• Rose gác lại sự nghiệp luật sư nhiều triển vọng ở nhà chăm sóc con, cho chồng yên tâm làm việc nên cho rằng hy sinh này cần được "bù đắp" khi ly hôn, bên cạnh chia đôi tài sản.

    Năm 1999, Rose 24 tuổi, tốt nghiệp khoa luật Đại học Cambridge, làm luật sư tập sự tại hãng luật ở London. Tại đây, cô gặp Jack, 28 tuổi, luật sư cộng tác cùng công ty. Mối quan hệ của họ bắt đầu vào năm 2002, ngay sau khi Jack được chính thức nhận vào hãng luật. Ở tuổi 31, Jack nổi danh là luật sư giỏi, trở thành "ngôi sao" của giới luật thủ đô.

    Năm 2006, Rose được thăng chức trưởng nhóm luật sư cộng tác viên, vì phải chăm bố ốm nặng, cô phải về quê cách London hơn 400 km. Tại đây, Rose cũng nhận được lời mời làm nhân viên chính thức của hãng luật khác nổi tiếng khu vực, nhưng hãng luật ở London khăng khăng giữ cô ở lại. "Chúng tôi thà để cô làm việc từ xa, chứ không thể để mất tài năng như cô", lãnh đạo hãng luật nói.

    Sau tám tháng làm việc từ xa, việc nhà ổn định, cô trở lại London, đính hôn với Jack vào ngày đầu tiên của năm mới 2007. Tháng 11 cùng năm, Rose quyết định "dứt áo" với hãng luật tại London để làm pháp chế tại một ngân hàng, song không phải vì đã hết đam mê với nghề.

    Vợ chồng Jack và Rose đều muốn có nhiều con, nhận ra nếu cả hai cùng mải miết chạy theo sự nghiệp, điều đó sẽ chẳng thể nào thực hiện được. Theo lời đề nghị của Jack và sự đồng ý của Rose, cô chấp nhận hy sinh triển vọng nghề nghiệp để chuyển sang làm nhân viên pháp chế. Với công việc mới, cô có thời gian đảm nhiệm vai trò người mẹ đảm đang cho chồng toàn tâm, phát triển.

    bo nghiep luat su
    Tòa án công lý Hoàng gia London, nơi xét xử vụ ly hôn nổi tiếng năm 2020. Ảnh: Britanica

    Họ kết hôn tháng 5/2008 và đến tháng 10/2009, đã đủ tiền mua căn hộ lộng lẫy ở Tây Nam London trị giá gần 6 triệu bảng. Hai con lần lượt ra đời năm 2010 và 2012. Sau lần đầu nghỉ thai sản, Rose chuyển sang làm nhân viên kinh doanh bán thời gian của ngân hàng, chỉ phải đến công ty 3 ngày mỗi tuần, chính thức "giã từ" cơ duyên với ngành luật. Tháng 12/2016, sau đợt cắt giảm nhân sự, Rose bị ngân hàng cho thôi việc, chính thức mất mọi thu nhập.

    Cùng lúc này, cuộc hôn nhân bắt đầu rạn nứt. Jack chuyển khỏi nhà, Rose nộp đơn ly hôn tháng 4/2018. Tòa đưa ra dàn xếp chia sẻ đều việc chăm sóc con, con trai lớn ở với bố, con gái nhỏ ở với mẹ. Đôi bên đều đồng ý, vấn đề khúc mắc duy nhất nằm ở việc phân chia tài sản và chu cấp hôn nhân.

    Người vợ cho biết chồng đã ngừng chu cấp vào tháng 2/2018, buộc cô phải sử dụng tiền tiết kiệm để trang trải chi phí của mình và các con. Rose cho rằng mối quan hệ hôn nhân này tạo buộc cô hy sinh sự nghiệp luật sư để chăm sóc các con và tạo điều kiện cho chồng rảnh rang thăng tiến.

    Rose khẳng định khả năng kiếm tiền từ sự nghiệp luật sư của cô đã bị tổn hại không thể khắc phục được do những quyết định được đưa ra vì lợi ích của hôn nhân và con cái. "Jack đã đề nghị cô tôi bỏ sự nghiệp để làm nội trợ. Sự nghiệp của anh ấy phải được ưu tiên hàng đầu", Rose cáo buộc.

    Rose do đó yêu cầu chồng ngoài việc chia đôi tài sản theo luật, phải đền bù bằng tiền mặt vì cả đã thanh xuân hy sinh sự nghiệp, làm hậu phương cho chồng.

    Phiên xét xử đầu tiên ngày 4/4/2019 tại Tòa án Hôn nhân Gia đình ở Kingston không đạt được kết quả nào. Sau 7 tháng thỏa thuận không thành công, vợ chồng này tiếp tục tranh cãi về khoản "đền bù thanh xuân", tại tòa án Công lý Hoàng gia London (cấp phúc thầm).

    Rose dẫn chứng đã được hãng luật ở London (chính là nơi chồng cô làm việc) đánh giá "xuất sắc", điều này sẽ mang lại thu nhập của cô tương đương thu nhập của chồng. Còn tại ngân hàng, thu nhập bình quân của cô mỗi năm khoảng 100.000 bảng, bằng 1/30 của chồng. Khi Rose được ngân hàng đề xuất những công việc xứng tầm, chồng cô có một câu cửa miệng: "Em làm ít thôi, chăm con cho tốt là được".

    Trong khi đó, Jack phủ nhận cáo buộc của vợ. Anh khẳng định vợ không theo nghề là quyết định cá nhân do cô nhận ra mình không đủ bản lĩnh. Jack cũng đánh giá vợ không "xuất sắc" như cô nói, chưa đủ kiên cường để làm luật sư. "Nhưng nhìn chung cô ấy được đánh giá cao, được yêu mến và làm việc chăm chỉ", Jack nói.

    Theo anh, vợ bị trầm cảm sau sinh, thêm một lý do để không thể theo ngành luật. Đó cũng là lý do, mỗi lần vợ muốn nỗ lực kiếm tiền ở vị trí mang tính thử thách cao, anh đều trấn an cô không cần làm nhiều, chỉ cần chăm con vì anh có thể lo cho cả nhà. Jack nói có ý tốt không muốn vợ vất vả, phủ nhận ngăn cản vợ thăng tiến.

    Rose mời ba người tới làm chứng, trong đó có một quản lý tại hãng luật của chồng, nơi cô từng cộng tác và một quản lý khác của ngân hàng nơi cô làm việc sau đó. Cả hai đều đánh giá Rose rất cao và cho rằng nếu bình đẳng, cô hoàn toàn có khả năng kiếm tiền nhiều như chồng.

    Trong khi đó một người bạn thân của cả hai, làm chứng tại tòa rằng Rose là sinh viên hạng nhất của trường luật; cực kỳ chăm chỉ, thông minh và có nghị lực. Người này cho hay chứng kiến Jack nhiều lần nói thẳng muốn vợ nghỉ việc để chăm gia đình. "Có lần anh ấy nói muốn có 10 đứa con và tốt nhất là Rose nên nghỉ việc để sớm bắt đầu sinh nở", người làm chứng trình bày.

    Trong phán quyết ngày 25/2/2020 của toà cho thấy, tổng tài sản của vợ chồng Rose là 9,7 triệu bảng Anh, trong đó khoảng 7,2 triệu bảng có tính thanh khoản.

    Tòa "không ngạc nhiên" khi biết người chồng là luật sư thành danh, bởi rõ ràng những gì anh ta thể hiện tại tòa là người đàn ông cực kỳ thông minh và có năng lực. "Song anh có phần vô duyên khi nói với tòa rằng không nghĩ vợ đủ xuất sắc để thành luật sư của hãng luật của mình", tòa nêu và nhận định "và việc anh đề cập chứng trầm cảm sau sinh của vợ để cho rằng cô ấy không đủ năng lực thật là hèn hạ".

    Theo bản án, người vợ gác sự nghiệp của mình sang một bên vì gia đình, dù cô cho rằng chồng không bắt từ bỏ sự nghiệp nhưng anh ta có tác động vô cùng lớn. Chính bác sĩ gia đình cũng cho biết, Rose là người phụ nữ có nguồn lực cá nhân tuyệt vời nhưng cũng rất mong manh, đặc biệt khi con gái họ gặp vấn đề di truyền sau khi sinh và điều này đã quật ngã cô ấy. Trong khi đó, người chồng "hầu như không biết gì" về những vấn đề vợ gặp phải. Jack nói không ngăn vợ thăng tiến "miễn là chu toàn việc nhà" là lý lẽ không thể chấp nhận được.

    Tòa cho rằng có vẻ "bất thường" khi vợ đòi chồng bồi thường cho những hy sinh trong hôn nhân, nhưng đây là trường hợp cần phải làm thế. "Nếu không có cuộc hôn nhân này, cô ấy đã có thể tiếp tục sự nghiệp luật sư của mình và có khả năng kiếm được thu nhập rất cao", bản án nêu.

    HĐXX đứng về phía người vợ và phán quyết, ngoài một nửa số tài sản chung hình thành trong hôn nhân, tức 4,85 triệu bảng, Rose còn được nhận thêm số tiền bổ sung, 400.000 bảng do Jack chi trả một lần, là số tiền bồi thường thiệt hại cho những bất lợi mà mối quan hệ này gây ra cho cô.

    Vụ ly hôn đình đám không chỉ bởi bản thân các đương sự là những luật sư giỏi, mà còn ở bản án tòa tuyên. Do ở Anh, việc bồi thường cho những "thiệt thòi hôn nhân gây ra" hiếm khi được các tòa án Hôn nhân Gia đình áp dụng. Đây là trường hợp đầu tiên.

    * Tên các đương sự được tòa án thay đổi để đảm bảo quyền riêng tư

    VnExpress (Theo Guardian, Birketts, Dailymail, Law Gazette, Bailii)

  • Ít nhất 20 người đã xếp hàng để chờ xem căn nhà có giá thuê chỉ £1,300/tháng ở Edgware. 

    Thường người ta chỉ xếp hàng khi săn đồ giảm giá hoặc có một mặt hàng nóng bỏng tay sắp mở bán. Tuy nhiên, mục đích xếp hàng của những người Anh này lại khốn khổ hơn nhiều.

    20 người đứng chờ để xem 1 căn hộ 1 phòng ngủ. Chủ nhân của đoạn clip cho biết: "Đây không phải là dòng người trước cửa ngân hàng hay ga tàu. Ngôn ngữ cơ thể của họ cho thấy họ đã đứng đây rất lâu. Sự bồn chồn của họ đã phản ánh thực trạng khan hiếm nhà cho thuê vừa túi tiền ở London".

    xep hang xem can ho 1
    Hàng dài người xếp hàng chứng tỏ sự khó khăn của việc tìm chỗ ở tại London vào thời điểm này. 

    Trong đoạn video, chúng ta có thể thấy một căn hộ với diện tích vừa phải. Có 1 phòng ngủ rộng, 1 phòng khách, 1 nhà bếp thoải mái, nhà tắm sạch sẽ. Phòng khách khá rộng, có một ghế salon có thể dùng để ngủ, ngoài ra còn có 1 ban công nhỏ. Nhà gọn gàng, sạch sẽ, nội thất còn mới.

    Tuy nhiên căn hộ quá xa trung tâm, người ta cứ tưởng nó ở tận zone 5, thực tế đây là Edgware ở zone 4. "£1,300 cho một căn nhà xã hội tận zone 4, điều này thật điên rồ", một người nói.

    Người thứ 2 nói: "£1,300 mới chỉ là tiền thuê nhà chưa bao gồm điện nước. Nếu tính thêm cả tiền tiện ích và thuế hội đồng thì bạn phải trả £2,000/tháng cho một căn hộ ở zone 4. Quá đáng sợ". 

    Người thứ 3 cho biết: "Trước đây tôi từng xếp hàng chờ xem 1 căn nhà ở London. Dòng người dài tới nổi như thể chúng tôi đang xếp hàng vào hộp đêm. Thực trạng nhà cửa hiện nay quá sức tồi tệ".

    gggggg

    nha bep 1
    Bếp và phòng tắm gọn gàng, trắng tinh tươm.

    phong khach
    Phòng khách khá rộng.

    Giá nhà trung bình ở Edgware là £634,530 vào năm ngoái, theo Rightmove. Giá căn hộ trung bình khoảng £406,926. Nếu vào Zoopla hiện giờ, bạn chỉ tìm được 2 căn hộ 1 phòng ngủ ở Edgware có giá rẻ hơn £1,300/tháng. Đó là 1 căn hộ studio, và căn còn lại thì chỉ có 1 phòng, máy giặt và tủ lạnh nằm ngay cuối giường. 

    Viethome (theo MyLondon)

  • Maggie White đã chịu đựng con đau suốt nhiều năm vì răng của cô bị nhiễm trùng liên tục, hậu quả là 8 cái răng phải nhổ. Phòng khám đã phải bồi thường cho cô £35,000.

    Trong 6 năm, Maggie White đều chỉ đi khám ở một phòng khám duy nhất. Cô thắc mắc tại sao răng mình liên tục viêm nhiễm khiến cô đau đớn, thậm chí phải nghỉ làm, và 8 cái răng bị hư. 

    Đứng trước sự đau đớn của cô, các nha sĩ ở phòng khám Kings Heath Clinic tại Solihull vẫn không phát hiện ra 2 khối u nang gây đau. 

    Maggie White là một nhân viên viễn thông 42 tuổi ở Solihull, West Midlands. Cô đã được bồi thường £35,000 sau khi một cuộc điều tra cho thấy tình trạng viêm nhiễn dẫn đến mất răng của cô hoàn toàn có thể ngăn chặn được.

    "Tôi luôn chăm sóc răng miệng cẩn thận. Tôi không uống nước có ga, luôn duy trì lối sống lành mạnh. Tuy nhiên, tôi nhận ra hàm răng của tôi chưa bao giờ yên ổn. Tôi đã tin tưởng tuyệt đối các nha sĩ, vì vậy chưa bao giờ đặt câu hỏi tại sao răng tôi liên tục bị tái viêm nhiễm", cô White nói. 

    rung rang 1
    Cô White luôn nỗ lực chăm sóc hàm răng yếu ớt của mình. Ảnh: Dental Law Partnership

    Cô White là bệnh nhân quen mặt tại phòng khám trong 6 năm từ 2010 - 2016. Cô đi khám răng định kì, trám răng và thậm chí còn thực hiện các thủ thuật xâm lấn như rút tủy răng.

    Nhưng dù cô có chăm sóc răng tốt đến đâu, răng cô vẫn liên tục nhiễm trùng và cô phải uống kháng sinh. Tình trạng này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cô. 

    "Cuối tuần tôi chẳng thể chơi đùa với các con vì tôi đang nằm rên rỉ trên giường. Tôi thường xuyên xin nghỉ phép và không thể đi đến phòng gym. Tình trạng này kéo dài suốt nhiều năm. Cứ cách 2 tuần một cơn đau mới lại xuất hiện và tôi lại đến phòng khám. Tôi được điều trị tủy và lại trám răng rồi uống kháng sinh, nhưng không gì có thể xoa dịu cơn đau. Đã có lúc tôi phải đến bệnh viện để nhổ 4 cái răng. 

    Năm 2017, cô White đổi phòng khám. Lúc này các nha sĩ ở đây mới phát hiện ra rằng cô có 2 khối u nang trong hàm. Các luật sư cho rằng đây ra nguyên nhân gây ra những cơn đau đớn suốt nhiều năm qua.

    rung rang 1
    Các nha sĩ ở phòng khám Kings Heath Clinic không phát hiện ra 2 khối u nang trong hàm của cô White. Ảnh: Dental Law Partnership

    Cô White cho biết các nha sĩ ở phòng khám mới đã rất kinh hãi trước tình trạng răng miệng của cô và giới thiệu cô với một chuyên gia. Suốt 6 năm sau đó, cô phải trải qua quá trình phục hồi răng miệng phức tạp, bao gồm việc nhổ nhiều cái răng.

    Tim Armitage thuộc Công ty luật Dental Law Partnership cho biết: “Nỗi đau đớn và căng thẳng mà cô White phải chịu đựng là hoàn toàn không cần thiết. Nếu những nha sĩ ban đầu có trình độ chuyên môn tốt hơn và có tâm đức hơn, thì hậu quả này đã hoàn toàn tránh được".

    Vụ việc của cô White được giải quyết bên ngoài tòa án vào tháng 4/2023, cô được phòng khám bồi thường £35,000. Tiến sĩ Dinesh Balkrishna, chủ của phòng khám Kings Health Dental Practice, phủ nhận mọi trách nhiệm pháp lý.

    Người đại diện của Kings Health Dental Practice nói rằng: "Phòng khám muốn khẳng định rằng chúng tôi không đồng ý với những gì mà Công ty luật Dental Law Partnership cáo buộc. Chẳng hạn, Tiến sĩ Balkrishna chưa bao giờ điều trị cho cô White, nhưng công ty luật này lại ám chỉ như thế".

    "Tuy nhiên, vì tính bảo mật hồ sơ bệnh án của bệnh nhân nên chúng tôi không thể cung cấp chi tiết quá trình điều trị bệnh. Vụ khiếu nại của cô White đã được hòa giải bên ngoài tòa án, phòng khám không phải chịu trách nhiệm pháp lý gì. Chúng tôi luôn tự hào cung cấp các dịch vụ điều trị tiêu chuẩn cao nhất và luôn chăm sóc cẩn thận cho từng bệnh nhân. Chúng tôi đã luôn áp dụng quy tắc này khi điều trị cho cô White".

    Viethome (theo Mirror)

  • Công ty đường sắt dính "tai bay vạ gió" khi hai thanh niên đột nhập ga vào ban đêm, trèo lên toa tàu nghịch ngợm và khi bị bỏng đã quay ra khởi kiện đòi bồi thường.

    Jeffrey Klein và Brett Birdwell 17 tuổi, đều sống ở Stroudsburg, Pennsylvania (Mỹ), đến thăm người thân ở Lancaster nhân dịp nghỉ hè.

    Ngày 10/8/2002, họ đi trượt ván trong khu phố và vào khoảng 22h đến bãi đậu xe gần một giao lộ trong khu thương mại của thành phố. Cách đó 15 m là đường phụ của Tổng công ty đường sắt quốc gia (Amtrak), nơi công ty vận chuyển Norfolk Southern, đã đỗ một đoàn tàu 29 toa sau chuyến đi từ ngày hôm trước.

    Amtrak cho Norfolk Southern thuê đường ray để đậu các chuyến tàu ở đó phòng trường hợp sân ga của Norfolk Southern chật kín.

    Bị thu hút bởi đoàn tàu đồ sộ, họ tìm cách lẻn vào và nhìn thấy ở mỗi toa đều có thang dẫn lên nóc đoàn tàu. Hai thanh niên hiếu kỳ quyết định leo lên và xem quang cảnh thành phố như thế nào. Họ tỉnh táo, không sử dụng rượu bia, chất kích thích.

    Jeffrey và Brett không hay biết về sự hiện diện của một dây điện, không cách điện, 12.500 volt, treo lơ lửng phía trên đoàn tàu ở khoảng cách 2m.

    Vài phút sau khi các cậu lên nóc toa tàu, họ bị hút vào dòng điện này và đã gây sốc cho Jeffrey, khiến cậu bị bỏng độ 2 và độ 3 trên 75% cơ thể. Brett, người đang đi phía sau Klein trên nóc tàu, đã đến giải cứu bạn. Cậu ta kéo bộ quần áo đang cháy khỏi người bạn, và chính cậu cũng bị bỏng độ 2 trên 12% cơ thể.

    vu kien duong satMột con tàu của Amtrak tiến vào ga. Ảnh: Herald Net

    Gia đình hai thanh niên này đã kiện Amtrak và Norfolk Southern. Họ nộp đơn ngày 4/3/2004. Trong 31 tháng tiếp theo, các bên đã trải qua quá trình điều trần, hòa giải nhưng không có kết quả.

    Các phụ huynh vẫn buộc Amtrak phải chịu trách nhiệm của chủ đất với trẻ vị thành niên dù chúng thực hiện hành vi xâm phạm lãnh thổ, tài sản. Còn Norfolk Southern phải chịu trách nhiệm của bên không phải là chủ đất nhưng tạo ra tình trạng nguy hiểm trên mảnh đất đó.

    Phiên tranh tụng bắt đầu từ 10/10/2006 và diễn ra 11 ngày, tại Tòa án Quận của Pennsylvania, Philadelphia.

    Luật sư của hai thanh niên lập luận rằng lẽ ra dây điện không nên được cấp điện trong khi đoàn tàu đang đậu và ít nhất cũng phải có biển cảnh báo nguy hiểm điện áp cao. Đoàn tàu của Norfolk Southern được kéo lên đường ray bằng động cơ diesel, tức là không cần đường dây diện này. Trong khi các đoàn tàu khác cần đến đường điện này đều đang dừng nghỉ, không hoạt động.

    Các nguyên đơn cáo buộc, cả Amtrak và Norfolk Southern đều biết rằng công chúng thường ít biết hoặc không rõ ràng về sự nguy hiểm của đường dây điện. Hai công ty và các công ty đường sắt nói chung từ lâu đã yêu cầu tất cả nhân viên làm việc trong khu vực có nguồn điện phải tham gia khóa đào tạo hàng năm và các bài kiểm tra về sự nguy hiểm của dây điện.

    Khóa đào tạo cảnh báo rằng các đường dây điện có điện áp cao nguy hiểm, điện áp trong các đường dây điện đủ mạnh để "hút" ai đó mà người đó không cần chạm vào dây. Một người không bao giờ được trèo lên nóc toa tài đang đậu dưới một đường dây như vậy trừ khi đường dây đó đã được ngắt điện và nối xuống đất, nội dung khóa đào tạo nêu.

    Bằng chứng khác, Cục Quản lý Đường sắt Liên bang, trong một báo cáo trước Quốc hội năm 1971, đã cảnh báo, "công chúng nói chung không nhận thức được sự nguy hiểm của dây điện, đặc biệt là trẻ vị thành niên có nguy cơ gặp nguy hiểm từ chúng và ngành đường sắt nên áp dụng việc sử dụng các biển báo về những nguy hiểm của dây điện này".

    Trong khi đó, hai cậu thanh niên đều khai không biết dây điện là gì và sự nguy hiểm của nó, đặc biệt là rủi ro phóng điện hồ quang. Jeffrey nói lần duy nhất cậu đi tàu hỏa là năm 12 tuổi, và Brett cũng vậy. Họ đều không được dạy ở trường hay được bố mẹ nói về đường dây điện hoặc thậm chí là điện áp cao.

    Jeffrey sau vụ việc đã trải qua 75 ngày trong viện bỏng, Đại học Temple, trải qua 12 ca phẫu thuật và có những vết sẹo nghiêm trọng, trong khi bạn cậu mất 12 tháng mới hồi phục.

    Luật sư bị đơn lập luận, Amtrak và Norfolk Southern, với tư cách là chủ sở hữu đất đai, họ có "quyền miễn trừ trách nhiệm toàn diện" chống lại những kẻ xâm phạm. Tức là, nếu người xâm phạm bất hợp pháp vào tài sản, lãnh thổ của họ và xảy ra thương tích, họ không phải bồi thường.

    Hai thanh niên thực tế chỉ còn vài tháng tròn 18 tuổi, nhận thức đầy đủ về sự nguy hiểm của việc trèo lên toa tàu. Hơn nữa, bản chất việc đột nhập lãnh thổ và tài sản của người khác mà không có sự cho phép, là vi phạm pháp luật, luật sư nêu.

    Họ cũng cho rằng, người sở hữu đất không có nghĩa vụ thực hiện bất kỳ cuộc điều tra nào về việc liệu trẻ em, vị thành niên có xâm phạm hoặc có khả năng xâm phạm vào lãnh thổ hợp pháp của họ không. Thực tế Amtrak cũng chưa từng bị cá nhân nào đột nhập nên không có nghĩa vụ phải đặt biển cảnh báo nguy hiểm.

    Kết quả, sau mười một ngày xét xử, bồi thẩm đoàn nhận thấy Amtrak phải chịu 70% trách nhiệm đối với thương tích của các cậu bé và Norfolk Southern chịu 30%. Tòa tuyên Jeffrey được hưởng hơn 17 triệu USD, Brett hơn 7 triệu USD tiền bồi thường, tổng số tiền bên bị đơn thua kiện phải trả là hơn 24,2 triệu USD.

    Amtrak và Norfolk Southern sau đó kháng cáo tháng 3/2008, xin giảm tiền bồi thường song bị thẩm phán liên bang đã bác bỏ bằng một phân tích dài 60 trang.

    Ông viết Amtrak và Norfolk Southern chỉ có "quyền miễn trừ trách nhiệm toàn diện" chống lại những kẻ xâm phạm, khi họ đặt biển cảnh báo, biển cấm, điều mà họ đã không làm.

    Thẩm phán cho rằng, nơi nào nguy hiểm đều cần đặt biển cảnh báo, không quan trọng có hay không, ít hay nhiều người qua lại. Amtrak và Norfolk Southern không đặt biển báo, là sai phạm rõ ràng.

    Thẩm phán công nhận Amtrak đúng một điểm: Các nguyên đơn là những người xâm phạm tài sản của họ. Nhiệm vụ của Amtrak là hạn chế những hành vi đột nhập sai trái. Song điều này không đồng nghĩa, họ được phớt lờ những thiệt hại gây ra từ sơ suất của họ.

    Riêng về hành vi đột nhập, thẩm phán khẳng định "chắc chắn các nguyên đơn sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình".

    Bản án nhận nhiều dư luận trái chiều. Một số ý kiến cho rằng phán quyết vô lý khi bảo vệ những kẻ xâm phạm bất hợp pháp vào tài sản của người khác và dành sự thông cảm cho Amtrak khi dính một vụ kiện "trên trời rơi xuống".

    Vụ kiện khiến bị đơn tổn thất 24 triệu USD, được Hội luật sư Mỹ đánh giá là một trong những sai lầm pháp lý đắt giá nhất lịch sử.

    VnExpress (Theo US Court, NBC, Lancaster Online)

  • cu ong di kien giao thong
    Ông Andrew Mogridge cảm thấy rất sảng khoái sau khi giành chiến thắng. Ảnh: National World/SWNS

    Một người đàn ông đã chứng minh rằng "người thấp cổ bé họng" cũng có thể giành chiến thắng, sau khi đảo ngược khoản phạt đậu xe £4.50. 

    Ông Andrew Mogridge đã lôi Công ty quản lý bãi đỗ xe Britannia Parking ra tòa vì cảm thấy mình bị phạt oan. Đây được so sánh với trận chiến không cân sức trong bộ phim sử thi 300, khi Vua Leonidas I của Sparta (Hy Lạp) mang theo 300 chiến binh chống lại quân Ba Tư tại hẻm núi Thermopylae.

    Cụ thể, trong một lần ghé bãi đỗ xe Wentworth Street car park ở trung tâm thành phố Peterborough, ông Andrew đã cố gắng trả tiền vé £4.50 nhưng máy thu tiền bị hỏng. 

    Ông nói: "Bãi đỗ xe này cho phép tài xế khi ra về mới phải trả tiền vé, chứ không phải mua vé khi đến. Khi tôi rời bãi đỗ xe, tôi đã cố gắng dùng điện thoại để trả £4.50, tôi còn thử cả 2 thẻ tín dụng, nhưng máy thu tiền không hoạt động", ông nói.

    "Cũng như những người khác, tôi chẳng mang theo xu lẻ nào cả. Nên tôi đi đổi tiền lẻ. Tôi đến siêu thị Asda để đổi đúng chừng ấy tiền lẻ rồi quay trở lại bãi đỗ xe. Thế nhưng khi tôi quay lại thì giá vé đã tăng lên £6.50 và tôi không có đủ. Nên tôi lái xe về nhà và gọi cho công ty. Họ bảo tôi thanh toán online. Và khi tôi cố gắng thanh toán online, số tiền đã tăng lên thành £7.50", ông kể tiếp.

    Sự việc xảy ra cách đây 4 năm nhưng đến gần đây tòa án mới thông qua. Ông Andrew từ chối trả khoản phí tăng thêm, vì việc máy thu tiền bị hỏng không phải lỗi của ông. 

    Ông nói: "Đây là một chiến thắng đối với dân đen như tôi. Tôi biết rất nhiều người bị lạm thu vì những chiếc máy hỏng ở Peterborough".

    Người đại diện của Britannia Parking cho biết họ không thể bình luận trong trường hợp riêng lẻ, nhưng hiện tại họ đã thay máy mới chỉ chấp nhận thanh toán bằng thẻ.

    "Britannia Parking đã điều hành các bãi đỗ xe trong hơn 30 năm qua, và chúng tôi nghiêm túc nhận trách nhiệm của mình. Khi đại dịch xảy ra, rất nhiều người đã chuyển qua hình thức thanh toán bằng thẻ. Do đó vào tháng 10-2020, chúng tôi đã lắp đặt những máy thu tiền khi vào bãi đỗ xe. Máy này chỉ chấp nhận thẻ, không dùng tiền mặt. Ngoài ra chúng tôi còn cung cấp dịch vụ Pay By Phone và thanh toán trực tuyến". 

    "Chúng tôi là một thành viên của Hiệp hội Bãi đỗ xe Anh Quốc - British Parking Association - và chúng tôi hoạt động nghiêm túc theo Bộ luật của hiệp hội", người này nói.

    Viethome (theo Metro)

  •  Jennie Barber british airways 1
    Jennie Barber đã kiện British Airways, cô đòi đổi voucher du lịch thời kì Covid-19 thành tiền mặt. Ảnh: PA

    Một phụ nữ "tay không đánh giặc" đã thành công lôi British Airways ra tòa và đánh bại hãng sau khi khám phá ra một quy định 80 năm tuổi ít người biết. Cô hy vọng câu chuyện của mình sẽ giúp những hành khách khác đòi được tiền.

    Jennie Barber là 1 trong số hàng triệu khách hàng bị hủy chuyến bay suốt thời kỳ dịch bệnh, khi các quốc gia đóng cửa biên giới và du lịch bị hạn chế trên toàn cầu.

    3 năm và hàng giờ ngồi nghiền ngẫm các cuốn sách luật trong thư viện, cô Barber cuối cùng cũng đòi được tiền hoàn trả cho 2 chuyến bay đến Nhật Bản mà cô đã đặt với British Airways vào tháng 1-2020. 

     Jennie Barber british airways 1
    Jennifer Barber đã dành 1 năm "truy đuổi" British Airways trước khi vùi đầu vào các cuốn sách luật.

    Theo đó, vào tháng 5-2020 chuyến bay của cô dự định sẽ cất cánh. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác khi UK phong tỏa và Nhật Bản đóng biên. Nên cô đã chấp nhận voucher du lịch của British Airways. Vào thời điểm đó, đây dường như là lựa chọn khôn ngoan. 

    Nhưng đại dịch kéo dài khiến Barber không thể dùng voucher của mình, cô quyết định đòi lại tiền mặt. Mãi đến tháng 11-2022, Nhật Bản mới dở bỏ hết các hạn chế du lịch. 

    "Lần đầu tiên tôi liên hệ với British Airways là vào tháng 12-2020. Nhưng họ không đồng ý trả lại tiền cho tôi. Họ nói tôi đã chấp nhận voucher nên đó là thứ duy nhất tôi được nhận".

    Vậy là Barber (đến từ Birmingham) đã dành một năm kiên trì "vây đuổi" British Airways. "Tôi tìm đến Phòng Cạnh tranh và Thị trường (Competition and Markets Authority), tôi viết thư cho nghị sĩ địa phương, tôi viết thư cho Cơ quan Hàng không Quốc nội (Civil Aviation Authority), tôi tìm đến cơ quan trọng tài CEDR. Và tại cơ quan trọng tài, tôi đã thua vì họ thiên về British Airways", Barber nói.

    "Nhưng tôi vẫn chưa nguôi giận. Ai cũng biết việc đi du lịch là bất hợp pháp, vậy tại sao tiền của tôi lại nằm trong túi British Airways khi mà đó không phải lỗi của tôi? Đến lúc này tôi bắt đầu suy nghĩ liệu mình có thể làm gì. Điều này xuất phát từ sự tò mò thay vì sự giận dữ".

    Tháng 1-2022, cô Barber, người đã học luật ở cấp bậc A-level gần 2 thập kỷ trước, bắt đầu sử dụng lại chiếc thẻ thư viện đã phủ bụi và nghiền ngẫm sách luật.

    "Tôi không có bằng luật. Tôi có bằng A-level cách đây 19 năm. Tôi không phải là chuyên gia luật pháp", cô nói. Sau nhiều tuần nghiên cứu sách luật tiêu dùng, cô Barber đã phát hiện ra điều kỳ diệu. Đó là khoảnh khắc "eureka" khi cô tình cờ phát hiện một điều luật hợp đồng đã có từ những năm 1940.

    Luật cải cách The Law Reform (Frustrated Contracts) Act 1943 nói rằng: "Nếu bạn ký kết một hợp đồng, nhưng sau đó việc thực hiện hợp đồng là bất hợp pháp, như vậy hợp đồng sẽ trở nên vô hiệu".

    "Nhìn sơ qua thì luật này có thể giúp tôi thắng, nhưng đối thủ của tôi lại là British Airways. Ai biết được họ có bao nhiêu luật sư và chuyên gia pháp lý. Trong thân tâm tôi vẫn nghĩ là mình sẽ thua, họ chắc chắn sẽ tìm được kẻ hở. Nhưng rồi tôi tự thuyết phục mình rằng tôi đã nắm được điểm mấu chốt, một điều luật chí mạng, tôi như được khai sáng khi phát hiện ra nó", cô nói.

    Barber đã khóc khi thẩm phán Tòa án Redditch Magistrates Court tuyên cô thắng kiện vào tháng 1-2023. Cô được trả lại số tiền £2,523.42 bao gồm tiền vé và lãi suất tính đến ngày tòa ra phán quyết, và các chi phí khác. 

    "Tôi vô cùng tự hào và hạnh phúc. Tôi thậm chí đã nhảy múa khi rời tòa án", cô chia sẻ.

    British Airways nói: "Chúng tôi là hãng hàng không Anh duy nhất thoải mái để cho hành khách thay đổi kế hoạch của họ trong suốt đại dịch, bằng cách đổi cho họ voucher để đi du lịch trong tương lai. Voucher có hiệu lực tới tháng 9-2023, chúng tôi đã cho hành khách nhiều thời gian nhất có thể để sắp xếp kế hoạch của mình". 

    Bạn có thể làm gì nếu muốn đổi voucher lấy tiền mặt?

    Chiến thắng của Barber có thể giúp những hành khách khác dễ dàng hơn nếu muốn đổi voucher để lấy lại tiền mặt, vì có thể họ sẽ không sử dụng nó trước deadline là tháng 9-2023. 

    Luật sư Michael Frisby, Cộng sự tại Công ty luật Stevens & Bolton, cho biết: “Các hãng hàng không chắc chắn sẽ không ngồi yên khi nhận ra các khách hàng của họ có thể theo bước Barber và tiến hành đòi tiền. Điều đáng lo ngại hơn nữa là phán quyết của tòa án ngày hôm nay có thể thôi thúc khách hàng lập các nhóm kiện tập thể".

    Barber khuyên mọi người kiện British Airways nhưng cô cảnh báo chi phí sẽ đắt đỏ và căng thẳng. Cô Barber đã thành lập một hội nhóm Facebook để tư vấn cho những người cùng cảnh ngộ. Nhóm này có tên là British Airways - Covid Travel Voucher Refunds.

    Viethome (theo ITV News)

  • kien trung nha trieu phu 1
    Leigh White bị chủ nhà kiện. Ảnh: Champion News Service

    Một luật sư tuyên bố rằng mình là người thừa kế dinh thự đồng quê của một đại sứ về hưu. Hiện tại cô này đang phải đối mặt với khoản phí khổng lồ hơn 1 triệu bảng sau khi thua kiện. 

    Vào ngày 24-2-2023, Leigh White 56 tuổi, đã bị thẩm phán yêu cầu phải rời khởi dinh thự Wotton House thuộc diện di tích loại I. Dinh thự này nằm gần Aylesbury (Buckinghamshire).

    Cô này tuyên bố mình được quyền ở lại, nhưng triệu phú David Gladstone 87 tuổi, tố cáo cô chiếm nhà của gia đình mình. Hiện tại, Leigh White phải trả án phí hơn 1 triệu bảng sau khi ông thắng kiện. Và cô này cũng phải dọn đi ngay lập tức, không được cho "ở thêm 1 tháng" như lời xin xỏ của cô. 

    Leigh White đã chuyển đến sống tại dinh thự vào năm 2017, sau khi con trai của ông Gladstone qua đời. Cô nói rằng ông Gladstone từng đối xử với cô như con gái, nhưng dường như ông đã quên việc từng hứa sẽ cho cô thừa kế khu dinh thự 20 triệu bảng.

    Tại tòa án, phía luật sư của ông Gladstone cho biết ông rất muốn dành quảng thời gian cuối đời tại dinh thự Wotton House, nhưng ông cùng vợ Mary phải chuyển tới Cumbria để tránh Covid vào năm 2020. 

    Gladstone từng là đại sứ Anh tại Sri Lanka. Ông gặp Leigh White cách đây 30 năm khi ông đã kết hôn với người vợ đầu. Tình bạn giữa họ phát triển nhờ cả hai đều đam mê âm nhạc và rạp hát cổ điển. White trở thành người trong gia đình và quản lý Wotton House khi vợ của ông qua đời. 

    kien trung nha trieu phu 1
    Dinh thự Wotton House, gần Aylesbury, là trung tâm của cuộc tranh chấp. Ảnh: Champion News Service

    kien trung nha trieu phu 1
    David Gladstone, cựu Cao ủy Anh ở Sri Lanka. Ảnh: Lou Macnamara and Angus Frost/Yardstick Films

    Tuy nhiên, sau đại dịch, ông Gladstone và cô White xảy ra bất hòa. Sau đó ông này đã yêu cầu cô rời khỏi nhà. 

    White nói rằng cô đã hy sinh sự nghiệp luật sư đang thăng tiến của mình để trông coi dinh thự, và cô cũng rất thích quảng thời gian gần gũi gắn bó với ông Gladstone.

    Tòa phát quyết Leigh White phải dọn khỏi nhà ngay. Cô phải trả ngay lập tức tiền án phí £725,000 của ông Mr Gladstone, khoản tiền phí này có thể vượt quá 1 triệu bảng. Riêng tiền án phí của cô White đã là £350,000.

    Viethome (theo Metro)

  • Tranh cãi liên quan đến việc sửa hàng rào là một vấn đề thường gặp, có thể khiến xóm giềng cạch mặt nhau hoặc lôi nhau ra tòa. Tháng trước, một người chủ nhà tiết lộ gã-hàng-xóm-từ-địa-ngục đã xây một cái hàng rào cao 1m giữa lối đi chung. Chi phí sửa hàng rào có thể lên tới £900, nếu thay hàng rào mới có thể tốn đến £1,750, theo Checkatrade. 

    Do đó cần phải làm rõ ai là người chịu trách nhiệm chi tiền khi hàng rào bị hỏng và cần phải sửa hoặc thay mới. Tờ The Times mới đây đã nhận được thắc mắc từ một độc giả, hỏi rằng liệu cô có thể yêu cầu hàng xóm trả một phần chi phí sửa hàng rào hay không. 

    Chủ nhà cho biết cô chịu trách nhiệm sửa hàng rào, nhưng hàng rào lại đi cả vào phần đất của hàng xóm nên cô muốn anh ta trả một nửa tiền nhưng anh này không đồng ý.

    Vậy đâu là quyền lợi của bạn khi xảy ra tranh chấp về vấn đề hàng rào? Có rất nhiều giả định về vấn đề này. Nhiều người cho rằng chủ nhà có trách nhiệm từ phía bên trái của hàng rào, nghĩa là hàng xóm có nghĩa vụ từ phía bên phải của hàng rào.  

    Tuy nhiên luật sư Joanne Ellis từ đội luật sư Stephensons cho rằng giả định này không chính xác và trách nhiệm pháp lý có thể thay đổi. 

    Điều đầu tiên là phải kiểm tra lại giấy chuyển nhượng quyền sở hữu nhà đất của bạn, bạn có thể download giấy này trên website của Cơ quan đăng ký đất đai Land Registry với chi phí £7.

    Tờ giấy bao gồm bản đồ, cho thấy đường biên giới nhà đất của bạn. Nó có thể bao gồm cả dấu T, chỉ rõ bên nào của hàng rào thuộc nghĩa vụ bảo trì của bạn.

    Ellis nói: ''Bằng chứng nằm trên giấy tờ. Một số còn ghi rõ chiều cao của hàng rào và ai sở hữu hàng rào. Nếu bạn không tìm thấy thông tin liên quan gì trên tờ giấy này, vậy bạn phải tìm hiểu lại xem ai là người đã dựng hào rào. Chẳng hạn nếu vật liệu hoặc đặc điểm của hàng rào tương tự như ngôi nhà, thì trên giấy tờ nhà có thể chứa thông tin về người sở hữu hàng rào trước khi bạn chuyển tới''.

    Nếu một chủ nhà nào đó sở hữu hàng rào, thì họ phải trả toàn bộ chi phí dù hàng rào có đi vào phần đất của hàng xóm. Tuy nhiên, hàng xóm có thể phải đóng góp chi phí nếu họ đã thay đổi gì đó trên phần đất của họ làm ảnh hưởng tới hàng rào. 

    Ellis khuyên bạn nên tìm cách hòa giải với hàng xóm để đưa ra phương án chung, vì chi phí thuê luật sư rất đắt. Tranh chấp ranh giới có thể tốn tới £40,000 - £50,000 nếu ra tòa. Bạn có thể nhờ đến hội đồng địa phương hoặc dịch vụ hòa giải (mediation service). Hai cách này cũng tốt phí nhưng ít hơn. 

    Ellis kết luận: ''Các tranh chấp giữa những người hàng xóm là vô cùng căng thẳng và có thể mất hàng năm mà không tìm được giải pháp. Cách tốt nhất vẫn là hai bên nhường nhau, hoặc bạn nhường người ta vậy''.

    (theo The Sun)

  • Công ty Sconnect Việt Nam (sở hữu bộ hoạt hình “Wolfoo”) vừa cùng lúc nộp đơn tại Toà án Nhân dân thành phố Hà Nội và Tòa án Moscow (Nga), khởi kiện hai doanh nghiệp có trụ sở tại London (Anh) là Entertainment One UK Limited và Astley Baker Davies Limited (gọi tắt chung là EO) vì sử dụng trái phép nhãn hiệu, hình ảnh nhân vật hoạt hình Wolfoo (chú sói con)...

    Sconnect là doanh nghiệp được hình thành theo pháp luật và có trụ sở tại Việt Nam với ngành nghề sản xuất các video, phim hoạt hình về chủ đề giáo dục, giải trí tại các nền tảng YouTube, Facebook, Tiktok trên thị trường quốc tế. Là đơn vị sản xuất phim hoạt hình trẻ, Sconnect thuộc top 10 công ty hàng đầu về sản xuất phim hoạt hình và kinh doanh trên nền tảng xã hội, với tầm nhìn trở thành một thương hiệu sản xuất phim hoạt hình Việt Nam có tên trên bản đồ thế giới.

    wolfoo kien heo peppa
    Heo Peppa là sản phẩm hoạt hình của Anh quốc, còn Wolfoo là nhân vật hoạt hình nổi tiếng toàn cầu ''made in Vietnam''.

    HÀNH TRÌNH CỦA SCONNECT VÀ WOLFOO TRƯỚC KHI ĐÂM ĐƠN KIỆN

    Sconnect cho biết từ năm 2014 đến năm 2015 công ty bắt đầu nghiên cứu các sản phẩm phim hoạt hình với định hướng phát triển ngành sản xuất phim hoạt hình hướng tới thị trường quốc tế, đặc biệt là Mỹ. Trong giai đoạn từ 2016 - 2018, dựa trên các kết quả nghiên cứu và tìm hiểu thị trường Mỹ, Sconnect đã sáng tạo và phát triển rất nhiều bộ nhân vật hoạt hình như: Hoạt hình Wolfoo; hoạt hình Gacha; hoạt hình Doodles; hoạt hình Fairy Tales; hoạt hình Max’s Puppy Dog; hoạt hình Tiny - Clay Mixer; hoạt hình Luka... và nhiều các sản phẩm hoạt hình khác.

    Sconnect cho biết sau 7 năm sử dụng nhãn hiệu Wolfoo liên tục, chuỗi phim hoạt hình về Wolfoo của Sconnect đã được khán giả nhỏ trên toàn thế giới cũng như Việt Nam đón nhận và ủng hộ. Cụ thể, tổng số người theo dõi trên tất cả các kênh YouTube về nhân vật Wolfoo đạt xấp xỉ 55 triệu người, trong đó có 3 nút kim cương của YouTuBe (mỗi kênh đạt 10 triệu người dùng theo dõi sẽ đạt được nút kim cương). Ngoài ra, còn có hàng chục nút vàng, nút bạc của YouTuBe (mỗi kênh đạt 1 triệu người dùng theo dõi sẽ đạt được nút vàng, 100.000 người dùng theo dõi sẽ đạt được nút bạc).

    Hệ thống kênh của Wolfoo đã thu hút hơn 50 triệu lượt theo dõi, gần 30 tỷ lượt xem và nhiều lần lọt top 50 kênh YouTuBe sở hữu nhiều lượt xem nhất do trang công nghệ video trực tuyến Tubefilter công bố.

    Công ty này cũng cho biết trước đó đã nộp đơn đăng ký quyền tác giả đối với “Hình thức thể hiện nhân vật hoạt hình Wolfoo” và đã được cấp Giấy chứng nhận đăng ký quyền tác giả số 255/2012/QTG ngày 14/1/2019.

    Tại thị trường nước ngoài, cụ thể tại Mỹ, Sconnect cho biết nhãn hiệu “Wolfoo, hình” của công ty Sconnect đã được đăng ký đầu tiên vào ngày 22.03.2021. Ở Mỹ, ngày 6/1/2021, Sconnect cũng đã được cấp Giấy chứng nhận quyền tác giả số 1-422-930 đối với nhóm tác phẩm chưa công bố, trong đó có hình ảnh nhân vật Wolfoo gắn liền với tên gọi Wolfoo.

    Tính đến thời điểm kết thúc tháng 5/2022, Sconnect đã và đang tiến hành các thủ tục để nộp đơn đăng ký nhãn hiệu “Wolfoo, hình” tại Liên minh Châu Âu (EU), Nga.

    CUỘC CHIẾN PHÁP LÝ GIỮA... CHÚ SÓI CON VÀ CÔ LỢN CON

    Trong đơn kiện của mình, Sconnect cho biết tháng 6/2022 công ty phát hiện EO (chủ sở hữu nhân vật hoạt hình Peppa Pig - cô lợn con) đã sử dụng cụm từ “Wolfoo” trong phần video tag (thẻ từ khóa) của hàng loạt các tập phim hoạt hình Peppa Pig được đăng tải trên các kênh nhiều YouTuBe có liên quan đến Peppa Pig. Cho đến thời điểm lập vi bằng, số lượng các tập phim của Peppa Pig sử dụng từ khóa “Wolfoo” trong phần video tag bị phát hiện là 53 tập phim. Các tập phim Peppa Pig có sử dụng từ khóa “Wolfoo” được công chiếu bắt đầu từ tháng 6 năm 2018. 

    Theo đó, khi người dùng tìm kiếm video sử dụng khóa “ Wolfoo”, các video của Peppa Pig đã sử dụng thẻ tag “Wolfoo” sẽ xuất hiện trong danh sách kết quả tìm kiếm của người dùng.

    Sconnect cho rằng, các video tag Wolfoo được bắt đầu sử dụng trong các video được đăng tải từ năm 2018, tuy nhiên mãi đến năm 2022 Sconnect mới phát hiện các hành vi vi phạm này do các thẻ khóa này không hiển thị công khai với người xem video như các video tag thông thường được sử dụng trong phần mô tả video trên YouTube. Thay vào đó, các từ khóa này được chủ sở hữu kênh thiết lập khi đăng tải video và thông thường chỉ chủ sở hữu kênh mới biết các từ khóa nào được sử dụng.

    Còn với những người không phải chủ sở hữu kênh, chỉ có thể phát hiện việc sử dụng các video tag này thông qua các phần mềm kỹ thuật chuyên dụng. Và chính người xem thông thường là trẻ em và phụ huynh cũng đang không biết các quyết định của mình bị dẫn dắt bởi hành vi sử dụng nhãn hiệu Wolfoo trái pháp luật vô cùng tinh vi này.

    Công ty của Việt Nam cho rằng, so sánh sản phẩm của EO và Sconnect có thể nhận thấy, các sản phẩm mà EO gắn từ khóa “Wolfoo” là các phim hoạt hình về Peppa Pig và sản phẩm thuộc phạm vi bảo hộ là phim hoạt hình Wolfoo đã được Sconnect đăng ký bản quyền. Phía EO cũng đã từng cung cấp lời khai nhân chứng của Yannick Ferrero trong vụ kiện tại Vương Quốc Anh giữa Sconnect và EO, cũng đã thừa nhận việc nhiều người xem thể hiện ý kiến cho rằng phim hoạt hình Wolfoo là sản phẩm làm lại của phim hoạt hình Peppa Pig hoặc có cùng nguồn gốc là do EO sản xuất ra.

    “Như vậy, thứ nhất, việc các nguyên đơn thêm trực tiếp các từ khóa Wolfoo vào phần video tag là hành vi sử dụng nhãn hiệu trùng khớp với nhãn hiệu thuộc sở hữu của Sconnect được bảo hộ. Mặc dù các video tag này không hiển thị công khai tuy nhiên vẫn đem đến hệ quả tương tự như các video tag được sử dụng công khai trong phần mô tả của video, thậm chí cho thấy rõ sự hiểu biết và cách thức vi phạm nhãn hiệu vô cùng tinh vi của các bị đơn. Thứ hai, các sản phẩm mang nhãn hiệu của nguyên đơn và các sản phẩm của bị đơn sử dụng trái phép nhãn hiệu Wolfoo đều có sự tương đồng về bản chất cùng làm phim hoạt hình trẻ em và cùng nhóm đối tượng khán giả”, đơn kiện gửi Toà án Nhân dân thành phố Hà Nội của Sconnect khẳng định.

    Do vậy, trong đơn khởi kiện và các tài liệu gửi tới Toà án Nhân dân TP Hà Nội, Sconnect tố cáo EO sử dụng trái phép nhãn hiệu Wolfoo trong các video Peppa Pig, đồng thời đề nghị toà xem xét phán quyết buộc EO phải chấm dứt các hành vi vi phạm nhãn hiệu và đăng công khai xin lỗi Sconnect trên 3 tờ báo quốc tế.

    Trước khi đâm đơn khởi kiện và các tài liệu gửi tới Toà án Nhân dân TP Hà Nội, cuối tháng 3/2022, Sconnect cũng đã nộp đơn lên Ủy ban Cạnh tranh Quốc gia Việt Nam để khiếu nại về các hành vi cạnh tranh không lành mạnh của EO (vi phạm khoản 3, và khoản 4 Điều 45 Luật Cạnh tranh). Cụ thể, EO đã có hành vi gửi các thông tin không đúng sự thật làm hạ uy tín, danh dự của Sconnect và bộ nhân vật hoạt hình Wolfoo. Đồng thời EO còn dùng nhiều thủ đoạn gây rối làm gián đoạn và tạm ngừng hoạt động kinh doanh của Sconnect trên môi trường số, gây thiệt hại đáng kể cho Sconnect về kinh tế. Theo tính toán, hành vi của EO gây thiệt hại cho Sconnect lên tới 300.000 USD.

    “Cha đẻ” của Peppa Pig bị thua kiện ở Nga

    Theo thông tin từ Sconnect, EO chính là doanh nghiệp đã châm ngòi cho vụ tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ giữa Wolfoo và Peppa Pig và phải nhận thất bại thảm hại tại Nga

    Cụ thể, ngày 11/1/2022, EO nộp đơn khởi kiện tới tòa án Moscow để cáo buộc bộ nhân vật Wolfoo là sản phẩm làm lại của bộ nhân vật Peppa Pig. Sconnect vi phạm bản quyền tạo tác phẩm phái sinh và đăng tải trái phép lên các trang mạng điện tử.

    Trong tiến trình tham gia quá trình tố tụng tại Nga, Sconnect đã đưa ra các chứng cứ và tài liệu hợp pháp chứng minh quyền sở hữu trí tuệ đối với sản phẩm bộ nhân vật và phim hoạt hình Wolfoo. Bao gồm: Các chứng nhận về quyền sở hữu bộ nhân vật Wolfoo của Sconnect phù hợp với pháp luật quốc tế; các ý kiến đánh giá độc lập của chuyên gia nghệ thuật, văn học của Nga về phim hoạt hình Wolfoo và Peppa Pig.

    Vào tháng 7/2022, các chuyên gia nghệ thuật, văn học Nga đã kết luận rằng: Tài liệu khởi kiện và các ý kiến chuyên gia mà EO cung cấp trước đó cho tòa án là vi phạm Luật chuyên gia của Nga vì các chuyên gia này không đủ năng lực đánh giá; nội dung đánh giá vượt ngoài thẩm quyền của chuyên gia của phía EO. Đồng thời các chuyên gia nghệ thuật, văn học của Nga cũng khẳng định: “bộ nhân vật Wolfoo không phải là làm lại của bộ nhân vật Peppa Pig”.

    Dựa trên đánh giá khách quan của các chuyên gia văn học, nghệ thuật Nga, ngày 7/7/2022 phía EO đã rút toàn bộ yêu cầu khởi kiện. Cùng ngày Tòa án Moscow đã ra quyết định chấp nhận đơn rút yêu cầu khởi kiện của EO và quyết định chấm dứt vụ kiện. Tòa án Moscow cũng ra phán quyết: “buộc EO không còn quyền khiếu nại, khiếu kiện về nội dung bộ nhân vật Wolfoo là làm lại bộ nhân vật Peppa Pig”.

    Vụ khiếu kiện của EO tại toà án Moscow chính thức khép lại và thất bại thuộc về EO. Sau đó, tháng 8/2022 Sconnect đã khởi kiện ngược lại EO tại tòa án Moscow yêu cầu bồi thường thiệt hại phát sinh mà EO gây ra, vụ kiện này đang trong tiến trình giải quyết.

    Cũng liên quan đến vụ tranh chấp này, EO còn nộp đơn khởi kiện Sconnect ra Tòa án cấp cao Vương quốc Anh từ tháng 2/2022, song đến nay vẫn chưa được toà án thụ lý. Do EO nộp đơn khởi kiện là chưa thành công, nên đơn khởi kiện tại toà án Anh chưa có giá trị pháp lý. Tuy nhiên, phía EO vẫn sử dụng để đánh bản quyền các video Wolfoo và phía YouTube vẫn chấp nhận, dẫn đến gây thiệt hại kinh tế đáng kể cho Sconnect.

    Theo VnEconomy

  • Một người đàn ông không thể dừng đánh rắm sau khi ăn món thịt nguội vào 5 năm trước, mới đây anh đã quyết định kiện cửa hàng đã bán món thịt nguội cho mình. Vụ kiện lên tới 200,000 bảng.

    Anh Tyrone Prades, 46 tuổi, đã mua một lát thịt nguội cuộn tại một khu chợ Giáng sinh ở Birmingham cùng với vợ và các con. Sau đó anh bị đau bụng, sốt, nôn mửa và tiêu chảy chỉ trong vài giờ sau khi ăn.

    Sự việc xảy ra vào tháng 12/2017. Anh phải nằm viện suốt 5 tuần và được chẩn đoán ngộ độc khuẩn salmonella. Nhưng sự việc chưa kết thúc ở đó. 

    kien tung ki la 1 

    Anh Prades thường xuyên bị đầy hơi ngoài kiểm soát, tình trạng này khiến anh thức giấc nửa đêm vì khó chịu, và làm anh xấu mặt trước mọi người. 

    Luật sư của anh, Robert Parkin, cho biết nhiều tháng sau khi đã xuất viện, bụng anh Prades vẫn thường xuyên phát ra những âm thanh cồn cào kì lạ.

    Luật sư nói: ''Nguyên đơn thường xuyên phải chịu chứng đầy hơi, khiến anh ấy ''xì hơi'' vô tội vạ nơi đông người. Triệu chứng này còn gây mệt mỏi và thay đổi chức năng đường ruột, khiến bụng anh ấy thường xuyên phát ra âm thanh nhộn nhạo và lúc nào cũng đầy hơi. Dạ dày anh ấy kêu gào thảm thiết đến nỗi anh thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm. Triệu chứng này đã khiến cuộc đời anh ấy thay đổi theo hướng bi kịch''.

    Công ty Frankfurt Christmas Market Ltd phủ nhận việc đã bán cho anh Prades lát thịt nguội bị nhiễm khuẩn salmonella. 

    Vụ kiện này tập trung vào việc anh Prades bị đầy hơi có phải do vi khuẩn salmonella gây ra hay không. Một số thực khách khác cũng bị ngộ độc sau khi mua đồ ăn ở cửa hàng này. 

    Luật sư của Công ty Frankfurt Christmas Market Ltd, Philip Davy, thừa nhận Cơ quan Sức khỏe Môi trường đã phát hiện có vi khuẩn e.coli trên một con dao, nhưng không có khuẩn salmonella.

    Luật sư Philip Davy nói rằng anh Prades không nói mình bị nhiễm e.coli, do đó anh phải chứng minh được mình thực sự bị nhiễm salmonella.

    Luật sự Robert Parkin thì nói quầy hàng đã bị đóng cửa và được dọn vệ sinh sạch sẽ sau khi Cơ quan Sức khỏe Công cộng Anh tới điều tra. Anh Prades (thường trú tại Chippenham, Wiltshire) kiện Frankfurt Christmas Market Ltd ít nhất £200,000.

    Công ty này đã phủ nhận mọi cáo buộc. Phiên tòa vẫn đang tiếp tục.

    Viethome (theo DailyMail)

  • trieu phu anh di kien 1

    Đưa người bạn thân là nhân viên quét dọn đường phố khoản tiền lớn để dàn xếp ly hôn và trả tiền thế chấp nhà từ 10 năm trước, triệu phú người Anh hiện kiện đòi được trả lại.

    John Rankin Cornforth trở thành "bạn nhậu" với Simon Denyer, một người quét dọn đường phố của chính quyền địa phương, sau khi quen ông tại bữa tiệc Tất niên.

    Năm 2012, Cornforth đưa cho người bạn nghèo khó 76,300 USD để trang trải chi phí cho cuộc ly hôn "nặng nề" với vợ cũ. Năm 2014, triệu phú này tiếp tục đưa Denyer 125,000 USD để ông trả hết khoản tiền thế chấp căn hộ đang sống.

    Tuy nhiên, triệu phú 62 tuổi này hiện lại kiện người bạn cũ, đòi trả lại tất cả "khoản tiền khổng lồ" trên. Trong khi đó, ông Denyer - người được Hội đồng quận Guildford thuê làm nhân viên quét dọn đường phố - đang chống lại vụ kiện, khẳng định phần lớn khoản 200,000 bảng này là "món quà" mà người bạn giàu có tặng cho mình.

    Chris Howitt, luật sư đại diện của Denyer, nói với Tòa án rằng hai người đàn ông gặp nhau lần đầu trong bữa tiệc từ năm 1979 và trở thành "bạn tốt, bạn nhậu" của nhau. Cả hai đều xuất thân từ gia đình khá giả, do Denyer là con trai của cựu Thị trưởng Elmbridge, trong khi bố của Cornforth "là người giàu có, luôn ủng hộ ông một cách hào phóng suốt cuộc đời".

    trieu phu anh di kien 1
    Triệu phú John Rankin Cornforth. Ảnh: Champion News

    Tuy nhiên, vận may của họ đi theo hai hướng đối lập vào năm 2012. Trong khi Cornforth thừa kế hàng triệu bảng tiền mặt và cổ phần từ cha mình sau khi ông qua đời, Denyer lại trở thành người quét dọn và đối mặt cuộc ly hôn "vô cùng gay gắt và khó chịu" từ vợ mình - bà Tracy.

    Denyer thừa nhận khoản tiền hơn 76.000 bảng mà Cornforth đưa cho để dàn xếp vụ ly hôn là tiền vay và cần được trả lại. Tuy nhiên, ông khẳng định số tiền thế chấp căn hộ là "món quà" từ người bạn thân. Ông cũng cho biết không hề phải trả lãi cho những khoản vay đã thực hiện từ gần 10 năm trước.

    Trong khi đó, Cornforth khăng khăng toàn bộ số tiền ông đưa cho bạn là tiền cho vay, vì thế hiện ông yêu cầu được trả lại. Triệu phú này nói với thẩm phán Stephen Hellman rằng số tiền 200.000 bảng "không phải khoản lớn", nhưng ông đã tin Denyer sẽ trả lại mình.

    trieu phu anh di kien 1
    Denyer, người hiện bị bạn kiện đòi lại số tiền từ mười năm trước. Ảnh: Champion News

    "Với ông Denyer, một nhân viên quét dọn đường phố, đây là khoản tiền khổng lồ", luật sư biện hộ của ông nói, cho biết ông Cornforth chắc chắn biết Denyer sẽ khó có thể trả lại nó. "Điều kiện tài chính của ông ấy hiện tồi tệ. Chẳng phải đây là món quà sao, chẳng phải ông ấy là bạn ông sao?".

    "Không", ông Cornforth đáp.

    David Brounger, luật sư đại diện của Cornforth, giải thích tại tòa rằng hai người đàn ông đã thống nhất rằng toàn bộ số tiền này là cho vay và có thể được trả lại trong khoảng 10 năm, do Denyer từng hy vọng đến lúc đó, ông sẽ được thừa kế một khoản lớn.

    Tuy nhiên, luật sư Howitt cho hay Cornforth "không có giấy tờ ghi nhận" hay bằng chứng để chứng minh 200.000 bảng trên là tiền cho vay, ngoại trừ số tiền được nhắc đến trong giấy tờ ly hôn. Phiên tòa xét xử vụ kiện vẫn đang tiếp diễn.

    Ngôi Sao (theo Mirror)

  • Hai cửa hàng bán cá Tooting đã giải quyết được tranh chấp khi một tiệm đóng cửa và hoạt động trở lại nhưng chuyển qua bán hành lý và phụ kiện.

    Fish World và Fish Universe khá nổi tiếng ở Tooting vì vẻ ngoài gần như giống hệt nhau. Hai cửa hàng thuộc sở hữu của hai người khác nhau, và sự trùng hợp đã dẫn đến cuộc chiến giành khách hàng gay gắt.

    Ông Khan - 63 tuổi, quản lý của Albarakah Good, trước đây là Fish World, nói: "Chúng tôi đã ngồi lại với tư cách là hai cửa hàng kinh doanh và bây giờ chúng tôi giống như một gia đình. Tôi từng kinh doanh một cửa hàng ở Stretham trước đó. Ngay khi tôi đến đây, tôi biết sự đối đầu không thể tiếp diễn. Chúng tôi quyết định đổi sang bất cứ thứ gì khác ngoài cá và chọn hành lý. Công việc kinh doanh diễn ra tốt đẹp và chúng tôi có quan hệ tốt hơn nhiều với Fish Universe. Chúng tôi đã ký hợp đồng thuê cửa hàng và vì vậy sẽ kinh doanh ở đây trong một thời gian dài. Chúng tôi không thể chấp nhận tình trạng gây chiến với những người hàng xóm như ban đầu".

    17fish1Hai cửa hàng từng là đối thủ cạnh tranh

    Diễn biến mới nhất trong mối thù khốc liệt giữa hai cửa hàng là Fish Universe - cửa hàng có mặt tiền màu xanh và trắng, chiến thắng khi vẫn giữ được ngành nghề kinh doanh.

    Fish Universe - đã hoạt động ở Tooting được hai thập kỷ, không mấy vui vẻ khi cửa hàng thịt và cá lân cận đổi tên thành Fish World vào tháng 10 năm ngoái.

    Sau một thời gian dài cáo buộc Fish World sao chép cách kinh doanh và đồng phục của mình, khiến mặt tiền hai cửa hàng gần như không thể phân biệt được, Fish Universe đã giữ được thương hiệu trong khi đối thủ chuyển sang bán hành lý.

    Các chủ sở hữu của Fish Universe thậm chí đã gửi lời chúc tốt đẹp đến những người từng là đối thủ không đội trời chung khi cửa hàng túi xách đi vào hoạt động.

    Rafa Kashefi - 34 tuổi, quản lý của Fish Universe, nói: "Họ nhận ra không thể tiếp tục việc bán cá nên đã đổi ngành nghề kinh doanh. Việc bán cá của họ không thành công. Đây không phải là vấn đề cá nhân, nhưng chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để xây dựng thương hiệu, vì vậy chúng tôi hơi khó chịu khi có một cửa hàng cá khác bên cạnh. Tôi biết ơn họ vì đã thay đổi ngành nghề và hy vọng công việc kinh doanh mới của họ sẽ thành công tốt đẹp”.

    Một cư dân Tooting, 24 tuổi, sống không xa hai cửa hàng cá, nói: "Hai cửa hàng trông giống nhau đến mức tôi nghĩ chúng từ cùng một doanh nghiệp”.

    Một cư dân khác chia sẻ: "Chỉ cần đi ngang qua, bạn có thể thấy Fish Universe đã thu hút thêm rất nhiều khách hàng".

    17fish1Hiện một cơ sở đã chuyển sang bán túi sách

    Khi Fish World khai trương vào tháng 10 năm ngoái, đồng phục của hai cửa hàng thậm chí còn rất giống nhau, khiến Fish Universe không còn lựa chọn nào khác ngoài đổi trang phục sang màu đỏ, thay vì màu xanh ban đầu.

    Ông Kashefi chia sẻ về cuộc chiến thương hiệu: “Chúng tôi có khoảng 60 cuộc gọi từ khách hàng hỏi chuyện gì đang xảy ra. Mỗi ngày, khách hàng đều hỏi câu tương tự. Cạnh đó từng là một cửa hàng bán thịt cho đến khi họ quyết định muốn bán cá. Đây là công việc kinh doanh gia đình. Anh họ tôi mở cửa hàng đầu tiên cách đây 20 năm ở Walthamstow - chi nhánh tiếp theo ở Fulham và sau đó là Toothing. Hiện chúng tôi có các chi nhánh khác ở Sutton, Camden, Croydon, Penge và Hounslow''.

    ''Chúng tôi phải thay đổi tất cả đồng phục của nhân viên sang màu đỏ. Chúng tôi có các chi nhánh khác trên khắp London - trước đó họ vẫn sử dụng đồng phục màu xanh lam. Khách hàng hỏi liệu cửa hàng kế bên có phải là thành viên của chúng tôi không vì họ mặc đồng phục cũ của chúng tôi và mọi thứ đều quá giống nhau. Chúng tôi bán hàng rẻ hơn họ, 10 con cá vược với giá 10 bảng nhưng họ chỉ bán 7 con cá với giá tương đương. Chúng tôi yêu công việc kinh doanh và có những khách hàng tuyệt vời. Khi mới kinh doanh, xung quanh không có nhiều cửa hàng cá".

    17fish1Bên trong Fish Universe

    "Năm 2015, chúng tôi cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh từ một doanh nghiệp nhưng họ đóng cửa sáu tháng sau đó. Cửa hàng của họ không nằm cạnh chúng tôi. Có người phàn nàn với hội đồng vì chỗ đó thật hôi thối. Nhưng lần này khác. Thông báo bên ngoài giúp chúng tôi. Rất nhiều người đã đọc và đăng nó lên mạng xã hội”.

    Fish Universe sử dụng một tuyên bố từ chối trách nhiệm bên ngoài cửa hàng, với nội dung: "Fish Universe không liên kết với Fish World và không quảng bá, xác nhận hay hỗ trợ cửa hàng này. Trong mọi trường hợp, chúng tôi không chịu trách nhiệm đối với thiệt hại trực tiếp hoặc gián tiếp, do hậu quả hoặc ngẫu nhiên hoặc sự cố phát sinh từ việc sử dụng dịch vụ hoặc sản phẩm của Fish World".

    "Chúng tôi là cửa hàng bán cá có trình độ cao, và rất đam mê về cá và môi trường. Fish Universe khai trương vào tháng 12 năm 2014 với tham vọng mang đến những con cá tươi ngon và chất lượng nhất cho khách hàng. Chúng tôi luôn trung thực với các giá trị cốt lõi, cung cấp từng sản phẩm với chất lượng tốt nhất, tươi nhất. Fish Universe không chịu trách nhiệm về bất kỳ tổn thất phát sinh từ việc sử dụng sản phẩm hoặc dịch vụ của Fish World. Chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm về tính chính xác của bất kỳ thông tin hay lời khuyên được cung cấp bởi Fish World”.

    17fish1Bên trong cửa hàng mới của Fish World 

    Fish World gây tranh cãi khi cương quyết cho rằng họ không làm gì sai. Một nhân viên tại cửa hàng nói: "Chúng tôi là một doanh nghiệp khác với một chủ nhà khác. Chúng tôi có các nhà cung cấp khác nhau và rất nhiều cá của chúng tôi là cá Jamaica và châu Phi vì khách hàng thích loại cá đó. Cách bố trí của chúng tôi khác nhau và chúng tôi đang cố gắng làm điều gì đó mới và khác biệt. Họ nghĩ chúng tôi đang sao chép nhưng sự thật không phải vậy Chúng tôi không làm điều gì bất hợp pháp”.

    Nhân viên cho biết màu xanh lam của cửa hàng là đặc trưng của hầu hết các cửa hàng cá - thường là màu xanh lam hoặc màu vàng - vì chúng phù hợp với nước biển. Họ cũng chỉ ra những điểm khác biệt giữa các cửa hàng, bao gồm cách bài trí và nhà cung cấp.

    Viethome (Theo My London)

  • Cô con gái “tàn nhẫn và ham vật chất” thao túng cha mình để giành khối tài sản trị giá 100 triệu bảng đã bị xử thua tại tòa.

    Louise Reeves, 35 tuổi, tranh chấp cùng anh trai Bill Reeves tại tòa án khi người cha giàu có của họ là ông Kevin qua đời vào năm 2019, để lại cho con gái phần lớn tài sản.

    Ông Kevin đã có ý định để lại cho Bill - 47 tuổi, khoảng 27 triệu bảng. Tuy nhiên, di chúc cuối cùng của ông Kevien vào năm 2014 chỉ để lại cho con trai một bộ sưu tập tài sản trị giá khoảng 200,000 bảng.

    Vào tháng trước, thẩm phán Tòa án Tối cao Michael Green đã phán quyết bản di chúc không hợp lệ, vì Louise không thể chứng minh Kevin “biết và chấp thuận” bản di chúc. Thẩm phán nhận thấy Louise “rất ham vật chất” có lẽ đã “làm giả” di chúc.

    Hai anh em mỗi người được trao 27 triệu bảng, phần còn lại thuộc về em gái cùng cha khác mẹ Lisa Murray và các thành viên khác trong gia đình.

    14louiseLouise Reeves và anh trai Kevin

    Tuần này, thẩm phán đã ra lệnh cho Louise chi trả hầu hết các hóa đơn trong cuộc chiến pháp lý gay gắt, khi mỗi bên buộc tội những người còn lại nói dối trước tòa.

    Ngoài án phí 1 triệu bảng của chính mình, Louise cũng phải trả 70% chi phí pháp lý của Bill - số tiền này cũng có khả năng lên đến hơn 1 triệu bảng.

    Mặc dù Bill không cáo buộc hành vi gian lận, nhưng phán quyết chống lại Louise cho thấy cô này đã “làm ra một vụ lừa đảo với cha mình bằng cách bắt ông thực hiện di chúc năm 2014 mà không biết các điều khoản”, luật sư của Bill, Constance McDonnell cho biết.

    Ông Kevin Reeves đã gây dựng được khối tài sản lớn bất chấp khởi đầu khiêm tốn. Lúc nhỏ, ông bị bỏ lại tại một tu viện và bỏ học khi mới 12 tuổi.

    Ông có bốn người con, nhưng di chúc cuối cùng lại để lại 80% gia sản cho con gái Louise. Phần còn lại là của Lisa. Cái chết của ông làm dấy lên “mối thù cay đắng” khi con trai thứ hai là Bill tuyên bố Louise đã thao túng cha của họ để thay đổi di chúc và gần như loại mình ra khỏi di chúc.

    Bill tuyên bố rằng Louise “thích tiền”, ham vật chất và đã dàn dựng bảng di chúc “khó hiểu” của cha họ. Bill nói với tòa án mình và người cha quá cố có một mối quan hệ tuyệt vời, thậm chí anh còn đề nghị hiến tặng một lá phổi khi ông bị ốm.

    Thẩm phán Michael Green bác bỏ cáo buộc Louise đã bắt nạt cha mình, nhưng nói rằng cô đã “che mắt” ông Kevin khi không để ông biết nội dung di chúc:  "Tôi tin rằng cô ấy chấp nhận rủi ro bị cha phát hiện, bởi vì số tiền quá lớn, và cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm”.

    Bài liên quan: Anh em kéo nhau ra tòa vì tranh giành 100 triệu bảng tiền thừa kế

    Viethome (Theo Metro)

  • Một người đàn ông đã để ma-nơ-canh “nhìn chằm chằm” vào những người hàng xóm của mình sau khi bị cáo buộc đang xâm phạm quyền riêng tư của họ.

    6manAnh Simon đã đặt hình nộm cạnh cửa chớp khi bị phàn nàn

    Simon Cook đã nộp đơn xin phép quy hoạch xây dựng phần mở rộng mái nhà với cửa sổ mái và cửa sổ Velux ở cả hai bên vào năm 2019.

    Quận Wandsworth ở London đã phê duyệt đơn vào tháng 2 năm 2020. Tuy nhiên, hội đồng cho biết một trong những cửa sổ của phòng ngủ nên có kính che khuất - để bảo vệ sự riêng tư của hàng xóm.

    Các quan chức quy hoạch của hội đồng không coi đây là yêu cầu cần thiết đối với cửa sổ Velux vì nó “hướng lên bầu trời”. Tuy nhiên, những người hàng xóm của Simon, Rosie và Christopher Taylor-Davies, khẳng định cửa sổ “nhìn thẳng ra giường của họ”.

    Họ cho biết họ phải “sống trong bóng tối” với màn đóng kín cửa để tránh bị “dòm ngó”. Cặp vợ chồng đã sống ở Richmond Park trong 27 năm. Họ cho biết cửa sổ của Simon thậm chí có thể nhìn vào phòng tắm.

    Hai vợ chồng tin rằng cửa sổ có góc nhìn xâm phạm phòng ngủ của họ. Lý do anh chị Davies đưa ra là ngôi nhà trị giá 1.5 triệu bảng của Simon nằm trên một con dốc, khiến nó cao hơn so với ngôi nhà của hai người.

    Simon sau đó đã “đổ thêm dầu vào lửa” bằng cách đặt một hình nộm tóc vàng vào cửa sổ để khiến cặp đôi cảm thấy luôn bị nhòm ngó. Hai vợ chồng đã yêu cầu tòa án ra lệnh cho Simon đóng cửa sổ mới.

    6manHình ảnh do anh chị Davies cung cấp

    Luật sư của họ nói: "Việc nhà riêng bị nhìn vào và quyền riêng tư bị xâm phạm do đặc điểm cửa sổ Velux khiến họ rất đau khổ. Không có lý do chính đáng để cửa sổ Velux có kính trong suốt hoặc có thể mở được vì có một cửa sổ khác rất gần ở bức tường đối diện. Thứ duy nhất mà cửa sổ Velux nhìn ra là tầng trên cùng của ngôi nhà của bên nguyên”.

    Thẩm phán Lang đã phán quyết Simon không vi phạm bất kỳ luật nào vì cửa sổ của anh đã được phê duyệt theo quyết định bản hoạch. Tuy nhiên, bà Lang nhận định việc để ma-nơ-canh chứng tỏ Simon “không coi trọng lo ngại về quyền riêng tư của hàng xóm”.

    Anh Daives nói: "Chúng tôi đã sống ở đây hơn 20 năm, nhưng có thể phải chuyển đi vì chuyện này. Chúng tôi không thể đi tắm hoặc mặc quần áo mà không bị nhìn thấy”.

    Viethome (Theo Metro)

  • kiem toan kpmg bi kien 2

    Ngày nay, chuyện các công ty kiểm toán lớn bị kiện không còn quá xa lạ. Gần đây nhất, KPMG chi nhánh Anh đối diện với vụ kiện trị giá 1,3 tỷ bảng Anh do liên quan đến vụ phá sản của tập đoàn Carillion - hãng xây dựng từng lớn thứ 2 tại Anh.

    Ngày 15/01/2018, tập đoàn Carillion, một trong những công ty xây dựng và quản lý nhà xưởng lớn nhất của Anh, tuyên bố phá sản do không có khả năng thanh toán các khoản công nợ lên tới 2 tỷ bảng Anh.

    Trước khi tuyên bố vỡ nợ, Carillion là hãng xây dựng lớn thứ 2 tại Anh, có 19.000 nhân viên tại Anh, chiếm gần 50% tổng lực lượng lao động. Anh cũng chiếm khoảng 3/4 doanh thu của công ty này. Đây cũng là một trong những nhà cung cấp cho các dịch vụ công cộng lớn thứ 2 tại Anh.

    Carillion nằm trong nhóm công ty có hợp đồng xây dựng một phần đường sắt cao tốc HS2 khi đó, đồng thời là nhà cung cấp dịch vụ bảo trì lớn thứ hai của tuyến đường sắt Network Rail.

    Công ty này cũng có hợp đồng bảo trì cho 50.000 căn nhà của Bộ Quốc phòng, quản lý gần 900 trường học, đường cao tốc và nhà tù tại Anh. Sự việc Carrilion tuyên bố phá sản khi đó đã khiến 3.000 người mất việc làm và gây ra tình trạng hỗn loạn đối với 450 dự án công. Sự sụp đổ của Carillion với khoản nợ 7 tỷ bảng Anh đã trở thành một trong những vụ bê bối kiểm toán lớn nhất trong những năm gần đây.

    kiem toan kpmg bi kien 2
    Trước khi tuyên bố phá sản vào đầu năm 2018, Carillion từng là hãng xây dựng lớn thứ hai tại Anh.

    Liên quan đến vụ bê bối này, mới đây KPMG chi nhánh Vương quốc Anh phải đối diện với vụ kiện trị giá 1,3 tỷ bảng Anh (1,55 tỷ euro) bởi các quản tài viên của Carillion, khi bị cho rằng kiểm toán viên đã bỏ sót "red flag" (dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm tiềm tàng có thể xảy ra) rằng các tài khoản của bên thuê ngoài ở Anh đã bị khai man và tập đoàn này đã vỡ nợ hơn hai năm trước khi nó sụp đổ.

    Các quản tài viên – những người quản lí tài sản, giám sát hoạt động kinh doanh, thanh lí tài sản của doanh nghiệp mất khả năng thanh toán, cáo buộc Carillion có thể đã tránh được sự suy giảm 1,1 tỷ bảng Anh tiền mặt từ tháng 12 năm 2016 đến khi sụp đổ vào tháng 1 năm 2018 nếu KPMG xác định rằng người thuê ngoài đã vỡ nợ ngay từ giai đoạn đầu.

    Các quản tài viên cáo buộc rằng KPMG đã không giữ được độc lập với ban quản lý của Carillion và một trong những kiểm toán viên của công ty đã "nhiều lần chấp nhận sự hiếu khách từ ban lãnh đạo Carillion và ban quản lý cấp cao của công ty và không tôn trọng ranh giới thích hợp của mối quan hệ kiểm toán viên-khách hàng".

    KPMG cũng giúp ban lãnh đạo đưa ra số liệu "qua mặt" ủy ban kiểm toán và đưa ra ý kiến ​​kiểm toán đối với Carillion Construction Limited cho năm 2016, theo tuyên bố. Tài sản ròng của Carillion "đã bị phóng đại hàng trăm triệu bảng Anh" và tập đoàn đã "vỡ nợ trên bảng cân đối kế toán" vào cuối năm 2016.

    Theo cáo buộc, các tài khoản đã không hạch toán đúng lợi thế thương mại hoặc doanh thu và chi phí theo hợp đồng xây dựng dài hạn.

    "Bất kỳ kiểm toán viên có năng lực hợp lý nào cũng sẽ phát hiện và báo cáo những sai sót này và những khiếm khuyết về thuyết minh liên quan," theo tuyên bố.

    KPMG cũng không phát hiện ra rằng các sai sót "dường như là kết quả của việc cố tình thao túng" các tài khoản của hai giám đốc Carillion, quản tài viên cáo buộc.

    Theo các quản tài viên, "bức tranh trình bày trong báo cáo tài chính là các công ty có lãi, với tài sản ròng đáng kể". Nhưng trên thực tế, tình hình tài chính của Carillion "không giống với kết quả đã báo cáo và báo cáo tài chính bị sai lệch nghiêm trọng".

    Trong một tuyên bố trước đó, KPMG cho rằng "chúng tôi tin rằng khiếu nại này là không có cơ sở và chúng tôi sẽ kiên quyết bảo vệ vụ việc. Trách nhiệm cho sự thất bại của Carillion hoàn toàn thuộc về hội đồng quản trị và ban giám đốc của công ty, những người đã đặt ra chiến lược và điều hành hoạt động kinh doanh".

    Tuy nhiên, tháng Giêng vừa qua, Jon Holt, Giám đốc điều hành của KPMG chi nhánh tại Anh đã chính thức xin lỗi, thừa nhận công ty đã đánh lừa cơ quan quản lý kế toán của Vương quốc Anh trong cuộc thanh tra việc kiểm toán các tài khoản năm 2016 của Carillion. Các thành viên của nhóm kiểm toán Carillion của KPMG đã phủ nhận hành vi sai trái và đổ lỗi cho nhau trong một phiên tòa dự kiến ​​sẽ tiếp tục vào tuần tới.

    Cafebiz (Nguồn: The irish Times)

  • Vụ kiện chưa từng có tiền lệ này đã để lại bài học đắt giá cho những người làm kinh doanh.

    Năm 1976, Peter Maxwell đến công ty sản xuất của mình ở Chino, California (Mỹ) như mọi ngày.

    Ông đang hướng dẫn cho một nhân viên mới cách sử dụng máy móc. Không may thay, trước đó trong lúc sửa máy, vị phó chủ tịch của công ty đã dùng bu lông sai kích thước, khiến phần đầu nhô ra.

    Áo len của Maxwell vướng vào đầu bu lông, khiến ông bị thiết bị cuốn vào trong. Tai nạn này khiến Maxwell bị tổn thương nghiêm trọng. Ông quyết định kiện công ty ra tòa.

    Trớ trêu thay, đây cũng là công ty mà Maxwell sở hữu.

    Hành động này đã dẫn tới vụ kiện thú vị có 1-0-2 trong lịch sử, đồng thời cũng để lại bài học quý giá cho những người làm kinh doanh.

    vu kien cua peter maxwell
    Một bài báo về vụ kiện kỳ lạ của Peter Maxwell

    Giám đốc đi kiện... chính mình

    Peter Maxwell và vợ sở hữu 95% doanh nghiệp, còn một cặp đôi khác sở hữu phần còn lại. Mỗi năm, Maxwell tự trả cho chính mình một khoản lương khiêm tốn trị giá 10.000 USD.

    Thương tật khiến Maxwell không thể làm việc thường xuyên. Vì thế, vợ ông phải đứng ra gánh vác trách nhiệm thay chồng, bên cạnh công việc của chính mình. Dù vừa là giám đốc, vừa sở hữu công ty, Maxwell cũng là nhân viên tại đây. Vì thế, ông có quyền kiện giám đốc của công ty và đòi bồi thường chi phí y tế về việc mất khả năng lao động.

    Đầu tiên, Maxwell tìm đến luật sư của công ty, nêu rõ ý định kiện chính doanh nghiệp của mình. Luật sư cho biết, việc này hoàn toàn khả thi về mặt pháp lý, nhưng người này không thể tư vấn cho Maxwell vì xung đột lợi ích. Do đó, Maxwell đã thuê luật sư bên ngoài để đại diện cho mình trong cuộc chiến chống lại công ty.

    Rốt cuộc, đây đơn giản là vụ kiện giữa nhân viên Maxwell (được đại diện bởi luật sư bên ngoài) và công ty của Maxwell (được đại diện bởi luật sư của công ty).

    Thuê hai luật sư để thương lượng với bản thân

    Khi luật sư riêng của Maxwell đệ đơn kiện, luật sư của công ty đã đề nghị dàn xếp vụ này ở bên ngoài.

    Cả hai người đều nhất trí rằng công ty đã thiếu trách nhiệm gây hậu quả nặng nề và cần đền bù cho Maxwell. Như vậy, Maxwell sẽ phải tự đàm phán tiền bồi thường với chính mình.

    Câu chuyện này khiến nhiều người tưởng tượng đến viễn cảnh hài hước. Maxwell ngồi trong phòng, chờ luật sư hai bên đưa ra con số đền bù.

    Luật sư 1: "Anh có thể rời phòng để tôi trò chuyện riêng với thân chủ của mình không?".

    Luật sư 2 rời đi, để lại luật sư 1 và Maxwell nói chuyện với nhau.

    Vài phút sau:

    Luật sư 2: "Giờ thì anh có thể rời phòng để tôi trò chuyện riêng với thân chủ của mình không?".

    Luật sư 1 rời đi, để lại luật sư 2 và Maxwell nói chuyện với nhau.

    Cảnh này trông thì vô lý, nhưng hoàn toàn hợp pháp. Một luật sư đại diện cho Maxwell với tư cách nhân viên. Luật sư thứ hai đại diện cho công ty và có nghĩa vụ ủy thác cho công ty như một chủ thể độc lập.

    Cuối cùng, các luật sư đã đồng ý với khoản đền bù trị giá 122.500 USD bằng tiền mặt. Tuy nhiên, câu chuyện vẫn chưa dừng tại đây. Tiếp theo là đến phiên các kế toán vào cuộc.

    Một mình đại diện hai bên "chống lại" Sở Thuế vụ

    Công ty của Maxwell coi 122.500 USD như một khoản khấu trừ kinh doanh. Trong đó, Maxwell - với tư cách nhân viên - được giữ lại khoản tiền thanh toán một lần đó mà không phải kê khai trong phần thuế của mình.

    Trên cơ sở thuế, cả công ty và Maxwell đều được hưởng lợi. Tuy nhiên, không may là việc này đã thu hút sự chú ý của Sở Thuế vụ Hoa Kỳ (IRS).

    IRS đã tiến hành điều tra và xác định rằng khoản tiền mà Maxwell nhận được là thu nhập, bởi ông là chủ sở hữu vốn cổ phần của công ty. Vì thế, IRS yêu cầu Maxwell trả 64.185 USD thuế thu nhập cá nhân từ khoản tiền mặt bồi thường. Họ cũng không cho phép coi khoản tiền trên là khấu trừ kinh doanh và phạt công ty này 58.500 USD vì khai báo gian lận.

    Tổng số tiền phạt là 122.658 USD, trong khi số tiền bồi thường là 122.500 USD. Như vậy, thay vì hưởng lợi như ban đầu, Maxwell và công ty của mình lại phải chịu tổn thất không nhỏ.

    Lúc này, Maxwell "nhân viên" và công ty của mình lại hợp tác để phản đối IRS. Cả hai đã nộp kháng cáo đến Tòa án Thuế Hoa Kỳ.

    Năm 1990, gần 15 năm sau tai nạn trên, Tòa án Thuế Hoa Kỳ đã ra phán quyết có lợi cho Maxwell và công ty. Với tư cách nhân viên, Maxwell có quyền nhận được khoản bồi thường mà không phải trả thuế thu nhập cá nhân. Thẩm phán cũng đồng ý coi khoản tiền này là chi phí kinh doanh.

    Quyết định thuê cùng lúc hai luật sư, mỗi người lại có một nhiệm vụ ủy thác riêng, đã giúp Maxwell có lợi trong vụ kiện này. Thay vì tự đền bù cho bản thân, ông đã thuê hai luật sư đại diện cho hai bên khác nhau để cùng dàn xếp thỏa thuận.

    Tòa án Thuế xác nhận rằng Maxwell không dùng vụ kiện này để trốn thuế. Họ tin rằng số tiền hòa giải giữa hai bên là phù hợp với chi phí nằm viện của ông. Vụ kiện kỳ lạ kết thúc, trong đó Maxwell là người được hưởng lợi nhiều nhất.

    Theo Kênh 14

  • Đến nay, đây vẫn được coi là một trong những vụ kiện hấp dẫn nhất trong lịch sử các thương hiệu nước ngọt trên thế giới.

    Trên thế giới, có không ít vụ việc người tiêu dùng đâm đơn kiện nhà sản xuất đồ ăn, đồ uống đóng hộp vì phát hiện dị vật hoặc sinh vật lạ trong sản phẩm. Tuy nhiên, có lẽ nổi tiếng nhất vẫn là vụ kiện giữa Ronald Ball và Pepsi.

    Cụ thể, năm 2009, Ball đệ đơn kiện gã khổng lồ Pepsi sau khi phát hiện một con chuột chết trong chai Moutain Dew mà anh mua từ cây bán hàng tự động. Ball cho biết khi mở chai nước còn "nguyên seal", anh phát hiện một mùi hôi nồng nặc. Hóa ra bên trong là một con chuột chết. Quá bức xúc, anh quyết định kiện và đòi khoản bồi thường từ 50.000 USD đến 75.000 USD.

    kien tung pepsi 1

    Thế nhưng, Ball đã đánh giá thấp Pepsi. Họ sở hữu đội ngũ luật sư tốt nghiệp những trường đại học danh giá nhất nước Mỹ và đã đem lại chiến thắng ngoạn mục cho công ty bằng lập luận không thể xác đáng hơn.

    Có lẽ, khi đâm đơn kiện Pepsi, Ball và luật sư không hề nghĩ đến yếu tố khoa học. Trong thời gian dài, ngay cả axit nhẹ cũng có khả năng ăn mòn. Chuột không có khả năng chống axit và Mountain Dew có độ pH là 3 (có tính axit).

    Luật sư của Pepsi đã dựa vào đây để lập luận rằng không thể phát hiện ra một con chuột còn nguyên hình dạng trong chai nước. Thay vì mất công tranh luận về tiêu chuẩn an toàn sản xuất, luật sư của công ty đã có một nước đi khôn ngoan.

    Thí nghiệm chỉ ra rằng nếu một con chuột nằm trong chai Mountain Dew, chỉ cần từ 4 – 7 ngày sau, nó sẽ bị ăn mòn đến tận xương. Ngoài ra, hệ tiêu hóa và phần đầu của nó cũng sẽ bị mục ruỗng do tác động của axit nên sẽ không thể có hình dạng như khi Ball phát hiện. Trong vòng 30 ngày, toàn bộ con chuột sẽ biến thành một chất giống như thạch.

    Tiếp đến, luật sư của Pepsi đã chứng minh qua hồ sơ sản xuất rằng chai Mountain Dew mà Ball mua được đóng chai từ 15 tháng trước. Và mấu chốt là con chuột mà anh ta tìm thấy chỉ mới khoảng 4 tuần tuổi. Cuối cùng, khám nghiệm tử thi hệ hô hấp của nó cho thấy khi nằm trong chai nước, nó đã chết và từng tiếp xúc với không khí trước đó.

    Tóm lại, trừ khi có phép màu, việc con chuột có mặt trong chai Mountain Dew theo đơn kiện của Ball là hoàn toàn không thể xảy ra. Nhờ sự xuất sắc của nhóm luật sư của Pepsi, vụ kiện đã khép lại với chiến thắng dành cho họ.

    Tuy nhiên, trớ trêu thay, chính sự xuất sắc này lại làm lộ ra một lỗ hổng khủng khiếp trong sản phẩm Mountain Dew. Vụ kiện đã thu hút được rất nhiều sự chú ý không mong muốn của giới truyền thông và người tiêu dùng. Khi sự việc kết thúc, mọi người bắt đầu kháo nhau rằng Mountain Dew dù ngon miệng nhưng lại không có lợi cho sức khỏe vì có thể hòa tan cả một con chuột.

    kien tung pepsi 1
    Sau vụ kiện, không ít người đã tuyên bố tẩy chay Mountain Dew để bảo vệ răng (Ảnh: Internet).

    Để bác bỏ cáo buộc của Ball, Pepsi đưa ra bằng chứng khoa học khẳng định rằng tác dụng ăn mòn của Mountain Dew "vượt trội" so với mọi loại đồ uống khác. Điều này vô tình gợi lên lo lắng trong một bộ phận người tiêu dùng. Một chuyên gia nha khoa cho biết Mountain Dew gây hại cho răng gấp 6 lần so với các loại soda khác, chủ yếu là cho chất phụ gia và tính axit.

    Thậm chí, người ta còn nhắc đến "Mountain Dew Teeth" – hiện tượng khá phổ biến ở một số vùng nông thôn Nam Mỹ. Người dân nơi đây có hàm răng mất thẩm mỹ do chăm sóc răng miệng kém và uống nhiều Mountain Dew. Chính vì vậy, sau vụ kiện giữa Ball và Pepsi, không ít người tiêu dùng đã tuyên bố tẩy chay Mountain Dew để bảo vệ răng.

    Nhiều chuyên gia trong ngành nhận định rằng tuy đem lại chiến thắng cho Pepsi trong vụ kiện nhưng lập luận của nhóm luật sư không khác gì một chiến dịch marketing thất bại. Đến nay, đây vẫn được coi là một trong những vụ kiện hấp dẫn nhất trong lịch sử các thương hiệu nước ngọt trên thế giới.

    Cafef (Nguồn: RD, MD)

  • Chị Donovan đang kiện địa điểm tổ chức đám cưới của mình - một doanh nghiệp từng đạt giải thưởng, và yêu cầu bồi thường 150,000 bảng sau khi trượt chân trên sàn nhảy công nghệ cao và gãy khuỷu tay.

    Cara Donovan - 35 tuổi, tuyên bố rằng nhân viên của Leez Priory đã không ngăn được người tham dự lễ cưới mang đồ uống lên sàn nhựa nhiều lớp có đèn LED, như nhà sản xuất khuyến cáo.

    Chị Donovan cho biết bàn được đặt cạnh sàn để khuyến khích mọi người khiêu vũ và uống rượu trong tiệc cưới của chị với anh Lee Pierson, và khi mọi người làm đổ rượu khiến bề mặt “rất trơn”, nhân viên đã không dọn dẹp.

    17donovanChị Donovan và anh Lee kết hôn hồi tháng 9 năm 2018

    Mặc dù đã trải qua ba cuộc phẫu thuật kể từ khi bị ngã vào tháng 9 năm 2018, chị Donovan vẫn bị đau vĩnh viễn và không thể quay lại với công việc là một giáo viên cho các trẻ đặc biệt.

    Chị đang kiện Country House Weddings - công ty điều hành trang viên Tudor, từng được bình chọn là địa điểm tổ chức tiệc cưới tốt nhất ở Vương quốc Anh. Sàn khiêu vũ được xây dựng trong hầm của dinh thự, giữa 40 mẫu đất công viên tại Great Leighs, gần Chelmsford, Essex.

    Ông Philip Goddard - luật sư của chị Donovoan, nói: “Vào buổi tối, khách sẽ đi trên sàn nhảy - đi lại hoặc khiêu vũ - và cầm theo những ly đồ uống và thỉnh thoảng làm đổ xuống sàn. Sàn nhảy trở nên trơn trượt vì đồ uống rơi vãi". 

    "Ánh sáng dưới sàn khiến những người trên sàn khó có thể nhìn thấy đồ uống vương vãi trên bề mặt. Đến khoảng 10h, nguyên đơn bắt đầu khiêu vũ. Cô ấy trượt chân do đồ uống đổ trên sàn, ngã và gãy xương cánh tay thuận là tay phải”.

    Luật sư cho biết chấn thương đã cản trở khả năng viết, lái xe, sử dụng bàn phím hoặc sử dụng các máy móc yêu cầu hai tay. Phần biện hộ của công ty không có trong các giấy tờ của tòa án và các tuyên bố của chị Donovan vẫn chưa được thẩm phán kiểm tra.

    Viethome (Theo Metro)

  • Điều mà một công ty khổng lồ như Red Bull trót quên là sức mạnh của khách hàng, đặc biệt là trong kỷ nguyên kỹ thuật số, nơi một công ty có thể phá sản chỉ bằng cú nhấp chuột hoặc chia sẻ tin tức của các "Thượng đế".

    Red Bull là một trong những thương hiệu lớn đã sử dụng nhiều chiến dịch marketing khôn khéo để phát triển theo thời gian và trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới như hiện nay.

    Trước đây, mỗi quảng cáo của hãng đều gắn liền với khẩu hiệu "Red Bull gives you wings" (Tạm dịch: Red Bull chắp cánh cho bạn) nhằm mục đích khẳng định một lần nữa hàm lượng năng lượng cao mà thức uống này mang lại.

    Tuy nhiên, năm 2013, hãng đã gặp rắc rối với câu slogan nổi tiếng của mình. Cụ thể, Benjamin Careathers, một người đàn ông Mỹ, tin rằng slogan của Red Bull là không trung thực và kiện công ty với cáo buộc quảng cáo sai sự thật.

    red bull moc canh
    "Red Bull gives you wings" từng là một slogan nổi tiếng của công ty.

    Tất nhiên trên thực tế, Benjamin không ngây thơ đến mức nghĩ rằng anh sẽ mọc thêm cánh sau khi uống Red Bull bởi đây rõ ràng chỉ là một cách ẩn dụ.

    Cáo buộc "quảng cáo sai sự thật" mà Benjamin sử dụng trong vụ kiện là nước tăng lực Red Bull không cung cấp nhiều năng lượng như quảng cáo vì một lon Red Bull 250 ml chứa ít caffeine hơn một tách cà phê. Do đó, theo cách ẩn dụ của quảng cáo, Benjamin không thể "mọc cánh" vì được cung cấp năng lượng vượt trội.

    Đơn kiện của anh ghi: "Quảng cáo và chiến dịch marketing của Red Bull có thể coi là lừa đảo vì gây hiểu lầm cho người xem". Thẩm phán của tòa án đồng ý với quan điểm của Benjamin.

    Red Bull luôn tiếp thị sản phẩm của họ như "nguồn năng lượng vượt trội", hay nói cách khác, thức uống của họ là tốt nhất và hiệu quả nhất (nhưng không nhất thiết phải có giá cả hợp lý nhất). Sự tín nhiệm là từ phía người tiêu dùng nhưng công ty cũng có trách nhiệm quản lý mức độ tin cậy của sản phẩm một cách thích hợp dựa trên mô tả hoặc quảng cáo.

    Ngay cả với những bằng chứng dưới góc độ khoa học, Red Bull vẫn không nhận sai vì họ cho rằng đây chỉ là một khách hàng không hài lòng. Tuy nhiên, đây lại là một trong những sai lầm lớn nhất mà Red Bull mắc phải khi coi nhẹ sức mạnh của người tiêu dùng!

    Điều mà một công ty khổng lồ như Red Bull trót quên là sức mạnh mà khách hàng nắm trong tay, đặc biệt là trong kỷ nguyên kỹ thuật số, nơi một công ty có thể phá sản chỉ bằng một cú nhấp chuột hoặc chia sẻ tin tức của các "Thượng đế".

    Họ vẫn giữ vững quan điểm và tuyên bố rằng không có hoạt động marketing nào của mình là không trung thực. Tháng 8/2013, công ty đưa ra thông báo: "Red Bull sẽ giải quyết vụ kiện một cách hợp lý. Chúng tôi khẳng định chiến lược marketing và việc ghi nhãn luôn trung thực, chính xác. Đồng thời, công ty phủ nhận mọi cáo buộc theo đơn kiện".

    Năm 2015, vụ kiện mới kết thúc. Kết quả là Benjamin nhận 13 triệu USD tiền bồi thường. Có lẽ bài học thấm thía nhất mà không chỉ Red Bull mà nhiều thương hiệu khác rút ra qua sự việc này là số lượng khách hàng hay hành vi sai trái của công ty lớn đến mức nào không quan trọng mà hầu hết trong các vụ việc tương tự, "khách hàng là Thượng đế và họ luôn đúng".

    Điều ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng không phải lúc nào cũng là phân định trắng đen rạch ròi mà là sự giải quyết khôn khéo và cân bằng lợi ích nhất giữa các bên của công ty. Một chuyên gia nhận định nếu xử lý mọi việc theo hướng khác, có lẽ Red Bull đã không tổn thất nhiều đến vậy.

    Red Bull vẫn tin rằng họ đang đi theo con đường phát triển như Coca-Cola. Không thể phủ nhận trong nhiều năm, họ là một trong những thương hiệu nước tăng lực hàng đầu. Mặc dù vậy, thị trường đã xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh với các sản phẩm được người tiêu dùng đón nhận. Hơn nữa, "cái tôi" quá lớn có thể là con dao hai lưỡi khiến thương hiệu gặp phải rắc rối.

  • Trước khi qua đời, Barbara Murphy hứa tặng vợ chồng Moore hai ngôi nhà nếu chăm sóc bà. Nhưng bà lão đã thất hứa.

    Bà Murphy sống tại căn nhà số 68, đường Louisa, Birchgrove, bang New South Wales (Úc). Bà cũng là chủ căn nhà số 66 cho thuê. Cả hai tài sản đều có tầm nhìn ra cảng Sydney, các hòn đảo và trị giá khoảng 12 triệu đôla vào năm 2015.

    Bà Murphy chơi thân với vợ chồng người hàng xóm tên David Moore và Dee Andreasen, ở số nhà 70. Căn nhà của họ được mua từ năm 1999 và được mô tả là "ngôi nhà xấu nhất trong con phố đẹp nhất". Vì thế họ định cải tạo và mở rộng để bán kiếm lời.

    Trước khi chết, bà Murphy thông báo cho vợ chồng anh Moore, rằng bà đang có ý định để lại toàn bộ tài sản cho họ, với điều kiện cặp vợ chồng không mở rộng nhà vì sẽ chắn mất tầm nhìn ra biển của bà và chăm sóc để bà không phải vào viện dưỡng lão. Bà Murphy không có con cái, chỉ còn hai anh chị sống ở vùng cực bắc của New South Wales. Bà rất sợ vào viện dưỡng lão.

    duoc boi thuong nha cua hang xom 1
    Bà Murphy ở nhà 68 đã được vợ chồng ở nhà 70 chăm sóc những năm cuối đời. Ảnh: News.

    Vợ chồng Moore đã đổi ý không sửa nhà theo ý định ban đầu. Họ cũng đã chăm sóc bà Murphy cẩn thận. Bà thường khen ngợi Moore và vợ là "đã rất tốt với mình". "Chúng tôi chắc chắn có thể tìm ra cách cải tạo mà không che tầm nhìn của bà. Nếu bà để lại mọi thứ cho chúng tôi theo ý muốn của bà, chúng tôi rất hạnh phúc với điều đó", Moore chia sẻ lại lời đã nói với bà Murphy, tại phiên tòa mới đây.

    Năm 2014, Moore đưa bà Murphy đến gặp luật sư của bà để lấy một bản di chúc mới và nhận ra người phụ nữ lớn tuổi chỉ để cho mình 25.000 đôla, chứ không phải toàn bộ gia sản như bà nói. Thay vào đó, bà để lại gần như toàn bộ tài sản cho anh chị của bà và nếu bà sống lâu hơn họ, số tiền đó sẽ được đưa đến hai bệnh viện ở Sydney. Bà Murphy mất năm 2015, lúc 83 tuổi, tại căn nhà thân yêu của bà.

    duoc boi thuong nha cua hang xom 1
    Bà Murphy sở hữu hai căn nhà 66 và 68 đường Louisa. Ảnh: News.

    Sau khi bà mất, Moore đã thuê luật sư, đưa vụ án ra tòa. Chị của bà Murphy rất ngạc nhiên khi biết được thừa kế nhiều tài sản như vậy. Bà vốn biết em gái đã nói sẽ chuyển giao hai ngôi nhà cho hàng xóm. Anh trai của bà Murphy cho biết không quan tâm đến tài sản vì không biết nó trị giá bao nhiêu. Khi Moonre đề nghị nhường quyền thừa kế lại cho mình, song anh và chị của bà Murphy đều từ chối.

    Cả hai người đều ngoài 80 và họ đã lần lượt qua đời trong quá trình tố tụng các năm qua. Người hưởng lợi, nếu không phải là người hàng xóm, sẽ là hai bệnh viện ở Sydney. Cuối cùng, trong phiên xử mới đây, tòa án đã quyết định bàn giao lại hai ngôi nhà cho vợ chồng Moore. Hai tài sản hiện có thể trị giá 40 triệu đôla.

    Nguồn: VnExpress