• “Tôi đã sinh 2 đứa bé và đặt bọn chúng trong một thùng bìa cứng", nữ thực tập sinh Việt ở Nhật khai.

    Theo trang NHK đưa tin ngày 20/11, một nữ thực tập sinh Việt Nam ở Nhật Bản đã bị bắt vì tình nghi vứt bỏ thi thể của 2 bé sinh đôi. Cụ thể, nghi phạm là Lê Thị Thùy Linh (21 tuổi) sống tại Taura, thị trấn Ashikita, tỉnh Kumamoto.

    Cảnh sát cho biết, vào ngày 16/11, họ nhận được tin báo từ một bệnh viện ở thành phố Yashiro (thuộc tỉnh Kumamoto) nói rằng họ thấy một một nữ thực tập sinh Việt Nam sau khi sinh con ở bệnh viện đã đặt những đứa trẻ vào một thùng bìa cứng. 

    Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát ngay lập tức tìm đến nhà của Linh để điều tra. Họ tìm thấy hai bé sinh đôi được quấn bằng vải, đặt trong thùng bìa cứng trong phòng Linh. Tuy nhiên, hai đứa trẻ đều đã chết.

    Theo thông tin từ cảnh sát, hai đứa trẻ đã được cắt dây rốn, không có chấn thương nào trên cơ thể. Linh bị cảnh sát áp giải về đồn để tiến hành điều tra vụ việc. 

    Tại đây, Linh thú nhận: “Tôi đã sinh 2 đứa bé và đặt bọn chúng trong một thùng bìa cứng". 

    Được biết, Linh đang làm thực tập sinh tại một công ty nông nghiệp từ tháng 9/2018. Hiện chưa rõ nguyên nhân cái chết của cặp song sinh, cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra vụ việc. 

    Thực tập sinh Việt Nam ở Nhật bị bắt vì sinh con xong rồi chôn sống trong vườn

    "Tôi đã sinh con vào ngày 11/11 ngay tại nhà. Tôi không biết phải làm gì nên đã chôn đứa trẻ đi”, thực tập sinh nói.

    Mặc dù đã trải qua 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau nhưng một số người vẫn nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra không thương tiếc. 

    Mới đây, truyền thông Nhật Bản đưa tin về vụ bỏ rơi trẻ sơ sinh thành phố Higashi Hiroshima và nghi phạm là một nữ thực tập sinh người Việt Nam tên là Sương Thị Bột (26 tuổi). 

    sinh con roi bo con 1
    Hiện trường tìm thấy thi thể đứa trẻ sơ sinh bị nữ thực tập sinh người Việt chôn sống. 

    Theo đó, vào chiều 12/11, cơ quan chức năng nhận được thông tin một người phụ nữ đã chôn sống đứa con mà cô ta sinh ra ở Shiwa Nishi, thị trấn Shiwa ngay trong vườn nhà. Ngay sau đó, cơ quan chức năng đã cử người tới hiện trường điều tra và làm rõ vụ việc.

    Kết quả, vào khoảng 14h30 chiều cùng ngày, cảnh sát tìm thấy thi thể một bé gái sơ sinh được được chôn cất trong vườn. Cơ quan chức năng cho biết, thi thể đứa trẻ được đặt trong bìa cứng và túi ni lông trước khi chôn cất trong vườn nhà. Trên thi thể không có vết thương nào, vẫn còn dây rốn và nhau thai.

    Cảnh sát sau đó nhanh chóng bắt giữ đối tượng Sương Thị Bột để điều tra vụ việc. Tại đồn cảnh sát, Bột khai nhận: “Tôi đã sinh con vào ngày 11/11 ngay tại nhà. Tôi không biết phải làm gì nên đã chôn đứa trẻ đi”.

    Vào ngày 13/11, cảnh sát đã giải phẫu thi thể cháu bé để điều tra nguyên nhân cái chết và thời điểm tử vong. Kết quả cho thấy đứa trẻ tử vong sau vài giờ được sinh ra do bị hạ thân nhiệt. 

    Được biết, Bột thuê nhà riêng và sống cùng một người phụ nữ khác và người này không hề hay biết chuyện cô mang thai. Những người làm việc cùng Bột cũng không biết chuyện cô mang thai.

    Một nhân viên cho biết: “Mọi người đều cảm thấy gần đây Bột béo lên nhưng không ai nghĩ rằng cô ấy đang mang thai. Tại sao cô ấy không nói chuyện này với chúng tôi chứ?”.

    Bạn cùng phòng của Bột cho biết: “Thấy Bột nhợt nhạt, xanh xao, cô đã hỏi xem cô ta có sao không nhưng Bột nói rằng cô không sao, chỉ cảm thấy đói. Cảm thấy điều gì đó không ổn nên tôi đã gặng hỏi và sau đấy Bột thú nhận rằng cô đã sinh con và chôn đứa trẻ trong vườn”. Khi nghe thấy tin này, bạn cùng phòng của Bột ngay lập tức gọi báo cảnh sát.

    Hiện Bột đã bị bắt giữ về tội vứt và tiêu hủy thi thể. Được biết, Bột bắt đầu qua Nhật Bản học và làm việc từ tháng Giêng năm nay. Cô được giao nhiệm vụ thu hoạch rau tại một trang trải của công ty, đi làm 5 ngày/tuần. 

    Nguồn: Saostar

  • Ba cựu thực tập sinh người Việt bị bắt giữ với cáo buộc ăn trộm hàng trăm quả lê do tuyệt vọng vì không còn tiền về nước.

    Ba cựu thực tập sinh người Việt đã bị bắt giữ tại Nhật hôm 2-12 liên quan tới vụ đánh cắp hàng trăm quả lê trị giá khoảng 273.000 yen, tương đương 2.600 USD. Danh tính những người bị bắt giữ không được công bố.

    Báo Asahi Shimbun dẫn thông báo của cảnh sát tỉnh Saitama cho biết những người bị bắt giữ khai rằng họ cần tiền để trả món nợ đã vay mượn để sang Nhật và giờ đây họ tuyệt vọng khi không thể trở về nước do không còn đủ tiền.

    Tổng cộng 742 quả lê đã bị trộm vào tháng 8 và tháng 9 từ một vườn cây ăn quả ở thị trấn Kamikawa, thuộc tỉnh Saitama.

    an trom le 1
    Nhân viên công lực thu thập bằng chứng về vụ trộm lê của ba người Việt tại một căn hộ ở thành phố Isesaki, tỉnh Gunma. Ảnh: ASAHI SHIMBUN

    Cảnh sát Saitama đã lục soát một căn hộ ở thành phố Isesaki, thuộc tỉnh Gunma, vào ngày 2-12 và đã bắt giữ ba người Việt bị tình nghi ở quá hạn visa, vi phạm Luật Kiểm soát Di trú và Tị nạn Nhật Bản.

    Theo các nguồn tin, cảnh sát đã tìm kiếm mối liên hệ giữa khách đến thăm căn hộ nói trên và những cá nhân bỏ rơi xe máy gần nơi những quả lê bị trộm.

    Ngày 4 và 5-9, cảnh sát đã tìm thấy các ba lô đựng 182 quả lê cùng những túi rác mà chính quyền thành phố Isesaki yêu cầu người dân địa phương sử dụng. Chiếc xe bị bỏ rơi có biển số của thành phố Tsukuba, thuộc tỉnh Ibaraki.

    Cảnh sát đã khám xét chiếc xe để tìm bằng chứng và kiểm tra các bài đăng trên mạng xã hội để tìm manh mối. Họ xác định rằng những người thường xuyên lui tới căn hộ ou3 Isesaki đã sử dụng phương tiện này.

    Cảnh sát tỉnh Saitama đã nhận được tin báo về việc trái cây bị mất trộm từ tháng 8. Khoảng 5.500 quả lê trị giá khoảng 1,38 triệu yen đã được báo cáo bị đánh cắp từ Kamikawa và hai thành phố khác.

    Hàng ngàn quả lê và đào cũng được báo cáo là bị đánh cắp từ tỉnh Gunma và Tochigi. Nhiều gia súc, chẳng hạn như heo và gà, cũng đã bị trộm từ các trang trại ở các tỉnh đó.

    Vào tháng 11, một cựu thực tập sinh kỹ thuật 29 tuổi người Việt đã bị bắt và sau đó bị truy tố về tội giết mổ trái phép một con heo tại nhà của anh ta.

    Cảnh sát cũng đã bắt giữ khoảng một chục cựu thực tập sinh kỹ thuật người Việt Nam tại thành phố Ota, thuộc tỉnh Gunma, vì tình nghi họ ở quá hạn visa. Ngôi nhà nơi họ được tìm thấy có liên quan đến vụ trộm gia súc.

    Theo các nguồn tin điều tra, nhiều cựu thực tập sinh đã bị mắc nợ từ 1 triệu yen trở lên do phải trang trải những chi phí cần thiết để đến Nhật. Nhưng nhiều người cuối cùng đã bỏ trốn khỏi nơi làm việc của họ ở Nhật vì điều kiện quá vất vả và những lý do khác.

    Nguồn: Plo

     

  • Trên kênh youtube của mình, nữ Việt Kiều này đã có nhiều phát ngôn chê bai người Việt, quan trọng hơn là chồng của cô, một người đàn ông Hàn Quốc cũng đồng tình với đều đó.

    Một nữ Việt kiều lấy chồng và sinh sống tại Hàn Quốc tên Nhung (23 tuổi, quê Tuyên Quang) đã gây tranh cãi khi có những phát ngôn được cho là coi thường chính đồng bào mình. Cụ thể, cô và chồng người Hàn Quốc lập ra một kênh youtube có tên Han TV. Trên kênh youtube này, cả hai chủ yếu chia sẻ về các phong tục tập quán của Hàn Quốc và Việt Nam.

    che nguoi viet 1

    Điều này không có gì đáng nói cho đến khi nhiều cư dân mạng phát hiện ra trong một số video được chia sẻ, cô nàng Việt kiều Hàn và chồng có những lời lẽ xem thường người Việt. Cụ thể, cô gái quê Tuyên Quang chia sẻ trong một video rằng phụ nữ Việt Nam đa phần lẳng lơ, tham tiền. Còn con trai Việt Nam thì không được thông mình như trai Hàn.

    "So với trai Việt thì trai Hàn thông minh hơn"

    che nguoi viet 2

    "Theo như mình biết chỉ số thông minh của người Hàn cao hơn người Việt, mình không có ý nói người Việt kém thông minh hay gì cả nhưng thực sự là đàn ông Hàn thông minh thật các bạn ạ. Tất nhiên có nhiều đàn ông Việt thông minh nhưng sang đến Hàn Quốc mình thấy đất nước họ văn minh hơn mình nhiều mọi người ạ", Nhung chia sẻ trong video.

    Đặc biệt hơn, khi nói về phụ nữ Việt, người chồng tên Dongwoo trực tiếp nói xấu những cô gái Việt lấy chồng Hàn trước mặt vợ và còn nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ phía vợ mình. Dongwoo chia sẻ:"Vì họ kết hôn không có tình yêu nên dễ dàng ngoại tình. Họ thường không giao tiếp được với chồng, khoảng cách tuổi tác cũng lớn nên dễ cô đơn, muốn kết bạn với các chàng trai Việt Nam ở đây". Anh còn khẳng định phần lớn phụ nữ Việt kết hôm với người Hàn Quốc vì quốc tịch và tiền.

    che nguoi viet 1

    Một kiến nghị online kêu gọi xử lý kênh HAN TV vì xúc phạm người Việt với hơn 2000 chữ ký.

    Sau khi những thông tin này được chia sẻ trên các diễn đàn về kpop, lực lượng cư dân mạng đã kêu gọi, kéo nhau vào những video gây tranh cãi này để report. Chỉ trong một thời gian ngăn, toàn bộ những video có nội dung nói xấu phụ nữ, đàn ông Việt của kênh Han TV đã "bay màu". Không rõ là do bị report quá nhiều hay "chủ nhà" tự khóa. 

    Vào ngày 4/3, khi làn sóng tẩy chay trở nên quá mạnh mẽ, Dongwoo đã đăng tải video xin lỗi về những phát ngôn trước đó của mình và cho biết anh không cố ý tổn thương mọi người.

    che nguoi viet 1

    Theo Thế Giới Trẻ

  • “Tuần rồi, một bà đi chợ dẫn theo đứa con trai, chừng hơn 10 tuổi. Ra tới xe, thằng nhỏ tháo bao tay ra, tính nhét vô túi quần, chắc đem về nhà bỏ vô thùng rác. Bả đánh vô tay nó cái ‘chát’ rồi biểu nó bỏ xuống đường lập tức.”

    Đó là lời của ông Tony, một nhân viên thu xe đẩy cho một chợ khá lớn ở Garden Grove, kể với phóng viên nhật báo Người Việt vào sáng Thứ Bảy, 18 Tháng Tư, câu chuyện liên quan đến sự lan tràn rác rến thời COVID-19.

    Nhìn quanh, không thấy thượng cấp, ông ngồi bệt xuống thành xi măng trồng hoa rồi kể tiếp: “Tui nghe rất rõ, bả la, ‘Mày ngu thì ngu vừa vừa chớ. Rước bệnh về nhà hả.’ Má dạy con xả rác nơi công cộng, tui mới thấy lần đầu. Buồn hơn là thằng nhỏ tỏ ra biết lỗi và rất hối hận,” ông lắc đầu ngao ngán.

    “Chuyện này xảy ra hồi tuần trước. Tôi về kể cho vợ con tôi nghe mà không ai tin được. Không thể ngờ có chuyện như vậy xảy ra. Nhưng chuyện đã xảy ra và tôi là người chứng kiến,” ông nói thêm.

    Tại một khu chợ khác ở Santa Ana mà khách hàng, hầu hết là người gốc Việt, ông Nguyễn, một nhân viên thu xe đẩy, nhiều lần bị cấp trên phê bình vì không nhặt “rác COVID-19” kịp.

    Ông Nguyễn thở dài: “Tui bị la hai lần hồi tuần rồi và một lần mới bữa qua. Người nào đi chợ xong cũng lột cái rẹt ra rồi quăng đầy đường. Một mình tui làm sao mà lượm cho kịp. Phần lại bị gió thổi tung tứ phía. Cái nhẹ thì bay lung tung, cái nặng thì lủng lẳng trên cây, trên xe (xe đẩy).”

    Ông nhận xét: “Nhiều người ăn mặc lịch sự lắm mà không biết họ nghĩ sao khi làm vậy.”

    xa rac trong cho nguoi viet 1
    Người một bên và “rác COVID-19” một bên. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

    Ông Jose, một nhân viên gốc Hispanic thu xe đẩy cho chợ của người Việt, cũng ngao ngán lắc đầu khi nhìn những “dấu tay COVID-19” tràn ngập khắp nơi trong bãi đậu xe. “Trong năm giờ làm việc của tôi, tôi gặp hàng triệu găng tay và khẩu trang do khách hàng bỏ lại dưới mặt đường và trong xe đẩy,” ông nói.

    Dĩ nhiên không chợ nào có lượng khách đông như vậy, nhưng sau khi trừ hao sự phóng đại của ông Jose, người ta có thể thừa sức hình dung được “dấu tay COVID-19” quanh các chợ vùng này cũng giống nhau.

    Găng tay đã xong nhiệm vụ cho chủ, giờ trở thành trách nhiệm của người khác. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

    Một nhân viên khác của một chợ tại Anaheim, cũng ngao ngán khi nói về hiện tượng này. “Bỏ trong xe thì tui còn lượm được, còn xả ra đường thì không cách nào tui lượm kịp,” ông than, “Tui vừa phải lo trong chợ, vừa lo ngoài bãi (đậu xe), không cách chi mà xuể. Quét lại, chắc gom thành ngọn núi.”

    xa rac trong cho nguoi viet 1
    “Rác COVID-19” hiên ngang, chễm chệ giữa đường đi lối lại. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

    “Dấu tay COVID-19” này, nhiều nhất là găng tay cao su hay ny-lông đủ màu trắng đục, trong suốt, hồng nhạt, xanh hoặc đen và một số khẩu trang giấy. Những “dấu tay” này khi thì ngạo nghễ ngay trên xe đẩy của chợ, lúc thì khép nép quanh các lùm cây và khuất lấp trên lòng bãi đậu xe.

    Trong khu Bank of America ở góc đường Magnolia và đường Bolsa thuộc Westminster, một phụ nữ gốc Việt khoan thai đẩy xe từ chợ bước ra. Sau khi chất rau quả, thịt và đồ hộp, mì gói vào xe, bà kéo cái xe đẩy vào chỗ đậu xe bỏ trống bên cạnh, thản nhiên tuột đôi găng tay cao su màu xanh dương, vứt xuống đất rồi vào xe nổ máy vội vã đi, như để mau mau tránh xa đôi găng dơ bẩn, có thể dính vi trùng sau lưng.

    xa rac trong cho nguoi viet 1
    Màu trắng, màu xanh, màu gì cũng có. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

    Không lâu sau, cũng tại khu này, một ông quá tuổi trung niên, đeo kính trắng có vẻ trí thức, cũng chất thịt thà hoa quả và rau thơm vào xe, cởi găng tay, vứt xuống đường rồi tháo khẩu trang vàng nhạt, cũng vứt xuống đường rồi châm điếu thuốc lá, chống nạnh, ngấu nghiến rít.

    Vừa hút thuốc, ông vừa giơ chân đá rác rến ông vừa vứt xuống đường ra xa, dường như để không ai nhận ra là của ông. Thấy có người chứng kiến hành động này của mình, ông vứt điếu thuốc đầu lọc trắng xuống đất, di chân lên, ông chui vào xe rồi hất mặt: “Kiếm chuyện hả?” Không đợi nghe lời giải thích, ông de xe rồi lao xe đi.

    xa rac trong cho nguoi viet 1
    Mới bảo vệ chủ nhân, giờ trở thành vật vô dụng. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

    Một nhân viên thu xe đẩy tại một khu chợ khác lắc đầu chán nản khi được hỏi về loại “rác mới” này: “Nếu mấy thứ này chỉ bán ve chai được 5 cent một pound thôi, thì trong một tuần, tôi có thể sắm chiếc Lexus mới tinh. Sao mà nhiều tới vậy. Ra tới xe, họ lạnh lùng xả rác một cách tỉnh bơ như quý tộc Ăng Lê vậy. Chán hết sức.”

    xa rac trong cho nguoi viet 1
    Vứt ngay trong xe đẩy. Một kiểu lịch sự mới? (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

    Trong khu thương mại có nhiều người gốc Việt làm chủ ở góc đường Brookhurst và đường McFadden thuộc thành phố Westminster, một phụ nữ trẻ, mặt khá xinh xắn vứt đôi găng tay ny-lông xuống đường trước khi mở “trunk.”

    Khi thấy phóng viên Người Việt nhìn đôi găng tay mỏng dính đang bay bay là đà dưới đất rồi nhìn cô, cô sẵng giọng: “Ai cũng làm vậy, cả thế giới cùng làm vậy. Lạ lùng gì mà dòm dữ vậy. Người đâu mà lạ kỳ.” Nói xong, cô vùng vằng chuyển thức ăn vào xe sau khi trề môi và vung ra một cái nguýt thật dài.

    Không biết thế giới có làm vậy không, chỉ thấy ''dấu tay Covid-19'' đang ngập tràn khu Little Saigon của chúng ta. (Đằng-Giao)

    Theo Người Việt

  • Từ châu Âu về nước tránh dịch COVID-19, một người phụ nữ kích động đám đông hành khách ở sân bay Nội Bài đòi được đưa cách ly sớm hoặc về nhà tự cách ly và chê bánh mì nhân viên sân bay mang tới.

    “Yêu tổ quốc, yêu đồng bào. Đang ở chỗ nào thì yên chỗ ấy” - câu nói được dân mạng lan truyền trên Facebook như lời nhắn nhủ những ai bỏ xứ qua nước ngoài sống, làm việc nhưng khi dịch COVID-19 bùng phát thì lo sợ và quay về nước.

    Thời gian qua, rất đông người Việt ở hải ngoại đã đổ xô về nước khi dịch COVID-19 hoành hành và cướp đi sinh mạng nhiều bệnh nhân. Lý do vì họ nghe được tin Việt Nam đối xử tốt, chăm sóc tận tâm với những người cách ly và chữa trị miễn phí cho bệnh nhân nhiễm COVID-19.

    Ngoài một số trường hợp khai báo gian dối ở sân bay để trốn cách ly thì có những người không biết điều, về nước tránh dịch mà cứ tưởng như đi du lịch, đòi hỏi quyền lợi đủ thứ.

    Hôm 15.3 vừa qua, đám đông người Việt từ châu Âu về tránh dịch COVID-19 đã gây ầm ĩ ở sân bay Nội Bài (Hà Nội) vì chờ lâu trước khi xe đến đón đi cách ly. Thậm chí có người phụ nữ kích động mọi người đòi quyền lợi theo ý mình và chê bai bánh mì miễn phí mà nhân viên sân bay mang tới. Chị ta nói nếu tập trung đông người ở đây quá lâu thì có nguy cơ lây nhiễm COVID-19 và dễ chết!

    Trở về từ thủ đô Warszawa (Ba Lan), chị T.M.T cảm thông cho cán bộ làm ở sân bay Nội Bài, bức xúc với cách hành xử của người này qua status dài trên Facebook.

    Kèm theo đó là clip quay lại người phụ nữ tóc ngắn, mặc váy đen lên tiếng đòi được đưa cách ly sớm cùng con hoặc về nhà tự cách ly dù cán bộ hải quan giải thích rằng: “Xe bên Ban Chỉ huy quân sự, Bộ Tư lệnh Thủ đô đưa về nơi tập trung rồi. Hiện giờ các xe đang quay lại để đón các đoàn tiếp theo. Theo các anh thông báo thì khoảng 3 rưỡi chiều xe sẽ lên đây. Việc này mong các anh chị thông cảm vì xe đón đảm bảo yếu tố phải khử trùng trước khi lên đón các anh chị”.


    Một phụ nữ đăng status chê đồ ăn miễn phí nhân viên sân bay mang tới.

    Về chuyện trên, chị T.M.T chia sẻ: “Mình định không đăng cái này lên đâu vì toàn người từ Ba Lan về, nhưng thực sự vào đọc bình luận kiểu bố đời của các bạn mà mình đành phải lên tiếng.

    Câu chuyện chiều 15.3 khi mình hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Mình hạ cánh lúc 13 giờ và 21 giờ mới được lên xe đi cách ly. Coi như mình chờ 8 tiếng nhưng vẫn luôn vui vẻ, chấp nhận vì biết sân bay bị quá tải. Còn các anh các chị xuống trước mình, người 7 giờ sáng, người 9 giờ, người 11 giờ, chờ lên 14 giờ thì làm loạn cái sân bay, gào thét ầm ĩ, đòi được đi cách ly. Không được đi thì đòi về tự cách ly, trả hàng, trả hộ chiếu...

    Các anh các chị ạ, trong số này có bao nhiêu người về để trốn dịch, vì sợ bên châu Âu sẽ bỏ rơi mình? Các anh chị biết đất nước sẽ không bỏ rơi anh chị nên về thì phải thông cảm với cán bộ. Nói là thông cảm cho sang thôi chứ việc chờ đợi là bắt buộc chứ không phải bố đời, mẹ thiên hạ đòi phải làm nhanh cho mình.

    Một buổi sáng hàng nghìn người ùa về. Số người làm việc có hạn vì có bao nhiêu khu cách ly khác cần cán bộ y tế. Có 5 bàn lấy mẫu bệnh phẩm, hàng trăm, hàng nghìn người ùa về thì việc bị dồn ứ không tránh khỏi.

    Các bộ phận cũng làm việc theo thứ tự, kiểm tra y tế xong chuyển sang hải quan, xong mới sang khâu đi cách ly chứ có phải lấy mẫu bệnh phẩm xong là đi được luôn đâu. Đến cả nhân viên nữ mặt đất của sân bay còn phải đi kéo hành lý lên trả cho mọi người thì cũng biết là thiếu người thế nào rồi mà vẫn còn chửi, còn than cho được.

    Đói thì có đồ cho ăn, không thiếu. Nếu chưa được ăn thì mở cái mồm ra sẽ được ăn. Mọi người không phải đi resort mà cơm bưng tận mồm hay phải có bảo mẫu chăm sóc con cho các bạn. Đã liều mạng đưa con cái về tránh dịch thì ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, xin xít nhau còn chả thấy than, về đến sân bay ngồi chưa đến 10 tiếng tha hồ đi lại còn gào lên sợ chết, sợ lây nhiễm.

    Xác định tư tưởng trước đi, khả năng 50-50 sẽ lây trên máy bay, khả năng về sẽ đi cách ly, khả năng sẽ phải chờ đợi thì hẵng về. Đưa con về thì biết đường tự mang sữa, đồ ăn cho con chứ người ta cũng chỉ là y tế với hải quan, có đồ ăn cho là may còn đòi phải ngon, phải chăm lo cho cả con các bạn thì mình cũng chịu đấy.

    Nếu bảo để mọi người ở chung với nhau là đi vào chỗ chết thì đừng đổ lỗi cho ai mà là lỗi do bạn tự đưa mình, tự đưa con mình vào thôi hiểu chưa?

    Đừng nghĩ các anh các chị gào mồm lên nên mới được đi vì không gào lên thì xe cũng đang quay lại đón. Mọi thứ phải có trình tự chứ không phải ăn vạ là được việc đâu ạ. Tôi không gào lên thì cũng chờ từng đấy thời gian thôi.

    Thế mới thấy nhiều người quá ích kỷ, chỉ nghĩ cái lợi cho bản thân mà không nghĩ xem người khác vất vả vì dân thế nào”.


    Người phụ nữ làm ầm ĩ ở sân bay Nội Bài, đòi đi cách lý sớm hoặc về nhà tự cách ly, chê bánh mì nuốt không nổi..

    Chị T.M.T cho biết đã khuyên người phụ nữ tóc ngắn thông cảm với nhân viên sân bay nhưng bị chửi bới thậm tệ. Không nói nhiều tại thời điểm đó, chị T.M.T viết những dòng này nhắn nhủ khách nữ đó nói riêng và những ai có ý định về nước tránh dịch COVID-19 cần biết kiên nhẫn chờ đợi ở sân bay trước khi xe đến đưa đi cách ly, đừng đòi hỏi quyền lợi cá nhân quá nhiều. Cụ thể như sau: “Hôm qua mình thấy chị ấy gào lên khoảng 1 tiếng, hô hào mọi người cùng đòi quyền lợi cùng chị thì mình ra quay. Mình cũng chỉ vào khuyên là: “Chị ơi, những ngày này quá tải thì thông cảm cho cán bộ. Chị có làm ầm lên cũng làm mọi thứ rối thêm”. Thế mà các anh chị ấy xúm vào chửi mình là “Con ngu”, “Mày thích chết ở đây thì bỏ mẹ nó khẩu trang ra mà chết”…

    Eo ơi, em biết thân biết phận, biết về thời điểm nhạy cảm này nên cứ im lặng mà nghe theo chỉ đạo của các cơ quan thôi, há mồm ra nói nhiều quá virus lại bay hết vào mồm ấy.

    Đã được ăn miễn phí còn đòi ăn ngon, mà nói thật nhiều người còn đang thèm cái bánh mì mà các anh chị chê không nuốt nổi kia kìa. Ngon lắm ấy, có ăn hết không mà còn chê. Bảo sao người Việt Nam vẫn có câu 'đã ăn mày còn đòi ăn xôi gấc' quả không sai.

    Tình trạng thực tế, các anh chị nào định chạy dịch thì xác định về sẽ chờ 10 tiếng đi cho thoải mái. Coi như máy bay trễ chuyến nhưng được việc đi là ổn? Còn không chờ được, tính cậu ấm tiểu thư thì khỏi về, ở bên đó tự chữa bệnh tại gia nhé!

    Cán bộ nói năng nhẹ nhàng sau 1 tiếng nghe mọi người gào hét ầm lên, cố phân tích cho mọi người hiểu, cũng mong mọi người thông cảm. Mọi người làm như thế có thấy mắc lỗi với sự cố gắng của chính quyền không?

    Lúc nào bạn cần, có tổ quốc. Toàn dân cùng nhau đồng lòng chống dịch chứ không chống đối, tự ý thức bản thân làm cái gì đó cho xã hội, ít nhất là việc chờ đợi. Chúc mọi người luôn an toàn cùng đất nước vượt qua dịch bệnh này nhé!”.

    Từ ngày 15.3, Bộ Y tế đã cách ly, xét nghiệm tất cả người về từ vùng dịch nước ngoài ở sân bay, nhằm phát hiện kịp thời những trường hợp nhiễm COVID-19. Ca nhiễm COVID-19 thứ 58 vừa được phát hiện nhờ việc xét nghiệm "đón đầu" này. Bệnh nhân này là nữ du học sinh tại Pháp 26 tuổi, địa chỉ tại phố Yên Thế, Phường Điện Biên, Quận Ba Đình, Hà Nội, nhập cảnh tại Cảng Hàng không quốc tế Nội Bài ngày 15.3.

    Do số lượng người về nước quá đông nên lực lượng chức năng đã có những lúng túng nhất định.

    Ban đầu Hà Nội và phía hàng không dự đoán sẽ có khoảng 400 người Việt Nam từ vùng dịch về nước hôm 15.3. Song, thực tế đến tối muộn 15.3 đã có tổng số trên 1.360 người Việt và người từ vùng dịch đủ điều kiện nhập cảnh đến sân bay Nội Bài, gấp đôi so với 1 ngày trước đó và gấp 3 so với dự kiến.

    Hà Nội đã chuẩn bị, sắp tới sẽ có thêm 10.000 test xét nghiệm được tài trợ, đảm bảo đủ xét nghiệm 100% người từ vùng dịch như yêu cầu của Ban Chỉ đạo quốc gia phòng chống dịch COVID-19.

    Theo Một Thế Giới

  • Nam nhân viên thuộc Trung tâm kiểm soát bệnh tật Hà Nội làm việc tại sân bay Nội Bài đã nhanh tay lấy trộm một phong bì đựng 2.000 euro của nữ hành khách đi từ Istanbul về Hà Nội.

    Nhiều vụ mất trộm tại sân bay Nội Bài đã được lực lượng an ninh phát hiện (ảnh minh họa). Ảnh M.H

    Sự việc xảy ra cuối tuần trước, hành khách K.T.H đi chuyến bay TK 0164 từ Istanbul (Thổ Nhĩ Kỳ) về Hà Nội đã để quên 1 ba lô màu đen trong có quần áo và tiền euro, bên trong nhà vệ sinh nữ nhà ga hành khách T2.

    Khi đến khu vực quầy kiểm dịch y tế sân bay, hành khách K.T.H phát hiện ba lô của mình đang ở trên mặt bàn bộ phận kiểm dịch. Kiểm tra ba lô, chị H. phát hiện bị mất 1 phong bì trong có 2.000 euro.

    Sau khi nữ hành khách trình báo, lực lượng an ninh tại sân bay Nội Bài đã kiểm tra hình ảnh camera và phối hợp tìm kiếm. Kết quả xác định nam nhân viên tên N.T.Đ, thuộc Trung tâm kiểm soát bệnh tật Hà Nội đã lấy chiếc phong bì chứa số tiền 2.000 euro trong ba lô của khách.

    Cảng vụ Hàng không miền Bắc đã yêu cầu an ninh hàng không lập biên bản sự việc, biên bản bàn giao người và tang vật vi phạm cho Đồn Công an Nội Bài xử lý theo quy định.

    Hôm 19.11, một nhân viên đóng gói hành lý tại sân bay Nội Bài cũng bị phát hiện trộm ví Louis Vuitton của hành khách. Trước đó, nam hành khách P.H.H trình báo bị mất chiếc túi bên trong có ví Louis Vuitton tại khu vực đóng gói hành lý nhà ga hành khách T2.

    Lực lượng an ninh hàng không sân bay Nội Bài đã phối hợp với các đơn vị liên quan trích xuất hình ảnh từ hệ thống camera, phát hiện nhân viên đóng gói hành lý T.H.P (thuộc Công ty TNHH  Thái Thịnh) đã lấy chiếc ví và cất vào tủ máy đóng gói. Nam nhân viên này sau đó khai đã lấy trộm chiếc ví trên để sử dụng. 

    Theo Thanh Niên

  • Cảnh sát tỉnh Nara (Nhật Bản) hôm 12-10 cho biết đã bắt 7 người mang quốc tịch Việt Nam vì ăn cắp mỹ phẩm và thực phẩm chức năng để bán lại tại Việt Nam, theo Japan Today.

    Một cửa hàng bán mỹ phẩm tại Nhật Bản - Ảnh: JW

    Cảnh sát Nhật Bản còn cho biết nhóm này do một người đàn ông 37 tuổi cầm đầu. Các nghi phạm đã trộm cắp tại các nhà thuốc và cửa hàng bán đồ thể thao tại ít nhất 18 quận, ước tính 247 lần, bắt đầu từ tháng 1-2015 đến tháng 2 năm nay.

    Theo cảnh sát, tổng giá trị của các sản phẩm bị đánh cắp ước tính lên đến 24,5 triệu yên (hơn 5 tỉ đồng).

    Bảy người bị bắt đến Nhật Bản theo diện trao đổi sinh viên hoặc một chương trình đào tạo cho lao động nước ngoài. 

    Cảnh sát Nhật Bản đang tiếp tục điều tra phương thức các mặt hàng bị đánh cắp và được bán lại tại Việt Nam. 

    Người cầm đầu nhóm nói với cảnh sát rằng anh ta muốn có tiền để trang trải cuộc sống.

    Những biển báo cảnh cáo người Việt ăn cắp ở Nhật cứ ngày một nhiều lên

    Cửa hàng tiện lợi 7-Eleven gần ga Chiba tỉnh Chiba một ngày tháng 6/2016. Ông chủ Toyoumi Takeda cảm thấy rất bực mình.

    Theo quy định của hãng, tất cả đồ ăn thừa trong ngày như bánh, cơm chỉ có thể cho nhân viên ăn tại quầy mà không được phép mang về. Đồ ăn còn thừa sẽ bị buộc phải đi tiêu hủy.

    Thế nhưng, những ngày gần đây, không hiểu ai đó đã lấy bánh và cơm hộp mà mỗi ngày ông Toyoumi lại thấy hao hụt đến hơn 20 hộp bánh và cơm các loại.

    Không muốn làm nhân viên của mình mất mặt, ông đã nhắc chung các nhân viên về việc không được phép lấy đồ thừa của cửa hàng. Ngay cả khi đã nhắc như vậy, đồ vẫn tiếp tục bị lấy mất, nhưng hỏi thì không ai nhận trách nhiệm.

    Cực chẳng đã, ông chủ người Nhật đành phải mở camera theo dõi thì phát hiện ra thủ phạm chính là một cô nhân viên người Việt Nam. Trước đó, cô nhân viên này đã được chiếu cố vào làm vì tiếng Nhật của cô rất kém.

    Ông chủ cuối cùng đành phải chọn cách nói chuyện riêng với cô để cảnh cáo cô không được tiếp tục ăn cắp, nếu không ông sẽ đuổi việc.

    Ngay chính trong cuộc nói chuyện này, cô cũng khiến ông cảm thấy khó chịu vì cô khăng khăng nói là cô từng làm ở nhiều cửa hàng tiện lợi khác, nhân viên vẫn được mang đồ ăn thừa về nhà. Ông chủ cảm thấy thực sự mệt mỏi và cho cô gái lựa chọn cuối cùng, đó là nếu một lần nữa cô bị bắt gặp ăn cắp đồ ăn thừa, cô sẽ bị đuổi việc.

    Tỉnh Saitama ngoại thành Tokyo là một lựa chọn tốt cho những người thu nhập thấp đang làm việc tại Tokyo, trong đó có nhiều sinh viên và người lao động Việt Nam.

    Giá thuê nhà tại Saitama chỉ bằng một nửa hoặc 1/3 so với nội vùng Tokyo. Chính vì thế, có nhiều thời điểm trên các chuyến tàu từ Tokyo về Saitama, người ta ngỡ như mình đang sống ở Việt Nam vì xung quanh có quá nhiều người Việt.

    Nhưng đi cùng với đó là những câu chuyện đáng buồn. Cách đây khoảng 2 năm, đi khắp Saitama không bao giờ có những biển hiệu cảnh cáo hành vi ăn cắp.

    Nhưng thời gian qua đi, khi người Việt đến Saitama sống ngày một đông, thì biển hiệu cảnh báo về hành vi ăn cắp ngày một nhiều hơn.

    Ở trong nước, người tiêu dùng thích sữa bột Nhật, thích tảo Nhật, thích tỏi đen Nhật, thích đồ Uniqlo. Những kẻ ăn cắp bên này đáp ứng đúng các yêu cầu đó và cũng chính vì thế mà các biển cảnh cáo ăn cắp cũng xuất hiện ở chính những quầy chuyên bán các sản phẩm trên.

    Hành vi ăn cắp không chỉ dừng lại ở phương diện lẻ tẻ mà hình thành hẳn các băng nhóm chuyên trộm cắp, đi ăn cắp cùng đồng bọn lái ô tô để tẩu thoát cho nhanh, ăn cắp theo đơn đặt hàng.

    Bởi vậy nên trong rất nhiều vụ bắt giữ gần đây, cảnh sát Nhật tìm được những bản danh sách dài dằng dặc những món hàng được phía Việt Nam đặt hàng, những người Việt bên này nhận đơn rồi ăn cắp để gửi về Việt Nam.

    Tuy nhiên không ít người đã sống lâu năm tại Nhật hoài nghi về mối liên hệ giữa các băng nhóm ăn cắp người Việt và đằng sau đó là người Nhật cầm đầu.

    Trên thực tế, những kẻ thực sự đi ăn cắp là người nước ngoài sẽ bị xử tù rất nặng hoặc trục xuất, thì pháp luật Nhật lại không trừng phạt những người Nhật đứng sau.

    Nhiều người cho biết họ từng chứng khiến nhiều vụ việc trong đó người Nhật lái xe chở người Việt đến các siêu thị ăn cắp hàng.

    Sau đó người Việt được trả công kha khá còn người Nhật ôm hàng đi bán thanh lý. Việc đó không phải mới, thậm chí đã diễn ra suốt nhiều năm, người Nhật lái xe đưa người Việt đi ăn trộm phụ tùng ô tô, tivi, gạo.

    Sau đó người Nhật mua lại từ người Việt bằng đơn vị tính theo cân rồi mang đi tiêu thụ. Cần chú ý rằng, các hàng hóa trên không hề được người Việt tại Việt Nam ưa chuộng vì cồng kềnh, phí vận chuyển cao.

    Sẽ là hoàn toàn sai lầm nếu cho rằng người Nhật nào cũng chỉ muốn tiêu thụ hàng hóa có nguồn gốc. Bởi nếu như vậy, các hành vi ăn cắp sẽ không diễn ra trên phạm vi rộng và số lượng nhiều như chúng ta chứng kiến cho đến hiện tại.

    Hay như vụ việc 6 người Việt ăn trộm dưa ở tỉnh Chiba mới đây. Với 6 người ăn trộm 110 quả dưa hấu gần đến ngày thu hoạch, chắc chắn ai cũng hiểu họ ăn trộm không phải vì thiếu ăn mà chắc chắn sẽ có hành vi khác đằng sau số lượng dưa lấy lớn đến như vậy.

    Người Việt trong nước cũng không bao giờ tiêu thụ dưa hấu Nhật vì đường xa không bảo quản được, chi phí về đến Việt Nam quá lớn.

    Giá vận chuyển đường hàng không từ Nhật về Việt Nam hiện rơi vào khoảng 220 nghìn đồng/kg mà đa phần không nhận vận chuyển hàng tươi sống, hoa quả cũng cực kỳ hạn chế.

    Thông thường ở Nhật, nếu không phải là người Nhật sẽ không bao giờ có thể đưa hàng trực tiếp vào chợ hay các hợp tác xã để bán. Chính vì vậy, những lo ngại về khả năng người Việt bị một số người Nhật xấu xúi giục ăn cắp để họ có nông sản rẻ mang đi kinh doanh kiếm lời không phải không có cơ sở.

    Người Việt ở Nhật cần luôn nhớ một điều rằng, pháp luật Nhật chỉ bảo vệ cho người Nhật và với bất kỳ hành vi sai trái nào bị phát hiện, nó đồng nghĩa với việc tương lai của các bạn sẽ chấm dứt, thậm chí các bạn có thể bị cấm quay lại Nhật vĩnh viễn.

    Việc các bạn ăn cắp, phạm tội không chỉ ảnh hưởng đến riêng các bạn, mà còn khiến đường sang Nhật của rất nhiều người thế hệ sau trở nên hẹp hơn.

    Đại diện nhiều trường đại học có tiếng cũng như công ty tuyển dụng ở Nhật cho biết, họ đã thắt chặt chính sách hơn đối với du học sinh Việt Nam sau quá nhiều vụ việc rắc rối mà người Việt gây ra trong thời gian gần đây.

    BizFILE: Ông Đoàn Nguyên Đức/Tuổi Trẻ

  • Ông Đinh Việt Thắng – Cục trưởng Cục Hàng không Việt Nam – cho biết: “Tôi rất bức xúc về hành động khách nữ lăng mạ, mạt sát nhân viên sân bay và chống đối lực lượng an ninh. Nếu cơ quan công an đề nghị áp dụng hình phạt bổ sung, Cục sẽ ra quyết định cấm bay với hành khách này”. 

    Thông tin trên được Cục trưởng Cục Hàng không trao đổi với PV Dân trí tối 22/8 ngay sau khi cơ quan công an ra quyết định xử phạt hành chính 200.000 đồng đối với bà Lê Thị H. vì hành vi gây mất trật tự công cộng tại sân bay Tân Sơn Nhất – TPHCM hôm 11/8.

    Bà Lê Thị H. (trú tại quận Cầu Giấy, Hà Nội) là cán bộ công an, hiện công tác tại Đội Cảnh sát giao thông – trật tự – phản ứng nhanh quận Đống Đa, Công an TP Hà Nội.

    Theo ông Đinh Việt Thắng, khách Lê Thị H. đã có hành vi gây mất an ninh trật tự, không tuân thủ quy định của nhà chức trách sân bay và hãng hàng không.

    Bà Lê Thị H. “mạt sát” nhân viên hàng không, chống đối lực lượng an ninh Tân Sơn Nhất.

    “Đặc biệt, bà H dùng những lời lẽ thô tục và “mạt sát” xúc phạm nghiêm trọng danh dự, nhân phẩm của nhân viên làm thủ tục bay, có hành động đánh nhân viên an ninh hàng không, chống đối người thi hành công vụ. Đó là những điều không thể chấp nhận được.” – Cục trưởng Hàng không nhấn mạnh.

    Khi bị an ninh hàng không đưa về trụ sở Cảng vụ Hàng không miền Nam để xử lý vi phạm, bà H. vẫn tiếp tục gây rối, chống đối và không hợp tác. Thậm chí, bà H. la ó ầm ĩ rằng mình bị cướp, bị nhân viên an ninh hàng hung. Vì vậy, Cảng vụ buộc phải báo Đồn công an sân bay Tân Sơn Nhất phối hợp xử lý.

    Sau khi tiếp nhận vụ việc đã xác minh nhân thân và hành vi gây mất trật tự công cộng của bà H., đương sự cũng thừa nhận hành vi vi phạm. Theo thẩm quyền xử lý, Đồn công an sân bay Tân Sơn Nhất đã ra quyết định xử phạt vi phạm hành chính 200.000 đồng.

    “Tôi cho rằng, hành vi vi phạm của bà H có mức độ nghiêm trọng. Tất cả mọi người khi xem video đăng tải trên mạng xã hội đều bức xúc với những lời lẽ của bà H., thậm chí đến khi nhân viên sân bay khóc mà bà H. vẫn tiếp tục chửi bới với những lời lẽ không thể chấp nhận được. Vì vậy phải có áp dụng chế tài xử lý nghiêm khắc” – Cục trưởng Hàng không nêu quan điểm.

    Trên thực tế, vụ việc đã được Cảng vụ Hàng không miền Nam chuyển giao cho cơ quan công an, theo quy định chỉ 1 cơ quan có thẩm quyền được ra quyết định xử phạt vi phạm hành chính. Do đó, nếu muốn tăng nặng mức phạt tiền thì nhà chức trách hàng không cũng không thể ban hành thêm một quyết định tương tự, trừ trường hợp cơ quan công an đề nghị cơ quan quản lý hàng không áp dụng hình phạt bổ sung.

    “Nếu cơ quan công an đề nghị Cục Hàng không áp dụng hình phạt bổ sung trong vụ việc này, Cục Hàng không sẽ căn cứ vào mức độ vi phạm để xử lý nghiêm minh, thậm chí Cục sẽ ra quyết định cấm bay đối với hành khách H.” – Cục trưởng Đinh Việt Thắng nói.

    Như Dân trí đã đưa tin, chiều 11/8, tại sảnh A – ga đi quốc nội, Cảng Hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất – TPHCM, bà Lê Thị H. (Trung Hoà, Cầu Giấy, Hà Nội) đi cùng chồng và con đến làm thủ tục chuyến bay VN248, hành trình TPHCM – Hà Nội.

    Trong quá trình làm thủ tục, bà H. đã gửi 4 kiện hành lý đủ tiêu chuẩn miễn cước, nhưng sau đó tiếp tục yêu cầu được ký gửi miễn cước thêm 1 kiện hành lý khác. Do đã quá cước nên nhân viên làm thủ tục đã không đồng ý.

    Bị từ chối miễn cước hành lý, bà H. tỏ thái độ bức xúc, to tiếng bằng những lời lẽ thô tục với nhân viên hàng không, không hợp tác giải quyết sự việc. Khi di chuyển đến khu vực an ninh soi chiếu, bà H. làm mất thẻ lên máy bay và quay lại quầy thủ tục lớn tiếng quát tháo nhân viên tại đây.

    Trước những lo ngại đến vấn đề an ninh, an toàn của chuyến bay, đại diện hãng hàng không tại sân bay đã quyết định “cắt chuyến”, từ chối vận chuyển bà H. trên chuyến bay VN248 đi Hà Nội.

    Viethome (theo Dân Trí)

  • Quê hương là chùm khế ngọt thế mà tìm mãi cứ trúng phải quả chua, xin đành cam chịu cho qua ngày tháng. Dẫu gì thì cũng là người thân ấy mà... Nghe qua có thể giật mình nhưng đó hoàn toàn là sự thật.

    Nếu như cách đây 20 năm về thì Việt kiều gửi trọn niềm tin vào những người Việt sống tại quê nhà. Rất đồng cảm cho cuộc sống thiếu thốn ở quê hương nên người Việt Nam gửi thư sang hay điện thoại sang xin cái gì, cần cái gì dù khó mấy Việt kiều cũng ráng “cày, bừa” để mua cho được gửi về gia đình ở Việt Nam.

    Người trong nước thì cứ thế xin vô tội vạ. Hết nhà đến xe, tiền sinh hoạt, đồng gia dụng, đồ dùng cá nhân và cả những món xa xỉ mà bản thân Việt kiều làm quanh năm cũng không giám mua cho chính mình.

    Vì thương gia đình mà "gồng" mình để mua gửi rồi trả nợ nơi xứ người. Càng gửi nhiều, càng dễ dàng thì càng không biết quý trọng và cho rằng Việt kiều sướng lắm thứ gì cũng có, xin là cho ngay...

    Đến khi Việt kiều về nước lại tay xách nách mang quà cáp đủ đầy và về đến nơi thì mới biết người trong nước còn sung túc hơn mình. Không thiếu thứ gì thế mà cứ gọi điện là than đau ốm, làm nhà, làm cửa, thằng Tí đi học, con Na đám cưới... Việt kiều thấy ngao ngán chẳng buồn nghe chuyện. Về đến nơi thì vỡ lẽ. Buồn vì người nhà không thật, đau vì không ai hiểu cho nỗi vất vả của mình mưu sinh nơi xứ người.

    Chuyện gia đình là một để Việt kiều mất niềm tin vào người Việt. Còn một phần tiếp theo là chuyện trăm năm. Xưa ông bà nói chuyện vợ chồng là trăm năm. Ngày nay chuyện vợ chồng giữa người Việt và Việt kiều là chuyện ba năm hay năm năm mà thôi, chỉ cần có thẻ xanh hay quốc tịch là các cô gái thôn quê ngoan hiền bên chồng gọi dạ bảo vâng ngày nào đã không cánh mà bay. Bay cao, bay xa đến mức các anh tìm không ra hoặc tìm ra cũng không về. Đành ngậm ngùi cho qua ngày tháng. Có đến 80% các cuộc hôn nhân như vậy nên một lần nữa Việt kiều mất lòng tin. Họ nghe ai giới thiệu, hay các cô gái chủ động làm quen thì họ sợ lắm.

    Gia đình đã buồn, tình yêu tan vỡ. Việt kiều quyết định về Việt Nam đơn thân cho một chuyến du lịch thì lúc này lại bị “chặt chém” vì Việt kiều không biết giá thế là hàng loạt câu chuyện xảy ra: Đi taxi 100 ngàn phải trả 1 triệu, ăn uống 50 ngàn thì thành 500 ngàn, đồ lưu niệm thì 200 ngàn nhưng trả giá 50 ngàn cũng bán luôn... Đánh giầy thì mất luôn đôi giầy, lấy ví mua báo hay kẹo thì tiền đi ví ở lại...

    Nói chung là rất nhiều điều đáng buồn mà lòng tin của Việt kiều với quê hương ngày càng với. Thôi thì quê hương là chùm khế ngọt nếu trúng phải trái khế chua thì Việt kiều đành cho thêm tí muối ăn tạm qua ngày.

    Nói chung chung như vậy thôi nhưng cũng có rất nhiều người Việt rất tử tế và không phụ thuộc vào Việt kiều vì họ hiểu ở đâu cũng có cái sướng khổ riêng. Ai cũng phải làm mới có ăn. Thuyền to thì sóng lớn, người giàu cũng khóc. Mọi người hãy có cái nhìn khách quan và hãy đặt mình vào vị trí của người khác thì cuộc sống muôn phần tốt đẹp hơn.

    Viethome (theo tinnuocmy)

  • Kim Chi, 22 tuổi, là du học sinh Việt Nam tại Mỹ, làm lễ tân bán thời gian trong một khách sạn 4 sao ở New York. Trong suốt 5 năm làm việc trong ngành dịch vụ, Chi gặp nhiều điều vui, buồn. Tuy nhiên, kỷ niệm khiến cô cảm thấy buồn và xấu hổ nhất là về hai vợ chồng du khách người Việt.

    Sự cố xảy ra vào đầu tháng 7 vừa qua. Khi đó, Chi đang trong ca trực thì quản lý khách sạn đến nói chuyện với cô bằng giọng thân thiện: "Lát nữa có hai du khách Việt Nam đến New York chơi và ở lại ba ngày. Đồng hương với cháu đấy, hãy chăm sóc họ chu đáo nhé"


    (Ảnh minh họa)

    Sống xa nhà từ khi mới 17 tuổi, và khách sạn Chi làm việc ít khi đón người Việt, nên biết tin cô rất vui và hào hứng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi đôi vợ chồng trả phòng, kết thúc kỳ nghỉ. Các khách sạn ở Mỹ thường không lên kiểm tra phòng khi khách check-out, mà để khách tự giác báo tình trạng phòng, ví dụ đã làm hư hỏng thứ gì hoặc uống bao nhiêu chai bia trong minibar.

    Tuy nhiên, hai khách Việt đã tự ý mang theo toàn bộ khăn tắm trong phòng khách sạn, hai viên đá cẩm thạch cùng vài đồ dùng để trang trí. Đây là những món đồ không được phép lấy. Ngoài ra, khách cũng làm hỏng đồ của khách sạn nhưng không thông báo dù lễ tân đã hỏi. 

    Mọi việc chỉ vỡ lở khi khách kéo vali qua cửa khách sạn để ra taxi. Lúc này, chuông kêu lên và nhân viên khách sạn giữ họ lại. Sau khi bị phát hiện trộm và làm hỏng đồ khách sạn, nữ du khách mới kéo Chi lại gần và nói: "Em giúp chị với. Tại chị thấy mấy món đó đẹp quá". 

    "Lúc đó, tôi quá thất vọng vì cách hành xử của họ nên quyết định lập biên bản theo đúng quy định của khách sạn. Khách phải trả số tiền làm hỏng đồ, tiền phạt vì trộm đồ. Tôi đã phục vụ tận tình, chu đáo nhưng họ tặng tôi một kỷ niệm đau lòng nhất trong suốt 5 năm làm nghề", Chi nói. 

    Sau hôm đó, Chi ngại ngùng và xấu hổ khi gặp quản lý, dù cô không làm gì sai. Vài nhân viên buồng phòng thỉnh thoảng kể lại sự việc và nhắc đến cụm từ "khách Việt Nam" cũng khiến Chi bối rối. 

    Theo Wochit, khách thuê phòng khách sạn được phép mang xà bông, dao cạo râu, bàn chải và kem đánh răng, chai dầu gội, sữa tắm nhỏ sau khi trả phòng. Tại một số khách sạn, bạn cũng có thể mang theo dép đi trong phòng về nhà, vì đó là vật dụng dùng một lần.

    Tuy nhiên, bạn không được lấy ga, gối, chăn, đệm hay áo choàng, khăn tắm. Đó là những thứ bạn phải trả tiền nếu lấy đi. Một số khách sạn sẽ phạt tới 20 USD nếu khách mang theo túi vải để sẵn trong tủ khách sạn về nhà. Túi này đựng đồ bẩn và gửi xuống bộ phận giặt, là của khách sạn.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Theo SBS đưa tin, chủ người Việt của hai quán cà phê ở Richmond và Brunswick (Úc) đã phải hoàn lại cho 26 nhân viên của mình số tiền lương bị ăn chặn là $24.947 đô la. Hai cơ sở này cũng sẽ bị kiểm tra chặt chẽ trong vòng ba năm sau cuộc điều tra của Uỷ ban Công bằng Nơi làm việc.


    Ảnh minh họa

    Chủ người Việt của hai công ty trả lương dưới mức quy định cho nhân viên

    Bà Cindy Huynh- giám đốc của công ty Café Touchwood Pty Ltd đứng tên kinh doanh là Café Touchwood ở Richmond và công ty Cafecino Enterprise Pty Ltd sở hữu kinh doanh tiệm cà phê A Minor Place ở Brunswick, cùng với chồng là ông Duy Phuong Dang vừa là một cổ đông và quản lý việc kinh doanh của quán.

    Cả hai đã phải cam kết cải thiện việc tuân thủ luật pháp tại nơi làm việc bằng cách ký vào một Bản Cam kết Cưỡng chế của Tòa án (EU).

    Các thanh tra của Uỷ ban Fair Work đã phát hiện hai công ty này đều trả mức lương dưới mức quy định cho nhân viên trong khoảng từ tháng 1 đến tháng 4 năm ngoái. Nhân viên làm việc bán thời tại mỗi quán cà phê chỉ được nhận khoảng $20 đô/giờ và nhân viên phục vụ làm ở Café Touchwood nhận từ $17 đến $22 đô la mỗi giờ.

    Điều này dẫn đến việc trả lương trái luật cho nhân viên bán thời làm việc những ngày thường, giờ phụ trội, ngày cuối tuần và phụ cấp vào ngày nghỉ lễ theo Quy Định Lao Động Ngành Nhà Hàng năm 2010.

    Nhân viên bán thời cũng không được hưởng các quyền nghỉ phép hàng năm còn nhân viên công nhật tại quán Café Touchwood thì không nhận được mức lương tối thiểu.

    Các thanh tra đã điều tra mỗi doanh nghiệp sau khi một bản phúc trình truyền thông cáo buộc việc ăn chặn tiền lương tại quán Café Touchwood.

    Theo SBS, chủ quán Café Touchwood thừa nhận họ đã ăn chặn $22.313 đô la của 17 người lao động, với số tiền phải hoàn lại cho mỗi nhân viên là $3.852 đô la.

    Một trong số các nhân viên ở đây, đầu bếp làm việc toàn thời vừa tròn 21 tuổi, đã được trả mức lương cố định chỉ có $18,50 đô la mặc dù mức lương tối thiểu cho người này phải là $21,29 đô la và lên tới $42,58 đô la cho giờ làm thêm.

    Chủ quán A Minor Place cũng thừa nhận đã ăn chặn tiền lương của chín nhân viên là $2.633 đô la, với số tiền nợ cho cá nhân cao nhất là $598. Tất cả các khoản tiền lương còn thiếu đã được điều chỉnh.

    26 nhân viên bị ăn chặn tiền lương

    Ở hai quán cà phê bị điều tra, 23 trong số 26 nhân viên bị trả lương trái quy định đều là những người trẻ từ 25 tuổi trở xuống, trong đó có một nhân viên 17 tuổi làm việc tại Café Touchwood.

    Một số nhân viên bị trả lương thấp đang giữ chiếu khán làm việc tạm thời, đến từ Hàn Quốc, Đức, Nhật Bản, Anh và Ấn, trong khi một vài người khác là du học sinh.

    Theo Bản Cam kết EU, mỗi công ty được yêu cầu trình báo sáu tháng một lần trong vòng ba năm với FWO để xác nhận các nhân viên của họ được nhận các quyền lợi tối thiểu.


    Fair Work – tổ chức bảo đảm quyền lợi cho người lao động. (ảnh: SBS Vietnamese)

    Các doanh nghiệp này cũng phải làm việc với một chuyên gia kiểm toán thuê ngoài để hoàn tất ba cuộc kiểm toán về lương và điều kiện làm việc của tất cả nhân viên trong năm 2019 và 2020, khắc phục mọi khoản thanh toán gian lận bị phát hiện cũng như đào tạo về quan hệ nơi làm việc cho các vị trí quản lý.

    Các biện pháp từ Fair Work Organization (FWO)

    Giám đốc điều hành của Uỷ Ban Công bằng Nơi làm việc bà Sandra Parker cho biết các Bản Cam kết Cưỡng chế của Tòa án nhằm bảo đảm sự giám sát sâu rộng đối với các doanh nghiệp của bà Huynh.

    ‘Chúng tôi không có sự khoan dung nào đối với những chủ nhân lao động nghĩ rằng họ có thể trả mức lương trái quy định cho người lao động trẻ tuổi hoặc người nhập cư, những người dễ bị tổn thương.’

    ‘Những cưỡng chế này có nghĩa là các công ty không chỉ phải trả lại số tiền còn nợ cho nhân viên của họ, mà còn phải đối mặt với sự giám sát liên tục của FWO’, bà Parker nói.

    Theo EU, hai công ty cũng sẽ thực hiện khoản thanh toán kết hợp trị giá $8.000 đô la cho Quỹ Doanh thu Hợp nhất của Chính phủ Liên bang.

    ‘Cải thiện sự tuân thủ trong lĩnh vực thức ăn nhanh, nhà hàng và quán cà phê là ưu tiên hàng đầu của Uỷ Ban FWO và chúng tôi khuyến khích bất kỳ người lao động nào lo lắng việc họ bị ăn chặn tiền lương hãy tìm đến và liên hệ với chúng tôi’, bà Parker phát biểu.

    FWO đã phát triển các công cụ tương tác tóm tắt những quyền lao động trong Quy định Lĩnh vực Nhà hàng và Thức ăn Nhanh, có sẵn tại www.fairwork.gov.au/frac..

    Các công cụ tương tác mới này giúp cả chủ nhân lao động và nhân viên dễ dàng tìm hiểu về các quyền và nghĩa vụ tại nơi làm việc như trả lương, giờ làm việc, phụ cấp, nghỉ phép và nghỉ việc.

    Nếu như quyền lợi của bạn hoặc người lao động khác đang bị xâm phạm, bạn hoàn toàn có thể lên tiếng, khiếu nại nặc danh bằng Tiếng Anh hay chính ngôn ngữ của mình tại http://www.fairwork.gov.au/.

    Viethome (theo SBS Vietnamese)

  • Bốn năm trước, khi chuẩn bị ra sân bay để từ Đức về Việt Nam, tôi được người tiễn – một Việt kiều định cư ở Đức – dặn đi dặn lại: “Lên máy bay của Việt Nam phải nói tiếng Anh nhé, nhớ đấy!”.

    Tôi cự nự, chẳng lẽ mình là người Việt lại đi nói tiếng Anh với người Việt. Chị bảo không riêng gì em, ai chị cũng dặn. Chỉ có nói tiếng Anh mới được phục vụ tử tế.

    Chị kể, hồi đầu hai vợ chồng mới làm ăn bên Đức, mỗi khi về Việt Nam phấn khởi quá, cứ thật thà tuôn trào tiếng Việt nên bị phục vụ kém hơn người nước ngoài. “Họ không cười với mình”, chị bảo, “Xin chăn thì họ bảo hết chăn, nhưng ông nước ngoài xin thì họ lại đem ra”. Chị mách nước tôi kinh nghiệm quý báu: “Tiếng Anh tiếng Đức nói nhiều vào”.

    Trong bữa cơm với một vài gia đình Việt kiều, tôi nghe họ kể nỗi khổ đi máy bay về Việt Nam. Nào là phục vụ không chu đáo, coi thường khách Việt nhưng lại ngoan ngoãn với khách Tây, vòi vĩnh; chuyện máy bay trễ chuyến, chuyện hành lý thất lạc, mất mát; nhân viên không biết cười, kiệm lời với khách nhưng buôn chuyện với nhau thì rôm rả…

    Nhưng ở chiều ngược lại, hàng xóm cạnh nhà tôi là một tiếp viên hàng không xinh đẹp. Cô tâm sự đã trót yêu nghề rồi nên không bỏ chứ “nghề này rất cực”.

    Có lần, cô hỏi hành khách: “Chị dùng mì bò hay cơm heo?”. Vị khách cong môi: “Chị dùng cơm người, không dùng cơm heo”.  Sau đó, bà ta phê bình tiếp viên một thôi một hồi trước các hành khách khác khiến cô xấu hổ, phải xin lỗi miết. Cô phải viết bản tường trình, bị trừ lương vì khách mách lãnh đạo.

    Nhiều lần, cô bị khách nam nhìn khiếm nhã, nói lời thiếu tế nhị, bị họ đòi xin số điện thoại, tất nhiên cô không thể đưa, rồi bị đối xử rất thô thiển. Có người cố tình gạt tay để cà phê đổ vào quần áo rồi vặn vẹo tiếp viên. Đen đủi cho cô nhất là chồng ghen. Anh không chịu nổi việc vợ thường xuyên trang điểm thật đẹp rồi ra khỏi nhà đi làm lúc 5 giờ sáng và thường vắng nhà ban đêm, gia đình họ đổ vỡ. Nhà chồng gán cho cô đủ tiếng xấu vì làm tiếp viên.

    Có khoảng 3.700 tiếp viên hàng không đang làm việc cho 3 hãng trên bầu trời Việt Nam. Người hàng xóm của tôi không phải trường hợp quá đặc biệt. Trong ngành rất nhiều người không giữ được hôn nhân lần đầu, một lãnh đạo cấp trung của hãng hàng không đó giải thích cho tôi. Chị bảo, nghề này là nghề phục vụ, nhưng thay vì làm việc trong nhà hàng, khách sạn thì ở trên máy bay.

    Họ phải di chuyển và làm việc bất kể giờ giấc, đòi hỏi phải có sức khỏe trong khi phải gìn giữ hình thức và hy sinh nhiều về cuộc sống cá nhân. Vì thế, riêng trong ngành hàng không, chính sách cho phép tiếp viên có thể nghỉ hưu từ 50 tuổi và không cần bất cứ điều kiện gì.

    Cứ 10 người Việt Nam thì có 2 người từng đi máy bay. Tỷ lệ này rất thấp so với thế giới và thấp gần nhất khu vực Đông Nam Á, theo một báo cáo ngành hàng không của công ty nghiên cứu VIRAC. Nhưng đó cũng chính là lực đẩy rất mạnh. Từ vị trí vùng trũng, chỉ ba năm trở lại đây, các hãng hàng không không ngừng sắm thêm máy bay khiến Việt Nam trở thành một trong những thị trường mua bán máy bay và tuyển dụng nhân sự cho ngành nhộn nhịp.

    Ở Việt Nam, từ năm 2011 đến 2017 tổng lưu lượng khách của thị trường đã tăng 2,6 lần lên 61,2 triệu lượt. Dự báo thị trường đạt 74,5 triệu lượt khách vào năm 2020 – khi dân số khoảng 98 triệu.

    Nhưng đi kèm với tốc độ phát triển ấy là các câu hỏi chưa lời đáp về kỹ năng vận hành bay và văn hóa hàng không. Tính ba tháng đầu năm 2018, trung bình  mỗi tháng ở Việt Nam có khoảng 3.000 chuyến bay sai giờ. Và hiển nhiên, là những videoclip về hành xử vô lý ở sân bay, từ cả phía nhà cung cấp lẫn người tiêu dùng, ngày càng tăng và dễ trở thành hiện tượng mạng.

    Tư duy dịch vụ hàng không nếu chỉ đơn thuần là hô khẩu hiệu, với quảng cáo bông sen nở và giấc ngủ ngon có lẽ là chưa đủ. Người đi máy bay chờ sự cách tân trong vận hành chuyến bay và nét mặt nhân viên để họ tin hãng hàng không đó đã là một “người chơi” toàn cầu.

    Chất lượng dịch vụ hàng không tất nhiên cũng không đến từ một phía nhà cung cấp. Cơm heo hay mì bò sẽ không trở thành nghiêm trọng nếu chúng được phục vụ cho một hành khách văn minh.

    “Tham gia hàng không chưa bao giờ dễ như bây giờ” – ông chủ của một hãng hàng không mới tuyên bố, kèm khẳng định sẽ cho bay luôn 20 chiếc trong năm nay. Nhưng những thứ dễ tăng trưởng, chưa bao giờ dễ tạo ra sự cân bằng.

    Hồng Phúc

    Viethome (theo VnExpress)

  • Sống ở những nơi xa, theo lẽ thường, đồng hương sẽ nâng đỡ nhau lắm. Bạn nghĩ vậy? Xin thưa, sai với người Việt. Ở cái hợp chủng quốc này, nhìn cách những sắc dân khác đối đãi với nhau, lắm khi bạn sẽ thấy chạnh lòng.

    Nhận định này của anh Facebooker Hồng Hải đã nhận được hàng nghìn lượt like và chia sẻ từ cộng đồng mạng, đặc biệt sau vụ đường dây kết hôn giả của người Việt bị phanh phui ở Mỹ. 

    Nguyên văn chia sẻ của anh Hồng Hải như sau: 

    ''Nếu có việc phải đến cơ quan công quyền, ví như đi phỏng vấn xin thẻ xanh, thi quốc tịch, sát hạch lái xe, xin an sinh xã hội,...mà gặp đồng hương, người Việt sẽ tự rầu trong bụng “lành ít dữ nhiều rồi đây”. Nếu thật may mắn không bị đánh rớt, bạn cũng sẽ bị quần tơi tả với một thái độ rất ư bề trên, trịch thượng. Những sắc dân khác thế nào? Gặp nhau, coi như đậu chắc.

    Người Việt kỳ thị tất cả những sắc dân kém hơn mình. Và kỳ thị lẫn nhau. Người qua lâu kỳ thị người mới, người vượt biên kỳ thị người được bảo lãnh, người làm hãng kỳ thị làm nails,... Cộng đồng mạnh là một cộng đồng biết nâng đỡ và bảo vệ nhau. Điều này đối với Việt Nam là...zero. Họ sẵn sàng chà đạp lên nhau mà sống.

    Có cái nghề nail là thế mạnh mà cũng phá giá nhau riết rồi rẻ mạt, lay lắt cả đám. Đó là chưa kể canh me nhau nếu tiệm đó kém vệ sinh hoặc cho thợ chưa có license làm, họ âm thầm đi tố cáo. Và hả hê nếu nó bị xuống kiểm tra và đóng cửa.


    Bài chia sẻ của anh Hồng Hải nhận được rất nhiều sự đồng tình của các đồng hương.

    Chắc chưa ai quên vụ án vừa mới đây, một đường dây làm kết hôn giả để được sang Mỹ bị phanh phui. Thật ra, cách này người Tàu, người Mễ, người Ấn, người Phi làm còn nhiều hơn người Việt. Nhưng vì sao chỉ người Việt bị bắt? Vì chính người Việt tố cáo, do thù hằn.

    Tui có thằng bạn Mỹ gốc Phi làm trong một cơ quan chính phủ. Ngồi với nhau, nó thắc mắc “Mấy chục năm làm ở đó, tao chưa bao giờ thấy một giống dân nào đi tố cáo đồng hương cả, trừ...Việt Nam”. Trời ơi, nghe sao chua chát...

    Các bạn chửi lãnh đạo của mình? OK, không sai, vì nhiều trong số họ thật tệ. Nhưng hãy nên nhớ rằng đó là dân-tộc-tính rồi, thay ai lên cũng vậy thôi. Chấp nhận sự thật bẽ bàng ấy đi. Ở cái xứ văn minh này nè, người Việt nào có chút quyền trong tay, họ cũng hống hách trịch thượng không kém gì đâu. Những người làm chính trị cũng thủ đoạn tráo trở không kém gì đâu'.

    Buồn ha''.

    Phía dưới bài đăng của anh Hải là vô số bình luận đồng tình: 

    Bạn Huy Phan ngậm ngùi: ''Người Tàu, người Ấn, người Hàn thì cứ co cụm mà sống, mà giúp nhau. Còn người mình thì có canh me để đâm chọt lẫn nhau. Riết khu nào có VN là em trốn. Buồn thật''.

    Bạn Han Dinh châm biếm: ''Nghe kể rằng , xưa có 2 anh chàng Việt Nam giải cứu được cây đèn thần. Thế là cây đèn thần cho mỗi chàng 1 điều ước với điều kiện: hể anh này ước được 1 thì anh kia sẽ được 2.
    - Anh thứ nhất :... Không thể để nó hơn mình được, anh bèn ước “Xin cho con nghèo rớt mồng tơi luôn''.
    Làm anh kia nghèo đến nỗi không có mùng tơi để rớt . 
    - Đến phiên anh thứ hai sau khi suy nghĩ một hồi:... Được, mày không thể hơn tao ''Ước cho con đui 1 con mắt“
    Thế là ngay lập tức anh thứ nhất chột liền 2 con mắt''.

    Anh Hồng Hải cũng bình luận thêm: ''Người Việt có nhiều tính xấu và bi kịch ở chỗ lẽ ra sang sống ở những nước văn minh, họ sẽ tiết chế bớt, đằng này lại càng phơi bày nhiều hơn. Có lẽ do cuộc sống ở xứ người khó khăn mệt mỏi hơn. Có lẽ do họ nghĩ “chẳng ai biết mình là ai”. Mà nực cười ở chỗ chẳng thơm tho gì nhưng lại rất hăng chửi trong nước. Thú thật, người Việt ở Saigon khi đối đãi với nhau, văn minh và nghĩa tình hơn người Việt hải ngoại. Người Việt hải ngoại chỉ văn minh khi gặp người bản xứ thôi. Đặt họ với nhau, lòi chành hết''.

    Bạn có đồng tình với nhận định người Việt luôn muốn ''dìm nhau'', không để ai hơn mình? Hãy cùng chia sẻ những trải nghiệm của mình nhé.

    Viethome (theo Facebook Hồng Hải)

  • Bị chú bảo vệ nhắc nhở khi cùng vợ dắt chó không rọ mõm lên bãi cỏ công viên để tiểu tiện, thanh niên Việt kiều Mỹ sửng cồ và nói chuyện xấc láo khiến dân mạng phẫn nộ.

    D.N - nam thanh niên Việt kiều Mỹ sinh năm 1987 dẫn hai con chó không rọ mõm vào bãi cỏ của công viên chung cư ở đường Hoàng Quốc Việt, phường Phú Mỹ, quận 7, TP.HCM chiều 19.5.

    Khi chú bảo vệ chung cư nhắc nhở, D.N sửng cồ, nói chuyện thiếu văn hóa và coi trọng chó của mình hơn người. Y còn định hành hung và đập vào chòi của chú bảo vệ.

    D.N nói với thiếu ăn hóa với chú bảo vệ và người phụ nữ lớn tuổi.

    D.N nói lớn: “Chó tao nằm máy lạnh mà đứng đây nói chuyện với tụi bây” và xưng hô mày, tao với chú bảo vệ cùng những người lớn tuổi xung quanh rồi đòi đưa ra bằng chứng chó mình làm bậy. Vợ của thanh niên này không khuyên giải chồng mà nói chuyện cũng xấc láo không kém.

     Xem clip nam thanh niên Việt kiều xấc láo với chú bảo vệ.

    Khi chị P.T - người phụ nữ đứng tuổi quay clip lên tiếng, D.N hét lớn: “Im mẹ đi, tao đang nói chuyện với người khác. Bà nhiều chuyện quá à. Bà câm mẹ đi được không? Tao giàu có tiền mua nhà, còn mấy người không có tiền mới đi làm bảo vệ”.

    Một lúc sau, anh công an đến nhưng D.N vẫn giữ thái độ hung hăng, mặc dù anh công an đã rất bình tĩnh giải thích rằng cách nói chuyện của thanh niên này là vô văn hóa.

    Anh công an giải thích: “Bây giờ anh dẫn chó ra ngoài đường, anh phải rọ mõm lại. Nếu không rọ mõm lại thì anh sai quy định của pháp luật và phải đóng phạt''.  thì D.N tuyên bố: “Phạt 100 triệu không sao”.

    Thú vị là D.N còn khoe mình mua nhà Vinhomes, nhưng bị anh công an gạt đi: ''Tôi không cần biết anh mua nhà Vinhomes. Tôi có nhà mặt tiền rồi không cần Vinhomes''.

     Xem clip nam thanh niên Việt kiều khoe mình mua nhà Vinhomes.

    Hầu như ai xem clip cũng bức xúc và cho rằng D.N ỷ mình từ nước ngoài về, có tiền nên không coi ai ra gì, luôn mồm quát tháo không ai chen vào được. Trên Facebook, cũng cho rằng mình bỏ tiền mua căn hộ thì mình có quyền, còn bác bảo vệ chỉ là người được thuê mướn về trông coi chung cư nên không được phép ''nạt nộ'' chủ nhà. Cả hai quên mất rằng xã hội VN còn nhiều người giàu có gấp trăm lần y nhưng nếu thái độ hống hách thì cũng bị ''lên thớt'' ngay.

    Rất nhanh chóng, danh tính cùng địa chỉ Facebook của D.N bị dân mạng tìm thấy và phát tán. Trong đó, nhiều người nhắn tin chửi bới và dọa xử lý D.N. Thanh niên này đã hoảng hồn đăng 1 tấm ảnh chụp ở sân bay, ngụ ý hai vợ chồng sẽ bay về Mỹ.

    Hiệp sĩ Sài Gòn đến tận nhà ''chỉnh đốn'' đôi vợ chồng Việt kiều

    Bức xúc vì thái độ có tiền coi khinh người khác và cách nói chuyện thiếu văn hóa của D.N, anh Nguyễn Việt Sin, Huỳnh Phương và các chiến hữu đã tìm đến tận nhà đôi vợ chồng. Sau đó, họ đề nghị D.N ra quán để nói chuyện rồi quay lại clip.

    Tại đây, D.N phân trần rằng do nhiều lần bị chú bảo vệ nhắc vì dắt chó qua khuôn viên chung cư ở quận 7 nên cảm thấy bị coi thường và phản ứng thiếu kiềm chế. Song, anh Nguyễn Việt Sin khẳng định D.N hoàn toàn sai khi nói chuyện xấc láo, không tôn trọng người lớn tuổi.

    Anh Sin cho biết nhiều người bức xúc với D.N vì cách ứng xử thiếu văn hóa chứ không liên quan đến con chó.

    Trong clip, D.N khoe tự kiếm tiền từ nhỏ bên Mỹ, không sống dựa vào mẹ, với mục đích muốn người khác tôn trọng mình. ''Từ nhỏ tới lớn, mình phấn đấu. Mình có tiền, mình kiếm tiền để làm cái gì? Để người ta coi trọng mình. Mà bây giờ coi thường mình là sao”, D.N nói. 

    Có lẽ do không được giáo dục đầy đủ và ít giao tiếp với người Việt nên D.N mới suy nghĩ “nhiều tiền là được tôn trọng”. Muốn người khác tôn trọng thì phải biết đối nhân xử thế chứ không phải dựa vào túi có bao nhiêu tiền.

    Hai vợ chồng bạn muốn thành công hơn trong cuộc sống, có địa vị hơn và được nhiều người tôn trọng hơn thì phải thay đổi tư duy về xã hội Việt Nam. Có những người tài sản mấy chục ngàn tỉ nhưng họ không thể hiện giàu có, hay đi ra đường vẫn bị khinh thường rất nhiều. Các anh chị mình tài sản vài trăm ngàn tỉ vẫn ngồi vỉa hè, vẫn ăn ốc. Cái chuyện đó rất bình thường”, anh Sin nhắn nhủ D.N.

    Anh Nguyễn Việt Sin khuyên D.N (phải) nên thay đổi tư duy nếu muốn được người khác tôn trọng.

    Bên cạnh đó, D.N kể rằng từng lên công ty vợ giải quyết chuyện mâu thuẫn của cô với đồng nghiệp và bị chém. Thanh niên Việt kiều cũng tiết lộ vợ anh từng bị 3 người cầm dao dọa chém. Nghe đến đây, anh Sin đoán D.N bị như vậy do cách cư xử và ăn ở. “Giọng điệu của vợ bạn hơi bị coi thường người”, anh Sin nói.

    D.N thắc mắc chuyện công an không xử lý người quay clip và tung lên Facebook thì anh Sin cho biết ở Việt Nam không cấm việc này trừ những nơi có biển cảnh báo.

    Về hướng giải quyết sau lùm xùm chiều 19.5, D.N mong mọi người đừng quấy rấy vợ anh vì tự làm tự chịu và hứa sẽ tới gặp để trực tiếp xin lỗi chú bảo vệ.

    Như vậy, chuyện D.N đăng ảnh quang cảnh ở sân bay Tân Sơn Nhất (TP.HCM) tối 19.5 kèm chú thích ngụ ý quay trở về Mỹ làm việc chỉ để đánh lạc hướng những ai muốn truy tìm mình.

    Viethome (theo Motthegioi)

  • Tôi là một Việt kiều và trước khi lên đường sang Tây, tôi có nhận được một lời khuyên rằng: Nếu sang đó, đừng chơi với người Việt!

    Có thể sau khi nói ra ý kiến này, tôi sẽ nhận được rất nhiều “gạch đá” từ độc giả! Tuy nhiên, đó chỉ là chia sẻ thực lòng và kinh nghiệm bản thân được đúc rút ra sau một thời gian dài trải nghiệm thực tế tại Vương Quốc Anh.

    Trước khi lên đường du học, tôi có nhận được một lời khuyên rằng: “Nếu sang đó, đừng chơi với người Việt”!

     choi voi nguoi viet

    Thú thực, lúc bấy giờ tôi thấy rất khó hiểu với lời khuyên đó. Tôi đã từng nghĩ đến sự cô đơn và khó hòa nhập nơi đất khách. Và đương nhiên, tôi nghĩ một vài người bạn Việt Nam sẽ là chỗ bấu víu đáng quý cho tôi ở một nơi xa lạ. Tuy nhiên, tôi đã nhầm.

    Những cá thể lẻ loi ở một môi trường lạ, càng quy tụ với nhau thì càng khiến cá thể đó bị cô lập, cô lập trong môi trường mà đáng lẽ ra họ phải hòa nhập.

    Thay vì trải nghiệm “lại” những văn hóa bản địa trên đất khách, tôi lựa chọn tìm hiểu những nền văn hóa khác nhau mà ở Việt Nam, tôi không có được những cơ hội đó.

    Lựa chọn những người bạn đến từ những đất nước như Ấn Độ, Pakistan, Bangladesh… tôi hòa mình vào cuộc sống ở đất nước của họ. Khi chơi với anh bạn người Ấn Độ, tôi được dùng tay để bốc thức ăn, được anh ta giải thích cho tại sao họ phải làm như thế… Khi chơi với những người bạn Đông Âu, tôi được biết đến những tập tục, nghi lễ, kiêng kị của những tôn giáo mà họ tôn sùng.

    Có thể nhiều bạn sẽ bảo tôi “rườm rà” bởi những kiến thức đó có thể thâu nạp qua sách vở, internet. Điều đó không sai. Sách vở có thể dạy ta mọi điều nhưng không thể cho bạn những trải nghiệm thực tế.

    Vừa được trải nghiệm, vừa thâu nạp kiến thức, lại vừa có những kỉ niệm đáng nhớ với những người bạn ở năm châu. Đó chẳng phải quá tuyệt vời hay sao?

    Không những tôi được học kiến thức chuyên ngành mà trong thời gian ở Anh quốc tôi còn được tiếp thu các nền văn hóa trên khắp thế giới từ chính những người “thầy” đồng trang lứa với mình.

    Thứ hai, nếu thường xuyên tiếp xúc với người Việt ở nơi đất khách, trình độ ngoại ngữ của bạn sẽ giảm đáng kể.

    Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, có đi, tôi mới thấy nhiều điều“ngược đời”. Có thể hầu hết người Việt mình sẽ quan niệm rằng “cứ tống chúng nó sang nước ngoài là tiếng Anh tự khắc như gió”. Nhưng đó chỉ là điều kiện cần chứ chưa phải điều kiện đủ.

    Ở nước ngoài, tôi nhận ra rằng trình độ tiếng Anh của nhiều người Việt Nam hoặc Trung Quốc ngày một kém đi.

    Bởi những người đó, họ chỉ giới hạn tiếp xúc với những người trong nhóm (đồng hương) mà không chủ động giao tiếp với những người nước ngoài. Nên ngày càng “dốt” tiếng cũng là chuyện dễ gặp.

    Đương nhiên, để không phí hoài những thứ mà tôi đã chuẩn bị cho tương lai nơi xứ người cũng như không phí hoài cơ hội để học nhiều thứ tiếng khác một cách miễn phí, tôi lựa chọn không chơi với người Việt.

    Và kết quả là sau hơn một năm tại Anh quốc, không những trình độ tiếng Anh của tôi đã tăng đáng kể mà tôi đã được học thêm tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha giao tiếp từ những người đồng nghiệp và những người bạn của mình.

    Vậy nên, nếu các bạn có ý định sang nước ngoài làm việc, định cư hay đi du học hoặc người thân có người (đã, đang hoặc sẽ) đi du học và đi làm tại nước ngoài hãy tự khuyên mình và khuyên người thân của bạn rằng “nếu muốn tiến bộ, đừng chơi với người Việt”.

    Trang Hoàng

    * Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả

    Theo Người Đưa Tin)

  • Khi tôi trả lời một cách đầy kiêu hãnh rằng mình là người Việt Nam, chị im lặng, cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói: "Xin lỗi bạn, nhưng tôi phải nói thật lòng với bạn rằng: người Việt của bạn là những người hung dữ".

    Đấy là tình cảnh một dịp gần đây, trong buổi giao lưu giữa những người nước ngoài hiện sống và làm việc tại thành phố Jakarta (Indonesia), tôi gặp một người phụ nữ Mỹ gốc châu Phi. Trò chuyện vui vẻ với nhau một lúc, chị hỏi tôi từ đâu đến. 

    Câu nói của người phụ nữ làm tôi choáng váng. "Tại sao chị lại nghĩ vậy?" - tôi vội hỏi và chị giải thích rằng vừa qua Việt Nam du lịch. 

    Đến TP.HCM, khi đang say sưa với cảnh vật và con người, chị đứng bên đường chụp ảnh khu nhà thờ Đức Bà bằng chiếc điện thoại vừa mới mua thì bị kẻ cướp lao đến giật phắt điện thoại, rồi vút đi bằng xe máy. 

    Vụ cướp giật không chỉ để lại cho chị những vết sẹo trên cơ thể (do bị kéo té ngã) mà còn cú sang chấn về tinh thần: hiện nay, mỗi khi nhìn thấy hoặc nghe tiếng xe máy chị lại hoảng hốt.

    Khi tôi xin lỗi chị và nói rằng chính quyền TP.HCM đang làm các bước để cải thiện sự an toàn cho khách du lịch, người phụ nữ ấy lắc đầu và nói cái cần sửa nhất là bản tính tham lam, bon chen và hung hăng của người Việt.

    Chị cho biết trong khoảng ba tuần ở Việt Nam, chị đã quan sát thấy cái bản tính ấy trong nhiều hoàn cảnh: người ta không chịu xếp hàng mà sẵn sàng chen lấn, xô đẩy; người ta bóp kèn inh ỏi trên phố để cố nhanh hơn vài giây, vài phút. 

    Khi va quẹt vào nhau trên phố, thay vì nhã nhặn giải quyết vụ việc, người ta sửng cồ, sẵn sàng lao vào nhau. 

    Người ta sẵn sàng bắt chẹt khách du lịch chỉ vì lợi nhuận trước mắt: khi trả giá để mua hàng, chị đã bị người bán nói những lời rất khó nghe, thậm chí còn xúc phạm đến nguồn gốc châu Phi của chị.

    Người phụ nữ thở dài nói rằng chị đã ở Indonesia 5 năm nhưng chưa bao giờ sa vào hoàn cảnh tương tự và so với những gì chị đã trực tiếp trải nghiệm, người Indonesia vô cùng hiền lành, tốt bụng, vui vẻ và tử tế.

    Người Việt có hung dữ không? Câu hỏi ấy đeo đẳng tôi suốt nhiều tháng trời để rồi khi về Việt Nam lần gần đây nhất, tôi đã có câu trả lời. 

    Tại con hẻm nhỏ ở quận Gò Vấp, tôi chạy xe kế bên người mẹ vừa đón con đi học về. Giây phút hội ngộ của hai mẹ con sau một ngày làm việc và học tập vất vả đáng lẽ là những giây phút hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười, nhưng không phải. Người mẹ vừa chạy xe vừa ra rả rủa xả con mình trong khi cô con gái nhỏ co rúm vì sợ hãi. 

    Người mẹ chửi con vì điểm kiểm tra toán hôm đó không như bà mong đợi. Nhìn nét mặt đau khổ của cô con gái, tôi tự hỏi người phụ nữ đang dạy con những gì? Hay bà đang cố gắng gieo mầm mống của sự hung dữ vào tâm hồn trẻ nhỏ?

    Tôi tự hỏi có phải vì điều kiện sống quá áp lực, vì hoàn cảnh kinh tế bức bối mà con người ta dễ dàng trút giận lên nhau? 

    Trong những năm gần đây, tôi sống và làm việc ở hai thành phố lớn với môi trường khá tương tự TP.HCM. Đó là Manila (Philippines) và Jakarta (Indonesia). 

    Đây là hai thành phố có tình trạng người thất nghiệp khá cao, an sinh xã hội thấp, nhiều người nghèo và đặc biệt với tình trạng ùn tắc giao thông dễ khiến người ta nổi nóng. 

    Nhưng thật lạ, trong bốn năm sống ở Manila và một năm rưỡi sống ở Jakarta, tôi thấy trên đường phố, dù kẹt xe đến mấy, ít ai bóp còi. 

    Văn hóa xếp hàng ở hai thành phố này cũng vượt trội hơn hẳn các thành phố của Việt Nam và đặc biệt là tại các cơ sở kinh doanh, tôi chưa từng gặp tình trạng bị chèo kéo, hăm dọa và bắt nạt như tôi từng gặp mỗi khi về nước.

    "Người Việt là những người hung dữ", câu nói đó không hẳn là đúng, nhưng tôi thấy sự hung dữ ngày càng lộng hành và bột phát không chỉ ngoài đường phố mà còn trong các gia đình (bạo hành phụ nữ, trẻ em, người thân trong gia đình giết nhau vì mâu thuẫn hay tranh chấp tài sản), trong trường học (bạo hành học sinh), trên mạng xã hội (người ta có thể thoải mái mạt sát, thóa mạ lẫn nhau). Đặc biệt là các vụ giết người vì mâu thuẫn nhỏ ngày càng gia tăng.

    Tôi đã nghe cha mẹ tôi kể những câu chuyện rất xúc động về sự tử tế của con người trong những năm tháng khi đất nước chúng ta còn chìm trong khói lửa chiến tranh. 

    Điều đáng buồn là khi chiến tranh lùi xa, sự tử tế cũng đang dần biến mất nhiều nơi. Bộ phim Chuyện tử tế của đạo diễn Trần Văn Thủy sản xuất năm 1985 đã cảnh báo về tình trạng ấy. Giờ đây, sau 34 năm, bộ phim vẫn còn nóng hổi tính thời sự. 

    Theo lời bình của bộ phim: "Tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bực và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn...".

    Vâng, sự tử tế chính là cái gốc cho sự phát triển bền vững của một xã hội. Nếu chúng ta không sớm hành động để đánh thức và khích lệ sự tử tế trong mỗi con người, nền tảng đạo đức xã hội sẽ tiếp tục lung lay, khiến cho những thành tựu phát triển kinh tế của chúng ta trở nên vô nghĩa.

    Viethome (theo Tuổi Trẻ)

  • Tiếp tục bài viết Nhân viên bị chủ nhà hàng Việt đánh đập tàn nhẫn vì xin nghỉ việc sau 2 năm bị bóc lột, vợ chưa cưới của nạn nhân là cô Lana Le đã cung cấp hình ảnh của cặp vợ chồng chủ nhà hàng Saigon Bistro. 

    Theo lời Lana, người đàn ông tên Peter đã từng vài lần vào tù ra khám. Vì lý lịch bất hảo nên hắn rất cần Mike làm quản lý nhà hàng và tiệm nail cho mình. Trong khi cô vợ Melina thì ra sức chối bỏ trách nhiệm và sự liên quan khi bị Lana chất vấn, đồng thời còn ''dụ dỗ'' Lana đến tiệm của mình để ''nói chuyện''.  

    Mike lúc còn vui vẻ với vợ chồng chủ.

    Hài hước hơn nữa, Melina và Peter còn lập nick giả danh Mike, để tham gia bình luận dưới bài post tố cáo cặp vợ chồng này, nhằm mục đích đánh lạc hướng mọi người. Tuy nhiên, có vẻ họ đã thất bại. 


    Đôi vợ chồng vội vã lập facebook giả Michael Son Kim Nguyen không kịp cập nhật avatar. Facebook giả này và một vài nick ảo khác liên tục lu loa để bao che cho Peter, biến gia đình này thành kẻ bị hại.

    Đôi vợ chồng này cũng liên tục xóa hoặc khóa những review chỉ trích hệ thống tiệm của họ trên fanpage Saigon Bistro Crawfish và Nail Envy, cũng như trên các trang xếp hạng tín dụng doanh nghiệp khác. 

    Các review tẩy chay nhà hàng đã bị xóa.

    Cụ thể hơn về diễn biến của sự việc, Lana Le cho biết:

    Tuần đầu tiên: Peter nói rằng Mike bị sa thải vì không làm việc chăm chỉ, đi muộn về sớm. (Trước đó, Peter và Melina đã thuyết phục Mike không trở lại trường mà tiếp tục làm việc cho họ. Mike đã từng có thời gian dài suy nghĩ về chuyện nghỉ việc vì không sắp xếp được lịch học và làm việc). Peter bảo rằng ngay khi anh ta đi du lịch về thì Mike phải nghỉ việc. Mike đồng ý và đi tìm việc làm khác. Mike gửi tin nhắn hỏi Peter mình phải làm việc tới ngày nào thì không nhận được trả lời.

    Tuần thứ hai: Mike tìm được công việc mới để có thể vừa học vừa làm. Thời gian này, Mike vẫn làm ở Saigon Bistro và tiếp tục hỏi Peter ngày nào thì mình được nghỉ, nhưng Peter vẫn không trả lời.  

    Tuần thứ ba: Mike thông báo sẽ nghỉ việc vào ngày cuối tháng. Peter chửi Mike là đồ vô đạo đức khi bỏ nhà hàng dù anh ta không tìm được ai thay thế.  

    Vào ngày cuối cùng, Mike bị sốt cao do cúm và nhắn tin cho Peter bảo mình không thể tới làm. Peter quát tháo chửi rủa và đe dọa. Sau đó hắn dụ Mike tới nhà hàng để nhận lương. Và lợi dụng cơ hội này để tấn công Mike cho thỏa cơn tức giận.

    May mắn Mike đã chạy thoát và được các nhân viên ở nhà hàng Yeowoosai gần đó cầm máu bằng sợi thuốc lá. Trong suốt quá trình bị Peter dùng súng đánh vào đầu và mặt, Mike vẫn có thể đứng dậy đánh lại nhưng anh không làm thế vì trong thân tâm, Mike vẫn xem Peter là đàn anh của mình. Khi được đưa đi cấp cứu, đầu Mike có khá nhiều dấu vết tụ máu ở bên trong.  

    Mike được cầm máu bằng sợi thuốc lá.
    Đầu Mike có nhiều vết tụ máu nguy hiểm.
    Dường như Peter đang hút thuốc trong chính căn bếp nhà hàng.
    Đôi vợ chồng ''giang hồ'' Peter và Melina.
    Mike lúc còn vui vẻ với vợ chồng chủ.
    Mike Nguyen và bạn gái Lana Le.

    Nhân viên bị chủ nhà hàng Việt đánh đập tàn nhẫn vì xin nghỉ việc sau 2 năm bị bóc lột

    Viethome (theo facebook Lana Le)

  • Saigon Bistro - một nhà hàng món Việt ở Chicago (Mỹ) - đang vấp phải chỉ trích gay gắt từ cộng đồng mạng sau khi một nhân viên tố cáo bị chủ nhà hàng hành hung.

    Theo trang tin NextShark, anh Michael Nguyen (thường gọi là Mike) đã làm việc suốt 2 năm tại nhà hàng Saigon Bistro, vừa xin nghỉ để tập trung cho việc học. Quyết định này khiến hai người chủ nhà hàng là Peter Nguyen và Melina Luu không hài lòng.

    Anh Mike bị đánh dã man ở phần đầu và mặt.

    Đến nửa đêm 5/4, khi Michael chờ nhận khoản tiền lương cuối cùng thì bị ông Peter Nguyen dùng bán súng đánh vào đầu và mặt gây thương tích. Đây là khẳng định của Lana Le - vợ chưa cưới của nạn nhân. Cô thuật lại vụ việc trong một bài viết trên Facebook cá nhân.

    Ảnh chụp màn hình bài đăng của Lana Le vào hôm 8/4, nhận được 1,5 nghìn lượt thích và 1 nghìn bình luận.

    Lược dịch bài viết của Lana Le:

    Hai người chủ nhà hàng Peter Nguyen và Melina Luu đã giam giữ và làm điều này với Mike chỉ vì anh ấy xin nghỉ việc. Họ muốn anh tiếp tục quản lí nhà hàng vì không thể tìm ai khác thay thế. Họ bắt anh làm cả ngày ở tiệm làm nail Envy rồi sau đó sang Saigon Bistro, làm đến khuya để đóng cửa tiệm. Mike đã làm việc quá sức suốt 2 năm nay... Họ lệ thuộc vào anh ấy và Mike cũng chứng tỏ sự tận tụy của mình.

    Rồi họ bảo rằng Mike sẽ được nhận khoản tiền công cuối cùng vào hôm thứ sáu (5/4) ở Saigon Bistro.

    Anh ấy đã chờ ở quầy bar. Peter đợi đến khi khách về hết rồi đi ra ô tô. Lúc quay lại, Peter khóa cửa, đưa cho Mike một "món quà" là chiếc áo thun để phân tán sự chú ý.

    Khi Mike nhìn xuống cái áo, Peter đã rút ra khẩu súng và đánh vào sau đầu Mike cho đến khi anh ngã xuống sàn. Peter tiếp tục đánh, đá vào người anh ấy...

    Peter còn đập nát điện thoại của Mike nhằm xóa dấu vết tin nhắn mà hắn đã gửi cho Mike về cuộc gặp trả lương hôm nay. Và nhà hàng Saigon Bistro cũng không gắn camera chính là nhằm mục đích tránh lưu lại bằng chứng. Trong lúc đá vào đầu và mặt Mike, Peter đã nói rằng "Mày nghĩ là có thể nghỉ việc như thế à?".

    Mike chạy ra khỏi Saigon Bistro đến Yeowoosai (nhà hàng và quán bar kế bên). Peter đã đuổi theo nhưng dừng lại khi nhìn thấy có nhiều người bên ngoài... Các nhân viên ở Yeowoosai đã giúp Michael cầm máu, rồi sau đó chúng tôi đưa anh ấy đi cấp cứu. Mike bắt đầu cảm thấy ong ong trong đầu và đến giờ vẫn còn buồn nôn.

    Mike đã có thể phản kháng lại nhưng anh ấy bị sốc nặng, và tận sâu bên trong, Mike vẫn xem Peter như một "người anh lớn" [...].

    Bài đăng của Lana Le nhận được nhiều sự quan tâm trên Facebook. Bên cạnh kể lại vụ việc, cô còn đăng kèm các hình ảnh chồng chưa cưới Michael Nguyen bị thương ở đầu, bàn tay; cánh tay thì bầm tím và điện thoại vỡ nát.


    Ảnh: Facebook Lana Le

    Cô Lana chia sẻ thêm, Michael quyết định nghỉ việc ở nhà hàng Saigon Bistro để tập trung toàn thời gian cho việc học. Thời gian biểu của anh ở trường không phù hợp với lịch làm việc tại nhà hàng. Sau khi biết quyết định của Michael, 2 chủ nhà hàng đã cố gắng thuyết phục anh không quay lại trường mà tiếp tục làm việc. Mặt khác, họ từng đe dọa sẽ sa thải anh vì đi trễ về sớm do bận lịch học.

    Nhà hàng Saigon Bistro (Ảnh: Pete C./Yelp)

    Trong cuộc phỏng vấn với NextShark, Michael Nguyen đã giải thích lí do anh ưu tiên cho việc học của mình. 

    "Tôi từng là sinh viên ĐH California Riverside năm 2007 - 2008 nhưng đã bỏ dở vì vấn đề tài chính và lí do cá nhân. Sau cỡ 10 năm, tôi biết bà của mình lâm bệnh do tuổi già. Bà nói rằng không còn nhiều thời gian nữa và rất mong nhìn thấy tôi tốt nghiệp. Có như vậy bà mới yên lòng ra đi, biết rằng tôi sẽ có thể đạt được thành công và chăm sóc cho gia đình mình.

    Tôi là cháu đích tôn nên phải gánh vác gia đình. Vì vậy, tôi đã thay đổi mọi kế hoạch của mình và quyết theo học bằng liên kết tại trường Cao đẳng Truman ở Chicago rồi sau đó liên thông lên trường ĐH Illinois" - Michael nói.

    Anh cho biết mình và vợ chưa cưới Lana đã lập hồ sơ báo cáo sự việc với cảnh sát. Trong khi đó, nhóm đưa tin NextShark đã nhiều lần gọi vào 2 đường dây điện thoại của nhà hàng Saigon Bistro nhưng đều không có ai nghe máy.

    Hình ảnh vợ chồng chủ nhà hàng Việt đánh nhân viên vì dám xin nghỉ

    Viethome

  • “Người Việt quá tin vào may rủi”

    Theo PGS Bùi Hoài Sơn, Viện trưởng Viện Văn hoá nghệ thuật, người Việt quá ỉ lại vào việc được thiên nhiên ưu đãi nên sinh ra lối sống lười biếng lao động, thiếu ý thức trong khai thác tài nguyên. 

    "Đáng lý người Việt phải biết tìm cách làm chủ thì lại quá lệ thuộc vào trời. Trong quá trình sống hay lao động sản xuất, người Việt thường tin vào số phận, may rủi, trông chờ vào thiên nhiên, dẫn đến việc dễ chán nản, chùn bước khi gặp phải khó khăn", ông Sơn nói. 

    Vì lối lao động sản xuất chỉ biết dựa trên kinh nghiệm về thời tiết nên người Việt hiện nay thiếu ý thức nghiên cứu khoa học. Lối sống tiểu nông còn dẫn đến sự tùy tiện, manh mún, không biết lo xa, thiếu đầu óc tính toán trong kinh doanh, sản xuất chủ yếu dựa vào kinh nghiệm.

    Nhiều người đề cao thói quen “ăn xổi, ở thì" và những lợi ích thiết thực trước mắt nên ít chú tâm đến lợi ích chiến lược bền lâu. 

    Viện trưởng Viện Văn hoá nhận định, cũng vì chịu ảnh hưởng bởi truyền thống "dùi mài kinh sử" vượt qua các kỳ thi nhằm có địa vị xã hội để hưởng vinh hoa phú quý nên nhiều người Việt học hành không đến nơi đến chốn.

    Theo một số cuộc điều tra xã hội học cho thấy, số người đến thư viện đọc sách, học tập, nghiên cứu vì say mê khoa học không nhiều mà họ đến chỉ để đọc  sách hay học tập ôn thi hoặc hoàn thành một chứng chỉ rồi bỏ đấy.

    “Do đó, khi học tập, nghiên cứu, người Việt nặng nề với giáo điều, sao chép và thuộc lòng các lý thuyết có sẵn. Lối học đó đã trói buộc những sáng kiến, kìm hãm lối tư duy phản biện, dẫn tới thiếu tự ti, không dám vượt bỏ quá khứ”, ông khẳng định.

    “Người Việt hư danh, ảo tưởng, sĩ diện”

    Sĩ diện là một trong những thói xấu được PGS Bùi Hoài Sơn nêu ra. Theo ông, người Việt Nam thường giấu đi cái nghèo, cái khổ (đói cho sạch, rách cho thơm). Không mấy người Việt thú thật được nỗi cực nhọc, vất vả đã từng phải chịu đựng, từ đó dẫn đến thói kiêu căng.

    Truyền thống trọng danh cũng là một đặc trưng của người Việt. Một điều tra năm 1996 cho thấy, khoảng 60% công nhân Việt Nam mong muốn con cái mình trở thành trí thức, chỉ có số ít mong muốn con cái nối tiếp sự nghiệp của mình, tức trở thành công nhân.

    “Song đi liền với tính trọng danh là thói háo danh, mua danh được thể hiện rõ qua nạn bằng giả, bằng thật học giả trong xã hội hiện nay”, ông Sơn nói.

    Tính cục bộ, kéo bè cánh, chỉ vì lợi ích cá nhân, địa phương cục bộ khiến người Việt khó hoà nhập với nền kinh tế toàn cầu. Tình trạng níu kéo nhau, không muốn cho người khác hơn mình cùng thói quen ghen ghét, đố kỵ, dẫn đến việc "một người thì làm tốt, ba người thì làm tồi, bảy người thì làm hỏng". 

    Dẫn lại kết quả Viện Nghiên cứu xã hội Mỹ về 10 đặc điểm cơ bản của người Việt Nam, ông Sơn cho biết, người Việt cần cù lao động song để thỏa mãn nên tâm lý hưởng thụ còn nặng; mặc dù thông minh, sáng tạo nhưng chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ động.

    Bên cạnh đó, mặc dù khéo léo nhưng ít người cố gằng duy trì tới cùng; vừa thực tế, vừa mơ mộng nhưng lại không có ý thức nâng lên thành lý luận.

    Ham học hỏi, có khả năng tiếp thu nhanh cũng là một đặc điểm nổi bật của người Việt. Tuy nhiên, người Việt lại ít khi học "đến đầu đến đuôi" nên kiến thức không hệ thống, mất căn bản. Ngoài ra, việc học tập không phải là mục tiêu tự thân của mỗi người Việt Nam, bởi khi còn nhỏ học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện, vì kiếm công ăn việc làm, ít vì trí đam mê.

    Mặc dù người Việt có tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái, song hầu như chỉ trong những hoàn cảnh, trường hợp khó khăn, bần hàn. Còn trong điều kiện sống tốt hơn, giàu có hơn thì tinh thần này rất ít xuất hiện.

    Ngoài ra còn một số những đặc điểm khác của người Việt như xởi lởi hiếu khách song không bền; tiết kiệm song nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô bổ như vì sĩ diện, khoe khoang, thích hơn đời; thích tụ tập nhưng lại thiếu tính liên kết để tạo ra sức mạnh; yêu hòa bình, nhẫn nhịn, song nhiều khi lại hiếu chiến, hiếu thắng vì những lý do tự ái, lặt vặt, đánh mất đại cục.

    Viện trưởng Sơn cho rằng nếu không thẳng thắn thừa nhận những thói xấu trên và tìm giải pháp khắc phục sẽ tạo rào cản và sức ì nặng nề cho sự nghiệp phát triển đất nước. 

    Viethome (theo Vietnamnet)

  • Cách tốt nhất cho mỗi bạn du học sinh, đó là trước khi qua hãy học tiếng bản địa cho thật kỹ để tự mình có thể trao đổi được với người bản xứ, tìm hiểu thật kỹ về các thông tin nơi mình đang đến thông qua các nguồn đáng tin cậy…

    Cách đây mới chỉ vài ngày không lâu, trên một diễn đàn với khoảng hơn 18 nghìn thành viên của người Việt tại Canada rộ lên một vụ việc có một người từng rất uy tín với cộng đồng có tên H.M. bị tố có hành vi gạ tình với nhiều sinh viên nữ mới qua.

    Theo lời của những người tố cáo, anh này luôn tìm cách tiếp cận các em sinh viên mới qua, hướng dẫn, giúp đỡ tìm nhà, tìm việc và cuối cùng là gạ “quan hệ”. Anh này cũng đã lừa được một số em… nhiều người ngậm ngùi im lặng nhưng cũng có nhiều người mạnh dạn tố cáo. Những lời tán tỉnh của anh ta đều được anh gửi qua tin nhắn Facebook mà không thể ngờ rằng sẽ có ngày nào đó các nạn nhân chỉ việc chụp màn hình và tố cáo.

    lua nguoi viet moi sang

    Hàng nghìn người trong cộng đồng người Việt ở Canada được một phen ngỡ ngàng khi tác giả của hàng chục bài viết tư vấn cho cộng đồng, từ cách nộp hồ sơ qua Canada, cách chuẩn bị câu hỏi phỏng vấn với đại sứ quán, cách tìm nhà, cách đi lại cho đến cách xin việc… vốn rất bổ ích, cuối cùng lại bị lật tẩy thành kẻ chuyên môn đi gạ gẫm các em sinh viên trẻ.

    Đáng tiếc, dù trên thực tế có rất nhiều người đi trước luôn sẵn lòng sống vì cộng đồng bằng nhiều cách, từ quyên góp ủng hộ công khai minh bạch với các trường hợp khó khăn nhưng cũng có không ít người lợi dụng việc các em mới qua chưa biết gì để lừa đảo. Chuyện lừa những người/sinh viên mới sang không chỉ của riêng cộng đồng người Việt ở nước nào mà diễn ra vô cùng phổ biến tại nhiều nơi.

    Tôi từng có thời gian học tại thành phố Milan, Italy. Nơi đây dù cộng đồng người Việt còn nhỏ, chỉ khoảng 70 người Việt bao gồm ở Milan và các khu vực phụ cận nhưng cũng có quá nhiều người chỉ chờ để lừa các bạn mới sang.

    Một người chị có tên M.T. từng tốt nghiệp trường hàng đầu thuộc khối ngành kinh tế ở Hà Nội, sau đó sang Milan học ở một trường kinh doanh khá có tiếng tại Ý, rồi không xin được việc nhưng nhất định không chịu về nước mà ở lại trái phép. Để có tiền sống, chị ấy đã đi lừa tiền chính những em mới sang.

    Trên diễn đàn của hội sinh viên tại Milan, chị luôn đi tìm những em sinh viên chuẩn bị sang, chị không bao giờ bình luận trực tiếp mà vào nhắn tin hỏi han, đề nghị giúp đỡ. Ngày các em mới sang Milan, chị sẽ ra tận sân bay đón. Chị đưa đi ăn, chị trả tiền cho cả hai chị em, rồi chị đưa về nhà trọ chị thuê hộ cho đến khi nào các em tìm được nhà.

    Sau đó chị hướng dẫn đi lại, đưa ra cửa hàng đăng ký điện thoại, chị đưa đi ăn kem Ý, rồi chị giới thiệu cho rất nhiều điều về nước Ý. Tất nhiên những ai mới qua gặp một đàn chị như vậy cũng phải cảm động “rớt nước mắt”. Chị bảo gì nghe liền, nghe hết, không thiếu một câu nào. Biết bao nhiêu em sinh viên ấn tượng với chị, gọi điện về nhà khoe với bố mẹ hết lời về việc gặp một người chị hẳn là quá tốt.

    Và cũng đến một ngày đẹp trời khi mối quan hệ đã đủ thân tình, chị M.T bắt đầu vay tiền các em mới sang. Với tấm lòng của chị tử tế như vậy, chắc chắn khi chị vay tiền, không em nào dám từ chối bởi khi mình mới qua, chị tốt đến thế cơ mà. Nhưng chị rất khôn, chị luôn vay tiền theo cái cách mà các em có ít bằng chứng nhất. Chị chỉ nói vay tiền khi gặp trực tiếp và gọi điện chứ không bao giờ nhắn tin.

    Số tiền vay qua từng lần cứ lớn dần lớn dần, ban đầu 200 euro, sau rồi đến 200 euro tiếp… cuối cùng có nhiều em cho chị vay đến cả hơn 1 nghìn euro… và rồi chị chặn facebook, chặn số điện thoại. Khi ấy các em cố gắng liên lạc bằng cách này bằng cách khác nhưng mới chợt ngã ngửa ra rằng mình chẳng biết chị ấy ở đâu cũng không hề biết chị ấy làm gì mà tiền đã cho vay mất rồi.

    Lên diễn đàn kêu khóc cũng không ai giúp được gì vì các em hoàn toàn không có bằng chứng. Kể cả có muốn báo cảnh sát các em cũng không hề có một chút thông tin cá nhân nào về chị ngoài mấy thông tin về trường nơi chị tốt nghiệp, nhưng tất nhiên trường không thể hợp tác vì lý do cá nhân và chính các em cũng không hề có bằng chứng chị đã vay tiền. Và ngậm ngùi cho qua… Đến lúc mất đi số tiền lớn của gia đình, các em mới hiểu rằng: Chẳng có lòng tốt nào miễn phí, đặc biệt ở nơi xứ người.

    Câu chuyện về những người đàn anh/đàn chị đi lừa người khác bằng vỏ bọc tốt đẹp ban đầu như trên không hề hiếm ở các nước châu Âu. Tác giả bài viết từng chứng kiến nhiều câu chuyện tương tự ở Đức, Pháp, Hà Lan… Các em sinh viên, những người mới qua nước ngoài vì tiếng kém, vì ngại va chạm nên cuối cùng chẳng ai làm gì được họ.

    Ở đất Nhật, nơi du học sinh Việt Nam đổ xô đến trong những năm gần đây, chuyện lừa đảo có lẽ đã trở nên phổ biến như cơm bữa. Tiếng Nhật rất khó, ít người Nhật chịu nói tiếng Anh, và số lượng du học sinh ở Nhật cũng nhiều hơn nhiều nước khác và đặc thù có nhiều em đến từ các tỉnh nên các kiểu lừa cũng đa dạng hơn rất nhiều.

    Tối thiểu nhất, khi mới sang Nhật, em nào cũng sẽ cần đăng ký điện thoại và kiếm việc đi làm. Không giống như các nước phương Tây với thủ tục đăng ký điện thoại đa phần khá đơn giản, để đăng ký được điện thoại ở Nhật thủ tục vô cùng rắc rối và cần người phải thật giỏi tiếng đi cùng. Kẽ hở để lừa đảo chính nằm ở đây, khi đăng ký điện thoại, các anh chị sẽ nhanh tay đăng ký thêm một cái điện thoại hoặc máy tính bảng khác cho mình, và tiền hàng tháng, tất nhiên do các em trả.

    Trường hợp khác, khi hãng tặng máy, các anh chị sẽ nhanh chóng lấy máy đó cho mình và chỉ đưa cho các em máy rẻ tiền mà hãng đưa và nói rằng hãng chỉ cho dùng máy đó thôi. Các em mới qua tiếng kém làm sao biết thắc mắc, các anh chị đi cùng đã là tốt lắm rồi. Đến khi nhận được thông báo đóng mấy triệu mỗi tháng chỉ vì cái điện thoại đang dùng, các em mới ngã ngửa ra nhưng kiếm được người đi cùng để giải quyết việc đó cũng khó vô cùng, cuối cùng nhiều em đành chấp nhận mất tiền hoặc chịu tiếng xấu quỵt tiền của nhà mạng.

    Khác với du học sinh ở châu Âu, Mỹ chủ yếu đến từ các vùng đô thị, có thể sử dụng tiếng Anh tối thiểu cho việc đặt vé máy bay hay du lịch, du học sinh Nhật đa phần các em đến từ các vùng nông thôn VN, chưa va chạm nhiều lại không biết ở Nhật hoàn toàn có thể tự mua được vé máy bay thậm chí chỉ cần chút thao tác bằng tiếng Việt. Các trò lừa đảo cũng phát sinh từ đây.

    Rất nhiều các anh chị tự quảng cáo rằng mình có khả năng đặt vé về Việt Nam cho các em, cũng xuất được vé gửi về email cho các em như bình thường nhưng các em không hề biết rằng vé đó chưa được thanh toán sẽ tự động bị hủy sau 24 tiếng. Cuối cùng ra sân bay mới được biết không hề có vé tồn tại trên đời còn tiền mình đã mất từ lâu và anh chị không thể liên lạc được.

    Các bậc cha mẹ ở nhà có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được con mình xa nhà lại vướng phải nhiều cạm bẫy ngọt ngào đến như vậy. Ai xa nhà cũng mong được giúp đỡ, và bởi lạ nước lạ người nên tìm được đồng hương mới quý biết bao, nhưng sẽ thật khó để các em có thể nhận biết được người nào có lòng tốt thật sự, ai đang lừa các em bằng cái vẻ đạo đức bề ngoài.

    Cách tốt nhất cho mỗi bạn du học sinh, đó là trước khi qua hãy học tiếng bản địa cho thật kỹ để tự mình có thể trao đổi được với người bản xứ, tìm hiểu thật kỹ về các thông tin nơi mình đang đến thông qua các nguồn đáng tin cậy… Trên các diễn đàn của du học sinh ở nước ngoài đểu đã có rất nhiều bài đăng đầy đủ và chi tiết về cuộc sống của nơi đến do các admin uy tín viết nên, du học sinh hoàn toàn có thể tự tìm hiểu cho mình. Tuyệt đối không nên cho biết nơi ở của mình, không nên cho biết các thông tin cá nhân trước khi đã có quá trình tìm hiểu đủ lâu dài. Khi bản thân ta trở nên mạnh mẽ và hiểu biết hơn chính là lúc ta tự bảo vệ được chính mình khỏi những hiểm nguy bị lừa gạt về thể xác, tinh thần và tài chính.

    * Bài viết là ghi nhận và quan điểm cá nhân của tác giả.

    Ngọc Thanh

    Viethome (theo tinnuocmy)