rồi.

    Theo tôi, cái này là mới bước khởi đầu thôi chứ chưa thể gọi là cái cuối cùng để quyết định và cái thử nghiệm này còn phải qua thời gian, qua những cái người thử nghiệm, sau đó là lấy những cái đó để học tiếp tục thì nó mới có thể dùng được.

    Cũng vẫn nói về tiếng Việt dạy cho trẻ em trong môi trường ở Anh, bà có quan sát gì muốn chia sẻ?

    Có nhiều phụ huynh mang con đến và nói rằng tôi muốn con tôi học tiếng Hà Nội, tôi muốn con tôi học tiếng Nam, con tôi học tiếng Huế. Tất cả những cái đó thì mình cũng giải thích rằng trước khi nói được tiếng Huế, trước khi nói được tiếng Nam, thì phải nói được tiếng Việt đã, tiếng Việt có thể hiểu được đã rồi mới có thể đi theo vùng miền được.

    Tất nhiên là một số từ thì mình sẽ cố gắng dùng có tính chất là quảng đại, tất cả mọi người đều dùng thì sẽ hay hơn. Chứ còn nếu dùng tiếng địa phương thì trong gia đình họ có thể dùng. Làm thế nào cho các cháu nói đúng, rõ ràng, hiểu được thì đấy là cái mà cái mà chúng tôi nghĩ là quan trọng nhất.

    Bài phỏng vấn do Nguyễn Giang thực hiện tại London nằm trong loạt bài Người Việt toàn cầu - Global Vietnamese của BBC News Tiếng Việt.

    Viethome (theo BBC Vietnamese)

  • Khoảng chín tháng tuổi, cô bé ôm lưng mẹ khi mẹ bơi dưới nước, học cách lấy hơi; ba tuổi bé có thể bơi năm mét một mình.

    Là cô giáo dạy bơi, Alice Stroyan (25 tuổi) ở Northumberland (Đông Bắc Anh) luôn muốn truyền đạt cho con gái Isla kỹ năng sống quan trọng càng nhanh càng tốt. Cô đưa em bé đến bể bơi lúc 12 tuần tuổi, ngay sau khi tiêm phòng. 

    Bé Isla có mẹ là giáo viên dạy bơi.

    "Con mới được vài ngày tuổi, tôi đã không tránh phần trước mặt khi đổ nước qua đầu để con làm quen với nước từ sớm. Con 12 tuần tuổi, tôi dạy bài học bơi đầu tiên và để nó chìm hoàn toàn dưới nước", Alice kể lại trên Story Trender ngày 21/11.

    Những bài học ban đầu mà Alice dạy con rất đơn giản, với mục đích chính là giúp con không sợ nước. Tuy nhiên, cô vẫn ngạc nhiên với tố chất đặc biệt của con. Cô bé rất tự tin và thường cười đùa khi nghịch nước.

    Cô bé không sợ nước và rất tự tin. Ảnh: Mercury Press.

    Isla có thể ngụp từ 15 tuần tuổi, tự nổi trên mặt nước lúc sáu tháng tuổi. Khoảng chín tháng tuổi, cô bé ôm lưng mẹ khi mẹ bơi dưới nước, học cách lấy hơi. Dần dần, Isla tập vẫy chân để không cần giữ lưng mẹ nữa. Em nhanh chóng hiểu rằng nếu vẫy mạnh hơn, em sẽ bơi vào tường nhanh hơn.

    Năm một tuổi, cô bé có thể tự bơi một mình. Giờ đây, khi đã ba tuổi, Isla bơi liền năm mét mà không cần sự hỗ trợ của mẹ hoặc băng tay bơi. Khoảng cách ngày càng tăng nhờ tập luyện hàng tuần.

    Isla hiện ba tuổi và có thể bơi năm mét một mình. Ảnh: Mercury Press.

    Theo bà mẹ trẻ, kỹ năng bơi lội sẽ được sử dụng trong suốt cuộc đời và có thể cứu sống trẻ. Dù Isla bắt đầu bơi từ rất sớm, Alice không sợ con gặp nguy hiểm. "Khi nhìn con bơi, tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Mọi người thường lại gần và hỏi con bé bao nhiêu tuổi, khen ngợi sự tự tin của nó", Alice nói. Cô tin con sẽ phát triển kỹ năng lên một tầm cao mới khi trưởng thành.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Bức xúc vì "bị ép học" tiếng Việt, xấu hổ vì không biết tên ông bà...là những cảm xúc thanh niên gốc Việt trải qua khi trưởng thành.

    "Không ngày nào em không khóc, không hiểu vì sao mình lại cứ phải học tiếng Việt trong khi mình ở Czech", Nguyễn Thị Mai Quỳnh, 18 tuổi, đang sống ở thành phố Plzen, kể lại những năm tháng tuổi thơ.

    Tháng 7 vừa rồi, Quỳnh đã cùng 120 thanh thiếu niên Việt kiều từ gần 30 nước về Việt Nam dự Trại hè 2018. Czech là nước có đông đại diện nhất với 15 người. Khi được hỏi bạn nào nói tiếng Việt giỏi nhất, tất cả đều chỉ về phía Quỳnh.  

    Quỳnh mặc trang phục Czech thắp hương tại Đền Hùng. Ảnh: Trọng Giáp.

    Từ kỳ nghỉ hè sau khi học lớp hai, Quỳnh đã bị ba mẹ "bắt học tiếng Việt", với những quyển sách dạy đọc được gửi từ Việt Nam sang. Mỗi ngày, Quỳnh phải xuống cửa hàng bán thực phẩm của cha mẹ, để họ vừa trông hàng, vừa dạy cô tiếng Việt. Ba mẹ luôn kè kè thước kẻ bên cạnh và nhiều lần la mắng, Quỳnh phải tập viết nắn nót từng chữ. 

    Ba mẹ Quỳnh cũng yêu cầu ba chị em cô phải nói chuyện tiếng Việt mỗi khi về đến nhà, không được nói tiếng Czech. Khi thấy Quỳnh "bức xúc", họ giải thích: "Người Việt mà không biết viết với đọc tiếng Việt là người mất gốc. Giống như các bạn Tây không biết viết với biết đọc".

    Ý thức được điều đó nhưng việc học hành đối với Quỳnh rất khó khăn, đặc biệt là đánh vần vì tiếng Việt có dấu, rất khác tiếng Czech. Dần dần, cô vượt qua được trở ngại, có thể đọc và viết tiếng Việt thành thạo. Cũng nhờ luyện tiếng mẹ đẻ mà Quỳnh được cô giáo khen viết chữ đẹp.

    "Bây giờ thì em đã hiểu vì sao bố mẹ ép mình học tiếng Việt, em rất biết ơn bố mẹ vì điều đó", Quỳnh nói. Em gái Quỳnh năm nay 8 tuổi cũng đã bắt đầu bị bố "bắt" học tiếng Việt, với sự hỗ trợ của cô.

    Cũng đến từ Czech nhưng khác thành phố, Phạm Thế Hữu, 17 tuổi, ở Kadan, lại có một trải nghiệm rất khác về học tiếng Việt. Vì không giỏi tiếng mẹ đẻ, nhiều lúc cậu cảm thấy buồn.

    "Có lần nghe bạn bè người Czech nói chuyện về ông bà, em bất giác thấy xấu hổ vì không biết tên bà mình là gì", Hữu nói. 

    Sinh ra ở Czech, Hữu chỉ mới hai lần gặp bà ngoại, người đang sống ở Nam Định, lần gần đây nhất cách đây 4 năm. Do không nói được nhiều tiếng Việt, Hữu chưa có cơ hội gần gũi để trò chuyện nhiều với bà và điều đó khiến cậu cảm thấy buồn. "Các bạn em ở Czech có quan hệ thân thiết với ông bà, thường xuyên thăm hỏi họ vì ở gần, còn em thì không làm được điều đó vì bà ở tận Việt Nam", Hữu nói.

    Chàng trai lý giải không học được nhiều tiếng Việt vì chỉ nói với bố mẹ và các anh chị trong gia đình, còn lại chủ yếu nói tiếng Czech khi đi học và giao lưu. Cậu cố gắng đọc truyện và xem TV bằng tiếng Việt, nói chuyện với người thân nhiều hơn để cải thiện vốn từ. Hữu mong muốn có một lớp dạy tiếng Việt ở Kadan vì ở đây cũng có nhiều thanh thiếu niên gốc Việt không giỏi ngôn ngữ này.

    Bố mẹ Hữu là chủ một nhà hàng chuyên các món ăn Việt Nam ở Kadan, khu vực có khoảng 100 người Việt trên tổng dân số 18.000 người. Khi còn nhỏ, Hữu từng bị bạn trêu chọc là người "ăn thịt chó", cậu thấy buồn vì bị "phân biệt đối xử". Nhưng khi cậu lớn lên, mọi người xung quanh không chú ý nhiều đến sự khác biệt của Hữu về ngoại hình và gốc gác.

    "Em hài lòng với bản thân, rằng mình là người gốc Việt và em không quan tâm nhiều đến việc bị trêu chọc nữa", Hữu nói. Cậu nhận thấy "chất Việt" rõ nhất trong con người mình là luôn hướng đến gia đình. Hữu và anh trai thường tranh thủ dọn dẹp và phụ bếp nhà hàng của gia đình khi rảnh rỗi.

    Khi về Việt Nam dự Trại hè 2018, Hữu đã chuẩn bị sẵn quà cho bà ngoại và các em họ ở Nam Định. Cậu tin rằng mình sẽ vượt qua được ngại ngùng để trò chuyện với bà và họ hàng nhiều hơn.

    Hữu (hàng đầu, thứ hai từ trái) lắng nghe hướng dẫn viên khi thăm khu di tích Hoàng Thành Thăng Long. Ảnh: Trọng Giáp.

    Có mái tóc dài ngang lưng, Aivi Trần Fortier mang nhiều nét của một thiếu nữ Việt. Cô có mẹ là người gốc Hà Nội, bố là người Canada. Ở tuổi 16, Aivi tỏ ra khá già dặn vì thích tìm hiểu các vấn đề lịch sử. Cô bé rất hào hứng vì chương trình Trại hè có nhiều điểm dừng cô quan tâm.

    "Trong chương trình em đang học ở Mỹ, thầy cô có đề cập đến chiến tranh Việt Nam nhưng em muốn tìm hiểu thêm về cuộc chiến này dưới góc nhìn của người Việt", Aivi nói, cho hay từng đến thăm nghĩa trang Trường Sơn khi được mẹ đưa về Việt Nam chơi. Ông ngoại cô bé là cựu chiến binh, còn mẹ trải qua cuộc sống khó khăn thời chiến nên Aivi càng muốn tìm hiểu. 

    Do đặc thù công việc của bố Aivi, gia đình cô thường xuyên phải di chuyển, đến nay đã qua 35 nước. Sinh ra ở Áo, Aivi vẫn nhớ ngôn ngữ đầu tiên được học là tiếng Việt. Do bạn bè của cô ở New York không có ai là người Việt nên việc học tiếng Việt khá khó khăn. Bù lại, mỗi năm cô có khoảng hai tuần ở Việt Nam, gặp gỡ họ hàng và đi du lịch.

    "Tiếng Việt rất khó, nhưng em thấy nó quan trọng vì em là người Việt nên cần phải học. Em đang cố gắng để có thể đọc được sách tiếng Việt", Aivi nói.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Mỗi năm, có hàng nghìn trẻ em biến mất trên khắp thế giới. Những kẻ bắt cóc là những nhà tâm lý rất giỏi. Chúng có thể dễ dàng xây dựng mối quan hệ, rồi sau sẽ lợi dụng bọn trẻ.

    Chúng tôi đã tìm hiểu được 11 thủ đoạn mà những kẻ bắt cóc thường sử dụng để tiếp xúc với trẻ em. Việc biết những hành vi như vậy để tránh và ngăn chặn những vụ bắt cóc là hết sức cần thiết.

    Một trong những thủ đoạn phổ biến nhất mà những kẻ bắt cóc sử dụng là nhờ một đứa trẻ giúp đỡ. Nếu bạn chứng kiến tình huống như vậy, nó có thể là dấu hiệu cảnh báo vì những người trưởng thành thường không nhờ một đứa trẻ lạ giúp đỡ! Nếu một người trưởng thành gặp rắc rối nào đó (mất chó, mèo hay không mở được cửa xe, v.v..), họ sẽ luôn nhờ một người lớn giúp đỡ chứ không bao giờ là một đứa trẻ.

    Nếu một đứa trẻ đang khóc, la hét hoặc cố gắng vùng tay chạy thoát, có thể bạn sẽ nghĩ đơn giản rằng đứa trẻ đó hư. Nhưng nếu tình huống quá bất bình thường, có lẽ bạn nên đến và hỏi xem mọi thứ có ổn không. Đừng ngại hỏi. Nếu đây là kẻ bắt cóc, chúng có thể sẽ chạy trốn vì bạn đã ghi nhớ khuôn mặt.

    Những người đi vòng quanh sân chơi và quan sát trẻ em cũng rất đáng ngờ. Nếu nghi ngờ bạn có thể chụp ảnh và để họ nhận thấy là bạn đang giơ điện thoại lên chụp. Hành động này có thể khiến kẻ bắt cóc co vòi.

    Trẻ em rất cởi mở và tin tưởng. Nếu có người bảo muốn tặng bánh kẹo hoặc đồ chơi, nhưng với điều kiện là phải theo họ vào xe ô-tô, chắc chắn đây là một kẻ bắt cóc. Người lớn thường không tặng quà cho trẻ em không quen hay mời lên xe hơi của họ.

    Những kẻ bắt cóc có thể biết rất nhiều về gia đình của một đứa trẻ. Sử dụng mạng xã hội, kẻ phạm tội có thể biết được cả những chi tiết nhỏ nhất: tên của người thân hoặc đồng nghiệp của cha mẹ, đồ chơi mà đứa trẻ được tặng trong sinh nhật, phòng ngủ trông như thế nào, v.v.. Sử dụng tất cả những thông tin này, họ có thể tự giới thiệu mình là bạn bè hoặc đồng nghiệp của bố mẹ đứa trẻ. Họ có thể nói rằng mẹ đứa trẻ đang ở trong bệnh viện và đứa trẻ phải đến thăm ngay. Nếu bạn chứng kiến hành vi này, đừng bỏ qua. 90% đây là một vụ bắt cóc.

    Đôi khi nhưng kẻ bắt cóc sử dụng những trẻ em khác làm mồi nhử và đưa chúng đến làm quen với nạn nhân. Điều khó khăn là trẻ em không thực sự hiểu “người lạ” có ý định gì. Hầu hết chúng đều nghĩ rằng những người bắt cóc trẻ em trông hung dữ và đeo kính râm. Nhưng thực tế ngay cả phụ nữ xinh đẹp hay trẻ em cũng có thể là những kẻ bắt cóc. Nếu bạn thấy trường hợp khả nghi, hãy tiến đến hỏi xem chúng đã quen bao lâu rồi và chúng định đi đâu.

    Nếu bạn thấy một chiếc xe hơi chạy chậm dọc theo đường phố, rồi dừng lại cạnh một đứa trẻ, bạn nên biết rằng đây có thể là một dấu hiệu cảnh báo. Và nếu tài xế nhờ trẻ chỉ hướng hay mời trẻ vào trong xe, đây chắc chắn là một kẻ bắt cóc. Một tài xế bình thường sẽ chỉ nhờ người lớn, cảnh sát hoặc đơn giản là sử dụng GPS.

    Đã có trường hợp trẻ em bị bắt cóc sau khi chúng được mời đi thử xe mô-tô. Rất ít bé trai nào có thể kháng cự lại lời mời như vậy. Gặp trường hợp như vậy bạn cần can thiệp ngay.

    Những kẻ bắt cóc thường nói với trẻ em rằng họ là nhà sản xuất phim hoặc nhiếp ảnh gia. Thủ đoạn này có tác dụng với trẻ hơn 10-11 tuổi. Những kẻ bắt cóc chiếm được lòng tin của bọn trẻ nhờ nịnh bợ và hứa hẹn danh tiếng cùng thành công.

    Thật khó cảnh giác khi những kẻ bắt cóc nói rằng chúng là cảnh sát và yêu cầu đứa trẻ đi cùng họ vì đứa trẻ đã làm điều xấu. Những người mặc đồng phục cảnh sát nhìn đáng tin cậy, ngay cả đối với người lớn. Nhưng bất kỳ cảnh sát thực sự nào cũng sẽ tìm đến bố mẹ đứa trẻ thay vì đứa trẻ. Tuy nhiên, nếu bạn can thiệp có thể lo ngại mình gặp rắc rối, ít nhất bạn hãy chụp lại ảnh chân dung của người đó. Việc này có thể khiến kẻ bắt cóc sợ hãi.

    Một điều nữa bạn cần chú ý là khi vẻ ngoài của kẻ bắt cóc và đứa trẻ quá khác biệt nhau. Tất nhiên dấu hiệu này không đúng trong tất cả các trường hợp, nhưng cũng đáng để bạn lưu tâm.

    Viethome (theo Brightside)

  • Cách đây vài năm, một ông bố người châu Á do tắm cho con gái 10 tuổi đã bị cảnh sát Mỹ bắn chết, sự việc này đã dẫn đến sự phản ứng kịch liệt cả trong và ngoài nước Mỹ.

    Sự việc đáng tiếc bắt nguồn từ việc cô con gái 10 tuổi của ông vô tư nói với giáo viên trong trường rằng em thường tắm chung với bố. Đây là hành động bình thường của các bậc bố mẹ ở Trung Quốc nhưng lại bất thường ở Mỹ. Mỹ xem việc bố mẹ tắm cùng con khác giới tính khi đứa bé trên sáu tuổi là lạm dụng tình dục trẻ em.

    Vị giáo viên này đi báo cảnh sát. Cảnh sát đến nhà thông báo tước quyền nuôi con của ông. Trong cơn tức giận ông vung dao về phía cảnh sát và bị bắn chết. Đáng nói là ông bố này đơn thân nuôi con và vẫn tắm cùng con từ lúc cô bé mới sinh đến ngày ông bị bắn chết.

    Bi kịch này không chỉ phản ánh sự khác biệt về văn hóa của Đông và Tây phương, nó cũng trực tiếp liên quan đến quyền riêng tư của trẻ em Mỹ. Có lẽ độc giả Đông phương nhiều người không hoàn toàn hiểu rõ về vấn đề này, bảo vệ quyền riêng tư là một nội dung quan trọng trong quá trình trưởng thành của trẻ em Mỹ.

    Quyền riêng tư về thành tích học tập

    Cho dù thành tích học tập là tốt hay xấu, tất cả thành tích học tập của học sinh Mỹ đều thuộc về quyền riêng tư, các trường học của Mỹ và gia đình đều có nghĩa vụ bảo vệ quyền này.

    Ví dụ như, giáo viên tiểu học hay trung học tại Mỹ sẽ không công khai thành tích của học sinh trước lớp, càng không bao giờ sắp xếp thứ tự dựa vào thành tích. Cho dù là ở đại học của Mỹ, nếu như giáo viên muốn công khai thành tích, cũng không được đưa ra tên của sinh viên đó, nhiều lắm chỉ là viết 4 chữ cuối của mã số trên thẻ sinh viên.

    Tại trường tiểu học và trung học ở các nước châu Á thịnh hành xếp danh sách. Một mùa hè tôi có dịp đến một trường trung học tham gia dự thính, hôm đó đúng vào hôm công bố thành tích của học sinh. Khi giáo viên trên bục giảng dựa vào thành tích cao thấp để công bố, tôi thực sự cảm thấy khó chịu thay cho những học sinh có thành tích kém. Nếu như theo quan điểm của người Mỹ thì đây là sự công khai phân biệt đối xử.

    Quyền riêng tư về hình ảnh cá nhân

    Là phụ huynh thì ai cũng muốn chụp ảnh con của mình, và phụ huynh Mỹ cũng không phải là ngoại lệ. Chụp ảnh ở Mỹ mặc dù rất đơn giản, nhưng khuôn mặt của trẻ em thì hoàn toàn không đơn giản. Nếu như bạn chưa được sự cho phép mà chụp ảnh đứa trẻ của một nhà nào đó, nếu như gặp phải một phụ huynh nghiêm khắc, rất có thể bạn sẽ phải đi hầu tòa.

    Những hoạt động tập thể tại Mỹ, rất khó để tránh chụp ảnh tập thể. Nếu như bạn không muốn con của mình lộ diện trong các bức ảnh tập thể, thì trường học của Mỹ sẽ cho bạn một bảng biểu, để bạn có thể viết lý do cá nhân của mình.

    Tôi cũng rất thích chụp ảnh con của mình, cũng thường cho ảnh chúng lên blog. Có một lần, tôi đã vô ý đưa một bức ảnh chụp chung của con tôi và các bạn cùng lớp lên blog, việc đó đã bị con của tôi phát hiện ra. Điều này thật tồi tệ, tôi dường như trở thành một “người xấu” trong mắt chúng.

    “Mẹ chưa có được sự đồng ý, mà lại đưa ảnh của các bạn con lên đó, mẹ hãy xóa nó đi.” Câu chuyện nhỏ này không có nghĩa là con tôi quá cứng nhắc, mà nó nói lên sự thành công của nền giáo dục Mỹ. Không cần phải thuyết giáo, không cần phải nhắc nhở, mỗi một học sinh Mỹ đối với quyền riêng tư về hình ảnh cá nhân đều tự giác có ý thức bảo hộ.

    Quyền riêng tư về thân thể

    Từ khi còn ở nhà trẻ, trẻ em Mỹ đã được dạy về quyền riêng tư thân thể. Chúng từ bé đã được giáo dục, nếu như ai sờ vào bộ phận riêng tư của các em, thì các em phải nói ngay với phụ huynh và giáo viên. Bây giờ chúng ta sẽ quay lại với ông bố người châu Á bị cảnh sát Mỹ bắn chết, rốt cuộc đã làm gì không thích hợp để mất đi tính mạng.

    Đầu tiên là cách thức giáo dục của ông bố về khả năng sinh hoạt độc lập của con gái là không thích hợp. Một bé gái 10 tuổi hoàn toàn có thể tự tắm được rồi, tại sao vẫn phải để bố giúp? Thực ra ông bố và cô con gái đều sinh sống tại Mỹ, nhưng cả hai đều thiếu hụt kiến thức cần có về quyền riêng tư thân thể. Cuối cùng, ông bố này không nên dùng dao để chống cự lại cảnh sát, mà nên tự nguyện để cho cảnh sát khống chế, sau đó có thể khiếu nại.

    Đối với 3 quyền riêng tư này, tôi không hề cho rằng người Mỹ quá cứng nhắc, mà cho rằng nền giáo dục của Mỹ là nhân đạo hơn. Tôn trọng những điều riêng tư của trẻ, kỳ thực chính là tôn trọng nhân cách của trẻ. Chỉ như thế thì những trẻ có thành tích học tập kém, mới không bị người khác chê cười, những trẻ không thích lộ diện vì lý do cá nhân nào đó, cũng không bắt buộc phải chụp ảnh tập thể.

    Viethome (theo tinnuocmy)

  • Bố mẹ và con cái luôn cần phải gần gũi yêu thương nhưng điều đó không có nghĩa là suồng sã trước mặt con. Bởi đây là thói quen không tốt, ảnh hưởng xấu đến trẻ khi sống giữa cộng đồng.

    Có những điều tối kỵ trong nguyên tắc giao tiếp giữa cha mẹ và con cái mà nhiều phụ huynh hoàn toàn không hề biết. Đó là: người bố thì không nên tắm cho con gái từ tuổi lên 3, là mẹ thì không ngủ cùng con trai khi con từ 5 tuổi trở lên và tương tự như vậy đối với bố và con gái, không nên thay quần áo trước mặt con...

    viethome tam cho con cai

    Chuyên gia tâm lý Nguyễn Yến Nhi cho rằng, việc bố mẹ suồng sã trước mặt con, ngoài nguy cơ trẻ bị xâm hại tình dục ngay trong chính ngôi nhà của mình thì còn có nguy cơ bị người ngoài xâm hại.

    Một điều rất dễ hiểu là theo logic tâm lý, khi trẻ thấy việc bố mẹ thay quần áo ngay trước mặt mình trẻ sẽ nhận thức rằng: "À, việc thay quần áo hay để lộ thân thể trước người khác là bình thường". Nhận thức như vậy nên khi đi ra ngoài trẻ sẽ không biết giữ kín và giữ khoảng cách với những người đàn ông hay phụ nữ khác.

    Ở nhà không giữ khoảng cách thì khi đi ra ngoài, trẻ cũng sẽ nghĩ như vậy. Việc bố mẹ cảnh báo về sau không có tác dụng bằng cách tạo thói quen đúng ngay từ bé.

    "Chính những cử chỉ ấy là nguy cơ khiến trẻ dễ bị lạm dụng tình dục. Nếu bạn để ý một chút khi đi ngoài đường, có rất nhiều đứa trẻ đang độ tuổi teen, các em thường cầm tay, khoác vai, ôm nhau rất vô tư. Mà khi ôm nhau, cầm tay hay khoác vai nhau sẽ rất dễ xẩy ra việc đụng chạm về thân thể. Sự đụng chạm lại là động cơ thôi thúc các xúc cảm bản năng luôn tiềm ẩn sẵn trong mỗi người. Ở những đứa trẻ này chắc chắn bố mẹ không để ý dạy cho các em nguyên tắc giữ khoảng cách cần thiết trong giao tiếp. Với cách giao tiếp như thế, chắc chắn nguy cơ trẻ bị xâm hại tình dục sẽ rất cao", bà Nhi nói.

    Theo bà Nhi, trong gia đình người mẹ phải là người chủ động, khéo léo đề ra các nguyên tắc giao tiếp này. Các bà mẹ dù bận đến mấy cũng không nên nhờ chồng tắm cho con gái. Dù mẹ có yêu con như yêu chính thân thể mình thì cũng không nên thay quần áo trước mặt con trai, hay tắm cùng con trai. Ngay cả mẹ và con gái hay bố với con trai thì vẫn nên tạo nên một giới hạn nhất định để giúp cho trẻ hiểu rằng không nên suồng sã trong giao tiếp.

    "Chỗ kín là nơi cần phải giữ kín, chỉ riêng mình được biết, là bí mật của mình. Không phải ngẫu nhiên mà ở nhiều nước bài học đầu tiên về giáo dục giới tính ở trường phổ thông đã nêu ra nguyên tắc như vậy cho trẻ. Những bậc làm cha làm mẹ cũng nên rút kinh nghiệm trong sinh hoạt và lối ứng xử với con cái, đặc biệt với con cái là người khác giới", bà Nhi cảnh báo.

    Viethome (theo giadinh)

  • Bài viết dưới đây là góc nhìn của chị Lê An Thanh, 38 tuổi, đang sống tại Berlin, Đức về xung đột hai thế hệ trong những gia đình Việt định cư lâu ở phương Tây nhưng vẫn áp dụng cách giáo dục con kiểu cũ ở quê nhà.

    Tôi quen một phụ nữ Việt sang Đức từ năm 1987, sau đó kết hôn với một người đàn ông Đức rồi có con chung. Khi cuộc sống đã dần ổn định, chị đón cô con gái riêng ở Việt Nam sang sống cùng. Nhiều năm sau, vì quan điểm bất đồng về tiền bạc với người chồng Tây, chị và chồng ra tòa ly dị.

    viethome nuoi day con kieu tayNhiều bố mẹ Việt chưa theo kịp được với luật pháp ở các nước định cư tiên tiến. 

    Lúc đó, khi được hỏi muốn ở với cha hay mẹ, cậu con chung 14 tuổi của hai người đã trả lời là thích sống với bố. Lý do của em là mỗi lần về Việt Nam, mẹ luôn bắt mình về theo trong khi em chẳng thích chút nào. Trong trí nhớ của cậu bé, quê ngoại nóng nực, nhiều muỗi, còn họ hàng thì hay rờ rẫm vuốt ve và lâu lâu lại cười ầm lên rồi nói vài câu mà em không hiểu hết được.

    Kết thúc phiên tòa ly hôn, người mẹ ấy khóc lóc và than thở rằng mình đã lo cho con không thiếu thứ gì, đưa con về Việt Nam chơi hằng năm chẳng qua là muốn cháu hiểu thêm về quê mẹ, vậy mà con lại khó chịu về điều đó. Đứa bé ấy giờ đã trưởng thành và cũng rất ít liên lạc với mẹ vì nhiều quan điểm bất đồng. Còn người mẹ từ đó trở đi chỉ về quê nhà cùng cô con gái riêng. 

    Một gia đình người Việt khác có ba con, bé đầu là gái 12 tuổi và hai bé song sinh sau 4 tuổi. Cô con gái đầu đi học thường hay mất lặt vặt, lúc thì găng tay, áo khoác, khi là cây viết, khăn... khiến người mẹ rất bực tức vì phải liên tục tốn tiền mua mới. Vì thế, thỉnh thoảng chị có đánh con.

    Lúc bé gái tập thể thao ở trường, bạn bè thấy em có nhiều vết thâm tím ở chân tay nên đã mách với cô giáo. Cô giáo nghe xong liền báo ngay cho Sở thiếu niên. Vậy là vài hôm sau, người của Sở thiếu niên cùng cảnh sát tới tận nhà để đưa cả ba đứa trẻ vào nơi dành cho trẻ em có vấn đề với cha mẹ (Kinderheim), còn bà mẹ thì bị đưa ra tòa vì tội bạo hành con cái.

    Kể với cảnh sát, cô bé nọ cho biết mẹ thường xuyên đánh mắng, hay bắt trông em và lúc nào cũng so sánh việc học hành với con hàng xóm. Có lẽ vì thiếu hiểu biết về luật pháp cũng như còn bực tức với con, nên lúc tới Sở thiếu niên, người mẹ chỉ muốn đòi lại hai bé song sinh, không muốn nhận về cô con gái cả. Tuy nhiên, việc này không được chấp nhận. Bà mẹ còn bị cho là tâm lý không ổn định, nên về sau cả ba con chị đều được giao hẳn cho người cha chăm sóc.

    Qua hai câu chuyện trên, có thể nói, nếu cứ áp dụng cách giáo dục kiểu Việt truyền thống tại nước Đức nói riêng hay ở phương Tây nói chung, cha mẹ không những làm tổn thương con mình mà đôi khi còn mất cả quyền nuôi con. Tại Đức, quyền lợi của trẻ em luôn được đặt lên hàng đầu. Nếu cha mẹ có những hành vi bạo hành về thể xác lẫn tinh thần thì còn bị phạt tù.

    Đa số những gia đình Việt Nam sinh và nuôi con tại Đức đều luôn muốn con họ kết hợp hai luồng văn hóa Á - Âu. Có nghĩa là vừa tiếp thu những văn minh ở phương Tây nhưng lại sống theo kiểu Việt truyền thống, tức là phải nghe lời cha mẹ và làm theo những gì phụ huynh muốn. Có lẽ họ không hiểu rằng, cách dạy như vậy sẽ làm con mình như đứng giữa ngã ba đường vì chẳng biết đi hướng nào. Điều đó dẫn tới việc cha mẹ và con cái không hiểu nhau, khiến phụ huynh đôi khi không kiểm soát được nóng giận và đánh con.

    Câu chuyện đầu về đứa trẻ than phiền hay bị mẹ đưa về Việt Nam mà không cần biết con có thích hay không cũng chỉ ra một thực tế: Nhiều người Việt ở nước ngoài, khi có dịp nghỉ, thay vì dẫn con đi thăm viện bảo tàng hay cho con tham gia các hoạt động giải trí thì lại dẫn chúng về quê. Thời gian trẻ ở Việt Nam đó, mọi sinh hoạt chỉ quanh quẩn trong gia đình và họ hàng, với hoạt động chủ yếu là đi ăn uống, mua sắm và tụ tập. Nếu có được dẫn ra khu vui chơi, trẻ cũng không hào hứng hơn vì chúng khó tiếp cận và chơi vui với những trẻ địa phương do cảm thấy không hợp hoặc bất đồng ngôn ngữ. Cho nên, đối với trẻ Việt kiều, thời gian về quê cùng mẹ giống như đi lạc vào một thế giới khác.

    Với những gia đình định cư lâu và sinh con trên đất Đức, cha mẹ là thế hệ thứ nhất, con cái là thế hệ thứ hai. Thế hệ thứ nhất chỉ tiếp nhận được một nửa về cách sống và suy nghĩ theo kiểu Tây nên có thể chưa kịp hiểu thế hệ thứ hai - vốn được tiếp thu toàn bộ lối sống và sự giáo dục này. Vì thế đôi khi xảy ra những xung khắc khó tránh giữa hai thế hệ. Nếu bố mẹ không biết sàng lọc hay thay đổi cách suy nghĩ thì khác gì đang tự làm khổ bản thân và cả con cái mình. Vì thế, cách giáo dục đó thường được ví như bình mới nhưng bên trong vẫn là rượu cũ. 

    Viethome (theo VnExpress)

  • Một bà mẹ gốc Á nuôi con ở châu Âu như tôi phải tiếp nhận nhiều khác biệt về lối sống, văn hóa và những thứ khác. Và tôi học từ chính con mình.

    toi phai hoc tu con minh

    Kate là con gái lớn của gia đình tôi, 13 tuổi, vừa mang bảng điểm học kỳ hai về. Thấy các môn Toán, tiếng Hà Lan, tiếng Pháp chỉ đạt hơn 60 % và thấp hơn điểm trung bình cả khối lớp 7, tôi thất vọng hỏi: “Thế bạn nào xuất sắc nhất lớp?”.

    Đến lượt Kate thất vọng: “Sao mẹ cứ so sánh ai giỏi hơn? Giáo viên không xếp hạng học sinh đâu mẹ ạ, ai biết điểm người ấy và cô nói mỗi chúng con đều có thế mạnh riêng. Đây này, Âm nhạc con đạt 90 %, Tôn giáo 83%, Kỹ thuật 79%...”.

    Hãy để con mắc lỗi

    Một bà mẹ gốc Á nuôi con ở châu Âu như tôi phải tiếp nhận nhiều khác biệt về lối sống, văn hóa như vậy đấy. Và học từ chính con mình.

    Mấy hôm trước xếp hàng mua bánh pizza ủng hộ bếp trường, tôi thấy trên hành lang trường mẫu giáo và tiểu học của bé Tô - con trai thứ hai ghi khẩu hiệu “Mỗi học sinh là một người đặc biệt”. Đầu năm, tôi xin cô giáo cho bé Tô nghỉ học 2 tuần về Việt Nam đón Tết cổ truyền. Nhân thể tôi xin cô giáo bài học của hai tuần đó tranh thủ dạy kèm cho con theo kịp bạn bè. Đưa cho tôi tập bài mỏng, cô giáo tươi cười: “Nếu con không chịu học thì cứ cho chơi thoải mái, đừng ép. Chúc mấy mẹ con có chuyến đi vui và mang nắng nhiệt đới sang đây cho chúng tôi nhé.”

    Đây cũng là ngôi trường niên học năm ngoái Kate vừa tốt nghiệp bậc tiểu học. Và đó cũng là giáo viên từng dạy Kate. Được nuôi dưỡng, dạy dỗ trong môi trường nhấn mạnh về cảm hứng sáng tạo, đề cao thiên hướng cá nhân nên Kate vẫn thích đi học, lạc quan với bảng điểm dù nhiều môn chính thấp hơn điểm trung bình cả khối.

    Quan sát lớp Tô có bé Mathias biết đọc từ rất sớm và tỏ ra hiểu biết hơn bạn cùng lứa, tôi hỏi con: “Bạn Mathias có được cô chọn làm lớp trưởng không?”, bé Tô dõng dạc: “Làm gì có lớp trưởng, bình đẳng mà mẹ. Nhưng vào dịp Giáng sinh bạn Mathias được chọn đóng vai ông già Noel.”

    Đầu học kỳ họp phụ huynh cả lớp để giáo viên thông báo tình hình chung. Cuối học kỳ từng phụ huynh đăng ký giờ họp riêng với giáo viên chủ nhiệm, đơn giản bởi đây là lúc thông báo kết quả học tập và hạnh kiểm từng học sinh: không ai phải ngồi nghe giáo viên phê bình hoặc nhận xét về điểm kém của con mình trước mặt các phụ huynh khác. Lại tế nhị. Một người bạn ở Việt Nam nghe kể vậy, cười: “Ở mình chỉ khi con hư, quậy phá ở trường mới họp phụ huynh riêng.”

    “Con có thể mắc lỗi. Đó là một phần của quá trình học tập!” Khẩu hiệu này được nhắc đi nhắc lại trong tài liệu giáo viên phát cho chúng tôi ở buổi họp phụ huynh chung đầu kỳ của các bé sắp bước vào lớp Một. Đọc vài trang đầu đã ngập tràn sự khơi gợi cảm hứng và tế nhị yêu thương:

    Con lên 5 tuổi đã biết nhiều từ rồi. Có thể nói câu dài, câu ghép. Thỉnh thoảng các bé vẫn nói sai. Không nên sửa từ sai ngay khi con vừa nói mà tốt hơn nên lặp lại câu nói của con theo cách đúng. 

    Ví dụ con nói: Mẹ nhìn kìa, có hai con chiền chiền đậu trên bông hoa. Mẹ đáp lại: Đúng rồi, có hai con chuồn chuồn đậu trên bông hoa, đẹp quá con nhỉ. Như vậy con sẽ thấy mẹ thực sự nghe mình nói chứ không phải chăm chăm xem con nói như thế nào để sửa lỗi.”

    Về VN chắc học “đúp”

    Một đồng nghiệp cũ sang châu Âu công tác, ghé Bỉ thăm nhà tôi, nhận xét: “Sao chị thấy trẻ con bên này đến trường vui vẻ thế nhỉ. Mặt mũi chúng rất thoải mái tự tin, khác hẳn trẻ con ở mình sớm căng thẳng lo âu vì phải học sớm, học nhiều và lắm kiểu cạnh tranh thành tích.”

    Tôi trả lời: “Nhưng con nhà này chuyển về Việt Nam học chắc đúp sớm vì đã học chậm lại không học thêm.” Nghe đến đây bạn tôi phá lên cười: “Không những bị đúp mà còn bị đánh ấy chứ. Bọn trẻ bên này được phép tranh luận với cha mẹ, thầy cô quá thoải mái.”

    Nhưng giáo dục còn liên quan văn hóa, tập quán, lối sống. Rất khó so sánh. Ở nhiều trường lớp tại Việt Nam áp dụng cách luân phiên lớp trưởng 3 tháng/lần để bọn trẻ học cách có trách nhiệm khi được giáo viên giao việc. Và duy trì xếp hạng trong lớp mới có căn cứ để đánh giá, động lực để học sinh phấn đấu. Nói cách khác, trong môi trường giáo dục ở Việt Nam, trẻ em sẽ mạnh về cạnh tranh hơn chăng?

    Ở châu Âu đã lâu nhưng tôi chưa đi được nhiều nước trong châu lục bởi đơn giản có bao nhiêu tiền đều dành dụm mua vé đường xa cho con về thăm quê ngoại. Một đứa trẻ lên 5 tuổi như bé Tô mà 6 lần về Việt Nam kể cũng là nhiều. Nhưng với vợ chồng tôi, về quê cũng là một cách vừa học vừa chơi ý nghĩa cho con cái. Và từ những chuyến đi ấy, tôi thấy cách bạn bè ở lứa tuổi U40 của mình giáo dục con cũng dần khác xưa.

    Từng tốt nghiệp chuyên ngành Ngoại giao, giỏi ngoại ngữ, nhưng bạn tôi không dạy kèm con tiếng Anh mà cuối tuần cặm cụi xe ôm chở con đi học giáo viên bản địa: “Họ dạy phát âm chắc chắn chuẩn hơn mình, còn ngữ pháp tiếng Anh con phải tự học lấy nếu thích”.

    Những người bạn sớm lập gia đình, con cái giờ đã lớn khôn thường khuyên bình tĩnh và tin ở con mình. Không bắt con phải học giỏi bằng mọi giá, sợ nhất con chán học chứ không sợ con không học giỏi. Không quan trọng thành tích cá nhân đến mức nào, quan trọng là thể lực và trí tuệ sống...

    Cũng nhờ những chuyến về quê, các con tôi biết đến những người bạn cùng lứa sống ở Việt Nam nhưng hầu như chẳng có gì liên quan đến Việt Nam: học trường quốc tế học phí 30 triệu đồng/tháng, nói ngoại ngữ giỏi hơn tiếng mẹ đẻ, viết luận tiếng Anh tốt hơn trẻ cùng tuổi ở Anh - Mỹ, ăn thực phẩm ngoại nhập, ở chung cư cao cấp có nhiều người nước ngoài.

    Con tự chọn tương lai

    Sau vụ khủng bố ở Brussels 22.3.2016, người Bỉ bắt đầu ưa dùng cụm từ “lạ lùng”: một ngày lạ lùng, thế giới đang thật khác lạ, cuộc sống lạ lùng hơn bao giờ hết... An ninh bất ổn, dịch bệnh và khủng hoảng kinh tế khắp nơi, làm cha mẹ bây giờ mong nhất con có sức khỏe, tư duy tốt và sống vui, khác với chính suy nghĩ của mình vài năm trước.

    Đưa bảng điểm cho phụ huynh ký để nộp lại cho giáo viên, Kate bỗng hỏi tôi “Môn Nấu ăn của con cũng đạt điểm cao, có lẽ vài năm nữa con chuyển sang học hướng nghiệp, chuyên về đầu bếp, kết hợp ẩm thực Á- Âu cũng rất hay”. Kate làm tôi nhớ ra mỗi lần nấu phở hay bún bò, con bé thường đòi nếm và nhận xét “Hôm nay không có vị ngọt củ cải” hoặc “Cho ít hồi và quế quá”, “Lần này mẹ giã thêm rễ hành xanh nên vị nước lèo thơm hơn”... Kate ăn tinh từ bé.

    Tôi đem chuyện con muốn làm đầu bếp kể với cô bạn gốc Việt đang mở nhà hàng tại Đức. Bạn tôi ủng hộ ngay “Chỗ em trả lương đầu bếp giỏi cao hơn lương kỹ sư, bác sĩ đó chị. Ở Đức lương kỹ sư từ 2.500- 4.000 Euro/tháng trước thuế, lương giám đốc điều hành 9.000- 11.000 Euro/tháng nhưng thu nhập một anh thợ lành nghề tự nhận thầu xây dựng của hãng nhỏ cũng có thể trên 10.000 Euro/tháng rồi.”

    Theo Thanh Niên

  • Sau một thời gian áp dụng dạy con về tiền, hai đứa con anh Sơn đều học hành tiến bộ, chăm chỉ làm việc nhà và hạn chế được cả những thói quen xấu.

    Dạy con về tiền vốn được nhắc đến rất nhiều trong các phương pháp nuôi dạy con nhưng lại hiếm bố mẹ Việt Nam có thể áp dụng được. Ấy thế nhưng ở gia đình anh Trần Sơn (hiện đang sống ở Thanh Trì, Hà Nội) thì lại khác.

    Với hai đứa con của mình, bé Quỳnh Anh (học lớp 5) và bé Thanh Tùng (học mẫu giáo lớn), anh áp dụng các quy tắc một cách nhất quán và rất triệt để. Qua nhiều năm, hiện tại các con đã có tư duy về tài chính, việc kiếm tiền y hệt như người lớn, độc lập trong các quyết định chi tiêu cá nhân.

    viethome ong bo ha noi 1Anh Trần Sơn và hai con của mình.

    Anh Trần Sơn chia sẻ: "Luật nhà mình đề ra là làm việc giúp bố mẹ sẽ được nhận tiền lương và mục lục các khoản được tiền hay mất tiền rất rõ ràng. Tất nhiên có những việc thuộc về nghĩa vụ của con thì bắt buộc phải làm, ví dụ như dọn đồ chơi, tắm rửa, học bài... Còn có những việc khác mà rất khó khăn để thuyết phục con làm như đổ rác, quét nhà, phơi/ cất quần áo... thì bố mẹ sẽ đưa ra mức tiền thưởng để khuyến khích con làm. Ngược lại cũng có những quy định phạt, thu tiền của con khi con mắc lỗi như gọi 3 lần không dậy, nói dối, không đánh răng..."

    viethome ong bo ha noi 2 Bảng quy tắc thưởng - phạt được áp dụng đều đặn trong gia đình anh Sơn.

    Anh Sơn cũng cho biết vốn từ bé anh đã được theo chân bố mẹ đi bán hàng cho gia đình nên rất quan tâm đến việc dạy con về tiền. Từ khi các con còn nhỏ, anh đã thường nói cho con hiểu về việc bỏ công sức lao động ra mới thu được tiền. Khi con lớn hơn một chút, anh dạy con về cách kiếm tiền và sử dụng đồng tiền hợp lý. Việc nhất quán và triệt để áp dụng từ khi các con mới 5 tuổi đã thu lại được rất nhiều kết quả.

    Hiện tại, những quy định này được các con tuân thủ thực hiện dù cho hồi đầu áp dụng cũng rất khó khăn. "Mình muốn kể lại chuyện như này để dễ hình dung. Hôm qua nhà mình đi siêu thị, các con đòi sang một cửa hàng bán đồ chơi để xem đồ. Nhưng không đứa nào đòi mua nằng nặc như những đứa trẻ con nhà khác, chỉ thủ thỉ với nhau về món đồ chơi lego với giá gần 1 triệu. Nếu như năm ngoái, chúng sẽ đòi mua bằng được, nhưng năm nay lại hoàn toàn khác. Đơn giản là vì chúng không đủ tiền. Vậy là bố mẹ chẳng cần phải mất công quát mắng hay ngăn cấm gì mà chúng vẫn tự hiểu ra rằng muốn mua một món đồ đắt tiền, phải lao động rất cực khổ".

    viethome ong bo ha noi 3Hai chị em nay đã răm rắp tuân theo các quy định về tiền trong nhà.

    Cũng kể từ khi áp dụng những nguyên tắc thưởng phạt phân minh, rõ ràng, vợ chồng anh Sơn nhận ra các con có sự tiến bộ rõ rệt: "Cô chị đi học về là rất chăm làm việc nhà chứ không lười như trước. Thậm chí cô chị còn chuyên gia rủ rê em đi tắm: "Bi ơi, chị tắm cho em nhé!", vì tắm cho em là sẽ được tiền. Ngày trước bố mẹ hò hét rát cả họng thì đến quét nhà, đổ rác cũng ỉ ôi, chây ì mà nay khác rất nhiều. Việc gọi dậy đi học trước đây cực kỳ gian khổ vì gọi như hò đò, chúng cũng rất lười. Thế là bố mẹ buộc đặt ra qui định 'Nếu gọi hết 3 lần mà không dậy sẽ trừ tiền'. Hiệu quả cực kỳ cao. Chúng bật dậy như lò xo vì sợ bị phạt".

    Anh Sơn cho biết, việc học của con gái lớn cũng tiến bộ rõ rệt. Dù ở lớp tiểu học không có điểm 9-10 mà chỉ có lời phê của cô giáo, nhưng mỗi lời khen tốt sẽ được thưởng tiền, còn cô phê sai hay không tốt thì tiền phạt gấp đôi. Nhờ vậy, bé Quỳnh Anh năm nay học tốt hơn năm trước rất nhiều. Ngay đến việc để lem mực ra vở mà cô bắt thay vở mới thì con cũng phải bỏ tiền ra mua. Anh cho rằng nhờ thế mới rèn được tính cách của con.

    viethome ong bo ha noi 4Ba mẹ con bé Quỳnh Anh và Thanh Tùng.

    Thêm vào đó, trong nhà anh Sơn cũng đưa ra quy định mỗi ngày cho con xem 30 phút tivi vào buổi chiều tối hoặc trước lúc đi ngủ, cuối tuần được tăng lên thành 60 phút. Anh để con tự kiểm soát thời gian này, nghĩa là có thể phân bổ thời gian xem bất cứ khi nào trong ngày, miễn cộng lại đủ thời gian quy định, không được vượt quá.

    Thậm chí còn có một quy định khác rất thú vị mà anh Sơn chia sẻ: "Đứa trẻ nào cũng mê điện tử, ipad..., con mình cũng thế. Mình cho thuê iPad với giá 5 nghìn/30 phút... Thế mà từ hồi cho thuê tới giờ mình không thu được đồng nào cả, hai đứa cũng chẳng thèm sờ đến iPad để chìm đắm như xưa. Kể cả trước đây bố mẹ cho mượn để tham khảo các bài văn, hay học từ vựng tiếng Anh..., mình nói với con là bố cho mượn miễn phí nếu con dùng nó để học. Thế nhưng hình như con sợ sẽ xem phải những kênh linh tinh nên cũng chưa bao giờ hỏi mượn cả".

    viethome ong bo ha noi 5Cả gia đình hạnh phúc.

    Anh Sơn cũng kể thêm, tuần trước con gái lớn có buổi kiểm tra nghe nói giao tiếp tiếng Anh, anh đã rất bất ngờ về kỹ năng của con. Tiến bộ vượt sức mong đợi của bố mẹ, vậy là ngay lập tức con được cộng tiền. Những sự khuyến khích kịp thời như thế anh tin là rất thiết thực, giúp thúc đẩy động lực cố gắng của con. Mỗi cuối tuần, cả nhà lại ngồi tổng kết, con nhận được kha khá tiền. Anh cũng hiểu rõ vấn đề phải hướng dẫn con cách sử dụng chi tiêu sao cho hợp lý số tiền của mình, từ đây cũng sẽ dạy con được nhiều bài học về tài chính.

    "Mình đặt ra quan điểm là tiền con kiếm được con sẽ được tùy ý sử dụng với sự xin phép và đồng ý của bố mẹ. Nghĩa là mua gì sẽ phải hỏi để xuất tiền. Bố mẹ lo hết việc chăm lo mua quần áo, ăn uống, đồ dùng học tập... Còn lại các thứ khác như đồ chơi mới, truyện tranh, quà tặng sinh nhật bạn..., con đều phải tự bỏ tiền ra".

    Là một ông bố có cách dạy con về tiền triệt để và thành công như vậy, anh Sơn cho rằng quan điểm của mỗi người mỗi khác. Anh tin tưởng vào cách dạy con của mình và hài lòng khi những kết quả mang lại đang khiến các con anh sống quy tắc, tiến bộ vượt bậc, thấu hiểu được giá trị của việc lao động và những bài học về tiền. Đó mới là điều quan trọng nhất!

    Viethome (theo Kênh14)

  • Mở nhạc Việt bị con gái 4 tuổi phản ứng: “I hate listening Vietnamese”, chị Quỳnh giật mình nhận ra mình đã sai ở đâu đó.

    Chứng kiến nhiều gia đình người Việt sống tại Mỹ quên dạy tiếng quê hương cho con, để rồi khi con trưởng thành, cha mẹ con cái xa cách vì bất đồng ngôn ngữ, con không coi trọng nguồn cội, chị Phan Quỳnh (39 tuổi, một Việt kiều sống tại Florida, Mỹ) nhận ra mình không được đi theo vết xe đổ này. Dưới đây là chia sẻ của chị:

    Gia đình nhỏ của chị Quỳnh

    Gia đình nhỏ của chị Quỳnh

    Tuy nhiên, do bận rộn, tôi không dạy được con nhiều. Lúc đó, tôi có một văn phòng bán vé máy bay và dịch vụ di trú. Tôi làm việc không có giờ giấc, từ sáng thức dậy cho đến khuya, một ngày làm đến 18 tiếng, thậm chí ăn tại văn phòng.

    Bà vú là người chăm sóc chính của con tôi. Con bắt đầu đi học mầm non cả ngày từ khi hai tuổi. Về nhà, con được bà vú tắm rửa, cho ăn, rồi cho ngủ. Hai bà cháu quấn quýt cả ngày, chỉ nói bằng tiếng Anh.

    Cho đến một hôm, lúc con 4 tuổi, trên đường chở con đi học, tôi mở nhạc Việt trong xe. Con lập tức phản ứng: “I hate listening Vietnamese, I hate speaking Vietnamese” (Con ghét nghe tiếng Việt, con ghét nói tiếng Việt). Tôi giật mình nhận ra mình đã sai ở đâu đó. Nếu tôi không biết ngừng công việc lại, tôi sẽ làm mất luôn cơ hội biết nói tiếng Việt của con.

     

    Gia đình nhỏ của chị Quỳnh2

    Sau khi nghỉ việc, vợ chồng chị Quỳnh có nhiều thời gian đưa con đi chơi các nơi.

    Ở Mỹ, phần lớn người Việt phải làm việc rất nhiều, không có thời gian dành cho con, họ giao phó trách nhiệm dạy dỗ con cho nhà trường. Con không nói được tiếng Việt nên không nghe lời cha mẹ. Trẻ thì tự ti về nguồn gốc của mình, còn cha mẹ thì bất lực cho rằng không được đánh con nên không dạy được con.

    Một số gia đình có chút tiền do may mắn thì chủ động không cho con nói tiếng Việt. Họ cho rằng, con họ đã ở Mỹ, giao tiếp bạn bè là người Mỹ, học tiếng Việt chẳng có ích lợi gì. Những đứa trẻ này lớn lên đều không biết nói tiếng Việt, chúng mất gốc. Khi các cha mẹ đau khổ nhận ra mình đã mất con thì quá muộn.

    Sau khi nghe con gái nói ghét tiếng Việt, hai vợ chồng tôi đã ngồi lại bàn bạc. Chúng tôi biết, mầm non là tuổi dễ học nhất, là cơ hội. Chúng tôi không cần biết sau này con chọn ngành nghề nào, dù nói tiếng Anh như người bản xứ, thì hình dáng bên ngoài, con vẫn là người Việt Nam. Con vẫn cần tự hào về nguồn cội, tiếng nói của đất nước mình, đó là cái gốc của sự tự tin và thành công.

    Tôi quyết định nghỉ việc để tìm cách dạy con. Vợ chồng tôi cố gắng nói tiếng Việt với con mỗi khi cháu ở nhà. Con vẫn đi học mầm non với các bạn Mỹ. Chủ nhật hàng tuần, tôi đưa con đến lớp Việt ngữ. Ở nhà, tôi cũng thay thế dần những phim hoạt hình yêu thích của con bằng những bộ phim, sách, truyện tiếng Việt. Tối trước khi con ngủ, tôi đọc truyện tranh bằng tiếng Việt cho con nghe. Con rất thích những truyện ngắn vui như “Cá có ngủ không?...”. Nghe mẹ đọc với giọng điệu hơi hài hước, con cười nắc nẻ.

    Sau gần một năm học như thế, tiếng Việt của con khá hơn rất nhiều. Nói chuyện với bố mẹ, lúc con có thể nói tiếng Anh, lúc lại dùng tiếng Việt. Nhờ có mẹ luôn ở bên, con lúc nào cũng vui vẻ.

    Muốn con được sống trong môi trường văn hóa Việt Nam, tháng 3/2016, chồng tôi tạm nghỉ công việc bác sĩ 2 tháng, cả gia đình về nước. Chúng tôi về Huế, nơi người thân đang sống, xin cho con vào trường mầm non ở địa phương, học bán trú như các bạn.

    Thời gian đầu đi học, cô nhắc con ngủ trưa, con nói “cháu không được ngủ”. Hai cô trò cứ nói đi nói lại, mãi sau mới biết, con nói ngược, ý là “Cháu không ngủ được”. Năm ngoái, khi con lên 6 tuổi, chúng tôi lại cho con về TP HCM một tháng, chơi cùng các bạn trong xóm từ sáng tới chiều.

    Tiếng Việt của con khá lên nhanh chóng. Sau 3 năm, con gái nói tiếng Việt tạm ổn. Con đọc được truyện tranh, biết nói những câu chọc cười, thuộc nhiều bài hát Việt và rất thích xem hài kịch.

    Bây giờ, khi vốn tiếng Việt của con đã khá, tôi quay trở lại công việc nhưng chỉ làm từ 11h đến 15h, là lúc con ở trường. Tôi vẫn ưu tiên dành thời gian cho con, cố gắng ở gần con. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi giờ đây, con luôn tự hào nói với các bạn: “Tôi là người Việt Nam nhưng sinh ra ở Mỹ. Mẹ tôi có bầu tôi ở bên Pháp, nên tên của tôi là Paris”.

    Cô giáo Nguyễn Khánh Uyên, từng phụ trách lớp mầm non bé Paris theo học tại Huế, vẫn nhớ cô học trò nhỏ 2 năm trước. Cô Uyên cho biết, hồi mới vào học, Paris chỉ nói tiếng Anh. Kết thúc thời gian học, con nói tiếng Việt khá.

    Bé chơi thân với một bạn vốn tăng động không được các bạn trong lớp chơi cùng. Nhờ có Paris, bạn đó đã hòa đồng hơn. "Tôi rất xúc động khi một lần chị Quỳnh gọi điện khoe Paris nói: 'Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời' bằng tiếng Việt. Chị Quỳnh bảo mình hạnh phúc quá, và tôi cũng cảm thấy mình hạnh phúc theo", cô Uyên kể thêm.

    VietHome (Theo VnExpress)

  • Bài viết của tác giả Hoàng Huy - Sáng lập English for All.
     
    Thế giới người ta chia ra thành Cha giàu - Cha nghèo, mẹ Hổ mẹ Gấu mẹ Nhật mẹ Hàn rồi đủ thứ mẹ... còn trong tư duy giản đơn của mình, tất cả phụ huynh trên thế giới đều có thể được chia thành hai nhóm: phụ huynh Boomerang và phụ huynh Mũi Tên, không phải dựa trên điều kiện kinh tế hay học vấn, mà dựa trên bạn muốn con bạn trở thành cái gì.
     
    Nếu bạn là phụ huynh Boomerang, không có nghĩa là bạn đang nuôi dạy con kiểu Úc, mà là cách giáo dục của bạn đang khiến các con trở thành những cái boomerang như của thổ dân Úc. Tức là dù bạn có dành cả tuổi thanh xuân, tiền bạc và của cải, thời gian và tâm huyết để “phóng” con vào đời, thì dù có gắng sức đến mấy, phóng sang Âu hay sang Mỹ, những đứa trẻ vẫn sẽ quay trở lại đúng điểm xuất phát: vòng tay bao bọc của bố mẹ và không mang gì về ngoài những nỗi thất vọng - thậm chí là sụp đổ niềm tin cho các bậc phụ huynh. Điều mà không ít người đã và đang gặp phải.
     
    viethome du hoc sinh
     
    Các rich kid thời nay. (Ảnh minh họa: Internet) 
     
    Một cô - bạn của tôi - sau khi đốt đôi ba tỷ cho cậu con trai đi học trời Tây là điển hình cho các phụ huynh Boomerang. Chàng trai 22 tuổi trở về, điều khác biệt duy nhất là chuyển từ RichKid thành Big Kid đúng nghĩa. Vẫn thức đêm ngủ ngày, cày games cả tuần và không kiên nhẫn làm được việc gì ngoài chờ cơm mẹ nấu gọi xuống ăn. Cả năm trời sau khi về nước, “niềm kỳ vọng” to lớn vẫn không hề tính đến chuyện ra khỏi nhà và làm một công việc gì đó để sống. Việc thì chê ít tiền, việc thì chê không xứng tầm, việc thì kêu quá sức....thế nên bạn ấy chỉ làm một việc vừa sức nhất đó là ở nhà: ăn & ngủ. Cười không được, khóc không xong, cô bạn tôi không biết phải ứng xử thế nào với cái boomerang mang tên “con nhà mình”, được bao bọc trong quần mấy chục củ, áo mấy trăm chai, còn giá trị cống hiến đối với xã hội thì đến nay vẫn còn là đáp án sai trong mọi phép tính.
     
    Yêu con hơn cả yêu mình, thương con hơn cả thương mình......thường vẽ đường chỉ lối cho những đứa con nhanh tiến đến cái thái độ sống Vô ơn - bất cần và sống mòn ngay cả khi còn trẻ. Mình nghĩ câu chuyện trên đây là tất yếu khi mà mặt bằng nhu cầu cuộc sống trung bình chỉ cần 1 đồng, con chưa kêu thiếu, bố mẹ đã cấp sẵn 2 đồng vì sợ con thiếu thốn. Và dần dần, đứa con sớm hay muộn cũng nghiễm nhiên đòi hỏi phải có được 3 đồng đơn giản chỉ vì nó là con của bố mẹ nó, chứ chẳng vì lý do gì khác.
     
    Khi bé không cần phải ra sức thực học, vì chưa thi bố mẹ đã lót sẵn đầu ra, khi lớn không phải lo thực làm vì bố mẹ đã trải sẵn ghế cho ngồi....và sốt sắng sống thay luôn mảnh đời con trẻ. Thậm chí đóng vai ông bà kiêm luôn bố mẹ của cháu nếu các con đã lớn mà chưa chịu khôn.
     
    Phụ huynh Mũi tên họ chọn khác. Họ cũng vất vả nuôi dạy con suốt cả thời tuổi trẻ như một cánh cung căng hết mình để bắn mũi tên phóng nhanh về phía trước - về tương lai. Mũi tên bắn ra không bao giờ quay lại được, và bọn trẻ “mũi tên” cũng vậy, hiếm khi nào làm phiền đến cha mẹ, sống tự trọng và trách nhiệm hơn hẳn thế hệ boomerang.
    viethome du hoc sinh 2

    Sự bao bọc của bố mẹ đã biến con mình thành những đứa trẻ to xác. (Ảnh minh họa: Internet)

     
    Đơn giản là vì bố mẹ cung tên luôn chân thành với con, làm cho con nhận thức rõ hoàn cảnh và điều kiện thực tế của gia đình, giúp con xây dựng “hồng tâm” - tầm nhìn về cuộc sống tương lai dựa trên năng lực bản thân, và cổ vũ nhiệt thành cho sự cố gắng của con chứ không phải nài ép. Họ tập thành thục cho con kỹ năng nguyên thuỷ nhất của mọi loài động vật: lên kế hoạch và tổ chức cuộc sống, và sẵn sàng cho đời sống độc lập khi trưởng thành. Họ cũng sắt đá vượt qua chính mình, vượt qua tình cảm tự nhiên để chặt đứt mọi cơ hội - mầm mống của sự ỷ lại; không bao giờ lấy đời mình làm phương án dự phòng cho tương lai con trẻ. Họ hiểu rõ sự hữu hạn của thời gian, và sự cần thiết sống còn của tinh thần tự lực. Họ rạch ròi giữa tình cảm yêu thương và trách nhiệm giáo dục; để rồi những đứa trẻ “mũi tên” không dễ kiếm tìm được một điểm bấu víu dư thừa, buộc phải sống đời mình sao cho chất nhất, nỗ lực nhất, và đáng sống nhất.
     
    “Yêu thương vừa đủ” bao giờ cũng bền vững hơn hẳn “yêu thương vô điều kiện.” Có lần mình hỏi thử Bố: "Bố ơi nhà mình có giàu không?" Bố trả lời "Bố thì có, nhưng con thì chưa." Hỏi cố thêm câu nữa: “Bố có kỳ vọng gì ở con không?”. Bố nói “Không, bố không có bất kỳ kỳ vọng nào hết, con chỉ cần sống cho tử tế”. Mình tinh nghịch hỏi lại “Thế nếu con không sống tử tế thì sao?”. “Cũng không sao, con sẽ phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống về sự thiếu tử tế của mình. Đời con mà, bố có phải sống thay chịu thay đâu mà lo”.
    Sau câu nói đấy, tự nhiên mình tỉnh hẳn ngủ sau mười mấy năm ngủ quên và mơ màng về sự bao bọc sau này của Bố; và tỉnh đến tận bây giờ luôn. Boomerang hay mũi tên? Hãy dũng cảm lựa chọn vì một tuổi già được nghỉ ngơi. 

    Viethome

  • Con gái của một người mẹ Trung Quốc đi học ở trường có chương trình trao đổi học sinh với một trường trung học ở Hoa Kỳ, vì vậy có một nữ sinh người Mỹ đã đến sống ở nhà của bà. Trong những ngày tiếp xúc, cô bé này đã gây ấn tượng sâu sắc với bà. Bà cho biết :

    Lần bất ngờ đầu tiên :

    Lần đầu tiên gặp, cô bé cao hơn con gái tôi một cái đầu, da trắng bóc, dáng người cao gầy, cô bé nở nụ cười chân thành vô cùng lôi cuốn. Bữa sáng đầu tiên, tôi chuẩn bị bánh bao và hoành thánh Dương Châu, các cháu đều ăn rất vui vẻ, cô bé người Mỹ cũng dùng đũa, nói là muốn ‘nhập gia tùy tục’.

    Khi sắp ăn xong, cô bé nói với tôi: “Đây là bữa sáng ngon nhất mà cháu từng ăn, vô cùng cảm ơn cô!” Cô bé này rất giỏi khen ngợi người khác, tôi hoàn toàn bất ngờ. Tôi nấu cho con gái ăn mười mấy năm cũng chưa từng được nghe con gái khen. Cảm giác khi được cô bé này khen ngợi thật sự rất tuyệt, khoảng cách giữa chúng tôi lập tức gần hơn không ít.

    giao duc tre em kieu my
    (Ảnh minh họa)

    Lần bất ngờ thứ hai :

    Vào bữa tối, tôi nấu những món như trứng chiên cà chua, sườn xào chua ngọt mà mình giỏi nhất, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện rất vui. Ăn xong, hai cháu đang nói chuyện, tôi bắt đầu dọn dẹp chén đũa, cô bé người Mỹ lập tức đứng dậy nói với tôi: “Cháu có thể giúp cô không ạ?”

    Đây là lần thứ hai tôi bất ngờ, nhìn thấy sự chân thành của cô bé này, tôi vội nói: “Không cần đâu, hai đứa cứ nói chuyện đi”. Con gái tôi thấy mẹ bận rộn mười mấy năm quen rồi, còn cô bé này biết suy nghĩ cho người khác, lập tức phản ứng theo bản năng như một thói quen.

    Lần bất ngờ thứ ba :

    Ngày hôm sau, cả nhà đã khá thân với nhau rồi. Tôi thấy hộ chiếu của cô bé đã rất cũ nên tò mò hỏi: “Cháu từng đi bao nhiêu nước rồi?”. Câu trả lời của cô bé khiến tôi bất ngờ lần thứ ba: “Đây là quyển hộ chiếu thứ 3 của cháu, cháu đã đi khoảng 30 nước rồi.”

    Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của tôi, cô bé giải thích: “Thường thì vào kỳ nghỉ, trường chúng cháu sẽ tổ chức cho học sinh vừa đi du lịch vừa học. Đây là lần đầu cháu đến Trung Quốc, chủ yếu là đi Thượng Hải, Nam Kinh, Bắc Kinh và Tây An”. 4 thành phố này được phụ huynh và giáo viên lựa chọn vì đại diện cho quá khứ và hiện tại của Trung Quốc. Tôi âm thầm bội phục, đồng thời hỏi cô bé: “Các cháu đi khắp thế giới như vậy, còn việc học thì sao?” Phải biết rằng con của chúng tôi dù vào kỳ nghỉ cũng phải chạy khắp các lớp học thêm.

    Cô bé nhìn con gái tôi, tỏ ra rất ngưỡng mộ nói: “Bình thường việc học của chúng cháu rất nặng, mỗi ngày về nhà phải làm bài tập suốt 5 tiếng”. “5 tiếng” này khiến con gái tôi bị sốc. Tôi bắt đầu hiểu được gia cảnh của cô bé: Bố làm ở công ty riêng, mẹ ở nhà nội trợ.

    Nhưng cháu nhấn mạnh rằng mẹ mình rất vất vả, phải đảm đương mọi việc thường ngày trong nhà cùng với việc chăm sóc bãi cỏ, bảo dưỡng hồ bơi, máy bay trực thăng… ; anh trai cô bé rửa chén và giúp mẹ làm vệ sinh; còn cháu thì chịu trách nhiệm chăm sóc cho hai chú chó và ba chú mèo trong nhà. Cả nhà mỗi người có một nhiệm vụ riêng rất rõ ràng.

    Còn gia đình tôi thì: bố, mẹ phải đi làm, mẹ còn phải lo sinh hoạt cho cả nhà, các con thì không quan tâm đến việc gì khác ngoài học tập. Rõ ràng là có sự khác biệt rất lớn về nghĩa vụ và trách nhiệm trong gia đình.

    Lần bất ngờ thứ tư :

    Đây là bữa cơm cuối cùng chúng tôi ăn cùng nhau. Cô bé người Mỹ sắp phải rời khỏi Nam Kinh rồi, để cho cô bé thưởng thức những món ăn ngon nhất của Trung Quốc, chúng tôi đưa cô bé đến nhà hàng sang trọng nhất Nam Kinh có tên là Sư Tử Kiều và gọi món “gà hầm” xếp hàng đầu cả nước.

    Sau khi cô bé biết món này làm từ vi cá thì vô cùng kiên quyết từ chối: “Cháu không thể chấp nhận được món ăn này, động vật cần được bảo vệ”. Sau đó không bàn cãi thêm gì nữa, tôi đổ mồ hôi, đột nhiên cảm thấy nể phục.

    Lần bất ngờ thứ năm :

    Sau bữa cơm, các cháu hẹn nhau đi chơi ở khu vui chơi gần đó, ngoài con gái tôi và cô bé người Mỹ, chúng tôi còn mời thêm 2 người bạn thân của con gái tôi. Chơi xong, các cháu không ngừng nói với tôi: “Mẹ ơi, người Mỹ quá giỏi ! Vào đến khu trò chơi, hai đứa bạn của con chơi ngay, cái gì vui thì chụp chơi cái đó. Còn bạn người Mỹ này kéo con đi quan sát một vòng xem trò chơi nào có lợi thế nhất, rồi mới chọn chơi, cho nên bạn ấy thắng rất nhiều đồng xu, sau khi chia cho chúng con bớt rồi mới đi tìm chơi các trò chơi khác”.

    Lần này tôi không bất ngờ, mà còn chấn động, một cô bé còn nhỏ như vậy đã biết làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất, lúc nào cũng suy nghĩ rất kỹ lưỡng, quả thật là quá “đáng sợ”. Con gái tôi nói một câu khiến tôi suy nghĩ mãi: “Mẹ ơi, cứ thế này thì mãi mãi chúng ta chỉ có thể làm công cho họ thôi ạ….”

    Suy ngẫm :

    Chúng ta đang nuôi dạy con thế nào vậy? Quá mức yêu chiều, quá mức bao bọc, liên tục can dự, dẫn đến việc con của chúng ta vô dụng, vô tình. Giáo dục theo kiểu máy móc đã làm mất đi tinh thần tự lập, hạn chế sự sáng tạo của các cháu. Tự do là bản tính của trẻ nhỏ, tự nhiên là thiên tính của các cháu, kiềm hãm bản tính và thiên tính nghĩa là kiềm hãm sức sống và động lực trưởng thành của trẻ.

    Vậy so sánh nền giáo dục nào mới thật sự có thể bồi dưỡng được nhân tài có sức sáng tạo đây?

    Viethome sưu tầm