Truyện ngắn: London - Không có thành ý xin đừng làm phiền - Chương 3

Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

Sáng sớm thức dậy, tôi đau lòng nhận ra mắt cá chân đã sưng to. Tôi không thể nào đi bằng chân trái được, có lẽ tôi đã bị trật mắt cá rồi. 

Việc đầu tiên phải làm là tôi gọi điện cho chú Quang, thông báo có lẽ tôi không đi làm được tối nay. Chú bày cách: ''Con lấy gừng và muối bọc trong cái khăn mỏng, rồi giả nhuyễn ra đắp lên chân. Buộc chặt ở mắt cá chân cho đừng rớt ra. Từ giờ tới chiều là hết đau''. 

Tôi cảm ơn chú rối rít. Tôi quý chú Quang lắm, chú tốt bụng chân thành, lúc nào cũng xởi lởi, tôi thấy mừng vì quán chú lúc nào cũng đông khách.

May quá trong bếp vẫn còn một củ gừng to, nếu có muối hột thì tốt nhưng dùng muốn tinh luyện cũng được. Tôi ngồi bẹp xuống bếp và bắt đầu cho muối gừng vào khăn, giả nát trong cối. Rồi lấy nước cốt xoa bóp lên chân. Khi tôi đang chuẩn bị buộc túi vào mắt cá chân thì Michael bước vào.

- Jesus, what's wrong Nhi? - Cậu chàng hỏi. (Chúa ơi, Nhi bị sao thế?)

- I guess I broke my ankle, it's swollen and hurt. (Tôi nghĩ là mắt cá chân của tôi bị bể, nó sưng và đau).

- Not like it's broken, just dislocated. (Không bể đâu, chỉ trật mắt cá thôi) - Michael ngồi xuống kiểm tra chân của tôi. Anh chàng nắn và xoa bóp chân cho tôi, sau đó vào phòng lấy ra một miếng salonpas lớn.

- Just apply this patch here and you're gonna be fine. You won't need all of this. (Dán Salonpas vào rồi sẽ hết đau thôi, không cần muối gừng đâu). - Michael vuốt miếng salonpas lên chân tôi. Tôi lập tức cảm thấy dễ chịu một chút. 

- Thanks Mike. - Tôi cảm ơn Michael, anh chàng hay đi đá bóng với những thanh niên Ấn Độ nhập cư ở tầng dưới, chắc cũng bị bong gân thường xuyên nên biết những mẹo này. 

Ở gần chỗ tôi có một cửa hàng nội thất, ông chủ là người gốc Ấn nên tuyển rất nhiều đồng hương India vào làm việc. Họ rất thân thiện. Có một anh chàng tên Happy, là người đã khiêng giúp chiếc vali to vật vã của tôi lên phòng khi tôi tới đây lần đầu tiên. Chẳng biết Happy có phải là tên thật của anh chàng không, nhưng lúc nào anh ấy cũng vui vẻ, luôn cười khoe hàm răng sáng bóng. 

Bunmi sau khi nghe chuyện tôi gặp gã biến thái thì liền cho tôi mượn một bình xịt hơi cay, cô nàng cẩn thận chỉ tôi cách sử dụng, đồng thời lưỡng lự hỏi: 

- Don't you think it's dangerous to keep on doin' this? (Tiếp tục đi làm về khuya thế này liệu có nguy hiểm quá không?)

- I don't know. Just hope it wouldn't happen again. (Tôi không biết nữa. Tôi hy vọng sẽ không gặp lại chuyện này).

Tôi tự trấn an mình, rằng tối qua tôi chỉ xui xẻo gặp tên biến thái. Chiều này nếu chân khỏi, tôi vẫn sẽ đi làm.

-----------------

Tôi đã thay đến miếng salonpas thứ 3 và quả thật công hiệu. Mắt cá chân đã xẹp xuống và hết đau. 4 giờ chiều, tôi xỏ chân vào giày và thử bước đi. Dù chân còn hơi cộm nhưng càng bước đi, tôi càng thấy ổn hơn.

Chiều nay quán chú Quang vẫn đông khách quen. Tôi cẩn thận ngó quanh và mừng thầm khi không thấy anh chàng hôm qua nữa, nghĩ lại cú ngã trời giáng hôm qua tôi vẫn còn ngượng chín người. 

''Happy birthday to you! Happy birthday to you!'' - Mọi người đang hát mừng sinh nhật một cô gái trong nhóm. T ôi loáng thoáng nghe ai đó nói cô ấy tròn 18 tuổi và được bố mẹ tặng cho một chiếc xe hơi. Chiếc xe mới cóng đang đỗ phía bên kia đường. Nếu tất cả họ đều uống thì ai sẽ lái xe nhỉ? 

Tôi cũng tự hát thầm ''Happy birthday to me! Happy birthday to me!'', hôm nay cũng là sinh nhật tôi. May mắn có một người vẫn nhớ. Huy đã gửi tin nhắn chúc mừng tôi từ hồi đêm, anh còn đòi gửi quà bằng đường bưu điện nhưng tôi bảo hai đứa nên tiết kiệm. Tôi không kể cho anh chuyện tối qua vì sợ anh lo lắng. Nếu anh nói với ba má tôi thì phiền phức to. Tôi còn không dám kể với mọi người ở nhà việc đi làm bồi bàn về khuya, má tôi biết được sẽ mất ăn mất ngủ. 

Khi tôi vẫn đang nghiền ngẫm những tin nhắn của Huy thì nghe tiếng chìa khóa đập cộp xuống quầy. Ồ, giật cả mình, hóa ra là anh chàng hôm qua. Hix, cứ tưởng anh ta không tới.

- Dạ anh uống gì? - Tôi ra vẻ chuyên nghiệp hỏi.

- Tea...

Trà? Chưa thấy ai đến đây đòi uống trà. Có một hộp trà trong tủ nhưng từ khi làm ở đây tôi chưa từng phải pha trà.

- ...quila. 

Ồ, giờ anh ta mới kết thúc câu đây. Thì ra là tequila. Sao anh ta phải nói rời rạc từng chữ thế nhỉ? Tôi định rót cho anh ta một shot (cốc) nhưng anh ta ngăn lại và nói: ''Bottle'' (Nguyên chai). 

Anh chàng xách chai rượu ra bàn nhập tiệc, nhưng hình như không thấy anh ta uống. Có cách nào để ngồi vào bàn nhậu mà không bị ép uống nhỉ? Anh ta chỉ uống nước lọc đã được tôi bày lên bàn từ trước đó, phòng cho ai đó quá khát cần thanh lọc cuống họng.

Tiệc sinh nhật tàn cũng đã là 12h đêm. Tôi phụ chú Quang dọn quán tới 1h, hạnh phúc nhận lương rồi xin phép ra về, không quên cầm chặt bình xịt hơi cay trong tay. 

Tôi chờ 15 rồi 20 phút mà vẫn không thấy xe buýt tới. Chú Quang chắc đã đóng cửa rồi, tôi thật sự muốn khóc. Trong đêm vắng tĩnh mịch, bỗng có tiếng người phát ra ở phía bên kia đường. Từ trong con ngõ nhỏ bước ra ba người đàn ông cao lớn. Tôi điếng người nhận ra gã đi giữa là tên biến thái trên xe buýt. Bọn chúng nhìn tôi chằm chằm và đi thẳng về phía tôi. Không lẽ bọn chúng đã mai phục tôi? Chân tôi đã chuẩn bị chạy rồi, nhưng tôi sẽ chạy đi đâu? Tay tôi như muốn bóp nát chai xịt hơi cay, nếu bọn chúng đến gần 2m thì tôi sẽ...

... chói mắt quá. Có ánh đèn xe rọi thẳng về phía tôi kèm tiếng còi ầm ĩ. Là chiếc Porsche màu xanh. Chiếc xe lao thẳng về hướng 3 gã đàn ông khiến bọn chúng phải dạt ra, miệng văng tục không ngớt. Anh chàng hôm qua gào to: ''Lên xe''.

Tôi lập tức mở cửa vọt lên xe, không để cho anh ta phải gào lần hai.

Tác giả: CAO SONG GIA BÌNH

Xem chương 1, Xem chương 2, Xem chương 3, Xem chương 4

-------------- Hết chương 3 ---------------