• Một cư dân Huntington Beach (Mỹ) bị kết án một năm tù quận hạt hôm Thứ Sáu, 8 Tháng Mười Hai, vì lái xe vượt đèn đỏ và tông chết ông gốc Việt đang băng qua đường ở Fountain Valley cách đây hơn hai năm, theo nhật báo The Orange County Register.

    Gia đình nạn nhân, ông Tạ Kim Long, 34 tuổi, cư dân Santa Ana, cho rằng không có công lý.

    tong nguoi viet
    Góc đường Edinger Avenue và Ward Street, nơi xảy ra tai nạn. (Hình: Google Maps)

    Hôm Thứ Sáu, tòa bác bỏ cáo trạng đại hình nghiêm trọng hơn: Tông rồi bỏ chạy. Tại phiên tòa xét xử hồi Tháng Chín, bồi thẩm đoàn bế tắc đối với cáo trạng đó.

    Sau phiên tòa bốn ngày hồi Tháng Chín, bị cáo David Stephen Kennedy II, 60 tuổi, bị kết tội "tiểu hình" lái xe vô ý tông chết người, nhưng bồi thẩm đoàn không thống nhất được đối với cáo trạng "đại hình" tông gây thương tích vĩnh viễn rồi bỏ chạy.

    Hơn một chục bạn bè và người thân trong gia đình ông Long dự phiên tòa kết án hôm Thứ Sáu. Ông Todd Spitzer, chánh biện lý Orange County, cũng tham dự và có nói chuyện với gia đình ông Long trước cũng như sau phiên tòa.

    “Gia đình rõ ràng rất thất vọng với kết quả hôm nay,” bà Park Tạ Vân, một trong ba người chị của ông Long, cho hay sau phiên tòa. “Rất tiếc, theo gia đình chúng tôi, dường như tòa đã quyết định trước hôm nay.”

    Bà Vân nói gia đình bà tin rằng tòa đã quyết định trước vì dường như chánh án đọc phán quyết viết sẵn sau khi nghe người thân của ông Long phát biểu.

    “Hai năm qua không hề có công lý,” bà Vân nói. “Ở tù thêm vài ngày thì không phải công lý.”

    Bị cáo Kennedy sẽ được trừ 204 ngày đã ngồi tù.

    “Tôi rất xin lỗi về tất cả chuyện này,” ông Kennedy phát biểu tại phiên tòa. “Tôi rất, rất xin lỗi. Tôi chỉ biết nói như vậy.”

    Nhân chứng nhìn thấy bị cáo Kennedy vượt đèn đỏ ở ngã tư đường Edinger với Ward lúc 6 giờ 20 phút sáng ngày 11 Tháng Chín, 2021, theo hồ sơ tòa án.

    Ông Long đang đi bộ trên vạch băng qua đường Edinger cùng lúc đèn xanh dành cho người đi bộ thì bị xe van do bị cáo Kennedy cầm lái tông.

    Ông Long được đưa đi bệnh viện nhưng qua đời hai ngày sau.

    Công tố viên cho biết nhân chứng khai với cảnh sát họ nhìn thấy tài xế dừng lại một lúc rồi phóng đi.

    Cảnh sát phát giác chiếc xe khả nghi vào ngày 15 Tháng Chín ngoài bãi đậu xe ở khu Fountain Bowl, 17110 Brookhurst Street, theo hồ sơ tòa án.

    Khi bị cảnh sát thẩm vấn, bị cáo Kennedy nói ông tưởng đã tông tấm chắn bằng cao su.

    Công tố viên cho biết mảnh vỡ của chiếc xe được thu hồi tại hiện trường có dấu ADN của nạn nhân. 

    Theo Người Việt

  • Một vườn bán cây kiểng ở Garden Grove, thành phố tạo thành vùng Little Saigon, nơi có số cư dân gốc Việt nhiều nhất Orange County, bị một nhóm người ngoại quốc trộm cướp táo tợn vào chiều Thứ Ba, 10 Tháng Mười, vừa qua, mặc dù trong nhà đang có nhiều người và cả chó.

    cuop ket sat nguoi viet 1
    Cô Hoàng Trương (trái) tiếp khách đến mua cây ủng hộ. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Kể với phóng viên nhật báo Người Việt, cô Hoàng Trương, chủ nhân vườn cây kiểng, cho hay tới nay đã hơn 10 ngày nhưng cô vẫn chưa hết hoang mang chuyện nhà cô bị cướp, với cách thức nào mà họ vào được nhà cô, mặc dù trong nhà lúc đó có nhiều người, gồm cô, con gái (15 tuổi), người chị gái, hai người cháu, ba đứa trẻ và hai con chó giữ cửa thật lớn; chồng cô đi vắng.

    “Khoảng 4 giờ chiều ngày 10 Tháng Mười đã xảy ra một vụ cướp tại nhà tôi với một nhóm người có vóc dáng và cách ăn mặc giống như người Trung Đông, đã dàn cảnh vô mua cây kiểng, cùng nhiều hành vi rất lạ kỳ,” cô kể.

    “Ngày thường tôi không mở cửa bán cho ai hết, khách hàng muốn mua cây kiểng, thường gọi điện thoại tới trước, hoặc thường họ gõ cửa phía trước. Nhưng xui hôm đó họ gõ cửa sắt khi tôi đang tưới cây bên hông nhà, thế là tôi mở cửa bên hông, vì nghĩ rằng có người quen mới gõ cửa hông,” cô kể tiếp.

    “Họ lách vào sân vườn thật nhanh, một nhóm hỏi cây kiểng, một nhóm hỏi hết chuyện này chuyện nọ. Sau đó họ lách đi vào cửa trước có hai con chó, sợ họ bị chó cắn, tôi đi theo ngăn họ lại. Khi họ hỏi thì tôi cũng trả lời, chứ không nghĩ có cả một nhóm người ập vào trong nhà. Vả lại trong nhà đang có con gái tôi, nếu có gì thì con gái tôi đã la lên rồi,” cô tường thuật.

    Cô mô tả: “Sự việc diễn ra thật nhanh, trong vòng khoảng 5 tới 7 phút, bắt đầu từ khi có mấy người đàn bà ăn mặc kiểu Trung Đông, với khăn đội trên đầu, quấn quanh cổ, có cả bà lớn tuổi bế cả em bé theo, sau này cảnh sát coi lại camera mới thấy. Có thể bọn chúng theo dõi kỹ nên khi chồng tôi vừa ra khỏi nhà là bọn chúng ập vào liền.”

    “Chính trong lúc tôi tiếp mấy người phụ nữ, một nhóm đàn ông khác mở cửa bên hông nhà, hè nhau vô đem két sắt rất nặng, khoảng gần 500 kg [1,100 pound], bỏ lên xe của họ chờ sẵn bên ngoài,” cô cho hay.

    cuop ket sat nguoi viet 1
    Cổng nhà phía trước vườn cây kiểng cô Hoàng Trương bị cướp viếng giữa ban ngày. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Cô nhấn mạnh: “Vấn đề chính là trong nhà không có dấu hiệu lục tung đồ đạc để kiếm tài sản, mà chỉ lấy đúng két sắt lớn, mặc dù tôi đã ngụy trang che giấu bằng nhiều thứ linh tinh bên ngoài. Trong két có tiền mặt, nhất là tất cả giấy tờ quan trọng trong nhà đều mất sạch. Hiện giờ tôi giống như người mới qua xứ Mỹ, không còn một thứ giấy tờ tiền bạc gì cả.”

    Cô buồn bã nói: “Xui cho tôi hôm đó có một chiếc xe rất lớn đậu phía trước nhà để sửa chữa điện, làm che khuất camera nên không thấy bảng số xe. Sau này cảnh sát coi lại camera cũng không thấy bảng số luôn. Khi biết mất két sắt, tôi chạy ra thì cả bọn biến mất.”

    “Thật sự cho tới giờ phút này, tôi không biết vì sao sự việc lại xảy ra quá nhanh, nếu nói do bùa ngải cũng không biết thế nào. Tôi chỉ nghĩ rằng mọi người nên cẩn thận hết sức, khi thấy những người ăn mặc theo kiểu Trung Đông, không cần phải tiếp xúc với họ, không cần nói chuyện hoặc trả lời bất cứ câu hỏi gì. Tôi đã cương quyết không mở cửa cho bất cứ ai lạ vào nhà, nhưng không hiểu vì sao hôm đó họ gõ cửa, tôi lại mở ngay,” cô nói.

    Một người phụ nữ chăm chỉ làm việc, tích cóp công sức và tiền của cả 15 năm nay bỗng phút chốc mất sạch, thế nhưng cô không nản lòng. Cô kêu gọi mọi người nếu gặp tình cảnh như cô, nên công khai kể lại cho báo chí, để nhờ cơ quan ngôn luận lên tiếng, và nhờ cơ quan công quyền giúp đỡ.

    Nhìn vào vườn cây kiểng ai cũng thích mắt với những chậu bonsai, từ loại sen đá nhỏ xíu cho đến những cây bonsai cỡ lớn dạng tùng bách, rồi đến những chậu lan lạ mắt mới thấy công sức người chăm sóc quả là không nhỏ.

    “Thật sự tôi nghĩ nghề chọn mình chứ mình không chọn nghề được. Trước đó tôi đã từng làm tóc, làm nail, nhưng khi suy nghĩ giữa tiền và con, tôi chọn con nên nghĩ làm ở nhà chăm sóc con. Sẵn thời gian rảnh rỗi ở nhà, tôi chơi cây kiểng riết rồi thích, có loại phải ươm hạt, lên cây giống, chia sẻ với mọi người rồi thành nghề nghiệp kiếm ra tiền luôn. Nhưng hiện nay tôi quyết định chia tay với công việc này, bán hết số cây kiểng,” cô chia sẻ.

    cuop ket sat nguoi viet 3
    Một số cây cảnh trong vườn kiểng cô Hoàng Trương. (Hình: Văn Lan/Người Việt)

    Trước đó, cách không xa Garden Grove, chùa Phật Tổ Long Beach bị một nhóm sáu người ngoại quốc trộm cướp táo tợn vào sáng Chủ Nhật, 30 Tháng Tư, trong khi bếp nhà chùa đang nấu món chay đãi miễn phí Phật tử, khách từ xa đến viếng chùa, và cả những người vô gia cư thuộc nhiều sắc dân khác quanh vùng.

    Thượng Tọa Thích Thường Tịnh, trụ trì chùa, kể lại với phóng viên nhật báo Người Việt: “Khoảng 9 giờ 30 phút sáng, lúc đó thầy đang ở dưới bếp, hòa thượng viện chủ ngồi ở trên lầu, bỗng nghe có tiếng lục đục ở trong phòng của hòa thượng.”

    “Khi hòa thượng bước vô phòng của mình thì thấy hai bà đang lục đồ trong tủ và túi xách tay của ông. Họ mặc đồ đầm thùng thình, khoác thêm áo ngoài càng to lớn thêm, dưới đất có thêm một bà đứng ở gần nhà vệ sinh và một bà đứng ở ngoài canh chừng,” thượng tọa trụ trì kể.

    Thượng tọa cho hay: “Khóa phòng của hòa thượng là loại khóa có bấm số, phải có thẻ mới mở được, nhưng họ rất chuyên nghiệp. Có thể họ đã đến lần trước năm 2021, lục soát khắp ba phòng và đã lấy được két sắt nhỏ nhưng không có tiền bên trong, chỉ có giấy tờ cá nhân của hòa thượng viện chủ, gồm thẻ ID, thẻ an sinh xã hội, bằng lái xe, bằng quốc tịch, sổ thông hành… toàn là những giấy tờ tùy thân quan trọng, làm lại mất cả năm trời.”

    Thượng tọa nói rằng khi nghe hòa thượng tri hô, cả hai bà tung chạy xuống lầu. Lúc đó bếp nhà chùa đang nấu cơm chay, nên rất đông Phật tử chận lại khiến cả bốn bà không thoát được. Thấy lộn xộn, hai người đàn ông to con dữ tợn chờ sẵn trên một chiếc xe van ở con đường nhỏ sau chùa chạy vô định giải vây nhưng bị nhóm Phật tử rất đông kềm chân, đóng cửa sau, kêu cảnh sát tới.

    cuop ket sat nguoi viet 3
    Bốn phụ nữ và hai đàn ông người ngoại quốc ăn trộm chùa Phật Tổ Long Beach bị bắt. (Hình: Phật tử chùa Phật Tổ Long Beach cung cấp)

    Ngay lập tức một bà nói đang có bầu mắc ói và cả nhóm phụ nữ bèn cởi hết quần áo ra! Mấy nam Phật tử bèn dạt ra hết, chỉ còn mấy bà xúm vô giữ lại, vẫn theo lời thượng tọa.

    Thượng tọa kể tiếp: “Có vài nghi can tự vả vô mặt mình, đấm ngực, và cào cấu. Dù mấy người đó to con gấp ba mình và dữ dằn, nhưng vì có đông Phật tử vây quanh, chứ nếu không họ có thể tấn công để chạy thoát thân.”

    Thượng tọa cho biết thêm là ít lâu sau nhiều xe cảnh sát xuất hiện, vô còng tay hết bốn bà và hai ông (chưa rõ danh tánh và quốc tịch).

    Theo Người Việt

  • Nghệ sĩ cải lương Thanh Thanh Tâm nói làm nhiều nghề ở Mỹ, như kỹ thuật viên facial, nail, thu ngân và bưng phở, một mình nuôi hai con khôn lớn.

    Đầu tháng 7, Thanh Thanh Tâm làm giám khảo giải thưởng Út Trong - cuộc thi trực tuyến tìm tài năng ca cổ trong và ngoài nước, do nghệ sĩ Linh Huyền tổ chức. Dịp này, chị nói về 10 năm mưu sinh ở Mỹ nuôi hai con, cùng tâm huyết với cải lương dù sống xa quê.

    - Nhiều năm kín tiếng, vì sao chị trở lại làm giám khảo cải lương?

    - Ban đầu tôi đắn đo vì lâu không xuất hiện trước công chúng. Nhưng sau khi nghe ca sĩ Quang Thành - đàn em thân thiết, người tham gia trong ban giám khảo - nói về ý nghĩa của cuộc thi, tôi đồng ý. Nghệ sĩ Út Trong cũng là người thầy từng dẫn dắt tôi vào nghề. Tôi chưa bao giờ vơi "lửa nghề", mong góp một phần sức mọn để tình yêu ca cổ được tiếp nối qua các thế hệ.

    Việc sắp xếp trở lại với tôi khá khó khăn. Từ lâu, tôi không mưu sinh bằng nghề hát, có khi vài ba tháng mới đi diễn một lần, chủ yếu cho đỡ nhớ. Tôi làm một lúc nhiều việc, như kỹ thuật viên facial (làm mặt), làm nail. Tôi thường dậy từ 5h30, chuẩn bị cơm nước cho hai con và mình mang theo, vừa vệ sinh lại vừa rẻ hơn ăn ngoài. 21h, tôi mới về đến nhà. Hơn 10 năm qua từ khi sang Mỹ, gần như ngày nào tôi cũng như thế.

    thanh thanh tam 1
    Sắc vóc Thanh Thanh Tâm thập niên 1990. Ảnh: Nhân vật cung cấp

    - Chị nhớ gì về giai đoạn chật vật nơi đất khách?

    - Tôi qua Mỹ năm 2012 sau khi ly hôn, phải tự lực cánh sinh trong mọi chuyện. Trong nước, tôi là cô đào được các bầu show săn đón. Sang đây, tôi chấp nhận làm lại từ đầu. Tiếng Anh không rành, tôi xin vào làm cho các cơ sở spa của người Việt. Mới đầu, môi trường làm việc không phù hợp, tôi chuyển hết tiệm này sang tiệm khác.

    Có thời gian, đi dọn bàn, thu ngân cho một tiệm phở, tôi bị một quản lý nhỏ hơn tôi nhiều tuổi quát mắng. Tối về nhà, tôi tủi thân, ngồi khóc, nhưng vực dậy bản thân bằng cách tự nhủ lặp đi lặp lại: Phải cố lên. Nơi đây không thoải mái như lúc còn ở quê nhà, tôi không cho phép bản thân đau ốm. Tôi quan niệm: Nghề nào cũng là nghề, tư cách con người mới quan trọng. Miệt mài vừa học vừa làm, đến nay, tôi có hai bằng chuyên về facial và nail, do trung tâm đào tạo nghề của Mỹ cấp.

    - Động lực nào giúp chị vượt qua giai đoạn đó?

    - Hai con là lý do khiến tôi cố gắng từng giây từng phút. Thâm tâm, tôi thấy có lỗi với các con vì đã không thể giữ cho con một mái ấm có mẹ và có cha. Ca Dao - con gái đầu, 38 tuổi - tốt nghiệp đại học về chuyên ngành thông tin, đã đi làm. Con trai Kim Tuyền, 25 tuổi, cũng đã trưởng thành, hiện quản lý một tiệm bánh trong khi đang học năm thứ hai ngành y tá. Tôi thích chăm sóc các con, xem đó là niềm vui. Hàng ngày, tôi vẫn lái xe chở Ca Dao đi làm vì con lái chưa vững dù đã có bằng.

    Tôi cũng nhận được tình cảm đong đầy của người Việt ở hải ngoại. Thời gian tôi làm việc ở tiệm phở, nhiều khán giả nhận ra, thương cho hoàn cảnh nên dúi tặng vài trăm USD. Vài người thủ thỉ động viên: "Cố lên nha cưng, công việc nào cũng như nhau". Thỉnh thoảng vài ngày, có khán giả gửi bó hoa đến nơi tôi làm, rồi đồng nghiệp hay tin, đến ăn ủng hộ.

    thanh thanh tam 1
    Nghệ sĩ cải lương Thanh Thanh Tâm ở tuổi 60. Ảnh: Nhân vật cung cấp

    - Sau đổ vỡ, chị nghĩ gì về việc kết hôn lần nữa?

    - Nhiều người thấy tôi cực quá, ngỏ ý: "Lấy anh đi, khỏi phải đi làm cực khổ". Tôi từ chối vì không tự tin việc đi thêm bước nữa. Ngoài ra, tôi đã quen tự lập một mình từ lâu. Xe bể bánh khi đang chạy, tôi cũng tự thay được. Người quen hay khuyên tôi nên nhận lời yêu một người nào đó để đỡ đần phần nào, nhưng nhiều năm qua, tôi vượt qua tất cả bằng nghị lực. Tôi tự thấy cuộc sống bên các con đã quá yên ổn nên không muốn xáo trộn.

    - Chị lên kế hoạch cho tuổi xế chiều ra sao?

    - Tôi dành dụm tiết kiệm đủ lo cho tương lai sau này. Tôi không có nhu cầu tiêu xài nhiều vì vốn quen dè sẻn. Chiếc xe cũ bị móp một bên cửa, tôi vẫn chưa sửa vì thấy sử dụng bình thường. Lâu lâu, tôi mới tự mua chiếc áo cho mình, mà giá cũng chỉ năm, sáu USD, không biết đến đồ hiệu.

    Tôi vẫn muốn sống bên các con đến khi nào chúng lập gia đình, dọn ra ở riêng. Ca sĩ Quang Thành khuyên tôi nên chuyển lên khu Dallas - nơi cậu ấy sống - vì mức thu nhập ở đây cao hơn. Nhưng tôi không muốn vì sợ thay đổi nơi chốn, ảnh hưởng đến việc học, việc làm của các con. Ca Dao lo tôi đi làm vất vả, nói mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi, để các con lo. Nhưng tôi không làm vậy được vì tiền thuê nhà là cả một vấn đề. Nếu tôi gặp chuyện, để các con gánh hết thì tội nghiệp.

    Còn sức, tôi sẽ còn lao động. Sau này, dựng vợ gả chồng cho con xong, tôi sẽ tìm một viện dưỡng lão để tận hưởng tuổi già.

    thanh thanh tam 1
    Thanh Thanh Tâm về nước thăm mộ tài tử Vũ Linh hồi tháng 6. Ảnh: Thanh Hiệp

    - Chị còn ấp ủ tâm nguyện nào cho nghề hát?

    - Dù thỉnh thoảng mới đi diễn, tôi vẫn thường tự tập hát, luyện thanh ở nhà để tránh bị tù hơi, quên tuồng. Tôi từng rơi vào giai đoạn tuyệt vọng khi chứng kiến nhiều mất mát. Những người thân yêu như nghệ sĩ Ngọc Đáng, Vũ Linh lần lượt qua đời, động lực ca hát trong tôi cũng vơi đi phần nào. Nhưng tôi biết chỉ cần khoác bộ đồ diễn, lửa nghề sẽ "cháy" trở lại trong tôi.

    Sau này, tôi muốn mở lớp truyền nghề cho nghệ sĩ trẻ, hướng dẫn kỹ thuật hát Hồ Quảng, tuồng sử, cải lương xã hội. Đó là cách tôi trả ơn tổ nghiệp khi không còn được đứng trên sân khấu.

    Thanh Thanh Tâm sinh năm 1963, tên thật là Nguyễn Thị Thanh Thanh, cha là nghệ sĩ Nam Hùng, mẹ là nghệ sĩ Thanh Thanh Hoa. Chị từng đoạt Huy chương vàng Trần Hữu Trang 1991 - năm đầu tiên tổ chức, cùng Vũ Linh, Phương Hồng Thủy, Thanh Hằng, Tài Linh, Ngọc Huyền. Từ đó, chị tỏa sáng bởi lối ca diễn ngọt ngào, gây chú ý với loạt vở Đêm phán xét, Kiều Nguyệt Nga, Rạng ngọc Côn Sơn, Chuyện cổ Bát Tràng, Án Phi Giao. Khi chị đóng chung Vũ Linh, cả hai tạo thành cặp song ca ăn ý, được xem như "tình nhân sân khấu".

    Năm 2012, nghệ sĩ sang Mỹ định cư.

    Theo VnExpress

  • Mối tình kéo dài 17 năm từ Việt Nam qua đến Mỹ của cặp vợ chồng Vũ Hoàng Chương – Lê Nguyễn Linh Phương được nhiều người ngưỡng mộ. Được biết, hai vợ chồng qua Mỹ được hơn 1 thập kỷ và đã định cư chính thức tại đây.

    Hoàng Chương và Linh Phương quen nhau từ năm 2003 khi cả hai học đại học. Mối lương duyên của họ bắt đầu vào ngày 20/11 khi Hoàng Chương làm người dẫn chương trình của trường còn Linh Phương khi đó là ca sĩ hát trong lễ kỉ niệm. Từ sau lần gặp đầu tiên, cả hai hay đụng mặt vì thường xuyên đi giao lưu với bộ đội biên phòng, các xã ở vùng quê.

    Được biết, ấn tượng ban đầu của Hoàng Chương và Linh Phương không hề tốt đẹp. Cả hai rất khắc khẩu. “Từ đầu đã không thích ông này. Hồi đó Phương thích một người ốm, cao, đeo kính cận. Ông này có mỗi điểm đeo kính cận còn lúc đó rất là mập. Không ngờ chồng mình là người hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình“, Linh Phương chia sẻ.

    vo chong son 1

    Sau mấy tháng quen nhau, Hoàng Chương bắt đầu tỏ tình. Linh Phương đã để anh phải chờ 1 tháng mới đồng ý hẹn hò. Kể về lần tỏ tình của mình, Hoàng Chương chia sẻ: “Mình ra bến xe mình đón Phương từ quê. Trên đường mình chở về ký túc xá, mình mới thò tay ra nắm tay. Lúc đó, bà giật tay ra. Mình bị quê luôn”.

    Chuyện tình của cặp đôi này gặp sự ngăn trở khi Linh Phương bắt đầu đi du học Mỹ sau khi tốt nghiệp. Điều này khiến cho Hoàng Chương rất buồn. Trong vòng 3 năm kể từ ngày bạn gái đi, anh ngày nào cũng uống bia với bạn. “1 năm 365 ngày thì ngày nào cũng nhậu“, Hoàng Chương tâm sự. 

    Cũng trong 3 năm này, Linh Phương sống xa nhà xa bạn trai nhưng cô hiểu được tình cảm của Hoàng Chương: “Mặc dù xa nhau 3 năm nhưng 6h, 7h sáng ở bên này là Chương canh để gọi Phương dậy đi học. Ngày nào cũng như ngày nào hết. Mình cũng có ghen, cũng có những lời cãi vã và thậm chí định chia tay nhưng rồi vẫn vượt qua”.

    Sau này, Hoàng Chương quyết định đi du học để hội ngộ cùng bạn gái. Anh đã phải mất 2 lần phỏng vấn trượt và lần thứ 3 mới nhận được visa. Đó là khoảng thời gian khó khăn của Hoàng Chương và Linh Phương vì cặp đôi quyết định nếu không thể đến với nhau họ sẽ chia tay.

    Đến năm 2015, khi Hoàng Chương qua Mỹ được 5 năm thì mẹ của anh cũng sang chơi. Lúc này, anh cùng với Linh Phương quyết định làm thủ tục đăng ký kết hôn. Ngày đặc biệt của 2 người có sự chứng kiến của mẹ Chương và bạn của bà.

    Sau khi kết hôn, tình cảm của Hoàng Chương và Linh Phương càng thắm thiết. “Ông này không bao giờ quên hôn vợ trước khi đi ngủ và ra khỏi nhà. Thậm chí đến giờ hai vợ chồng hàng ngày nhắn tin cho nhau vẫn rất tình cảm”, Linh Phương khen ngợi ông xã.

    Hoàng Chương cũng tâm sự: “Vợ mình cũng hay lắm. Trong mấy năm mình như một người điên khi mới sang đây nhưng vợ đều bỏ qua hết. Phương giúp cho mình vượt qua từ từ”.

    vo chong son 1

    Dù nói vợ hoàn hảo nhưng khi nhắc đến tật xấu của cô, Hoàng Chương cho biết: “Vợ mình hay càm ràm chút. Có khi rảnh nói tới 1 tiếng 2 tiếng lận. Rồi tật nữa là lề mề. Bữa nay mặc bộ này là phải thay mấy bộ. Mỗi lần đi đâu là mang các bộ đồ ra ướm. Lúc nào cũng làm cho mình bị trễ giờ hết”.

    Lúc này, Linh Phương cũng kể tội chồng: “Chương có tính rất hay khó chịu. Làm cái gì mà không vừa lòng 1 cái là ông nhăn. Ông rất nhanh nên nhiều lúc mình phải theo ông. Chương rất dễ nổi nóng. Ông ý không khó ăn nhưng phải là món ông thích. Món nào ông không thích ông sẵn sàng ăn mỳ gói”.

    Linh Phương cũng tiết lộ ngày xưa hai đứa yêu nhau bố mẹ, bạn bè cho rằng cô không thể ở với Chương vì anh quá kỹ tính, khó chịu. Thậm chí trong gần 20 năm yêu nhau rồi kết hôn, Hoàng Chương mới chỉ tặng hoa cho vợ 3 lần. Giờ bạn bè rất ngưỡng mộ tình cảm của 2 người vì họ đã yêu nhau 15 năm rồi cưới.

    Hoàng Chương chia sẻ: “Nhân cơ hội này, anh muốn nói với xã anh hứa sẽ không nóng tính, không làm cho vợ bị tổn thương. Nhưng xã phải biết anh nhiều khi không điều khiển được. Anh chỉ nóng vậy thôi anh không cố tình đâu. Cảm ơn xã hơn 10 năm qua đã bỏ qua cho anh rất nhiều”.

    Rm cũng muốn nói với xã em sẽ cố gắng thay đổi bớt lề mề để xã không phải nổi nóng nữa. Nhưng xã cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe“, Linh Phương cũng tâm sự thêm.

    Nguồn: Vợ Chồng Son

  • Trong 1,000 tiệm Nail Việt Nam thì có đến 999 tiệm là vi phạm vào luật pháp. Hai vi phạm nghiêm trọng nhất là “bóc lột sức lao động” và “trốn thuế”.

    Gần đây, không ít những tiệm Nail của Việt Nam đã bị Bộ Lao Động “sờ gáy.” Có tiệm đã phải điều đình ngoài tòa và chi trả ra hơn $750,000 cho lương thợ. Nhưng nguy hiểm nhất vẫn là “Sở Thuế (IRS).” Bởi vì Sở Lao động chỉ phạt tiền, nhưng Sở Thuế thì có khả năng tịch biên tất cả tài sản của người vi phạm. Ngoài mất tiền của ra, vì là tội hình sự, nên sự tù tội khó mà tránh khỏi đối với người vi phạm. Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn không hiểu tại sao các chủ tiệm Nail, và ngay cả thợ Nail lại nghĩ mình thông minh hơn Sở Thuế?

    Nước Mỹ được mệnh danh là nước đứng đầu trên thế giới, đó là nhờ hệ thống thuế khoá, thu góp chặt chẽ rõ ràng. Nhờ sự đóng góp thu thuế này mà chính phủ đã có nhiều ngân sách hơn để chi tiêu hữu dụng trong việc đối nội và đối ngoại. Vì vậy, muốn duy trì chỗ đứng đầu trên thế giới này, chính phủ Mỹ không thể nào lỏng lẻo trong khâu chốt thu thuế cả. Muốn như vậy, chắc chắc là những nhân viên phục vụ trong nghành thuế, họ phải được đào tạo một cách kỹ lưỡng, chuyên nghiệp, mà không phải là những “tay mơ” không rõ luật, hay hiểu luật mù mờ. Luật của Sở Thuế đến ngay cả những người luật sư không chuyên nghiệp về thuế khoá cũng phải chịu thua, huống chi là những người bình thường thiếu hiểu biết về luật như chúng ta.

    tiem nail tron thue

    Chắc bạn còn nhớ, câu chuyện thuế của vợ chồng ông/bà Clinton lúc còn làm Tổng thống phải không? Câu chuyện bắt đầu khi hồ sơ thuế của ông/bà Clinton trong việc đầu tư vào công ty WhiteWater không rõ ràng, thì lập tức Sở Thuế đã “sờ gáy” ông bà, dù ông Clinton lúc đó đang là một vị nguyên thủ quốc gia. Cả hai vợ chồng ông bà Clinton đều là những luật sư, thế mà họ cũng phải “xính vính” để đưa ra những chứng cớ, và phải mướn những luật sư chuyên về thuế vụ để giải quyết vấn đề này. Và kết quả là, sau khi rời chức vụ tổng thống thì ông/bà Clinton vẫn còn nợ tiền luật sư lên đến hơn triệu đô.

    Vậy, xin hỏi Bạn những người chủ Nail của chúng ta lại là ai mà dám tự tin là có thể “trốn được thuế”? Chắc chắn họ chẳng là ai cả, ngoài việc họ tự nghĩ mình “quá thông minh”, nên có thể “vượt rào” mà không ai phát hiện. Sau đây là một vài vi phạm nghiêm trọng về luật pháp:

    1. Vi Phạm Của Thợ Nails

    Bất cứ một công dân nào có quyền đi làm trên nước Mỹ đều phải đóng thuế. Mức thuế qui định thường thay đổi theo hằng năm, và tỷ lệ phần trăm đóng thuế cũng khác nhau, tuỳ theo mức độ thu nhập. Bình thường, mỗi công nhân sẽ lãnh lương vào mỗi cuối tuần trên mẫu đơn W2 bao gồm: số lương được tính theo số giờ làm việc nhân cho mức lương tối thiểu theo qui định của chính quyền của tiểu bang hay liên bang. Số tiền tổng cộng đó, sẽ trừ đi số tiền đóng cho an sinh xã hội, tiền bảo hiểm thất nghiệp, tiền bảo hiểm y tế v.v. và người chủ sẽ phải gánh chịu một nửa số thuế của an sinh xã hội và bảo hiểm thất nghiệp (7.6%) này cho người thợ. Tùy theo một số nghành nghề, ngoài tiền lương lao động theo số giờ ra, thì những nhân công này còn nhận thêm những tiền thưởng khác (tip) qua phục vụ, và những tiền thưởng này cũng phải khai thuế như thường.

    Nghành Nail là một nghành trong phục vụ (service), nên thường, nhân công luôn có tiền thưởng (tips). Đa số thì tiền thưởng là tiền mặt, cho nên, thông thường những người thợ Nail thường giấu mà không khai. Cứ thử tưởng tượng, bạn làm trong một nghành “bắt buộc” có tiền thưởng, và giả dụ bạn khai với lợi tức thu nhập ít nhất là $1,000/1tháng hay $12,000/1năm. Nếu cứ bình quân một phục vụ của bạn là $30 thì bạn có ít nhất 400 phục vụ trong một năm. Chẳng lẽ trong 400 lần phục vụ đó, không có ai cho bạn một đồng tiền thưởng nào. Điều này có thể xẩy ra trên đất nước khác, nhưng với nước Mỹ thì hầu như khó có thể xẩy ra. Vậy mà trong những mẫu đơn khai thuế hằng năm của những người thợ Nail lại không có khai khoản này, Bạn nghĩ Sở Thuế họ có tin không?

    Vi phạm thứ hai khá phổ thông là “Khai Man Lương Bổng.” Đây cũng là một trong những việc thường xẩy ra giữa thợ và chủ Nail. Vì không muốn đóng thuế ra nhiều, hay vì muốn lãnh tiền trợ cấp và bảo hiểm sức khỏe, mà các thợ Nail thường làm “áp lực” với các chủ Nail theo hình thức 50/50. Nghĩa là 50% thì trả theo lương check để khai thuế và 50% còn lại được trả bằng tiền mặt (để trốn thuế). Không biết từ đâu, và từ ai chỉ dậy, mà những người thợ Nail lại nghĩ rằng họ lấy tiền mặt thì có thể “trốn thuế.” Trên căn bản, mặc dù chủ Nail chịu trả tiền mặt cho thợ, họ vẫn có thể khai thuế theo dạng tiền thưởng hay hoa hồng. Trách nhiệm của người thợ là khi nhận được tiền đó thì họ phải khai thuế. Vậy làm sao mà trốn thuế đây?

    2. Vi Phạm Của Chủ Nails

    Bất cứ một người chủ nào cũng phải có bổn phận phải khai báo thuế vụ cho nhân viên của mình bao gồm gồm mẫu đơn thuế, trừ thuế, giữ thuế và đóng tiền thuế cho Sở Thuế. Có muôn ngàn vấn đề mà

    người chủ cần phải làm. Nếu làm sai, Sở Thuế có thể phạt nặng hay tịch biên tài sản cả thương nghiệp lẫn cá nhân nếu người chủ vi phạm nghiêm trọng.

    Cách “lách luật” thông dụng mà các chủ Nail hay dùng là phương pháp IC (independent contractor) hay giới Nail gọi là “làm ăn chia.” Phương pháp IC tuy có nhiều điều, nhưng đơn giản thì không khác gì là phương pháp cho mướn chỗ.

    Theo qui định, người mướn chỗ sẽ không theo bất cứ một qui định nào liên quan đến công việc, chính sách hay cách thức phục vụ của tiệm Nail. Họ là những người mướn chỗ độc lập (Independent Contractor). Họ phải có trách nhiệm đóng thuế, điều hành, quản lý, tiếp thị, và phục vụ theo cách của họ. Thay vì họ phải mướn một chỗ quá rộng, họ phải trả chi phí cao, thì họ chịu mướn một phần nhỏ của tiệm Nail, thế thôi.

    Tiếc thay, các chủ tiệm Nail vì thiếu kinh nghiệm và hiểu biết về luật thuế cộng thêm các nhà “khai thuế” cố vấn “tay mơ”, họ nghĩ rằng họ có thể qua mặt luật pháp bằng cách cứ “mướn thợ” theo dạng IC thì sẽ không gặp rắc rối về luật thuế.

    Nhưng họ lại không biết rằng, khi họ đã thuê mướn và phân công, hoặc trả lương cho thợ thì những người thợ đó không phải là IC nữa mà là nhân viên của họ. Khi đã là nhân viên của họ, thì họ phải có trách nhiệm khai thuế, giữ thuế và đóng thuế theo đúng qui định, nếu không họ sẽ vi phạm về luật thuế. Trong thời gian vừa qua, Sở Thuế vẫn tỏ ra “lơ là” với việc khai thuế của các chủ Nail và thợ Nail, khiến cho không ít các chủ và thợ Nail đều nghĩ rằng mình có thể “thông minh” hơn Sở Thuế và có thể qua mặt Sở Thuế dễ như trở bàn tay. Sự thật thì không phải vậy. Họ không biết rằng họ đang được “vỗ cho béo” để làm thịt ngon hơn, chính là chính sách mà Sở Thuế Mỹ vẫn ưa dùng.

    Để giúp Bạn hiểu rõ hơn, chúng tôi sẽ đưa ra một “trường hợp đặt biệt” của một nghành nghề rất phổ biến trong cộng đồng người Việt lúc xưa, đã bị Sở Thuế dùng cách thức “Vỗ Cho Béo” như thế nào.

    Từ năm 1985-1993 nghành may mặc gia công được phát triển rầm rộ trong cộng đồng người Việt tại California. Đâu đâu bạn cũng thấy những cửa tiệm may gia công nằm san sát nhau. Có những khu phố mà cả con đường dài 4 đến 5 dặm không có cửa tiệm nào khác ngoài nghành may mặc.

    Cũng giống như các chủ tiệm Nail bây giờ, các chủ cơ sở may mặc cũng dùng dạng mướn nhân công Mễ và Việt theo dạng IC (Independent Contractor) và trả bằng tiền mặt. Sự làm ăn và phát triển mạnh mẽ của nghành may gia công đã tạo ra không ít những người Việt trở thành triệu phú trong khoảng vài ba năm.

    Ai cũng nghĩ, cứ đà này thì ai vào nghành may cũng đều giầu to cả. Và thế là họ cứ đua nhau đầu tư vào nghành may và cứ “copy nguyên xi cách làm” của người đi trước. Khoảng 8 năm sau, khi những người chủ các cơ sở may gia công đã bắt đầu có cơ ngơi, thì cũng chính là lúc Sở Thuế bắt tay vào làm việc.

    Chỉ trong vòng chưa đến 2 năm thì 99% các cơ sở may gia công đều bị đóng cửa. Các chủ cơ sở tiệm may, không những tài sản doanh nghiệp và cá nhân đều bị tịch biên, vì không trả đủ tiền thuế và tiền lời rất nặng (31% mỗi năm), mà không ít người đã phải chịu thêm cảnh tù đầy, tán gia bại sản. Bao nhiêu công sức đều tiêu tan theo mây khói, và từ đó nghành may gia công của người Việt tại California coi như tàn lụi.

    Nghành Nail của cộng đồng người Việt bây giờ cũng giống hệt như nghành may lúc trước. “Vỗ cho béo” của Sở Thuế Mỹ xem ra lại làm cho cộng đồng người việt nghành Nail khó tránh khỏi thảm hoạ diệt thân. (Nếu Bạn trong nghành Nail thì chắc chắn Bạn cũng nghe không ít thì nhiều, về tin những tiệm nail mà người chủ bị phạt trung bình lên đến $300,000-$400,000. Và nếu bạn để ý kỹ thì Bạn sẽ thấy bây giờ Sở Thuế đã bắt đầu phạt nhiều hơn, so với trước đây. Và đó chính là dấu hiệu mà Sở Thuế đang bắt đầu chiến dịch “Vỗ cho Béo” đối với nghành nail của người Việt.)

    3. Vi Phạm Luật Treo Bảng

    Theo luật pháp Mỹ, bất cứ một công ty nào trên nước Mỹ nếu có thuê mướn nhân công đều phải treo hai tấm poster trong đó phải bao gồm những điều khoản, đạo luật của Liên Bang và Tiểu Bang như: Luật Lao động, lương giờ, chống kỳ thị, luật thấp nghiệp, không hút thuốc lá v.v. Đây là việc bắt buộc chứ không phải được quyền tự chọn. Nếu công ty nào vi phạm (không treo) thì sẽ bị phạt vạ lên đến $17,000 theo mức phạt như sau:

    • Thiếu bảng niêm yết về an toàn và sức khỏe nghề nghiệp (OSHA) là $ 7,000.
    • Thiếu Đạo luật Nhân viên Nói Dối Bảo vệ Liên Bang năm 1988, phải đối mặt với một khoản tiền phạt lên đến $ 10,000.
    • Không hiển thị các Cơ Hội Làm Việc Bình Đẳng tăng lên đến $ 210 trong năm 2014.v

    Tiếc thay, 98% tiệm Nail của Việt Nam chẳng hề thấy treo các bảng quy định bắt buộc nêu trên.

    Nguồn: viet.usdeltarealty.com

  • lam phuong tuy hong 1

    Vào năm 2021, tại chương trình Music Box, danh ca Elvis Phương đã khiến khán giả xôn xao khi tiết lộ câu chuyện cố nhạc sĩ Lam Phương xé thẻ xanh ngay khi đặt chân xuống sân bay Pháp, quyết không về Mỹ.

    "Lúc đó, tôi có hỏi anh Lam Phương: "Sao anh không ở bên Mỹ, lại qua Pháp sống làm gì?".

    Anh Lam Phương mới tiết lộ: "Nói ra thì buồn lắm Phương ơi. Anh và chị Túy Hồng bên Mỹ chia tay rồi. Anh buồn quá nên quyết định bỏ Mỹ sang Pháp sống để không gặp chị Túy Hồng nữa".

    lam phuong tuy hong 1
    Elvis Phương

    Có một điều anh Lam Phương không kể ra nên ít ai biết rằng anh ấy khi chia tay chị Túy Hồng rất quyết liệt. Anh vừa từ máy bay bước xuống sân bay ở Pháp liền lấy thẻ xanh của Mỹ ra xé luôn, không thèm về Mỹ nữa, nhất định ở lại Pháp luôn", ca sĩ Elvis Phương chia sẻ.

    Lời tiết lộ này của Elvis Phương khiến nhiều công chúng khá tò mò về người có tên Túy Hồng.

    SỰ NGHIỆP NỮ NGHỆ SĨ KỊCH NỔI TIẾNG TÚY HỒNG

    Nghệ sĩ Túy Hồng sinh năm 1940 tại Thủ Dầu Một, tên thật là Trương Ánh Tuyết. Năm 11 tuổi, bà cùng gia đình lên Sài Gòn sinh sống do hai anh trai phải làm việc cho một hãng xe tại đây. Gia đình Túy Hồng sinh sống tại đường Phan Đình Phùng, trung tâm Sài Gòn.

    Khi đó, nhà Túy Hồng sát vách danh ca Thanh Thúy nên thân nhau như chị em. Bà và Thanh Thúy thường giấu gia đình đạp xe chở nhau đến đi xin hình nghệ sĩ rồi thi tuyển diễn viên.

    Ngày đầu lên sân khấu, Túy Hồng và Thanh Thúy chỉ là vũ công phụ họa cho các nghệ sĩ nổi tiếng. Sau này, nhạc sĩ Lam Phương thường tới nhà chơi với anh trai bà nên làm quen và dạy bà hát các ca khúc ông sáng tác.

    Dù bị anh trai phản đối nhưng được các chị dâu nói đỡ nên Túy Hồng đã bước đầu thu âm và trình diễn các tình khúc của Lam Phương, sau đó chuyển sang đóng kịch nói. Năm 1958, bà gia nhập đoàn kịch Kim Cương của NSND Kim Cương.

    lam phuong tuy hong 1
    Túy Hồng hồi trẻ

    Năm 1959, Túy Hồng và Lam Phương thành hôn. Trong thời gian đó, bà thường cộng tác với minh tinh Thẩm Thúy Hằng trên truyền hình.

    Đến năm 1968, được sự động viên của Lam Phương, Túy Hồng rời đoàn kịch Kim Cương và lập ban kịch Sống.

    Để có vở diễn, bà miệt mài sáng tác và đặt thêm bút danh Tú Hà. Ban đầu, Túy Hồng diễn trên sóng truyền hình nhưng để tạo dấu ấn, bà đã đầu tư thuê đạo diễn điện ảnh thực hiện một số phim kịch quay ngoại cảnh, kết hợp xử lý phòng thâu.

    Từ đó, ban kịch Sống của Túy Hồng lớn dần và cạnh tranh ngược lại với đoàn kịch Kim Cương, đoàn kịch Thẩm Thúy Hằng. Sau này Túy Hồng cùng gia đình định cư tại Virginia, sau đó chuyển tới Texas (Mỹ).

    Tại Mỹ, Túy Hồng tiếp tục gặt hái được một số thành công nhất định. Năm 1980, bà mở đại nhạc hội tại vũ trường, đồng thời tiến hành các hoạt động quay phim, thu băng.

    lam phuong tuy hong 1
    Túy Hồng và Kiều Oanh

    Ban kịch Sống cũng được thành lập trở lại với nhiều gương mặt mới, thực hiện những vở bi hài kịch trên sóng truyền hình và băng đĩa.

    DUYÊN NỢ ÂN TÌNH VỚI NHẠC SĨ LAM PHƯƠNG

    Nhạc sĩ Lam Phương có vị trí rất lớn trong sự nghiệp và cuộc đời Túy Hồng. Chính ông đã dạy ca hát và truyền đam mê sân khấu để bà theo nghề từ những ngày đầu tiên. Bà kể:

    "Nhạc sĩ Lam Phương là bạn học của một người anh kế tôi, thường hay đến nhà chơi. Anh thấy tôi thích hát nên đã luyện giọng cho tôi và hướng dẫn tôi hát những ca khúc do anh sáng tác.

    Khi bắt đầu lên sân khấu, tôi hát những ca khúc của nhạc sĩ Lam Phương và tham gia đóng những đoản kịch ngắn".

    Khi Túy Hồng bước lên sân khấu, bà được sự hậu thuẫn lớn từ người chồng Lam Phương. Ông đã đưa các bài tình ca do chính mình sáng tác cho Túy Hồng để làm nhạc nền tại các vở diễn, gây dấu ấn sâu đậm với khán giả. Bà nói:

    "Sự kết hợp hài hòa của âm nhạc Lam Phương và kịch Sống Túy Hồng đã làm nổi bật cho vở kịch của tôi. Ngược lại, kịch tôi diễn cũng đẩy ca khúc Lam Phương sáng tác đến với khán giả nhanh hơn".

    lam phuong tuy hong 1
    Lam Phương và Túy Hồng

    Sau này, khi được hỏi về mối quan hệ giữa nhạc Lam Phương và kịch Túy Hồng, nữ nghệ sĩ chia sẻ:

    "Nhạc sĩ Lam Phương vẫn luôn là người tôi kính trọng. Dẫu đã từ lâu duyên đã cạn, chúng tôi không còn gắn bó với nhau trong tình vợ chồng nhưng tôi luôn trân trọng sự dìu dắt, hỗ trợ của ông ấy.

    Nhờ nó mà tôi vững vàng bước vào con đường nghệ thuật và tạo nên những thành công cho ban kịch Sống, để sau này ra hải ngoại, khán giả vẫn ưu ái với những hào quang xưa mà tôi đã có".

    CUỘC SỐNG HIỆN TẠI Ở MỸ CỦA TÚY HỒNG

    Sau khi ly hôn Lam Phương, Túy Hồng sống bình yên cùng con cháu tại Mỹ. Túy Hồng vẫn tiếp tục con đường kịch nghệ tại hải ngoại. Bà nói: "Trong trái tim của mình, tôi không lúc nào nguôi nhớ sân khấu, nguôi nhớ khán giả.

    lam phuong tuy hong 1
    Bằng Kiều, Bảo Quốc và Túy Hồng

    Tôi biết, khán giả có thể quên nghệ sĩ, sân khấu có thể đào thải diễn viên nhưng người nghệ sĩ, đã mang nghiệp vào người thì không bao giờ bỏ sân khấu hay khán giả được.

    Trong một buổi hát, nếu lỡ có điều gì sơ xuất, tôi cũng rất đau khổ. Khán giả có thương tình thứ lỗi lại càng làm tôi day dứt hơn.

    Vì vậy, chương trình sau tôi muốn phải hay hơn chương trình trước, để không phụ lòng khán giả tin yêu. Suốt 50 năm gắn bó với nghệ thuật, chưa bao giờ tôi muốn ngừng diễn".

    Với đam mê đó, nghệ sĩ Túy Hồng vẫn đi diễn cùng các nghệ sĩ khác như Bảo Quốc, Bằng Kiều, Hồng Đào…

    lam phuong tuy hong 1
    Nghệ sĩ Túy Hồng ở tuổi 81

    Hình ảnh mới đây nhất của nghệ sĩ Túy Hồng được nghệ sĩ cải lương Hồng Loan đăng tải khi đưa bà đi tiêm vắc xin. Trong clip, Túy Hồng vẫn rất khỏe mạnh, minh mẫn dù đã cao tuổi.

    Theo Pháp Luật và Bạn đọc

  • NSƯT Quốc Thảo cho biết nhiều nghệ sĩ hiện sống ở Mỹ muốn trở về Việt Nam để hoạt động nghệ thuật và gặp gỡ khán giả.

    Xuất hiện trong chương trình Lời tự sự số mới nhất, NSƯT Quốc Thảo trải lòng về quãng thời gian 10 năm sống ở Mỹ. Anh cho biết bản thân tiếc nuối khi trở về Việt Nam hơi muộn. “10 nghệ sĩ Việt Nam ở Mỹ thì có 9 người rưỡi muốn về rồi. Ngay cả những người trước đây tuyên bố không quay về nhưng bây giờ đã có mặt tại quê nhà", anh nói.

    Nghệ sĩ Việt ở Mỹ không được làm nghề chuyên nghiệp

    Nghệ sĩ Quốc Thảo nổi danh cùng thời với Minh Nhí, Thành Lộc, Hồng Vân... Đầu năm 2000, anh sang Mỹ học tập, sinh sống. 10 năm sau, nam nghệ sĩ trở về Việt Nam tiếp tục hoạt động nghệ thuật. Anh mở sân khấu riêng, tổ chức các lớp đào tạo diễn xuất cho thế hệ diễn viên trẻ.

    Mở đầu cuộc trò chuyện với đạo diễn Lê Hoàng, NSƯT Quốc Thảo thú nhận anh tiếc nuối khi quyết định về Việt Nam muộn.

    nghe si quoc thao
    Diễn viên Quốc Thảo chia sẻ về quãng thời gian sống ở Mỹ. (Ảnh: Chụp màn hình)

    "Sau khi học xong 4 năm ở Mỹ, đáng lẽ tôi phải về liền. Tôi cứ tìm cách len lỏi để tìm cơ hội nhưng đành chịu thua. 10 nghệ sĩ Việt Nam ở Mỹ thì có 9 người rưỡi muốn về rồi. Ngay cả những người tuyên bố không về nhưng bây giờ đã có mặt tại quê hương. Tôi nói 10 người sẽ chính xác hơn nhưng chừa lại 0,5 cho một trường hợp nào đó", nam nghệ sĩ cho biết.

    Lý giải điều này, Quốc Thảo nói nghệ sĩ Việt ở hải ngoại muốn quay trở về quê hương để gặp gỡ khán giả. Tại xứ cờ hoa, họ đầy đủ về vật chất nhưng lại có cảm giác không phải nhà mình.

    Từ góc nhìn của nam nghệ sĩ, anh đánh giá điều day dứt của hầu hết nghệ sĩ Việt tại Mỹ là không được làm nghề một cách chuyên nghiệp.

    "Về mặt kỹ thuật, ngay cả trung tâm lớn cũng phải thuê ê-kíp nước ngoài để quay. Ca sĩ, diễn viên lâu lâu mới diễn một show. Những show diễn hàng đêm hầu như không có, chỉ diễn ra vào cuối tuần hoặc cách vài tháng. Các nghệ sĩ Việt tại Mỹ thiếu môi trường để biểu diễn. Khán giả ít đi xem vì không có nhiều thời gian như ở Việt Nam", Quốc Thảo trải lòng.

    Nghệ sĩ kể kể cách đây nhiều năm, anh nhận được lời mời diễn kịch từ một trung tâm lớn. Tuy nhiên, khi hỏi về việc phối hợp cùng các diễn viên khác, phía trung tâm cho biết chỉ cần tập luyện qua điện thoại, ráp lại trước giờ diễn. Sau đó, Quốc Thảo đã từ chối.

    "Nghệ sĩ muốn diễn tốt phải có sự tập luyện, giao lưu với nhau. Tuy nhiên tôi hiểu và thông cảm vì mỗi người đều có cuộc sống riêng. Cuộc sống ở Mỹ rất khắc nghiệt, nhiều khi phải ăn uống ở trên xe nên nghệ sĩ không có thời gian tập cùng nhau. Khoảng cách địa lý giữa các nghệ sĩ cũng khá xa. Việc thống nhất tại một địa điểm để tập luyện hầu như không thể", anh nói.

    "Diễn viên trẻ ở Việt Nam khó trở thành ngôi sao"

    Nhận xét về lứa thế hệ diễn viên trẻ ở Việt Nam hiện nay, Quốc Thảo nhìn nhận họ chỉ nghĩ đến con đường đi ngắn, thiếu nhân tố để trở thành ngôi sao thực thụ.

    "Các diễn viên trẻ được đào tạo nhưng còn nhiều khiếm khuyết. Tôi đang ấp ủ sẽ đào tạo được một lứa diễn viên phải diễn hay như diễn viên, hát hay như ca sĩ và múa được như vũ công" anh tâm sự.

    Nam nghệ sĩ cũng đánh giá sân khấu kịch Việt Nam không có sự thay đổi sau nhiều năm, thiếu đầu tư và hạn chế khán giả.

    "Tôi hụt hẫng khi điều kiện sân khấu của nước ta không thay đổi. 10 năm trở về, sân khấu kịch không có gì mới mẻ. Ở Mỹ, sân khấu được đầu tư hoành tráng. Trong lòng tôi muốn làm một điều gì đó lớn lao cho sân khấu. Tuy nhiên, đứng trước những thực trạng đó, tôi bối rối, không biết bắt đầu từ đâu".

    "Khán giả không còn mặn mà sân khấu vì thiếu sự đầu tư. Trước khi trách khán giả, những người làm nghề cũng cần nhìn lại bản thân. Rạp phim thay đổi theo hướng hiện đại nhưng sân khấu thì dậm chân tại chỗ", nghệ sĩ Quốc Thảo bày tỏ.

    Nam nghệ sĩ mong muốn làm những vở nhạc kịch trên sân khấu ở Việt Nam. Tuy nhiên, vì hạn chế về mặt kỹ thuật nên đến thời điểm này, Quốc Thảo chưa thể thực hiện.

    "Tôi ước mơ quy tụ lại lớp diễn viên nổi tiếng như Thành Lộc, Hồng Vân, Minh Nhí... để làm một vở diễn nhưng rất khó", anh cho biết.

    Theo Zing

  • Dưới đây là chia sẻ của bạn Lee Hân Trần khi chuyển từ San Jose (California, Mỹ) sang Houston (Texas):

    "Trước khi em quyết định move đi thì rất nhiều bạn bè, anh chị em đã nói với em: "Cali đi dễ khó về". Nhưng hiện tại em không tìm được lý do nào để quay về nữa ạ, dù trong lòng em còn vấn vương và yêu Cali nhiều lắm.

    Sau 1 thời gian move qua Texas và dần ổn định cuộc sống thì hôm nay em trải lòng 1 chút cho các anh, chị, em đang có nhu cầu hay ý định move đi Texas để bớt bỡ ngỡ. Dù em biết có rất nhiều anh chị trước đó đã move đi, nhưng đây là trải nghiệm cũng như cảm nhận thực tế của em khi em move qua Texas sinh sống.

    houston texas
    Ảnh minh họa

    1. Khí hậu

    Thật sự mà nói lúc bước xuống sân bay điều làm em hú hồn là thời thiết Houston, Texas lúc đó là cuối tháng 11 nhưng không hề lạnh, ngược lại rất là mát. Sau khi bay 1 chặng đường có em bé nhỏ thì phận bỉm sữa như em rất là mệt nên về tới nơi là ngủ liền và trời tối khuya nên cũng không có thấy cảnh vật gì nhiều.

    Khí hậu ở Houston theo em thấy là nó thay đổi rất nhanh. Nhiều khi 1 ngày mà 4 mùa rõ rệt luôn. Có khi mới hôm nay nóng là qua ngày mai gió lạnh liền. Nhiệt độ lên xuống nhanh lắm ạ. Nên mới qua, em kiểu chưa quen nên hơi đau đầu, sổ mũi sơ sơ thôi ạ. Khí hậu kiểu thích thì nóng thích thì lạnh (hơi khắc nghiệt xí xí) nhưng vẫn ở được chứ không phải kiểu bỏ của chạy lấy người. Độ ẩm cao nhưng em thích nóng, nên qua đây em thấy hợp nha. Mưa nhiều, có muỗi, nhưng nhìn chung là tốt ạ. Còn mùa hè thì sắp tới em mới biết, nhưng cũng có tò mò hỏi mấy chị em làm chung, họ nói mùa hè nóng, nhưng đi làm thì có máy lạnh, về nhà máy lạnh, lên xe máy lạnh nên không sao.

    2. Nhà cửa

    Dạ, ngủ mê man đã đời thì sáng mở 2 con mắt ra, 2 vợ chồng thấy nhà Texas là ngã ngửa luôn á mọi người. Nhà rất là bự, to, sạch đẹp, yên tĩnh, đất rộng bát ngát.

    Giá nhà hiện tại lúc em mới qua thì giảm mạnh. Hiện tại thì nghe nói là đang có xu hướng tăng giá ạ. Nhà house ở đây em thấy họ chia ra từng khu nên rất dễ tìm và dễ quản lý, an toàn.

    Khu Katy hiện tại rất phát triển, nhiều nhà hàng quán ăn ngon, vui, đông đúc. Nhà mới xây nhiều, giá theo em thấy thì rất good luôn ạ.

    3. Hàng quán

    Ai nói qua Texas không có nhiều chổ vui, chớ em thấy sa la la là la luôn. Chỉ có cái đi làm về lười đi thôi ạ. Chợ việt nam rất rất nhiều, nhà hàng việt nam rất nhiều, có đầy đủ mọi thứ luôn ạ. Tiệm boba ôi thôi, nhiều mà ngon nữa. Quán bún phở cũng ngon luôn.

    4. Công việc

    Công việc chính của em là làm nail-mi nên qua đây em cũng không có bỡ ngỡ lắm. Chỉ là bên này em thấy đại đa số khách hay cho tiền tip trong thẻ (rất ít cash) và đại đa số là tiệm sẽ trừ tiền đồ nghề trong mỗi dịch vụ và tùy từng dịch vụ mà trừ nhiều hay ít. Khi làm chân cho khách, khi massage thì phải bấm đồng hồ tính giờ, theo em thấy massage nhiều hơn ở San Jose chổ em làm. Và có rất rất nhiều dịch vụ làm chân, nhiều giá cả cho khách chọn.

    Thường chủ sẽ bao lương theo tuần cho thợ làm full time. Và ăn chia cho thợ làm part time. Đa số tiệm sẽ trừ tiền dọn dẹp mỗi ngày thường là 5$ cho 1 ngày.

    Còn về hãng xưởng, thật sự mà nói thì các anh chị làm hãng xưởng sẽ bị sốc giống chồng em khi mới move qua. Vì lúc còn ở San Jose Cali thì chồng em làm hãng tiện và hãng điện tử, lương căn bản là 25$/giờ. Nhưng khi move qua đây thì lương hãng tiện chồng em đi xin chỉ bắt đầu từ 13$/giờ. (vì nhà cửa bên này so với những tiểu bang khác rẻ hơn nhiều nên đồng lương nó cũng tương xứng).

    Sau đó thì chồng em nghỉ hãng ở đây để chạy Uber. Theo như em biết thì Uber ở đây chạy rất đông khách. Giờ chồng em đi làm nail chung với em, thì nghề nail lương cao và ổn hơn cho tụi em ở thời điểm hiện tại.

    5. Trường học

    Trường học ở đây em thấy rất tốt. Có xe bus chạy vô tận khu nhà để đón (đón cách nhà vài căn thôi ạ, không phải đón ngoài đường) nên việc sáng sớm bố mẹ không cần tất bật chở con đi học đâu ạ, chỉ cần dắt ra điểm tập trung cách nhà vài căn là ok rồi ạ. Nếu bé lớn tự lập thì không cần dắt luôn ạ.

    6. Những quyền lợi

    Ở đây có rất nhiều hội nhóm được lập ra để giúp đỡ những đồng hương nộp đơn xin trợ cấp từ chính phủ, như bảo hiểm.... Hiện em chưa xin gì nên không rành lắm ạ. Nhưng em thấy nhiều anh chị rất niềm nở và nhiệt tình giúp đỡ những người mới move từ tiểu bang khác qua ạ.

    Chốt đơn: theo bản thân em thấy thì mỗi người khi đã quen với vùng đất nào đó khi chuyển đi chổ mới sẽ có chút hụt hẫng, vấn vương và khó khăn riêng. Nhưng em thấy đây là 1 vùng đất tương lai cho tất cả mọi người. Chỉ cần niềm tin không lung lay, cố gắng tiến lên thôi ạ, đặc biệt là chăm chỉ thì sẽ có cơ hội mua được căn nhà mơ ước của cuộc đời ạ. Nhiều anh chị sẽ có sự so sánh về cuộc sống ở đây và chổ cũ, không phải ai move đi cũng 100% là thành công, cũng có rất nhiều trường hợp quay về. Thì đó là cảm nhận của mỗi cá nhân. Nếu bản thân mình thích nghi được thì hãy tiến lên. Đất Mỹ này rộng mà, có ước mơ thì cứ mơ ước. Hiện tại em thấy quyết định move đi rất đúng đắn với em ạ".

    Bài liên quan: Chia sẻ của người đàn ông hơn 50 tuổi mới qua Mỹ làm lại từ đầu

    Nguồn: Lee Hân Trần / group Người Việt Qua Texas

  • Tại TP. San Diego, bang California (Mỹ), có 2 người đàn ông từng nghiện ma túy đang tình nguyện dọn dẹp rác thải để làm sạch thành phố và cũng để đóng góp một phần cho cộng đồng.

    Đó là câu chuyện của ông Steven Phong (gốc Việt) và người bạn cùng cảnh ngộ Jose Sifuentes đang cố gắng tái hòa nhập cộng đồng.

    "Trước đây, tôi đã không sống tốt. Tôi không còn quá nhiều thời gian nên tôi đang làm một điều gì đó để đóng góp cho cộng đồng", Đài KGTV dẫn lời ông Phong nói ngày 21.2 trong lúc nhặt rác quanh thành phố.

    nguoi viet hoan luong 3
    Ông Steven Phong (trái) và ông Jose Sifuentes. Ảnh: KGTV

    Với quá khứ không tốt đẹp, ông Phong bị từ chối khi đi xin việc làm. Việc đó thôi thúc ông làm gì đó để đóng góp cho cộng đồng.

    Hai người bắt đầu công việc nói trên từ cuối năm 2022 và đã dọn sạch nhiều khu vực mà không ai muốn dọn. Sau khi thu gom rác, họ tự bỏ tiền ra để được đổ ở khu xử lý rác.

    Hai người đã nhận được rất nhiều gợi ý trên mạng xã hội về những địa điểm có rác thải và không ngần ngại đến để dọn dẹp dù đó là công việc của thành phố. Một người bạn đã cho hai người thuê xe để chở rác và ông Phong đang kêu gọi quyên góp để mua xe tải riêng.

    Trên website do hai người lập ra, ông Phong và Sifuentes cho biết dự định sắp tới là kiếm đủ tiền để thuê thêm những người đồng cảnh ngộ nhằm giúp thành phố sạch đẹp và cũng để họ cảm thấy có ích cho đời.

    Theo Thanh Niên

  • Mới đây trên nhóm Người Việt Cali, bạn La Vie Koncept đã chia sẻ nỗi bức xúc của mình khi mua vé đi xem ca sĩ Lê Hiếu hát, nhưng lại không có Lê Hiếu. Ban tổ chức cũng không có một câu thông báo, không một lời xin lỗi. Chương trình ghi trên vé bắt đầu hát lúc 8h30, nhưng 10h mới diễn. Sự việc diễn ra tại California (Mỹ):

    show ca nhac lua dao
    Poster chương trình ghi có sự tham gia của Lê Hiếu, nhưng lại không có. Ảnh: FB

    "Thấy có cái show được quảng cáo rầm rộ trên Facebook ghi rõ có 3 ca sĩ hot Lê Hiếu, Trung Quân, Tăng Phúc… cả nhà em thu xếp rủ nhau book vé đi xem cho đêm nhạc lúc 20:30pm ngày thứ tư 15/2/2023. Thời gian quảng cáo ghi rõ trên poster và page là 8:30pm, nhưng đến gần 10pm mới bắt đầu.

    Các ca sĩ thay phiên lần lượt lên biểu diễn mà ko có MC hay màn giới thiệu nào cho đến lúc chương trình kết thúc trong sự ngỡ ngàng… vì ca sĩ mà cả nhà em trông ngóng hoàn toàn ko xuất hiện. Chuyện sẽ không có gì đáng để bức xúc nếu khán giả được thông báo trước hay xin lỗi vì sự cố ngoài ý muốn nào đó xảy ra.

    Nhưng không ạ. Ban tổ chức có rất nhiều cách để gửi thông báo cập nhật cho khán giả thông qua facebook page như cách chương trình quảng cáo, hay liên lạc trực tiếp qua tin nhắn với khách như cách ban tổ chức bán vé và thu tiền… thậm chí chỉ cần 1phút bước lên sân khấu đầu giờ diễn hay cuối show để nói 1 câu Vì vấn đề trục trặc visa nên tối nay ca sĩ ABCD gì đấy không đến được, nhưng cả ekip lựa chọn cách mở đèn mời khán giả đi về trong sự IM LẶNG không 1 tiếng xin lỗi, giải thích hay trình bày.

    Đến khi nhà em xin phép gặp quản lý để hỏi rõ Vì sao poster rao bán vé ghi rõ tối nay có ca sĩ Lê Hiếu, nhưng giờ hết chương trình vẫn không thấy Lê Hiếu, mà cũng ko thấy ai trong ban tổ chức nói hay nhắn tin thông báo gì về chuyện này. Thì chị quản lý ra ỦA 1 câu, quay sang thắc mắc ngược lại tụi em: “Ủa nãy giờ mấy ca sĩ kia không thông báo gì à?”

    - Thưa chị. Đây là trách nhiệm của ban tổ chức, chứ ko phải trách nhiệm của Trung Quân hay Tăng Phúc phải đi thông báo dùm anh chị, hay xin lỗi dùm Lê Hiếu cho sự vắng mặt tối qua. Tụi em cần lời giải thích, (hoặc xin lỗi nếu anh chị là người chuyên nghiệp), chứ không phải nghe chị ỦA rồi hỏi ngược lại tụi em, quy trách nhiệm ngang qua cho các ca sĩ khác!

    Màn 2 là anh Jayden - tự giới thiệu là chủ của The Bell Venue - cũng bước ra không 1 tiếng xin lỗi, bắt bẻ ngược lại khán giả rằng “Thì dù sao tụi em cũng đã enjoy mấy ca sĩ kia rồi còn gì? Cùng lắm mai mốt Lê Hiếu có qua diễn thì anh comp (tặng free) vé cho em ok?”

    - Dạ thưa anh, anh bỏ thời gian không ngại lái xe xa ra tiệm gọi và trả tiền cho 1 tô Phở Bò vì nghe quảng cáo phở Bò ở đây rất nổi tiếng, rất ngon, xong người chủ mang ra cho anh tô Phở KHÔNG, không có bò , VẪN TÍNH TIỀN FULL CỦA 1 TÔ PHỞ BÒ ĐẦY ĐỦ ĐẶC BIỆT- rồi nói anh hôm nay nhà hàng hết bò, dù sao anh cũng có tô Phở “enjoy” rồi còn gì, cùng lắm mai mốt khi nào nhà hàng có lại thịt bò họ mời anh free, anh chịu không anh? Nếu là anh, anh có tiếp tục muốn đến ủng hộ lần sau chỉ vì 1 tô phở Free ko anh?! Hay anh nhảy dựng lên đòi refund và không hẹn ngày gặp lại? Đúng nhận sai cãi tới bến giúp em nha anh Jayden ơi.

    Vấn đề gia đình em bức xúc ở đây - nếu như không muốn dùng từ LỪA ĐẢO - thì em xin nói rõ là cách làm việc của anh chị - ban tổ chức chương trình The Bell Venue - rất không chuyên nghiệp, shady, thái độ im lặng lờ cho qua chuyện cho đến khi có người thắc mắc hỏi tới thì mới đổ thừa trách nhiệm tại ca sĩ không xin được visa, tại mấy ca sĩ kia ko thông báo… Đây là sự vô trách nhiệm và coi thường khán giả vô cùng!

    Bán vé cho show có ca sĩ tên tuổi hạng A, sự cố visa ca sĩ không đến được, tức là ít nhất 1 ngày trước khi show diễn bắt đầu, ban tổ chức phải biết và có thừa thời gian để thông báo cho khán giả chứ ạ?! Kể cả máy bay có đáp trễ, ca sĩ đến không kịp hay bệnh không hát nổi, thì ban tổ chức cũng có cả đêm - tính từ lúc 20:30 như poster quảng cáo đến nửa đêm khi chương trình kết thúc - để gửi lời thông báo và xin lỗi đến những ai đã bỏ tiền, bỏ THỜI GIAN - và TÌNH CẢM để đến chứ?!

    Huống hồ đây không phải LẦN ĐẦU The Bell làm việc kì cục “treo đầu dê bán thịt chó” kiểu này. Lần trước cũng vì poster quảng cáo show có ca sĩ Hà Nhi cho đêm thứ 7, gia đình em, có cả người nhà ở bang khác không ngại book vé máy bay qua Orange County để đi xem. Ban tổ chức như thường lệ, nhắn tin nhận đặt bàn, hối thúc trả tiền vé qua Zelle liền để giữ chỗ vì show toàn ca sĩ hot, rất mau hết chỗ.

    Mọi người thu xếp công việc, thời gian, chuẩn bị xong xuôi hết cho đêm ca nhạc tối thứ 7 này thì gần sát ngày, anh chị nhắn em cái tin, show thứ 7 cancel dời qua thứ 6. Ủa?! Rồi người nhà em bang khác book vé máy bay thứ 7 qua rồi sao?! Em xin ngày phép, đổi ca trực với đồng nghiệp để được off thứ 7, giờ kêu em thứ 7 đổi qua thứ 6, mà thậm chí là ca sĩ cũng đổi luôn rồi hỏi em “is it ok for you”?!

    Khán giả trả tiền đến nghe ca sĩ A hát đêm thứ 7, giờ chót ban tổ chức nhắn cái tin show move qua thứ 6, không có ca sĩ A, có ca sĩ B thế nha! Rồi không phải thiếu tôn trọng khán giả, coi thường khán giả, thì gọi là gì ạ?!

    show ca nhac 1
    Màn đổi vé "hết hồn" của Sân khấu The Bell Venue. Ảnh: FB

    show ca nhac 1
    Màn đổi vé "hết hồn" của Sân khấu The Bell Venue. Ảnh: FB

    Kết: Em rất vui vì thấy Orange County mình cuối cùng cũng có 1 nơi giải trí như The Bell Venue, mời được rất nhiều ca sĩ hot, ca sĩ nổi tiếng từ Việt Nam sang phục vụ cộng đồng người Việt mình. Nhưng cách làm việc, kinh doanh và LẤY TIỀN từ ban tổ chức The Bell Venue như thế này thật sự đáng thất vọng, không những làm khán giả cảm thấy bị coi thường, bị scammed từ chính cộng đồng mình, mà còn ảnh hưởng xấu đến cả uy tín của các nghệ sĩ tham gia chương trình".

    Đồng tình với chủ thớt, bạn Binh An cho biết: "Nãy gọi mua vé, hỏi rõ ràng book bàn gần sân khấu nhất, chị bán vé nói gần nhất là $75, mình nhấn mạnh là gần sân khấu nha chị. She cười cười nói ok em. Xong lúc tới nhận bàn thì gần lối ra nhất và xa sân khấu nhất thì đúng hơn, xa ko thấy nổi ca sĩ hát chỗ nào, bàn gần nhất từ dưới đếm lên".

    Tammy Vo bình luận: "Đợt kì cái show Tăng Duy Tân cũng vậy poster để có Tăng Duy Tân mà tới lúc đi coi thì lại không có, không hề thông báo gì lại với khán giả cả".

    Bạn Han NBao nhớ lại: "Em cũng từng đi xem show, lúc book bàn em cứ ngỡ bàn của em và 3 người bạn. Ai ngờ đâu lúc đến nơi group em và group khác nhìn nhau “ thật bất ngờ” vì share chung 1 bàn". 

    Bạn Katie Khung cũng cùng cảnh ngộ: "Y chang bữa mình đi xem show Lệ Quyên".

    Lina Giang bình luận: "Đi coi diễn không đúng giờ nên khuya quá mọi người phải bỏ về"

    Bạn Khanh Vi cho biết: "Tức là mời ca sĩ ở VN đang nổi, đăng lên câu khách bán vé trước mà trong khi chưa chắc người ta có được cấp visa không? Đâu phải do lỗi ca sĩ, được mời đi qua Mỹ hát ai lại không đi. Mà nghe nói vừa coi hát vừa ăn french fries với pop corn chicken, cơm chiên…Nhìn design thì như phòng trà nhỏ mà bán vé theo bàn, đồ ăn tính riêng…sao giống đi uống boba ăn snack".

    Phung Ho nói: "Cái show Lương Bích Hữu của chúng ta. Sau bảy bảy bốn chín ngày dời tới dời lui cuối cùng cũng không có Lương Bích Hữu".

    Jasmine Nguyet Tran cho biết: "Hôm 2/10 cũng cancel mất Uyên Linh, Hà Nhi, nên mình cũng cancel vé".

    Lee Vu bức xúc: "Tôi đã đi xem ca nhạc ở đây 1 lần vào năm ngoái, tôi vô cùng thất vọng vì ban tổ chức “ giờ cao su”. Đến 8 giờ mà 10 giờ mới hát, ca sỹ hát được vài bài là hết giờ. Tôi không bao giờ quay trở lại đây lần nào nữa. Khâu tổ chức thiếu chuyên nghiệp, kém".

    Kylie Le đồng tình: "Tụi mình đi coi show về cũng bực bội y chang chủ post….Tụi em rất bất ngờ với cách kết thúc chương trình, không một ai trong ban tổ chức xin lỗi hay giải thích gì vì không có ca sĩ Lê Hiếu".

    Còn bạn, bạn đã bao giờ bị scam khi đi xem show Việt ở hải ngoại chưa? Hãy chia sẻ và hy vọng những người tổ chức show có thể nhìn thấy. Hy vọng ban tổ chức sẽ trung thực và cầu thị hơn khi lấy tiền của khán giả nhé.

    Nguồn: La Vie Koncept / Người Việt Cali

  • hoa cuc dem tra costco horz

    Dường như không một hệ thống cửa tiệm nào trên thế giới có quy định trả đồ (return policies) dễ dàng, phóng khoáng như Costco. Nghĩa là, về căn bản, khách hàng có thể trả lại bất kỳ món hàng nào đã mua, bất kể mua từ đời nào, và được thối lại đầy đủ số tiền đã bỏ ra, ngoại trừ hàng điện tử thì có 90 ngày được hoàn trả cùng với hóa đơn mua hàng.

    Với chính sách “hào phóng” này, về lý thuyết, bạn có thể mang trả lại một nải chuối chỉ vì nó chín sớm quá, hoặc bạn có thể trả lại một hộp đủ các loại hạt nếu bạn không thích vị của nó. Trên qui mô lớn hơn, bạn có thể trả lại tấm nệm đã mua không giới hạn thời gian, hoặc một cái vali hiệu Kirkland sau khi sử dụng đã đời!

    Tuy nhiên, một số ít khách hàng đã lạm dụng chính sách hoàn trả của công ty một cách thái quá. Mới đây, trên group Vietnamese Costco Fans - Product Reviews- Đánh Giá và Chia sẻ, một bạn giấu tên đã chia sẻ hình ảnh một người châu Á đem chậu hoa cúc đi trả ở Costco. 

    328992689 3143887985831916 3317332923459665961 n

    Chủ nhân tấm ảnh cho rằng hành động này làm xấu mặt người châu Á: "Bông mình mua mình chưng hết Tết rồi thì thôi mình bỏ đi. Đừng làm xấu mặt người Á Đông mình như vậy, nó kì lắm".

    Thậm chí người nhân viên đã nói: "Do you know we that we would dispose those plants because we cannot resell them?" (Bạn có biết chúng tôi phải vứt những cây này vì chúng tôi không thể bán lại cho người khác?".

    Nhưng vị khách hàng kia vẫn tỉnh bơ: "Yeah, the plant is not good you deninitely should depose it. That's why I return it!". (Đúng, cái cây này héo rồi cô nên vứt nó đi. Vì thế tôi mới đem trả).

    Vậy là nhân viên Costco đành phải ngao ngán lắc đầu mà trả lại tiền cho vị khách hàng "dày mặt". Chủ nhân tấm ảnh hy vọng Costco sẽ có biện pháp ngăn chặn những trường hợp lạm dụng chính sách đổi trả hàng của họ. Nếu không một ngày nào đó siêu thị sẽ chẳng thèm nhập hoa Tết về bán nữa. 

    329391191 579662657043709 3253619498021889983 n
    Đồ trang trí, hoa cúc với những chiếc lá héo rũ bị đem trả lại.

    Một khách hàng khác là chị Nga Ca chia sẻ cận cảnh hình ảnh những bông hoa này. Chị nói: "Đây nè bà con, hôm đó tui chứng kiến hết chụp hình lại nhưng không muốn đăng chỉ để xem chơi thôi. Đây chính xác không phải người việt mà là người Hoa. Hai vợ chồng còn rất trẻ, cả 2 vợ chồng cùng nhau đẩy xe hoa héo này vào Costco để trả lại. Anh chị em đừng nghĩ là người Việt nha. Này đổi trả lại không biết bao nhiêu tiền mà làm vậy tui thấy hết hồn. Cạn lời cho vợ chồng này còn trẻ mà hành động như này bủn xỉn hết sức".

    Đồng tình, chị Diana Thanh-Hue Nguyen cũng ngán ngẩm bình luận: "Năm trước cũng có nghe nói là mua hoa Lan về chơi cho tàn hết hoa, xong lại xách cái bình ra trả lại. Thật là không tin được con người bần tiện, năm nay lại đến bông cúc lên sàn. Năm tới không biết đến hoa gì đây, nếu năm tới Costco bán hoa mai và đào thì chắc sau Tết còn cái que nó cũng đem trả quá. Thật là tức mà, cầu cho Costco có biện pháp tốt để bảo vệ những người bỏ công sức chăm sóc trồng trọt cả năm mới được một mùa mà còn bị chơi thế này nữa. Thật là đau lòng và xấu hổ".

    NHỮNG MÓN HÀNG KINH DỊ NÀO TỪNG ĐƯỢC MANG TRẢ LẠI COSTCO?

    Trong một đề tài của Reddit dành riêng cho nhân viên Costco, có chủ đề “Món hàng ‘kinh dị’ nào đã được mang trả lại Costco?”, nhiều người đã và đang là nhân viên của Costco (chỉ dùng nickname) đã kể lại những thứ “kinh dị” mà họ nhìn thấy khách hàng mang trả lại sau khi mua. Khách hàng ở đây đủ mọi màu da sắc tộc, chứ không chỉ riêng người châu Á. 

    Một hộp quần lót đã được mở ra

    “Nếu còn nguyên gói bao bì, nó có thể được trả lại cho nhà cung cấp sản phẩm. Nếu nó đã được sử dụng, cũng có người chịu mua nếu cửa hàng bán với giá rẻ. Đôi khi, những hộp đồ lót đã bị mở ra như thế sẽ bị vứt luôn, bởi vì nhà cung cấp không muốn nhận lại hoặc các đại lý cũng chẳng có hứng thú quan tâm vì bất cứ lý do nào.” Đó là điều mà Hobovalentine từng chứng kiến.

    Một chai rượu không

    Người có nickname jb2255 kể, “Một người phụ nữ đã mang trả lại một chai rượu chả còn giọt nào với lý do nó làm cô ta bị nhức đầu khi uống!”

    Một cái chuồng gà đã xài

    Syst3m1c, người có 8 tháng làm việc ở Costco cho biết, “Điều tệ hại nhất mà tôi từng thấy là người ta mang trả lại một cái chuồng gà đã xài rồi và bắt đầu bị mục. Cái chuồng vẫn còn dính đầy phân gà. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào gia đình mang cái chuồng gà đi trả. Anh chàng kia đã mua cái chuồng trên website trực tuyến từ năm ngoái. Dĩ nhiên, theo qui định, người quản lý vẫn đồng ý trả lại tiền đầy đủ cho gia đình anh chàng kia.”

    Một cái máy tính xách tay cũ nhưng không phải là cái từng mua

    “Vài tháng trước, có một ông mang đến trả lại một cái máy tính xách tay mà ông ta nói mới mua ‘trên mạng’ được hai tuần. Không sao cả, ông ta có thể trả lại trong vòng 90 ngày nếu như ông ta không thích cái laptop đó,” nhân viên có nickname Bloodsponge nhớ lại.

    Bloodsponge kể tiếp, “Tuy nhiên, cái mà ông đó mang trả không phải là cái laptop mới ‘order’ từ Costco. Ông ta trả lại một cái laptop đã hư, đã cũ, đã mua từ 8 năm trước. Mà nó cũng không cùng nhãn hiệu nữa chứ. Ông ta ‘chơi trò’ gỡ cái nhãn mã hàng trên laptop mới mua, rồi đem dán nó vào cái cũ rít để mang trả.”

    Các món hàng bán theo mùa

    Nhân viên có tên “ManicHispanic85” chia sẻ, “Thường vài tháng sau khi quầy bán cây kiểng đóng thì nhiều người mang trả lại những cây cối họ làm chết vì không biết chăm sóc. Rồi vào mỗi Tháng Giêng, người ta lại mang đi trả lại những vật trang trí mùa Giáng Sinh. Tương tự như thế, Tháng Chín thì bà con lại vác đi trả những vật dụng đã mua sử dụng trong Mùa Hè như lò BBQs, quần áo tắm, phao bơi, đồ che mái patio…”

    “Nói thiệt là tôi muốn sống cuộc sống như thế, sống mà không cảm thấy xấu hổ khi thực hành tiết kiệm tiền bằng cách giống như những người đó,” ManicHispanic85 nói một cách ngao ngán. Costco là nơi khách hàng có thể trả lại bất kỳ món hàng nào đã mua, bất kể mua từ đời nào, và được thối lại đầy đủ số tiền đã bỏ ra. 

    “Cá già”

    “Một con cá 13 tuổi! Người phụ nữ để quên con cá trong tủ trữ đông và quên béng nó đi. Giờ bà ta mang đến cửa hàng, đòi trả nó lấy lại tiền. Khi chúng tôi nói ‘không được’ thì bà ta la toáng lên, làm ầm ĩ náo loạn hết. Nếu tôi nhớ không lầm thì cuối cùng người quản lý đã để cho bà ta trả lại con ‘cá già’ và hoàn tiền đủ cho bả,” người có nickname Xianricca nhớ lại điều “hãi hùng” mà mình từng chứng kiến.

    Gói thịt bò “ribeye steak” giá $200

    “Có người đã mua gói thịt bò loại ‘ribeye bone’ được đóng trong bao bì với giá khoảng $200 trong mùa lễ hội, rồi sau đó mang một cái thùng đựng xương và mỡ đã nấu chín đến trả! Vậy mà họ cũng vẫn được hoàn tiền lại đầy đủ nha. Thiệt là trợn trắng mắt luôn,” người lấy nickname “inglorious” nhớ lại.

    Máy rửa nhà

    Nhân viên lấy tên “hobovalentine” lại có “kỷ niệm” với một người mang đến trả lại chiếc máy rửa nhà mua đã… 15 năm.

    “Món hàng cũ nhất mà tôi từng thấy người ta mang đến trả để đòi tiền lại là một cái máy rửa nhà. Họ trả với lý do là nó không hoạt động nữa. Nhưng có phải là quá ‘lố bịch’ không khi mà cái máy đã được mua lâu đến chừng ấy thời gian. Xin lỗi chịu hỏng nổi!” Hobovalentine kêu trời.

    Hình rửa

    “Thứ tệ nhất là tôi thấy người ta mang đi trả là những tấm hình mà họ mang tới rửa. Họ cứ rửa hết đống hình họ chụp, xong rồi trả lại cả trăm tấm, mà họ không thích, tấm thì tối quá, tấm thì ‘out of focus’, tấm thì bị đỏ mắt, và yêu cầu trả lại tiền. Có người còn ‘ngon lành’ hơn nữa khi họ mang hình đến trả với lý do cái khung hình ở nhà họ là 5×7, mà họ lại đi rửa 4X6,” nickname Gundamk nói về điều mình chứng kiến.

    Cái bàn ping pong mua đã 10 năm

    “Một khách hàng muốn trả lại cái bàn chơi ping-pong ngoài trời mua từ 10 năm trước. Họ nói nó được xếp vào loại bàn chơi ngoài trời, nghĩa là nó được đặt ngoài trời, đúng không? Tuy nhiên, các yếu tố thời tiết ở Florida, nơi mà gần nửa thời gian là mùa mưa bão, đã không thích hợp với nó. Khung kim loại bên ngoài bị rỉ sét, một vài tấm chắn bắt đầu bong tróc. Và giờ, sau 10 năm mua về, họ muốn trả để lấy lại tiền,” nhân viên Alan tường thuật.

    Bản thân tôi từng chứng kiến một người đàn ông chở tới Costco Fountain Valley một cái hộp cũ kỹ trong có cánh cửa lớn. Nhân viên quầy trả đồ đứng kiểm tra trên máy tính một hồi lâu, rồi nghe họ nói chuyện với nhau, mới biết ra là cánh cửa đó mua từ năm 1996. Nhưng quan trọng hơn là sau khi coi tới coi lui, họ trả lời với người đàn ông rằng món hàng đó chưa từng được bán ở Costco!

    Còn bạn, bạn đã từng chứng kiến người ta lạm dụng chuyện trả đồ ở siêu thị Costco như thế nào?

    Viethome tổng hợp

  • Bài viết của anh Doan Tran trên group Luật Di trú và Cuộc sống Mỹ, giúp những người lớn tuổi có thêm động lực khi qua Mỹ định cư:

    Nhân những ngày đầu năm mới, tôi chia sẻ 1 ít thông tin về việc làm của tôi là người thật việc thật về cuộc sống ở Mỹ để những ai trên 50 tuổi sắp qua Mỹ định cư nhưng còn do dự, băn khoăn không biết làm sao để xây dựng 1 cuộc sống mới khi tuổi đã bên kia sườn dốc.

    Có thể khẳng định 1 điều là đất nước Mỹ là nơi cho ta rất nhiều cơ hội để làm lại cuộc đời, từ người còn sức trẻ, khỏe đến người đã trên 50 miễn sao là bạn có TÍNH CẦN CÙ KHÔNG NGẠI GIAN KHÓ.

    chuc vo danh thanh cong

    Tôi qua Mỹ theo diện F4 (ace bảo lãnh) vào cuối năm 2014 khi đã trên 50. Ở Việt Nam tôi làm bằng đầu óc, ngồi trong văn phòng có máy điều hoà, ăn mặc lịch sự, thu nhập cũng không tồi (mỗi tháng trên 40 triệu vào thời điểm từ 2014 trở về trước). Tôi biết trước là khi qua Mỹ tôi sẽ vất vả hơn trong việc kiếm sống khi tuổi đã trên 50. Nhưng tôi không hề ngại chút nào.

    Nhờ biết tiếng Anh và có chút may mắn tôi đã được nhận vào làm công nhân cho 1 hãng Mỹ từ đầu năm 2015 với mức lương khởi điểm là 11$/hr. Đến nay sau 7 năm làm việc thì lương tôi đã được tăng lên 20$/hr.

    Xem hình cùi lương cuối năm 2021, các bạn thấy tôi có mức thu nhập cả năm (YTD) là 59.533.09$ - 1 mức thu nhập không tồi đối với 1 công nhân bình thường phải không? Bạn nào có mức thu nhập này thì theo luật hiện hành có thể bảo lãnh tài chính cho trên 8 người mà không cần nhờ ai co-sign rất phiền phức.

    Trong năm qua tôi đã đóng thuế thu nhập 13.381,32$. Đây là nghĩa vụ mà tôi nghĩ 1 khi chúng ta sống ở Mỹ thì nên vui vẻ chấp nhận thay vì tìm cách tránh. Nếu các bạn làm việc và đóng thuế nghiêm túc thì khi các bạn đến thời điểm được nộp đơn thi quốc tịch, tôi tin là các viên chức Sở Di Trú và Nhập Tịch Mỹ (USCIS) sẽ có thiện cảm khi cứu xét đơn của các bạn.

    Thực tế sau 5 năm sống ở Mỹ, tôi đi thi quốc tịch rất dễ. Viên chức phỏng vấn tôi không đầy 15 phút và không hề hỏi các câu hỏi về “WHAT MEAN” đánh đố người thi mà nhiều người Việt Nam đã gặp. Cũng có thể là tôi may mắn gặp viên chức dễ tính chăng…?

    Ngoài thuế thu nhập, lương mỗi 2 tuần của tôi còn bị trừ nhiều khoản khác như bảo hiểm y tế và đặc biệt là khoản đầu tư cho quỹ hưu trí. Các bạn xem các cột bên phải thì thấy trong năm tôi đầu tư 15% cho 2 khoản:

    - 401K: 2.962$ (5%)

    - ROTH 401K: 5.284$ (10%)

    Khoản 401K truyền thống thì khi rút ra sẽ bị trừ thuế 10%. Còn khoản sau thì không bị trừ thuế.

    Cũng vì đầu tư cho tương lai khi về hưu như vậy mà lương NET của tôi chỉ thực lãnh 36.000$ từ mức GROSS là trên 59.000$! (Hình 2).

    thu nhap o my
    Thu nhập thực nhận của anh Doan Tran

    Tôi cảm thấy bằng lòng với cuộc sống hiện tại dù thu nhập công nhân của tôi có thể không bằng các bạn làm nghề NAIL (cả nam lẫn nữ). Mỗi năm tôi có những phúc lợi xã hội khác và được nghỉ phép 3 tuần vẫn hưởng lương mỗi năm.

    HÃY QUÊN QUÁ KHỨ Ở VIỆT NAM KHI QUA MỸ SỐNG

    Dù quá khứ đó có huy hoàng hay thất bại chua cay hãy vất qua 1 bên. Hãy nhìn vào hiện tại với những thách thức, khó khăn có thể gặp trong bước đường xây dựng cuộc sống mới ở Mỹ.

    Nếu có bằng cấp và trình độ chuyên môn thì ráng nâng cao trình độ tiếng Anh để có thể kiếm 1 công việc làm văn phòng phù hợp, vừa khỏe thân mà thu nhập cao nữa. 1 khi thấy khả năng không thể thì có vô số công việc lao động chân tay để làm. Đơn giản “Không thể làm thầy thì làm thợ” Thế thôi!

    Thực tế LÀM THỢ ở Mỹ nhiều khi lại kiếm được nhiều tiền hơn LÀM THẦY! 

    Ở Mỹ làm thợ tuy có thể cực, cực nhiều hay cực ít (tùy nghề và tùy công việc) nhưng lại kiếm được nhiều/rất nhiều tiền so với làm thợ (công nhân) ở Việt Nam!

    Lương công nhân bình thường của tôi, 1 người lao động phổ thông, không cần đào tạo gì và tuổi đã cao vẫn có thể kiếm được $3600 cho 2 tuần. Nếu tính giá trị tương đương tiền Việt Nam thì khoảng 80 triệu. Người lao động chân tay ở Việt Nam tuy rất muốn làm cực để có tiền lo cho mình và gia đình con cái cũng không thể nào làm được.

    Về khoảng đầu tư vào quỹ 401k bài năm trước tôi viết thiếu 1 chi tiết là: công ty (ở Mỹ gọi là hãng) dùng tiền này mua cổ phiếu nên khi giá cổ phiếu tăng thì mình được tăng tiền lời và ngược lại. Đến tuổi nghỉ hưu mình sẽ rút ra số tiền kha khá hàng trăm ngàn $. 

    Trước khi qua Mỹ, tôi nghe công thức “CHỒNG LÀM HÃNG, VỢ LÀM NAIL” thì không lo khó khăn. Thực tế gia đình tôi hiện nay thấy đúng như vậy. Vào mùa hè thì thu nhập của vợ tôi dù chỉ mới vô nghề chỉ mấy tháng nhưng cũng đã tương đương của tôi hay có tháng còn hơn cả tôi! Vào mùa đông như hiện nay thì thu nhập của vợ tôi đã giảm 1/2 đến 2/3, nhưng bù lại thì tôi sắp xếp để làm overtime nhiều hơn tí những lúc công ty có việc nhiều.

    Do lạm phát, công ty tôi đã tăng tiền cho công nhân mới tuyển vào là $18/hr. Có a bạn Việt Nam mới vô làm 10 tháng nhưng giờ đã có mức lương là $20/hr.

    Vài dòng chia sẻ cho các bạn trên 50 chuẩn bị qua Mỹ làm lại cuộc đời mới có thêm động lực. Chúc tất cả các bạn luôn mạnh khỏe, bằng an, và mọi sự được như ý trong năm mới.

    Nguồn: Doan Tran / Group Luật Di trú và Cuộc sống Mỹ

  • Ở Mỹ, nếu không có bảo hiểm y tế thì đúng là chuyện kinh hoàng. Điều mà bạn cần làm là cầu xin đấng tối cao cho mình đừng bị... bệnh. Lỡ có bị bệnh thì nhẹ thì ra tiệm mua mấy loại thuốc uống vô cái hết liền thôi. Chứ còn nặng thì... tôi sẽ nói đến ở những bài viết tới.

    Công ty tôi có khoảng hai trăm nhân viên. Số người được mua bảo hiểm chừng 10 người. Khoảng thêm 5 người nữa mua Obamacare. Còn lại bao nhiêu không có một chút bảo hiểm lận lưng. Lỡ đau ốm thì chạy tới mấy clinic (phòng khám) giá khá mềm chữa trị. Nhưng bảo hiểm của tôi cũng chỉ có sức khỏe thôi, không có… mắt và răng (thiệt ra thì có giảm giá cho nha khoa. Nhưng những nơi nhận phiếu giảm giá này thì giá mắc hơn chỗ khác). Như bao Việt kiều khác, mỗi lần có dịp về Việt Nam, tôi đều tranh thủ đi tới phòng nha khoa để làm tất tần tật mọi thứ như cạo vôi, đánh bóng, tẩy trắng, trám răng sâu, nhổ răng khôn đủ kiểu.

    Nhưng ở đời đâu phải lúc nào cũng trơn tru thế. Nhiều khi nhức răng cần trám rơi vào lúc ở Mỹ. Không thể chờ được vì bạn biết nhức răng nó kinh khủng đến thế nào rồi. Tôi tới gặp mấy nha sĩ Việt Nam để điều trị. Họ kiểm tra rồi báo giá mềm. Nói là mềm chứ lần nào cũng mất từ ba đến bốn trăm đô la. Đau cả bụng.

    lam rang o viet nam 1
    Xây xẩm mặt mày khi nhìn mảnh giấy tính tiền chi tiết khi đi nha sĩ ở Mỹ. Ảnh minh họa: Shutterstock

    Nhưng hai năm dịch bệnh. Việt Nam đóng cửa. Các chuyến bay thương mại bị hạn chế. Tôi không thể về được. Cứ vái trời đất cho răng mình bình thường. Cứ mỗi sáu tháng, tôi phải đi săn mấy cái phiếu giảm giá (coupon) in trên báo hay phát tận nhà để đi chụp X-ray và cạo vôi chừng 50 đô la. Lỡ họ bảo răng sâu, cần trám hay này kia tôi lại hỏi có chờ được không? Không chờ được đành... nhắm mắt đưa chân vậy.

    Thế hệ 8x bọn tôi răng cỏ chẳng tốt đẹp gì. Sinh ra và lớn lên trong thời bao cấp. Thuở ấy kem đánh răng là mặt hàng hiếm. Quê mà, hàng hóa đâu có nhiều, với lại cũng đâu có rủng rỉnh tiền để mua. Thế là xài mấy tuýp kem màu vàng vẽ bùa vằn vện, đắng kinh hồn. Khi nhỏ cứ ngậm nước, lấy tay chà chà vài lần cho sạch rồi… thôi. Còn không nghe lời ba má, mỗi sáng, lấy cục than cà vô thành giếng, cầm bàn chải mòn tới cán, quẹt một cái để đánh răng cho sạch. Nhe ra, đen thui như mấy bà già nhuộm răng đều như hột bắp thường thấy trên tivi đen trắng. Lớn lên răng cỏ gì cũng hư hết trơn, phải đi trám quá trời. Ơn trời, bọn tôi không mắc chứng miệng hôi hay sún răng, chỉ có điều răng không trắng bóng.

    Khoảng giữa 2021, răng số 18 (ở Việt Nam đánh số 8) trong cùng của tôi bị mẻ một miếng. Thế là bắt buộc phải trám. Nhưng do nó nằm sâu bên trong nên nha sĩ cảnh báo phải cẩn thận chứ không khoảng ba đến bốn tháng là nó sẽ bị rớt ra, lúc ấy phải điều trị tủy và làm răng sứ bọc lại. Tôi hỏi giá bao nhiêu? Ông nha sĩ Việt Nam ước lượng chừng... bốn năm ngàn đô gì đấy. Nghe xong tôi cũng hoảng hồn. Thôi mong là yên vậy.

    lam rang o viet nam 1
    Nghĩ tới giá tiền, tôi thấy đau chứ không nhói nữa. Ảnh minh họa: Shutterstock

    Nhưng cái răng trám tốn ba trăm đô la ấy chỉ có thể giữ được khoảng hơn tám tháng. Vào một ngày đẹp trời đầu tháng 4.2022, khi đánh răng, tôi cảm thấy có gì đó rơi ra. Đưa lưỡi cạ cạ vô, mới thấy cái răng ben bén cứa vào lưỡi. Tôi biết đã tới công chuyện rồi đấy. Và những cơn nhức buốt bắt đầu xuất hiện. Tôi ngậm muối, ngậm rượu thuốc gia truyền, uống thuốc giảm đau đủ kiểu, nhưng nó vẫn khó chịu vô cùng. Thế là lên mạng tìm coupon, lấy hẹn nha sĩ gần nhà. May mắn họ có chỗ trống liền tức khắc.

    Sau khi chụp X-ray, bác sĩ bảo miếng răng đã mẻ rồi. Vi khuẩn đã xâm nhập vào tủy. Cách tốt nhất là nhổ cho yên. Còn nếu muốn giữ, phải lấy tủy (root canal) sau đó làm răng sứ (crown) bọc lại. Nhưng văn phòng ở đây không làm root canal. Chúng tôi sẽ giới thiệu qua gặp bác sĩ chuyên môn. Thư ký ngoài kia sẽ đưa bảng báo giá làm răng sứ.

    Ba ngàn bốn trăm đô (3.400) cho cái răng sứ chút ét. Tôi xây xẩm mặt mày khi nhìn mảnh giấy tính tiền chi tiết.

    Tôi cầm giấy giới thiệu (referral) gọi tới văn phòng bác sĩ chuyên lấy tủy kể tình hình, răng số mấy và tình trạng bảo hiểm. Sau gần nửa tiếng chờ đợi, cô ấy gọi lại cho tôi. Với 10% giảm giá của bảo hiểm, 1.100 đô la là giá lấy tủy. Nhưng tuần sau mới có trống lịch. Tôi hỏi lỡ nhức thì sao, có thể làm gấp giùm được không? Cổ bảo sáng mai ông gọi lại coi thử có ai hủy hẹn không, chứ bệnh nhân nhiều lắm.

    Cộng hai con số hết bốn ngàn năm trăm đô la (4.500), tôi muốn té xỉu thêm lần nữa.

    Tôi lên mạng tìm một vài văn phòng nha sĩ chuyên lấy tủy. Gọi tới gọi lui đủ kiểu, chỗ không nhận bảo hiểm (giảm giá) của tôi, chỗ thì nhận và giá cũng tương đương văn phòng kia. Nhưng thời gian hẹn thì dài tới hai tuần, thậm chí một tháng. Tôi bảo lúc đó chắc nó nhức đầu lên tới não rồi. Đưa hình chụp X-ray cho bạn ở Việt Nam. Cô ấy bảo cần phải lấy tủy ngay vì vi khuẩn đã vô trong thâm đen rồi. Liệu có ráng được không vì lỡ nửa đêm nó nhức lên tới não chắc chết. Cái này về Việt Nam mọi thứ chừng năm triệu đồng là xử lý xong hết.

    lam rang o viet nam 1
    Đi bệnh viện làm răng ở Việt Nam, tôi giật hết cả mình khi giá chỉ bằng 1/20 ở Mỹ. Ảnh minh họa: Shutterstock

    Lúc ấy, còn khoảng hai tuần nữa là tôi về Việt Nam. Hay là mình đổi vé mai bay về liền ta? Tiền vé cộng với tiền làm răng ở bên nhà chưa bằng con số lẻ bên này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui không khả thi vì công việc bận quá, cháu tôi lại gần thi nữa. Những ngày kế tiếp nặng nề trôi. Răng không nhức lắm nhưng vô cùng khó chịu. Tôi phải nhai một bên. Bữa nào cũng ngậm muối, rượu đủ kiểu. Nếu hơi nhức thì uống thuốc giảm đau. Nhưng cảm giác thật tệ. Ăn uống gì cũng không thấy ngon. Đặt lưng xuống giường, cảm giác cứ hồi hộp vì không biết khi nào nó trở chứng? Liệu mười ngày tới mình có ổn không? Rồi lỡ lên máy bay nó đau thì sao mà chịu nổi?

    Rồi tôi nghĩ, ủa mình làm lụng vất vả, cũng có tiền mà. Mắc gì phải chịu cảm giác này? Sao phải hành hạ bản thân vì một ngàn bạc? Thế là tôi gọi lên hỏi cô thư ký có lịch trống không? Cổ bảo ngày mai lúc 8h sáng có một chỗ. Tôi đồng ý cái một.

    Buổi sáng đẹp trời, văn phòng chưa mở cửa thì tôi đã đứng chờ. Cô thư ký đưa một nùi giấy tờ để điền, ký, không cần thu tiền trước, vô nằm chụp X-ray và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Anh chàng bác sĩ gốc Ấn độ cao ráo, trẻ măng tới kiểm tra, sau đó quyết định sẽ lấy tủy. Trong lúc tôi nằm chờ đợi, anh chạy qua chạy lại khám thêm hai bệnh nhân khác. Tính ra mới sáng sớm mà đã có ba khách hàng rồi, vị chi kiếm được hơn ba ngàn đô. Một ngày chắc anh ta bỏ túi mấy chục ngàn đô như chơi (trước khi trừ chi phí). Biết vậy hồi xưa mình học làm nha sĩ, hay có người yêu là bác sĩ có tốt hơn không?

    Dù đã bịt tai bằng headphone, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng đục, mài, dũa, chọt và mùi khét thoang thoảng. May mà chích tới mấy mũi thuốc tê nên không thấy đau. Trong hơn một giờ đồng hồ, ngửa đầu lên, xuống, xoay trái, nghiêng phải, nhắm mắt, hả miệng, lè lưỡi, đưa tay ra dấu nhờ y tá hút nước giùm, cơ miệng mỏi kinh hoàng, cổ khó chịu, răng cỏ ê ẩm đủ kiểu, bác sĩ cũng vỗ vai bảo xong rồi. Tôi đã trét xi măng lên trên tạm thời bảo vệ răng. Trong vòng 1 tuần phải làm crown gấp chứ không sẽ gây ra thêm nhiều vấn đề nữa. Và hạn chế nhai phía bên này nhen.

    Tôi cảm ơn bác sĩ rối rít. Có cảm giác như cục tạ ngàn cân vừa trút khỏi người. Khoảng chút nữa thuốc tê tan, tôi biết đêm nay mình sẽ ngủ rất ngon. Và khi đưa thẻ cho cô thư ký tính tiền, tôi cũng cảm thấy hơi nhoi nhói. Hơn ngàn đô ít ỏi gì. Nhưng không sao, bình yên là được.

    Nửa tiếng sau, trên đường lái xe về, văn phòng nha sĩ bên kia đã gọi. Tôi không bắt máy. Họ để lại tin nhắn bảo lấy hẹn để làm crown. Nghĩ tới giá tiền, tôi thấy đau chứ không nhói nữa.

    Những ngày chuẩn bị về Việt Nam, tôi hầu như chỉ ăn toàn đồ mềm, không dám nhai đồ cứng. Nhưng việc nhai một bên trong gần mười ngày, nó làm hàm phải mỏi và ê. Thế là chuyển qua uống sữa (kèm giảm cân) và ước mình có cánh cửa thần kì của Doraemon, mở ra là thấy Việt Nam, đi làm răng cái một.

    Tôi có hỏi một số bạn bè và tìm đọc trên mạng, so giá các phòng khám nha khoa ở Sài Gòn, tôi quyết định chọn Bệnh viện Răng Hàm Mặt TP.HCM vì 18 là răng rất khó làm, phải có dụng cụ chuyên dụng và bác sĩ giỏi tay nghề mới thực hiện được.

    Buổi sáng đầu tiên ở Sài Gòn, sau khi uống cà phê, tôi chạy tới Răng Hàm Mặt để điều trị. Khi gọi điện thoại, cô nhân viên bảo nếu không lấy hẹn trên app thì anh cứ tới thẳng bệnh viện. Sẽ có bác sĩ khám cho anh liền. Nhớ nói là khám dịch vụ nhé.

    Tới nơi, tôi nói với cô nhân viên ngay cảm là mình cần khám dịch vụ. Cổ bán quyển sổ, chỉ tôi vô quầy đóng tiền. Sáng sớm mà bệnh viện đông thấy sợ. Người khắp mọi nơi. Đứng, ngồi, xếp hàng đủ kiểu. Tiếng loa kêu tên vang khắp bốn phương. Tôi vô quầy đóng 200 ngàn đồng tiền lệ phí. Thu ngân đưa tôi chai nước lọc, chỉ vô phòng khám máy lạnh mở phà phà. Sau khi nộp hồ sơ, chờ khoảng mười phút, tôi đã được kêu vô.

    Cô bác sĩ có cái tên thiệt dễ thương, Thủy Trúc, hình như trẻ tuổi hơn tôi nên nói chuyện mà dạ thưa vô cùng lễ phép. Sau khi hỏi tình hình, khám sơ, cô ấy kêu tôi đi đóng tiền chụp X-ray phòng bên cạnh. Khoảng ba mươi phút, tôi quay lại để cô ấy kiểm tra phim và báo giá làm crown. Sau khi nghe bốn triệu ba trăm ngàn đồng (4.300.000) bao gồm chốt sợi thủy tinh và bọc sứ titan, tôi giật hết cả mình. Tính nhẩm chưa tới 200 đô la, gần bằng 1/20 cái giá ở Mỹ.

    Và trong vòng một tiếng sau đó, bác sĩ đã xử lý hết mớ xi măng. Làm sạch, lấy mẫu răng và hẹn tôi hai ngày nữa quay lại để gắn. Tôi hỏi bác sĩ có cần cạo vôi không? Cổ bảo răng anh sạch trơn mà cạo chi cho tốn tiền. Vài tháng nữa hẳn tính.

    Tôi nói với bạn bè, mai mốt có về làm răng nhớ tới đây nhen. Không cần phải đợi chờ hàng tuần hay cả tháng như ở Mỹ mà giá rẻ òm và gặp bác sĩ vô cùng lịch sự với dễ thương nữa.

    Đúng hẹn, tôi quay lại bệnh viện gặp bác sĩ Thủy Trúc. Lần này nhanh hơn. Cổ chỉnh sửa, mài cắt đủ kiểu để gắn vừa răng cho không bị cộm. Bác sĩ còn trám mấy cái răng hàm phải miễn phí vì tôi bắt nó làm việc cật lực suốt mười ngày qua. Trước khi về, cổ dặn khi nào anh ghé lại Sài Gòn nhớ tới gặp em, để khám xem thử có vấn đề gì mới không nhé.

    Thiệt tình khi bước ra khỏi bệnh viện, lên taxi về lại khách sạn, tôi đã nghĩ mấy dĩa cơm sườn, bánh bèo, bánh xèo, bánh căn, bánh ướt, bánh dây, bánh hỏi, nem chua, bún cá và mâm cơm canh chua cá dìa, mắm ruột kho thịt ba chỉ kèm cà dĩa tươi sống chị nấu sẵn ở quê, đang chờ tôi về ăn cho đã.

    Theo Thanh Niên / Nguyễn Hữu Tài

  • Chuyện này thật 100% nha mọi người. Cách đây 2 năm, anh hàng xóm Mỹ của Tiffany rước qua 1 cô vợ Việt Nam. Cô vợ chia sẻ với Tiffany: "Em thất vọng dễ sợ. Ở Việt Nam em ngồi bàn giấy làm việc, chỉ làm 8 tiếng thôi, công việc cũng nhàn lắm. Bây giờ thằng chả nghĩ sao, kêu em đi làm nhà hàng, mỗi ngày 10 tiếng. Em cứ tưởng thằng chả cưới em qua, em ở nhà nấu cơm thôi, thằng chả phải đi làm, chồng phải nuôi vợ chứ. Rồi thỉnh thoảng em thích túi xách hay quần áo hiệu, dầu thơm thì mua cho em, lâu lâu cho tiền em gửi về cho má, có đâu bắt em tự đi làm kiếm tiền nuôi bản thân?"

    ao tuong nuoc my

    Sống ở Mỹ dễ kiếm tiền hơn, con cái có điều kiện học hành hơn là điều không thể phủ nhận. Nhưng có khá nhiều ảo tưởng về nước Mỹ khiến cho Việt kiều rất e dè khi muốn kết hôn đem người Việt qua đây.

    Tiffany chia sẻ những điều nên hiểu về cuộc sống Mỹ dưới đây. Bạn nào đã biết rồi thì nên nhanh chóng chia sẻ với (các) đối tượng của mình, giúp anh ấy yên tâm là mình sẽ không trở thành gánh nặng, chứ không cần tranh cãi với Tiffany.

    Thứ nhất là vấn đề tài chính của cá nhân. Nhiều anh Việt kiều về VN nổ là sẽ về sắm xe hơi, nhẫn hột xoàn hay nhà mặt tiền cho người yêu. Tuy rằng gia đình ở Mỹ khá là sung túc, nhưng cuộc sống độc thân lại rất khó dư vì 1 mình vẫn phải trả tiền nhà cửa, điện nước, xe cộ gần giống 2 người. Người ở Mỹ mua nhà cửa, xe cộ đa phần phải trả góp, mua điện thoại cũng trả góp. Xe ảnh ảnh còn trả góp, đừng mong ảnh mua xe cho mình. Muốn về VN thăm người yêu, phải dành dụm tiền mua vé máy bay, tiền chi tiêu ăn uống, khách sạn cho thời gian ở VN cũng đã là cố gắng.

    Các bạn VN yêu thì hãy nghĩ cho nhau, đừng đòi hỏi. Cũng đừng nghĩ: ảnh không lo xong thân ảnh, sao lo được cho em. Chỉ cần về sống với nhau, 2 người hợp sức là gia đình sẽ sung túc lên thôi. Nếu có con thì cũng sẽ có 1 phần hỗ trợ của chính phủ, đi học phổ thông thì hoàn toàn miễn phí, tuy rằng cũng bị kêu gọi đóng góp dưới nhiều hình thức, nhưng làm lơ thì cũng qua.

    Thứ 2 là vấn đề đóng góp tài chính trong gia đình, nước Mỹ là quốc gia bình đẳng, vợ chồng phải đóng góp tài chính ngang nhau hoặc là tiền ai nấy xài, tiền nhà và điện nước chia đôi. Lịch sự hơn thì anh đóng bill, em lo tiền chợ. Ở đây, vợ chồng người Việt, khi đi nhà hàng, Tiffany thấy thường thì chồng trả. Nhưng các cặp đôi người Mỹ, bạn bè Tiffany làm nhà hàng kể, thường thì ai ăn món gì tự trả món đó. Cũng có những dịp đặc biệt họ mời nhau nên trả tiền cho nhau.

    Ở Mỹ, không ai có khả năng nuôi ai, ngoại trừ bạn may mắn lấy được triệu phú. Phụ nữ đóng góp tài chính cho gia đình không phải là 1 vấn đề lớn nếu có sự chuẩn bị trước để hội nhập sớm về nghề nghiệp.

    Thứ 3 là việc làm, ở đâu thì ai cũng phải đi làm. Tuy nhiên, công việc ở Mỹ nhiều giờ hơn, thường là 10 hoặc 12 tiếng, làm việc gì thì cũng làm cật lực chứ không được từ từ như ở VN. Công việc bàn giấy ở Mỹ thì thường là cần bằng cấp Mỹ và rất giỏi tiếng Anh, nhưng cũng có người may mắn xin được.

    Công việc dành cho người Việt ở Mỹ thường là làm nail, chăm sóc da, làm tóc, và làm nhà hàng. Nam giới, ngoài các nghề nói trên, còn có thể làm hãng xưởng. Làm nail thì phải khá tiếng Anh để đi học và thi lấy giấy phép hành nghề, ngoại trừ tiểu bang Cali cho thi bằng tiếng Việt. Chăm sóc da cũng vậy, nhưng chỉ là công việc phụ thêm của nail.

    Làm tóc phải học rất nhiều thời gian và thi rất khó nên ít người theo đuổi nghề này. Nghề hái ra tiền là nghề xâm và nối mi, không đòi hỏi cao về bằng cấp. Tiffany nói là trên mặt bằng chung, còn mỗi tiểu bang và thành phố có quy định riêng của họ.

    Thứ 4, tiếng Anh rất là cần thiết. Dù là làm nail cho chủ người Việt, bạn cũng cần biết tiếng Anh để thi lấy giấy phép hành nghề và giao tiếp với khách. Ngoài ra, cũng cần giỏi tiếng Anh để thi quốc tịch. Cho dù ở VN đã giỏi tiếng Anh, qua Mỹ hầu như nghe vẫn không hiểu được. Chỉ có tự học mới giỏi nhanh, vì không có trường lớp nào phù hợp với trình độ của tất cả mọi người. Nên bắt đầu học tiếng Anh khi còn ở Việt Nam, qua Mỹ rồi không có thời gian để học. Việt kiều cũng rất ngại bảo lãnh người không biết tiếng Anh qua đây.

    Thứ 5 là lái xe. Ở Mỹ, nếu không biết lái xe có cảm giác như mình là người tàn tật, không ai có thời gian để đưa đón mình. Các bạn nên tập để lái xe thành thạo khi còn ở VN. Sau đó có thể lên mạng load tài liệu ôn thi lái xe của Mỹ về học trước, qua tới Mỹ, xong giấy tờ là có thể thi ngay.

    Đây là những hiểu biết rất căn bản trước khi đến Mỹ. Việt kiều rất sợ rước người Việt qua vì giấy tờ thủ tục đã phiền hà tốn kém vô cùng, cộng thêm lo tập lái xe, rồi thi cho đậu, lo cho học nghề, học tiếng Anh, tìm việc làm, chẳng khác gì nhận nuôi 1 em bé. Mong các bạn Việt Nam hiểu được nổi khổ này.

    Chúc đại gia đình một ngày an toàn, vui vẻ.

    Cre: Tiffany Vang

  • Dưới đây là chia sẻ của bạn Đại-Nam Huyền-Linhtrên group Cộng Đồng Thủ Đô Washington DC - Maryland - Virginia (ngày 2/10) về việc mình suýt trở thành nạn nhân của một vụ thôi miên, chụp thuốc mê:

    ''Mình nghe kể vài lần trong khu Eden nhưng không ngờ hôm nay lại tận tay chứng kiến. Chuyện xảy ra như vầy. Trên đường đi làm về, mình ghé chợ Biên Hoà (trong khu phở Golden Cow) để mua chút gia vị cho bà xã mình làm ốc len xào dừa.

    chuoc thuoc me 1
    Chiếc xe đáng ngờ. Ảnh: Đại-Nam Huyền-Linh

    Khi đi ra xe thì có chiếc xe VAN/SUV màu xám đậu ngay sau lưng xe của mình, ngay lúc đó mình thấy 1 nguời đàn ông lái xe và 1 người phụ nữ ngồi bên passenger. Người phụ nữ có giọng nói Trung Đông ngoắc tay kêu mình lại, và mình nói "No!".

    Thấy mình bỏ đi nên cô ta hỏi "can you tell me where the nearest Costco is?". Mình vừa đi vừa nói "I don't know, I don't live in this area". Sau đó mình đi vào xe mình khoá cửa lại, xe của họ đậu sau lưng xe mình nên không thể lui xe ra được.

    Người phụ nữ ra xe đi đến cửa xe mình (lúc đó cửa kiếng xe mình đang mở hí hí) cô ta kêu mình quay kiếng xuống để hỏi chút xíu, mình vẩn nói "NO!" thì ngay lúc này cô ta cầm trên tay 1 sợi dây chuyền vàng và để gần cửa hở hí hí của mình. Miệng cô ta thở cái ào vào cửa xe và lẩm bẩm như niệm thần chú, dây chuyền bằng vàng đó hình như có thuốc mê.

    Ngay sau đó mình thấy mắt hơi mờ mờ và ý thức cảm thấy hơi say xẩm, mình liền quay kiếng lên rồ máy xe lắc lắc đầu cho tỉnh lại, sau đó mình liền cầm phone lên và mở camera để chụp hình cô ta thì cô ta bỏ chạy.

    Khi xe họ vừa chạy đi thì mình đuổi theo. Họ biết mình đuổi theo, họ lui xe lại xém đụng xe mình nhưng may mình lui lại kịp thời. Mình chụp được xe của họ. Chú ý xe của họ KHÔNG có biển số. Để tránh sự nguy hiểm của thuật thôi miên hay chuốc thuốc mê để cướp của, các bạn nên cẩn thận và tránh xa khi thấy xe này nhé.

    chuoc thuoc me 1
    Xe không có biển số.

    Bác của bạn Vy Hoang lại không may mắn như vậy, ông đã bị cướp mất sợi dây chuyền thật:

    ''Hôm nay (20-9) ở khu vực West Palm Beach, Okeechobee Blvd, Florida, bác của em đứng trước cửa tiệm hút thuốc thì có 2 vợ chồng người Ấn Độ ngoắc ra hỏi đường.

    Hỏi xong bác em trả lời đi vô thì bị ngoắc ra lại, bị họ dúi vào tay $5. Sau đó bác em say xẩm mặt mày, không hiểu sao họ đeo cho him 2 dây chuyền vàng giả. Rồi him đi vào thì nói chóng mặt, nhức đầu, rồi mới nhận ra đã mất dây chuyền vàng thật của mình. Tờ $5 họ đưa có vết mực, lúc dúi vào rất ẩm.

    Em có gọi police nhưng họ không tin là chuyện này xảy ra. Tờ $5 và 2 dây chuyền giả có đưa cho police. Bác em không truy cứu nhưng chỉ báo để người khác không bị bỏ bùa, bỏ thuốc như vậy.

    Vài ngày trước bạn em có gặp 2 vợ chồng như vậy nhưng lúc đó họ bán vàng cho bạn em. Rồi còn nói ở tiểu bang khác tới rồi không có tiền bla bla. Nếu ai có gặp 2 vợ chồng họ bán vàng thì chụp biển số xe lại, gọi police liền để mọi người ko bị cướp bỏ bùa ạ''.

    Người Việt ở Mỹ nên cẩn thận khi người lạ lại gần, bắt chuyện với mình nhé, đặc biệt không nên cầm cái gì của ai để tránh làm mồi cho kẻ cướp.

    Nguồn: Đại-Nam Huyền-Linh / Cộng Đồng Thủ Đô Washington DC - Maryland - Virginia

  • Từ hai hôm trước khi bão Ian vào, tôi quyết định cho con nghỉ học bởi cảm giác không yên trong bụng, dù đa số dân Florida vốn quen với bão tố tin rằng Bão sẽ giảm cấp, đừng lo!.

    bao ian o florida 0

    Bước ra từ tâm bão Ian được như gia đình tôi thì có thể nói là may mắn hơn quá nhiều người. Khoảng 4 – 5 giờ chiều 28-9 (giờ địa phương), khi mắt bão đi ngang North Port, bang Florida (Mỹ), sức gió đo được là 155 dặm/giờ (tương đương 249 km/giờ). Bão Ian trở thành cơn bão lịch sử mà hơn 100 năm khu vực này của Florida mới gặp, với sức mạnh đạt gần cấp 5 theo thang đo 5 cấp Saffir-Simpson.

    Từ hai hôm trước khi bão vào, tôi quyết định cho con nghỉ học bởi cảm giác không yên trong bụng, dù đa số dân Florida vốn quen với bão tố tin rằng "Bão sẽ giảm cấp, đừng lo!". Tôi vẫn sợ, bởi khi bão Irma đánh thẳng vào Clearwater - nơi tôi từng sống - hồi năm 2017, người ta cũng mang niềm tin tương tự.

    Irma chỉ đạt cấp 1 khi vào bờ, nhà tôi khi đó cách mắt bão hơn 3 km, vậy mà sau khi bão tan, chúng tôi sống cảnh không điện, không nước suốt 10 ngày với nhiệt độ bên ngoài hơn 35 độ C. Thức ăn thối rữa trong tủ lạnh mà đến 1 tháng sau mùi hôi vẫn còn lởn vởn trong nhà. Tôi đủ kinh nghiệm để hiểu không thể đùa với bão Ian!

    bao ian o florida 0
    Sau bão Ian, con đường trước nhà tôi trở thành sông....

    bao ian o florida 0
    ...người dân mang thuyền kayak ra chèo

    Tôi và chồng chuẩn bị nước đóng chai và thực phẩm một tuần trước ngày bão dự kiến đổ bộ vì ám ảnh cảnh mọi người chen chúc, giành giật từng chai nước, khúc bánh mì, đến quả chuối, miếng thịt đợt năm 2017. Để quá cận ngày mới gom góp phòng thân là sai lầm.

    Những tấm chắn bão được chúng tôi chuẩn bị sẵn chờ ngày cuối gắn lên. Từ cửa sổ tới cửa ra vào được che chắn hết, cần ra ngoài thì dùng cửa nhà xe. Đèn pin, sạc dự phòng, bình gas nấu cơm, bếp gas đều có sẵn.

    2 giờ sáng ngày 28-9, gió bắt đầu gào rít. Càng lúc gió càng mạnh, tới 2 giờ chiều, điện chớp nháy. Tôi còn kịp giặt, sấy mớ quần áo sau cùng trước khi điện mất hẳn. 4 giờ chiều — tuy không còn tín hiệu điện thoại lẫn radio, mọi người ai cũng cảm nhận tâm bão đang ở trên đầu mình.

    Tiếng gió như tiếng xe lửa rầm rập ngoài cửa. Kiếng rung bần bật. Cây sau nhà nghiêng lắc loạn xạ. Giàn cửa lưới che hồ bơi rách toạc trong gió — một phần văng xuống đáy hồ, một phần bay thẳng lên trời. Cái nhà kho nhỏ chúng tôi chứa máy cắt cỏ cũng lật nghiêng và phần mái bị xé toạc ra khỏi khung kim loại như miếng bánh tráng.

    Bên ngoài khung cửa tò vò, nước đã tràn lên tới bãi cỏ, không còn thấy vỉa hè đâu nữa. Bốn chiếc xe của gia đình, mỗi chiếc nặng chừng 2,5 tấn, dập dềnh vì lực cuốn nước lũ.

    bao ian o florida 0
    Chiếc xe McLaren P1 trị giá 1 triệu USD chủ nhân mới tậu được 1 tuần. Chiếc này cùng 1 chiếc Rolls-Royce Phantom đã bị cuốn khỏi gara của một người đàn ông tên Ernie.

    Và trong dòng nước đó — tôi cứ ngỡ mình nhìn lầm — một con cá sấu dài hơn 2 m thản nhiên bơi. Nó bị nước xô lên cửa nhà tôi, ngáo ngơ nằm đó vài phút cho tỉnh hồn, xong lại lao xuống nước bơi đi. Tôi vừa chụp hình vừa tự hỏi mình mới chứng kiến cái quái gì thế này?

    Cứ như thế, chúng tôi ngồi trong ánh sáng lờ mờ của đèn pin, sợ hãi, cảm nhận sức gió rung lắc căn nhà vốn cực kỳ kiên cố, cho đến 9 giờ tối thì gió giảm. Lùa 3 đứa con vào giường mà tôi mừng thầm vì mái nhà vẫn còn trên đầu và vì cơn bão cuốn theo không khí lạnh chứ không hầm hập nóng như đợt Irma 2017. Nhiệt độ tuột xuống còn 15,5 độ C trong đêm. Nhờ đó, chúng tôi ngủ đến sáng.

    bao ian o florida 0
    Ngôi nhà kiên cố của chúng tôi may mắn trụ vững trong bão.

    bao ian o florida 0
    Con cá sấu bị nước đánh dạt lên trước cửa nhà tôi.

    7 giờ sáng hôm sau, khi trời còn tờ mờ và tiếng mưa dứt hẳn, tôi kéo cửa nhà xe chui ra ngoài. Trước mắt tôi là con sông chứ không phải con đường S. Salford quen thuộc. Chỉ nước và nước. Bảng hiệu giao thông, cây cối nằm rạt trong nước. Người dân lôi thuyền kayak ra chèo, một chiếc chở người già đi đâu đó.

    Xe bán tải bánh lớn cố gắng rẽ nước đi về phía đường 41, đến đoạn cua cùi chỏ thì ngừng lại, quay đầu vì nước ngập hơn 1,8 m, cả chiếc "xe tải quái vật" (loại xe tải bánh lớn) cũng không thể thoát cảnh nước tràn vào buồng máy. Một người chèo xuồng ghé vào cho tôi hay qua khỏi khúc cua cùi chỏ nước ngập sâu hơn 2 m.

    Hơn hai tiếng đồng hồ tôi và chồng đứng ngoài cửa, vừa thu gom cành cây gẫy vừa ra hiệu cho những chiếc xe cố đâm đầu về hướng đường 41, thuyết phục họ quay đầu. 4 chiếc sedan gầm thấp vẫn cố sống cố chết đi tiếp và khựng hẳn giữa đường, bốn bề nước ngập, van vỉ những chiếc bán tải chạy ngang kéo giùm nhưng không ai dám.

    Hàng xóm tôi bị mất hàng rào, một nửa nổi lềnh phềnh trong nước, nửa kia bay mất phương nào. Người quen của tôi gọi báo cửa kính của họ bể nát khi tâm bão đi qua nên nhà ướt sũng từ trong ra ngoài. Một người bạn tôi chụp được cảnh cái chòi hóng mát nhà hàng xóm nhảy phắt ra khỏi sân sau, tung cánh lên trời, hai giây sau hạ thổ thành trăm mảnh.

    bao ian o florida 0

    bao ian o florida 0

    bao ian o florida 0

    bao ian o florida 0

    bao ian o florida 0
    Hình ảnh khu vực ven biển ngập nặng và tan hoang trong bão lũ mà các bạn tôi gửi cho tôi.

    bao ian o florida 0
    Hình ảnh khu vực ven biển ngập nặng và tan hoang trong bão lũ mà các bạn tôi gửi cho tôi.

    Khu tôi ở ngập nặng nhưng tính ra vẫn khá hơn vùng ven biển. Tin tức đổ về, với những tấm hình đau lòng sẽ còn ám ảnh nhiều năm sau nữa. Nhà sập, tàu bè đan vào nhau, bể nát thành nhiều mảnh. Những căn hộ cao tầng nước ngập gần đến nóc…

    Và câu hỏi to lớn nhất sau khi bão tan — bao giờ chúng tôi có điện, nước trở lại? Bao giờ nước rút để mọi người có thể ra ngoài mua thực phẩm, thuốc men?

    Chúng tôi cho nhà bên trái một thùng nước uống vì biết con của họ mới được bốn tháng. Chúng tôi cho nhà bên phải một phần cơm vì bà chủ nhà sống một mình cô đơn với con chó cũng già không kém. Chúng tôi nhìn đống đổ nát quanh nhà, thở dài vì viễn cảnh dọn dẹp không tính bằng ngày mà bằng tuần, bằng tháng.

    Biết rằng thành phố này sẽ phải nhọc nhằn trên con đường hồi phục nhưng chúng tôi biết ơn vì mái nhà vẫn còn nguyên, xe cộ vẫn còn nguyên và chúng tôi vẫn có nhau bước ra khỏi cơn bão lịch sử!

    Tác giả: KENZIE TRẦN (TỪ TP BRADENTON, BANG FLORIDA – MỸ)

    Nguồn: Người Lao Động

  • viet kieu mua gucci louis vuitton 1

    Hai mặt của nước Mỹ luôn khác biệt nhau. Quan trọng bạn đang ở phía nào, và ứng phó sao để vượt qua những ngày tháng lao đao vì lạm phát và nguy cơ suy thoái trong khi lương vẫn ì ạch chạy.

    Sau mấy tuần vụt tăng, những ngày gần đây, xăng đã bắt đầu hạ nhiệt. Giá xăng nơi tôi sống xuống khoảng 4,7 USD/gallon (3,78 lít). Ở Los Angeles thì mắc hơn, lên tới hơn 7 USD.

    Hôm bữa đi hội thảo ở California, thiệt tình tôi không dám chạy xa dù xài tiền của công ty khi nhìn giá. Nên không khó để thấy cảnh cả đoàn xe dài hơn dặm, rồng rắn xếp hàng ở những cửa hàng bán sỉ như Costco hay BJ để đổ xăng với giá rẻ hơn vài chục cent. Kệ. Tiết kiệm đồng nào hay đồng đó.

    viet kieu mua gucci louis vuitton 1
    Chợ 1 đô giờ đã tăng giá. Ảnh: NGUYỄN HỮU TÀI

    Nhiều người bảo giá xăng ở Mỹ so với Việt Nam vẫn còn khá rẻ. Nhưng quan trọng, quãng đường xe chạy mỗi ngày ở Việt Nam chưa thấm vào đâu so với Mỹ. Những năm gần đây, mặc dù trào lưu chạy xe điện bùng lên, nhưng nhiều người Mỹ (đặc biệt là ở vùng quê) cũng đổi từ sedan 4 chỗ qua SUV hay bán tải 5 - 7 chỗ. Và khi giá xăng lên cao, nó trở thành cơn ác mộng.

    Xe Nhật, xe Hàn tiết kiệm xăng không nói gì. Những chiếc xe Mỹ "uống" xăng như nước lã, càng làm người ta đau tim khi thấy đồng hồ xăng xuống thấp. Chiếc Toyota Highlander 7 chỗ, 6 máy của tôi trước kia đổ đầy bình chừng 50 USD. Hôm trước lên tới hơn 120 USD. Giờ thì khoảng trên dưới 100 USD. Chạy khoảng 1 tuần là cạn.

    Tính ra so hồi trước, mỗi tháng thêm khoảng 200 - 300 USD tiền xăng. Lương tôi thuộc dạng cao và được công ty trợ cấp tiền xăng mà còn cảm thấy đau tim. Những người thu nhập thấp chắc không dám chạy đi đâu quá.

    Tôi cũng bỏ thói quen… thích đi đâu, lên xe phóng cái vèo. Kiểu thèm bịch bánh cam, ly nước mía, hay tô phở là vác xe đi mua về ăn liền. Hay ngày nào cũng ghé chợ. Giờ hạn chế, cứ gom ba bốn việc làm một lần. Nhất là đang vào mùa hè thiêu đốt. Bên ngoài nhiệt độ luôn ở mức trên 30oC. Có ngày lên tới 38oC. Thế là máy lạnh mở liên tục. Hậu quả không nói mọi người cũng đoán được rồi.

    Không biết các bang khác sao chứ giá điện ở Maryland cũng khá cao. Đầu năm còn tăng thêm gần 30%. Có than thở cũng không được gì. Thu nhập của tôi không thể nộp đơn xin trợ cấp tiền năng lượng của chính phủ như nhiều người khác rồi. Thỉnh thoảng đọc đâu đó, sau dịch, nhiều người sống chết đòi làm ở nhà. Nhưng vào thời điểm hè này, lại siêng lên công ty hơn, để… bớt tiền mở điều hoà mỗi tháng.

    viet kieu mua gucci louis vuitton 1
    Buổi chiều đông đen người ở sân bay EWR. Ảnh: NGUYỄN HỮU TÀI

    Khi lạm phát đã ở gần mức 10% chủ yếu do xăng, thì giá cả thực phẩm hay quần áo cũng tăng chóng mặt. Người Việt đi chợ thường ít… để ý tới giá. Thích là mua thôi.

    Sầu riêng tươi một trái hơn trăm đô mà ra chợ thấy nhiều người mua 3, 4 trái về ăn ngon lành. Cứ tưởng "bão giá" sẽ không làm chúng tôi chùn tay, nhưng giai đoạn này cũng phải chú tâm một chút. Giờ cầm 100 đô đi chợ, không biết phải mua gì. Thức ăn Việt thì thôi khỏi nói rồi. Nước mắm con mực ngày xưa rẻ òm, 99 cent, giờ lên tới 4 USD. Nước mắm Việt Hương nhảy cái vèo lên 9 USD. Gạo tăng giá gần gấp đôi. Rau củ, bánh trái, thịt heo bò gà gì cũng tăng vèo vèo. Mỗi thứ một ít thôi chẳng quan tâm.

    Sau buổi chợ cộng dồn lại, mới thấy mọi thứ ngày càng đắt đỏ. Nhà tôi năm người vốn ít ăn nhà hàng vì không hợp khẩu vị. Thích gì mua về nấu ăn chung. Cho nên cũng đỡ được một phần tiền khá lớn.

    viet kieu mua gucci louis vuitton 1
    Dòng người dài khủng khiếp xếp hàng nhập cảnh ở sân bay Chicago O’Hare (ORD). Ảnh: NGUYỄN HỮU TÀI

    Chợ Mỹ cũng chẳng thua kém gì. Từ vỉ đùi gà, tới thịt bò, trứng, sữa, thịt muối, thơm, chuối gì cũng tăng giá quá trời. Các món hàng đồng giá trong chợ 99 cents hay Dollar Tree, Dollar store ngày một ít dần. Thay vào đó là 1,5 hay 2 đô vì giá và cước phí vận chuyển không còn như xưa. Nhân viên tôi than suốt.

    viet kieu mua gucci louis vuitton 1
    Người Việt xếp hàng mua bánh mì và đồ ăn vặt ở tiệm Ba Lẹ tại thành phố Dorchester (Boston). Ảnh: NGUYỄN HỮU TÀI

    Người ta hạn chế đi các chợ như Giant, Safeway hay Hmart vì mắc. Thay vào đó, mua thẻ thành viên của các chợ sỉ như Costco, BJ hay Sam Club để mua thức ăn, đồ uống với giá rẻ hơn mà số lượng lại nhiều. Nhưng những nơi này luôn có cách moi tiền của người tiêu dùng một cách “kinh hoàng” và vô cùng điệu nghệ. Nhiều bữa tự dặn với mình vô trỏng mua sữa với trứng thôi nhen. Không mua thêm gì nữa nhen. Kết quả lúc nào đẩy ra cái xe cũng đầy nhóc các thứ đồ. Coi như mấy trăm đô đi cái vèo. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là thế.

    viet kieu mua gucci louis vuitton 1
    Gần 2 tuần trước, một cây xăng ở Los Angeles có giá 7,56 USD/gallon. Ảnh: NGUYỄN HỮU TÀI

    Tiền nhà luôn chiếm một phần rất lớn trong chi tiêu của người Mỹ. Những ngày gần đây, khi FED nâng lãi suất cơ bản để chống chọi với lạm phát, lãi suất mua nhà tăng gần gấp đôi so với năm ngoái. Giá nhà cũng chẳng giảm được là bao. Sức mua chỉ chậm lại chút. Những người làm nghề cho thuê mướn căn hộ chung cư như chúng tôi, từ khủng hoảng kinh tế 2008 tới giờ, vẫn sống khỏe. Đơn giản, nếu ngân hàng không siết chặt kiểm tra giấy tờ cho vay tín dụng, thì gặp dịch Covid-19, giá nhà tăng như điên và giờ tới lãi suất cao. Cơ hội sở hữu nhà đối với người thu nhập thấp càng khó khăn hơn. Cuối cùng ở nhà thuê vẫn là phương án tối ưu nhất.

    viet kieu mua gucci louis vuitton 1
    Những món đồ ở chợ 1 đô giờ đã tăng thêm 25 cent. Ảnh: NGUYỄN HỮU TÀI

    Trong 2 năm dịch bệnh, chính quyền quận nơi tôi làm việc cấm tăng giá nhà vượt mức 2,6%. Cuối năm ngoái bắt đầu thả lỏng. Thế là chủ mặc sức tăng gấp đôi để bù lại số tiền hai năm hao hụt. Trước kia còn có chuyện du di, hạ giá chút đỉnh cho người cao tuổi, thuê lâu năm hay người có thu nhập hạn chế. Giờ thì cứ để hệ thống máy tính làm. Cứ nhập công thức vào, giá tăng bao nhiêu, người thuê phải chấp nhận, không kì kèo gì hết. Nhưng họ cũng không thể dọn đi đâu vì khắp nơi giá nhà thuê đều tăng. Thôi thì chấp nhận ở yên một chỗ.

    viet kieu mua gucci louis vuitton 1
    Dòng xe kiên nhẫn xếp hàng để chờ đổ xăng giá rẻ ở Costco. Ảnh: NGUYỄN HỮU TÀI

    Nhưng ở một khía cạnh khác, nhiều người Mỹ vẫn thoải mái chi tiêu, mua sắm hàng hiệu thả ga và đi du lịch để bù lại. Người Việt đi chợ vẫn không nhìn giá. Nhà hàng vẫn đông đen không có chỗ ngồi lẫn nhân viên phục vụ. Theo thông tin của Kelley Blue Book (thuộc Cox Automotive), giá xe mới trung bình ở Mỹ mỗi tháng tăng thêm 1% (472 USD) và tăng khoảng 13.5% (5,613 USD) so với tháng năm 2021. Giá xe trung bình đã đạt mức 47.202 USD/chiếc, cao nhất thứ hai trong lịch sử (chỉ thua tháng 12 năm 2021). Nhưng xe mới vẫn không có mà bán. Kết quả là mỗi tháng, tôi nhận được mấy lời đề nghị bán chiếc xe cũ của mình với giá thiệt cao.

    Tới những cửa hàng sang trọng như Louis Vuitton, Hermes, Gucci, nhìn dòng người xếp hàng là hết muốn vô. Những đôi giày hay áo hiệu của Louis Vuitton vừa để online, trong vòng mấy tiếng đồng hồ hết sạch.

    Vừa rồi Louis Vuitton kết hợp với Nike ra mắt dòng giày Air Force 1 với giá khoảng 2,780 USD/đôi. Buổi sáng hôm ấy trang web bị lỗi vì số lượng người đăng nhập quá nhiều. Sau khi mở lại, giày bán hết trơn. Mới thấy sức mua thiệt là kinh khủng.

    Theo trang CNBC và Ngân hàng quốc gia ở New York, sau khi trả bớt 83 tỉ USD trong khoảng thời gian dịch bệnh nhờ mấy lần trợ cấp của chính phủ và ít mua sắm, thì quý 1 năm 2022, nợ tín dụng (credit card) cho mua sắm đã lên tới mức gần cao nhất, 841 tỉ USD. Người có tiền mặt thì xài tiền mặt. Người không tiền có thì cà thẻ trả dần. Cứ mua sắm, chi tiêu thoải mái đi. Mọi chuyện tính sau.

    Mùa hè, các sân bay Mỹ chật kín khách. Đi du lịch quả là một cực hình. Sau hai mùa hè chôn chân ở nhà, giờ họ bắt đầu đi bù lại. Các sân bay lớn nhỏ đều kẹt cứng. Thay vì đi trước 2 tiếng để check in khi bay nội địa như mọi khi, các hãng khuyến cáo check in online và đi trước 3 tiếng để làm thủ tục. Hôm rồi từ Việt Nam bay về Chicago, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy dòng người nhập cảnh xếp hàng dài hơn cả dặm. Trời ơi, không hiểu người ở đâu mà không đến thế, lên tới chục ngàn người. Để thông quan hết số lượng này chắc phải nửa ngày mới xong. Rất may tôi có Global Entry (một dạng giấy nhập cảnh nhanh, trả phí, đã kiểm tra thông tin trước) nên nhập cảnh cái vèo. Chứ không chắc trễ việc nối chuyến. Nhưng về tới Washington D.C. thì bị lạc một kiện hành lý. Phải 4 ngày sau họ mới chở tận nhà giao tận tay cho mình. Mà cũng hên đó, bữa giờ báo chí đưa tin lạc mất hành lý quá nhiều vì không đủ nhân lực để làm. Phần lớn là không tìm lại được.

    Tuần rồi tôi bay đi lên Manchester (New Hampshire) thăm bạn. Tính ra hai chuyến bay có 90 phút thôi, nhưng tổng cộng mất hết 1 ngày vì lỡ quá cảnh sân bay Newark (EWR) ở New York, New Jersey. Sân bay phải đóng cửa gần một tiếng vì lưu lượng máy bay quá đông. Khi mở ra thì tôi bị trễ nối chuyến. Thế là phải ngủ lại ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau bay tiếp. May mà United Airlines còn có chế độ tốt cho khách lỡ chuyến, chứ nhiều hãng khác không được như vậy. Kết quả người nằm la liệt khắp sân bay để chờ chuyến tiếp theo. Nhìn thiệt là oải.

    Theo Thanh Niên

  • “Tôi mà biết con tôi bị chồng hành hạ như vậy thì tôi đã tìm cách sang Mỹ để bảo vệ nó. Tôi không biết gì cả, đến khi hay tin con qua đời,” ông Phạm Văn Thành, hiện sống ở Nha Trang, nói với nhật báo Người Việt qua Facetime hôm Thứ Bảy, 25 Tháng Sáu.

    DP Noi Long Cha Nhu Quynh 1 1068x774
    Cô Phạm Như Quỳnh, ngày rời phi trường Tân Sơn Nhất để đi Mỹ hồi năm 2017. (Hình: Phạm Văn Thành cung cấp)

    Ông Thành là cha của cô Phạm Như Quỳnh, 22 tuổi, bị chồng là Xichen Yang c.ắt cổ chết một cách d.ã man hôm 21 Tháng Sáu ở Altamonte Springs, Florida. “Từ khi tôi và mẹ cháu ly dị, tôi không biết tin gì về con gái mình. Hôm 21 Tháng Sáu, mẹ cháu cho biết, tôi rất bàng hoàng,” ông Thành nói trong nước mắt.

    “Hồi năm 2018, cháu có về chơi, tôi có gặp, nhưng kể từ đó, cháu không liên lạc với tôi nữa. Có lần cháu nhắn tin cho tôi, nói rằng con cố gắng đi học, mai mốt về nuôi bố, tôi rất tự hào. Tôi còn đăng lên Facebook khoe với mọi người'', ông Thành cho biết.

    Nhưng ông không hề biết con gái bị chồng hành hạ.“Tôi chỉ biết con gái mình bị chồng hành hạ sau khi cháu chết, qua mạng xã hội. Tôi thấy hình điện thoại của cháu bị đập bể, thấy đùi bị bầm dập, biết cháu từng bị chồng cho đi bộ về nhà,” ông Thành rầu rĩ nói. “Tôi mà biết chuyện thì thể nào cũng tìm cách qua đó bảo vệ cháu. Hoặc có thể tôi sẽ nói chuyện với chồng cháu, dù gì hai người đàn ông nói chuyện với nhau cũng dễ hơn.”

    Bài liên quan: Cô gái gốc Việt 20 tuổi bị chồng gốc Hoa s.át h.ại thương tâm

    Ông Thành cho biết cô Quỳnh sinh năm 2000, được gia đình lo cho qua Mỹ du học hồi năm 2017.“Lúc đó, tôi phải bán một miếng đất bố tôi để lại để lo cho cháu đi du học, không ngờ kết cuộc bi thảm như bây giờ. Thật là buồn. Mấy ngày nay tôi chỉ biết khóc. Tôi có một con chó, tối nào tôi cũng ôm nó mà khóc vì nhớ con gái mình,” người cha cô gái xấu số kể tiếp.

    “Có một em trai của Quỳnh, sinh năm 2002, đang học đại học, ở với tôi. Cháu nghe tin chị chết, buồn lắm, nói không biết có học tiếp nổi không'', ông Thành cũng kể.

    Ông không ngờ con gái có chồng người gốc Hoa, mặc dù có người khác thích con gái ông. “Có một cậu rất thương nó, nhưng nó lại thích anh người Hoa này. Có lần, cậu đó gọi về nói với tôi, và rất buồn. Biết sao bây giờ. Con mình nó chọn thì mình chịu thôi,” ông Thành than thở.

    Ông cho biết thêm, mấy bữa nay, ngày nào ông cũng lên chùa Mẹ Lộ Thiên cầu khẩn cho thi thể con gái sớm được đưa về Việt Nam để ông nhìn mặt lần cuối. Ông cũng đang tìm nghĩa trang để chôn cất con gái. “Cho tôi gởi lời cảm ơn tất cả cộng đồng mạng, bà con, đồng hương, chia sẻ tin tức, hỏi thăm và hỗ trợ con gái tôi thời gian qua,” ông Thành nói thêm.

    DP Noi Long Cha Nhu Quynh 2 1068x734
    Ông Phạm Văn Thành khấn vái tại chùa Mẹ Lộ Thiên, Nha Trang, mong sớm được nhìn con gái lần cuối. (Hình: Phạm Văn Thành cung cấp)

    Hôm 22 Tháng Sáu, cảnh sát thành phố Altamonte Springs cho hay nghi can Xichen Yang, cư dân nơi đây, xác nhận dùng dao cắt cổ vợ, cô Phạm Như Quỳnh, ngay tại nhà của hai người, ở khu chung cư trên đường Ballard St. gần Ronald Reagan Blvd. lúc khoảng 9 giờ sáng 21 Tháng Sáu.

    Theo bản tin của đài truyền hình địa phương WFTV Orlando cùng các cơ quan truyền thông khác, nghi can sau đó kéo nạn nhân vào bồn tắm, ngồi cạnh nắm tay, cho nghe bản nhạc nạn nhân ưa thích, trong khi nạn nhân chết dần.

    Nghi can khai với cảnh sát rằng mình có thể không làm hành động giết người ghê tởm này, nhưng nói thêm rằng mình là kiểu người “luôn làm mọi sự tới nơi tới chốn.”

    Theo hồ sơ cảnh sát, Yang cho biết lý do giết vợ vì cô đốt hộ chiếu của anh, và hành động trong cơn giận dữ. Hai vợ chồng chỉ mới cưới nhau chưa được một năm.

    Cảnh sát nói từng hai lần được gọi đến căn chung cư. Một lần là vì nghi can Yang “có hành động gây hại cho chính mình” khiến người vợ lo ngại. Lần thứ nhì là vì nghi can bị tố cáo đánh vào mặt vợ. Nghi can Yang vẫn bị giam giữ để điều tra, không được tại ngoại.

    Trong khi đó, một số người cho hay có quen biết với nạn nhân Phạm Như Quỳnh và đang tổ chức quyên góp qua trang GoFundMe để có tiền trang trải chi phí đưa thi thể cô về Việt Nam, nơi cả gia đình cô đang sinh sống, theo lời người đứng ra tổ chức là anh Ryan Trần. Một người trong số này, Trinh Nguyễn, cho biết trên trang GoFundMe rằng cô Phạm Như Quỳnh còn cha mẹ và hai người em cùng nhiều chú bác cô dì ở Việt Nam. Cho đến Thứ Bảy, 25 Tháng Sáu, số tiền thu được là gần $30,000 so với mức mong muốn là $10,000.

    Bài liên quan: Cô gái gốc Việt 20 tuổi bị chồng gốc Hoa s.át h.ại thương tâm

    Theo Người Việt

  • Thi thể cô Phạm Như Quỳnh, người bị chồng là thanh niên 21 tuổi gốc Hoa c.ắt c.ổ c.hết trong nhà ở Altamonte Springs (Florida, Mỹ), sẽ được đưa về Việt Nam, nơi cha mẹ và hai người em đang sinh sống, sau khi được bạn bè thân hữu mở trang GoFundMe để quyên góp tiền trang trải chi phí.

    Trong khi đó, nghi can Xichen Yang, chồng mới cưới chưa đầy một năm của nạn nhân, bị tòa án địa phương ra lệnh tiếp tục giam giữ mà không cho đóng tiền thế chân để tại ngoại hậu tra.

    TS Xichen Yang 062322 1068x758
    Nghi can Xichen Yang. (Hình: Seminole County Sheriff’s Office)

    Trước đó, hôm Thứ Tư ngày 22 Tháng Sáu, cảnh sát thành phố Altamonte Springs ở Florida cho hay nghi can Xichen Yang, cư dân nơi đây, đã xác nhận dùng dao c.ắt c.ổ vợ, cô Phạm Như Quỳnh, tuổi chỉ mới ngoài 20, ngay tại nhà của hai người.

    Theo bản tin của đài truyền hình địa phương WFTV Orlando cùng các cơ quan truyền thông khác, nghi can sau đó kéo nạn nhân vào trong bồn tắm, ngồi cạnh nắm tay, cho nghe bản nhạc nạn nhân ưa thích, trong khi nạn nhân chết dần.

    Nghi can khai với cảnh sát rằng anh ta có thể không làm hành động giết người ghê tởm này, nhưng nói thêm rằng mình là kiểu người “luôn làm mọi sự tới nơi tới chốn.”

    Vụ này xảy ra ở một khu chung cư trên đường Ballard St. gần Ronald Reagan Blvd. lúc khoảng 9 giờ sáng 21 Tháng Sáu. Cảnh sát đến khu chung cư Goldelm at Charter Pointe Apartments để điều tra về tình trạng an toàn của vợ nghi can. Họ có được chìa khóa từ văn phòng điều hành nơi này để tiến vào căn hộ của Yang, theo báo cáo của nhân viên công lực.

    Khi tiến vào căn hộ, họ thấy cô Phạm Như Quỳnh nằm trong một vũng máu lớn trong bồn tắm, với vết cắt ở cổ, bên cạnh là thuốc tẩy và găng tay cao su.Theo cảnh sát, nghi can Yang giết vợ trong cơn giận dữ. Hai vợ chồng chỉ mới cưới nhau chưa được một năm.

    Cảnh sát nói đã hai lần được gọi đến căn chung cư. Một lần là vì nghi can Yang “có hành động gây hại cho chính mình” khiến người vợ lo ngại. Lần thứ nhì là vì nghi can bị tố cáo đánh vào mặt vợ.

    Bài liên quan: Nỗi ân hận của người cha có con gái gốc Việt bị chồng s.át h.ại

    TS Xichen Yang02 062322 1068x596
    Căn chung cư nơi xảy ra án mạng. (Hình: YouTube)

    Các điều tra viên cho hay ông Michael Rathel, chủ công ty vệ sinh hồ bơi Marco Polo Pool Maintenance, nơi nghi can làm việc, gọi cho nghi can để hỏi tại sao không đi làm việc. Nghi can trả lời là có cãi cọ với vợ vì cô này “đốt passport” của nghi can. Khi ông Rathel trách nghi can là “nhân viên vô trách nhiệm,” nghi can trả lời là đã làm điều “tệ hại hơn nữa là giết vợ.”Nghe xong, ông Rathel vội vàng gọi 911 để báo cảnh sát.

    Báo cáo của cảnh sát nói rằng sau khi bị cắt cổ, nạn nhân cố bò về phía cửa ra vào, nhưng bị nghi can Yang kéo lại, đưa vào trong bồn tắm để nằm chết nơi đây. Sau đó, nghi can dùng thuốc tẩy để chùi rửa các vết máu trên tường và sàn nhà.

    Theo bản báo cáo của cảnh sát, nghi can nói với các điều tra viên là anh ta có thể ngừng tay lại, không giết vợ, nhưng khi được hỏi vì sao không làm điều này, nghi can Yang trả lời “Đó không là điều được dạy từ nhỏ” và là người làm việc gì thì phải làm hết mình. Hệ thống Học Khu Seminole County xác nhận nghi can Xichen Yang tốt nghiệp trung học Ovideo High School năm 2019.

    Bà Michelle Montalvo, phát ngôn viên Sở Cảnh Sát Altamonte Springs, nói nạn nhân Phạm Như Quỳnh chỉ mới ngoài 20 tuổi và có cả tương lai tươi sáng trước mắt. Nghi can Xichen Yang được đưa đi khám nghiệm tâm thần và khi ra trước tòa án Seminole County hôm Thứ Năm đã bị chánh án ra lệnh giam giữ mà không cho đóng tiền thế chân để được tại ngoại hậu tra.

    Bài liên quan: Nỗi ân hận của người cha có con gái gốc Việt bị chồng s.át h.ại

    TS Xichen Yang01 062322 1068x596
    Hồ sơ báo cáo của Sở Cảnh Sát Altamonte Springs về vụ án mạng. (Hình: Altamonte Springs Police Department)

    Trong khi đó, một số người cho hay có quen biết với nạn nhân Phạm Như Quỳnh và đang tổ chức quyên góp qua trang GoFundMe để có tiền trang trải chi phí đưa thi thể cô về Việt Nam, nơi cả gia đình cô đang sinh sống, theo lời người đứng ra tổ chức là anh Ryan Trần.

    Một người trong số này, Trinh Nguyễn, cho biết trên trang GoFundMe rằng cô Phạm Như Quỳnh còn cha mẹ và hai người em cùng nhiều chú bác cô dì ở Việt Nam. Cho đến sáng 24 Tháng Sáu, số tiền thu được vào khoảng hơn $18,000 so với mức mong muốn là $10,000.

    Bài liên quan: Nỗi ân hận của người cha có con gái gốc Việt bị chồng s.át h.ại

    Theo Người Việt

  • Loi Nguyen, người đàn ông gốc Việt 76 tuổi, thiệt mạng vì bị một tay súng tấn công vô cớ khi đi bộ trên đường phố Philadelphia, Mỹ.

    Ông Loi Nguyen sáng 21/6 ngã gục vì trúng đạn vào đầu ở con hẻm phía sau phố L và Claridge tại công viên Juniata ở thành phố Philadelphia, bang Pennsylvania, khi đang về nhà sau chuyến đi bộ thể dục buổi sáng. Các điều tra viên phát hiện một vỏ đạn gần thi thể nạn nhân.

    nguoi viet bi vo co
    Con hẻm nơi ông Loi Nguyen bị sát hại ngày 21/6. Ảnh: ABC

    Video từ camera giám sát cho thấy nghi phạm mặc áo trùm đầu màu đỏ chạy tới từ phía sau ông Nguyen, bất ngờ rút súng bắn vào ông rồi tháo chạy dọc con hẻm hướng về phía công viên Hunting.

    Ông Nguyen là người thân thiện với hàng xóm và có thói quen đi bộ tập thể dục buổi sáng quanh khu phố nhiều năm nay.

    "Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, không ai ngờ tới", Tony Peralta, hàng xóm của ông Nguyen, nói. "Hôm qua tôi còn gặp ông ấy chơi cùng cháu, vậy mà hôm sau ông ấy đã ngã gục dưới đất. Kẻ gây án thật táng tận lương tâm, nỡ giết hại một người đàn ông vô tội đang đi tập thể dục".

    Scott Small, cảnh sát trưởng Philadelphia, gọi đây là một "vụ án thương tâm". "Chúng tôi chưa rõ động cơ gây án, không rõ có phải do cướp hay không".

    Cảnh sát cho hay rất hiếm xảy ra các vụ gây án như vậy trong khu vực. Giới chức không tiết lộ có điều tra vụ án theo hướng phạm tội do thù ghét người gốc Á hay không.

    Nạn bạo lực đối với người Mỹ gốc Á ngày càng lan rộng từ khi đại dịch Covid-19 bùng phát. Từ tháng 3/2020 đến tháng 9/2021, hơn 10.300 vụ tấn công thù ghét nhắm vào người Mỹ gốc Á đã được báo cáo cho Stop Hate AAPI, trung tâm theo dõi thông tin về phân biệt chủng tộc.

    Tháng 5 năm ngoái, Tổng thống Joe Biden ký đạo luật chống tội phạm thù ghét chủng tộc vì Covid-19, nhằm chống lại xu hướng gia tăng các vụ tấn công nhằm vào người gốc Á.

    VnExpress (Theo Fox29)