• Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    Tôi tốt nghiệp cử nhân ngành kinh tế ở Việt Nam, và tự túc sang Anh học thạc sĩ luật thương mại quốc tế ở Đại học Greenwich với học phí 13,500 bảng/năm. Đây là ngôi trường phổ biến với sinh viên Việt và quốc tế. Điểm IELTS 6.5 của tôi cũng vừa đủ để theo học. Thật ra tôi không tự tin với tiếng Anh của mình lắm, đặc biệt là những ngôn ngữ chuyên ngành.

    Tôi dự tính sau này sẽ về nước tìm việc làm trong các doanh nghiệp, chuyên về mảng pháp lý. Ước mơ thật mông lung và mơ hồ. Bố mẹ cũng gợi ý tôi ở lại Anh mà làm việc, nhưng tôi chẳng biết mình sẽ làm gì ở đây cả. Nước Anh rộng lớn đầy nhân tài, đâu có cần tôi. Tôi có thể làm gì cho họ nhỉ? 

    Vừa học vừa làm vừa lo nghĩ chuyện tương lai khiến tôi cảm thấy mình luôn chơi vơi giữa biển. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thật sự vui vẻ, trong lòng cứ thấp thỏm lo lắng đủ thứ chuyện.

    -----------

    Chẳng mấy chốc đã lại tới cuối tuần. Rã rời sau 8 tiếng chạy bàn kiệt sức, may mắn là tôi không phải rửa bát, da tôi rất dễ dị ứng mà tôi lại rất lóng ngóng nếu phải sử dụng bao tay. Tôi có biệt danh là ''công chúa dị ứng'', chỉ cần tiếp xúc với hóa chất nhiều là lại rộp hết cả tay.

    Vừa hết giờ làm là tôi vội vã chào vợ chồng chú Quang rồi chạy ra trạm xe buýt. Tôi không muốn lỡ chuyến xe cuối cùng về nhà. Thật may xe buýt vừa tới. Trên xe chỉ có tôi và một nam hành khách nữa. 

    Mệt mỏi, tôi gục đầu vào cửa sổ và bâng quơ nhìn ra những ánh đèn đường. London thật rộng lớn và vắng vẻ. Giờ này ở VN chắc vẫn còn nhộn nhịp lắm. Cuộc sống về đêm có lẽ không đâu bằng VN. Tôi nhớ cảm giác ngồi trên xe máy vi vu phố phường cười rôm rả với bạn bè. Mới xa một tháng mà đã thấy nhớ rồi.

    Chợt có điều gì đó bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi nhìn kĩ hơn vào cửa kiếng và thấy một đôi mắt đáng sợ đang nhìn mình. Tôi quay lại nhìn gã đàn ông ngồi phía sau. Hắn ta liếm môi lộ rõ là một tên dê xồm, còn tay thì chà xát vào bộ phận nhạy cảm của hắn.

    Tôi lập tức quay người lại, sợ hãi nhận ra mình đang ngồi chung xe với một tên biến thái. Tôi phải làm gì đây nếu hắn theo tôi về tận ngõ? Con đường đi vào căn hộ của tôi phải qua một bãi cỏ rộng, vắng, nhập nhoạng. Michael chắc đã ngủ say rồi, tôi không thể phiền cậu ấy ra đón tôi được. 

    Có tiếng sột soạt, hình như hắn đang đứng lên tiến về phía tôi. Tôi sợ hãi đứng phắt dậy chạy về phía tài xế, bấm nút đòi xuống. Tôi gào to: ''I forgot something, please stop''. (''Tôi để quên đồ, làm ơn cho xuống'').

    Tài xế hờ hững dừng xe lại dù chưa đến trạm, tôi quáng quàng xuống xe và chạy thật nhanh về quán chú Quang. Hy vọng chú chưa đóng cửa, nếu không tôi chẳng biết phải làm sao. Tôi nghe rõ có tiếng bước chân bám sát phía sau mình. 

    May quá, chú Quang đang đứng trước cửa nói chuyện với ai đó. Tôi gào to: ''Chú ơi, chú ơi!''. Chú Quang nhìn về hướng tôi, nói lớn: ''Gì đó con?''. Tôi hớt hải chạy đến, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi đưa tay đè lên ngực vì sợ tim dội mạnh quá sẽ văng ra ngoài. ''Chú... có thằng biến thái, nó chạy theo con'', tôi vừa nói vừa chỉ tay ra sau, nhưng chẳng thấy ai nữa.

    - ''Trời, vậy hả? Ái da, con gái con đứa về khuya nguy hiểm lắm. Vậy con đón Uber hay cab về đi'', chú vừa nói vừa ngó ngược ngó xuôi như thể đang tìm kiếm một chiếc taxi.

    Tôi chưa bao giờ đi taxi, chắc cũng phải tốn mười mấy - hai mươi đồng, bằng 3 giờ làm việc của tôi rồi. Nếu đi xe buýt thì tôi không phải tốn tiền nữa vì tôi đã mua vé tháng rồi. Tôi nhăn nhó đến là khổ sở.

    - ''Con chở em nó về giùm chú được hông, tiện đường hông con?'', chú nhìn qua người thanh niên hỏi dò. Nãy giờ tôi không kịp để ý đến anh ta. Anh ta có nước da trắng, mái tóc bên hớt cao bên để dài nhìn khá dữ. Gương mặt xương xương không biểu lộ chút cảm xúc gì. Chỉ thấy anh ta nhếch mép: ''Được''.

    Chậc! Anh ta vẫn chưa hỏi tôi ở đâu mà. Hix, liệu tôi có tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không? Tôi tự trấn an đây là bạn chú Quang, có thể là khách hoặc cháu của chú, chắc không sao.

    - ''Dạ con cảm ơn chú, em cảm ơn anh!'', tôi cố tóm lấy chiếc phao cuối cùng, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

    Anh ta sải bước chân thật dài đi ra xe. Tôi hối hả đi theo. 

    ''Tít tít'', tôi nhìn quanh, âm thanh phát ra từ một chiếc Porsche màu xanh dương hầm hố, giống như chủ của nó vậy. Lại gần, tôi nhìn đuôi xe có dòng chữ Cayman. Xe này chỉ có 2 cửa, tôi muốn ngồi ghế sau nhưng rồi phát hiện xe này chỉ có 2 ghế. Vậy là tôi phải ngồi kế bên anh ta rồi. Đây đúng là thể loại xe dành cho những người độc thân, không bao giờ muốn lập gia đình đây mà.

    Tôi lên xe và đóng sầm cánh cửa. Không cố ý, đó chỉ là thói quen mỗi khi bố chở tôi trên chiếc xe Ford bán tải củ rích dùng chở hàng ở quê. Bố nói phải đóng mạnh vậy mới chắc, nếu không khi xe chạy nhanh cửa sẽ rớt ra. (Oạch!)

    - ''Nhẹ thôi, không phải xe tải đâu em'', anh chàng tặc lưỡi khó chịu. Tôi bẻn lẽn cúi đầu nói ''Sorry, sorry!''. Giờ thì tôi đã nghe rõ giọng anh ta có vẻ là giọng Sài Gòn. 

    - ''Giờ em muốn đi đâu?'', anh ta hỏi rất chậm, nói rõ từng chữ một.

    Dĩ nhiên là muốn về nhà rồi, đêm hôm thế này còn ai muốn đi đâu nữa. Lẽ ra anh ta phải hỏi 'Nhà em ở đâu' chứ. Chắc anh ta đã quen chở các cô gái xinh đẹp đi đến khách sạn hoặc hộp đêm rồi. Trời, sao tôi bỗng nhiên trở thành bà cô già khó tính hay suy diễn vậy.

    - ''Dạ em ở Stockwell. Anh chở em tới ga tàu được rồi'', tôi trả lời, không quên nói nịnh vài câu ''Phiền anh quá, có tiện đường không ạ?''.

    - ''Không tiện'', anh ta đáp cụt lũn.

    Hix, tôi ngồi im re, sợ hỏi nữa anh ta lại đổi ý. Người gì mà khó khăn ghê, chắc anh ta nể chú Quang nên mới phải mất công chở tôi về. Tôi thở dài và lặp lại điệp khúc: ''I am sorry'', tự nhủ thầm giá xăng ở đây rẻ lắm. Michael bảo từ Stockwell đến nhà hàng chú Quang chỉ mất tầm 1-2 đồng tiền xăng. Tôi không muốn nợ nần ai cái gì, dù chỉ là một cuốc xe.

    Chiếc xe chạy thật mượt và êm, trên xe phát ra tiếng nhạc Hip-hop khá to. Chắc anh ta cũng giống như tôi, muốn phá vỡ không gian mất tự nhiên trong xe, hoặc có thể đó chỉ là thói quen nghe nhạc khi lái xe của anh ta. Tôi liếc nhìn mấy ngón tay của anh ta đang gõ nhịp nhàng lên vô-lăng và tự hỏi chẳng biết lúc trước, Minh có bao giờ về khuya gặp mấy tên biến thái hay không. 

    ----------

    - ''Em! Dậy em!'', tiếng ai đó khàn khàn khiến tôi tỉnh giấc, đầu đập cốp vào cửa kiếng. Tôi mơ màng nhận ra mình đã ngủ thiếp từ lúc nào, ga Stockwell đã ở ngay bên đường. Tôi len lén chùi khóe miệng, hy vọng anh ta không thấy tôi đã nhễu ra một dòng nước bọt ngay mép.

    - ''Dạ, tới rồi, em cảm ơn, cảm ơn. Anh về ạ, em chào anh!'', Tôi cố nặn nụ cười, cảm ơn liến thoắng rồi bước ra ngoài, hít thở bầu không khí đêm trong lành. Trước mắt là con đường nhỏ dẫn tới bãi cỏ lớn mà tôi phải băng qua trước khi về đến khu chung cư của mình. Tôi lạnh người nghĩ tới hành trình trước mặt.

    Tôi chợt nghe có tiếng cửa xe đóng lại. Anh ta cũng bước ra khỏi xe.

    - ''Em ở chỗ nào? Để anh dắt tới nhà luôn, không lại bị bắt cóc'', anh ta nói giọng tử tế.

    - ''Em... ở chung với 2 đứa bạn'', tôi trả lời một câu không liên quan gì.

    - ''Bạn em xuống đón à?'', anh ta hỏi. Bạn tôi không xuống đón, nhưng tôi muốn nhấn mạnh là tôi ở chung với bạn, để nếu anh ta có ý định ám muội gì thì có thể dập tắt đi được rồi. Tôi có đang tự đề cao mình quá không? Người như anh ta chắc không thể nào liều lĩnh với một đứa du học sinh quê mùa như tôi rồi.

    - ''Dạ không. Đi hết con đường này, qua bãi cỏ là tới nhà em''.

    - ''Vậy đi đi''.

    Tôi hấp tấp đi trước, anh ta chậm rãi theo sau cách xa chừng 3m. Chốc chốc tôi lại quay ra sau nhìn để biết chắc anh ta vẫn giữ khoảng cách an toàn. Đầu óc không tập trung khiến chân nọ quàng chân kia, tui ngã dúi dụi xuống đất.

    Xấu hổ không để đâu cho hết, tôi nghiến răng lồm cồm bò dậy. Anh ta vẫn đứng sau không hề có ý định đỡ tôi. Rõ là anh ta đang cười thầm trong họng.

    - ''Người gì mà hậu đậu y như con Doraemon?'', anh ta vừa ngáp vừa thở dài thườn thượt, ''Cứ nhìn đằng trước mà đi, có ai ăn thịt em đâu?''.

    Chán lắm rồi, tôi không muốn nói gì nữa. Mắt cá chân đau điếng, tôi đi cà nhắc qua bãi cỏ về tới cửa chung cư. Căn hộ của tôi ở tầng 2. Chung cư này chỉ có 4 tầng và không có thang máy. Tôi lục lấy chìa khóa mở cửa chung cư, vịn cầu thang đi lên lầu. 

    Anh ta đứng dưới nhìn tôi nhảy lò cò lên cầu thang tới căn hộ, mở cửa vào trong, thò đầu ra ngoài nói vọng xuống: ''Cám ơn anh''. Lúc này anh ta mới quay đi. Từ cửa sổ nhà bếp, tôi thấy anh ta chậm rãi đi qua bãi cỏ về phía nhà ga. Tôi lầm rầm cám ơn con người đáng ghét này đã đưa tôi về nhà. 

    Tôi vào nhà bếp lấy nước uống, nhìn qua cửa sổ và chợt nhận ra, ồ thì ra có con đường riêng dành cho xe hơi đi vào khu chung cư này. Trước giờ tôi chỉ đi bộ nên không biết con đường này. Rõ ngốc. Nếu tôi chỉ cho anh ta con đường này thì cả hai đã chẳng phải đi một quảng xa vô duyên như thế. Kẻ ngốc luôn là tôi. Đi ngủ thôi.

    Tác giả: CAO SONG GIA BÌNH

    Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    -------------- Hết chương 2 ---------------

  • Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    Sáng sớm thức dậy, tôi đau lòng nhận ra mắt cá chân đã sưng to. Tôi không thể nào đi bằng chân trái được, có lẽ tôi đã bị trật mắt cá rồi. 

    Việc đầu tiên phải làm là tôi gọi điện cho chú Quang, thông báo có lẽ tôi không đi làm được tối nay. Chú bày cách: ''Con lấy gừng và muối bọc trong cái khăn mỏng, rồi giả nhuyễn ra đắp lên chân. Buộc chặt ở mắt cá chân cho đừng rớt ra. Từ giờ tới chiều là hết đau''. 

    Tôi cảm ơn chú rối rít. Tôi quý chú Quang lắm, chú tốt bụng chân thành, lúc nào cũng xởi lởi, tôi thấy mừng vì quán chú lúc nào cũng đông khách.

    May quá trong bếp vẫn còn một củ gừng to, nếu có muối hột thì tốt nhưng dùng muốn tinh luyện cũng được. Tôi ngồi bẹp xuống bếp và bắt đầu cho muối gừng vào khăn, giả nát trong cối. Rồi lấy nước cốt xoa bóp lên chân. Khi tôi đang chuẩn bị buộc túi vào mắt cá chân thì Michael bước vào.

    - Jesus, what's wrong Nhi? - Cậu chàng hỏi. (Chúa ơi, Nhi bị sao thế?)

    - I guess I broke my ankle, it's swollen and hurt. (Tôi nghĩ là mắt cá chân của tôi bị bể, nó sưng và đau).

    - Not like it's broken, just dislocated. (Không bể đâu, chỉ trật mắt cá thôi) - Michael ngồi xuống kiểm tra chân của tôi. Anh chàng nắn và xoa bóp chân cho tôi, sau đó vào phòng lấy ra một miếng salonpas lớn.

    - Just apply this patch here and you're gonna be fine. You won't need all of this. (Dán Salonpas vào rồi sẽ hết đau thôi, không cần muối gừng đâu). - Michael vuốt miếng salonpas lên chân tôi. Tôi lập tức cảm thấy dễ chịu một chút. 

    - Thanks Mike. - Tôi cảm ơn Michael, anh chàng hay đi đá bóng với những thanh niên Ấn Độ nhập cư ở tầng dưới, chắc cũng bị bong gân thường xuyên nên biết những mẹo này. 

    Ở gần chỗ tôi có một cửa hàng nội thất, ông chủ là người gốc Ấn nên tuyển rất nhiều đồng hương India vào làm việc. Họ rất thân thiện. Có một anh chàng tên Happy, là người đã khiêng giúp chiếc vali to vật vã của tôi lên phòng khi tôi tới đây lần đầu tiên. Chẳng biết Happy có phải là tên thật của anh chàng không, nhưng lúc nào anh ấy cũng vui vẻ, luôn cười khoe hàm răng sáng bóng. 

    Bunmi sau khi nghe chuyện tôi gặp gã biến thái thì liền cho tôi mượn một bình xịt hơi cay, cô nàng cẩn thận chỉ tôi cách sử dụng, đồng thời lưỡng lự hỏi: 

    - Don't you think it's dangerous to keep on doin' this? (Tiếp tục đi làm về khuya thế này liệu có nguy hiểm quá không?)

    - I don't know. Just hope it wouldn't happen again. (Tôi không biết nữa. Tôi hy vọng sẽ không gặp lại chuyện này).

    Tôi tự trấn an mình, rằng tối qua tôi chỉ xui xẻo gặp tên biến thái. Chiều này nếu chân khỏi, tôi vẫn sẽ đi làm.

    -----------------

    Tôi đã thay đến miếng salonpas thứ 3 và quả thật công hiệu. Mắt cá chân đã xẹp xuống và hết đau. 4 giờ chiều, tôi xỏ chân vào giày và thử bước đi. Dù chân còn hơi cộm nhưng càng bước đi, tôi càng thấy ổn hơn.

    Chiều nay quán chú Quang vẫn đông khách quen. Tôi cẩn thận ngó quanh và mừng thầm khi không thấy anh chàng hôm qua nữa, nghĩ lại cú ngã trời giáng hôm qua tôi vẫn còn ngượng chín người. 

    ''Happy birthday to you! Happy birthday to you!'' - Mọi người đang hát mừng sinh nhật một cô gái trong nhóm. T ôi loáng thoáng nghe ai đó nói cô ấy tròn 18 tuổi và được bố mẹ tặng cho một chiếc xe hơi. Chiếc xe mới cóng đang đỗ phía bên kia đường. Nếu tất cả họ đều uống thì ai sẽ lái xe nhỉ? 

    Tôi cũng tự hát thầm ''Happy birthday to me! Happy birthday to me!'', hôm nay cũng là sinh nhật tôi. May mắn có một người vẫn nhớ. Huy đã gửi tin nhắn chúc mừng tôi từ hồi đêm, anh còn đòi gửi quà bằng đường bưu điện nhưng tôi bảo hai đứa nên tiết kiệm. Tôi không kể cho anh chuyện tối qua vì sợ anh lo lắng. Nếu anh nói với ba má tôi thì phiền phức to. Tôi còn không dám kể với mọi người ở nhà việc đi làm bồi bàn về khuya, má tôi biết được sẽ mất ăn mất ngủ. 

    Khi tôi vẫn đang nghiền ngẫm những tin nhắn của Huy thì nghe tiếng chìa khóa đập cộp xuống quầy. Ồ, giật cả mình, hóa ra là anh chàng hôm qua. Hix, cứ tưởng anh ta không tới.

    - Dạ anh uống gì? - Tôi ra vẻ chuyên nghiệp hỏi.

    - Tea...

    Trà? Chưa thấy ai đến đây đòi uống trà. Có một hộp trà trong tủ nhưng từ khi làm ở đây tôi chưa từng phải pha trà.

    -...quila. 

    Ồ, giờ anh ta mới kết thúc câu đây. Thì ra là tequila. Sao anh ta phải nói rời rạc từng chữ thế nhỉ? Tôi định rót cho anh ta một shot (cốc) nhưng anh ta ngăn lại và nói: ''Bottle'' (Nguyên chai). 

    Anh chàng xách chai rượu ra bàn nhập tiệc, nhưng hình như không thấy anh ta uống. Có cách nào để ngồi vào bàn nhậu mà không bị ép uống nhỉ? Anh ta chỉ uống nước lọc đã được tôi bày lên bàn từ trước đó, phòng cho ai đó quá khát cần thanh lọc cuống họng.

    Tiệc sinh nhật tàn cũng đã là 12h đêm. Tôi phụ chú Quang dọn quán tới 1h, hạnh phúc nhận lương rồi xin phép ra về, không quên cầm chặt bình xịt hơi cay trong tay. 

    Tôi chờ 15 rồi 20 phút mà vẫn không thấy xe buýt tới. Chú Quang chắc đã đóng cửa rồi, tôi thật sự muốn khóc. Trong đêm vắng tĩnh mịch, bỗng có tiếng người phát ra ở phía bên kia đường. Từ trong con ngõ nhỏ bước ra ba người đàn ông cao lớn. Tôi điếng người nhận ra gã đi giữa là tên biến thái trên xe buýt. Bọn chúng nhìn tôi chằm chằm và đi thẳng về phía tôi. Không lẽ bọn chúng đã mai phục tôi? Chân tôi đã chuẩn bị chạy rồi, nhưng tôi sẽ chạy đi đâu? Tay tôi như muốn bóp nát chai xịt hơi cay, nếu bọn chúng đến gần 2m thì tôi sẽ...

    ... chói mắt quá. Có ánh đèn xe rọi thẳng về phía tôi kèm tiếng còi ầm ĩ. Là chiếc Porsche màu xanh. Chiếc xe lao thẳng về hướng 3 gã đàn ông khiến bọn chúng phải dạt ra, miệng văng tục không ngớt. Anh chàng hôm qua gào to: ''Lên xe''.

    Tôi lập tức mở cửa vọt lên xe, không để cho anh ta phải gào lần hai.

    Tác giả: CAO SONG GIA BÌNH

    Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    -------------- Hết chương 3 ---------------

  • Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    Tim tôi vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực. Tôi nhìn qua lớp kính phía sau xe thấy 3 gã biến thái đã biến mất. Chắc tôi đã lọt vào tầm ngắm của bọn chúng rồi. Thất vọng và sợ hãi, tôi gục đầu xuống nhũ thầm 'không thể tiếp tục công việc này nữa'.

    - ''Nghề này để con trai làm thôi'', anh chàng kế bên mở miệng, giọng lạnh đanh, có vẻ hơi khó hiểu trước cách lựa chọn công việc của tôi.

    - ''Dạ, vậy Minh... có bao giờ bị như vậy chưa anh?'', đây là câu hỏi lớn trong đầu tôi, hôm qua tới giờ tôi vẫn chưa gọi cho Minh.

    - ''Minh có người yêu đưa về'', anh ta trả lời.

    Tôi thở hắt ra, đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Minh luôn được người yêu đưa về, nhưng Minh bảo họ đã chia tay. Đó có thể là lý do thật sự khiến cô nàng nghỉ việc.

    - ''Cám ơn anh lại giúp em'', tôi nói giọng rầu rĩ, đầu óc chìm trong suy nghĩ miên man. Lẽ ra tôi phải cảm thấy may mắn, chuyện này có lẽ sớm muộn gì cũng xảy tới. Hai hôm nay tôi đã gặp may, vận may có thể không tiếp tục nữa.

    - ''Mà anh tên gì vậy? Em chưa biết tên anh?'', tôi hỏi để phòng khi xin nghỉ việc gấp thì sẽ có người làm chứng cho lý do chính đáng của tôi.

    - ''Biết bảng chữ cái Alphabet không?'', anh ta không trả lời mà hỏi ngược. Dĩ nhiên là tôi biết, đứa nhóc 3 tuổi nào mà không biết? Tôi có não gắn trong hộp sọ, chắc anh ta không biết não của tôi có bao nhiêu nếp nhăn rồi.

    - ''Chữ cái thứ nhất và thứ 10 là tên anh''.

    Chữ cái thứ nhất đương nhiên là A, còn chữ cái thứ 10 là... tôi đưa ngón tay lên đếm... là J. 

    - ''Anh tên A.J à?'', tôi ngạc nhiên hỏi, anh ta chỉ gật đầu thay câu trả lời. Tên gì lạ vậy, đây chắc hẳn là viết tắt của một cái tên dài hơn. A có thể là Andrew, Adam, Austin... J có thể là John, Jack, Jackson... Toàn là những cái tên phổ thông. 

    Nhìn anh ta có vẻ hơi lai một chút nhưng thuần nét Á đông hơn. Tóc đen thẳng, tôi chưa dám nhìn vào mắt anh ta nhưng có lẽ là màu nâu đen, nếu là màu sáng hơn thì tôi đã chú ý. Nếu bố mẹ anh ta đều là người Việt thì tên thật của anh ta không thể nào quá phức tạp được. 

    - ''Mình chơi trò đoán tên nha. Tên anh là... Andy... Jackson... Nguyễn phải không?'', tôi tạm gác chuyện công việc lại và dành thời gian tìm hiểu chút về ân nhân của mình.

    Anh ta nhếch mép cười, lắc đầu. 

    Có vẻ không dễ chút nào. Tôi nhìn quanh xem có một thứ gì đó khắc tên của anh ta hay không. Tôi với mở hộc đựng đồ ở phía trước mặt. Rất nhiều giấy tờ, có cả hộ chiếu. Anh ta vứt hộ chiếu chổng chơ ở đây sao? Tôi nhặt lấy một tờ giấy ghi MOT Test Certificate. Đây là gì nhỉ? Trên đây không ghi tên nhưng có ghi biển số xe. Tôi lướt xuống dưới thấy ghi địa chỉ làm bài test là ở Lambeth. Anh ta ở Lambeth à, cũng gần Stockwell, đây có phải là giấy đăng kiểm xe không nhỉ?

    - ''Em hay tự tiện lục đồ người khác à?''

    Tôi giật mình làm rơi tờ giấy xuống sàn. Tôi luống cuống cúi xuống nhặt, đúng lúc anh ta ôm cua khiến tôi không thể giữ thăng bằng, đầu va vào cửa xe đánh cộp. 

    Tôi nghe thấy rõ là tiếng anh ta cười đểu: ''Con gái có duyên ghê!''

    Hic, lúc nào anh ta cũng phải làm tôi xấu hổ à?

    - ''Sorry, em không có ý đọc giấy tờ của anh? Em chỉ muốn biết tên thật của anh'', tôi nhăn nhó nói.

    - ''Biết tên làm gì? Nếu em không làm việc ở chỗ chú Quang nữa thì xem như không gặp nữa''.

    Anh ta nói đúng. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Điều đó cũng không quan trọng. Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi mà, một mong muốn nhỏ nhoi cũng không được sao? Một sinh nhật thật buồn, khi bạn chợt phát hiện ra mình sẽ mất việc. Mà cũng chẳng sao, chưa sinh nhật nào tôi nhận được quà. Năm nay cũng không có gì khác biệt, chỉ là buồn hơn thôi.

    - ''Today is my birthday!'', tôi khe khẽ trong miệng, chỉ để cho mình tôi nghe. Tôi thấy mình thật thảm hại.

    Trên xe vẫn không có động tĩnh gì, chắc anh ta không nghe thấy lời thì thầm của tôi. Càng tốt mà! Một người xa lạ cứu tôi 2 lần là mừng lắm rồi, tôi không thể đòi hỏi sự chia sẻ từ người đàn ông lạnh lùng này được. 

    Huy đang làm gì nhỉ? Tôi nhớ anh quá. Ước gì có anh ở đây vòng tay ôm tôi thật chặt. Không ngăn được mình, nước mắt của tôi bắt đầu tuôn rơi. Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, vai run lên, chỉ muốn khóc thật to.

    Bỗng tôi nhận ra xe đột ngột chậm và dừng hẳn lại, anh ta mở cửa ra ngoài và bước vào một cửa hàng tiện lợi Portlands. Tôi chưa kịp lau ráo nước mắt thì anh ta đã trở lại, trên tay cầm hai chai nước suối và một chai rượu. 

    - ''Anh mua rượu làm gì vậy?'', tôi hỏi.

    - ''Chúc mừng sinh nhật em'', anh mỉm cười và lắc lắc chai rượu trên tay.

    Lần đầu tiên tôi thấy anh cười, không phải kiểu cười mỉa mai mà tôi vẫn biết. 

    Tôi chưa từng uống rượu, cũng chưa từng say. Nếu rượu có thể khiến người ta quên đi sự đời, thì đây có lẽ là lúc thích hợp nhất để thử.

    Tác giả: CAO SONG GIA BÌNH

    Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    -------------- Hết chương 4 ---------------

  • Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ trước chung cư nhà tôi, ngắm trời đất và nói đủ thứ chuyện trên đời. Chủ yếu là tôi nói, A.J chỉ gật gù và chẳng tiết lộ điều gì về mình.

    - Sao anh phải bí ẩn vậy? - Tôi trề môi hỏi, tay cầm nguyên chai rượu đưa lên miệng mà tu. Tôi đã uống 5 ngụm. Đây là rượu vang, tôi không nghĩ mình có thể say. Chỉ cảm thấy rát cổ họng và hai má nóng bừng, có vị đắng ở đầu lưỡi. A.J không uống rượu, anh chỉ uống nước lọc.

    - Không hẳn. Anh không thích nói về những chuyện riêng tư.

    - Tên thật của anh, đó là chuyện riêng tư à? 

    - A.J là tên thật của anh. Mọi người vẫn gọi anh như thế và họ không thắc mắc gì.

    - Bố hay mẹ anh là người bản xứ à?

    - Cả hai đều là người Việt. Anh sinh ra ở đây.

    Một cơn gió thổi nhẹ khiến tôi rùng mình. Có phải uống rượu làm tôi thấy lạnh không nhỉ. Sau khi làm thêm một ngụm nữa, tôi có cảm giác nhẹ nhàng, sảng khoái. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi chợt thấy lạ tại sao mình luôn lo lắng. Ngay lúc này, tôi không thể nhớ ra lý do gì lại khiến mình buồn rầu.

    Tôi cảm thấy bầu trời thật rộng lớn với những vì sao lấp lánh, và có cả mặt trăng. Từ lúc qua Anh, tôi chưa bao giờ nhìn lên trời để thấy mặt trăng. Khung cảnh này thật lãng mạn. Và tôi lại đang ngồi gân bên một người đàn ông đẹp trai, với đôi bàn tay to và những đường gân lộ rõ. 

    Từ khi còn học cấp 3, tôi đã thích những chàng trai có bắp tay rắn chắc và thô ráp. Tôi thấy đó là vẻ thu hút nhất của nam giới, về mặt ngoại hình. Tôi thích ngắm cánh tay của họ từ góc nghiêng, đó là góc nhìn đẹp. Nhưng có lẽ những người đàn ông này chỉ có trên phim. Tôi không tiếp xúc với nam giới đủ nhiều để thấy bắp tay của họ. 

    Anh chàng ngồi kế bên đang mặc một chiếc áo len mỏng và không rùng mình vì lạnh giống tôi. Tôi đoán ít nhất anh cũng chơi một môn thể thao nào đó. Bàn tay anh không hẳn chỉ để bấm điện thoại hay gõ bàn phím. Trên 10 đầu ngón tay của anh là 10 hình xăm nhỏ khác nhau và đều có cùng một màu mực đen. 

    - You high? (Em say à?)-  Anh chợt hỏi, giọng anh nghe như ở nơi nào xa lắm. Tôi khựng lại và chợt nhận ra mắt tôi đang nhìn chằm chằm vào bàn tay anh, trong khi ngón tôi lại đang vuốt ve những hình xăm trên tay anh, cố đoán xem đó là hình gì. 

    - No. - Tôi ngại ngùng rụt tay lại.

    - Em say rồi. Vô nhà ngủ đi. 

    - Không, em còn tỉnh mà. Em chưa buồn ngủ. - Tôi phản kháng.

    - Nhưng anh buồn ngủ, anh còn phải lái xe nữa. 

    - Ok. Vậy anh về đi, em ngồi đây thêm chút nữa.

    - Ngồi một mình à? Đừng có bướng nữa. - Anh đứng dậy, giọng hơi gắt gỏng. 

    Tôi vội loạng choạng đứng dậy.

    - Em vẫn chưa có quà sinh nhật. - Chắc tôi say thật rồi, giọng tôi mè nheo một cách khó hiểu.

    - Em muốn bánh hay nến? Ở đây không có cả hai thứ đó. - Anh nói và nhặt chai rượu lên.

    - Nhưng ở đây có anh mà. 

    - Khuya rồi, anh không có quà cho e...

    Anh chưa kịp kết thúc câu thì môi tôi đã chặn môi anh lại. Tôi không biết tại sao và như thế nào, nhưng vẻ mặt gắt gỏng lạnh lùng của anh làm tôi thấy cô đơn. Tôi nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ anh. Tôi thật sự thèm khát một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy và dỗ dành tôi.

    Anh dường như bị bất ngờ, tay anh vẫn cầm chai rượu và không ôm tôi. Nhưng miệng anh hé mở đón nhận nụ hôn của tôi. Hơi thở của tôi chắc đầy mùi rượu, còn hơi thở của anh chỉ thoang thoảng như gió. 

    Nụ hôn đầu đời của tôi. Tôi chưa từng hôn ai như vậy, kể cả Huy. Ý nghĩ về Huy đột ngột khiến tôi dừng lại. Tôi đang làm gì thế này?

    Tôi lập tức ngừng hôn và bước lùi lại, không thể tin được hành động của mình. Gương mặt anh vẫn đang rất ngạc nhiên.

    - Sorry. Chắc em say thật. - Tôi nói yếu ớt, không dám nhìn anh. Tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực.

    - Không sao. Vô nhà đi. Anh về đây. 

    Tôi cúi đầu chào anh và đi một mạch về phía chung cư. Rượu có thể khiến người ta mất kiểm soát như vậy, từ nay tôi không bao giờ uống nữa.

    Tác giả: CAO SONG GIA BÌNH

    Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    -------------- Hết chương 5 ---------------

  • Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    Đã là ngày thứ 4 tôi làm ở quán này rồi, tôi cũng hơi quen việc. Tôi đến London du học thạc sĩ được 1 tháng. Mới qua đã lục tục tìm việc. May mắn nhờ có người bạn mới quen ở trường là Minh giới thiệu cho công việc này. Tôi thấy rất cảm kích. 

    Với mức lương 8 bảng/giờ, tôi cảm thấy mình may mắn vì nếu làm chăm chỉ, tôi có thể trả được tiền thuê phòng và chi phí sinh hoạt. Tôi muốn làm việc nhiều hơn, nhưng nhà hàng chỉ đông khách vào cuối tuần, thành ra tôi chỉ đi làm vào thứ Bảy và chủ Nhật. 

    Đây là nhà hàng Việt của vợ chồng chú Quang ở Deptford. Dân ở đây thích ăn ốc, mà phải là ốc nhập từ Việt Nam. Không phải mùa nào cũng có ốc,  việc vận chuyển cũng không dễ chút nào. Mỗi lần nhà hàng có món ốc là khách khứa cứ ngồi lai rai từ chiều tới 12h đêm. 

    Ở đây có một nhóm thanh niên người Việt thường xuyên tụ tập vào cuối tuần. Cả nam lẫn nữ ai nấy đều đẹp trai, xinh gái và rất phong cách. Tôi không biết họ làm nghề gì mà trông sành điệu và thảnh thơi như vậy, nhìn lại mình thấy cũng tủi thân thật. Ở đây cũng thường xuyên xuất hiện nhiều trai Tây chơi thân với người Việt, lấy tăm móc thịt ốc ăn như đúng rồi.

    - ''Ủa, em nhân viên mới à? Mấy bữa nay không thấy bé Minh đâu?'', một anh tóc xoăn hỏi tôi.

    - ''Dạ Minh xin nghỉ nên nhờ em tới phụ chú Quang''. 

    - ''Vậy à? Minh nghỉ luôn à? Sao nghỉ vậy''.

    Minh tìm được việc bán hàng ở shop Tây tại Covent Garden, lương cao hơn mà không phải đi về khuya. Cô nàng xin nghỉ gấp, viện lý do là bận làm bài thi để chú Quang khỏi buồn. Chú Quang chưa kịp tìm người nên khi Minh tiến cử tôi, chú nhận luôn dù tôi tay chân lập cập, không có kinh nghiệm gì cả. Không ai biết lý do Minh nghỉ nên tôi sẽ không thể khai thật được.

    - ''Dạ Minh bận học''. 

    - ''Em tên gì?'', một người khác với hình xăm hoa hồng lớn trên mu bàn tay ngước mắt nhìn tôi bông đùa.

    - ''Dạ em tên Nhi'', tôi lí nhí trả lời, không thích cách mọi người chăm chú nhìn mình như vậy. Tôi vốn dĩ rất nhát gan.

    - ''Ai tên Nhi cũng dễ thương vậy à?'', anh chàng hỏi và cả đám hai mươi mấy người rộ lên cười. So với những cô gái kiêu kỳ ngồi ở đây thì tôi chẳng khác gì ghẻ cóc. Họ có làn da trắng, vóc dáng thanh mảnh và gương mặt rất thanh tú. Tôi thắc mắc sao ở đây lắm gái đẹp thế. Nhìn ai cũng xinh.

    Tôi ngượng quá, lắc đầu xin phép trở lại quầy thì anh chàng kéo tay tôi lại.

    - ''Hát karaoke với bọn anh này. Em thích hát bài gì?''

    - ''Dạ em không biết hát'', - tôi nói và khẽ rút tay ra. Trên đời này tôi ghét nhất là hát karaoke  - ''Để em nói chú Quang ra hát với mấy anh''.

    Tôi nói rồi nhanh chân chạy lại quầy bar. Chú Quang chìu khách nên thường xuyên phải uống và hát karaoke với khách. Tối nào mặc chú cũng đỏ kè vì tiếp khách. 

    Đám thanh niên này dường như chẳng có gì phải lo lắng. Tôi thật sự thắc mắc họ làm gì mà giàu có vậy. 

    Minh là người Hải Phòng, trước khi đi cô nàng đã được người thân ở Anh kể rất chi tiết cuộc sống ở đây. Cô nàng dường như biết hết mọi thứ. Cô ấy nói người Việt giỏi nhất là làm nail, nhà hàng Việt cũng đông khách. Một số khác thì trồng cần sa. Cô nàng nhún vai nói như thể đó là chuyện bình thường, rất bình thường khi sản xuất chất cấm loại B. Tôi cũng nghe tai này lọt tai kia, chẳng phải việc của tôi.

    Sau gần 8 tiếng chạy bàn, chân tôi mỏi nhừ nhưng trong lòng thì khấp khởi vì sắp được nhận lương. Cứ Chủ nhật vợ của chú Quang là cô Hường lại trả lương cho tôi, bằng tiền mặt. Tôi làm việc từ 5h chiều tới gần 1h sáng, nhưng cô Hường chỉ trả cho tôi có 6 tiếng. Ah không sao, tôi là người mới, thiệt thòi chút cũng được, miễn cô chú đừng đuổi tôi là được. 

    Vả lại ở đây tôi được ăn ké món Việt và còn được đóng hộp mang đồ thừa về. Tôi vẫn không thể ăn được món Tây. Trong mấy quán take-away, họ có một loại gia vị gì đó mà tôi không thể chịu được. Chỉ cần họ cho cái gia vị đó vào là cam đoan tôi sẽ vứt tất cả vào sọt rác. Tôi không biết đó là gì nhưng tôi không ăn được. 

    Tôi cố gắng thích nghi và tập ăn mấy món mà mọi người bên đây ăn, nhưng thú thật là dở tệ. Cô Hường bảo tôi đi mua đồ ở mấy shop Tàu về mà tự nấu. Từ trường về nhà trọ có một vài siêu thị của người Hoa, tôi dự định thứ 2 sẽ mua một ít về tự nấu vậy.

    Chỉ 2 ngày làm việc cuối tuần mà tôi đã kiếm được gần 100 bảng. Trước giờ ở VN tôi chỉ biết đi học, chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy. Tôi dòm trước ngó sau, đi bộ tới trạm xe buýt và bắt chuyến xe cuối cùng về nhà trọ. 

    Tôi thuê 1 phòng trọ nhỏ xíu, giá 300 bảng ở chung nhà với một cặp đôi quốc tịch Anh. Cô gái tên Bunmi người gốc Nigeria, còn bạn trai của cô nàng tên Michael người gốc Malaysia. Nhìn họ thật khác biệt nhưng sự chăm sóc mà họ dành cho nhau khiến tôi rất quý họ.

    Michael và Bunmi đều rất tinh ý. Michael hơn tôi 2 tuổi và đang làm ở một công ty phân phối vớ (tất). Anh chàng có mái tóc dài lãng tử và theo học ngành âm nhạc điện tử ở đại học. Nhưng có vẻ anh chàng không tìm được công việc phù hợp với sở thích. 

    Ngày tôi mới tới, anh chàng tặng tôi 5 đôi vớ và 2 đôi găng tay để chống lạnh, còn bỏ ra 20 bảng để mua cho tôi một chiếc ghế xoay ngồi học.

    Ở đây tôi học được rất nhiều thứ từ họ. Michael và Bunmi có rất nhiều đồ đạc, từ trần nhà xuống sàn nhà, nhưng họ sắp xếp rất gọn gàng. Quần áo bẩn họ thường bỏ vào một cái sọt lớn, và mỗi lần giặt chỉ cho đồ cùng màu vào. Michael rất là cẩn thận, đôi khi anh chàng rút quần áo và gấp gọn gàng lại cho tôi. Các đôi tất và vớ cùng bộ được lồng vào nhau. 

    Bunmi làm việc ở siêu thị Tesco, cô nàng hơn tôi 1 tuổi và cả hai người họ đều tốt nghiệp đại học. Cô nàng có rất nhiều đồ trang sức cầu kỳ và thường sửa soạn khá lâu trước khi ra ngoài. Bunmi có làn da ngâm chứ không đen lắm, và trông khá nhỏ con chỉ 1m6, tương đương với tôi. Tôi đã có dịp gặp mẹ và các em gái của Bunmi. Họ rất cao, khoảng 1m8, bằng chiều cao với Michael. Và làn da của họ đen bóng như than. Đen tuyền ấy. Tôi thấy dễ chịu với làn da của Bunmi hơn, có lẽ cô ấy giống bố.

    Một điều đặc biệt ở ngôi nhà này là các cửa phòng ngủ đều không chốt được. Tôi không hiểu tại sao lại vậy, nhưng người Anh quan niệm rằng ''Tại sao phải chốt cửa? Nếu đã không tin nhau thì đừng ở cùng nhau''.

    Michael và Bunmi rất thân thiện nên tôi cũng không có gì phải lo lắng. Vào buổi đêm, thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của Bunmi thoát ra từ cửa phòng và tôi biết họ đang làm gì. Cũng không đến nỗi bất tiện lắm, nhưng nó khiến tôi chạnh lòng cô đơn. 

    Thực ra tôi có người yêu ở nhà. Anh ấy tên Huy, học và làm ở Sài Gòn nhưng gia đình cũng gần nhà tôi ở quê. Ngày tôi ra sân bay, anh tiễn tôi và nói ''Chờ Nhi về''. Trong tâm trí tôi, Huy là người chung thủy và dịu dàng, anh chưa đòi hỏi tôi chuyện gì. Sự gần gũi duy nhất giữa chúng tôi là nụ hôn lên trán và cái nắm tay thật chặt. 

    Dường như ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin cho nhau. Nếu cảm giác mà tôi có với Huy được gọi là thứ tình yêu mà người ta ca tụng, thì tôi thấy tình yêu cũng đơn giản, và bình yên, nó không cuồng nhiệt như những gì được miêu tả trên phim. Nhưng tôi muốn giữ mọi thứ bình yên và trong tầm kiểm soát của mình.

    Tác giả: CAO SONG GIA BÌNH

    Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

    ---------- Hết chương 1 -----------