Hành trình đi chui đến Nga rồi bị trục xuất của thanh niên 17 tuổi

Nga – cái đất nước mà người ta biết đến qua cái tên Xứ sở bạch dương, còn tôi chỉ biết Nga là nước mà số lượng người Việt bất hợp pháp rất đông, à không, quá đông! Và tôi cũng nằm trong số đó.

17 tuổi tôi bước chân đến đất nước này. Lần đầu được đi máy bay, lần đầu được đi sang 1 đất nước mới, lần đầu được thấy tuyết, thứ mà ở Việt Nam bao người mơ mộng còn với tôi sau này nó là thảm họa, là thứ mà tôi dám chắc mà ai cũng cảm nhận được khi sống chung với nó. Bước chân ra khỏi sân bay thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là tuyết. Háo hức đến nỗi chạy ra ngoài như thể ngoài ấy không phải là tuyết mà là người yêu tôi đang đứng đó vậy. Vỡ mộng ngay khi vừa mở cửa thì một cơn gió đã tạt thẳng vào mặt. Lạnh! Với cái áo len mỏng mang giữa cái trời -16°C, cái suy nghĩ sờ thử tuyết vụt tắt. Tôi lại chạy ngay vào sân bay.

Tôi làm may – Công việc mà trước đây tôi từng nghĩ sẽ không làm bao giờ. Thế rồi tôi cũng làm, à không, phải nói là “được làm” chứ! May cũng đơn giản. Tôi lại có bạn giúp đỡ nữa nên nó lại càng đơn giản. Tôi cứ nghĩ làm rồi từ từ trả nợ xong lại cất tiền, mấy chốc mà tiền đầy kho! Cứ nghĩ nó sẽ mãi yên bình qua ngày như thế, sẽ mãi êm đẹp như thế thì lại tiếp tục vỡ mộng!

2h đêm tôi vừa chợp mắt được ba tiếng thì nghe tiếng gọi: “cảnh sát! cảnh sát, cả nhà ơi!”. Bạn tôi bật dậy mang áo quần rét cũng không quên quay lại nhắc tôi: “Mang áo quần nhanh lên”. Đang nằm ngơ ngác vì vừa tỉnh, không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng tỉnh táo lấy ngay chiếc áo bông và quần dài. Vừa lò đầu ra khỏi phòng thì cảnh sát vào túm cổ trong khi tôi còn không biết chuyện gì đang diễn ra! Té ra tôi bị bắt vì là người bất hợp pháp.

Tôi, à không chúng tôi 30 người Việt được nhét vào một chiếc xe chắc chỉ được đủ chỗ cho 20 người. Thế mà 30 con người siêu việt chúng tôi lại vừa chiếc xe đó. Cảm giác khó thở vì chen chúc, vì tôi suýt khóc. Lên đồn – chuyện mà ở Việt Nam tôi chưa hề nghĩ đến.

Vì đồn nhỏ nên chúng tôi được đứng ngoài sân, trời -18°c tuyết rơi bát ngát phủ cả sân. Ban đầu thích lắm, sờ mó tuyết nó lại rơi nữa, tính nói đứa bạn làm cho một bức (ảnh)! Thế rồi sau 30 phút lạnh thấm dần. 1h cảm giác tay chân buốt buốt. Sau 1h30 cảm thấy chân tay cứng rồi. Quá lạnh, lại đói vì lúc đó cũng 3 – 4h mất rồi. Cảnh sát canh gác thả lỏng dần chúng tôi quyết định chạy. Tôi chạy như chưa từng được chạy, vật cản là một cánh cửa cao 2m5 đến 3m, tôi trèo qua nhanh như mũi tên bay (tôi thật là siêu nhân) rồi chạy thẳng vào bìa rừng nơi tuyết cao ngang bụng, tôi trốn được. Tuyết – anh sợ em từ đấy.

Làm với áp lực 16h một ngày đôi khi thấy bản thân cô đơn đến lạ, tôi cần yêu. Với những ngày chợ đuội, tôi được nghỉ không còn cách nào giết thời gian vì chúng tôi ra ngoài rất khó. Nên tôi viết. Ban đầu là vài dòng trạng thái dần dần thành các bài viết lách. Một hôm tôi tự tin úp bài mình nói về duyên phận và chuyện tôi không tin duyên phận lên 1 nhóm viết lách lớn. Em comment hỏi tôi “Vì sao không tin?”. Tôi nói sao nhỡ với sự cô đơn và muốn có người yêu đến lạ tuổi 17 ai cũng thế mà huống gì là một người cô quạnh như tôi. Tôi chủ động nhắn tin cho em giải thích lý do mình không. Tôi tin đó là lúc bắt đầu tình yêu của tôi.

Yêu xa lại là xa tận 6.800 km còn lệch giờ nhau. Tôi đi làm về em vẫn chưa ngủ, đôi lần tôi nói em ngủ sớm để giữ sức khỏe nhưng rồi làm về không có em nói chuyện tôi lại chán. Tôi thật ích kỷ. Đôi lần suy nghĩ chia tay lóe lên, à không, không phải lóe lên mà là nó lớn dần trong tôi. Tôi nói lời chia tay, chia tay vì tôi không chịu được khoảng cách, chia tay vì tôi không thật sự yêu em, chia tay vì tôi thôi.

Về với công việc. Tôi làm cật lực hơn. 18h rồi lên tới 20-21h 1 ngày. Đỉnh điểm là hai tháng tôi chỉ ngủ đúng 3h một ngày. Chuyện gì đến cũng đến, cảnh sát lại vào. Lần này tôi bị đánh vì lý do cố chạy trốn. Đen hơn là chúng tôi được ra tòa và đi trại quốc tế.

Trại quốc tế nhé, nghe cái tên thật vĩ đại. Làm sao anh em còn đôi lần tự hào vì mình đi trại quốc tế hơn bọn đi trại ở nhà. Chăn, ga, gối, đệm một màu trắng tinh tươm tấp đón tôi. Phòng sáu người, điều may mắn là 6 người chúng tôi được ở cùng nhau không ghép phòng với các anh mà chúng tôi gọi họ là đầu đen.

Bữa sáng được ăn dĩa cháo và cốc nước. Tôi không ăn được cháo nên nhịn ăn sáng từ đó. Bữa trưa: ngày đầu tôi không ăn cơm, ngày hai không ăn, ngày ba xin thêm dĩa nữa. Tối ăn thức ăn còn thừa từ trưa, có nghĩa là còn gì ăn nấy. Ở trại cũng không khổ mấy. Chỉ là đói khuya sáu anh em ngồi dậy pha được một gói mì ăn như quảng cáo thơm ngon đến giọt cuối cùng.

Ở trại tiếp không tránh khỏi chuyện Việt – Tây đánh nhau. Mà công nhận Tây to thế mà sao nhát thế. Hay do Việt mình quá hổ báo chăng? Trại là nơi tôi được biết thêm nhiều câu chuyện Nga xưa, cũng biết sơ về Đạo Hồi, cũng có những đêm thức trắng nhìn trần nhà trong vô vọng. Ngày ra trại chúng tôi tự tin khoe với nhau rằng: “Tao tụt 5 kg, hay 10 – 15 kg gì đấy”. Người ta cứ nói “gầy auto đẹp” các kiểu, tôi thấy mấy anh em tôi gầy không khác gì ăn mày. Ra sân bay về Việt Nam cảm giác nôn nao đến lạ, buồn vui lẫn lộn.

Tác giả: Nghĩa Nguyễn

Viethome