• Noah đứng vị trí thứ 2 trong top tên bé trai, trong khi Olivia là tên bé gái phổ biến nhất trong năm 2023. 

    ten pho bien nhat o england
    Muhammad, Noah, Olivia, Amelia, Isla là những tên phổ biến nhất trong năm 2023. Ảnh: moodboard/Mike Watson/Getty Images

    Muhammad đã lần đầu tiên trở thành tên bé trai phổ biết nhất Vương quốc Anh theo dữ liệu do Cục thống kê Quốc gia (ONS) công bố. Muhammad đã luôn nằm trong top 10 tên bé trai phổ biến nhất kể từ năm 2016, nhưng đến tận năm 2023 mới vượt lên dẫn đầu sau khi đánh bại tên Noah. Oliver xếp hạng 3 trong top tên bé trai năm 2023.

    Đối với bé gái, Olivia lần thứ 8 liên tiếp dẫn đầu bảng, trong khi Amelia và Isla xếp thứ 2 và thứ 3. 

    Mỗi năm ONS đều phân tích dữ liệu tên của các em bé để tìm ra những tên phổ biến nhất và ít phổ biến nhất. Tên của các bé được căn cứ trên giấy khai sinh, do đó những tên phát âm giống nhau nhưng đánh vần khác nhau thì vẫn sẽ tính riêng. 

    Những năm trước, có 3 kiểu đánh vần tiếng Ả-rập của tên Muhammad lọt vào top 100 tên bé trai phổ biến nhất England và Wales, nhưng đây là năm đầu tiên 1 kiểu đánh vần chiến thắng top 1. 

    Năm 2023 có 4,661 bé trai tên Muhammad chào đời ở England và Wales, tăng so với 4,177 bé vào năm 2022. Trong khi đó, tên Mohammed xếp ở vị trí thứ 28 với 1,601 bé trai. Và tên Mohammad xếp hạng 68 với 835 bé.

    Dữ liệu cho thấy Muhammad là tên bé trai phổ biến nhất tại 4 trong số 9 vùng ở England, nhưng chỉ xếp thứ 63 ở Wales. Trong khi đó, Olivia là tên bé gái phổ biến nhất tại 5 trong số 9 vùng ở England, đồng thời là tên phổ biến nhất ở Wales. Tên Olivia đã luôn nằm trong top 3 kể từ năm 2006.

    Văn hóa pop tiếp tục ảnh hưởng đến việc lựa chọn tên đặt cho con, ngày càng nhiều phụ huynh thích đặt tên con theo tên các nghệ sĩ như Billie, Lana, Miley và Rihanna. Đối với bé trai là những cái tên như Kendrick và Elton. 

    Bộ phim bom tấn mùa hè Barbie do Margot Robbie đóng chính cũng ảnh hưởng đến việc lựa chọn tên cho bé gái. Cụ thể, số bé gái được đặt tên Margot đã tăng thêm 215 em so với năm 2022, giúp cái tên này chiếm giữ vị trí thứ 44 trong bảng tổng sắp 100 tên bé gái phổ biến nhất năm 2023.

    Ở chiều hướng ngược lại, tên của các thành viên hoàng gia lại ít được lựa chọn trong năm 2023. Tên George chỉ xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng với 3,494 em được đặt theo tên này. Trong gần 10 năm qua, đây là lần đầu tiên tên George rớt xuống mức thấp hơn 4,000 em. Tên William xếp hạng 29 và tên Louis xếp hạng 45 trong bảng tổng sắp bé trai. Trong khi tên Charlotte xếp hạng 23 trong bảng top tên bé gái. 

    Thời điểm trong năm cũng ảnh hưởng đến việc đặt tên cho bé gái. Tên Autumn và Summer đặc biệt được lựa chọn trong các mùa này, cả 2 tên đều nằm trong top 100. Nếu sinh con vào tháng 12 thì những tên như Holly, Robyn và Joseph khá được yêu thích. 

    Những cái tên mới lọt vào top 100 bao gồm Hazel, Lilah, Nevaeh và Raya đối với bé gái. Bé trai có thêm các tên Jax, Enzo và Bodhi.

    Xem danh sách đầy đủ tại đây https://www.ons.gov.uk/peoplepopulationandcommunity/birthsdeathsandmarriages/livebirths/bulletins/babynamesenglandandwales/2023

    Viethome (theo Guardian)

  • "Con trai tôi du học, sau khi tốt nghiệp thì định cư tại Mỹ, và đã kiếm cho tôi cô con dâu người Tây tên Susan. Hiện giờ, cháu trai Peter đã 3 tuổi. Mùa hè năm nay, con trai đăng ký visa "thăm người thân". Thời gian 3 tháng tôi lưu lại Mỹ, con dâu Tây Susan có cách giáo dục con cái làm tôi đây - người mẹ chồng - phải đại khai nhãn giới.

    Không ăn thì cứ nhịn đói

    Mỗi buổi sáng, sau khi Peter thức dậy, Susan để phần ăn sáng lên bàn và bận rộn làm việc khác. Peter sẽ tự mình leo lên chiếc ghế, uống sữa, ăn bánh sandwich, sau khi ăn no, nó sẽ tự về phòng của mình, tự tìm quần áo trên tủ, rồi tự lấy giày, tự mình mặc lên. Bất kể chỉ mới 3 tuổi thôi, vẫn chưa phân biệt rõ ràng mặt trái hay mặt phải của bít tất, giày trái hay giày phải.

    Có một lần, Peter lại mặc ngược chiếc quần lên người, tôi vội vàng chạy đến muốn thay lại cho cháu, nhưng đã bị Susan cản lại. Nó nói, nếu cảm thấy không thoải mái tự cháu sẽ cởi ra, và mặc lại; nếu nó không cảm thấy không có gì là không thoải mái, vậy thì tùy. Và nguyên ngày đó, Peter mặc cái quần ngược đó chạy tới chạy lui, Susan như không thấy gì hết.

    Một lần nữa, Peter ra ngoài chơi với cháu nhà hàng xóm, chưa được bao lâu thì nó chạy thở hổn hển về đến nhà, nói với Susan: “Mẹ ơi, Lusi nói cái quần của con mặc ngược rồi, đúng không? Lusi là con nhà hàng xóm, năm nay 5 tuổi. Susan mỉm cười nói: “Đúng vậy, con có muốn mặc lại không?” Peter gật gật đầu, tự mình cởi quần ra, xem tỉ mỉ rồi, bắt đầu mặc lại. Từ lần đó về sau, Peter không bao giờ mặc ngược quần nữa.

    giao duc kieu tay

    Tôi đã không kiềm được mà nhớ lại, cháu gái ngoại của tôi lúc 5 - 6 tuổi chưa biết dùng đũa, lúc học tiểu học còn chưa biết cột dây giày, và bây giờ đang theo trung học dạng ký túc xá, mỗi cuối tuần là đem một đống quần áo dơ về nhà.

    Có một buổi trưa, Peter giận dỗi, không chịu ăn cơm. Susan la rầy mấy câu, Peter giận hờn đẩy khay cơm xuống đất, thức ăn trên khay rớt đầy trên đất. Susan nhìn Peter, giọng nói nghiêm khắc: “Xem ra con đúng là không muốn ăn thật! Nhớ lấy, từ giờ đến sáng mai, con không được ăn gì hết.” Peter gật gật đầu, kiên quyết trả lời: “Yes!” Và tôi chợt cười thầm, hai mẹ con này cứng đầu như nhau!

    Buổi chiều, Susan bàn với tôi, nhờ tôi nấu cho bữa tối. Tôi lại thầm nghĩ, nhất định Susan thấy sáng nay cháu không ăn gì hết, nên muốn buổi tối cháu ăn ngon và nhiều hơn. Tôi bèn trổ tài nấu ăn, làm món sườn chua ngọt mà Peter thích nhất, món tôm, và còn dùng mì Ý để làm món mì kiểu Việt Nam mà Peter rất thích, người nhỏ nhỏ như thế mà có thể ăn được một tô lớn.

    Bắt đầu bữa cơm tối, Peter vui mừng nhảy lên ghế ngồi. Susan đến lấy đi dĩa và nĩa của con, nói: “Chúng ta giao ước rồi phải không, hôm nay con không được ăn gì hết, chính con cũng đồng ý rồi đó”. Peter nhìn nét mặt nghiêm túc của người mẹ, “òa” lên khóc, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con đói, con muốn ăn cơm”. “Không được, nói rồi là phải giữ lời”. Susan không một chút động lòng. Tôi thấy đau lòng muốn thay cháu cầu xin, nói đỡ lời dùm, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của con trai tôi. Nhớ lại lúc mới đến Mỹ, con trai có nói với tôi: “Ở nước Mỹ, lúc cha mẹ giáo dục con cái, người ngoài không nên nhúng tay, bất kể là trưởng bối cũng không ngoại lệ”. Không còn cách nào, tôi chỉ còn giữ im lặng mà thôi. Bữa cơm đó, từ đầu đến cuối, Peter tội nghiệp chỉ ngồi chơi với chiếc xe mô hình, mắt trừng trừng nhìn ba người lớn chúng tôi ăn như hổ đói. Đến đó tôi mới biết dụng ý của Susan khi nhờ tôi nấu. Tôi tin rằng, lần sau, trong lúc Peter muốn giận hờn quăng liệng thức ăn, nhất định sẽ nghĩ đến kinh nghiệm bụng đói nhìn ba mẹ và bà nội ăn cao lương mỹ vị. Bụng đói không dễ chịu tí nào, huống chi là đối mặt với món mình thích ăn.

    Buổi tối, tôi và Susan cùng đến chúc Peter ngủ ngon. Peter cẩn thận dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, con đói lắm, giờ con có thể ăn món Việt không?” Susan mỉm cười lắc đầu, kiên quyết nói: “Không!”. Peter nuốt nước miếng, lại hỏi: “Vậy để con ngủ dậy rồi khi mở mắt con được ăn chứ?” “Đương nhiên được rồi”, Susan thật dịu dàng khẽ đáp. Peter đã cười tươi hẳn ra.

    Sau bài học này, Peter rất tích cực ăn cơm, nó không muốn vì “tuyệt thực” mà lỡ bữa ăn ngon, và chịu cực hình bụng đói. Mỗi lần nhìn thấy Peter ngoạm từng phần lớn thức ăn, lúc miệng và mặt dính đầy thức ăn, tôi lại nhớ đến cháu ngoại, hồi bằng tuổi Peter; mấy người cầm tô cơm đí theo sau đuôi nó, dỗ dành, mà nó còn chưa chịu ngoan ngoãn ăn, mà còn ra điều kiện: ăn xong chén cơm mua một kiện đồ chơi, ăn thêm một chén thì mua thêm một kiện đồ chơi…

    Ăn miếng trả miếng

    Có một lần, chúng tôi dắt Peter ra công viên chơi. Rất nhanh, Peter đã cùng hai cô bé chơi nấu ăn với nhau. Cái nồi nhỏ bằng mủ, cái xẻng nhỏ, cái thau nhỏ, những cái chén nhỏ xếp đầy trên đường. Bất ngờ, Peter tinh nghịch cầm cái nồi bằng nhựa lên, đập rất mạnh lên đầu một cô bé. Cô bé bần thần một lúc trước khi oà khóc thật lớn. Cháu gái kia thấy tình hình vậy cũng òa khóc theo. Đại khái, Peter cũng không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy sẽ xảy ra, đứng qua một bên, trợn mắt nhìn. Susan đi tới. Sau khi hiểu được đầu đuôi sự việc, nó không quát nạt một tiếng, cầm lấy cái nồi ấy, gõ mạnh một cái lên đầu Peter. Peter không phòng bị, té ngã xuống bãi cỏ, khóc nức nở. Susan hỏi Peter: “Đau không? Lần sau có còn làm thế nữa không?” Peter vừa khóc vừa lắc đầu. Tôi tin rằng, lần sau nó sẽ không làm thế nữa.

    Cậu của Peter tặng cho cháu một chiếc xe đạp nhỏ, Peter rất thích, khư khư giữ làm bảo bối không cho ai đụng vào. Lusi cô bé trong xóm, là bạn thân của Peter, đã mấy lần thỉnh cầu Peter cho chạy thử chiếc xe nhỏ này, Peter không đồng ý. Một lần, mấy cháu đang chơi chung với nhau, Lusi thừa lúc Peter không để ý, lén lén nhảy lên chiếc xe và đạp mau đi. Khi biết ra, Peter rất phẫn nộ, đến méc mẹ.

    Susan đang ngồi nói chuyện và uống café với mẹ của những đứa nhỏ kia, liền mỉm cười trả lời con: “Chuyện của chúng con thì chúng con tự giải quyết, mẹ không xen vào được.” Peter bất lực quay đi. Một lát sau, Lusi chạy chiếc xe về. Vừa thấy Lusi, Peter lập tức chạy tới đẩy bạn té xuống đất, giật lại chiếc xe. Lusi ngồi bệt dưới đất, khóc ré lên. Susan ẵm Lusi dậy và dỗ dành một lát. Rất nhanh sau đó Lusi đã chơi vui vẻ lại với những bạn còn lại. Peter tự mình chạy xe tới lui một lát thì cảm thấy hơi nhàm chán, nhìn thấy những bạn kia chơi thật vui vẻ với nhau nên nó muốn tham gia chung. Nó chạy tới chỗ Susan, lầu bầu thưa: “Mẹ, con muốn chơi với Lusi và tụi nó”.

    Susan không đả động gì và trả lời: “Con tự kiếm mấy bạn ấy vậy!” "Mẹ ơi, mẹ đi với con nhen”, Peter thỉnh cầu. “Chuyện này không được rồi, lúc nãy con đã làm cho Lusi khóc, giờ con lại muốn chơi với mọi người, vậy con phải tự đi giải quyết vấn đề". Peter leo lên chiếc xe và chạy từ từ đến chỗ Lusi, lúc gần đến chỗ, thì nó lại quay ngược đi. Chạy tới lui mấy vòng như vậy, không biết từ lúc nào mà Peter và Lusi lại vui vẻ với nhau, hợp thành nhóm ồn ào.

    Dạy dỗ chăm nom con cái là chuyện của cha mẹ

    Song thân Susan biết tôi đang ở Mỹ, nên lái xe từ California đến thăm chúng tôi. Nhà có khách tới, Peter rất hào hứng, chạy lên chạy xuống. Nó lấy cái thùng đựng đầy nước, rồi xách đi tới đi lui trong nhà. Susan cảnh cáo nó mấy lần rồi, rằng không được làm nước văng lung tung trong nhà. Peter để ngoài tai. Cuối cùng Peter đã làm nước đổ hết ra nền. Chưa thấy mình làm sai, Peter còn đắc ý dẫm đạp lên vũng nước, làm ướt hết quần áo.

    Tôi lập tức chạy đi lấy cây lau nhà để dọn dẹp. Susan giật lại cây lau nhà và đem đưa cho Peter, nói với nó: “Lau sàn cho khô, cởi đồ ướt ra và tự mình giặt sạch”, Peter không chịu vừa khóc vừa la. Susan không nói thêm lời nào, lập tức kéo nó đến phòng trữ đồ, đóng chặt cửa lại. Nghe từ bên trong tiếng khóc hoảng sợ của nó, tim tôi đau thắt lại, rất muốn chạy đến ẵm cháu ra. Bà ngoại của Peter lại cản tôi, nói: “Đó là chuyện của Susan".

    Một lát sau, Peter không khóc nữa, nó ở trong phòng trữ đồ hét thật lớn: “Mẹ ơi, con sai rồi!” Susan đứng ở ngoài hỏi: “Thế giờ con biết phải làm gì chưa?” “Con biết”. Susan mở cửa ra, Peter chạy từ phòng trữ đồ ra, nước mắt đầy mặt. Nó cầm cây lau nhà cao gấp đôi nó ra sức lau cho khô sàn nhà. Sau đó tự cởi quần áo dơ ra, xách trên tay, trần truồng chạy vô nhà tắm, hí hửng giặt đồ. Ông bà ngoại của nó nhìn vào thái độ kinh ngạc của tôi, thích thú mỉm cười. Sự việc này làm tôi cảm động vô cùng.

    Ở rất nhiều gia đình VN, cha mẹ giáo dục con cái thì thường phát sinh vấn đề “đại thế chiến”. Trẻ luôn luôn được ngoại nuông chiều, nội thì can ngăn, vợ chồng cãi nhau, gà bay chó chạy.

    Sau này, tôi và ông bà ngoại của Peter trong khi trò chuyện có nhắc đến chuyện này, một câu họ nói đã gây ấn tượng sâu sắc cho tôi: “Con trẻ là con cái của cha mẹ chúng, trước tiên phải tôn trọng cách giáo dục của cha mẹ".

    Đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng thường mang tính nghịch ngợm bẩm sinh. Nếu quan sát thấy các thành viên trong gia đình có mâu thuẫn, nó sẽ nhạy bén lợi dụng sơ hở. Việc này không cải thiện hành vi của nó, và chẳng ích lợi gì cho nó. Ngược lại còn làm cho vấn đề càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn gây ra những vấn đề khác.

    Ngoài ra, nếu các thành viên trong gia đình xung đột, không khí gia đình không hòa thuận, trẻ sẽ có cảm giác bất an, sự phát triển tâm lý của nó sẽ bị ảnh hưởng bất lợi. Cho nên, dù ông bà cha mẹ bất đồng về cách giáo dục con cháu, hay là vợ chồng có quan niệm giáo dục khác nhau, cũng không nên để lộ sự mâu thuẫn trước mặt con cái. Ông bà ngoại của Peter ở lại một tuần và chuẩn bị về Cali. Hai ngày trước khi đi, ông ngoại của Peter rất nghiêm túc hỏi con gái mình: “Peter muốn chiếc xe đào đất, ba có thể mua cho nó chứ?”. Susan suy nghĩ rồi nói: “Ba mẹ lần này đã mua cho nó đôi giày trượt băng làm quà rồi. Đợi đến Noel ba hãy mua chiếc xe đó cho nó!”

    Tôi không biết ông ngoại của Peter nói như thế nào với thằng nhóc này, mà sau đó tôi dắt cháu đi siêu thị, nó chỉ tay vào món đồ chơi, khoe: “Ông ngoại nói, đến Noel sẽ mua tặng cháu cái này” với giọng thích thú và mong đợi.

    Susan nghiêm khắc với con như vậy nhưng Peter lại yêu thương mẹ hết mực. Khi chơi ở ngoài, cháu hay thu thập một số hoa lá mà cháu cho là đẹp rồi trịnh trọng tặng mẹ. Người ngoài tặng quà cho cháu, cháu luôn gọi mẹ cùng mở quà; có thức ăn ngon, cháu luôn để phần một nửa cho mẹ.

    Nghĩ đến nhiều đứa trẻ coi thường và lạnh nhạt đối xử đối với cha mẹ, tôi không thể không kính phục cô con dâu Tây này của tôi. Theo tôi, cách giáo dục con cái của bà mẹ Phương Tây này rất xứng đáng để các bà mẹ Phương Đông như tôi học theo..."

    Nguồn: sưu tầm

  • Người dẫn chương trình truyền hình (MC) nổi tiếng Kirstie Allsopp đã hứng chịu nhiều chỉ trích sau khi tiết lộ chuyện để cậu con trai 15 tuổi 'chu du' khắp châu Âu mà không có người lớn đi kèm.

    Sự việc bắt đầu từ cuối tháng 8, sau khi Kirstie đăng tải một bài viết trên trang cá nhân về hành trình 3 tuần khám phá châu Âu của Oscar, con trai cô.

    15 tuoi di du lich 1
    Kirstie Allsopp cùng con trai Oscar (áo đen). Ảnh: BBC

    Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Oscar đi cùng gia đình. Tuy nhiên, theo Kirstie, cậu con trai 15 tuổi của cô đã tự đi tàu hỏa liên tuyến để ghé thăm loạt thành phố nổi tiếng như Paris (Pháp), Brussels (Bỉ), Amsterdam (Hà Lan), Berlin (Đức), Barcelona và Madrid (Tây Ban Nha). Bạn đồng hành của Oscar trong chuyến đi này là một thiếu niên 16 tuổi.

    Theo nữ MC người Anh, chỉ khi các bậc cha mẹ chịu buông tay thì con cái mới có thể tự do, thỏa sức khám phá. "Nếu chúng ta sợ thì con cái chúng ta cũng sẽ sợ. Nếu chúng ta buông tay, chúng sẽ bay", Kirstie nhấn mạnh.

    Hiện bài đăng về Oscar của nữ MC đã thu hút tới hơn 2 triệu lượt xem và hàng nghìn bình luận, trong đó nhiều người tỏ ra không đồng tình với quan điểm của Kirstie. Cuộc tranh cãi thậm chí trở thành tiêu đề trên nhiều tờ báo Anh và thu hút sự chú ý của các dịch vụ xã hội.

    Câu chuyện của gia đình Kirstie cũng làm dấy lên những tranh luận về độ tuổi mà những người trẻ có thể tự đi du lịch, không cần người lớn trong gia đình giám sát.

    Những quy định về độ tuổi khi đi tàu

    Về mặt pháp lý, chuyến phiêu lưu ở châu Âu của Oscar "dường như không vi phạm bất kỳ quy định nào". Cậu và người bạn 16 tuổi đã đến một số quốc gia thuộc Liên minh châu Âu bằng interrail, loại vé tàu hỏa cho phép đi lại không giới hạn trong mạng lưới đường sắt tại hơn 30 quốc gia châu Âu.

    15 tuoi di du lich 1
    Hiện không có bất kỳ quy định chính thức nào về giới hạn độ tuổi đối với hành khách đi tàu. Ảnh minh họa: SrdjanPav/E+

    Loại hình này rất phổ biến với những người trẻ muốn đến thăm nhiều điểm đến ở châu Âu trước khi vào đại học.

    Nhà điều hành tàu hỏa Eo biển Manche Eurostar quy định trẻ từ 12 đến 15 tuổi chỉ được phép đi đến một số điểm đến nhất định trên những chuyến tàu khởi hành từ 6h đến 17h hàng ngày, nhưng phải có thư đồng ý của người giám hộ.

    Ngoài ra, hành khách dưới 16 tuổi không được phép đi tàu hỏa trực tiếp đến hoặc đi từ Hà Lan mà không có người lớn đi kèm.

    Trong khi đó, công ty tàu hỏa Amtrak của Mỹ cho biết, trẻ em 13 - 15 tuổi được phép đi tàu mà không cần người lớn đi cùng. Tuy nhiên, người lớn phải có mặt trước giờ khởi hành và ký vào mẫu đơn đồng ý. Nhân viên nhà ga cũng sẽ hỏi hành khách nhỏ tuổi để xác định trẻ đi một mình hay không.

    Quy định ở nhà nghỉ và khách sạn

    Hầu hết các nhà nghỉ, những nơi lưu trú được nhiều du khách trẻ tuổi lựa chọn vì ngân sách eo hẹp, đều ban hành các quy định với trẻ vị thành niên không có người lớn đi kèm.

    15 tuoi di du lich 1
    Các chuỗi nhà nghỉ nổi tiếng đều có quy định dành cho khách thiếu niên lưu trú một mình. Ảnh minh họa: Vgajic/E+

    Hostelling International, mạng lưới nhà nghỉ dành cho thanh thiếu niên lớn nhất thế giới, đã xác nhận với CNN Travel rằng trẻ dưới 18 tuổi cần có đơn đồng ý của cha mẹ mới có thể lưu trú tại các cơ sở của họ.

    Trong khi đó, chuỗi nhà nghỉ Stayokay có trụ sở tại Hà Lan yêu cầu độ tuổi tối thiểu là 16 đối với du khách không có người lớn đi kèm tại 21 cơ sở của họ. Ngoài ra, những du khách 16 - 17 tuổi đi một mình phải đặt phòng riêng, không được ở chung, một nhân viên Stayokay đã nói với CNN Travel.

    Có lợi hay nguy hiểm?

    Tuy nhiên, những người ủng hộ Kirstie lại cho rằng việc làm của cô là "cực kỳ có lợi" cho con trẻ. Cole Robinson, một nhà làm phim tài liệu ở Manchester (Anh), chia sẻ rằng bản thân ông cũng từng có chuyến du lịch một mình đến Barcelona (Tây Ban Nha) vào năm 16 tuổi.

    "Đó là một trong những quyết định vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi. Nó đã truyền cảm hứng cho hành trình rong ruổi khắp thế giới sau này của tôi", Cole nhấn mạnh.

    Trong khi đó, nhiều chuyên gia cho rằng dù về cơ bản các quy định không giới hạn chuyện tuổi tác song việc đi du lịch một mình trong độ tuổi thiếu niên là hoàn toàn không nên.

    15 tuoi di du lich 1
    Nhiều chuyên gia cho rằng du lịch một mình trong độ tuổi thiếu niên tiềm ẩn nhiều bất trắc. Hình minh họa: Peter Austin/CNN

    “Tôi nghĩ 18 là độ tuổi phù hợp cho chuyến đi dài mà không cần sự giám sát của phụ huynh và 15 tuổi là quá nhỏ”, Jenny Rankin, một nhà nghiên cứu giáo dục ở California (Mỹ) cho biết.

    Theo Jenny, ở độ tuổi thanh thiếu niên, chức năng não bộ vẫn đang phát triển ảnh hưởng đến khả năng điều tiết cảm xúc và đưa ra quyết định. Điều này có thể không tốt khi trẻ phải đối mặt với các tình huống phát sinh trong môi trường xa lạ như có nên đi theo một chàng trai hấp dẫn vào trong con hẻm tối hay chạy qua đường ray xe lửa đi đang bắt tàu hay không.

    Làm gì để có một chuyến đi an toàn?

    Michelle Couch-Friedman, CEO một tổ chức phi lợi nhuận bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, đã đưa ra một vài lời khuyên với các bậc phụ huynh có ý định cho con tự đi du lịch.

    Theo đó, mọi người nên đặt vé trực tiếp thay vì sử dụng các bên trung gian, để được kết nối hoàn toàn với hãng vận chuyển trong suốt chuyến đi và có thể kiểm soát được tình hình. Michelle cũng khuyến khích khách kiểm tra trước chính sách của hãng hàng không về trẻ vị thành niên không có người đi kèm, tránh những tình huống căng thẳng như bị từ chối lên máy bay.

    Chuyên gia an toàn Carolyn Pearson khuyên du khách nên tham gia lớp học tự vệ trước khi lên đường. Ảnh minh họa: South_agency/E+

    Du khách trong độ tuổi thanh thiếu niên muốn đi du lịch vòng quanh thế giới hay bất kỳ đâu cũng cần mang theo thư đồng ý từ cha mẹ, hộ chiếu, visa hợp lệ và bảo hiểm du lịch để bảo vệ bản thân.

    Carolyn Pearson, chuyên gia về an toàn du lịch, khuyến cáo mọi du khách, không nên chia sẻ ảnh hoặc thông tin trên mạng, tránh để lộ các thông tin cá nhân. Ngoài ra, những du khách là phụ nữ trẻ hoặc trong cộng đồng LGBTQ (đồng tính nam/nữ, song tính, chuyển giới và chưa xác định) nên tham gia khóa học tự vệ trước chuyến đi.

    Theo Vietnamnet

  • nhot em be 1

    Hai hành khách trên chuyến bay của hãng Juneyao Airlines gây phẫn nộ khi đưa bé gái khoảng một tuổi vào nhà vệ sinh để dạy bảo, vì đứa trẻ không ngừng khóc.

    Sự việc xảy ra trên chuyến bay ngày 24/8 từ thành phố Quý Dương, tây nam Trung Quốc, đến Thượng Hải và gây chú ý vài ngày gần đây, sau khi một trong hai người phụ nữ liên quan đăng video lên mạng xã hội, ghi lại cảnh họ vào nhà vệ sinh khóa trái cửa với bé gái đang gào khóc.

    "Chúng ta sẽ không cho cháu ra ngoài trừ khi cháu ngừng khóc", người phụ nữ ngồi trên bồn cầu nói với đứa trẻ khi cô bé cố gắng vùng vẫy với tay ra cửa, theo video được đăng trên Douyin, phiên bản TikTok của Trung Quốc.

    Khi bé gái ngừng khóc, người phụ nữ quay video bế cô bé lên và nói: "Nếu cháu còn gây ồn ào nữa, chúng ta sẽ trở lại đây". Hai hành khách này là người lạ, không có mối quan hệ với bé gái.

    Hai người phụ nữ nhốt bé gái vào nhà vệ sinh trên máy bay vì em bé khóc không ngừng. Video: Douyin

    Hãng hàng không cho biết trong một tuyên bố hôm 26/8 rằng đứa trẻ đang bay cùng ông bà và khóc không ngừng trong suốt chuyến bay kéo dài gần ba tiếng. Hai hành khách đã đưa đứa trẻ vào phòng vệ sinh để "dạy bảo" cô bé với sự chấp thuận của người bà.

    Nhưng một ngày sau, khi những tiếng nói chỉ trích ngày càng tăng, hãng hàng không đã xin lỗi về sự cố, đồng thời lên án hành vi của hai hành khách, theo báo Southern Metropolis Daily.

    Người phụ nữ đăng video lên mạng cho hay cô muốn đảm bảo "chuyến bay diễn ra thoải mái" với những hành khách khác. Nhưng bài đăng của cô nhanh chóng vấp phải phản ứng dữ dội. Nhiều người dùng mạng xã hội cáo buộc cô vô tâm và bắt nạt đứa trẻ. Video sau đó bị xóa.

    "Người lớn ở độ tuổi 30 có thể bị stress cơ mà, vậy mà họ lại không thông cảm khi trẻ em cảm thấy khó ở", một người dùng mạng xã hội Weibo của Trung Quốc viết và nhận được hàng nghìn lượt thích.

    "Chúng ta đều từng là trẻ con... Đừng trở thành những người lớn máu lạnh", một người khác bình luận.

    Nhiều người khác bày tỏ lo ngại sự việc có thể ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe tâm thần của đứa trẻ.

    Hàng loạt cơ quan truyền thông nhà nước Trung Quốc cũng lên tiếng, cáo buộc hai người phụ nữ có hành vi "không phù hợp" và kêu gọi công chúng "thông cảm hơn" với những em bé không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

    Những năm gần đây, nhiều lời phàn nàn về trẻ nhỏ khóc hoặc nghịch ngợm trên máy bay và tàu hỏa thường xuyên xuất hiện trên mạng xã hội Trung Quốc. Một số người cho rằng cha mẹ không nghiêm khắc trong việc quản lý hành vi của con cái mình.

    Các sự việc như vậy làm dấy lên tranh cãi về việc dạy dỗ con cái ở nơi công cộng tại Trung Quốc, nơi chính phủ đang cố gắng thuyết phục các cặp đôi sinh thêm con.

    VnExpress (theo CNN, AFP, Reuters)

  • 20 tuổi, đã là sinh viên đại học nhưng Li vẫn bị cha mẹ giám sát đến nghẹt thở; mới đây cô đến đồn cảnh sát tố cáo việc cha mẹ lắp camera trong phòng ngủ của mình.

    Cư dân mạng Trung Quốc bị sốc khi nghe câu chuyện một cặp vợ chồng thích kiểm soát lắp camera giám sát trong phòng ngủ của con gái mình. Ngày 26/7, "hoạt động gián điệp" của hai người bại lộ trước dư luận khi con gái họ, cô Li, 20 tuổi, đến đồn cảnh sát Bắc Kinh nhờ giúp đỡ.

    Nữ sinh viên năm đại học năm thứ hai nói với cảnh sát rằng cô đã bỏ nhà đến sống ở một địa phương khác vì muốn tự do; rằng cha mẹ đã lắp camera giám sát trong phòng ngủ của cô. Mỗi lần Li mắc lỗi, họ luôn đánh và ném điện thoại của cô xuống sàn.

    cha me theo doi con 2

    cha me theo doi con 2
    Nữ sinh tố cáo cha mẹ lắp camera quay lén trong phòng ngủ của cô. (Ảnh: Weibo)

    Li nói, cách nuôi dạy bạo lực của cha mẹ đã khiến cô bị tổn thương. Cô dự định tìm việc làm bán thời gian ở Bắc Kinh để tiết kiệm tiền và sống độc lập với bố mẹ. Li nghĩ rằng cha mẹ có thể báo cảnh sát về việc cô mất tích và làm ầm lên, vì vậy cô đến đồn cảnh sát trình báo trước để họ biết rằng mình vẫn ổn.

    Cảnh sát Zhang Chuanbin đã an ủi nữ sinh và nói rằng hành vi của cha mẹ cô là sự thể hiện quan tâm sai cách. Sau đó, ông liên lạc với cặp vợ chồng, yêu cầu họ cho con gái nhiều không gian riêng tư hơn, thể hiện sự tôn trọng con. Cuối cùng, cha mẹ của Li được thuyết phục, đồng ý tháo bỏ camera và cô gái đã trở về nhà mình.

    Hành vi của cặp cha mẹ này bị lên án gay gắt trên mạng xã hội. Dân mạng đưa ra nhiều bình luận chỉ trích họ trên Weibo: “Thật kinh khủng, cô bé không có không gian riêng tư nào cả mặc dù đã 20 tuổi”; “Con cái là những cá nhân độc lập, không phải là đồ đạc của cha mẹ, một số phụ huynh Trung Quốc nên ghi nhớ điều này”; “Ngay cả nhà tù cũng tôn trọng quyền riêng tư của con người hơn thế này”....

    Một số ý kiến khen hành động của nữ sinh: “Cô ấy đã dũng cảm chống trả và khôn ngoan khi đến gặp cảnh sát để tránh rắc rối”; "Nữ sinh này thật thông minh khi biết gặp đúng người để tháo gỡ trong tình huống này"...

    Đây không phải là lần đầu tiên cư dân mạng Trung Quốc sôi sục về chuyện cha mẹ lắp camera để kiểm soát con cái. Vào tháng 6, một bà mẹ ở tỉnh Giang Tô gây bức xúc khi cảm ơn camera giám sát đã "đồng hành với con trai trong 6 năm", cho đến khi con trai bà hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học. Trước những chỉ trích về việc xâm phạm quyền riêng tư, người mẹ này lập luận rằng việc camera trong phòng ngủ con trai bà "hoàn toàn là để cải thiện kết quả học tập và điểm số".

    Năm 2019, một cậu bé 14 tuổi ở Giang Tô gọi điện cho cảnh sát, nói rằng người cha muốn lắp camera giám sát trong phòng và điều này đã xâm phạm quyền riêng tư của cậu. Người cha phân trần, anh lắp camera để ngăn con trai chơi điện tử quá nhiều khi bố mẹ đi làm. Sau đó, ông hỏi con trai mình câu hỏi khiến nhiều người bức xúc: “Con xứng đáng được hưởng bao nhiêu sự riêng tư? Là cha của con, tại sao cha lại không được phép giám sát con?”.

    Luật Bảo vệ trẻ vị thành niên của Trung Quốc quy định rằng không tổ chức hoặc cá nhân nào được phép mở hoặc đọc thư, nhật ký và thông tin liên lạc trực tuyến của trẻ vị thành niên, trừ trường hợp khẩn cấp, nhưng lại không điều chỉnh hành vi sử dụng camera giám sát. Trên mạng xã hội Trung Quốc, nhiều phụ huynh thừa nhận họ đã lắp camera trong phòng ngủ của con mình.

    Theo VTC News

  • Một bà mẹ đã ngã gục tại nhà trước mặt cậu con trai 5 tuổi. Cô cho rằng mình đã qua đời nếu không có hành động nhanh chóng của con.

    Ruby Natalie gọi con trai mình là "anh hùng" sau khi cậu bé dù còn rất nhỏ nhưng đã biết gọi cấp cứu khi cô bất tỉnh.

    Trước đó, theo The Sun, người phụ nữ 30 tuổi cảm thấy choáng váng nên quyết định lên giường nằm nghỉ. Sau đó, cô đứng dậy để đưa cho con trai JJ một ly nước rồi bất ngờ ngã gục. Lúc này, chỉ có hai mẹ con ở nhà. JJ nhanh chóng quay số 999 để gọi cấp cứu. Các nhân viên y tế đã khen ngợi cậu bé phản ứng kịp thời và cho biết JJ rất bình tĩnh khi gọi điện.

    me tre 5 tuoi
    Cậu bé JJ thường xuyên tới thăm mẹ ở bệnh viện. Ảnh: The Sun

    Với sự hướng dẫn của tổng đài viên, JJ đã xoay xở để đưa mẹ vào tư thế an toàn và theo dõi hơi thở của mẹ. Có lúc không nghe thấy tiếng thở của mẹ nữa, JJ nói với nhân viên y tế ở đầu dây bên kia: “Cháu không biết mẹ còn sống không?”.

    Khi thấy mẹ hít một hơi, JJ lập tức thông báo: “Ôi không, không! Mẹ còn sống! Mẹ còn sống!”.

    Ruby Natalie sống tại một căn hộ ở trung tâm London cùng 2 cậu con trai JJ (5 tuổi) và Leo (9 tuổi). Khi được hỏi địa chỉ nhà, JJ trả lời: "London". Sau đó, cậu bé nói rằng gia đình ở trong một tòa nhà cao tầng có 3 ban công khi tổng đài viên yêu cầu cung cấp thêm thông tin chi tiết.

    Ruby bắt đầu tỉnh lại sau khi nhân viên y tế đến cùng với vị hôn phu của cô, Ansis, 26 tuổi. Khi đó, Ansis đang sửa chiếc xe mới của mình ở bãi đậu xe gần nhà. Leo cũng không có trong căn hộ, để lại JJ nhỏ bé một mình đối phó với cuộc khủng hoảng.

    Người mẹ trẻ được đưa đến Bệnh viện St. Thomas. Các bác sĩ phát hiện ra máu xung quanh ống dẫn trứng phải của cô và ngay lập tức tiến hành phẫu thuật khẩn cấp cho nữ bệnh nhân.

    Người phụ nữ 30 tuổi đã phải nằm viện 4 ngày. JJ thường xuyên đến thăm và đem hoa tặng mẹ cho tới ngày xuất viện.

    Theo Vietnamnet

  • Vụ việc 2 đứa trẻ người Nhật Bản bị lạc mẹ ở sân bay Suvarnabhumi (Bangkok) tự tìm đến báo nhân viên mặt đất để được hỗ trợ tìm mẹ khiến cộng đồng mạng Thái Lan thán phục.

    Theo thông tin được một thông dịch viên sân bay chia sẻ trên Facebook ngày 9/5, hai anh em người Nhật đã vô tình bị lạc mẹ trong nhà ga sân bay Suvarnabhumi, Bangkok (Thái Lan). Đứa trẻ lớn, với bản lĩnh và sự tự lập đáng kinh ngạc đã đẩy xe đẩy đưa em mình tới quầy thông dịch sân bay Suvarnabhumi yêu cầu sự giúp đỡ. Cậu bé đã mô tả ngoại hình mẹ mình và cung cấp thông tin cần thiết mà không hề biểu hiện sự hoang mang hay khóc lóc.

    lac me giua san bay
    2 đứa trẻ người Nhật đã tự tìm đến quầy thông dịch sân bay để nhờ tìm mẹ. (Ảnh: Sanook)

    Nhân viên sân bay sau đó đã lập tức chuyển thông tin chi tiết như tên và mô tả hình dáng, quần áo của người mẹ để có thể liên lạc với bộ phận tổng đài nhằm mục đích thông báo và phối hợp với đội ngũ tuần tra sân bay nhằm tìm kiếm người mẹ mất tích. Chỉ sau 10 phút tìm kiếm, người mẹ đã xuất hiện từ khu vực ROW N và đưa các con trở về cùng mình an toàn.

    Câu chuyện đã nhanh chóng được lan truyền trên mạng xã hội Thái Lan, dư luận bày tỏ sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ với cách hành xử của hai đứa trẻ, đặc biệt là khả năng giữ bình tĩnh và tự giúp mình của chúng. Cộng đồng mạng cũng đã khen ngợi phong cách nuôi dạy con cái của người Nhật, nơi cha mẹ và nhà trường đều chú trọng đến việc phát triển kỹ năng tự lập và tự bảo vệ cho trẻ em từ nhỏ.

    Vụ việc này không chỉ cho thấy sự chín chắn và bản lĩnh của hai đứa trẻ nhỏ mà còn phản ánh nền giáo dục và cách nuôi dạy trẻ mà xã hội Nhật Bản theo đuổi. Sự tự tin của người mẹ khi cho hai đứa trẻ nhỏ đi qua các quốc gia cũng cho thấy lòng tin vào khả năng tự lập của con cái mình.

    Vụ việc đã kết thúc tốt đẹp nhưng lại mở ra nhiều bài học và ý kiến trao đổi về cách giáo dục trẻ em trong thời đại hiện nay, đặc biệt là về việc trang bị cho trẻ những kỹ năng cần thiết để đối mặt với các tình huống khẩn cấp hoặc không lường trước được.

    Afamily (theo Sanook)

  • Cách đây gần 15 năm, Karina Oakley gây chấn động truyền thông nước Anh khi sở hữu IQ vượt trội lên đến 160, ngang bằng Stephen Hawking dù mới 3 tuổi.

    Một trong những người IQ cao nhất thế giới

    Theo The Guardian, Karina Oakley là con gái duy nhất của Charlotte Fraser - một nhân viên tiếp thị ở Guildford. Bố Karina là Nick, một lập trình viên rất giỏi về Vật lý và Toán học.

    Tuy từ nhỏ chỉ sống cùng mẹ nhưng Karina được thừa hưởng trí thông minh của bố. Mẹ Karina là người đã phát hiện cô có những khác biệt vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa. Những người hàng xóm gần nhà hai mẹ con cũng nhận ra Karina có năng khiếu về ngôn ngữ.

    “Ngay khi từ khi bắt đầu biết nói, Karina đã khiến mọi người kinh ngạc với những câu nói bất ngờ vượt xa độ tuổi”, mẹ Karina nói và cho biết bà từng tìm đến một nhà tâm lý để xin tư vấn về trường hợp của con gái.

    be gai thong minh 1
    Karina và bài kiểm tra IQ khi mới lên 3 tuổi. (Ảnh: The Guardian)

    Ở tuổi lên 3, Karina được mẹ dẫn tới London để làm các kiểm tra cần thiết bởi trí tưởng tượng của cô không giống của một đứa trẻ.

    Tại thủ đô nước Anh, Karina được làm một bài kiểm tra IQ kéo dài 45 phút. Cô bé được yêu cầu hoàn thành các thử thách nghe, nói, ghi nhớ, cầm bút và một số câu hỏi liên quan đến các con số. Kết quả kiểm tra đã khiến các chuyên gia tại đây không khỏi kinh ngạc.

    “Karia có sức tưởng tượng khác biệt so với trẻ em cùng tuổi. Cô bé có chỉ số IQ là 160, nằm trong top 0,03 % dân số có chỉ số thông minh cao nhất thế giới”, chuyên gia tâm lý nổi tiếng Joan Freeman nói và thừa nhận rằng đã gặp rất nhiều đứa trẻ thông mình nhưng trường hợp của cô bé 2 tuổi đến từ Guildford quá đặc biệt.

    Khi trò chuyện với Karina, vị giáo sư người Anh không giấu nổi sự ngạc nhiên vì trí tuệ hơn người của cô. Giáo sư khẳng định cô bé có tài năng thiên bẩm.

    Thời điểm đó, một bé gái 2 tuổi khác tên là Elise Tan-Roberts ở phía bắc London cũng được phát hiện có chỉ số IQ 156. Elise có thể đếm đến 10 bằng tiếng Anh và Tây Ban Nha đồng thời đọc thông thạo bảng chữ cái và tên 35 thành phố thủ đô.

    Elise khi đó đã khiến cả nước Anh trầm trồ nhưng khi Karina xuất hiện, truyền thông nước này càng bùng nổ hơn nữa.

    Bài học từ những thần đồng

    Sau khi trở về từ London, mẹ Karina bắt đầu tìm hiểu về các thần đồng nổi tiếng trên thế giới. Tuy mỗi người một hoàn cảnh nhưng nhiều người có chung kết cục không tốt đẹp vì phát triển quá nhanh.

    Một số người vì quá thông minh nên trở thành người lập dị, cô độc giữa cuộc sống. Một số thiên tài tự học, vượt lên độ tuổi nhưng rơi vào cảnh "sớm nở tối tàn".

    be gai thong minh 1

    Điều này khiến bà vô cùng lo lắng. Mẹ Karina sợ rằng cô sẽ rơi vào bi kịch nếu cố gắng phát huy sự vượt trội của mình.

    “Cha mẹ nào cũng muốn con trải qua tuổi thơ vui vẻ, thú vị, cân bằng giữa học và chơi. Tôi tin không người lớn nào hối hận vì con không thi tốt nghiệp trung học vào năm 9 tuổi cả”, bà chia sẻ.

    Từ bài học của những thần đồng khác, mẹ Karina quyết định không thúc ép con học tập hay rèn luyện một bộ óc thiên tài. Bà cũng không áp lực đứa con bé bỏng phải trở thành một nhà nghiên cứu lỗi lạc.

    Bởi vậy bà vẫn để Karina học mẫu giáo tại một trường gần nhà, học các lớp đúng với lứa tuổi. Dù con có biểu hiện xuất sắc hơn các bạn nhưng mẹ Karina vẫn không cho cô học vượt lớp.

    Cô bé với IQ cao vượt trội được sống hạnh phúc, thoải mái tưởng tượng và phát triển một cách tự nhiên nhất.

    Đến nay, Karina và mẹ có cuộc sống giản dị, bình yên tại quê nhà. Nhiều người bày tỏ sự tiếc nuối trước tài năng của thần đồng nước Anh, tuy nhiên cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

    Cô không tham gia vào tổ chức nào dành cho những người đặc biệt. Giờ đây người ta chỉ nhắc đến Karina trong một số bài báo bởi cô là trường hợp thần đồng hiếm hoi lựa chọn cuộc sống bình thường thay vì hào quang của sự nổi tiếng.

    VTC News (Nguồn: The guardian, Daily Mail)

  • Tại châu Âu, khi dạy con, các bậc cha mẹ gần như không bao giờ quát mắng trẻ, dù luôn dõi theo chúng. Khi cần nói chuyện với trẻ, họ đứng dậy, lại gần để nói âm lượng bình thường thay vì cao giọng.

    day con ngoan ngoan
    Ở không gian công cộng, người châu Âu tin rằng mọi người cần có sự riêng tư ngay khi sử dụng chung - Ảnh minh họa: Momsranting

    Những hành vi liên quan đến giáo dục con cái không chỉ phụ thuộc vào cha mẹ, mà còn vào nền văn hóa. Người châu Âu thích đến công viên và sân chơi công cộng, nơi trẻ tự khám phá, còn họ ngồi đọc sách, uống cà phê và tận hưởng thiên nhiên.

    Dạy con nhưng không la mắng, quát tháo trẻ

    Ở không gian công cộng, người châu Âu tin rằng mọi người cần có sự riêng tư ngay khi sử dụng chung. 

    Nếu như cha mẹ Mỹ dạy con cái cách nhìn vào mắt mọi người và chào hỏi lịch sự, trẻ em châu Âu được dạy cách tương tác nhẹ nhàng để tránh làm phiền những người xung quanh.

    Trẻ được học những kỹ năng này từ khi còn nhỏ. Tại một trường công lập ở Berlin, Đức, trẻ được thực hành cuộc trò chuyện "một mét". Học sinh cùng bạn trò chuyện một cách yên tĩnh, sao cho có thể nghe thấy nhau nhưng người ở cách đó một mét sẽ không nghe được. Cách này đảm bảo những người xung quanh vẫn trò chuyện và sinh hoạt, có được sự riêng tư kể cả khi ở cùng nhau trong không gian công cộng đông đúc.

    Khác với các bậc cha mẹ châu Á chủ yếu quan tâm đến kết quả học tập của con cái, cha mẹ Thụy Điển coi trọng việc con họ không được thất bại ở cấp độ xã hội. 

    Họ tin rằng sức khỏe tâm thần và các chuẩn mực hành vi là nền tảng cho sự tiến bộ của một xã hội ổn định. Chính vì vậy, những vấn đề trong giáo dục trẻ em luôn được giải quyết một cách toàn diện.

    Nếu nhìn lại cách các bậc cha mẹ Thụy Điển đối xử với con cái ở những nơi công cộng, bạn sẽ không thường thấy phụ huynh mải mê đắm chìm trong thế giới riêng, trò chuyện hoặc dán mắt vào điện thoại.

    Khi trẻ cần giúp đỡ, cha mẹ sẽ nhanh chóng đáp ứng. Ở bất kỳ không gian công cộng nào, khi con mình làm phiền người khác, ngay cả khi không có ai phàn nàn, các bậc cha mẹ Thụy Điển sẽ ngay lập tức ngăn chặn hành vi của trẻ. Nhưng không phải theo cách coi thường trẻ và chỉ ra lỗi lầm của chúng một cách đe dọa. Thay vào đó, các bậc phụ huynh sẽ cúi xuống và nói với đứa trẻ bằng giọng ấm áp nhưng nghiêm khắc: "Con đang làm phiền người khác đấy".

    Trong nhà hàng, trẻ chạy nhảy không kiểm soát sẽ được yêu cầu ra ngoài để "giải nhiệt". Phụ huynh cũng sẽ lấy đồ chơi, đồ uống, đồ ăn nhẹ để đánh lạc hướng sự chú ý của trẻ, kiên nhẫn gọi tên và nhắc nhở trẻ không được làm phiền người khác.

    Thay vì đánh đòn, các bậc cha mẹ Thụy Điển bắt đầu áp dụng thành thạo các hình thức kỷ luật nhẹ nhàng, rất khác với nền giáo dục của châu Á. Trẻ em được đối xử bình đẳng như người lớn, được tư vấn một cách kiên nhẫn, nói chuyện hợp lý và tự tìm ra lỗi lầm của mình.

    Điều gì thúc đẩy xã hội tiến bộ? Điểm tốt hay sự ấm áp của mọi người? Không thể thiếu một số quy tắc nhất định. Tuy nhiên, trách nhiệm về nền tảng hành vi của trẻ vẫn thuộc về cha mẹ. Nhà trường và chính sách xã hội chỉ là công cụ giúp đỡ phụ huynh.

    Bạn có thể cho rằng con mình còn nhỏ, không cần phải kiên nhẫn nói chuyện và chỉ cần kiểm soát chặt chẽ là đủ. Nhưng bạn có nghĩ rằng trẻ ổn không nếu chỉ chơi với đồ điện tử, miễn là bé im lặng? Bạn có tin rằng trẻ chỉ cần đạt điểm cao nhất và không cần phải biết bất kỳ quy tắc xã hội nào? Trong khi đang cúi đầu xem điện thoại, bạn có biết con mình đang làm gì không?

    Vì sao trẻ la hét?

    Lý do trẻ em la hét có thể rất đa dạng, từ nghịch ngợm đến biểu thị sự không đồng ý. Từ khoảng 17 tháng, trẻ mới biết đi sẽ học được kỹ năng phát âm mới, đó là la hét. Lần đầu tiên trẻ hét lên, các bậc cha mẹ sẽ rất ngạc nhiên và thích thú. Nhưng rồi, việc trẻ la hét sẽ dần thường xuyên hơn.

    Trẻ có thể la hét vì phấn khích với điều gì đó, hoặc để thử nghiệm một việc mà chúng phát hiện mình có khả năng làm, trong trường hợp này là tạo ra âm thanh. Đơn thuần, đây giống như trò nghịch ngợm, và trẻ có thể thấy vui khi la hét.

    Bên cạnh đó, trẻ cũng có thể đang tìm cách thu hút sự chú ý, hoặc thử nghiệm các giới hạn của bản thân và xung quanh mình. Cha mẹ và những người xung quanh sẽ phản ứng thế nào khi trẻ hét? Âm lượng nào sẽ khiến cha mẹ không thể phớt lờ yêu cầu của chúng?

    Vì trẻ còn nhỏ và vẫn đang xây dựng sự kiên nhẫn, học cách cư xử ở nơi công cộng, việc la hét báo hiệu khả năng kiểm soát bản thân của trẻ chưa cao. Ngoài ra, kỹ năng giao tiếp của trẻ còn hạn chế, chưa hoàn toàn nắm vững cách truyền đạt những gì mình muốn và cần nên đôi khi phải la hét. Trong não trẻ mới biết đi, một tiếng hét có thể nói lên cả ngàn lời nói.

    Làm thế nào để trẻ ngừng la hét?

    Khi một đứa trẻ đang gào thét, cha mẹ cần thấp giọng, nhìn vào mắt trẻ và thì thầm trò chuyện. Cách này thu hút sự chú ý của trẻ, hướng sự tò mò và tập trung vào cha mẹ thay vì la hét.

    Trong trường hợp trẻ tìm cách diễn tả một mong muốn bằng cách la hét, hãy yêu cầu trẻ bình tĩnh và kiên nhẫn tìm hiểu. Phụ huynh có thể dạy trẻ cách biểu lộ ý muốn sao cho phù hợp hơn trong lần tới, hoặc dự đoán các lý do dẫn đến việc trẻ la hét để phòng tránh.

    Khi nhận thấy tiếng hét của trẻ đang làm phiền những người xung quanh, đặc biệt khi ở nơi công cộng như nhà hàng, thư viện, hãy đưa trẻ ra ngoài. Cố gắng không cao giọng và làm ầm ĩ trong lúc này. Sau đó, hãy nhẹ nhàng dạy trẻ những ứng xử chuẩn mực hơn ở nơi công cộng.

    Theo Tuổi Trẻ

  • Theo phóng viên TTXVN tại London, chi phí cho kế hoạch chuyển người nhập cư bất hợp pháp đến Rwanda có thể tăng lên đến 3,9 tỷ bảng (5 tỷ USD) trong vòng 5 năm. Chính phủ của Thủ tướng Anh Rishi Sunak dự kiến trình dự luật lên Hạ viện trong tuần này.

    hang ti usd cho rwanda
    Người di cư được lực lượng biên phòng Anh áp giải về cảng Dover khi đang tìm cách vượt biên trái phép vào Anh qua Eo biển Manche, ngày 6/3/2023. Ảnh: AFP/TTXVN

    Thông tin mới được Viện Nghiên cứu Chính sách công (IPPR) có trụ sở tại London công bố ngày 18/3 cho rằng số tiền thực tế mà Anh sẽ phải chi để đưa những người nhập cư bất hợp pháp đến Rwanda có thể lên tới 230.000 bảng cho mỗi người, tùy thuộc vào thời gian họ ở lại quốc gia châu Phi này. Con số này cao hơn rất nhiều so với chi phí ước tính 55.000 bảng/người mà Chính phủ của ông Sunak dự kiến chi cho những người tị nạn này trong 2 năm.

    Cũng theo nghiên cứu của IPPR, tổng số tiền nước Anh phải chi để chuyển khoảng 20.000 người nhập cư bất hợp pháp kể từ tháng 7/2023 sẽ là 1,1 tỷ bảng nếu những người này rời khỏi Anh ngay lập tức. Tuy nhiên, chi phí sẽ tăng lên 3,9 tỷ bảng nếu 90% số người vượt biên này ở lại Anh từ 5 năm trở lên.

    Sau khi Anh thông qua luật không cấp quy chế tị nạn đối với những người nhập cư trái phép vào Anh bằng đường biển vào tháng 7/2023, Chính phủ Anh trong tuần này dự kiến sẽ đệ trình Hạ viện dự luật về việc điều chuyển số người nhập cư trái phép hiện đang ở Anh đến Rwanda. Nếu dự luật được Hạ viện thông qua, chi phí cho kế hoạch trục xuất người nhập cư trái phép của Chính phủ Anh có thể thay đổi tùy theo số người được đưa đến Rwanda và thời gian lưu trú của họ.

    Cho đến nay, để triển khai kế hoạch trục xuất người nhập cư bất hợp pháp đến Anh bằng đường biển, nước này đã đồng ý trả trước cho Rwanda khoản tiền 490 triệu bảng, cùng với 80 triệu bảng cho chi phí thiết lập và thêm 20.000 bảng cho mỗi người tái định cư.

    Ngoài ra, Chính phủ Anh cũng sẽ phải chi gần 151.000 bảng cho việc xử lý hồ sơ và hội nhập cho mỗi người xin tị nạn, đồng thời đóng góp 10.000 bảng để tạo điều kiện cho mỗi người xin tị nạn rời khỏi Rwanda.

    Hữu Tiến (TTXVN)

  • Phải chịu những áp đặt hà khắc từ bố mẹ là giáo sư đại học suốt tuổi thơ, khi trưởng thành cậu con trai Tiểu Hải đã cắt liên lạc với đấng sinh thành.

    Hai ba năm qua, vợ chồng ông Hoàng Lâm Sâm và bà Lưu Nhã Linh, nguyên giáo sư đại học thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô (Trung Quốc) luôn nỗ lực tìm kiếm con trai duy nhất tên Hoàng Tiểu Hải. Người này đã không liên lạc với bố mẹ thời gian dài, cũng không ai biết hiện anh đang ở đâu.

    Theo hàng xóm, việc từ bỏ bố mẹ của Tiểu Hải xuất phát từ những ký ức ám ảnh thời thơ ấu.

    giao duc con qua nghiem khac 1
    Ông Hoàng Lâm Sâm và bà Lưu Nhã Linh lên một chương trình truyền hình để tìm gặp lại con trai. Ảnh: 163.com

    Là một gia đình trí thức nên ông Hoàng luôn muốn con trai trở thành người có tài năng xuất chúng. Cặp vợ chồng chưa bao giờ nghĩ đến việc cho Tiểu Hải những gì cậu muốn mà chỉ ép con làm theo điều cha mẹ thích. Mỗi lần con phạm lỗi dù nhỏ, ông bố giáo sư đều bắt cậu quỳ ở sân nhà, trước sự chứng kiến của nhiều người.

    "Quỳ ở đây để mọi người thấy bố biết dạy con hay không", ông Hoàng nói với con trai.

    Tiểu Hải vốn là cậu bé ngoan ngoãn, dù vậy có lần vô tình làm vỡ gạch nhà hàng xóm nên bị người này phàn nàn. Là giáo sư, ông Hoàng rất sợ bị ảnh hưởng danh tiếng, bởi vậy luôn lấy việc trừng phạt con để thể hiện với mọi người. Những lần bị phạt phải quỳ ở ngoài sân vì thế kéo dài vài tiếng, hàng xóm đi qua liên tục chỉ tay khiến Tiểu Hải xấu hổ.

    Lớn lên trong sự giáo dục hà khắc, mối quan hệ giữ ông Hoàng và Tiểu Hải ngày càng tồi tệ.

    Năm con trai học lớp 8, như thường lệ sau bữa tối, ông Hoàng kiểm tra bài tập. Thấy Tiểu Hải làm bài sai, đôi chỗ viết cẩu thả nên ông bố trách mắng, tuy nhiên cậu con trai lại dửng dưng. Cho rằng con đang chọc giận mình, người bố bất ngờ tát cậu hai cái. Phẫn uất trước hành động của bố, Tiểu Hải kể lại với mẹ. Thay vì an ủi, bà Lưu cho rằng trẻ phải được dạy dỗ như vậy mới thành người. "Là cha mẹ, việc đánh con cái là đương nhiên", người mẹ nói.

    Cô độc trong chính gia đình, Tiểu Hải luôn muốn thoát khỏi ngôi nhà này.

    Khi đến tuổi dậy thì, người cha yêu cầu con trai phải ăn số lượng gấp đôi bình thường với hy vọng cao lớn vượt trội. Số lượng thức ăn nhiều, nhưng nếu bỏ dở Tiểu Hải sẽ bị bố quát mắng. "Con không thể chống lại bố. Ở nhà này, ta là pháp luật", người cha khẳng định.

    Dần dà, bữa ăn cũng là sự chịu đựng với cậu bé này. Ngoài ra, mỗi ngày người cha còn bắt con đi bộ hai tiếng thay thế cho việc đi chơi với bạn bè hoặc làm những công việc yêu thích khác.

    Vào kỳ tuyển sinh, điểm số của Tiểu Hải đủ để chọn một trong hai trường đại học danh tiếng là Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa. Song, vì bố giảng dạy ở đại học Nam Kinh nên ông một mực yêu cầu con trai nộp đơn vào trường này để tiện kiểm soát con.

    Không những vậy, người cha còn yêu cầu con trai phải theo đuổi cô gái mà ông đã chọn, đồng thời can thiệp vào các mối quan hệ khác của Tiểu Hải. Năm thứ hai đại học, vì con trai cho bạn mượn tiền không xin phép mà ông Hoàng đến tận trường gây náo loạn. Kết quả người bạn vì xấu hổ mà nghỉ học. Sau này bạn bè cũng dần xa lánh Tiểu Hải vì sợ động chạm tới người cha quyền lực của anh.

    Năm 1994, Tiểu Hải tốt nghiệp đại học. Dù bố mẹ tìm mọi cách để cậu con trai duy nhất được làm việc tại Nam Kinh nhưng anh lại đến Bắc Kinh với mong muốn tránh xa bố mẹ mình.

    Làm việc xa nhà, Tiểu Hải bặt vô âm tín, không liên lạc với ai trong gia đình. Vợ chồng ông Hoàng đã tìm kiếm con khắp nơi nhưng vẫn không rõ tung tích. Vài tháng sau, Tiểu Hải gửi cho bố mẹ một lá thư, có đoạn viết: "Vì bố mẹ kiểm soát cuộc sống của con quá hà khắc nên con thấy ngạt thở. Từ giờ con quyết định cắt đứt mọi liên lạc với bố mẹ để có thể theo đuổi cuộc sống tự do".

    Đến nay đã 23 năm, Tiểu Hải không một lời hỏi thăm đấng sinh thành. Vợ chồng ông Hoàng vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm con trai. Nhờ vào một chương trình tìm kiếm người thân của đài truyền hình trung ương Trung Quốc, cặp vợ chồng đã gọi được cho Tiểu Hải nhưng khi nghe thấy giọng mẹ, người con đã lập tức ngắt liên lạc và khóa máy.

    Được biết, Tiểu Hải hiện sống một mình ở Bắc Kinh, không vợ con, tiền kiếm được chỉ đủ trang trải cuộc sống.

    giao duc con qua nghiem khac 1
    Tiểu Hải chụp ảnh cùng bố mẹ năm 8 tuổi. Ảnh: 163.com

    Thấy thái độ con trai vẫn cương quyết sau 23 năm, vợ chồng ông Hoàng nhận ra sai lầm trong phương pháp giáo dục trước đây của họ. Ông Hoàng Lâm Sâm, người luôn tỏ ra kiêu hãnh đã phải xin lỗi con trong chương trình tìm kiếm người thân, hy vọng Tiểu Hải xem được và tha thứ cho bố mẹ. Dù vậy, sau này người con trai vẫn không hồi đáp.

    Câu chuyện tìm con của gia đình giáo sư Hoàng đã nhận nhiều ý kiến trái chiều từ người dùng mạng Trung Quốc. Nhiều người cho rằng, Tiểu Hải quá nhẫn tâm khi đoạn tuyệt với đấng sinh thành, khi họ đã tuổi cao sức yếu.

    "Dù thế nào họ cũng là cha mẹ mình, có nên tàn nhẫn như thế không?", một người bình luận. Nhiều người khác lại cho rằng, ông bà Hoàng đang phải nhận lấy hậu quả do phương pháp giáo dục sai lầm.

    "Sự oán hận phải sâu sắc tới mức nào thì Tiểu Hải mới hành động như vậy. Đây cũng là bài học cho nhiều cha mẹ khi luôn ép con phải làm theo ý mình", người khác nhận xét.

    VnExpress (theo Zhihu)

  • Căn phòng ọp ẹp 7m2 được cất trên nóc nhà vệ sinh chung ở phố Hàng Bạc một thời là phòng tân hôn nồng ấm của vợ chồng ông Hải. Nhưng khi các con trưởng thành, nó lại trở thành nỗi chua xót.

    song o pho co 2

    "Trời mưa thì dột, trời nóng thì như lửa đốt ấy. Vì hoàn cảnh gia đình mà con gái chưa thể lấy chồng được. Nhỡ đưa người yêu về, nhà cửa như này cũng khó, mà có lấy được chồng thì chật chội thế, ở vào đâu...". Trầm ngâm, ông Nguyễn Phùng Hải (92 tuổi, sống tại ngõ 107 Hàng Bạc, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) kể về ngôi nhà của mình đầy chua xót.

    Nhà của gia đình ông Hải được cất trên nóc một nhà vệ sinh chung trong phố cổ náo nhiệt, "khu đất kim cương" của Hà Nội. Căn phòng rộng khoảng 7m2 từng là nơi sống và sinh hoạt của cả hộ gia đình 4 người: Vợ chồng ông Hải và hai người con.

    song o pho co 2
    Nơi gia đình ông Hải sống gần nửa thế kỷ là căn phòng xây trên nóc nhà vệ sinh

    Trái ngược với vẻ hào nhoáng ở ngoài phố Hàng Bạc, con ngõ 107 nhỏ đến nỗi chỉ một người đi lọt, xe cộ không thể dắt vào, lối đi tăm tối, ẩm thấp. Nơi đây có vài hộ gia đình sinh sống, nhưng đặc biệt nhất có lẽ là nhà ông Hải.

    "Căn nhà" giống như một túp lều xập xệ. Bên ngoài lợp bằng nhiều lớp tôn rỉ hoen, thủng lỗ chỗ đặt chồng lên nhau, đôi chỗ  "gia cố" bằng vỏ bao gạo. Cầu thang dẫn lên nhà được xây bằng xi măng, đổ dốc thẳng đứng 90 độ, chắc để tiết kiệm diện tích, rêu xanh rêu nâu bám quanh. Ở bên dưới vẫn là nhà vệ sinh và khu phơi phóng quần áo chung của cả khu.

    song o pho co 2
    Ông Hải không thể nhớ lần tu sửa mới nhất của nhà mình là cách đây bao nhiêu năm

    Người đàn ông 92 tuổi nhớ lại, quê gốc ông ở Sơn Tây (Hà Nội), thời trẻ chỉ có mỗi ông sống trong ngõ này, thuê được một căn nhà của Nhà nước. Kiếm tiền không đủ trả tiền thuê, ông dọn ra để người khác thuê lại; bản thân vẫn sống loanh quanh con ngõ này, làm lặt vặt mưu sinh.

    Đến năm 1975, ông tận dụng nóc nhà vệ sinh chung của cả khu để tạo căn phòng ở riêng một mình. Ông nhớ lại: "Hồi đó tôi ở một mình, chỉ quây cót ép, giấy dầu để ở. Nguyên tắc của thành phố thờ đó là không cho làm nhà tranh vách nứa để tránh hỏa hoạn, nên tôi được Nhà nước lợp cho cái mái, xây cầu thang, tu sửa để kiên cố hơn".

    song o pho co 2
    Cầu thang dốc khiến ông và vợ khá vất vả khi di chuyển

    Sau khi an cư trên nóc nhà vệ sinh, ông Hải lấy vợ, sinh con, hai thế hệ chung sống trong căn phòng 7m2. Bà Sâm quê gốc ở làng La Phù (huyện Hoài Đức), đến với ông qua mai mối. Mãi đến năm 37 tuổi bà mới lấy chồng nên không kén chọn, và cũng chẳng để tâm đến gia đình, nhà cửa của chồng ra sao. 

    Cả nhà hãnh diện vì bà lấy được chồng sống ở phố cổ. Đến khi tổ chức xong đám cưới ở nhà gái, về nhà tân hôn, bà mới biết đó là cái chòi tồi tàn, thường xộc lên mùi xú uế. Nhưng khóc một trận rồi thôi, bà vẫn quyết ăn đời ở kiếp với ông Hải, sinh hai người con đủ nếp đủ tẻ vào năm 1989 và 1993.

    song o pho co 2
    Bà Sâm xưa còn túc tắc đi bán bún kiếm sống, vài năm nay yếu hẳn, gần như chỉ ở nhà

    Dù căn phòng đã tàn tạ qua thời gian, trần nhà là những miếng xốp đan lại với nhau, vữa tường bong tróc vì ẩm, hai ông và vẫn vun vén cho nó ra hình ra vẻ của một tổ ấm. Họ cũng có quạt máy, giường tủ, nồi cơm điện... Trong nhà, chiếc tủ lạnh con trai mua cho là giá trị nhất.

    Chiếc ti vi đã hỏng màu là thứ để ông bà giải trí những lúc không đi làm, nghe ngóng tin tức thời sự. Chiếc bàn đặt tivi coi như là vách tường, chia không gian phòng khách và phòng ngủ. Nóc tủ quần áo tận dụng làm bàn thờ tổ tiên. 

    Phần sân và một bên nhà vệ sinh chung ở "tầng 1" là nơi ông bà tận dụng làm kho chứa đồ, bát đũa nồi niêu. Hiện tại các hộ dân xung quanh đã có vệ sinh khép kín trong nhà, không ai dùng chung nhà vệ sinh cũ nữa, nên cuộc sống của gia đình ông Hải cũng thoải mái hơn. 

    Ông kể, dù đã ngoài 90 tuổi, ông vẫn ngày ngày ra đầu ngõ bơm xe đạp cho có đồng ra đồng vào. Các con cũng đã trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định. Con trai ông bà đã có vợ, có con, xin phép được ở rể nhà vợ cho thuận tiện.

    Còn người con gái chưa chồng, ông bà rất trăn trở. Nhiều lần cô con gái ngỏ ý muốn chuyển sang thuê nhà chỗ khác thuận tiện hơn, cũng có chỗ tươm tất hơn để tiếp khách, để khi có bạn trai thì đưa về giới thiệu. Nhưng vì điều kiện gia đình, giờ cô vẫn phải ở chung với bố mẹ.

    song o pho co 2
    Ông Hải rất chăm dọn nhà vệ sinh để tránh mùi ảnh hưởng đến khu vực nấu nướng, phơi đồ

    Gắn bó với ngôi nhà 7m2 hơn nửa thế kỷ, ông Hải cũng thấy quen thuộc, không muốn chuyển đi đâu. Con trai đã yên bề gia thất, ông càng nghĩ càng xót con gái, và bảo, mong mỏi lớn nhất của mình hiện tại là con gái lấy được chồng. 

    Ông tâm sự thêm, từ hồi sống ở trong ngôi nhà này, từ khi còn độc thân đến lúc con cái đề huề, tới giờ đã ở tuổi gần đất xa trời, gia đình gần như không có mấy khách khứa đến chơi. Ông bà mặc cảm, ngại ngùng với cả anh em nhà mình lẫn gia đình bên ngoại, nên không có chuyện giao lưu gặp gỡ. 

    Họ chỉ gặp nhau ngoài phố, hoặc ông đưa vợ con về quê gốc. Họ hàng, bạn bè có thương có quý cũng chỉ gửi quà biếu kiểu bao gạo, rau củ quê chứ cũng không vào nhà ngồi uống nước chè, ăn bữa cơm như các nhà khác bao giờ.

    CafeF (Nguồn ảnh: Lao Động, Công an nhân dân)

  • Sự khác biệt quá rõ rệt ở trẻ cho thấy cách nuôi dạy khác nhau của bố mẹ.

    Phương pháp và quan điểm nuôi dạy trẻ ở các nước phương Đông và phương Tây có nhiều sự khác biệt, tương tự như vậy, ở Việt Nam, một bộ phận các bậc cha mẹ yêu thích và lựa chọn dạy con theo hướng phương Tây nhưng có phụ huynh vẫn theo quan niệm xưa cũ. Điều này được nhắc đến ở nhiều khía cạnh khác nhau như ăn, ở, mặc, đi lại...

    Mới đây, một đoạn clip về sự khác biệt này đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao trên mạng xã hội TikTok. Cụ thể, video được ghi lại bởi một tài khoản mạng xã hội có tên duongkhac... với không ngồi ở vị trí ghế chờ sảnh. Nhiều người nhanh chóng nhận ra có lẽ đây là khung cảnh trong khu vực chờ bay của sân bay Tân Sơn Nhất.

    san bay doc sach

    Một tình huống bất ngờ xảy ra đó là trong khi một gia đình 4 thành viên bao gồm bố mẹ và 2 đứa trẻ phương Tây. Khi người mẹ đang mải làm việc bằng máy tính, người bố không làm gì cả chỉ ngồi quan sát thì hai đứa trẻ rất ngoan ngoãn ngồi yên trên băng ghế để đọc sách.

    Phía đối diện bên kia cũng là những gia đình có 2 đứa trẻ là người Việt Nam, hai đứa trẻ cũng ngồi ngoan ngoãn trên băng ghế chờ nhưng thay vì đọc sách như trẻ phương Tây thì mỗi đứa trẻ được cha mẹ cho sử dụng một chiếc điện thoại để xem chương trình mà bé yêu thích.

    Sự khác biệt hoàn toàn giữa 2 đứa trẻ ngoại quốc và 2 đứa trẻ Việt đã thu hút sự chú ý của người quay clip và chia sẻ lên trang mạng xã hội của anh. Lập tức đoạn video thu hút hơn 3,5 triệu lượt xem, bên cạnh đó là những tranh cãi trái chiều.

    Họ cho rằng hành động của trẻ phản ánh cách giáo dục của cha mẹ chúng và phản đối việc 2 đứa trẻ này nói riêng và nhiều trẻ em Việt nói chung được cha mẹ cho sử dụng điện thoại và các thiết bị thông minh từ quá sớm, gây những ảnh hưởng không hề tốt.

    - Cháu mình bị rồi loạn phổ tự kỉ, giảm chú ý vì xem điện thoại quá nhiều, học can thiệp rất cực và tốn kém, mọi người nên chú ý cẩn thận nhé không đùa được đâu.

    - Tôi công nhận, trong những chuyến đi xa, công tác, du lịch, gặp gia đình người nước ngoài đa phần thấy trẻ con tô, vẽ, đọc truyện tranh.

    - Nói chứ cha mẹ không có thói quen đọc sách thì con cái khó mà hình thành được thói quen này từ sớm. Khi nó đã quen với điện thoại mà đùng cái bắt con đọc sách thì có trời mới bắt con đọc được.

    - Cha mẹ ông bà như nào thì con cháu y vậy thôi. Trẻ con thói quen tập tính phần lớn là do môi trường, dạy dỗ.

    Số khác dành lời khen ngợi cho cách nuôi dạy con hạn chế sử dụng điện thoại của người phương Tây.

    - Xác nhận nha, con nít Tây nó không chơi điện thoại, con chị tôi lai Tây nó còn không biết chơi điện thoại.

    - Đi kid cafe, thấy Tây họ chơi và giải thích cho con từng chút 1 luôn á, không hề đụng vô điện thoại.

    - Tôi làm với sếp Thuỵ Sỹ, ông quản con rất chặt. Cho xài ipad, cho xài chơi game trong khoảng thời gian nhất định trong tuần.

    - Đợt mình đi tàu gặp 2 bé người nước ngoài trên tay lúc nào cũng cầm sách đọc và rất yên lặng không hề cầm điện thoại luôn ấy....

    Tuy nhiên một bộ phận khác lại cho rằng dù trẻ đọc sách hay sử dụng điện thoại thì mỗi thứ sẽ mang lại những lợi ích riêng cho trẻ. Cũng từ đó, định hướng tương lai của trẻ sẽ khác biệt chứ không hoàn toàn "độc hại". Hơn nữa, việc quay chụp như thế này cũng chỉ phản ánh một khoảnh khắc nhất định, không nên "đóng khung" rằng cứ trẻ em nước ngoài thì đọc sách còn trẻ em Việt Nam hay xem điện thoại.

    Thực tế, nhìn chung việc trẻ sử dụng điện thoại cũng không hoàn toàn là "độc hại", quan trọng các bậc cha mẹ nên có những quy định khi cho trẻ sử dụng điện thoại để có thể giúp con giải trí mà không bị lệ thuộc quá nhiều.

    ĐẶT RA QUY TẮC RÕ RÀNG

    Bố mẹ nên giao tiếp với con cái và đặt ra một số quy tắc rõ ràng. Những quy tắc này có thể bao gồm thời gian sử dụng điện thoại di động, dịp sử dụng, mục đích sử dụng. Ví dụ, trẻ chỉ được sử dụng điện thoại di động một giờ mỗi đêm và có thể sử dụng ở nhà chứ không được dùng ở trường. Những quy tắc này nhằm hạn chế việc trẻ dùng điện thoại di động, cũng như giúp trẻ hiểu cuộc sống luôn cần những quy tắc, kỷ luật.

    SỬ DỤNG ĐÚNG CÁCH

    Hãy hướng dẫn trẻ sử dụng điện thoại di động đúng cách, bao gồm cách bảo vệ mắt, cách chọn ứng dụng phù hợp, cách bảo vệ quyền riêng tư,... Kiến thức này không chỉ có thể nâng cao nhận thức của trẻ, về điện thoại di động mà còn tránh được một số rủi ro an toàn tiềm ẩn.

    Ngoài ra, mẹ nên thảo luận với trẻ và giải thích rằng sử dụng điện thoại di động không nên chiếm quá nhiều thời gian và ảnh hưởng đến các hoạt động khác như học tập, thể dục, giao tiếp xã hội và giấc ngủ.

    CÀI ĐẶT PHẦN MỀM KIỂM SOÁT

    Bố mẹ có thể cài đặt một số phần mềm kiểm soát như khóa giới hạn thời gian sử dụng, hạn chế quyền truy cập của vào một số ứng dụng nhất định.... Những phần mềm này có thể giúp phụ huynh kiểm soát việc trẻ sử dụng điện thoại di động và bảo vệ sự an toàn của con. Quan trọng nhất, việc sử dụng phần mềm kiểm soát chỉ là một phần trong quá trình hướng dẫn và giáo dục trẻ về việc sử dụng điện thoại di động. Bố mẹ cần tiếp tục thảo luận và giải thích cho trẻ về lý do tại sao cần có các giới hạn và quy định.

    TẠO MỐI QUAN HỆ TIN CẬY

    Bố mẹ nên xây dựng mối quan hệ tin cậy, giao tiếp, hiểu nhu cầu và tôn trọng quyền riêng tư của con. Điều này cho phép trẻ chấp nhận về mặt tâm lý sự kiểm soát và quy định của bố mẹ.

    Qua việc thiết lập một môi trường gia đình hỗ trợ, trẻ sẽ cảm thấy an tâm và tự tin trong việc tuân thủ các quy định và đồng thời phát triển một tư duy tự chủ, trách nhiệm đối với việc sử dụng công nghệ.

    Bố mẹ có thể khuyến khích con tham gia các hoạt động có lợi khác như thể thao ngoài trời, đọc sách, học các kỹ năng mới,... Những hoạt động này khiến trẻ mất tập trung vào điện thoại di động, nuôi dưỡng sở thích và thú vui, nhằm cải thiện chất lượng cuộc sống tổng thể.

    Các hoạt động như đạp xe, bơi lội, bóng đá, võ thuật, vẽ, múa... cũng là gợi ý tốt. Những hoạt động này không chỉ giúp trẻ tăng cường thể lực mà còn rèn kỹ năng xã hội và tạo ra cơ hội để trẻ tương tác và kết nối với bạn bè.

    LÀM GƯƠNG CHO CON

    Bố mẹ nên làm gương cho con, không nên phụ thuộc quá nhiều vào điện thoại di động, hãy cùng con tham gia các hoạt động ngoài trời, sinh hoạt gia đình,... để hình thành lối sống lành mạnh. Việc kiểm soát việc trẻ sử dụng điện thoại di động là rất quan trọng. Bố mẹ nên thực hiện một số biện pháp như đặt ra các quy tắc rõ ràng.

    Thông qua các biện pháp trên, dưới sự hướng dẫn của phụ huynh, trẻ có thể được giúp sử dụng điện đúng cách, đồng thời đảm bảo được sức khỏe thể chất và tinh thần. Bên cạnh đó, cần tích cực rèn luyện thói quen đọc sách cho trẻ nhỏ vì nó mang lại nhiều lợi ích bất ngờ.

    Trẻ được rèn luyện thói quen đọc sách sẽ tạo nền tảng phát triển khả năng học tập lâu dài của trẻ và hình thành thái độ tích cực đối với việc học. Theo một số nghiên cứu, trẻ em được làm quen với việc đọc sách từ sớm có thành tích học tập tốt hơn trong tất cả môn ở cấp tiểu học cho đến đại học.

    Trên thực tế, trẻ nhỏ chưa biết phải đọc từ trái sang phải, hoặc phải tiếp nhận các từ ngữ khác biệt với hình ảnh minh họa. Đọc sách sớm sẽ giúp trẻ có được những kỹ năng cần thiết này. Cùng với việc đọc hiểu, trẻ rèn luyện được tính kỷ luật, độ tập trung và khả năng ghi nhớ. Đọc sách giúp trẻ có kỹ năng giao tiếp và tư duy tốt hơn.

    Việc chứng kiến cách giao tiếp của các nhân vật trong câu chuyện, cũng như qua tiếp xúc với bố mẹ trong thời gian đọc sách giúp bé học được các kỹ năng giao tiếp quý giá, cũng như sử dụng đúng từ ngữ trong từng hoàn cảnh cụ thể trước khi đến tuổi đi học. Cha mẹ có thể bắt đầu cho trẻ đọc những cuốn sách giúp trẻ học hỏi có thể kể đến như sách về con vật và các âm thanh chúng tạo ra, về một chủ đề như ôtô, truyện cổ tích, những trải nghiệm của bé hàng ngày, hoặc những cuốn sách có hình nổi tự bung lên khi mở các trang sách.

    Theo Eva

  • Từ tháng 4 năm ngoái, phí gửi trẻ mà Fawn Hudgens phải trả đã tăng từ 1.200 bảng lên 1.335 bảng/tháng (từ 1.459 USD lên 1.698 USD). Hudgens, phó chủ tịch phụ trách tiếp thị tại một công ty phần mềm ở London, cũng phải trả 182 USD vào ngày thứ Sáu mỗi tuần để thuê bảo mẫu chăm sóc con gái 2 tuổi rưỡi của mình. Khi tính toán tất cả các chi phí này, Hudgens phát hiện chỉ riêng chi phí trông trẻ tiêu tốn hơn 19.000 USD/năm, tương đương 15% thu nhập của cô.

    Dù đã cân nhắc sinh thêm con, vợ chồng Hudgens chưa thể tìm được phương án tài chính để chi trả chi phí tăng thêm bởi việc chăm sóc trẻ sơ sinh còn tốn kém hơn. Giải pháp tốt nhất là Hudgens nghỉ việc để chăm sóc cả hai con hoặc đợi tới khi con gái đầu 3 tuổi mới sinh thêm. Theo chính sách của Chính phủ Anh, khi trẻ 3 tuổi, phụ huynh sẽ được miễn phí tối đa 30 giờ dịch vụ trông trẻ. Nhưng đó là những cân nhắc vào 1,5 năm trước.

    “Việc này phải trả giá quá lớn. Việc tôi phải ở nhà thay vì đi làm nếu chúng tôi muốn sinh thêm con không ổn chút nào”, người phụ nữ 39 tuổi chia sẻ.

    chi phi trong tre o anh
    Gần 40% nữ giới tại Anh phải giảm giờ làm để chăm sóc con - Ảnh: Reuters

    Trên thực tế, Anh là quốc gia có trợ cấp cho trẻ em và lao động nữ khá hào phóng với 6 tháng nghỉ thai sản được trả lương và trợ cấp phí trông trẻ cho trẻ em trên 3 tuổi bất kể thu nhập của cha mẹ. Những gia đình thu nhập thấp còn được trợ cấp thêm thông qua chương trình “Universal Credit”, hỗ trợ tối đa 15 tiếng trông trẻ miễn phí cho trẻ trên 2 tuổi, hỗ trợ tiền mặt hàng tháng từ Chính phủ và được hoàn tới 85% chi phí chăm sóc trẻ.

    Dù vậy, dữ liệu từ OECD cho thấy các bậc phụ huynh ở Anh vẫn phải chi bình quân 29% thu nhập của gia đình – tương đương 17.000 USD – mỗi năm cho việc chăm sóc con. Đây là tỷ lệ thuộc hàng cao nhất thế giới. Điều này khiến nhiều phụ nữ ở Anh rơi vào tình huống như Hudgens, đó là có thu nhập cao hơn mức điều kiện để nhận trợ cấp của Chính phủ dành cho gia đình thu nhập thấp, nhưng lại không đủ tài chính cho dịch vụ chăm sóc con toàn thời gian.

    Theo một khảo sát cho Bloomberg News của Deltapoll trong giai đoạn từ tháng 3/2022-3/2023, gần 40% nữ giới tại Anh phải giảm giờ làm để chăm sóc con. Ngoài ra, khoảng 20% phải nghỉ việc hoàn toàn vì lý do tương tự.

    Theo ước tính của tổ chức nghiên cứu Center for Progressive Policy (Anh), chi phí chăm sóc trẻ tăng lên khiến nền kinh tế Anh thiệt hại ít nhất 32,7 tỷ USD khi nữ giới giảm giờ làm do phải chăm sóc con.

    Nhiều doanh nghiệp tại Anh đang nỗ lực cải thiện tình hình. Gần 3/4 doanh nghiệp tại nước này hiện có chính sách “nghỉ thai sản tăng cường”, theo đó cho phép nữ giới mới sinh con nghỉ ít nhất 6 tuần được trả lương. Tháng 3 năm ngoái, Đảng Bảo thủ cầm quyền công bố kế hoạch tăng hỗ trợ tài chính cho các cơ sở chăm sóc trẻ trong vòng 2 năm tới. Tới tháng 9/2025, khi các chính sách của kế hoạch này được áp dụng đầy đủ, tất cả lao động có con dưới 5 tuổi sẽ được miễn phí 30 giờ trông trẻ mỗi tuần.

    Theo kế hoạch này, Hudgens ước tính chi phí chăm sóc trẻ của gia đình cô sẽ giảm xuống một nửa. Bà mẹ trẻ cho rằng điều này dù không giải quyết mọi vấn đề nhưng giúp ích khá nhiều.

    Theo VnEconomy

  • Nếu bà mẹ ấy không phát hiện ra sự thật sớm, không ai dám tưởng tượng chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra...

    Tôi luôn muốn có con. Đó là điều tôi chưa bao giờ nghi ngờ. Ngay cả ở tuổi 16, khi tôi và bạn trai bắt đầu gần gũi, tôi đã mơ mộng về việc làm mẹ sẽ như thế nào. Tôi thấy mình đang hạnh phúc ôm một đứa trẻ được quấn trong tã, biết cách chăm sóc nó vì tôi tin đó là điều mà tạo hóa ban cho con người.

    Nhưng giờ đây, tôi có thể khẳng định một cách dứt khoát rằng việc nuôi dạy con cái là điều không dễ dàng như bản năng. Nó cần nỗ lực, sự tự nhận thức, thời gian, sự chú ý, sự tận tâm, khiêm tốn, kiên nhẫn và quan trọng nhất là tình yêu thương vô bờ bến.

    Tôi có Amanda (9 tuổi) với người chồng đầu tiên nhưng sau đó tôi nhận ra anh ta không xứng làm cha của con tôi.

    Sau đó, khi tôi tìm được người chồng thứ 2, người mà tôi tin là người đàn ông hoàn hảo, chúng tôi nhanh chóng kết hôn và chuyển đến vùng ngoại ô sống.

    16 tháng sau, tôi sinh em bé tại nhà. Tôi quyết tâm làm điều đó trong lần sinh nở này và tin tưởng bằng cả trái tim mình rằng Amanda rất mong được nhìn thấy em mình chào đời.

    sinh con lan 2
    Hình ảnh cô bé Amanda.

    Chuyện không như tôi tưởng!

    Con bé trốn dưới gầm bàn ăn, dùng ngón tay bịt tai cố gắng chặn những âm thanh phát ra từ phòng ngủ khi tôi đang gào thét trong cơn đau của ca sinh nở. Con bé không thích nhìn thấy mẹ mình khỏa thân. Amanda còn với tôi rằng có thể con bé sẽ không bao giờ có con sau lần phải nghe tôi rên rỉ vì đau đớn.

    Điều tôi hy vọng sẽ là một trải nghiệm thay đổi cuộc đời cho đứa con 9 tuổi hóa ra lại khiến con rơi vào ám ảnh đến thế.

    Điều bất ngờ nữa xảy ra khi tôi tin rằng Amanda đương nhiên sẽ thích được làm chị cả; rằng con bé sẽ yêu thương Emma, giúp tôi thay tã cho em, bằng khuôn mặt rạng rỡ với niềm tự hào và cả hãnh diện khi đẩy xe đưa em đi dạo phố.

    Tôi đã sai lần hai.

    2 tháng sau khi Emma chào đời, Amanda thường đi học về với bữa trưa còn bỏ dở. Mỗi khi tôi mở hộp cơm trưa của con thường thấy vài miếng giăm bông và bánh mì kẹp mù tạt, những quả dâu tây vẫn nguyên vẹn trong hộp, và những chiếc bánh quy socola bị bóp thành bột vụn ở đáy hộp.

    Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ con đã chán những món ăn yêu thích và thay đổi thực đơn cho con. Tình trạng không cải thiện. Tôi không hiểu vì lý do gì, con bé không vứt đồ ăn vào thùng rác mà mang về nhà để tôi thấy. Khi tôi hỏi tại sao con không ăn trưa, câu trả lời của con lần nào cũng giống nhau: "Con không đói".

    Trong những tuần tiếp theo, con bé trở nên ủ rũ và thu mình hơn. Buổi sáng đi học, buổi chiều đóng kín cửa ở trong phòng.

    Bữa tối nào cũng trở nên nặng nề. Con bé ngồi nghịch đĩa đồ ăn, đẩy khoai tây nghiền sang một bên đĩa, và cuối cùng ăn đúng 2 hạt đậu. "Con no rồi", Amanda nói. Dù tôi có cất công chuẩn bị thế nào thì con cũng chỉ ăn được vài miếng.

    Tôi đưa con đến gặp bác sĩ nhi khoa. Sau khi kiểm tra toàn diện, bác sĩ không phát hiện ra vấn đề gì và bảo tôi đừng lo lắng. "Con bé sẽ ăn khi đói", ông nói và đưa cho con bé một cây kẹo mút.

    Giáng sinh đến. Vì phải chăm sóc cho bé con mới chào đời, con gái 9 tuổi và đứa con riêng 10 tuổi của chồng, tôi quá bận rộn và không thể theo sát Amanda. Những chiếc bánh Giáng sinh phải nướng, những món quà cần mua và gói, những tấm thiệp Giáng sinh cần viết và gửi đi. Tôi dần quên đi chuyện bữa trưa và tự nhủ Amanda đang trải qua một giai đoạn thay đổi. Con bé sẽ ăn vui vẻ khi ở nhà nghỉ lễ Giáng sinh.

    Nhưng không phải thế...

    Sang năm mới, tôi nhặt lại những bức ảnh đã in mà chúng tôi đã chụp trong kỳ nghỉ và trong khi đợi Amanda tan trường trong xe, tôi ngắm nghía những bức ảnh của con bé với vẻ hoài nghi.

    Tại sao trước đây tôi lại không nhận ra điều này? Đôi mắt đứa con đầu lòng của tôi có vẻ đờ đẫn, buồn rầu. Đôi má tròn hồng hào thường ngày của con giờ đã hóp lại và nước da tái nhợt. Từ phần tay của chiếc váy, đôi cổ tay gầy gò lộ rõ và đôi chân chẳng khác gì que diêm.

    Tôi bắt đầu khóc. Có vẻ như tôi chưa thực sự nhìn thấy tác động của việc Amanda bỏ ăn cho đến khi xem những bức ảnh. Điều này không bình thường! Có điều gì đó rất không ổn với con tôi.

    Ngày hôm sau, tôi tâm sự nỗi lo lắng của mình với mẹ. Bà đồng ý đưa Amanda đi nghỉ cuối tuần để tìm hiểu lý do tại sao con không thích ăn.

    Rồi câu trả lời mà tôi nhận được từ mẹ là: "Con bé muốn nhịn đói. Bởi vì con bé tin rằng càng ăn ít thì nó sẽ càng bé nhỏ".

    Tôi lắc đầu, mất kiên nhẫn. "Nhưng tại sao lại thế?".

    Mẹ tôi giải thích: "Trong suy nghĩ của Amanda, con bé nghĩ rằng nó càng bé nhỏ thì sẽ nhận được nhiều sự quan tâm từ con như cách con dành cho Emma. Điều này hoàn toàn hợp lý nếu con nhìn từ góc nhìn của một đứa trẻ 9 tuổi".

    Tôi bắt đầu cảm thấy cảm giác lâng lâng trong ngực mình. Kể từ khi Emma chào đời, mỗi lần tôi cảm thấy xúc động về những đứa con của mình, cơ thể tôi lại có cảm giác kỳ lạ đó và ngực tôi bắt đầu rỉ sữa.

    "Con bé ghét việc con gọi nó là con gái lớn", mẹ tôi tiếp tục nói. "Con bé không muốn bị nhắc nhở về tuổi của mình vào sinh nhật tiếp theo. Con bé chỉ muốn được nhỏ lại".

    Hóa ra, đó là cách con bé thu hút sự chú ý của tôi.

    Tôi đã làm mẹ đơn thân từ khi Amanda 2 tuổi. Tôi không có nhiều thời gian để làm một người mẹ đảm quan tâm đến con. Tôi còn phải làm việc kiếm tiền trang trải cuộc sống. Tối đến, giây phút mẹ con thân mật là khi tôi đọc vội một câu chuyện để con ngủ và một cái hôn nhanh lên trán. Con bé không được sự quan tâm chăm sóc như cách tôi đang dành cho Emma.

    Tôi ngây thơ nghĩ rằng khi trở thành một phần của một gia đình với cha dượng, người anh không cùng cha mẹ và giờ là em gái cùng mẹ khác cha, con bé sẽ vui hơn. Tôi nghĩ con bé sẽ thích sống ở khu trung lưu vùng ngoại ô và theo học tại một trường sang trọng. Tôi tự đảm bảo với mình rằng con bé sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn. Tôi hoàn toàn bỏ mặc về mặt cảm xúc mà con đã trải qua khi lớn lên.

    Thật dễ dàng để tin rằng đó là tất cả những gì con bé cần để được hạnh phúc. Nhưng thực tế, đó là điều tôi cần - một ngôi nhà ổn định với một người chồng yêu thương và đáng tin cậy.

    Con bé mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi khao khát tình yêu và sự quan tâm của mẹ.

    Sự xấu hổ cuộn lên trong tôi như từng đợt sóng. Tôi hồi tưởng lại thời thơ ấu của mình và cảm giác tủi thân như thế nào lúc 8 tuổi khi em gái tôi chào đời. Tôi yêu vẫn yêu mẹ nhưng cảm xúc trong tôi cũng trở nên khô khan vì mẹ. Sau khi em gái tôi xuất hiện, tôi có cảm giác Trái đất đã nghiêng theo trục của nó và mọi thứ đột nhiên chỉ xoay quanh em gái.

    Chỉ qua một đêm sinh nở của mẹ, tôi đã trở thành người giúp việc cho mẹ và không còn là một đứa trẻ nữa. Tôi lờ mờ nhớ mẹ đã nói rằng mẹ không nhận ra tôi đã lớn thế nào cho đến khi nhìn thấy tôi bên cạnh em gái bé bỏng của mình. Tôi cảm thấy mình như một gã khổng lồ xấu xí và ghét bản thân mình vì điều đó.

    Sau khi biết được sự thật, trong vài tháng tiếp theo, tôi dành thời gian ngồi trên giường Amanda trước khi con đi ngủ và hỏi han về những chuyện xảy ra trong ngày. Tôi hôn lên trán con và nói với con rằng tôi yêu con vô cùng. Tôi để con chọn một hoạt động mà con muốn làm, chỉ với tôi.

    Tôi không nhớ chuyện này đã diễn ra bao lâu, nhưng điều tôi nhớ là cuối cùng, sắc hồng đã đã hiện diện trở lại trên má con gái tôi, đôi mắt con bé sáng lên và con dần dần trở lại là chính mình.

    Con gái lớn của tôi năm nay đã 32 tuổi. Có những lúc tôi vẫn cảm thấy dư âm tội lỗi cào xé bên trong lồng ngực mình. Tôi ước mình có thể là người mẹ chu đáo với con y như tôi đã làm với những đứa em của con.

    Trong những năm sau đó, tôi vẫn nỗ lực sửa chữa lỗi lầm. Tôi thấy tổn hại từ sự thiếu vắng sự quan tâm của tôi trong những năm đầu đời của con bé đã gây ra tác động cho bản thân con, cho những mối quan hệ mà con chọn và con bé cảm thấy yêu bản thân mình khó đến mức nào.

    Con gái tôi đã dạy cho tôi hiểu ra một điều rằng mặc dù chúng ta không thể quay lại sửa chữa những sai lầm trong cách nuôi dạy con cái của mình, nhưng chúng ta có thể tha thứ cho bản thân ở hiện tại, thể hiện con người thật của chúng ta và yêu như không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có khoảnh khắc hiện tại này.

    Lời tâm sự:

    Trên đây là chia sẻ của một bà mẹ tên Eliza Alves trên trang Your Tango ngày 28/12/2023 nhưng nó dường như là câu chuyện của rất nhiều gia đình khác dù ở bất kỳ đâu, trong nền văn hóa nào.

    Chúng ta thường có một cách suy nghĩ mặc định rằng con lớn thì phải nhường con bé. Con bé cần được che chở nhiều hơn vì bé bỏng, vì sinh sau đẻ muộn mà đôi khi quên mất rằng đứa trẻ nào cũng cần tình yêu thương, quan tâm, chăm sóc của cha mẹ. Đôi khi, chỉ một câu nói vô tình cũng có thể cứa nát tâm hồn của một đứa trẻ chỉ vì chúng "chót" chào đời trước em mình. Mà chúng nào đâu có lỗi trong chuyện ra đời trước hay sau.

    Chỉ mong rằng, các ông bố bà mẹ hãy yêu thương các con theo cách của mình nhưng hãy thật tinh tế trong cách cư xử để không em bé nào phải chịu tổn thương.

    Kênh 14 (nguồn: Your Tango)

  • Một nghiên cứu của Đại học Harvard cho thấy chỉ số IQ của trẻ có thể được nhìn thấy ngay từ khi 3 tuổi. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là trẻ em có chỉ số IQ cao thường có 3 thói quen chung.

    Theo đó, nghiên cứu được thực hiện bởi các nhà tâm lý học và chuyên gia phát triển trẻ em tại Đại học Harvard. Họ đã quan sát và nghiên cứu hơn 1.000 trẻ 3 tuổi trong một năm. Các nhà nghiên cứu nhận thấy chỉ số IQ của những đứa trẻ này có liên quan chặt chẽ đến thói quen sinh hoạt.

    dac diem cua dua tre thong minh
    Ảnh minh họa

    1. Trẻ có IQ cao thường có thói quen đọc sách tốt

    Các em tràn đầy niềm yêu thích đọc sách và có thể tìm thấy niềm vui khi đọc dù đó là sách truyện, sách khoa học phổ thông hay sách tranh.

    Thói quen đọc sách này không chỉ là một cách giải trí mà còn là một hình thức trau dồi và nâng cao trí tuệ. Nghiên cứu cho thấy việc đọc sách có tác dụng kích thích tích cực đến sự phát triển trí não của trẻ.

    Thông qua việc đọc sách, trẻ có thể tiếp xúc với lượng kiến thức, thông tin phong phú, giúp trẻ phát triển tư duy và kỹ năng tư duy logic. Đọc sách không chỉ có thể trau dồi trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo của trẻ mà còn giúp trẻ học được khả năng phân tích và giải quyết vấn đề.

    Trẻ đọc sách hàng ngày có khả năng từ vựng, hiểu ngôn ngữ và trí nhớ tốt hơn so với trẻ đọc ít hơn.

    Bởi vì việc đọc có thể giúp trẻ tiếp xúc với nhiều từ vựng và cách diễn đạt ngôn ngữ hơn, từ đó cải thiện vốn từ vựng và khả năng hiểu ngôn ngữ của trẻ. Đồng thời, việc đọc còn có thể rèn luyện trí nhớ của trẻ, vì trong quá trình đọc, trẻ cần ghi nhớ những thông tin chi tiết như cốt truyện, mối quan hệ giữa các nhân vật.

    Ngoài việc thúc đẩy sự phát triển trí não, đọc sách còn có thể giúp trẻ phát triển kỹ năng quản lý cảm xúc tốt.

    Thông qua việc đọc, trẻ có thể bước vào những cốt truyện, trải nghiệm nhiều cảm xúc và thay đổi cảm xúc khác nhau, đồng thời học cách hiểu và quản lý cảm xúc của chính mình.

    2. Trẻ có IQ cao thường có thói quen ngủ tốt

    Trẻ hình thành thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm và có thể đảm bảo thời gian ngủ đủ giấc. Trong khi ngủ, não tự sửa chữa và tích hợp thông tin, giúp duy trì sức khỏe của các tế bào thần kinh, điều này rất quan trọng để cải thiện khả năng học tập và trí nhớ của trẻ.

    Ngoài ra, giấc ngủ còn giúp củng cố trí nhớ và kết quả học tập. Nghiên cứu cho thấy trong khi ngủ, não sẽ tổ chức lại và củng cố những kiến thức học được trong ngày, từ đó nâng cao tính bền bỉ và chính xác của trí nhớ.

    Thói quen ngủ tốt không chỉ tốt cho sự phát triển trí não mà còn có tác động tích cực đến sức khỏe thể chất và tinh thần của trẻ.

    Ngủ đủ giấc có thể tăng cường chức năng của hệ thống miễn dịch, cải thiện sức đề kháng và giảm nguy cơ mắc bệnh. Ngoài ra, giấc ngủ ngon có thể thúc đẩy sự ổn định về cảm xúc và sức khỏe tinh thần, giúp trẻ đối phó tốt hơn với căng thẳng và khó khăn.

    3. Trẻ có IQ cao thường có thói quen ăn uống tốt

    Các em thích ăn rau, trái cây và ngũ cốc nguyên hạt, tránh ăn quá nhiều đường và đồ ăn vặt.

    Rau, trái cây và ngũ cốc nguyên hạt rất giàu vitamin, khoáng chất và chất chống oxy hóa cung cấp hỗ trợ dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển trí não của trẻ.

    Vitamin C giúp tăng cường tổng hợp các chất dẫn truyền thần kinh và thúc đẩy sự giao tiếp giữa các tế bào thần kinh; vitamin E giúp bảo vệ tế bào thần kinh khỏi tổn thương oxy hóa. Ngoài ra, carbohydrate phức hợp có trong ngũ cốc nguyên hạt cung cấp năng lượng lâu dài, giúp trẻ tập trung và tập trung khi học tập.

    Các nhà nghiên cứu cũng phát hiện ra rằng những đứa trẻ ăn sáng mỗi ngày có khả năng học tập và trí nhớ tốt hơn. Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, cung cấp cho trẻ năng lượng và chất dinh dưỡng cần thiết để bắt đầu ngày mới.

    Ngược lại, trẻ bỏ bữa sáng có thể cảm thấy mệt mỏi, thiếu tập trung, ảnh hưởng đến hiệu quả học tập.

    Theo CafeF

  • Người đàn ông 44 tuổi cho rằng vợ cũ đã có gia đình mới, cho con học trường quốc tế dẫn đến bé không biết đọc, viết tiếng Việt... nên kiện giành quyền nuôi con.

    Vợ cũ của anh 37 tuổi, là giáo viên. 7 năm trước, sau khi đi du học về, chị quen anh (làm việc tại bệnh viện thẩm mỹ của gia đình) qua mai mối rồi kết hôn, có một con trai. Tuy nhiên, quá trình chung sống họ phát sinh nhiều mâu thuẫn. Khi con trai được hơn 6 tháng, anh chị quyết định đường ai nấy đi.

    Tháng 8/2017, TAND quận Bình Thạnh công nhận hai người thuận tình ly hôn. Cả hai thỏa thuận giao con cho chị nuôi dưỡng chăm sóc, anh được đến thăm con vào cuối tuần. Chị không yêu cầu anh cấp dưỡng.

    Hơn 6 năm sau, hồi tháng 7, bác sĩ làm đơn khởi kiện ra TAND quận Tân Bình, yêu cầu thay đổi quyền nuôi con. Theo anh, lúc hai người ly hôn, vì con còn nhỏ nên anh đồng ý để vợ cũ nuôi. Nay cháu đã lớn, anh đề nghị tòa trao quyền trực tiếp nuôi con. Lý do nguyên đơn đưa ra là vợ cũ đã có gia đình mới, kết hôn với người nước ngoài và có con riêng; điều kiện chăm sóc con trai bị hạn chế, tình cảm bị san sẻ, ảnh hưởng đến tâm sinh lý của cháu. Hơn nữa, con trai được vợ cũ cho học trường quốc tế - sử dụng hoàn toàn bằng tiếng Pháp, giờ chuẩn bị vào lớp hai nhưng cháu không biết đọc và viết tiếng Việt.

    gianh quyen nuoi con

    Anh cũng cho rằng, hiện tại con trai có biểu hiện suy dinh dưỡng, chậm phát triển về thể chất và tinh thần so với bạn bè cùng lứa tuổi. Việc cháu được mẹ nuôi dạy bằng văn hóa nước ngoài, phát triển theo chiều hướng không phù hợp đi ngược lại với thuần phong mỹ tục của người Việt.

    Theo nguyên đơn, lúc hai người mới ly hôn, anh đồng ý chỉ thăm nuôi vào 7-8h chủ nhật hàng tuần, vì con còn nhỏ. Nhưng sau này con lớn, vợ cũ vẫn chỉ cho anh được thăm con trong thời gian này là không phù hợp. Chị còn thường đưa con đi du lịch dài ngày, không tạo điều kiện cho anh được thăm con như phán quyết của tòa.

    Trình bày tại phiên xử sơ thẩm hồi tháng 9 của TAND quận Tân Bình, chị không đồng ý với yêu cầu của chồng cũ. Chị cho biết có điều kiện nuôi dạy con tốt, việc thay đổi người nuôi dưỡng sẽ làm xáo trộn cuộc sống đang tốt đẹp, vui tươi của cậu bé. Chị khẳng định không hạn chế quyền thăm nuôi con của anh, song việc anh đòi thăm con vào giờ học và lúc con đang đi du lịch là "làm xáo trộn cuộc sống" nên chị không đồng ý.

    Hiện cháu theo học trường quốc tế và có thể giao tiếp được 3 ngôn ngữ: Pháp, Anh, Việt. Hơn nữa, chị là giáo viên, luôn đồng hành cùng con trong quá trình phát triển, nên việc anh nói cháu "phát triển theo chiều hướng không phù hợp với thuần phong mỹ tục người Việt" là không có căn cứ.

    Kết quả khám sức khỏe của bệnh viện kết luận cháu khỏe mạnh, phát triển bình thường so với bạn cùng lứa. Việc người cha nói cháu có biểu hiện suy dinh dưỡng, chậm phát triển về tinh thần, sức khỏe là không đúng.

    Chị đã lập gia đình mới, có thêm con hơn 2 tuổi. Chồng chị là người nước ngoài, có học vấn và là một người chồng, người cha tốt của cả 2 con. Con trai của chị đang được sống trong một gia đình trọn vẹn có tình thương đầy đủ của cha, mẹ, anh em và ông bà.

    Tuy nhiên, HĐXX không chấp nhận quan điểm và các chứng cứ của chị, tuyên chấp nhận toàn bộ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn - giao đứa trẻ cho anh trực tiếp nuôi dưỡng.

    Theo bản án, người mẹ không còn đủ điều kiện trực tiếp trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng cháu bé "bởi đã có gia đình mới, có con riêng". Việc chị trực tiếp nuôi bé sẽ không đảm bảo về mọi mặt của trẻ "vì tình thương bị chia sẻ, sẽ gây ra những tổn thương về tình cảm khi không có cha ruột bên cạnh". Hơn nữa, cháu bé là con trai, trong giai đoạn trưởng thành cần sự quan tâm, giáo dục, chia sẻ của người cha.

    Dẫn căn cứ Điều 81 của Luật hôn nhân và Gia đình (quy định sau khi ly hôn người cha vẫn có quyền trông nom, chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục con), tòa cho rằng bị đơn đã vi phạm nghĩa vụ của người trực tiếp nuôi dưỡng khi hạn chế quyền thăm nuôi của người cha, thường đưa con đi du lịch dài ngày; yêu cầu người cha thực hiện việc thăm nuôi con vào lúc 7-8h sáng ngày chủ nhật hàng tuần. Như vậy, người mẹ bị cho là đã vi phạm khoản 2 Điều 83 Luật Hôn nhân và Gia đình.

    Không đồng ý với phán quyết của tòa, bị đơn kháng cáo. Bản án cũng bị VKSND quận Tân Bình kháng nghị toàn bộ nội dung; đề nghị TAND TP HCM xử phúc thẩm theo hướng bác yêu cầu của người cha.

    Theo VKS, tài liệu chứng cứ thu thập có cơ sở xác định các quan điểm của nguyên đơn là không đúng. Theo thỏa thuận của hai bên, lúc mới ly hôn, người cha được đến thăm nuôi con vào 7-8h sáng ngày chủ nhật hàng tuần. Về sau hai bên đã thỏa thuận cân đối lại thời gian thăm nuôi - tức nguyên đơn được đưa rước, thăm nom từ 10h sáng ngày thứ 7 đến 19h tối ngày chủ nhật (hôm sau). "Việc người cha đưa ra yêu cầu bất hợp lý, yêu cầu phải được gặp con khi con đang học hoặc đi du lịch, nên người mẹ từ chối là hợp tình hợp lý", VKS nêu quan điểm.

    Từ nhỏ đến lớn, cháu bé được học ở các trường quốc tế chất lượng của Việt Nam với điều kiện cao hơn các trẻ em cùng lứa. Tất cả các trường học được hoạt động, giảng dạy hợp pháp theo quy định của pháp luật Việt Nam. Cháu còn nhỏ nhưng có thể giao tiếp được 3 ngôn ngữ, thành tích và điều kiện mà ít trẻ cùng lứa có được. Do đó, VKS xác định không có căn cứ nói cháu bé được nuôi dạy theo chiều hướng không phù hợp, đi ngược lại thuần phong mỹ tục của người Việt. Mẹ cháu bé đã lập gia đình mới, nhưng chị và chồng đã tạo điều kiện để con riêng được quan tâm, nuôi dưỡng và phát triển trong một gia đình văn minh, có đầy đủ tình thân, cả cha và mẹ.

    VKS cũng cho rằng, người cha đã không nuôi dưỡng, chăm sóc con từ lúc bé, cũng không có kỹ năng chăm sóc trẻ. Hiện cháu bé đã quen với điều kiện môi trường sống được người mẹ chăm sóc. Việc thay đổi lập tức điều kiện, môi trường sống, thầy cô, bạn bè, phương pháp giáo dục... sẽ khiến trẻ gặp nhiều khó khăn. Vì vậy, để người mẹ tiếp tục chăm sóc, nuôi dưỡng trẻ là đảm bảo tính toàn diện về quyền lợi ích mọi mặt cho bé.

    Dự kiến, ngày 21/12, TAND TP HCM sẽ mở phiên tòa phúc thẩm xem xét yêu cầu của các bên.

    Trước phiên phúc thẩm, cháu bé đã đủ 7 tuổi, nên thẩm phán đã có buổi gặp gỡ để hỏi về nguyện vọng của trẻ, theo quy định. Biên bản buổi làm việc ghi nhận bé trai bày tỏ mong muốn được sống với mẹ và vẫn được cha đến thăm, gặp.

    Chia sẻ với VnExpress, người mẹ cho biết, quá trình học ở trường cháu vẫn được dạy môn tiếng Việt. Thực tế cháu có thể giao tiếp bằng tiếng Việt. Trong buổi gặp với thẩm phán tòa thành phố mới đây cháu hoàn toàn nói bằng tiếng Việt mà không cần phiên dịch.

    Theo VnExpress

  • Bệnh viện Nhi đồng TP.HCM vừa cứu sống một trường hợp tổn thương não, nguy kịch tính mạng do treo cổ tự tử.

    BSCK2 Nguyễn Minh Tiến, Phó Giám đốc Bệnh viện Nhi đồng Thành phố (TP.HCM) cho biết, bệnh viện mới tiếp nhận cấp cứu một bệnh nhi 11 tuổi, nhập viện vì tự tử.

    Bệnh nhân là em N.Q.T, ngụ tại huyện Bình Chánh. Người nhà bệnh nhân cho biết, cách nhập viện 2 giờ, bé được cô ruột gọi dậy đi học. T ở trong phòng ngủ nói cô chờ khoảng 10 phút.

    Sau 10 phút, người cô gọi nhưng không thấy trả lời nên 2 phút sau đã phá cửa phòng, phát hiện em T treo cổ định tự tử. Người nhà lập tức tìm cách đưa trẻ nằm xuống, gỡ bỏ dây siết cổ.

    tu tu nhi dong tp 1702005505019139613431
    Bệnh nhi được cấp cứu tại Bệnh viện Nhi đồng TP.HCM. Ảnh: BVCC

    Lúc này, trẻ mê, không cử động, thở yếu nên được đưa đến phòng khám gần nhà. Trẻ được sơ cứu, thở oxy và chuyển đi cấp cứu ở Bệnh viện Nhi đồng Thành phố trong tình trạng thở yếu, tím tái, được cấp cứu đặt nội khí quản, huyết áp tụt phải sử dụng thuốc vận mạch.

    Qua thăm khám, bác sĩ chẩn đoán trẻ bị ngạt do treo cổ, tổn thương não do thiếu oxy. Bệnh nhân được chống phù não, an thần, chống co giật, điều chỉnh điện giải, kiềm toan.

    Sau gần 10 ngày điều trị, tình trạng bệnh nhân cải thiện dần, tri giác khá hơn. T được cai máy thở, chuyển sang Khoa Nội thần kinh tiếp tục điều trị và được tư vấn hỗ trợ tâm lý.

    Bác sĩ Tiến cho biết, qua tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến hành động này là vì T bị nghi ngờ lấy tiền của bạn trên lớp nên em uất ức, suy nghĩ tiêu cực và hành động nông nổi, nguy hiểm đến tính mạng. 

    Các bác sĩ khuyến cáo phụ huynh nên gần gũi, chia sẻ, động viên trẻ, kịp thời giúp trẻ thoát được khủng hoảng tinh thần, tránh những suy nghĩ tiêu cực dẫn đến hành động đáng tiếc.

    Theo Dân Việt

  • Để trừng phạt con gái 16 tuổi không đỗ trường đại học danh tiếng, ông bố cấm con ăn no, bắt tắm nước lạnh vào mùa đông; bà nội sợ hãi đâm đơn kiện để bảo vệ cháu.

    Sau khi bố mẹ ly hôn, nữ sinh họ Ngô (16 tuổi) sống với bố ở Thiên Tân, Trung Quốc. Trong kỳ thi đại học năm ngoái, cô bé trượt trường đại học danh tiếng theo quy chuẩn của Dự án 985 (Dự án các trường đại học hàng đầu thế giới) nhưng cũng đỗ vào một trường đại học chính quy, thuộc diện trọng điểm của địa phương.

    Tuy nhiên, kết quả này không đủ làm bố nữ sinh hài lòng. Ông bắt con gái thi lại, bao giờ đỗ vào trường danh tiếng mới thôi. Sau khi đưa ra yêu cầu, ông bắt đầu dạy kèm con gái tại nhà trong kỳ nghỉ hè.

    bat con tam nuoc lanh
    Ảnh minh họa

    Đến ngày khai giảng, Ngô bị bố cấm đi học. Ông tự tay cắt tóc con gái, tạo ra kiểu tóc nham nhở khiến cô bé xấu hổ, không thể ra ngoài. Không chỉ vậy, người bố này còn không cho con ăn đủ ba bữa một ngày, bắt cô bé tắm nước lạnh vào mùa đông. Đây là hình phạt để cô bé luôn ghi nhớ rằng mình đã thi trượt trường đại học danh tiếng, phải cố gắng hơn.

    Một khoảng thời gian sau, bà nội của Ngô phát hiện sự việc. Phát hoảng về tâm lý "vặn vẹo" của con trai, bà quyết định đâm đơn kiện con để xin lệnh bảo vệ cháu gái.

    Trong phiên toàn xét xử mới đây, thẩm phán nhận định nữ sinh Ngô bị bạo lực gia đình và chấp thuận đơn xin bảo vệ của bà nội cô. Thẩm phán cũng nhấn mạnh, trẻ vị thành niên là những cá nhân độc lập và có quyền được giáo dục, cha mẹ có trách nhiệm hỗ trợ. Ông bố trên mong muốn con gái làm bài thi tốt hơn nhưng cách dạy con lại quá cực đoan, dùng danh nghĩa yêu thương để gây tổn hại đến sức khỏe và tinh thần của con gái, tòa yêu cầu chấn chỉnh ngay.

    Cư dân mạng hết sức bức xúc với hành động của bố nữ sinh Ngô và cho rằng quyết định xin lệnh bảo vệ của bà nội thực sự cần thiết: "Người bố có vấn đề về tâm thần, ám ảnh với trường đại học danh tiếng, may là bà nội sáng suốt, đã xin lệnh bảo vệ", "Nếu thích trường danh tiếng quá thì để bố đi thi nhé", "16 tuổi đã thi đại học, không phải hơn rất nhiều người rồi sao?", "May mắn được bà nội cứu giúp, nếu không cô bé này trầm cảm mất!". ..

    "Dự án 985" hay "Dự án trường đại học 985" còn được gọi là "Dự án các trường đại học hàng đầu thế giới", được Đảng Cộng sản và Quốc vụ viện Trung Quốc đề ra vào ngày 4/5/1998 nhân dịp kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Bắc Kinh. Mục tiêu của dự án này là Trung Quốc phải làm sao để xây dựng các trường đại học hạng nhất đẳng cấp thế giới.

    Hiện có 39 trường đại học lọt vào "Dự án 985" như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán, Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Đại học Vũ Hán, Đại học Sơn Đông, Đại học Thiên Tân, Đại học Cát Lâm, Đại học Trùng Khánh...

    Kênh 14 (Nguồn: Sina)

  • Trong suy nghĩ của nhiều người, những đứa trẻ con lai luôn có lợi thế hơn về mặt ngoại ngữ. Bởi ngay từ nhỏ, trẻ đã được tiếp xúc với ngôn ngữ của cả bố và mẹ. Tuy nhiên không phải đứa trẻ nào là con lại cũng sẽ giỏi ngoại ngữ. Chẳng hạn như một cậu bé ở Trung Quốc trong câu chuyện dưới đây!

    Theo đó, một ông bố người Anh đang sinh sống ở Trung Quốc, có vợ là người Trung Quốc đã chia sẻ lại câu chuyện dở khóc dở cười của mình. Vợ chồng anh này có một cậu con trai đang học cấp 1. Dù có bố là người Anh nhưng oái oăm thay, cậu con trai thi tiếng Anh lại được 7/100 điểm (nếu quy đổi sang thang điểm 10 thì cậu bé chỉ được 0,7 điểm, chưa nổi 1 điểm).

    Chính điều này đã khiến ông bố sốc nặng. Anh quyết định dành thời gian buổi tối, kèm thêm tiếng Anh cho cậu con trai 7 tuổi nhưng tình hình vẫn không hề khá khẩm hơn. Trong clip được ông bố chia sẻ lên mạng xã hội, không ít lần anh nhăn mặt, ôm trán tỏ ra bất lực vì dạy mãi mà con không nhớ được từ vựng.

    Cuối cùng, anh thốt lên: "Tôi tức quá!".

    day con tieng anh 1
    Ông bố bất lực khi dạy con học tiếng Anh

    day con tieng anh 1

    Nhiều cư dân mạng sau khi biết đến câu chuyện của ông bố này đã không thể nhịn cười. Một số người để lại bình luận: "Tôi biết việc cười là không nên, nhưng thực sự buồn cười quá đi mất"; "Đây có phải là ví dụ thực tế nhất của câu 'Bụt chùa nhà không thiêng' không?";...

    Bên cạnh đó, nhiều người cũng cho rằng, không phải cứ có bố mẹ là người Anh thì trẻ sẽ chắc chắn học giỏi tiếng Anh. Điều này chỉ giúp trẻ có lợi thế nhất định trong việc học tiếng Anh, còn trong kỳ thi thì chưa chắc. Có lẽ sau này, đứa trẻ vẫn có thể nói thông thạo được nhưng để đạt điểm thi cao thì còn phải dựa vào các yếu tố khác như ngữ pháp,... Chẳng hạn, nhiều đứa trẻ nói tốt nhưng làm Văn, làm đề kiểm tra ngữ pháp vẫn kém là chuyện bình thường.

    Theo Soha