Truyện ngắn: London - Không có thành ý xin đừng làm phiền - Chương 2

Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

Tôi tốt nghiệp cử nhân ngành kinh tế ở Việt Nam, và tự túc sang Anh học thạc sĩ luật thương mại quốc tế ở Đại học Greenwich với học phí 13,500 bảng/năm. Đây là ngôi trường phổ biến với sinh viên Việt và quốc tế. Điểm IELTS 6.5 của tôi cũng vừa đủ để theo học. Thật ra tôi không tự tin với tiếng Anh của mình lắm, đặc biệt là những ngôn ngữ chuyên ngành.

Tôi dự tính sau này sẽ về nước tìm việc làm trong các doanh nghiệp, chuyên về mảng pháp lý. Ước mơ thật mông lung và mơ hồ. Bố mẹ cũng gợi ý tôi ở lại Anh mà làm việc, nhưng tôi chẳng biết mình sẽ làm gì ở đây cả. Nước Anh rộng lớn đầy nhân tài, đâu có cần tôi. Tôi có thể làm gì cho họ nhỉ? 

Vừa học vừa làm vừa lo nghĩ chuyện tương lai khiến tôi cảm thấy mình luôn chơi vơi giữa biển. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thật sự vui vẻ, trong lòng cứ thấp thỏm lo lắng đủ thứ chuyện.

-----------

Chẳng mấy chốc đã lại tới cuối tuần. Rã rời sau 8 tiếng chạy bàn kiệt sức, may mắn là tôi không phải rửa bát, da tôi rất dễ dị ứng mà tôi lại rất lóng ngóng nếu phải sử dụng bao tay. Tôi có biệt danh là ''công chúa dị ứng'', chỉ cần tiếp xúc với hóa chất nhiều là lại rộp hết cả tay.

Vừa hết giờ làm là tôi vội vã chào vợ chồng chú Quang rồi chạy ra trạm xe buýt. Tôi không muốn lỡ chuyến xe cuối cùng về nhà. Thật may xe buýt vừa tới. Trên xe chỉ có tôi và một nam hành khách nữa. 

Mệt mỏi, tôi gục đầu vào cửa sổ và bâng quơ nhìn ra những ánh đèn đường. London thật rộng lớn và vắng vẻ. Giờ này ở VN chắc vẫn còn nhộn nhịp lắm. Cuộc sống về đêm có lẽ không đâu bằng VN. Tôi nhớ cảm giác ngồi trên xe máy vi vu phố phường cười rôm rả với bạn bè. Mới xa một tháng mà đã thấy nhớ rồi.

Chợt có điều gì đó bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi nhìn kĩ hơn vào cửa kiếng và thấy một đôi mắt đáng sợ đang nhìn mình. Tôi quay lại nhìn gã đàn ông ngồi phía sau. Hắn ta liếm môi lộ rõ là một tên dê xồm, còn tay thì chà xát vào bộ phận nhạy cảm của hắn.

Tôi lập tức quay người lại, sợ hãi nhận ra mình đang ngồi chung xe với một tên biến thái. Tôi phải làm gì đây nếu hắn theo tôi về tận ngõ? Con đường đi vào căn hộ của tôi phải qua một bãi cỏ rộng, vắng, nhập nhoạng. Michael chắc đã ngủ say rồi, tôi không thể phiền cậu ấy ra đón tôi được. 

Có tiếng sột soạt, hình như hắn đang đứng lên tiến về phía tôi. Tôi sợ hãi đứng phắt dậy chạy về phía tài xế, bấm nút đòi xuống. Tôi gào to: ''I forgot something, please stop''. (''Tôi để quên đồ, làm ơn cho xuống'').

Tài xế hờ hững dừng xe lại dù chưa đến trạm, tôi quáng quàng xuống xe và chạy thật nhanh về quán chú Quang. Hy vọng chú chưa đóng cửa, nếu không tôi chẳng biết phải làm sao. Tôi nghe rõ có tiếng bước chân bám sát phía sau mình. 

May quá, chú Quang đang đứng trước cửa nói chuyện với ai đó. Tôi gào to: ''Chú ơi, chú ơi!''. Chú Quang nhìn về hướng tôi, nói lớn: ''Gì đó con?''. Tôi hớt hải chạy đến, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi đưa tay đè lên ngực vì sợ tim dội mạnh quá sẽ văng ra ngoài. ''Chú... có thằng biến thái, nó chạy theo con'', tôi vừa nói vừa chỉ tay ra sau, nhưng chẳng thấy ai nữa.

- ''Trời, vậy hả? Ái da, con gái con đứa về khuya nguy hiểm lắm. Vậy con đón Uber hay cab về đi'', chú vừa nói vừa ngó ngược ngó xuôi như thể đang tìm kiếm một chiếc taxi.

Tôi chưa bao giờ đi taxi, chắc cũng phải tốn mười mấy - hai mươi đồng, bằng 3 giờ làm việc của tôi rồi. Nếu đi xe buýt thì tôi không phải tốn tiền nữa vì tôi đã mua vé tháng rồi. Tôi nhăn nhó đến là khổ sở.

- ''Con chở em nó về giùm chú được hông, tiện đường hông con?'', chú nhìn qua người thanh niên hỏi dò. Nãy giờ tôi không kịp để ý đến anh ta. Anh ta có nước da trắng, mái tóc bên hớt cao bên để dài nhìn khá dữ. Gương mặt xương xương không biểu lộ chút cảm xúc gì. Chỉ thấy anh ta nhếch mép: ''Được''.

Chậc! Anh ta vẫn chưa hỏi tôi ở đâu mà. Hix, liệu tôi có tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không? Tôi tự trấn an đây là bạn chú Quang, có thể là khách hoặc cháu của chú, chắc không sao.

- ''Dạ con cảm ơn chú, em cảm ơn anh!'', tôi cố tóm lấy chiếc phao cuối cùng, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Anh ta sải bước chân thật dài đi ra xe. Tôi hối hả đi theo. 

''Tít tít'', tôi nhìn quanh, âm thanh phát ra từ một chiếc Porsche màu xanh dương hầm hố, giống như chủ của nó vậy. Lại gần, tôi nhìn đuôi xe có dòng chữ Cayman. Xe này chỉ có 2 cửa, tôi muốn ngồi ghế sau nhưng rồi phát hiện xe này chỉ có 2 ghế. Vậy là tôi phải ngồi kế bên anh ta rồi. Đây đúng là thể loại xe dành cho những người độc thân, không bao giờ muốn lập gia đình đây mà.

Tôi lên xe và đóng sầm cánh cửa. Không cố ý, đó chỉ là thói quen mỗi khi bố chở tôi trên chiếc xe Ford bán tải củ rích dùng chở hàng ở quê. Bố nói phải đóng mạnh vậy mới chắc, nếu không khi xe chạy nhanh cửa sẽ rớt ra. (Oạch!)

- ''Nhẹ thôi, không phải xe tải đâu em'', anh chàng tặc lưỡi khó chịu. Tôi bẻn lẽn cúi đầu nói ''Sorry, sorry!''. Giờ thì tôi đã nghe rõ giọng anh ta có vẻ là giọng Sài Gòn. 

- ''Giờ em muốn đi đâu?'', anh ta hỏi rất chậm, nói rõ từng chữ một.

Dĩ nhiên là muốn về nhà rồi, đêm hôm thế này còn ai muốn đi đâu nữa. Lẽ ra anh ta phải hỏi 'Nhà em ở đâu' chứ. Chắc anh ta đã quen chở các cô gái xinh đẹp đi đến khách sạn hoặc hộp đêm rồi. Trời, sao tôi bỗng nhiên trở thành bà cô già khó tính hay suy diễn vậy.

- ''Dạ em ở Stockwell. Anh chở em tới ga tàu được rồi'', tôi trả lời, không quên nói nịnh vài câu ''Phiền anh quá, có tiện đường không ạ?''.

- ''Không tiện'', anh ta đáp cụt lũn.

Hix, tôi ngồi im re, sợ hỏi nữa anh ta lại đổi ý. Người gì mà khó khăn ghê, chắc anh ta nể chú Quang nên mới phải mất công chở tôi về. Tôi thở dài và lặp lại điệp khúc: ''I am sorry'', tự nhủ thầm giá xăng ở đây rẻ lắm. Michael bảo từ Stockwell đến nhà hàng chú Quang chỉ mất tầm 1-2 đồng tiền xăng. Tôi không muốn nợ nần ai cái gì, dù chỉ là một cuốc xe.

Chiếc xe chạy thật mượt và êm, trên xe phát ra tiếng nhạc Hip-hop khá to. Chắc anh ta cũng giống như tôi, muốn phá vỡ không gian mất tự nhiên trong xe, hoặc có thể đó chỉ là thói quen nghe nhạc khi lái xe của anh ta. Tôi liếc nhìn mấy ngón tay của anh ta đang gõ nhịp nhàng lên vô-lăng và tự hỏi chẳng biết lúc trước, Minh có bao giờ về khuya gặp mấy tên biến thái hay không. 

----------

- ''Em! Dậy em!'', tiếng ai đó khàn khàn khiến tôi tỉnh giấc, đầu đập cốp vào cửa kiếng. Tôi mơ màng nhận ra mình đã ngủ thiếp từ lúc nào, ga Stockwell đã ở ngay bên đường. Tôi len lén chùi khóe miệng, hy vọng anh ta không thấy tôi đã nhễu ra một dòng nước bọt ngay mép.

- ''Dạ, tới rồi, em cảm ơn, cảm ơn. Anh về ạ, em chào anh!'', Tôi cố nặn nụ cười, cảm ơn liến thoắng rồi bước ra ngoài, hít thở bầu không khí đêm trong lành. Trước mắt là con đường nhỏ dẫn tới bãi cỏ lớn mà tôi phải băng qua trước khi về đến khu chung cư của mình. Tôi lạnh người nghĩ tới hành trình trước mặt.

Tôi chợt nghe có tiếng cửa xe đóng lại. Anh ta cũng bước ra khỏi xe.

- ''Em ở chỗ nào? Để anh dắt tới nhà luôn, không lại bị bắt cóc'', anh ta nói giọng tử tế.

- ''Em... ở chung với 2 đứa bạn'', tôi trả lời một câu không liên quan gì.

- ''Bạn em xuống đón à?'', anh ta hỏi. Bạn tôi không xuống đón, nhưng tôi muốn nhấn mạnh là tôi ở chung với bạn, để nếu anh ta có ý định ám muội gì thì có thể dập tắt đi được rồi. Tôi có đang tự đề cao mình quá không? Người như anh ta chắc không thể nào liều lĩnh với một đứa du học sinh quê mùa như tôi rồi.

- ''Dạ không. Đi hết con đường này, qua bãi cỏ là tới nhà em''.

- ''Vậy đi đi''.

Tôi hấp tấp đi trước, anh ta chậm rãi theo sau cách xa chừng 3m. Chốc chốc tôi lại quay ra sau nhìn để biết chắc anh ta vẫn giữ khoảng cách an toàn. Đầu óc không tập trung khiến chân nọ quàng chân kia, tui ngã dúi dụi xuống đất.

Xấu hổ không để đâu cho hết, tôi nghiến răng lồm cồm bò dậy. Anh ta vẫn đứng sau không hề có ý định đỡ tôi. Rõ là anh ta đang cười thầm trong họng.

- ''Người gì mà hậu đậu y như con Doraemon?'', anh ta vừa ngáp vừa thở dài thườn thượt, ''Cứ nhìn đằng trước mà đi, có ai ăn thịt em đâu?''.

Chán lắm rồi, tôi không muốn nói gì nữa. Mắt cá chân đau điếng, tôi đi cà nhắc qua bãi cỏ về tới cửa chung cư. Căn hộ của tôi ở tầng 2. Chung cư này chỉ có 4 tầng và không có thang máy. Tôi lục lấy chìa khóa mở cửa chung cư, vịn cầu thang đi lên lầu. 

Anh ta đứng dưới nhìn tôi nhảy lò cò lên cầu thang tới căn hộ, mở cửa vào trong, thò đầu ra ngoài nói vọng xuống: ''Cám ơn anh''. Lúc này anh ta mới quay đi. Từ cửa sổ nhà bếp, tôi thấy anh ta chậm rãi đi qua bãi cỏ về phía nhà ga. Tôi lầm rầm cám ơn con người đáng ghét này đã đưa tôi về nhà. 

Tôi vào nhà bếp lấy nước uống, nhìn qua cửa sổ và chợt nhận ra, ồ thì ra có con đường riêng dành cho xe hơi đi vào khu chung cư này. Trước giờ tôi chỉ đi bộ nên không biết con đường này. Rõ ngốc. Nếu tôi chỉ cho anh ta con đường này thì cả hai đã chẳng phải đi một quảng xa vô duyên như thế. Kẻ ngốc luôn là tôi. Đi ngủ thôi.

Tác giả: CAO SONG GIA BÌNH

Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

-------------- Hết chương 2 ---------------