• Hot girl Instagram - Anna Bey chia sẻ những bài học về "kỹ thuật" đào mỏ cho những cô nàng khác.

    Anna Bey là một hot girl nổi tiếng trên Instagram nhờ vào những bí kíp "đào mỏ" đại gia, cô nàng đã mở một lớp học có tên là School of Affluence (Trường học của sự giàu có) để chia sẻ những kinh nghiệm quý báu của mình.

    Anna Bey, 32 tuổi thường chia sẻ những chuyến du lịch xa xỉ và đồ hiệu đắt đỏ lên Instagram, không ngần ngại thừa nhận rằng những người yêu đại gia tặng chu cấp cho mình.

    Cô cho hay: "Một khi bạn bước chân vào thế giới của sự giàu có, bạn sẽ không thể nào thoát ra được". Vì vậy mà hot girl 8x này luôn tìm cách để duy trì lối sống xa xỉ.

    "Nếu muốn tồn tại trong thế giới này, bạn cần phải thay đổi bản thân từ ngoại hình, cách hành xử và nhiều thứ khác. Bạn có thể phẫu thuật thẩm mỹ để hấp dẫn hơn, điều đó chẳng có gì là xấu cả", người đẹp tuyên bố.

    Vì thế, Anna đã giảm 15kg, phẫu thuật mũi, tiêm filler ở cằm và gò má.

    Hot girl Thụy Điển trước và sau khi phẫu thuật thẩm mỹ.

    Anna luôn muốn được sống trong giàu sang mà không cần lao động. Cô cho rằng, trong một mối quan hệ, người đàn ông phải có trách nhiệm chu cấp cho người phụ nữ của mình, nghĩa vụ của người phụ nữ là làm cho người đàn ông vui chứ không phải ra ngoài làm việc kiếm sống.

    Mong muốn này nhen nhóm trong Anna từ năm 19 tuổi, khi cô đi du lịch ở Ý và được tiếp xúc với lối sống giàu có của hội con nhà giàu.

    Cô càng khao khát cuộc sống xa hoa hơn khi tiệc tùng và giao thiệp với những gương mặt nổi tiếng như Paris Hilton. Chính những bữa tiệc ấy là nơi Anna Bey tìm "đối tác" thích hợp với mình.

    Những bài học của Anna chủ yếu giúp phụ nữ tránh những lỗi cơ bản khi hẹn hò với đại gia và tiếp xúc với giới thượng lưu. Bên cạnh đó còn có những bài giảng về bữa tiệc giới thượng lưu gồm: cách dùng từ ngữ sang trọng, cư xử trên du thuyền, cách ăn hàu và cách ăn mặc.

    Tất cả những bài học này đều được Anna đúc kết từ kinh nghiệm của cô sau nhiều năm gắn bó với "đam mê" này. 

    Đáng ngạc nhiên rằng lớp học của cô nàng lại được rất nhiều cô gái trẻ khác thích thú tham gia. Thậm chí cô còn mở một nhóm kín trên Facebook để các cô nàng chia sẻ suy nghĩ và kinh nghiệm của mình.

    Tuy nhiên, Anna Bey cũng vấp phải những chỉ trích vì lối sống của cô. Nhiều người cho rằng cô đại diện cho những suy nghĩ lệch lạc của một bộ phận giới trẻ hiện nay, lười lao động và ưa hưởng thụ. Đặc biệt là những cô nàng xinh đẹp muốn dựa vào nhan sắc của mình để tồn tại mà không cần làm việc.

    Viethome (theo Trí Thức Trẻ)

  • Nhiều người nghĩ công nhân thu gom rác hay dọn dẹp có mức lương thấp nhưng không phải như vậy.

    Theo tờ aljazeera, năm 2014 có 90.000 người nộp đơn để ứng tuyển vị trí công việc thu gom rác ở New York (Mỹ) nhưng thành phố chỉ thuê 500 người.

    Tỷ lệ đỗ vào đại học Havard là 5,8% trong số hồ sơ nộp, trong khi với số lượng hồ sơ nộp vào làm công nhân vệ sinh môi trường nói trên thì tỷ lệ người trúng tuyển chỉ là 0,5%.

    Để làm công việc này phải có bằng lái xe, trải qua bài kiểm tra và kiểm tra sức khỏe.

    Mức lương khởi điểm thấp nhất là 33.746 USD/năm nhưng nếu làm thêm có thể nhận 47.371 USD/năm.

    Sau 5,5 năm, mức lương lên 88.616 USD. Mức lương này cao hơn một số công việc như giáo viên, nhân viên cơ quan công viên New York.

    Số liệu của trang money.usnews cho hay, trong năm 2017, ở Mỹ, 25% người thu gom rác được trả lương cao nhất là 47.640 USD, 25% người làm gom rác được trả lương thấp nhất cũng kiếm được 27.300 USD. Trong đó, theo trang web này, thành phố trả lương cao nhất cho người gom rác là San Jose (California) ở mức 62.940 USD.

    Trong năm 2017, người làm công việc thu gom rác có mức lương trung bình là 38.920 USD, trong khi tài xế xe buýt là 43.290 USD, dọn nhà cửa 27.900 USD, lái xe tải 35.610 USD.

    Hồi năm 2017, báo chí Mỹ đưa tin về câu chuyện của ông Liang Zhao Zhang (nhân viên hệ thống vận chuyển nhanh khu vực vịnh San Francisco) làm công việc dọn dẹp nhà ga kiếm hơn 270.000 USD trong năm 2015.

    Trước đó, số liệu thống kê năm 2016 cho thấy, ông liên tục làm thêm giờ. Trong đó có 18 ngày liên tục làm 20 giờ/ngày.

    Roy Aguilera, quản lý của hệ thống vận chuyển nhanh khu vực vịnh San Francisco cho hay, Liang chăm chỉ và không quản ngại việc làm thêm giờ.

    Trước đó, vào năm 2016, trong một bài viết, CNN cho hay, Noel Molina và đồng nghiệp Tony Sankar làm công việc thu gom rác kiếm được nhiều tiền. Cụ thể, Molina kiếm được 112.000 USD/năm và Sankar - người trợ giúp kiếm được 100.000 USD/ năm.

    Hai người làm việc từ 19h đến 3h sáng bất chấp trời mưa gió, rét mướt hay nắng nóng. 

    Viethome (theo Dân Việt)

  • Bị coi thường vì liệt chân, Steeve lấy hết tiền tiết kiệm của mình, mua 30 bộ vest mặc bán báo rồi bất ngờ nổi tiếng.

    Trong 3 năm bán báo, Steeve Mackaya (30 tuổi) từ một người vô gia cư, nay đã có một cuộc sống đầy đủ với căn hộ tầm trung giữa trung tâm New York.

    Ngồi vỉa hè với xấp báo giấy, dù mưa hay nắng, Steeve vẫn nổi bật giữa con phố Avenue bởi những bộ vest và thần thái của mình. Mỗi ngày, anh bán được khoảng 400 tờ báo. Trước khi chưa có ý tưởng này, anh chỉ bán được 50 tờ. Nhiều người nghĩ anh là ăn xin, cho tiền mà không lấy báo.

    ban bao nhap cu 1
    Steeve chọn công việc bán báo vì chán nản với dòng chảy hiện đại. Ảnh: New York Times.

    Steeve từ Gabon - một nước thuộc châu Phi - sang Mỹ để làm thiết kế nội thất. Tuy nhiên, visa của anh hết hạn, mất quyền cư trú hợp pháp. Một ngày tháng 4/2016, có người dừng lại nói "Thật tội nghiệp, sao đất nước này lại có thể để một người tàn tật đi bán báo như vậy". Dù biết họ không có ý xấu, nhưng Steeve cũng cảm thấy nhói đau khi người khác nghĩ mình ở đáy xã hội.

    Đêm hôm đó, đứng trước một cửa hàng âu phục, anh thấy mình quá nhếch nhác. Steeve thấy lòng mình chùng lại, nghĩ "chính mình nhìn thấy mình còn đáng thương, huống hồ người khác". Hôm sau, anh chi 15.000 USD (khoảng 350 triệu đồng) mua đồ vest và gửi trong tầng hầm nhà bạn, bắt đầu ý tưởng của mình.

    Hàng ngày, anh chỉ cần ngồi trên chiếc xe lăn với dáng ngồi thẳng thớm để bán báo. Những bộ vest của anh có tông màu đơn giản nhưng vẫn thu hút ánh nhìn. Nhiều tờ báo lớn của Mỹ sẵn sàng thuê anh bán với lương cao.

    Chỉ trong 6 tháng, anh đã thu hồi được số vốn bỏ ra mua vest. Trong một năm, anh có căn hộ chung cư với giá thuê 1.000 USD mỗi tháng. Sau 2 năm, anh đã được nhập cư chính thức nhờ truyền thông đưa tin mạnh mẽ. Hiện tại, anh có khoản tiền tiết kiệm 50 nghìn USD (khoảng 1,2 tỷ đồng).

    "Tôi nghĩ, nếu kiếm ăn bằng sự thương hại, bạn sẽ chỉ sống được trong một thời gian ngắn. Ngược lại, bằng tài năng của mình, cuộc sống sung túc của bạn sẽ lâu dài", Steeve bày tỏ.

    ban bao nhap cu 2
    Ai có thể ngờ rằng một người di cư bán báo lại có thể một ngày được nhập tịch Mỹ.

    ban bao nhap cu 2
    Dẫu nắng hay mưa, Steeve đều miệt mài với công việc của mình. Sự chuyên cần từ lao động đến việc chăm chỉ diện đẹp mỗi ngày của Steeve khiến nhiều người ngưỡng mộ.

    ban bao nhap cu 2
    Mỗi ngày anh nhân viên bán báo Steve đều xuất hiện với 1 bộ suit khác nhau.

    ban bao nhap cu 2
    Những màn mix – match trang phục và phụ kiện vô cùng ấn tượng của Steeve.

    ban bao nhap cu 2
    Mỗi bộ suit của Steeve đều được đầu tư rất kĩ lưỡng không khác gì một fashionista thực thụ.

    ban bao nhap cu 2
    Chân dung Steeve Mackaya – người bán báo nổi tiếng nhất ở góc phố Chelsea (New York).

    ban bao nhap cu 2
    Steeve bộc bạch rằng, bộ quần áo chính là chỉ dấu cho sự kiêu hãnh, vẻ đẹp tâm hồn cao quý và sự bình đẳng cho những người có số phận không may mắn.

    ban bao nhap cu 2
    Anh mong muốn mọi người thay đổi định kiến về những người khuyết tật, dù không thể hoạt động bình thường như những người khác nhưng họ vẫn rất tháo vát, còn có ích cho xã hội và đặc biệt là có đam mê thời trang như bao người.

    ban bao nhap cu 2
    Nhiếp ảnh gia Moshe Katvan đã mô tả về Steeve Mackaya như một bức tranh nghệ thuật đường phố của New York.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Họ đã sống ở những thành phố xinh đẹp đắt đỏ bậc nhất thế giới trong hai năm qua mà không phải trả một xu tiền thuê nhà, không hoá đơn điện nước và hoàn toàn hài lòng với cuộc sống này.

    Cô Britt, 30 tuổi và Jay, 29 tuổi tiết kiệm được hơn 63.000 USD, chưa kể việc họ được đi vòng quanh thế giới với nghề giữ nhà, trông thú cưng- Ảnh: NVCC

    Theo báo Tin tức Úc, đôi bạn Britt, 30 tuổi và Jay, 29 tuổi đến với công việc trông giữ thú cưng (chó, mèo) cho những người lạ cần đến họ từ năm 2016 và hiện nay làm công việc này toàn thời gian. Cả hai đã tiết kiệm được hơn 63.000 USD, chưa kể việc họ được đi vòng quanh thế giới.

    “Chúng tôi đã sống ở London, Dublin, Bangkok, Malaysia, New Zealand, Melbourne, Pháp… và hiện chúng tôi đang ở Rome, Ý,” Britt nói.

    Cô gặp Jay, bạn trai hiện tại, năm 2014. Mặc dù đi du lịch đến nhiều quốc gia cùng nhau và rất vui, cả hai vẫn cảm thấy có điều gì đó thiếu vắng trong hành trình của mình – họ không có những con thú cưng bầu bạn.

    Rồi họ biết đến nghề giữ chó qua một người bạn khi sống ở London và nhận ra mình thèm và nhớ được chơi cùng vật nuôi đến thế nào.

    Theo Britt và Jay, chia tay những con thú cưng mà họ chăm sóc là điều khó khăn nhất của công việc này -Ảnh: NVCC

    Sau khi tìm hiểu, họ may mắn tìm được một gia đình cần người trông hộ chó trong hai tuần không xa nơi mình sống. Vui với trải nghiệm này, Britt và Jay tiếp tục việc trông nhà, chăm sóc thú nuôi vắng chủ.

    Uy tín tăng dần cùng kinh nghiệm, họ trở thành người giữ chó toàn thời gian sau khi hết hạn visa làm việc ở Anh.

    Cả hai có tài khoản trên trang web kết nối người trông và người chủ thú nuôi là Aussie House Sitters nhưng phần lớn khách vẫn đến thông qua trang web riêng và Instagram riêng.

    Theo Britt và Jay, chia tay những con thú cưng mà họ chăm sóc là điều khó khăn nhất của công việc này -Ảnh: NVCC

    Trên thực tế Britt và Jay không được trả tiền. Thay vào đó, họ sống miễn phí trong nhà của người sở hữu thú nuôi. Mỗi đợt thường kéo dài từ 3-5 tuần.

    “Những người thuê chúng tôi rất thích điều này vì họ có người coi nhà, thú cưng được chăm sóc, có người chơi cùng”, Britt nói.

    Ngoài thời gian chăm sóc chó, họ là những nhà lập trình và làm việc cho dự án riêng ở bất cứ đâu.

    Hiện nay, cả hai đã tiết kiệm đủ tiền để đặt cọc đợt đầu nếu muốn mua nhà nhưng họ không muốn ngừng việc chu du khắp nơi và giữ thú cưng cho các gia chủ.

    “Chúng tôi yêu cuộc sống này. Chúng tôi thích đi du lịch chậm, khám phá những nơi mới, gặp những gia chủ mới và làm bạn với những vật nuôi tuyệt vời. Chúng tôi cũng đã dành 12 tháng trông coi thú cưng như vậy ở Melbourne. Nó giúp chúng tôi hiểu hơn về khu vực mình muốn mua nhà sau này. Nhưng điều đó hẵng còn xa”, Britt nó.

    Không kể 20 quốc gia đã đi du lịch cùng nhau, riêng trong hai năm sống với nghề trông giữ thú cưng, Britt và Jay được đặt dịch vụ 27 lần ở 8 nước, chăm sóc 35 con chó, 17 con mèo, 10 con cá, 6 con gà và 1 con rùa. Đây là cuộc sống họ chưa từng hình dung ra trước đó.

    Britt cho biết: “Chúng tôi động viên bạn bè và gia đình mình thử lối sống này. Chăm sóc thú cưng thay đổi cách chúng ta du lịch và quan sát thế giới”.

    Elli Phillips và thú cưng của gia đình cô giúp chăm sóc ở Sydney, Úc – Ảnh: Instagram Elli Phillips

    Trên thực tế, họ không phải là những người kì lạ đơn độc. Quan niệm “cuộc sống vẫn ổn dù không sở hữu tài sản” là sự lựa chọn của nhiều người.

    Cô Elli Phillips, 30 tuổi, sống khỏe từ nghề giữ nhà, giữ thú cưng khắp thế giới gần 4 năm nay. Cô không thu phí khi bắt đầu nhưng hiện nay cô thu một số tiền nhỏ, 30 USD/đêm nếu căn nhà ở khu trung tâm, và 50-75 USD/đêm nếu ở ngoại thành.

    Cô cho biết thực ra cô thu phí vì không muốn phải giải thích với khách hàng của mình vì họ không hiểu thể nổi tại sao cô lại giúp trông nhà, trông thú nuôi miễn phí.

    Sau khi lập trang Facebook riêng và không mấy tự tin giới thiệu về mình trên mạng xã hội lúc ban đầu, công việc đến với cô tới tấp. Cô được đặt hàng 4 tháng, 6 tháng rồi một năm, Elli cho biết. Sau gần 4 năm, cô vẫn chưa có ý định ngừng lại.

    “Nhiều người thấy khó hiểu vì tôi không có nhà của mình. Nhưng cuộc sống của tôi rất thoải mái, tự do khi làm công việc giữ nhà, giữ chó. Năm ngoái, tôi nhận ra mình muốn đi học trở lại và đã thực hiện điều này. Tôi dự định sẽ tiếp tục công việc này, ít nhất cho tới khi học xong. Hiện giờ, tôi không hề muốn quay lại cuộc sống bình thường trong một ngôi nhà duy nhất vì tôi được sống trong rất nhiều ngôi nhà với rất nhiều vật nuôi dễ cưng. Nhờ đang độc thân, tôi càng nghĩ cuộc sống này dễ dàng hơn. Sau này khi có người yêu, có thể tôi sẽ muốn ổn định cuộc sống với người đó”, Elli Phillips nói.

    Trong khi giữ nhà, Elli còn công việc bán thời gian khác là tiếp nhận hợp đồng thanh toán bảo hiểm. Cô cũng đang học ngành y tá. Cô đã giữ hộ 94 ngôi nhà và sẽ chạm đến con số 100 vào năm 2020.

    Elli Phillips tận hưởng tiện nghi của ngôi nhà cô giúp coi sóc tại Mexico – Ảnh: Instagram Elli Phillips

    Viethome (theo Tuổi Trẻ)

  • Thi thể của ông chủ chuỗi cà phê lớn nhất Ấn Độ được tìm thấy trên sông Nethravathi. Gánh nợ khổng lồ là nguyên nhân dẫn đến cái chết đau đớn của doanh nhân được kính trọng này.

    Theo ABC, ngày 31/7 ngư dân địa phương tìm thấy thi thể của doanh nhân V.G. Siddhartha - người sáng lập chuỗi cà phê Coffee Day - trên sông Nethravathi ở miền nam Ấn Độ. Đây là kết cục đầy bi kịch đối với ông Siddhartha, một trong những doanh nhân nổi tiếng nhất tại quốc gia tỷ dân. 

    Trong hơn 20 năm, ông Siddhartha xây dựng thành công đế chế cà phê lớn nhất Ấn Độ, nơi trà mới là thứ đồ uống được phần đông ưa chuộng. Coffee Day sở hữu hơn 1.700 cửa hàng tại 245 thành phố tính đến cuối năm ngoái. Quy mô của hãng tại Ấn Độ lớn gấp 10 lần gã khổng lồ cà phê Mỹ Starbucks. 

    Ông trùm cà phê V.G. Siddhartha tại New Delhi vào năm 2015. Ảnh: Getty.

    Lá thư tuyệt mệnh ông gửi đến ban quản lý Coffee Day đã giải thích rõ lý do ông quyết định tự sát. Đó là chuyện thiếu tiền và "áp lực khủng khiếp" từ các ngân hàng và một nhà đầu tư.

    Đã chiến đấu nhưng xin bỏ cuộc

    “Tôi muốn nói rằng tôi đã hỗ lực hết mình. Tôi xin lỗi vì đã khiến những người tin tưởng mình thất vọng. Tôi đã chiến đấu trong một thời gian dài, nhưng hôm nay tôi xin bỏ cuộc”, ông trùm cà phê viết trong thư. Các chính trị gia Ấn Độ kêu gọi chính quyền điều tra nghiêm túc cái chết của ông Siddhartha.

    Điều khiến nhiều người bất ngờ là bất chấp quy mô đầy ấn tượng, chuỗi cà phê Coffee Day của ông Siddhartha lại ngập trong nợ. Báo cáo tài chính cho thấy nợ ngắn hạn của Coffee Day tăng hơn 100% trong năm tài chính kết thúc vào tháng 3/2019.

    Hai tuần trước khi tự sát, ông Siddhartha dành toàn bộ thời gian nỗ lực gây quỹ trả nợ ở thành phố Mumbai. Một nguồn tin thân cận tiết lộ ông còn có những khoản nợ đáo hạn vào tháng 7 và 8.

    Tính đến tháng 6/2019, ông Siddhartha và gia đình đã thế chấp tới 76% cổ phiếu Coffee Day để vay ngân hàng. Các ngân hàng ép Coffee Day phải trả lãi suất lên đến 14% dù đã nhận tài sản thế chấp. 

    Trong khi đó, sở thuế các bang Karnataka và Goa cho biết ông Siddhartha có khoản thu nhập chưa tính thuế lên đến 3,6 tỷ rupee. Nhà chức trách ngăn chặn một công ty công nghệ của ông Siddhartha bán cổ phiếu cho đến khi ông thế chấp cổ phiếu Coffee Day. 

    Bên ngoài sảnh một quán cà phê của Coffee Day tại Bengaluru, Ấn Độ. Ảnh: Bloomberg.

    Cuộc khủng hoảng toàn Ấn Độ

    Giới quan sát nhận định vụ tự sát của ông trùm cà phê Siddhartha là cú sốc lớn đối với giới kinh doanh Ấn Độ. Bởi không ít doanh nhân nước này cũng đang đối mặt với tình trạng khát tiền mặt trong thời điểm tăng trưởng kinh tế Ấn Độ đang chậm lại. 

    "Không chỉ Cafe Coffee Day, có hàng trăm doanh nghiệp Ấn Độ khác cũng đang đối mặt với sức ép khủng khiếp. Khát vốn, công ty sẽ sụp đổ và đó là một cuộc khủng hoảng lớn", Bloomberg dẫn lời nhà kinh tế Madan Sabnavis của Care Ratings Ltd. 

    Nền kinh tế Ấn Độ - lớn thứ 3 châu Á - đang hụt bước, tốc độ tăng trưởng giảm 4 quý liên tiếp tính đến quý I/2019. Năm ngoái, thị trường tài chính Ấn Độ rúng động khi tổ chức tín dụng Infrastructure Leasing & Financial Services Ltd sụp đổ vì nợ nần. 

    Thời gian qua, truyền thông Ấn Độ vẫn liên tục phản ánh hiện tượng hàng loạt nông dân tự sát vì không thể trả nợ. Và giờ số phận bi thảm đó vận vào một trong những doanh nhân lừng lẫy nhất đất nước.

    Ảnh chân dung ông Siddhartha tại sảnh trụ sở chính Coffee Day tại Bangalore. Ảnh: Getty.

    Ông Siddhartha sinh ra ở Chikmagalur, trung tâm cà phê của Ấn Độ. Gia đình của ông có truyền thống trồng cà phê. Ông  từng làm bồi bàn và nhân viên pha chế tại các quán để tìm hiểu nhu cầu khách hàng và cuộc sống của các nhân viên.

    Bloomberg cho biết hiện tại, hệ thống ngân hàng Ấn Độ đang bị đè nặng bởi các khoản nợ xấu thuộc vào loại lớn nhất thế giới. Ngay cả các tập đoàn và doanh nghiệp lớn cũng gặp khó khăn trong việc vay vốn kinh doanh. Công ty của ông Siddhartha mắc kẹt trong vòng xoáy đó. 

    Ngày 31/7, Hội đồng quản trị Coffee Day tuyên bố sẽ tìm cách giảm nợ. "Khủng hoảng tiền mặt là có thật. Chúng ta vẫn nói về những vụ tự tử của nông dân ở Ấn Độ, nhưng có mấy ai quan tâm đến cái chết của các doanh nhân? Doanh nhân là những người đầy đam mê, và rất cô đơn khi ở đỉnh cao", chuyên gia Sanjiv Kaul thuộc ChrysCapital Management Co. nhận định.

    Viethome (theo Zing)

  • Lá chanh, loại lá gia vị được bán với giá “rẻ như cho” ở nước ta, được bán với giá 6,3 triệu đồng/kg ở nước ngoài.

    Lá chanh là loại lá rất quen thuộc với người Việt Nam, thường được dùng để rắc lên món gà luộc như một loại gia vị. Tuy nhiên, người Việt chúng ta thường chú ý đến quả chanh hơn lá chanh.

    Nông dân Việt hiếm khi coi lá chanh là một trong những nguồn thu nhập. Ở nhiều nơi, lá chanh được bán với giá "rẻ như cho" ở ngoài chợ.

    Lá chanh được bán giá gần 7 USD/1 oz tại amazon.com.

    Tuy nhiên, lá chanh lại là loại lá gia vị có giá khá cao ở nước ngoài. Tại trang bán hàng trực tuyến Amazon.com, lá chanh lại được rao bán với giá khoảng 7 USD/1 oz, tương đương 25g. Như vậy, 100g lá chanh có giá vào khoảng 28 USD (635.000 đồng), 1kg sẽ có giá "choáng" vào khoảng 6,35 triệu đồng.

    Có lẽ vì nhận thấy lợi nhuận lớn từ loại lá bình thường này, mà từ vài năm trước, lá chanh đã được một số công ty thu gom hàng chục tấn xuất khẩu sang thị trường châu Âu, thu về cả triệu USD.

    Nhiều vùng, lá chanh vốn chỉ để làm gia vị gà luộc nay được chuộng, giá cả trăm nghìn/kg.

    Theo lãnh đạo một công ty chuyên thu mua mặt hàng lá chanh khu vực phía Nam để xuất khẩu thì lá chanh được sử dụng rộng rãi trong nhiều món ăn khác ở phương Tây.

    Lá chanh xuất sang thị trường châu Âu có 2 dạng, dạng gia vị được đóng gói chung với sản phẩm riềng, ớt hiểm và sả cây, tạo nên hương vị hoàn chỉnh của món lẩu Thái.

    So với hàng Thái Lan, gia vị nấu lẩu Thái của Việt Nam thơm và đậm đà hơn rất nhiều. Còn dạng thông thường thì chỉ bao gói lá chanh thành những túi nhỏ và được cấp đông hoàn toàn.

    Chanh ta vốn được định hình tại Việt Nam là loài cây bụi, cao khoảng 5 mét với nhiều gai. Những giống chanh lùn thì phổ biến hơn đối với những nhà vườn, nó có thể được trồng trong nhà kính vì không chịu được thời tiết giá rét.

    Thân cây hiếm khi mọc thẳng mà tỏa nhiều nhánh từ nơi gần gốc. Lá hình trứng, dài 2,5 – 9 cm (1–3,5 inch), nhìn giống lá cam (cái tên khoa học aurantifolia nhằm ám chỉ lá của cây này giống lá cam - C. aurantium).

    Hoa chanh có đường kính 2,5 cm (1 inch), màu trắng ngả sang màu vàng, có gân màu tím nhạt. Cây đơm hoa kết trái quanh năm nhưng ra quả nhiều nhất từ tháng 5 tới tháng 9. Trái chín sau từ 5 tới 6 tháng khi hoa nở.

    Theo Gia đình & Xã hội

  • Bạn đã bao giờ ngồi tính xem mình chi tiêu bao nhiêu tiền cho thực phẩm mỗi tháng chưa? Đó có phải một con số nhỏ?

    Cô Grainne McNamee, 33 tuổi, sống ở Belfast (Bắc Ailen) cùng với chồng Ryan và chú chó nhỏ Jessie, đã bị sốc khi phát hiện ra rằng họ đã chi hơn 500 bảng Anh mỗi tháng cho việc mua thực phẩm. Trong khi đó, anh Ryan đang phải đối mặt với nạn thất nghiệp từ ngân hàng và cả hai đang có khoản nợ lên đến 16.000 bảng Anh.

    "Biến cố xảy đến vào năm 2017, chồng tôi phải đối mặt với nạn thất nghiệp. Lúc đó chúng tôi mới nhận ra rằng mình đã vô tâm với việc chi tiêu thế nào", Grainne  nói. 

    Hai vợ chồng đã từ bỏ đặt gọi món ăn tại nhà hay đi ăn ở nhà hàng bên ngoài để bắt đầu học cách tự nấu ăn với giá chỉ khoảng 1 bảng Anh mỗi phần.

    Grainne thường mua thịt với số lượng lớn qua mạng để giảm giá thành.

    Để giảm giá thành, cô Grainne mua thịt với số lượng lớn từ nhà cung cấp trên mạng, rau theo mùa. Kết hợp với đồ hộp và gia vị tươi, cô nấu ra khoảng 45 phần ăn với giá chưa đến 60 bảng Anh.

    Grainne thường chọn mua ức gà, bò xay, thịt lợn và thịt bò để có thể nấu ra được nhiều món ăn ngon, lại tốt cho sức khỏe. Chẳng hạn như thịt còn thừa từ bữa trưa sẽ được cô dùng để làm pizza cho bữa tối chẳng hạn.

    Với cách tận dụng hết thực phẩm thừa như vậy, một chiếc pizza to dành cho 3 người ăn được cô làm ra chỉ có giả khoảng 5 bảng Anh, rẻ hơn bất so với mua tại bất kì siêu thị nào.

    Thịt ăn thừa buổi trưa được cô tận dụng làm pizza cho bữa tối.

    Nhờ tính toán tỉ mỉ, giờ đây họ đã mua được 1 chiếc xe mới giá 11.000 bảng Anh theo phương thức trả dần. Sau đó lại thu xếp trả hết số nợ 16.000 ngàn bảng đã vay, điều mà ban đầu họ không dám nghĩ tới. 

    Grainne cho biết cho đã lập hẳn một trang Instagram chuyên dụng, @WannaBeDebtFree, để nhập chi tiêu hàng ngày, thanh toán khoản vay và tài chính khác nói chung.

    "Hầu hết mọi người đều kiêng dè khi nói mọi thứ liên quan đến thu nhập, chi tiêu hay nợ nần, nhưng giờ tôi đã tìm nhiều người giống tôi qua cộng đồng trực tuyến khổng lồ và rất hữu ích ở hashtag #DebtFreeCommunity", Grainne nói.

    Grainne nói tiếp: "Mua sắm trực tuyến là cách giúp bạn có thể cẩn thận với chi tiêu cũng như tận dụng tối đa số tiền mình có.

    Thường xuyên kiểm tra tủ lạnh để chắc chắn bạn không có để sót bất kì thực phẩm thừa nào sẽ giúp bạn vừa tiết kiệm được tiền bạc, vừa cắt cắt được rác thải sinh hoạt, có lợi cho môi trường.

    Grainne hiện làm việc hai ngày một tuần, điều này cũng giúp cô có thời gian tập trung vào viết blog của riêng mình. Grainne chia sẻ: "Hành trình giải thoát khỏi nợ nần của chúng tôi không hề dễ dàng, nhưng chắc chắn là đáng giá.

    Giờ Grainne và Ryan đều rất thoải mái vì không còn có khoản nợ nần nào.

    Khi tôi và Ryan kết hôn vào năm ngoái, cả hai đều không có nợ nần. Mỗi tháng chúng tôi còn tiết kiệm được đủ tiền để chi trả sinh hoạt dù chỉ làm việc 2 ngày mỗi tuần.

    Điều này giúp tôi có thời gian để tập trung vào blog Instagram của mình và thậm chí còn viết được một cuốn sách xuất bản vào tháng 12 năm ngoái với tiều đề "Cách thoát khỏi nợ nần: Chiến lược 8 giai đoạn để trả hết nợ nần và khắc phục tài chính của bạn cho tốt".

    Mọi người sẽ cho rằng sống đạm bạc sẽ rất khổ nhưng tôi nghĩ mình chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.

    Tất cả những gì bạn cần làm là dành chút thời gian để chấn chỉnh lại, thực hiện vài thay đổi trong vấn đề tài chính và về lâu dài, bạn sẽ thấy hiệu quả rõ rệt".

    Viethome (theo Đời sống & Pháp luật)

  • Thị trường Việt Nam được các công ty nội thất cao cấp đánh giá cao bởi nhu cầu chịu chơi và chịu chi của các đại gia ngày càng gia tăng.

    Cách đây không lâu, một đại gia Việt đã sẵn sàng bỏ ra 6 tỷ để chỉ sở hữu một chiếc giường phong cách hoàng gia. Giá gốc của chiếc giường cộng chi phí đóng gói, vận chuyển trên 184.000 USD, chưa tính thuế giá trị gia tăng và thuế nhập khẩu hàng đặc biệt.

    Khi đưa giường về đến Việt nam, nhà sản xuất cử nghệ nhân từ Vương quốc Anh sang lắp ráp 2 ngày, thời gian bảo hành 25 năm.

    Tương tự như vậy, cách đây không lâu, một đại gia khác chi gần 2 tỷ đồng để mua chiếc đèn sản xuất thủ công tại Ý. Theo KTS Phạm Tú, gu thẩm mỹ ngày càng cao đi cùng điều kiện sống cải thiện nên số tiền người Việt chi tiêu mua sắm nội thất xa xỉ, đặc biệt hàng nhập khẩu từ các quốc gia châu Âu cũng lớn dần lên.

    Nội thất cao cấp đổ bộ vào Việt Nam.

    Theo thống kê của Concetti, riêng năm 2017, người Việt chi khoảng 15,6 triệu USD để nhập khẩu nội thất cao cấp từ Italy. Số liệu từ Hội Mỹ nghệ và Chế biến gỗ TP HCM (Hawa) cho hay, với quy mô gần 95 triệu người, mức tiêu dùng đồ gỗ năm 2017 ước đạt trên 3,2 tỷ USD.

    Năm 2018, con số này có thể lên đến 4 tỷ USD. Theo Paolo Lemma, Tham tán thương mại Italy, cùng sự phát triển của thị trường bất động sản, nhu cầu này sẽ tiếp tục tăng trong những năm tiếp theo.  

    Ông Lý Quí Trung, CEO AKA Furniture Group đánh giá, nhu cầu tiêu thụ nội thất thuộc nhóm cao cấp nhất thì Việt Nam cũng không thiếu.Thị trường nội thất Việt Nam đặc biệt so với các nước khác ở chỗ thu nhập bình quân đầu người thuộc loại thấp nhưng nhu cầu về nội thất cao cấp không thua Hong Kong, Singapore. Ông Trung lấy dẫn chứng, nhiều khách hàng tại Hà Nội và Tp.HCM có nhu cầu rất nội thất rất cao như châu Âu.

    Nhận thấy tiềm năng, rất nhiều thương hiệu nội thất cao cấp như Baxter, Ceccotti Collezioni, Savio Firmino, Walter Knoll,… đổ bộ vào Việt Nam. Bellavita Luxury, đơn vị phân phối các thương hiệu nội thất Italy trong đợt 'chào sân' này, xác nhận cụm showroom vừa mở cũng là trung tâm nội thất cao cấp Italy và châu Âu lớn nhất Hà Nội hiện nay.

    Xu hướng người giàu ngày càng tăng.

    Sự xuất hiện của các thương hiệu quốc tế đã tạo nên cuộc cạnh tranh sôi động trong thị trường bởi doanh nghiệp trong nước quan tâm hơn đến phân khúc tiềm năng này. Dự báo sự phát triển của thị trường bất động sản, nội thất cao cấp đang trên đà tăng trưởng sẽ thu hút khoảng 40%.

    Trước đó, nhiều thương hiệu khác Cassina, Badari Lighting, Cantori, Diemme Cucine, Formitalia, Officina Luce, Sicis, Versace Home cũng có mặt tại Việt Nam thông qua các doanh nghiệp phân phối nội địa.

    Sự góp mặt của các thương hiệu nội thất cũng sẽ thay đổi gu thẩm mỹ của người Việt. Ông Trung cho biết, ở các nước phương Tây, với ngành hàng nội thất, có thể không cần mở showroom lớn, tất cả bán qua catalogue và các kênh online, cộng thêm một vài địa điểm offline là đủ. Nhưng tại Việt Nam, họ vẫn cần showroom để khách hàng tới chiêm ngưỡng, định hình không gian bài trí. Bởi không phải ai cũng có ý tưởng hay "gu" thẩm mỹ trong đầu.

    Đánh giá về tiềm năng của thị trường nội thất cao cấp, ông Trung cho rằng, gian hàng tại Hà Nội chính là bước đi lớn đón đầu hướng tới những người có thu nhập cao và khả năng chi trả lớn. Nội thất cao cấp đặc biệt phù hợp với Hà Nội hơn là TP.HCM.

    Ông Trung cũng tiết lộ, doanh số nội thất cao cấp phía Bắc cao hơn trong Nam. "Người Bắc có thể sẵn sàng chi tiền cho những món đồ đắt nhất, đẹp nhất.

    Viethome (theo Vietnamnet)

  • Manny Khoshbin cùng gia đình rời khỏi Iran khi ông mới chỉ 14 tuổi, nhập cư vào Mỹ với 2 bàn tay trắng và làm bốc vác trong siêu thị, tới nay Khoshbin sở hữu khối tài sản cả trăm triệu USD và là nguồn cảm hứng lớn cho những doanh nhân trẻ tuổi.

    Doanh nhân Manny Khoshbin có lẽ là một trong những người có câu chuyện hấp dẫn nhất trên mạng xã hội Instagram. Với 650.000 người theo dõi cùng hàng loạt tấm hình siêu xe, những vật dụng đắt tiền hay các bộ trang phục hàng hiệu... Trên mạng xã hội, bất kì thứ gì Khoshbin nói đều có tính truyền cảm hứng, lời khuyên cũng như luôn hỗ trợ những doanh nhân trẻ tuổi trên con đường tìm kiếm thành công.

    Hào nhoáng, hoành tráng là thế, ít ai ngờ rằng đằng sau con người thành công ấy lại là một quá khứ có phần nghiệt ngã và bi đát.

    Manny Khoshbin

    Khoshbin khởi đầu với 2 bàn tay trắng, rời bỏ quê hương Iran và nhập cư vào Mỹ năm 14 tuổi cùng gia đình. Ban đầu họ phải sống trong một chiếc cũi gỗ tạm bợ vài tuần rồi mới được chuyển tới một căn nhà đúng nghĩa. Không biết tiếng Anh cũng chẳng được đào tạo bài bản về bất kì thứ gì, công việc đầu tiên của Khoshbin là bốc vác hàng hoá cho siêu thị Kmart với mức lương 3$ mỗi giờ.

    Đó là còn chưa kể tới việc ông bị đối xử thậm tệ bởi khách hàng cũng như những rào cản trong ngôn ngữ khiến công việc thêm vất vả bội phần.

    Hồi tưởng lại Khoshbin chỉ nói: "Mọi thứ thật tồi tệ". Thế nhưng, trong sự cùng cực đó đã nhóm lên một ngọn lửa bên trong ông, nó thôi thúc ông ước mơ lớn hơn và tìm kiếm thành công từ những gì nhỏ nhất. Ban đầu ông chỉ phấn đấu tự lực tài chính để đỡ đần cho gia đình và có đủ tiền để sống qua ngày.

    Manny Khoshbin của ngày nay.

    Sau khoảng thời gian làm việc kéo dài ở siêu thị, cuối cùng Khoshbin cũng mua cho mình được một chiếc xe cà tàng, thứ đã giúp ông có được công việc tiếp theo. Nghe có vẻ khó tin, thế nhưng mỗi tuần Khoshbin nhận được hơn 100$ tiền lương làm từ siêu thị, lấy ra đúng 100$ bỏ vào phong bì cất nó đi, tồn tại với số dư còn lại. Sau 1 năm trời như thế ông đã mua được chiếc xe cà tàng kia.

    Ngày nay, Khoshbin sở hữu số lượng xe có tổng giá trị lên tới 20 triệu $ trong số đó có rất nhiều chiếc xe thuộc hàng hiếm có, khó tìm. Sau 3 thập kỷ lăn lộn thương trường, ông hiện là CEO của Tập đoàn bất động sản The Khoshbin Company. Tổng giá trị tài sản của ông tới thời điểm hiện tại đã vượt qua mức 100 triệu $ và ông có nhiều chi nhánh công ty của mình tại 6 bang trên toàn nước Mỹ. 

    Bí quyết thành công của ông là gì? Khoshbin sẽ chỉ cho mọi người ở 5 điều dưới đây.

    Một vài chiếc xe trong bộ sưu tập xe của Khoshbin.

    1. Hoạch định trước tương lai mình mong muốn

    Khoshbin cho rằng nếu bạn có những mơ ước tầm thường thì kết quả của nó cũng chỉ tầm thường đến thế mà thôi. Thay vào đó, ông khuyên chúng ta nên mạnh mẽ hơn với ước mơ, tương lai của mình. Hãy vẽ nên tương lai trong 1, 2, 5, 10 hay thậm chí 20 năm tới. 

    2. Lên kế hoạch chính xác

    "Bạn không thể đi từ điểm A đến điểm B mà không biết gì", Khoshbin nói. Chính vì lý do đó, hãy mở bản đồ lên và nhìn chặng đường của mình phía trước, bạn cần đi qua những đâu, làm những gì? Ghép nối nó với tương lai mong muốn, trong tương lai bạn sẽ là ai? Bạn sẽ làm gì và có những gì?

    Sau đó chia nhỏ chúng thành các mục tiêu ngắn hạn. Mục đích là hoàn thành 100% những mục tiêu ngắn hạn này. Nó giống với việc đi xe theo bản đồ, giữa điểm A và B có tới hàng nghìn điểm khác nhau, hãy chắn chắn về những điểm đến tiếp theo của bản thân.

    3. Luôn luôn rèn luyện bản thân, trau dồi kiến thức

    "Để đi được đến đích, bạn phải có kĩ năng lái xe thuần thục", Khoshbin nói. "Hãy tự hoà mình vào những người thành đạt, cùng chí hướng và học hỏi từ họ. Hãy hấp thụ kiến thức của họ như một chiếc bọt biển gặp nước, hút hết những gì có thể hút. Hãy nhớ rằng, chẳng ai sinh ra đã giỏi, chính vì thế đừng ngại học hỏi thêm", Khoshbin tiếp lời.

    4. Hãy nghỉ ngơi mỗi tuần

    Khoshbin gợi ý hãy dùng thứ 2 để làm khoảng thời gian lên lịch, ghi chú công việc trong tuần. "Hãy theo dõi những gì bạn làm tuần vừa rồi, kiểm tra xem mình có đang đi đúng hướng không. Điều này giúp chúng ta giữ được nhiệt huyết phấn đấu đồng thời giữ cho mục tiêu luôn đúng. Trong tuần sẽ là khoảng thời gian bạn giải những câu đố, gỡ rối để hoàn thành mục tiêu".

    5. Đừng từ bỏ

    Có rất nhiều người tử bỏ trước khi tới được đích, Khoshbin cho rằng đây là hành động của những kẻ yếu đuối, hãy cứng đầu và theo kế hoạch. Nếu có bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ, hãy quay lại với kế hoạch ban đầu, cái kế hoạch 1, 2, 5, 10 và 20 năm. Hãy tự nhắc mình lý do vì sao bạn lên kế hoạch đó, hãy xem bạn đã trải qua những gì và đi đến đâu của chặng đường.

    Kết

    Chỉ từ một nhân viên bốc vác trong siêu thị, tiếng còn không biết, thế nhưng với định hướng đúng, nỗ lực cùng sự kiên trì, Khoshbin cho rằng ai cũng có thể tạo nên thành công. Nó không quan trọng bạn bắt đầu từ đâu hay bạn là ai, điều quan trọng là dám làm và dám đi tới cùng theo những gì bản thân mách bảo.

    Viethome (theo Trí Thức Trẻ)

  • Chỉ “mon men” trong thế giới “cò đất”, tôi đã giật mình trước nghìn lẻ một chiêu thức để nhà đầu tư xỉa tiền đầy háo hức, giật mình trước cách tạo sóng, tạo sốt giá ảo.

    Các chiêu trò tạo “sốt” ảo

    Thời đất trong cơn “điên giá”, bán được 1 nền đất dưới 2 tỉ đồng, “cò đất” hưởng hoa hồng 2%, trên 2 tỉ thì 1%. Trừ hết các chi phí cho công ty, “cò” được hưởng 20-30 triệu đồng/nền. Có “cò” siêu hạng, 1 tuần giao dịch thành công 10 nền, thu nhập bằng 2 năm lương viên chức. “Ham chết đi được!” Tôi quyết định khăn gói về quận 9 học nghề “cò đất” với hy vọng đổi đời…

    1 tuần làm “cò” bằng cả năm làm công

    Thật, cơn sốt đất khiến gã không có “duyên thổ” như tôi cũng ngày đêm nhấp nhổm, toét mắt xem diễn biến giá đất trên các trang web bất động sản. Không nôn nao sao được khi ngay cả gã thợ xây kế nhà tôi, giờ cũng suốt ngày đi săn nền. Năm 2016, hắn “hốt” được 1 nền giá tốt ở Khu dân cư Hiệp Bình Chánh (quận Thủ Đức, TPHCM) do gia chủ ở tỉnh khác không nắm thị trường Sài Gòn, lại cần tiền cho con cái du học phải bán. Đầu năm 2018, hắn bán kiếm lời ngay 1 tỉ, bằng mấy chục năm đi làm thợ hồ.

    Không “như lửa đốt” sao được, khi nhìn thấy bạn tôi, 15 năm làm viên chức ở Sài Gòn, tích cóp tằn tiện tới năm 2016 mới mua nổi căn chung cư. Cuối năm, hắn bảo vợ “hoặc ăn cả hoặc ngã về không”, rồi bán chung cư và gom góp vay mượn được hơn 1,5 tỉ, ra ở trọ, lấy tiền đi mua đất quận 9. Một tháng lăn lộn, hắn “lướt sóng “ được 2 mảnh nhỏ, kiếm lời 400 triệu. Với đà đó, gần như hắn chuyển nghề, suốt ngày rong ruổi tìm hiểu mọi ngóc ngách nghề “cạp đất”, đầu tư kiểu “ăn chắc mặc bền”, đi “săn” đất dân rồi bán. Ngoảnh đi ngoảnh lại, 2 năm, tài khoản hắn từ 1,5 tỉ, đã lên 6 tỉ.

    Thực ra, hình thức kinh doanh bất động sản như bạn tôi, trong giới gọi là nhà đầu tư thứ cấp hàng F3, F4 kiêm “cò lẻ”, tức tự mua, bán lại vừa săn người có nhu cầu bán, mua để kết nối giao dịch, ăn hoa hồng. “Cò lẻ” kiêm nhà đầu tư nên sẽ “ăn dầy” hơn nhân viên môi giới bất động sản (gọi là “cò sàn”).

    Nhưng “cò sàn” thời đất trong cơn “điên giá” cũng thu nhập ngất ngưởng. Thông thường, 1 nền đất giá dưới 2 tỉ đồng (diện tích nhỏ), “cò” lấy 2%, trên 2 tỉ đồng thì 1% (diện tích lớn, giao dịch chậm hơn). Nói chung, mua bán xong 1 nền, trừ hết các chi phí thì “cò đất” còn được 20-30 triệu đồng.

    “2 ngày cuối tuần bán mạnh nhất. Bởi đa phần khách hiện nay là đầu tư thứ cấp F3, F4 đến F8, toàn dân công sở tranh thủ ngày nghỉ đi... kiếm thêm. Có tuần em bán được cả 10 nền, cũng được vài... trăm triệu! Còn tính trung bình các tháng thì khoảng 5-7 nền thôi...”. Lê Loan (môi giới bất động sản ở quận 9 - xin không nêu tên thật) khoe. Còn tôi thì cứ như “Từ Hải”. Thu nhập vậy bằng... mấy năm lương viên chức có thâm niên gần 20 năm của tôi rồi!

    “Ham chết đi được!”. Vay mượn cùng với tiền tích cóp, tôi quyết về quận 9 với hy vọng kiếm được nền giá tốt, cần thì để ở, không thì “lướt”, tiện tìm nền để kiếm người mua, tức kiêm nghề “cò đất”.

    Tuyệt chiêu lấy thông tin

    Nhưng quả thật, muốn thành “cò đất” phải đủ nghìn lẻ một chiêu thức.

    N.T.Hương (xin không nêu tên thật) là 1 môi giới bất động sản, văn phòng ở quận 1 nhưng chuyên giao dịch đất quận 9, thu nhập có tháng bằng 5 năm của tôi, không ngần ngại bật mí cách xác định đối tượng khách hàng: “Anh có biết, dân nơi nào thường mua nền để “lướt sóng” không? Ở sàn em, tới 80-90% người ở Hà Nội và Sài Gòn. Dân Sài Gòn tiền đa phần từ tích cóp hoặc vay ngân hàng nên kỹ hơn, sẵn sàng đội nắng cả ngày đi nhiều dự án so sánh giá. Dân ở Hà Nội thì phần nhiều xem… trên mạng và mua như mua rau ấy. Có chị cuối tuần bay ào vào, sáng ghé văn phòng em đặt cọc mua luôn nền trên... giấy để kịp chiều đi... du lịch miền Tây, không thèm hoặc không kịp xuống xem thực địa.”.

    Hương bảo, khi khách để lại số điện thoại liên hệ trên mạng (các trang giao dịch như batdongsan.com, dothi.net vvvv hoặc fanpage của sàn giao dịch hoặc do cá nhân tự lập ra, “cò mạng” (chuyên giao dịch trên mạng xã hội hay web) xin địa chỉ email, hoặc xin kết nối zalo, facebook để gửi thông tin chi tiết dự án.

    “Nếu kết nối được thì anh thoải mái lục tung “nhà” người ta lên, thu thập thông tin như địa chỉ, ngành nghề, cơ quan, nhà riêng, gia đình... để đánh giá khả năng tài chính. Nếu không, anh copy số điện thoại đó lên zalo, facebook để lấy dữ liệu đánh giá khả năng tài chính mà “chốt hạ”, hay giới thiệu thêm nơi khác khi khách gọi lại!” - Hương dặn dò.

    Mà, dữ liệu khách hàng không chỉ để bán đất. Khi thấy tôi phát cáu bởi hàng chục cuộc điện thoại mời chào mua đất từ tít Nha Trang, Vũng Tàu, Sài Gòn cho tới Đà Lạt, dù chỉ thử đăng ký để lại số điện thoại và email trên fanpage 1 sàn ở Sài Gòn, Đặng Thanh - một “cò đất” cười lớn: “Mấy năm trước tụi em có quy định là sau 3 tháng mới được bán thông tin khách. Giờ sốt quá, anh em (cò đất) có phát bán luôn, cũng kiếm khá tiền đấy! ”.

    Tôi bật ngửa, hóa ra chỉ cần tập hợp được khoảng10 hồ sơ khách hàng tiềm năng, “cò đất” có thể bán thông tin cho sale ngân hàng, bảo hiểm và kể cả sàn giao dịch bất động sản khác với giá từ 100-200.000 đồng/ khách tùy giá trị thông tin. Thời người người săn tìm đất, 1 ngày nhận vài chục cú điện thoại, “bèo” thì 1 “cò” cũng thu thập thông tin của 10-15 khách, thong thả bán cũng rủng rỉnh tiền.


    Đa phần nền đất dự án được nhà đầu tư thứ cấp " lướt sóng".

    Độc chiêu “chốt hạ”, tạo sốt ảo

    Học được chút ít vốn liếng nghề, tôi xuống dự án Khu đô thị mới Đông Tăng Long (quận 9) ngó nghiêng 1 nền 160m2. Lập tức, 1 “cò đất” chạy ra: “Anh mua đầu tư hay ở?”. Nghe tôi muốn đầu tư, “cò” rối rít: “Dự án này đang rẻ hơn bên ngoài cả 5-7 giá ( 5-7 triệu/m2). 3 mặt lại giáp đường. Từ đây ra vòng xoay lên cao tốc Long Thành - TPHCM tới An Phú quận 2 chỉ 15 phút, đi quận 1 qua hầm chui Sài Gòn chỉ 30 phút…”.

    Tuy nhiên, khi tôi “lật bài” rằng, miếng này là… của tôi, “cò đất” kia đổi giọng: “Thật, anh mua để ở thì tầm dăm ba năm nữa đường xá mới tạm ổn. Lúc đó hy vọng người mua ở về đây nhiều thì ở đỡ... hoang. Ngoài kia có mấy căn biệt thự để hoang cả chục năm nay rồi, phí thật! Giờ bán nhanh còn được vì còn sốt. Để lâu, e lúc vỡ bong bóng thì… À nói nhỏ anh nghe thôi, người ta đang xì xầm khả năng cuối năm nay sẽ vỡ giá đấy!’.

    Nghe kể, “cò đất” P.T. Đào cười ha hả “Trình quá kém!”. Tôi trợn mắt: “Thì cậu ấy làm như vậy để đạt một trong kỹ năng của môi giới là làm thế nào để giao dịch được mà?”. Đào tủm tỉm phân tích: “Nếu môi giới câu trước khen hay, câu sau phủ luôn như vậy thì khách sẽ không tin và không bao giờ “chốt hạ” được, thậm chí có ác cảm. “Trình” cao hơn là phải giới thiệu nền khác ngay trong khu vực nhưng có vị trí thuận lợi hơn, hướng hợp tuổi hơn, đường rộng hơn..., rồi khuyên khách nên đổi sang miếng đó, giao miếng cũ lại cho “cò” bán giúp. Còn miếng mới, cũng chưa cần biết của ai và cần bán hay không, chỉ cần khách chốt rồi về mua lại dữ liệu thông tin chủ đất và gạ họ bán. Làm như vậy, không bị ghét, lại có thể ăn hoa hồng 2 miếng đất.

    Đào còn chỉ tôi cách “chốt hạ” để “ ăn dày” hơn. Đó là chiêu “giá thu về”. Tức phải “nhìn mặt bắt hình dong”, thấy khách tạng người… nóng tính, muốn “lướt sóng” nhanh thì tiếng là môi giới nhưng thỏa thuận phải như… người mua, ép giá xuống để “chốt” giá thu về. Còn giá bán và giao dịch về sau với người mua sẽ do “cò đất” quyết định. Khi bán được, khách chỉ lên ký giấy tờ giao dịch với người mua và nhận số tiền trên từ sàn. Nếu đạt thỏa thuận này, “cò đất” sẽ tìm nhà đầu tư thứ cấp khác bán với mức giá tăng lên khoảng 2-3 giá ( 2-3 triệu/m2). Không phải bỏ tiền đầu tư đất, “ăn” không chỉ hoa hồng từ chủ đất mà còn phần chênh lệch, quả là lợi đôi đường!

    Loay hoay mãi, tôi cũng tìm được 1 lô đất ở quận 9. Mới đặt cọc hôm trước, hôm sau lên trang web batdongsan.com thì thấy tin rao bán chính mảnh đất đó, chênh tới 3 giá (3 triệu/m2). Tức tốc bốc điện thoại hỏi cho ra nhẽ, tiếng đầu dây bên kia cười giả lả; “À, thì em rao giúp anh. Có khách mua thì em hỏi ý anh. Anh bán thì em cảm ơn và xin tí hoa hồng!”. “Thế tôi không bán thì sao?” “ Dạ thì em nói với khách là họ chậm chân rồi, có người khác “hốt” rồi!”. Tôi chỉ biết giơ 2 tay lên trời.

    Chiêu đó, theo dân môi giới, kể cả không thành công cũng khiến vị khách hụt miếng đất sẽ “máu” hơn, tức dễ ra tiền nhanh hơn với các lô gần kề. Mặt khác, chiêu này cũng là cách tăng giá đất lên. “Mà mỗi sàn giao dịch cả trăm môi giới. Tầm 5 sàn có dự án gần nhau mà thống nhất “đánh chiến dịch” chiêu này khoảng 1 tuần trên các trang web bất động sản là thành giá mới ngay! Có nhiều trang web này cho khách đăng và... tự chịu trách nhiệm thông tin mà!”. N. Hùng- một môi giới bất động sản - “bật mí”. Nhưng thực tế cũng khó vì thời buổi cạnh tranh giá tốt, chốt nhanh nên không dễ gì các sàn đồng loạt theo chiêu này. Một sàn mà chơi đơn lẻ, không khéo “mất cả chì lẫn chài”, khách nhảy sang sàn giao dịch có nền liền kề giá tốt hơn.

    Viethome (theo Lao Động)

  • Chơi trội ở trận cầu được cả thế giới quan tâm, Kinsey Wolanski kiếm đủ tiền để về hưu trước 30 tuổi.

    "Tôi đã lên kế hoạch kiếm tiền, cố gắng có đủ để nghỉ hưu sớm ở tuổi 30. Chỉ nhờ việc chạy vào sân giữa trận chung kết vừa rồi, tôi đã hoàn thành mục tiêu cuộc đời", người mẫu 22 tuổi Kinsey Wolanski chia sẻ.

    nguoi mau pha champions league 1
    Kinsey Wolanski bị giam 5 tiếng vì hành động phá quấy.

    Wolanski sau một đêm đã trở nên nổi tiếng. Hình ảnh một cô gái tóc vàng trong trang phục áo tắm chạy vào giữa sân được chia sẻ trên khắp các trang mạng xã hội, xuất hiện ở hầu hết trang báo trên thế giới. Dù phải trả giá sau hành động phá rối (bị giam giữ 5 tiếng), người đẹp Los Angeles không hối tiếc vì điều đã làm. 

    Clip người đẹp xông vào phá trận chung kết.

    "Khi được thả ra khỏi nhà giam, tài khoản Instagram của tôi từ 300.000 người theo dõi tăng lên hơn hai triệu. Không thể dùng tiền để mua được sự nổi tiếng vừa rồi của tôi", người mẫu 22 tuổi nói đầy tự hào. "Bỗng dưng tôi nổi tiếng trên toàn thế giới. Nhiều người mời tôi làm việc. Thật ra hành động của tôi chẳng gây hại cho ai cả, nó chỉ hơi buồn cười thôi. Người hâm mộ và cầu thủ cũng thích điều đó. Thậm chí cảnh sát cũng thích, họ còn xin tôi mấy tấm ảnh".

    nguoi mau pha champions league 1

    Các chuyên gia kinh tế phân tích màn chạy vào sân để quảng cáo của Wolanski giúp cô thu về 4 triệu USD, nhờ giá trị thương hiệu cá nhân tăng cao. Đạo diễn cho màn đột nhập của Wolanski là bạn trai cô, một YouTuber người Mỹ gốc Nga. YouTuber 27 tuổi này từng có hành động tương tự trong quá khứ, như việc phá rối trận chung kết 2014 giữa Đức và Argentina, từ đó vĩnh viễn bị cấm đến xem bất cứ một trận bóng đá chuyên nghiệp nào.

    "Khi bạn trai đề nghị tôi đã nhận lời ngay lập tức. Tôi không biết cả thế giới sẽ theo dõi mình nhưng biết những người trên sân sẽ phấn khích. Ai cũng sống một lần trên đời và tôi thích làm những việc điên rồ", Wolanski nói thêm.

    nguoi mau pha champions league 1
    Người đẹp bị lực lượng an ninh áp tải trên sân.

    "Trước khi vào sân, tôi nói với các fan Liverpool ở bên cạnh điều tôi sắp làm. Họ ban đầu tưởng tôi đùa nhưng thấy tôi nghiêm túc, họ cũng nghĩ đó là một ý tưởng hay ho. Sau trận đấu, một số cầu thủ còn gửi tin nhắn tán tỉnh tôi trên mạng xã hội. Tôi sẽ không tiết lộ tên đâu, những họ thích những bức ảnh của tôi".

    Viethome (theo Ngôi sao)

  • Nguồn tin của Bloomberg khẳng định tỷ phú Warren Buffett có thể vô tình chi 340 triệu USD cho cặp vợ chồng lừa đảo đa cấp đã moi hơn 800 triệu USD của các nhà đầu tư.

    Tập đoàn Berkshire Hathaway của tỷ phú Warrn Buffett đầu tư tới 340 triệu USD vào DC Solar trong giai đoạn 2015-2018. Ảnh: Getty Images.

    Theo báo Los Angeles Times, từ năm 2015 đến 2018, tập đoàn Berkshire Hathaway của tỷ phú Warren Buffett đã đầu tư tới 340 triệu USD vào công ty năng lượng sạch DC Solar của vợ chồng Jeff và Paulette Carpoff ở California (Mỹ).

    DC Solar được Jeff Carpoff thành lập vào năm 2008 với cam kết trở thành địa chỉ đầu tư đem lại ưu đãi thuế cao vì kinh doanh năng lượng sạch. Công ty này chuyên bán máy phát điện mặt trời.

    Không chỉ thu hút được 340 triệu USD từ Berkshire Hathaway, DC Solar còn lôi kéo được hàng loạt nhà đầu tư lớn, bao gồm một số ngân hàng ở California.

    Tuy nhiên, Cục Điều tra liên bang Mỹ (FBI) cáo buộc vợ chồng Jeff và Paulette Carpoff lừa đảo đa cấp, lấy tiền của nhà đầu tư mới để trả lãi cho nhà đầu tư cũ.

    DC Solar tuyên bố đã sản xuất hơn 12.000 máy phát điện mặt trời và cho thuê. Nhưng trên thực tế công ty này chỉ sản xuất được một số lượng thiết bị rất hạn chế. Tổng cộng DC Solar đã lừa tới 810 triệu USD từ các nhà đầu tư.

    Hồi tháng 12/2018, FBI và Sở Thuế vụ Mỹ (IRS) đã khám xét trụ sở của DC Solar ở Benicia, California và tịch thu 1,8 triệu USD tiền mặt.

    Tại nhà riêng của vợ chồng Jeff và Paulette Carpoff, các đặc vụ FBI và IRS thu hơn 80.000 USD, trong đó có 19.000 USD trong một chiếc túi và và hơn 40.000 USD trong phòng ngủ.

    Tháng 2 năm nay, DC Solar nộp đơn xin bảo hộ phá sản. Ở thời điểm hiện tại, gần 100 nhân viên của công ty rơi vào cảnh thất nghiệp. Trụ sở của DC Solar bị ngân hàng tịch thu.

    Trùm lừa đảo đa cấp Jeff Carpoff. Ảnh: Getty Images.

    Lừa hàng trăm triệu USD từ các nhà đầu tư, vợ chồng Jeff và Paulette Carpoff sống rất xa hoa. Họ sở hữu tới 90 chiếc ôtô xịn, bao gồm một chiếc Ford Mustang 1967 giá gần 200.000 USD và một chiếc Dodge Challenger SRT Demon giá 105.000 USD.

    Jeff và Paulette Carpoff mua tới 20 bất động sản và chi khoảng 500.000 USD để sắm đồ trang sức kim cương và đồng hồ Cartier. Thậm chí cặp vợ chồng lừa đảo này còn sở hữu một đội bóng chày chuyên nghiệp ở Martinez, gần San Francisco.

    Một nhân viên cũ của DC Solar kể trong các cuộc họp công ty, Jeff Carpoff thường rút hàng nghìn USD tiền mặt cầm trên tay, thách nhân viên đoán chính xác số tiền và thưởng cho người đoán gần đúng toàn bộ.

    Viethome (theo Diễn đàn đầu tư)

  • Quan điểm của tỷ phú giàu nhất Trung Quốc đã gây ra tranh cãi gay gắt.

    Nhân viên Alibaba tại trụ sở công ty ở Hàng Châu.

    Để "tồn tại" ở Alibaba Group, bạn cần làm việc 12 giờ/ngày và 6 ngày/tuần. Đó là yêu cầu của tỷ phú Jack Ma đối với nhân viên của mình tại nền tảng thương mại điện tử lớn nhất Trung Quốc.

    Theo một bài đăng trên tài khoản Weibo chính thức của Alibaba, trong một cuộc họp nội bộ, Jack Ma từng nói rằng Alibaba không cần những người muốn làm việc theo kiểu giờ hành chính 8 giờ điển hình. Thay vào đó, vị tỷ phú tán thành văn hóa làm việc "996" khét tiếng của ngành công nghiệp tại đất nước tỷ dân – tức là từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.

    Nhân viên Alibaba tại trụ sở công ty ở Hàng Châu.

    Người đàn ông giàu nhất Trung Quốc chia sẻ: "Làm việc theo quy tắc 996 là một niềm hạnh phúc lớn mà không phải nhân viên nào cũng có được. Nếu muốn trở thành nhân viên của Alibaba, bạn cần chuẩn bị tinh thần để làm việc 12 giờ/ngày, còn không thì tốt nhất bạn không nên tham gia. Còn trẻ không làm như vậy thì bạn định để đến bao giờ? Chưa bao giờ làm việc theo chế độ này là một điều chẳng có gì đáng tự hào cả".

    Ngành công nghiệp công nghệ Trung Quốc vốn rất "nổi tiếng" với những câu chuyện về các lập trình viên và nhà sáng lập của startup đột tử do căng thẳng và mệt mỏi trong thời gian dài. Và quan điểm của Jack Ma đã gây ra một số phản ứng dữ dội trong cộng đồng mạng.

    Một cư dân mạng bình luận trên Weibo: "Thật vô lý hết sức. Thậm chí công ty cũng không đề cập đến việc trả lương cho thời gian làm thêm giờ của nhân viên. Tôi hy vọng họ có thể tuân thủ pháp luật hơn chứ không thể hành động chỉ vì lợi ích của họ".

    Một người khác viết: "Những ông chủ làm việc theo quy tắc 996 vì họ làm cho bản thân mình và sự giàu có của họ ngày càng tăng lên. Còn chúng tôi làm việc bằng thời gian đó nhưng lại không nhận được phụ cấp hay bất cứ khoản bồi dưỡng nào khác".

    Đại diện của Alibaba không đưa ra bất cứ phản hồi nào về vấn đề này.

    Hiện ở Trung Quốc đang nổ ra một cuộc tranh luận gay gắt và hàng chục nghìn coder đã dùng GitHub để phản đối "luật ngầm 996" - chủ đề phổ biến nhất trên mạng xã hội này. Đây là dịch vụ đám mây cung cấp kho chứa mã nguồn các dự án phát triển phần mềm lớn nhất thế giới với 31 triệu thành viên. Và quan trọng nhất là GitHub là một trong số ít các mạng xã hội lớn không bị chặn tại Trung Quốc.

    Luật ngầm 996 bị phản đối dữ dội tại Trung Quốc.

    Không chỉ là diễn đàn để chia sẻ các đoạn code, GitHub còn là nơi các lập trình viên trao đổi thông tin cũng như kêu gọi quyên góp mà không bị hạn chế hay kiểm duyệt. Tuy nhiên, sau đó nhiều người dùng Internet ở Trung Quốc đã không truy cập được vào GitHub 996.icu. Báo cáo của Abacus cho biết một số người không thể truy cập bằng các trình duyệt web được cung cấp bởi Tencent, Alibaba và Xiaomi.

    Đây cũng chính là những công ty bị cáo buộc đã vắt kiệt sức lao động của nhân viên bằng chế độ làm việc khắc nghiệt và không trả tiền làm thêm giờ cho họ. Giữa tháng 3 vừa qua, công ty thương mại điện tử JD.com cũng đã bắt đầu áp dụng quy tắc làm việc 996 với thông báo: "Văn hóa của chúng tôi là dâng hiến bản thân bằng cả trái tim để đạt được các mục tiêu kinh doanh".

    Viethome (theo cafebiz)

  • Trong khi bạn bè đang chật vật làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống, chàng sinh viên 19 tuổi lại có quyết định táo bạo, giúp anh trở thành triệu phú tự thân ở tuổi 36.

    Ngày nay, nhiều sinh viên đại học phải sống tằn tiền, làm thêm ngoài giờ chỉ để kiếm đủ tiền trả nợ khoản vay sinh viên.

    Tuy nhiên, chàng tỷ phú tự thân Eric Wu lại dành tiền học bổng của mình để làm điều “không tưởng”: mua nhà. Khi Wu tốt nghiệp vào năm 2005, anh có trong tay tất cả 25 căn nhà, đặt nền móng cho sự nghiệp sau này trong lĩnh vực bất động sản và công nghệ của anh.

    Giờ đây, ở tuổi 36, Wu là đồng sáng lập viên và CEO của Opendoor - ứng dụng bất động sản trị giá 3,8 tỷ USD, cho phép người dùng mua bán nhà online. Thế nhưng, chỉ mới 20 năm trước, Wu vẫn là cậu sinh viên ngành kinh tế tại Đại học Arizona.


    Triệu phú tự thân, CEO của Opendoor - Eric Wu.

    Mọi thứ bắt đầu vào năm Wu 19 tuổi. “Tôi không muốn trả tiền thuê nhà, vì vậy, tôi tìm cách để tự mua một ngôi nhà,” anh chia sẻ với CNBC Make It.

    Wu đã phát hiện rằng, anh có đủ tiền học bổng đề trả khoản đặt cọc 20.000 USD cho ngôi nhà 3 phòng ngủ khiêm tốn gần trường.

    “Tôi dùng tiền học bổng để đặt cọc. Tôi sống trong căn nhà đó, nhưng vẫn cho thuê những phòng thừa. Tiền cho thuê nhà tôi dùng để trả chi phí sinh hoạt và các khoản phí khác trong trường,” Wu cho biết.

    Căn nhà rộng 150m2 trị giá 110.000 USD này đủ cho cả 1 gia đình, với gara và một studio được chuyển đổi từ phòng ngủ. Wu cho thuê nó và giữ phần còn lại của căn nhà để ở.  

    Ý tưởng mua nhà khi còn trẻ này bắt nguồn từ mẹ của Wu. Năm Wu 4 tuổi, cha mất, nên mẹ anh một mình nuôi lớn anh và 2 người em gái. Theo chàng trai này, mẹ anh là “người phụ nữ sống tằn tiện nhất thế giới”.

    Là bà mẹ đơn thân, mẹ Wu rất ghét lãng phí tiền bạc. “Bà tin rằng thuê nhà là lãng phí, vì thế bà đã mua căn nhà đầu tiên vào năm tôi 2 tuổi,” Wu nói với CNBC Make It. “Tính cách đó cũng dần ngấm vào tôi.

    Nghe lời mẹ, Wu cũng tự mua cho mình căn nhà đầu tiên. Sau này, anh cảm thấy “cực kỳ yêu thích việc mua bán nhà cửa”, vậy nên anh đã không dừng lại ở đó.

    “Tôi đã vay tiền để trả hết khoản nợ mua nhà cũ, lấy tiền vốn sở hữu nhà để đặt cọc cho các căn nhà khác mà tôi định mua lúc đó,” Wu cho biết.

    Cứ như thế, Wu đã mua ngôi nhà thứ hai, rồi thứ ba,... cho đến khi sở hữu hơn 20 căn nhà ở Arizona chỉ trong vài năm. Giống như căn nhà đầu tiên, Wu cho thuê căn nhà và dùng tiền kiếm được trang trải chi phí sinh hoạt cũng như đầu tư cho các bất động sản khác.

    “Nó giống như một sở thích tôi thường làm trong thời gian rảnh. Tôi có thể làm điều này cả ngày lẫn đêm,” Wu bày tỏ.

    Mua nhà đã trở thành sở thích chính của của Wu trong suốt những năm đại học, bên cạnh việc lập trình máy tính và thiết kế web. “Thay vì chơi bời vào cuối tuần như những sinh viên khác, tôi sẽ vùi đầu vào việc thiết kế web và mua nhà,” Wu nói.

    Cả hai sở thích này đều đem lại cho Wu rất nhiều lợi ích. Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã kết hợp niềm đam mê lập trình và bất động sản làm một. Năm 2008, Wu đồng sáng lập RentAdvisor.com - một nền tảng cho phép mọi người đánh giá các khu dân cư và chủ nhà cho thuê, giúp người thuê nhà tìm được nơi ở lý tưởng.

    Sau khi bán lại RentAdvisor vào năm 2013, Wu chuyển sang dự án khởi nghiệp mới Movity. Dự án này sẽ phân tích các dữ liệu về khu dân cư, như chỉ số tội phạm, thời gian đi lại và giá nhà đất thực tế, để người mua nhà có thể dễ dàng quyết định.

    Năm 2014, Wu đồng sáng lập Opendoor. Công ty này sẽ mua nhà của một người dùng, rồi bán lại cho người dùng khác thông qua ứng dụng hoặc hệ thống online. Giá trị của ngôi nhà sẽ được xác định bằng thuật toán. Giờ đây, công ty của anh có hơn 1.300 nhân viên, với số vốn kêu gọi được là 1,3 tỷ USD, nâng tổng giá trị công ty lên hơn 3,8 tỷ USD.

    Viethome (theo cafef)

  • Aunt Nelly (tên thật là Antonella Brollini) là ngôi sao trên YouTube và Facebook. Cô kiếm được hàng triệu đô la bằng những đánh giá vô cùng trung thực về mọi sản phẩm sử dụng hằng ngày.

    Aunt Nelly (tên thật là Antonella Brollini) là ngôi sao trên YouTube và Facebook. Cô kiếm được hàng triệu đô la bằng những đánh giá vô cùng trung thực về mọi sản phẩm sử dụng hằng ngày.

    Từ một y tá, một bà mẹ đơn thân nghèo, Antonella trở thành ngôi sao mạng xã hội.

    Là một bà mẹ đơn thân, sống ở Manchester, nước Anh và từng là một y tá ở khoa tâm thần, Antonella chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô sẽ trở nên nổi tiếng chỉ sau 1 đêm.

    Khi sức khoẻ trở nên yếu hơn và rất khó làm công việc cũ, cô quyết định đã đến lúc phải thay đổi.

    ‘Tôi yêu công việc này, nhưng tôi cảm thấy khó khăn hơn trong việc kiềm chế và kiểm soát bệnh nhân, vì thế tôi phải nghỉ hưu ở tuổi 37’ – cô nói.

    Sau đó, Antonella làm công việc lễ tân nhưng một cuộc trò chuyện với người bạn thân nhất đã thay đổi cuộc đời cô.

    Vào năm 2017, có một xu hướng mới trên Facebook. Antonella nhận thấy rất nhiều bạn bè của mình đang bán và đưa ra đánh giá về các sản phẩm để kiếm thêm tiền.

    Nhưng cô cảm thấy những video đánh giá của hầu hết mọi người đều rất nhàm chán. ‘Tại sao họ không kể một câu chuyện?’.

    Với cá tính riêng của mình, Antonella nghĩ rằng cô có thể làm tốt hơn.

    Sản phẩm ‘hot’ nhất lúc đó là một loại son bóng, giúp đôi môi trở nên đầy đặn hơn.

    ‘Tôi đã nói với bạn mình rằng ‘chúng ta hãy mua nó, dùng thử rồi đánh giá nó trên Facebook. Ai nhận được nhiều like hơn sẽ nhận được 50 bảng’.

    ‘Chà, cô ấy vẫn nợ tôi 50 bảng. Mọi người có vẻ rất thích nó’ – Antonella kể.

    Những người xem nhận xét rằng cô rất vui tính và đề nghị cô làm thêm video. Đó cũng là lúc danh tiếng của Antonella nhanh chóng lan toả.

    Sản phẩm tiếp theo mà cô quyết định đánh giá là một chiếc DVD tập thể dục của người nổi tiếng, bởi vì đây là thứ mà ai cũng mua nhưng rất hiếm khi dùng.

    ‘Đó là bài đánh giá trung thực nhất mà tôi nghĩ là bất cứ ai cũng từng nhận thấy. Trong vòng vài ngày, video nhận được 98 triệu lượt xem’.

    ‘Khi nó được lan truyền, tôi có nhiều người xem hơn chương trình giải thưởng BAFTA năm đó. Tôi trở thành người được xem nhiều nhất trên Internet vào tháng 2/2017’.

    Antonella tham gia chương trình This Morning với 2 MC Phil và Holly.

    Chỉ bằng chiếc iPhone và một chút kiến thức về Internet, mua thêm chiếc chân máy nhỏ, Antonella bắt đầu mua các sản phẩm và đánh giá bất cứ thứ gì, từ miếng bông trang điểm cho tới bánh mỳ, dầu gội…

    Trong vòng 6 tuần, Facebook xác định cô là một ‘thương hiệu’ chính thức. Antonella có hàng triệu người hâm mộ trên khắp thế giới.

    Họ gửi tin nhắn đề nghị cô đánh giá mọi thứ giúp mình bởi vì họ biết cô sẽ phản ánh rất trung thực. ‘Nếu tôi không thích, tôi sẽ nói ‘không’. Tôi rất vui khi được mua và thử để không ai phải lãng phí tiền của mình’.

    ‘Quy tắc duy nhất của tôi là giá cả phải chăng’.

    ‘Nhiều người đề nghị tôi đánh giá chiếc máy sấy tóc Dyson, nhưng tôi không chi 500 bảng cho một chiếc máy sấy tóc. Đó cũng là lý do tôi luôn trung thực và không thiên vị sản phẩm nào, bởi vì tôi tự bỏ tiền mua chúng’.

    Sau 2 năm, chủ đề của Antonella mở rộng hơn. Người hâm mộ bắt đầu đề nghị cô tư vấn về các mối quan hệ và các vấn đề cá nhân. Vì thế, cô bắt đầu ghi hình chương trình ‘Dịch vụ Chủ nhật’, nơi cô đưa ra những lời khuyên trung thực nhất của mình.

    Cô được 2 tạp chí thuê làm ‘tư vấn tình yêu’ và mức lương của cô đạt 6 con số.

    ‘Thật điên rồ khi nghĩ về cách mà tôi đã kiếm tiền để thay đổi cuộc sống. Nếu như mọi người muốn mua những thứ mà tôi đánh giá, họ sẽ vào đường link dẫn tới trang Amazon. Nếu họ mua, tôi sẽ nhận được hoa hồng từ người bán’.

    ‘Có vài tháng tôi nhận được 500 bảng, đôi khi là 5.000 bảng, nhưng thường khi tôi đăng nhận xét của mình, nó sẽ trở thành sản phẩm bán chạy nhất của Amazon ngày hôm đó’ – Antonella tự hào nói.

    Antonella hiện có mức thu nhập 6 con số nhờ làm tư vấn viên cho 2 tờ tạp chí.

    Thậm chí với cả những sản phẩm mang lại kết quả rất tệ như chiếc băng tóc Aurora Band. Sử dụng chiếc băng trước khi đi ngủ, bạn được hứa hẹn sẽ có những lọn tóc xoăn hoàn hảo vào buổi sáng hôm sau. Nhưng vì tóc của Antonella quá dài nên nó không có hiệu quả.

    Sáng hôm sau, cô có một mái tóc như nhân vật Hagrid trong Harry Potter, nhưng sản phẩm đột nhiên cháy hàng vì mọi người muốn tự tay xem mái tóc của mình trông tệ đến mức nào khi dùng sản phẩm này.

    Ngay cả những ngôi sao giải trí cũng chia sẻ video của Antonella.

    Tuy nhiên, việc nhận xét trung thực về sản phẩm đôi khi khiến Antonella làm mất lòng các nhà sản xuất. Người thiết kế chiếc băng đầu đã gọi cho cô và nói rằng sản phẩm không có hiệu quả là do tóc cô quá dài. ‘Nhẽ ra cô ấy nên cảm ơn tôi mới phải’ – Antonella nói.

    Bù lại, việc đánh giá trung thực các sản phẩm khiến danh tiếng của Antonella bay đi khắp nơi. ‘Leigh Francis đã nhận ra tôi trong một sự kiện từ thiện. Tôi vui đến mức sắp tè ra quần’.

    ‘Mới đây, một cụ bà 86 tuổi nói rằng tôi đã làm bà ấy cười mỗi ngày và tôi đã mang ánh sáng tới cuộc sống của bà kể từ khi chồng bà qua đời. Điều đó làm trái tim tôi như tan chảy’.

    Tuy nhiên, bất kể việc mang lại lợi nhuận khổng lồ cho các sản phẩm, Antonella vẫn còn độc thân.

    ‘Đám đàn ông trên đường không thèm liếc nhìn tôi, vì thế tôi phải cẩn thận’ – Antonella hài hước nói.

    Mặc dù nổi tiếng chỉ sau một thời gian ngắn, Antonella cho rằng cô vẫn ‘đang ở trên mặt đất’. Cô vẫn mua sắm ở siêu thị gần nhà và khẳng định rằng cô không thay đổi lối sống của mình. ‘Tiền bạc không mang lại hạnh phúc cho bạn, nhưng nó làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn’ – Antonella thừa nhận.

    Cô cũng rất trân trọng những gì mình nhận được trong thời gian qua, bởi vì cô biết với một phụ nữ trung niên có nhan sắc bình thường, cơ hội luôn là thứ xa xỉ.

    Viethome (theo Helino)

  • Động lực lớn nhất để Jeraldine (Singapore) tiết kiệm là muốn đảm bảo cuộc sống không phải lo về tiền khi biến cố xảy đến, dù cô mới 27 tuổi.

    Jeraldine Phneah, 27 tuổi đã tiết kiệm được 100.000 đôla (2,3 tỷ đồng) sau 3,5 năm làm việc. Biết số tiền mình tiết kiệm được còn thua kém nhiều người, song Jeraldine vẫn lập một blog để chia sẻ các kinh nghiệm tài chính của mình, bởi lẽ cô chỉ là một cô gái xuất thân bình dân, làm một công việc bình thường, mức lương chỉ trung bình tại Singapore.

    "Động lực chính đưa tôi vào con đường tiết kiệm là những người thân yêu. Tiền tiết kiệm sẽ giúp cho chúng tôi trong trường hợp xấu nhất xảy đến", Jeraldine nói.

    Tính chất công việc gần gũi với người dân địa phương, nhiều lần Jeraldine chứng kiến những người 40-50 tuổi bị mất việc và phải bươn chải ở cái tuổi đáng lý đã có một chỗ làm vững chắc.

    Ngoài công việc, Jeraldine còn viết một blog về tài chính.

    Cô cũng thường xuyên thấy những người 70-80 tuổi phải làm công việc dọn dẹp hoặc nhặt phế liệu để kiếm sống. Jeraldine sợ rằng nếu không quản lý tốt tài chính có thể sẽ có ngày cô không bao giờ được nghỉ hưu.

    "Khi bạn có đủ tiền tiết kiệm, bạn có thể bỏ công việc mà bạn không thích hoặc không còn phải chịu đựng một ông chủ xấu tính. Bạn có thể nghỉ việc vài tháng và đi đâu mình muốn. Bạn có thể rời khỏi một mối quan hệ tệ bạc, bởi vì bạn độc lập về tài chính", cô nói.

    Cách để tiết kiệm của Jereldine là duy trì lối sống tối giản trong từng sinh hoạt của mình. Đơn cử như hoá đơn điện nước, rác của cô là 50 đôla/tháng cho ngôi nhà 4 phòng, trong khi mức trung bình ở Singapore là 130 đôla.

    Để cai nghiện mua sắm, Jeraldine đã cài đặt chế độ chặn quảng cáo. Cô cũng bỏ luôn cả việc theo dõi những người bạn thường mua sắm, ăn hàng. Cô không mua đồ hiệu.

    Jeraldine nấu ăn ở nhà, với khẩu phần giảm ăn thịt, thay thế nhiều rau, củ, quả. Trong ngày cưới của mình, cô mua hoa cưới ở chợ, đặt váy cưới từ một thương hiệu bình dân và đi nghỉ tuần trăng mật ở Việt Nam.

    Căn hộ tối giản của cô, nơi cô không dùng tivi.

    Ngoài ra, Jeraldine còn đầu tư cổ phiếu. Cô dùng 70% số tiền có được để đầu tư, bất chấp việc can ngăn của bạn bè vì cho rằng đây là việc của đàn ông. Sau một thời gian có kiến thức và thành công với cổ phiếu, điều duy nhất cô hối hận là... không đầu tư cổ phiếu sớm hơn.

    Ngoài ra, Jeraldine cũng đa dạng các khoản đầu tư. Một số người bạn của cô chủ yếu đầu tư vào cổ phiếu và tiền điện tử - lĩnh vực tiềm năng nhưng có rủi ro cao. Riêng Jeraldine chỉ đầu tư vào những thứ hiểu rõ, an toàn, dù cho lợi nhuận thấp hơn.

    "Một số người có thể nghĩ làm việc vì đam mê. Nhưng với tôi thì phải là tìm một công việc thú vị mà bạn được trả lương xứng đáng. Đầu tư vào công việc cũng là một cách tôi đang đầu tư cho tương lai", cô nói.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Từ căn phòng ngủ không dùng tới, sau 16 năm, người phụ nữ này đã gây dựng được một doanh nghiệp chuyên cung cấp chỗ ở cho khách du lịch.

    Sally Fielding bắt đầu khởi nghiệp từ căn phòng ngủ không dùng tới với 1.000 bảng và chiếc máy tính. Hiện tại, 16 năm sau, cô đã có 23 nhân viên, 2 văn phòng và thu về 8 triệu bảng/ năm.

    Sally tới từ Keswick, Cumbria, nước Anh kiếm được 6.000 bảng trong năm đầu tiên, nhưng sau đó mọi thứ phát triển nhanh chóng mặt.

    ‘Lúc đầu, tôi không cần phải mua bất cứ thứ gì, chỉ cần quảng cáo một chút. Tôi có chiếc máy vi tính và trang web đầu tiên do chính mình tạo ra’ – Sally chia sẻ.

    Không lâu sau, người hàng xóm của chị nhờ quảng cáo giúp ngôi nhà của chị ta và Sally bắt đầu nhận thêm những đơn đặt phòng mới.

    ‘Đến cuối năm đó, tôi đã có 3 ngôi nhà để cho thuê, tất cả đều ở Eskdale. Bây giờ, tôi đã có 500 bất động sản cho thuê trên khắp Cumbria’.

    Những ngày khởi nghiệp đầu tiên, Sally tự tay làm mọi thứ, từ trả lời điện thoại, email cho tới dọn dẹp nhà cửa và quảng cáo cho các căn nhà. 

    Bây giờ doanh nghiệp của chị có hơn 100 nhân viên dọn dẹp, nhân viên chụp ảnh và người viết nội dung riêng.

    <
    Hiện tại, doanh nghiệp của Sally đang quản lý hơn 500 bất động sản cho thuê

    Là một trong số những người đi đầu nhưng đến nay, chị vẫn tiếp tục cập nhật và tận dụng lợi thế của công nghệ và mạng xã hội ngày càng phát triển.

    ‘Tôi trả lời các bình luận và tham gia các hoạt động trên Facebook. Trang Facebook của chúng tôi hiện đang là tốt nhất trong ngành công nghiệp du lịch. Nó có số bình luận, lượt thích và chia sẻ gấp 10 lần Airbnb hay Booking…’

    ‘Chúng tôi trò chuyện với mọi người trên đó hằng ngày, chúng tôi đăng ảnh và khuyến khích nhận những ngôi nhà có hình ảnh và video’.

    Lời khuyên của Sally cho những người bắt đầu khởi nghiệp là ‘hãy bắt đầu từ cái nhỏ rồi sau đó phát triển dần dần’. Với cách đó, bất cứ sai lầm nào gây ra cũng sẽ không phải là cái kết cho mọi chuyện, chị nói.

    Viethome (theo Vietnamnet)

  • Sau khi lập công ty bất thành và chuẩn bị quay lại làm công, chàng kĩ sư IT nhận ra doanh nhân muốn thành công trước hết công ty phải có thu nhập ổn định, đồng thời hiểu được tầm quan trọng của dự phòng tài chính để ứng phó những lúc khó khăn. 

    Khởi nghiệp hiện là một xu thế ở Việt Nam nhưng tỷ lệ thất bại rất cao, trên 80% công ty bị phá sản trong 3 năm đầu tiên. Bài học kinh nghiệm từ những công ty này luôn có giá trị với người trong cuộc lẫn cộng đồng. Dưới đây là câu chuyện được chia sẻ bởi doanh nhân Nguyễn Tuấn Quỳnh - CEO của Saigon Books gửi đến độc giả VnExpress.

    Người bạn tôi là kỹ sư phần mềm, làm việc trong một công ty công nghệ thông tin. Anh làm việc chuyên nghiệp và tận tâm nên khách hàng của công ty đã khuyên ra làm riêng, họ sẽ chuyển đơn hàng sang cho anh. Vậy là anh quyết định khởi nghiệp và khách hàng đó trở thành đối tác chiến lược của công ty anh.

    Một thời gian sau, tình hình kinh doanh của khách hàng dần thay đổi, những người bạn thân thiết cũng lần lượt ra đi và số lượng đơn hàng thì giảm dần. Anh nhận ra sự bấp bênh khi chỉ phụ thuộc vào một khách hàng duy nhất nên đã cố gắng tìm kiếm khách hàng mới.

    Thế nhưng, vì anh không có nhiều mối quan hệ nên không thể tìm ngay được khách hàng. Anh nghĩ đến việc lập nên các trang web dịch vụ, nhưng rồi các trang này vẫn không được khách hàng sử dụng nhiều nên tình trạng thua lỗ kéo dài. Tiếp theo, không còn khả năng trả lương cho nhân viên, dẫn đến việc anh buộc lòng phải quyết định đóng cửa công ty.

    Mặc dù kinh doanh công ty thất bại nhưng anh bạn tôi đã học được nhiều bài học từ đấy. Anh nói với tôi rằng: "Kết cục, tôi đã không còn là một doanh nhân, nhưng tôi đã học được nhiều điều".

    Anh chia sẻ, điều đầu tiên anh hiểu được là "cảm giác khi trả lương". Nhân viên luôn nghĩ việc nhận lương mỗi tháng là chuyện đương nhiên nhưng khách hàng họ lại không nghĩ là sẽ phải trả tiền cho công ty mỗi tháng. Đây thật sự là việc khắc nghiệt nhưng để làm cho nhân viên hiểu điều này lại là chuyện khó khăn. Tuy nhiên, muốn tồn tại, bạn buộc phải nói rõ cho nhân viên thấm nhuần: nếu khách hàng không trả tiền cho công ty thì chúng ta sẽ không có thu nhập và công ty sẽ phá sản. Cho nên, các bạn hãy làm tốt nhất để khách hàng sẵn sàng trả tiền.

    Và bài học thứ hai là tầm quan trọng của "dự phòng tài chính". Khi anh còn làm công ăn lương, thấy công ty có doanh thu lớn, anh luôn nghĩ là công ty trả lương cho mình quá thấp. Tuy nhiên, sau này anh hiểu là công ty phải đóng thuế, trả lương, bảo hiểm các loại cho nhân viên và nhiều loại chi phí khác... Khi gặp rủi ro, không có đơn hàng, công ty vẫn phải tiếp tục trả lương cho nhân viên. Chính vì thế, anh đã học được là bao giờ cũng cần phải có số tiền dự phòng cho công ty trong những hoàn cảnh khó khăn.

    Điều thứ ba, muốn vẽ nên một kế hoạch kinh doanh lớn lao trong tương lai thì cần phải có thu nhập ổn định trong hiện tại. Những việc anh đã làm là vẽ ra một tầm nhìn lớn, tạo ra một mô hình kinh doanh nhưng lại không làm được điều gì cao cả, hiệu quả.

    Anh cho biết đã gọi điện thoại cho khách hàng chiến lược để hỏi "có việc gì để làm không? Hoặc nhờ vả "hãy giới thiệu khách hàng cho tôi". Nghĩa là anh luôn trông chờ vào việc được giới thiệu khách hàng. Anh xem sách báo, trong đó thường bảo là để trở thành nhà kinh doanh, nhà quản lý xuất chúng thì phải làm nên "mô hình kinh doanh thật hoàn hảo"; phải "đưa ra sản phẩm khác biệt"... nhưng hầu hết các công ty trước khi làm được điều đó, anh nghĩ mọi người cần phải dốc sức lo cho sự tồn tại của công ty trước đã. Không sống được trong hiện tại thì không thể mơ mộng cho tương lai.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Có một triệu USD trong tay chưa thể gọi là giàu, với người Mỹ thì tối thiểu cũng phải gấp đôi con số đó.

    Đối với hầu hết người Mỹ, việc có một triệu USD chưa đủ để được coi là giàu. Cuộc khảo sát '2019 Modern Wealth' của Charles Schwab cho biết giàu có trong mắt người dân nước này là phải sở hữu từ 2,27 triệu USD trở lên.

    Tuy nhiên, phân chia cụ thể theo từng độ tuổi thì quan điểm cần có bao nhiêu tiền để giàu cũng rất khác biệt. Những người càng lớn tuổi càng có tiêu chuẩn về số tiền sở hữu cao hơn để xem là giàu. Cụ thể, thế hệ Boomers (sinh từ năm 1944 đến năm 1964) nghĩ cần phải có 2,63 triệu USD để gọi là giàu. Trong khi đó, thế hệ Z (sinh từ năm1995 đến 2015) nghĩ chỉ cần tài sản 1,49 triệu USD là đã giàu.

    Tuy nhiên, phần lớn người Mỹ không có số tiền nhiều như thế. Theo khảo sát của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ, trung bình tài sản ròng, tức tổng tài sản đã trừ đi mọi khoản nợ, của hộ gia đình nước này là 692.100 USD.

    Dẫu vậy, trong cuộc khảo sát của Charles Schwab, có đến 60% số người được hỏi lạc quan rằng họ sẽ giàu trong vòng ít nhất 25 năm hoặc đã coi mình là người giàu. Cùng với đó, khi được hỏi các tiêu chuẩn khác để định nghĩa, 72% quan niệm về giàu có là cách họ sống như thế nào. Chỉ 28% chỉ dựa trên tiêu chuẩn một số tiền cụ thể.

    Khi được hỏi họ sẽ làm gì nếu bất ngờ nhận được một triệu USD, hơn một nửa (54%) cho biết họ sẽ ưu tiên để mua nhà, sau đó là mua ôtô và đi du lịch. Ngoài ra, họ nói rằng sẽ dùng tiền để trả nợ (28%), đầu tư (23%) và tiết kiệm (21%). So với các thế hệ khác, những người thế hệ Z quan tâm đáng kể đến việc dành lại một phần để tiết kiệm (37%).

    Các chuyên gia của Charles Schwab nhận định, những người có kế hoạch tài chính cụ thể sẽ có khả năng giàu có hơn. Họ là những người thường xuyên tiết kiệm, tiếp tục tham gia đầu tư, có khả năng quản lý nợ và tầm nhìn tốt. 

    Viethome (theo VnExpress)

  • Người Việt Nam vẫn được xếp vào nhóm các nước làm việc chăm chỉ nhất thế giới nhưng mâu thuẫn là chúng ta vẫn nghèo so với nhiều nước có số giờ làm việc ít hơn hẳn. Vì sao như vậy?

    Trong khuôn khổ chương trình nghiên cứu sau tiến sĩ tại Khoa đào tạo sau đại học của ĐH Oxford (Anh), đoàn chúng tôi đã có dịp tiếp xúc và trải nghiệm giáo dục hàng đầu thế giới và văn hoá đặc trưng tại TP.Oxford, một thành phố nổi tiếng với bề dày lịch sử ngành giáo dục. Điều thú vị nhất là chúng tôi có thể so sánh chuyện làm nhiều vẫn nghèo, làm ít vẫn giàu ở Việt Nam và Anh.

    Chăm chỉ và hiệu quả

    Điều khiến chúng tôi không khỏi ngạc nhiên, đó là các cửa hàng, trung tâm thương mại đóng cửa rất sớm, một số nơi muộn nhất đóng cửa vào lúc 7 giờ tối. Ngoài những bất tiện về giờ giấc ra, chúng tôi không khỏi thán phục về hiệu quả làm việc của người dân nơi đây.

    Thống kê những thành phố chăm chỉ nhất thế giới.

    Nhìn vào bảng thống kê “Những thành phố chăm chỉ nhất thế giới”, độc giả dễ dàng nhìn thấy người dân Hà Nội về nhì (trung bình 2,691 giờ làm việc mỗi năm) nếu xét về sự chăm chỉ chỉ kém người bạn Mumbai (trung bình 3,315 giờ làm việc mỗi năm).

    Nhưng nếu xét về hiệu suất, các cư dân tại nước Anh làm việc trung bình 1,681 giờ mỗi năm (số liệu năm 2017). Những nước có hiệu suất cao hơn nữa là Ireland, Na Uy, Đức, Mỹ, Thụy Sĩ, Pháp. Dù chăm chỉ, có số lượng giờ làm việc cao, Việt Nam không phải là nước có hiệu suất cao, không hề có tên trong danh sách 15 nước ở trên.

    Khi đi thực tế, có thể thấy đa phần các cửa hàng và nhà hàng tại TP.Oxford chỉ phục vụ đúng giờ niêm yết. Ví dụ giờ mở cửa là 8 giờ, nhân viên sẽ lịch sự thông báo cho khách hàng quay lại sau nếu họ đến trước 8 giờ.

    Tại sao làm ít mà lại hiệu quả như vậy?

    Nhầm lẫn về năng suất

    Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện cùng GS. Alan Hudson (Giám đốc chương trình Lãnh đạo và Chính sách công, Thành viên của Kellogg College, ĐH Oxford) về vấn đề này.

    GS Alan Hudson cho biết năng suất là sản xuất nhiều hơn trong cùng một khoảng thời gian, không phải là đếm số giờ bạn làm việc. Chính vì nhầm lẫn này mà ở một số nước đang phát triển, nhiều người lao động có mức lương thấp cố gắng làm thêm giờ hoặc làm thêm việc. Điều này thường gây bất lợi cho sức khỏe. Tại nhóm lao động tầm trung bạn có thể bắt gặp hiện tượng “giả vờ” nghĩa là người đó không thực sự lao động nhưng lại không muốn nghỉ việc.

    Ngoài ra còn có thêm hiện tượng 996 được biết đến tại Trung Quốc, nghĩa là người lao động làm việc từ chín giờ sáng tới chín giờ tối trong 6 ngày/tuần. Điều này có nghĩa là người lao động làm việc lao động chăm chỉ vì sợ mất việc hoặc thể hiện sự cam kết đối với công việc. Nhưng việc chăm chỉ không đồng nghĩa với năng suất lao động tăng. Chúng ta cần nghỉ ngơi để tái tạo sức lao động, nếu không sẽ xảy ra hiện tượng kiệt quệ.

    Trả lời câu hỏi vì sao người dân không làm nhiều hơn nhưng nền kinh tế nước Anh vẫn ổn định, GS Alan Hudson cho biết nền kinh tế Anh có mức độ phát triển cao. Mặc dù có nhiều công việc kỹ năng thấp trong các khu vực kinh tế chính, tuy vậy năng suất của nhóm này không hề thua kém lực lượng lao động có tay nghề cao.

    Các bộ phận thực sự hiệu quả của nền kinh tế Vương quốc Anh có lẽ ở các dịch vụ tài chính và phát triển phần mềm. Trong khi đó, các y tá làm việc rất nhiều giờ và không được khen thưởng. “Vì vậy, trên hết tôi sẽ khuyến khích đầu tư để tăng năng suất trong các lĩnh vực quan trọng và sau đó khuyến khích phần lớn mọi người làm việc ít giờ hơn”, GS Alan Hudson khuyên.

    Ngoài ra, so sánh tương quan giữa các ngành đóng góp cho GDP ở Anh cũng cho thấy ngành giáo dục ĐH có kích thước tương đương với lĩnh vực dịch vụ pháp lý, chỉ thấp hơn một chút so với dịch vụ chăm sóc tại nhà, và cao hơn so với quảng cáo và thị trường ngành nghiên cứu. Đặc biệt, ngành này lớn hơn đáng kể so với sản xuất máy tính, dược phẩm cơ bản ngành và ngành vận tải hàng không.

    Theo GS Alan Hudson, vai trò quan trọng hơn của giáo dục là để phát triển những công dân hiểu biết để họ thực sự quan tâm đến xã hội họ đang sống. Đây là nguồn gắn kết xã hội tốt nhất. Cần nhấn mạnh đến chất lượng giáo dục cho đến 18 tuổi và cơ hội quay trở lại việc học sau này và giảm thiểu nhóm người đi học ĐH chỉ vì họ không biết họ muốn làm gì. Như vậy mới giảm được tình trạng “làm nhiều vẫn nghèo”!

    Viethome (theo Thanh Niên)