• Một cô dâu mới cưới cho biết giấc mơ của mình đã trở thành ác mộng sau khi chị bắt chuyến bay từ London đến San Francisco (Mỹ) để gặp chồng 6 ngày sau đám cưới của họ. Tuy nhiên, chị bị “giam giữ trong 27 giờ” và phải gói đồ bay trở lại Heathrow.

    Georgie Rosemary - 36 tuổi, ở Stockwell, cho biết chị đã bị kiểm soát biên giới Hoa Kỳ chặn đường, tịch thu điện thoại và hộ chiếu, và giam giữ trong một "căn phòng chói mắt".

    Chị Georgie hạ cánh xuống sân bay Quốc tế San Francisco vào ngày 28 tháng Tư. Tuy nhiên, các sỹ quan Mỹ đã giữ chị ở đó trong 27 giờ, trước khi đưa Georgie lên chuyến bay trở lại Heathrow vào ngày 29 tháng 4. Georgie cho biết: “Trải nghiệm này gây cho tôi đau đớn tột độ. Các sĩ quan cố ý làm khổ người dân”.

    Trước khi bị giam giữ, Georgie bay về Anh một thời gian ngắn với chồng là người Mỹ gốc Anh Calvin Francis - 35 tuổi, vào ngày 20 tháng 4. Hai người muốn tránh vượt quá giới hạn 90 ngày thị thực ESTA hai năm cho một lần lưu trú tại Mỹ.

    Khi trở về Mỹ, Georgie dự định bắt đầu cuộc sống hôn nhân với Calvin - một nhạc sĩ kiêm nhà sản xuất phim sinh sống ở Camden lẫn Brooklyn (Mỹ).

    Georgie nói: “Anh ấy định gặp tôi ở sân bay, chúng tôi thực sự rất vui mừng”. Nhưng sau 8 giờ chờ đợi, Calvin vẫn không thấy cô dâu của mình.

    16georrgieGeorgie Rosemary bị giam giữ trong 27 giờ tại sân bay quốc tế San Francisco 

    Georgie nói: “Tôi thậm chí không thể gọi và nói cho anh ấy biết chuyện gì đang xảy ra. Họ giữ tôi trong 27 giờ. Tôi bị lấy mất điện thoại, hộ chiếu và tất cả tài sản. Họ không cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra và không cho phép tôi nói chuyện với bất cứ ai”.

    Georgie cho biết hầu như tất cả các du khách nữ độc thân đều bị giữ tại sân bay bởi "99% nhân viên hải quan là nam giới".

    Chị tuyên bố mình bị các sĩ quan thẩm vấn, trước khi bị bỏ lại trong một căn phòng sáng đèn suốt một ngày đêm, và không có thông tin về thời gian mình được thả ra: "Tôi không biết mình sẽ bị giam trong bao lâu, tôi ngồi trong một căn phòng với bảy chiếc đồng hồ kêu tích tắc, điều đó giống như cực hình".

    Georgie cho biết cách các nhân viên hải quan Hoa Kỳ có vẻ thích thú với việc hành hạ người khác: "Tôi chứng kiến ​​họ cười khi nói về cách họ 'khiến mọi người rơi nước mắt'”.

    Georgie chia sẻ chị đã bị tổn thương sau trải nghiệm này: "Thật là kinh khủng, tôi không ăn, không ngủ, và bị hoảng loạn". Anh Calvin nói thêm rằng mình cảm thấy như "một thây ma".

    Mô tả nỗi kinh hoàng khi bị trả về Anh một mình, Georgie nói: "Cảm giác như trái tim tôi bị xé toạc ra khỏi cơ thể".

    Georgie - một nhà tư vấn hoạt động tự do ở Anh, đang trong quá trình xin việc tại một công ty Hoa Kỳ để làm việc tại văn phòng. Công ty đang trong quá trình xin được tài trợ thị thực lao động để chị làm việc ở Mỹ. Nhưng dù chưa được cấp visa làm việc, chị đã hoàn thành công việc cho hai khách hàng ở Vương quốc Anh.

    Tuy nhiên, chị không biết việc nhận thanh toán từ các khách hàng Anh là vi phạm quy tắc thị thực du lịch ESTA: "Lý do chính thức cho việc bị trục xuất là tôi đã nhận được tiền khi ở trên đất Mỹ - nhưng theo visa du lịch ESTA, bạn không thể nhận được bất cứ thứ gì, thậm chí là một ít tiền". Georgie hiện bị cấm di chuyển tới Hoa Kỳ với thị thực du lịch ESTA.

    Cặp đôi cho biết đã đợi giấy đăng ký kết hôn trước khi bắt đầu nộp đơn xin Thẻ xanh cho Vợ / chồng - một quá trình có thể mất đến 24 tháng.

    Hai người đã thiết lập một trang GoFundMe để xin trợ giúp 5,000 bảng nhằm trang trải phí đăng ký, hóa đơn luật sư và khám sức khỏe.

    Georgie nói: “Nếu phải mất hai năm, hoặc thậm chí một năm, khung thời gian đó vẫn thực sự khó khăn với tôi”. Calvin nói thêm: "Thật khó khi không được bên nhau, và không biết phải xa cách bao lâu”.

    Cặp vợ chồng mô tả "mối tình lãng mạn" khi họ gặp nhau tại trung tâm mua sắm Pier 39 vào thời điểm Georgie ở lại San Francisco đầu năm nay, và Calvin cầu hôn cô ở chính địa điểm họ gặp nhau ba tuần sau đó.

    Họ mơ ước chuyển đến New York cùng nhau. Georgie nói: “Chúng tôi muốn có con. Chúng tôi chỉ muốn có một gia đình nhỏ bên nhau và tôi muốn anh ấy sống với ước mơ của mình”.

    Tuy nhiên, Georgie chia sẻ giờ đây đó là những giấc mơ xa vời, vì tất cả những gì chị có thể nghĩ đến là được gặp lại Calvin: "Tôi không thực sự quan tâm nơi chúng tôi sẽ sống với nhau”.

    16georrgieGeorgie bay trở lại San Francisco 6 ngày sau khi kết hôn với Calvin.

    Người phát ngôn của Cơ quan Hải quan và Bảo vệ Biên giới Hoa Kỳ cho biết: "Hoa Kỳ đã và đang tiếp tục là một quốc gia luôn chào đón mọi người. Cơ quan Hải quan và Bảo vệ Biên giới Hoa Kỳ (CBP) không chỉ bảo vệ công dân Hoa Kỳ và các thường trú nhân hợp pháp mà còn muốn đảm bảo an toàn cho những du khách quốc tế đến thăm, học tập và kinh doanh hợp pháp tại đất nước của chúng tôi. Do các giới hạn của Đạo luật về quyền riêng tư, chúng tôi không có quyền thảo luận về quá trình xử lý của một cá nhân. Là cơ quan chịu trách nhiệm xác định khả năng tiếp nhận người nước ngoài tại các cảng nhập cảnh, theo luật nhập cư của Hoa Kỳ [Mục 291 của INA [8 USC 1361], những người nộp đơn xin nhập cảnh phải chịu trách nhiệm chứng minh rằng họ đủ điều kiện để nhập cảnh vào Hoa Kỳ. Để chứng minh điều đó, ứng viên phải vượt qua TẤT CẢ các lý do không thể tiếp nhận”.

    “Có ESTA không đảm bảo việc nhập cảnh. ESTA chỉ cho phép du khách nước ngoài vào Hoa Kỳ và xuất trình để CBP kiểm tra. Khả năng nhập cảnh của một khách du lịch được xác định bởi một số yếu tố bao gồm các lần lưu trú trước đó và các trường hợp khác. Theo Chương trình Miễn Thị thực (VWP), người nộp đơn bị cấm làm việc trái phép. Các ứng viên VWP phải chứng minh họ là những du khách mong muốn đến Hoa Kỳ. Theo quy định của liên bang, những cá nhân bị phát hiện là không được phép vào Hoa Kỳ phải trở về quốc gia xuất phát trên cùng một hãng hàng không họ đã đến. Khi hãng hàng không không có chỗ ngồi ngay lập tức, hành khách phải bị giam giữ một cách an toàn cho đến khi có chỗ ngồi trở về. Thời gian chờ đợi này có thể mất vài giờ".

    "Các nhân viên CBP cố gắng đối xử với tất cả các du khách một cách tôn trọng và chuyên nghiệp. CBP rất tiếc về bất kỳ sự bất tiện hoặc khó chịu nào mà hành khách có thể gặp phải trong quá trình xử lý. Chúng tôi xem xét các cáo buộc về hành vi thiếu chuyên nghiệp một cách nghiêm túc. CBP có các quy trình tiêu chuẩn để xử lý các cáo buộc về hành vi sai trái. Nếu xác nhận hành vi sai trái của nhân viên, CBP sẽ có hành động kiên quyết và thích hợp để khắc phục tình hình".

    Viethome (Theo My London)

  • Từ lâu tôi rất muốn viết một bài nói về đề tài này nhưng vì khả năng viết rất hạn chế và cuộc sống ở xứ người quá bận rộn nên tôi không thể. Hôm nay tôi cố gắng viết lên một đôi lời, với hy vọng bạn đọc trong và ngoài nước có một cái nhìn xác thực với cuộc sống người Việt định cư ở nước ngoài. Bài viết sẽ có nhiều sai sót, rất mong nhận được nhiều ý kiến đóng góp của bạn đọc.

    Dù ở Việt Nam bạn đã tốt nghiệp cao đẳng, đại học hay hơn thế nữa, nhưng khi tới Mỹ thì bạn như là người mù chữ. Việc tìm được một công việc phù hợp với bằng cấp đã học ở Việt Nam sẽ là điều không thể, vì vậy khi đặt chân tới mảnh đất thiên đường này, việc bạn phải trở thành thành phần lao động chân tay sẽ là điều tất yếu.

    Đối với thành phần lao động này ở Mỹ thì phải nói là vô cùng vất vả. Tất nhiên, ở Mỹ không ai ép buộc mình phải làm việc nhiều giờ cả, nhưng vì cuộc sống và bạn muốn có tất cả mọi thứ nên phải làm việc cộng lái xe 11-13 giờ/ngày, 7 ngày/tuần.

    Với mức vật giá đồ ăn người Việt ưa thích tương đối đắt đỏ: 8 USD cho một kg rau muống, 1,29 USD cho 3 nhánh sả hoặc rau thơm các loại, 12 USD một kg nhãn tươi, 3,99 USD một trái đu đủ, hoặc thơm, 20 USD cho một hộp chôm chôm 36 trái... thì với mức lương khiêm tốn 1500-2500 USD/tháng chưa xài đã hết. Vì vậy đa số thành phần lao động chi tiêu hết sức tiết kiệm và dĩ nhiên là rất nhiều người không dám bỏ tiền để mua bảo hiểm y tế.

    Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, gia đình gồm 8 người và nhiều bạn bè của tôi hầu như không ai có bảo hiểm. Cũng vì điều này nên tôi đã chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng lấy 120-150 USD và bác sĩ đó giới thiệu tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng tương tự.

    Ở Mỹ chữa bệnh vô cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì lý do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kinh tế eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử vong cũng là chuyện thường xảy ra.

    Hầu hết ở Mỹ ai cũng phải làm việc nhiều giờ, nên không còn thời gian để chăm sóc bản thân, gia đình và con cái. Đi làm về đến nhà đã đau nhừ toàn thân, ăn cũng không muốn ăn chứ đừng nói là làm cơm tối cho gia đình và tất nhiên là cũng chẳng còn mặn mà tới chuyện chăn gối nữa vì phải giữ sức để mai đi cày.

    Đối với chị em, khi đến Mỹ cứ nghĩ mình là số một, nhưng tôi thấy chị em chẳng sung sướng tí nào cả. Nhiều khi họ còn phải làm việc vất vả hơn cánh đàn ông ấy chứ. Chỉ đơn cử việc sinh đẻ thôi cũng đã là một thiệt thòi lớn. Thông thường ở Mỹ sau khi sinh, chỉ ở lai bệnh viện 48h. Chồng thì cũng chỉ nghỉ 2-3 ngày sau đó là chị em phải tự lo cho bản thân và con nhỏ, 1-2 tuần nhiều lắm là 4 tuần lại phải đi làm.

    Con nhỏ chưa đầy tháng tuổi phải gửi trẻ 11-12h/ngày. Nhiều khi nhìn con còn quá bé mà phải đưa đi gửi cả ngày ứa cả nước mắt, nhưng biết làm sao bây giờ. Nghỉ ở nhà để lo cho con ư? Lấy tiền đâu ra để mà sống? Ai lo cho đống hóa đơn hàng tháng? Đến khi con đi học thì cả tuần không thấy mặt con ấy chứ.

    Ở Mỹ, hầu hết thực phẩm đều là đông lạnh có khi hàng tháng. Đồ ăn thì nấu một lần cho 2-3 ngày. Ăn thì chẳng bao giờ đúng bữa, mà cũng chẳng còn kịp nhai nữa, nuốt cho đầy bụng để mà làm việc. Bữa sáng thì ăn ở trên xe, bữa trưa thì ăn ở chỗ làm, rỗi lúc nào thì ăn lúc đó, nhiều hôm bận quá chẳng có thời gian để mà ăn phải uống sữa trừ cơm. Rất nhiều hôm bữa tối, cơm canh đổ đầy một tô, hâm nóng bằng lò vi sóng, chồng lái xe vợ vừa ăn vừa đút cho chồng ăn vội vã tới đón con kẻo trễ bảo mẫu than phiền. Đọc đến đây thôi thì nhiều bạn đã đặt câu hỏi: Tại sao không về Việt Nam mà sống?

    Xin thưa với các bạn, có rất nhiều nguyên nhân.

    Khi đi thì tìm mọi cách đi cho bằng được giờ về sợ xấu hổ, con cái học hành dở dang, khả năng kinh tế không cho phép, nhà ở Việt Nam giờ quá mắc. Nếu ngày xưa ai có nhà mặt phố bán để ra đi thì đừng bao giờ về tìm hiểu xem căn nhà đó bây giờ bao nhiêu, nếu không bạn sẽ không ngủ được đâu. Về Việt Nam lại phải bắt đầu lại từ đầu...

    Riêng bản thân tôi thì, mình đã quá hèn mọn, không làm được gì cho dân tộc thôi thì hy sinh chút sức mọn này cho gia tộc. Chỉ mong những người thân trong gia tộc tôi nói riêng và những người ở Việt Nam có thân nhân ở nước ngoài nói chung thực sự hiểu được giá trị của đồng tiền mồ hôi nước mắt mà người con tha hương gửi về.

    Nói chung, người Việt chúng ta rất cần kiệm. Đa số sau khi định cư ở nước ngoài 2-3 năm thì ai cũng bắt đâu dư dả 40.000-50.000 USD hay hơn thế nữa. Nhưng những ngày đen tối lại bắt đầu từ đây. Lúc đã có tiền, bạn bắt đầu nhìn lại cuộc sống. Với suy nghĩ, mình không thể ở mãi trong một căn hộ chật hẹp, phức tạp, đi một chiếc xe cũ kĩ như thế này được... Một ngày, bạn tới gặp chuyên viên ngân hàng, người nhân viên này đã từng ăn học ở trường hàng năm để dụ đỗ mọi người. Nào là: bạn không phải ở nhà mướn, thực sự làm chủ căn nhà của mình, là tài sản lớn, là khoản đầu tư sinh lời cao, sau khi bạn trả xong căn nhà bạn sẽ có một khối tài sản lớn... 

    Sau khi gặp môi giới xem một loạt nhà và tất nhiên là bạn không thích một căn nhà cũ, nhỏ trên dưới 100.000 USD. Kết quả là bạn quyết định mua trả góp 30 năm cho một căn nhà 300.000-400.000 USD ở cho sướng tấm thân. Lúc này bạn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đất nước Mỹ đã cho mình quá nhiều cơ hội. Rõ ràng là, chỉ cần 5.000 USD để mua một chiếc xe 40-50.000 USD; 10-20.000 USD để mua một căn nhà 400.000 USD. Thậm chí bạn chỉ cần có công việc ổn định chẳng cần đồng nào cũng mua được nhà, xe...

    Nhưng theo sự hiểu biết của tôi thì bạn đã chui vào một cái bẫy tài chính hết sức tinh vi mà các chuyên gia kinh tế hàng đầu tạo ra. Tại sao vậy? Vừa ký mua căn nhà thì bạn đã mất đi 6% giá trị của căn nhà cho "tiền môi giới", mà nhiều người cho rằng người bán trả, nhưng theo tôi thì người mua đưa tiền cho người bán trả. Nếu không tin thì bạn bán ngay căn nhà vừa mua thì sẽ biết là mình mất bao nhiêu %. Chẳng hạn, bạn mua một căn nhà 400.000 USD, cứ cho là trả trước 100.000 USD thì ngân hàng phải trả cho chủ đầu tư 300.000 USD, tức bạn mượn 300.000 USD tiền mặt thế chấp bởi căn nhà với lãi suất 4,99-7,99 %/năm tùy tín dụng từng người. Bên cạnh đó, bạn phải trả thuế tài sản 1,75-4 %/năm tùy từng khu và thành phố mình ở.

    VD: với một căn nhà 400.000 USD trả trước 100.000 USD thì phải trả hàng tháng: tiền gốc 1000-1200 USD, tiền lời ngân hàng 1500-2000 USD, tiền thuế tài sản 600-800 USD cộng tiền vệ sinh khu vực 300-600 USD/năm, tiền bảo hiểm... Tính ra mỗi ngày ngủ dậy thì có một ai đó đã rút ra từ hầu bao của bạn 100-150 USD/ngày, sau 30 năm bạn phải trả 1,2 - 1,5 triệu đô cho một căn nhà 400.000 USD.

    Sau khi dọn tới căn nhà mới, bạn thấy căn nhà trống trơn, lúc này thì túi tiền cũng đã vơi và bạn lại nhớ tới "lệnh bài" mà Hoàng Đế Trump ban tặng. Mà nó cũng giống lệnh bài thật, cứ tới bất cứ trung tâm mua sắm nào, chỉ cần kéo cái rẹc là có thể khuân về bất cứ thứ gì, từ cái mở nắp chai rượu đỏ tới TV, tủ lạnh... Bạn lại thấy vô cùng sung sướng là mình không còn thiếu bất cứ thứ gì chỉ có thiếu nợ đến mức không thể thiếu nhiều hơn được nữa. Đến thời điểm này thì bạn và vợ con đã nhiễm loại virus mua sắm, loại virus này ở Mỹ chưa có thuốc chữa.

    Nhưng xin thưa với các bạn là loại thẻ tín dụng mua trước trả tiền sau này chẳng khác gì một lưỡi dao cắt cổ. Với lãi suất 14,99-24,99 % năm, tính ra cũng xấp xỉ mượn tiền nợ nóng ở tiệm cầm đồ ở Việt Nam. Khoảng 20 ngày sau thì hóa đơn đòi nợ tới gõ cửa nhà bạn mà không bao giờ biết mệt mỏi. Tôi cam đoan là sau khoảng 2-3 năm lo trả tiền nhà, thẻ... tóc của bạn không còn kịp bạc nữa mà nó rụng ráo trọi. Có nhiều anh chàng kỹ sư, chuyên gia theo được 5-7 năm nhưng đùng một cái mất việc. Bạn thử nghĩ những người này trụ được bao lâu? 3-6 tháng là mất nhà => mất vợ, con. Vì vậy cho nên, lâu lâu lại nghe tin, có một anh chàng tầm 35-40 tuổi vác súng tới chỗ làm sát hại đồng nghiệp, vợ con rồi đặt dấu chấm hết cho cuộc đời. Mà cứ cho là có nhiều người leo đến 30 năm để trả hết nợ nhà đi chăng nữa thì lúc này bạn cũng sắp trở thành người của thế giới bên kia, còn nhà thì sắp sập.

    Nếu bạn muốn sang căn nhà cho con cái thì con của bạn lại phải đóng một khoản thuế rất cao. Nếu chẳng may bạn qua đời thì tất cả chủ nợ, đặc biệt là nợ tiền bệnh viện đến phong tỏa căn nhà và toàn bộ tài sản của bạn kể cả tiền tiết kiệm trong ngân hàng. Lúc này chủ nợ sẽ bán đấu giá từ căn nhà đến đôi bông tai, cho đến khi đủ số tiền bạn nợ mới thôi. Nếu không đủ, họ có quyền thu hồi những tài sản mà trước đây bạn đã cho tặng con cái trong vòng 7 năm. Đau quá phải không các bạn? Tôi nghĩ, ở Mỹ họ áp dụng chính sách "xẻo dần", người có nhiều xẻo nhiều, kẻ có ít xẻo ít, xẻo đến chết thì thôi không xẻo nữa, mà bưng sạch luôn.

    Cũng vì những lý do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều đầu tư về Việt Nam, vừa xây dựng quê hương đất nước vừa thắng lợi lớn. Hiện tại có những bất động sản của tôi ở Việt Nam đã lên giá 30 lần vì tôi mua từ năm 1998. Hàng tháng tôi vấn có thu nhập từ tiền thuê nhà, còn hơn cả thu nhập ở Mỹ. Và nhất định một ngày không xa tôi sẽ về Việt Nam để sinh sống.

    Theo cách nghĩ của riêng tôi, nếu như một ngày nào đó các bạn ở Việt Nam qua Mỹ để du lịch, thấy cuộc sống ở Mỹ quá hào nhoáng mà bỏ một triệu đô để mua đứt một căn nhà thì bạn đã thuộc thành phần đại gia. Mà đại gia thì sống ở Mỹ làm gì cho buồn mà chủ yếu là lo cho con cháu. Mà lo cho con cháu thì phải tính 20 -30 năm hay hơn thế nữa, thì bạn không chỉ bỏ một triệu, mà phải chuẩn bị thêm ngót nghét một triệu nữa để đóng thuế. Cho nên tôi thiết nghĩ, đại gia thì không dại gì đầu tư một cách thiếu khôn ngoan như vậy. Thà bỏ tiền ra làm từ thiện hay xây cho liệt tổ liệt tông một căn nhà thờ còn để lại tiếng thơm ngàn đời cho con cháu.

    Thật ra thì còn nhiều điều phải nói lên nữa nhưng thời gian không cho phép và sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất khiêm tốn. Qua đây cũng cầu xin những ai hiểu biết về xã hội Mỹ, đặc biệt là về khía cạnh luật sở hữu và thừa kế tài sản, hãy viết lên một bài để cộng đồng người Việt chúng ta ở nước ngoài có thêm kinh nghiệm để bảo toàn tài sản của mình.

    Và cuối cùng, dù cuộc sống luôn phải làm việc nhưng tôi cũng vẽ vời làm thơ. Xin chia sẻ cùng các bạn:

    NỖI BUỒN THA HƯƠNG

    Thương thay cô chú Việt kiều

    Tha phương cầu thực chịu nhiều gian truân.

    Sang đây tuổi ngoại tứ tuần

    Cô thì bưng phở chú khuân vác đồ.

    Cậu hai cắt cỏ phụ hồ

    Chị hai vất vả với đồ nghề nail.

    Tha hương thoát được kiếp nghèo?

    Ai hay thân phận bọt bèo mà thôi

    Nhưng nay cơ sự lỡ rồi

    Bây giờ chẳng nhẽ lại ngồi khóc than.

    Đường về xa cách ngút ngàn

    Ở lại thì chịu muôn vàn đắng cay

    Biết rằng đất nước giang tay

    Nhưng mà thể diện mặt mày còn đâu?

    Tóc xanh nay đã bạc màu

    Nếp nhăn như đã khắc sâu nỗi buồn.

    Âm thầm thấm lệ trào tuôn

    Thôi đành chấp nhận nỗi buồn tha hương.

    Danny Nguyen

    Viethome (theo Người-Viet)

  • Mới đây, bạn Phan Văn Phúc đã chia sẻ trên nhóm Houston Thông Tin & Trao Đổi về hành trình gia nhập quân đội của mình, mời các bạn trẻ cùng tham khảo để có thêm một lựa chọn trên đất Mỹ.

    'Còn chưa đầy 5 ngày nữa mình sẽ bắt đầu quá trình 3 tháng huấn luyện quân trường (Basic Combat Training) nên mình muốn tổng kết lại quá trình từ khi đăng ký đi lính đến hiện tại, mong rằng sẽ giúp được những ai đã, đang hoặc có ý định gia nhập lục quân Hoa Kỳ (Army) có thông tin khái quát về cách thức gia nhập.

    Mình qua Mỹ theo diện định cư cuối tháng 5 năm 2019, thời gian đầu được mọi người xung quanh vạch ra rất nhiều con đường, nào là đi học cao đẳng cộng đồng, nào là đi làm hãng, nào là đi lính. Cuối cùng thì mình chọn đi học, nhưng vì học phí cao nên đành chờ 1 năm để được học phí rẻ hơn rồi mới học. Người tính không bằng trời tính, đầu năm 2020 thì đại dịch bắt đầu bùng lên, trường học đóng cửa, chỉ có thể học trực tuyến. Một phần vì dịch bệnh, một phần vì học trực tuyến không phải điểm mạnh của mình, nên mình quyết định đi lính, sau khi tìm hiểu kỹ những quyền lợi mà lính sẽ đem lại cho bản thân và gia đình.

    gia nhap quan doi
    Bạn Phan Văn Phúc

    Tới lúc này mình vô tình được biết đến anh Nguyen Nghiem vì sự nhiệt tình của anh trong các cộng đồng người Việt, nhiều người đã lựa chọn và giới thiệu anh làm người dẫn đường cho đời sống quân trường của họ. Sau khi liên lạc thì anh mời mình lên văn phòng, ở đây mình được cho làm thử bài thi đầu vào của lính (ASVAB) lần đầu tiên. Bài thi thử chỉ trong 30 phút, thấy điểm của mình cũng ổn nên ảnh bảo mình hẹn hôm khác lên thi bài thật.

    2 tuần sau mình quay lại văn phòng làm bài thi PiCAT, là một dạng khác của bài thi ASVAB. Sau khi có điểm, 1 tuần sau mình được đưa lên MEPS lần đầu tiên để làm bài xác minh điểm thi. Bài xác minh có thể được hoàn thành trong 15 phút hoặc hơn, hoặc có thể chọn làm lại toàn bộ bài ASVAB nếu chưa hài lòng với số điểm hiện có.

    Sau khi xác minh được điểm số, mình được chọn nghề rồi đưa lên MEPS lần thứ 2 để khám sức khỏe (full physical exam).

    Vì bị cận nặng (trên 7 độ) nên mình đã không qua được lần khám đầu tiên, mình được lựa chọn giữa việc tự đi khám rồi nộp kết quả, hoặc quay lại khám vào lần sau, mình chọn quay lại khám. Một tuần sau mình được đưa đến trung tâm khám mắt. Sau 2 tuần vẫn chưa thấy kết quả được cập nhật trên hệ thống, anh Nghiêm quyết định chơi lớn đặt lịch hẹn khám lại cho mình để họ để ý nhằm thúc ép họ giải quyết nhanh hơn, nhưng lần đó không thành công, do sự nhầm lẫn của MEPs, mình phải tốn nguyên ngày thực hiện lại full physical exam. Thêm 2 tuần nữa vẫn chưa có động tĩnh gì, anh đưa thêm ý kiến tới hỏi chỗ khám mắt đòi họ đưa kết quả, rồi 3 bên thực hiện một loại cuộc điện thoại qua lại, sau 3 ngày thì mình cũng có lịch quay lại để tuyên thệ vào lính.

    Ngày đi tuyên thệ mình rất hồ hởi, vì sau 1 thời gian rất dài và bao khó khăn thì cũng đạt được kết quả. Hôm đó còn có cả nhóm người Việt đi cùng nên cảm thấy rất vui và hãnh diện. Ngày tuyên thệ chỉ phải kiểm tra lại chiều cao cân nặng, rồi phỏng vấn 1 lần nữa để chắc rằng không có thông tin gì thay đổi, rồi mình được đưa vào phòng tuyên thệ.

    Nghĩ lại quá trình dài và phức tạp để gia nhập lục quân Hoa Kỳ, mình không thể không cảm ơn anh Nguyen Nghiem đã sắp xếp mọi công tác giấy tờ, đồng thời đưa ra những đề xuất và giải pháp để đẩy nhanh được quá trình gia nhập của mình.

    Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây, đây chỉ là chia sẻ dựa trên trải nghiệm của cá nhân mình, có thể sẽ khác tùy theo trường hợp của bạn. 

    Nguồn: Facebook Phan Văn Phúc

    Bài liên quan: Chàng trai Việt nghỉ làm ở Facebook để nhập ngũ Army Hoa Kỳ

  • Phương Thảo chia sẻ những hình ảnh đời thường giản dị trên trang cá nhân. Khu vườn cây trĩu quả của gia đình cô đặc biệt được chú ý.

    Cách đây khoảng 20 năm, Phương Thảo - Ngọc Lễ từng được xem như cặp đôi vàng của nhạc Việt. Đến bây giờ, khán giả vẫn nhớ những ca khúc gây sốt một thời như Café một mình, Xe đạp ơi, Ba ngọn nến lung linh... Từ năm 2005, gia đình Ngọc Lễ chuyển sang Mỹ định cư. Cuộc sống hiện tại của hai nghệ sĩ bình yên, rời xa ánh đèn sân khấu.

    Khi ở thời điểm đỉnh cao trong sự nghiệp, nữ ca sĩ Phương Thảo tìm được người cha thất lạc đã lâu của mình ở Mỹ. Vậy nên vợ chồng cô chấp nhận từ bỏ sự nghiệp ở Việt Nam, và quyết định sang xứ cờ hoa định cư để có thể ở gần bên người cha xa cách lâu năm. Kể từ dạo ấy, vợ chồng Ngọc Lễ thi thoảng mới về nước để biểu diễn, phần lớn là thăm người thân. 

    Nhạc sĩ Ngọc Lễ sống cùng vợ và hai con gái tại thành phố Garden Grove, California. Không còn đi diễn, Ngọc Lễ và Phương Thảo làm việc chủ yếu tại phòng thu ở nhà. Họ dạy thanh nhạc, làm hòa âm, phối khí. Ngọc Lễ từng chia sẻ anh cảm thấy may mắn vì vẫn được làm nghệ thuật sau nhiều năm xa quê hương.

    Phương Thảo và Ngọc Lễ sống tại Mỹ nhiều năm qua. Ảnh: FBNV.
    "Cặp đôi vàng của làng tân nhạc" Phương Thảo - Ngọc Lễ khiến khán giả chỉ cần nhắc tên sẽ nhớ mặt. (Ảnh: FB)
    Vợ chồng nam nhạc sĩ Ngọc Lễ có hai cô con gái xinh đẹp tên là Ngô Ngọc Phương Nam và Ngô Ngọc Thảo Nam. (Ảnh: FB)

    Bên cạnh đó, cả hai cũng xây dựng kênh youtube cá nhân và đăng tải những MV ca nhạc tự làm để thỏa niềm đam mê sáng tác ca hát. Ngoài công việc, làm vườn chính là thú vui tao nhã của đôi vợ chồng này.

    Tại căn nhà ở Mỹ, cả hai chăm sóc được một vườn cây trái trĩu quả với các loại rau củ như quýt, ổi, chanh, cà chua, mướp đắng... Nói về lý do làm vườn, ca sĩ Phương Thảo bộc bạch: "Ở California, khí hậu ấm áp nên dễ trồng trọt. Người Việt tại đây hầu như ai cũng trồng ít nhiều, chủ yếu là những giống rau củ Việt Nam cho thấy không khí quê nhà". Bạn bè, khán giả khen bà mẹ hai con đảm đang, giỏi việc nhà. Phương Thảo dí dỏm đáp lại cô xuất thân từ gia đình làm nông.

    Ca sĩ Phương Thảo chia sẻ nhiều hình ảnh đời thường. Ảnh: FBNV.
    Khu vườn trĩu quả của vợ chồng Ngọc Lễ khi sinh sống tại Mỹ. (Ảnh: FB)
    Niềm vui giản đơn của vợ chồng Ngọc Lễ là cùng nhau chăm sóc, thu hoạch cây trái. (Ảnh: FB)

    Hai con gái của cặp nghệ sĩ, tên gọi ở nhà là Na và Nấm, đã bước vào tuổi thiếu nữ. Song Phương Thảo và Ngọc Lễ đều là người sống kín tiếng, nên không đăng hình ảnh con trên mạng xã hội.

    Ca sĩ Phương Thảo chia sẻ nhiều hình ảnh đời thường. Ảnh: FBNV.

    Hồi cuối năm 2019, khi tâm sự về một năm đã qua của mình, nhạc sĩ Ngọc Lễ nói lời cảm ơn bà xã và hai công chúa nhỏ. Anh viết: "Một năm nữa đã trôi qua, một năm biết bao kỷ niệm với gia đình, bè bạn. Một năm làm việc hết mình và hào hứng để có được những kết quả rất đáng khích lệ. Cám ơn Phương Thảo, người bạn đời luôn bên tôi những lúc khó khăn nhất trong cuộc sống. Cảm ơn Na, Nấm, 2 thiên thần luôn cho tôi nguồn cảm hứng và năng lượng dạt dào để không ngừng yêu thương và học hỏi".

    "Cảm ơn các bạn khán giả đã yêu mến âm nhạc của Thảo Lễ (trong đó có cả những em bé 3 tuổi suốt ngày nghêu ngao 'Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng'...). Cám ơn cuộc đời đã cho tôi thêm một năm sống hết lòng với những người xung quanh, gia đình, bạn bè, học trò, những bạn mèo và không bao giờ quên cám ơn người tình muôn thuở của tôi là âm nhạc" - Ngọc Lễ trải lòng.

    Theo Zing

  • Có bà mẹ Việt Nam, gốc Long An, sinh quán Sài Gòn, đến Mỹ được 10 năm theo diện đoàn tụ. Sở di trú hỏi rằng đoàn tụ với ai. Bà trả lời đoàn tụ với con trai đã qua đời ở chiến trường Iraq. Cháu là thủy quân lục chiến Mỹ. Tôi tên là Nguyễn Thị Kim Hoàn, con trai tên là Lê Ngọc Bình.

    Mối liên hệ mẹ con của chị Kim Hoàn và con trai rất phức tạp. Hồ sơ được dân biểu đưa cả lên Quốc hội, sau cùng mới giải tỏa. Luật sư Hoa Kỳ do Thủy quân lục chiến (TQLC) Mỹ yêu cầu đã biện hộ cho bà mẹ Việt Nam. Xin được tóm tắt lại câu chuyện:

    Ngày 3 tháng 12 năm 2004, một hạ sĩ quan Thủy quân Lục chiến Mỹ gốc Việt đã hy sinh tại Trung Đông để cứu đồng đội. Anh đã xông ra cổng trại, hạ sát tài xế đang lái xe bom lao vào căn cứ. Bom nổ, anh bị thương nặng, cưa 1 chân, nhưng vẫn không cứu được. Trước khi chết, hạ sĩ Lê Ngọc Bình trăn trối rằng hãy liên lạc với mẹ anh – Nguyễn Thị Kim Hoàn còn ở Việt Nam.

    Bạn của Lê Bình kể rằng, mong ước lớn nhất của anh hạ sĩ trẻ khi gia nhập thủy quân lục chiến Hoa Kỳ là trở thành công dân Hoa Kỳ và đoàn tụ với mẹ tại Mỹ. Giờ đây, mong ước ấy đã thành sự thực, nhưng họ lại phải gặp nhau ở nghĩa trang Arlington, Virginia.

    Người mẹ hôn đứa con nằm dưới ba thước đất, trong lòng nghĩa trang Arlington.

    Cho con đi du học Hoa Kỳ

    Cô Kim Hoàn lấy chồng họ Trần và sinh hạ được con trai duy nhất, đặt tên là Trần Ngọc Bình.

    Câu chuyện của họ bắt đầu từ giấc mơ Mỹ quốc. Cô em chồng họ Trần lấy anh chàng họ Lê vừa trúng số di dân được phép nhập cư vào Mỹ. Vợ chồng anh Lê không có con bèn nhận cháu Bình làm con nuôi. Như vậy là Bình từ họ Trần chuyển qua họ Lê để được đi du học theo diện tỷ phú Việt Nam.

    Thằng bé gầy ốm, ngoan ngoãn, nay bỗng chốc trở thành con người ta và sống xa cách nửa vòng trái đất. Tờ giấy viết tay đồng ý cho con nuôi, ký trong nước mắt.

    Giấc mộng đoàn tụ dưới 3 thước đất

    Ngay lúc chia tay ở phi trường, cùng với bao gia đình giàu có tiễn con đi Mỹ, Kim Hoàn cố vui trong niềm hy vọng ở tương lai. Cô tin chắc rằng cậu con trai yêu quý sẽ có một tương lai xán lạn và trở về đón cô qua đoàn tụ.

    Ở với cô dượng, nhưng Bình vẫn nhớ mẹ ngày đêm. Năm 12 tuổi, cậu bé được cô dượng cho về thăm nhà. Trải qua 5 năm ở Mỹ nhưng Bình vẫn còn là con trai của mẹ Kim Hoàn. Đứa bé 12 tuổi vẫn giữ mãi quyết tâm trở thành công dân Mỹ để đoàn tụ cùng mẹ nơi miền đất hứa.

    Chẳng bao lâu khi Lê Bình đi thì đời sống vợ chồng cô Kim Hoàn sóng gió. Hai vợ chồng ly hôn. Từ đó gia đình cô em chồng bên Mỹ cũng như nhà chồng ở Việt Nam tuyệt giao không còn liên lạc với Kim Hoàn. Mẹ Kim Hoàn hoàn toàn không có tin tức gì về đứa con trai thân yêu trong 4 năm dài.

    Trong khi đó, suốt thời gian ở trung học Lê Bình tỏ ra rất xuất sắc. Cháu là thành viên của ban nhạc thiếu nhi trong nhà thờ. Bình tập chơi tất cả các nhạc cụ trumpet, key board và drum. Em còn gia nhập đội Thiếu sinh quân trong trường và trở thành tiểu đoàn trưởng đơn vị Eagle. Con đường này sau này đã dẫn em theo binh nghiệp.

    Sau khi tốt nghiệp Edison High School ở Fairfax, Bình trở về Việt Nam tìm mẹ. Khi này, cậu bé 7 tuổi năm nào đã trưởng thành và rắn rỏi hơn nhiều. Bình giấu mẹ gia nhập Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ và lập tức được gửi qua Trung Đông đánh trận Iraq năm 2003. Mãi đến sau này, cậu mới email cho mẹ biết mình đi lính, bởi vì vào quân đội là con đường để sớm đạt mục đích đoàn tụ nhất. Nhưng tiếng bom nổ ở trại lính bên Trung Đông đã làm tan nát giấc mơ đoàn tụ của hai mẹ con họ.

    hạ sĩ quan Thủy quân Lục chiến Mỹ gốc Việt, anh Lê Ngọc Bình.

    Lời trăn trối của hạ sĩ truy thăng Lê Ngọc Bình lập tức được thi hành. Trong một ngày, tòa lãnh sự Mỹ tại Sài Gòn làm giấy tờ và lấy vé máy bay cho người nhà anh qua Mỹ. Vì không còn là mẹ chính thức của tử sĩ anh hùng Lê Ngọc Bình nên hồ sơ xin ở lại Mỹ của Kim Hoàn không hợp lệ. Thủy quân lục chiến phải tìm một luật sư tình nguyện và thỉnh cầu dân biểu địa phương trình một dự luật đặc biệt để người mẹ xấu số có được thẻ xanh.

    Giấc mộng đoàn tụ bây giờ mới thực sự có kết quả. Hai mẹ con cuối cùng cũng được gặp nhau trên đất Mỹ. Không nghề nghiệp, không Anh ngữ, không kinh nghiệm, cô Kim Hoàn phải làm bất cứ nghề gì để sinh tồn… Sau cùng, cô đi học công việc sơn móng tay. Có được nghề làm nail nuôi sống bản thân, hàng tuần, hàng tháng cô đều đến thăm mộ con trai.

    Cô khấn vái đứa con yêu thương, phải chi năm 7 tuổi mẹ không cho con đi Mỹ. Mẹ không bỏ con. Mẹ chỉ muốn con có tương lai. Nhưng tương lai ấy cay đắng quá… Giá như năm 20 tuổi, con đừng đi lính. Con quyết định đi lính, là để sớm đoàn tụ với mẹ. Nhưng giấc mộng đoàn tụ này nghiệt ngã quá…

    Người mẹ hôn đứa con nằm dưới ba thước đất, trong lòng nghĩa trang Arlington.

    Bài viết kể về một câu chuyện hoàn toàn có thật. (Nguồn và ảnh: Giao Chỉ)

    Theo Đại Kỷ Nguyên

  • Tổng thống Mỹ Donald Trump hôm thứ Sáu kí một tuyên bố đình chỉ cho nhập cảnh những người nhập cư không có bảo hiểm y tế trong vòng 30 ngày kể từ khi vào Mỹ hoặc không có phương tiện để tự trả chi phí chăm sóc y tế của mình.

    Tuyên bố, do Nhà Trắng phát đi, cho biết nó sẽ không ảnh hưởng đến điều kiện xin bảo hộ tị nạn hay tư cách người tị nạn của bất kì cá nhân nào. Quy định này sẽ có hiệu lực vào ngày 3 tháng 11, tuyên bố nói.

    Ông Trump đã đưa việc cắt giảm di trú hợp pháp và bất hợp pháp vào làm trọng tâm của nhiệm quyền tổng thống của ông. Chính quyền Trump cho biết hồi tháng trước rằng họ dự định chỉ cho phép 18.000 người tị nạn tái định cư tại Mỹ trong năm tài chính 2020, con số thấp nhất trong lịch sử của chương trình người tị nạn hiện đại.

    “Trong khi hệ thống chăm sóc y tế của chúng ta chật vật với những thách thức gây ra bởi tình trạng chăm sóc y tế không được bù đắp, Chính phủ Hoa Kỳ đang làm cho vấn đề trầm trọng hơn bằng cách tiếp nhận hàng ngàn người nước ngoài mà không cho thấy họ có bất kì khả năng nào để trả chi phí chăm sóc y tế của mình,” ông Trump nói.

    Ông nói rằng việc đình chỉ chỉ áp dụng cho những người tìm cách nhập cảnh Mỹ bằng visa nhập cư.

    Văn kiện liệt kê các loại bảo hiểm được chấp thuận, chẳng hạn như các kế hoạch do chủ lao động tài trợ và chương trình Medicare dành cho người cao tuổi.

    Nhưng sắc lệnh nói đối với những người trên 18 tuổi, bảo hiểm theo chương trình Medicaid dành cho người nghèo sẽ không được chấp thuận.

    Viethome (theo VOA News)

  • Các nhân viên của Cơ quan Di trú và Nhập tịch Mỹ (USCIS) có thể đã tạo các tài khoản mạng xã hội giả để kiểm tra thông tin trên mạng xã hội của những người nước ngoài xin cấp thị thực, thẻ xanh và nhập tịch.

    Một bản đánh giá cập nhật của Bộ An ninh Nội địa Mỹ về các vấn đề riêng tư được công bố hôm 30-8 đã hủy lệnh cấm các nhân viên an ninh tạo tài khoản giả trên mạng xã hội. Tuyên bố của USCIS lý giải các tài khoản và danh tính giả sẽ giúp các nhà điều tra dễ dàng tìm kiếm bằng chứng tiềm ẩn về hành vi gian lận hoặc đe dọa an ninh trong quá trình quyết định có cho phép ai đó vào Mỹ hay không.


    Các nhân viên USCIS có thể tạo các tài khoản mạng xã hội giả để kiểm tra những người nước ngoài xin cấp thị thực, thẻ xanh và nhập tịch. Ảnh: AP

    Sự thay đổi trong chính sách trước đó đã được Bộ Ngoại giao Mỹ triển khai khi yêu cầu người xin thị thực Mỹ nộp tên tài khoản mạng xã hội của họ vào tháng 6 vừa qua, bước đi đáng kể của chính quyền Tổng thống Donald Trump trong việc tăng cường sàng lọc người nhập cư cũng như du khách.

    Hiện chưa rõ chính xác việc tạo tài khoản mạng xã hội giả sẽ hiệu quả như thế nào với các chính sách của các nền tảng như Facebook và Twitter, cả hai đều nêu rõ việc mạo danh là vi phạm các điều khoản sử dụng.

    Bản đánh giá nói trên nêu rõ giới chức trách chỉ có thể xem những thông tin công khai có sẵn trên mạng xã hội của người dùng mà không thể kết bạn hoặc theo dõi một cá nhân nào đó, những người làm công việc này cũng phải trải qua quá trình huấn luyện hàng năm. Các nhân viên an ninh cũng không được phép tương tác với người dùng trên các trang mạng truyền thông xã hội và chỉ có thể xem thụ động thông tin có sẵn.

    Ông Mike German, một nhân viên Cục Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) về hưu, cho biết điều quan trọng là phải đưa ra các hướng dẫn cụ thể và các nhà lập pháp phải đặt nghi vấn để đảm bảo không có sự lạm dụng. Cựu quan chức này nhận định: "Thật dễ dàng để tạo ra một tài khoản mà việc sử dụng chúng là phù hợp và hoàn toàn cần thiết nhưng nó cũng có thể bị lạm dụng. Chúng chỉ nên được sử dụng trong trường hợp thực sự cần thiết".

    Bài liên quan: Mỹ trục xuất du học sinh vì bạn bè trên Facebook đăng tin khả nghi

    Viethome (theo Trí Thức Trẻ)

  • CNN ngày 17-8 đưa tin, các quan chức đứng đầu cơ quan tư pháp tại năm bang và tại thủ đô Washington đã đâm đơn kiện Chính quyền Tổng thống Donald Trump, liên quan đến một quy định mới về cấp thị thực và quốc tịch cho những người nhập cư hợp pháp.

    Theo đó, đơn kiện Chính quyền Tổng thống Trump đã được đệ lên toà án liên bang ở San Francisco bởi các quan chức đứng đầu cơ quan tư pháp tại các bang California, Maine, Oregon, Pennsylvania và thủ đô Washington.

    Quy định mới được công bố hôm 12-8 và dự kiến có hiệu lực kể từ ngày 15-10 tới nêu rõ, các cơ quan chức năng Mỹ có thể từ chối đơn xin cấp quyền thường trú và quyền công dân của những người nhập cư không đáp ứng được quy định chuẩn về thu nhập hoặc nhận hỗ trợ của nhà nước như trợ cấp, phiếu lĩnh thực phẩm, nhà ở xã hội hay chương trình chăm sóc y tế của chính phủ.

    Đến nay, đã có 18 bang và thủ đô Washington kiện Chính quyền Tổng thống Trump về quy định nhập cư mới. Ảnh: Getty Images.

    Đơn kiện khẳng định, quy định mới là vi hiến và nhằm vào những người di cư da màu. Đặc biệt, nó thể hiện sự đối xử bất công với những đối tượng dễ bị tổn thương bao gồm trẻ em, người cao tuổi và các gia đình thu nhập thấp.

    Giới chuyên gia đánh giá, đây có thể biện pháp quyết liệt nhất trong các chính sách chống nhập cư của chính quyền Tổng thống Donald Trump.

    Quy định trên đồng nghĩa với việc khoảng 22 triệu người định cư không phải công dân Mỹ, vốn đang sống dựa vào chương trình bảo trợ xã hội của nước này sẽ không thể có được những tấm thẻ xanh hay trở thành công dân "xứ cờ hoa".

    Người đứng đầu cơ quan tư pháp bang California Xavier Becerra chỉ trích, chính sách mới sẽ buộc các bậc cha mẹ và gia đình lao động trên cả nước phải từ bỏ những nhu cầu căn bản như thực phẩm, nhà ở và chăm sóc y tế vì sợ không được cấp thẻ xanh. Ông nhấn mạnh đây là điều "không thể chấp nhận được và sẽ đấu tranh tới cùng".

    Trước đó, đại diện 13 bang khác cũng đã cùng đệ đơn kiện Chính quyền của Tổng thống Trump liên quan tới quy định trên. Các bang tham gia vụ kiện gồm Colorado Delaware, Illinois, Maryland, Massachusetts, Michigan, Minnesota, Nevada, New Jersey, New Mexico, Rhode Island và Virginia.

    Viethome (theo CAND)

  • Chính quyền Tổng thống Donald Trump ngày 12/8 đã công bố một quy định mới có thể từ chối quyền định cư lâu dài đối với hàng trăm nghìn người nếu họ... quá nghèo.

    Quy định, do Cố vấn về chống nhập cư hàng đầu của chính quyền Donald Trump, ông Stephen Miler đưa ra, có hiệu lực kể từ giữa tháng 10 tới, có thể sẽ từ chối đơn xin cấp thị thực tạm thời hoặc lâu dài của bất kỳ ai nếu không đáp ứng được quy định chuẩn về thu nhập hoặc nhận hỗ trợ của nhà nước như trợ cấp, phiếu lĩnh thực phẩm, nhà ở xã hội hay chương trình chăm sóc y tế Medicaid của chính phủ.

    Những người nhập cư hưởng các phúc lợi xã hội Mỹ có thể bị từ chối nhập tịch. Reuters

    Theo thông báo đăng trên Công báo liên bang, một sự thay đổi như vậy sẽ đảm bảo rằng người nhập cư sẽ phải "tự túc", không được phụ thuộc vào các nguồn lực công để đáp ứng nhu cầu của mình, mà chỉ dựa vào khả năng riêng hoặc trợ giúp của các thành viên trong gia đình, người đỡ đầu hoặc các tổ chức cá nhân. Các chuyên gia cho rằng đây có thể biện pháp quyết liệt nhất trong các chính sách chống nhập cư của chính quyền Tổng thống Donald Trump.

    Trong khi đó, những người ủng hộ nhập cư lại chỉ trích kế hoạch này, coi đây như nỗ lực nhằm cắt giảm số người nhập cư một cách hợp pháp mà không cần sự thông qua của Quốc hội để thay đổi đạo luật này của Mỹ.

    Những người nhập cư tại Mỹ nếu nhận tem phiếu thực phẩm, bảo hiểm y tế Medicaid cùng nhiều phúc lợi xã hội khác sẽ bị từ chối nhập tịch lẫn cấp quy chế thường trú nhân (thẻ xanh).

    Năm 2016, có khoảng 800.000 người được cấp thẻ xanh tại Mỹ. Theo Viện Chính sách Di trú, một tổ chức nghiên cứu của Mỹ, những quy định mới sẽ buộc hơn một nửa trong số tất cả những trường hợp đang xin cấp thẻ xanh gia đình sẽ bị từ chối.

    Quy định mới, có nguồn gốc từ Đạo luật Nhập cư năm 1882, cho phép Chính phủ Mỹ từ chối cấp thị thực cho bất kỳ ai có thể trở thành "gánh nặng xã hội". Các cơ quan xuất nhập cảnh trong những năm gần đây đã từ chối nhiều đơn xin cấp thị thực nếu nhận thấy có thể trở thành những đối tượng phụ thuộc hầu hết vào các nguồn trợ cấp của chính phủ.

    Quy định mới sẽ có hiệu lực vào trung tuần tháng 10, theo tờ Los Angeles Times. Đây là một phần trong nỗ lực của chính phủ Mỹ nhằm chuyển sang hệ thống tập trung vào các kỹ năng của người nhập cư, thay vì chú trọng đến việc đoàn tụ gia đình như lâu nay.

     Viethome (theo Thanh Niên)

  • Cho con tiền mua nhà ở Mỹ, ông Wang (Trung Quốc) và vợ dần dần không thể thuê nổi nhà ở quê mình, buộc phải vào nhà dưỡng lão.

    Ông Wang (82 tuổi, Hàng Châu, Chiết Giang) là cựu giám đốc của một công ty thực phẩm. Khi còn trẻ, ông thành thạo 4 ngôn ngữ và có nhiều công trình nghiên cứu lớn trong lĩnh vực nông nghiệp. Con gái duy nhất của ông định cư tại Mỹ.

    mua nha o my
    Ảnh minh họa: Unsplash

    Đầu năm 2007, con gái ông muốn mua một căn nhà ở Mỹ, nhưng điều kiện kinh tế khó khăn. Nghĩ cũng chẳng còn sống được bao lâu, hai vợ chồng ông bán căn nhà duy nhất để hỗ trợ con gái.

    Bắt đầu từ lúc đó, họ phải ở nhà thuê, và cứ mỗi hai năm lại phải đổi nhà một lần. Năm ông Wang 80 tuổi, việc thuê nhà đã trở nên khó khăn hơn. Ông và vợ đã đi nhiều tỉnh thành khác nhau khắp Trung Quốc nhưng đều nhận cái lắc đầu từ chối. Những vị chủ nhà lo sợ ông bà không có đủ tiền để duy trì chi phí, và hơn hết là những điều không may xảy ra đối với sức khỏe của ông bà.

    Một thời gian, con gái của ông bà Wang đã xin thẻ xanh để bố mẹ sinh sống ở Mỹ. Tuy nhiên, chưa đầy nửa năm, hai vợ chồng già đã phải về lại quê hương vì không thể thích nghi được.

    Từng có hơn 4 tháng trời hai vợ chồng sống như người vô gia cư, nhưng không dám cho con gái biết. Cuối cùng, tôi và vợ buộc phải chọn viện dưỡng lão để ở", giọng nói của ông Wang thoáng buồn.

    Họ hài lòng với viện dưỡng lão. Điều duy nhất hai vợ chồng không ưng ý là thức ăn ở đây. Trong viện dưỡng lão có nội quy không được nấu ăn, đồ ăn được bán ở căng tin. Điều này làm họ đôi chút chạnh lòng nhớ lại cuộc sống tự do bên ngoài, ông Wang thích nấu cho vợ món thịt thăn om đậu.

    "Việc học cách kết nối lại với những người xung quanh rất khó, đôi khi họ còn trách chúng tôi nhu nhược vì quá thương con. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần con cần, chúng tôi có thể lo mọi thứ cho con", ông Wang nói.

    Theo ông Ling, quản lý của viện dưỡng lão Hàng Châu, đa số những người vào viện dưỡng lão đều có tâm lý thương con. Nhiều người khi đã vào đây vẫn lấy tiền tiết kiệm của mình để đầu tư vào cổ phiếu hoặc các dự án kinh doanh, bất động sản... để có tiền giúp đỡ con. Tuy nhiên, họ thường hay bị lừa mất hết.

    "Ông Wang may mắn vì còn có vợ. Trong viện dưỡng lão, rất nhiều người cảm thấy cô đơn dù có nhiều bạn già xung quanh. Vấn đề lớn nhất của những người ở đây là hòa nhập vì người già thường trái tính trái nết và nỗi buồn luôn thường trực", ông Ling cho biết.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Trong mắt nhiều người, Mỹ luôn là một xứ sở thiên đường. Có rất nhiều người tìm mọi cách để có thể qua Mỹ định cư, người thì dành thật nhiều tiền để đầu tư tài chính, có người lại hy sinh hạnh phúc cả đời để kết hôn với người mình không có tình yêu cũng chỉ với mục đích đặt chân được tới xứ Mỹ. Tuy nhiên cuộc sống Mỹ có phải chốn thiên đường, là nơi có thể dễ dàng sinh sống hay không?

    Thực tế, không có ít người sau khi qua Mỹ đã lẳng lặng quay trở về Việt Nam chỉ sau vài tháng hoặc thậm chí có người trở về nước ngay sau 1 tháng. Họ bỏ hết công sức, tiền của để chuẩn bị cho kế hoạch định cư Mỹ, quay trở về Việt Nam mang theo nỗi bực tức hay thậm chí là thù hận với xứ này. Vậy lý do gì khiến họ có quyết định gấp gáp như vậy, trong khi có biết bao người vẫn đang tìm mọi cách để có thể đặt chân tới nước Mỹ?

    Đây là câu hỏi vô cùng nhạy cảm, nếu mà thẳng thắn trả lời thì sẽ đụng chạm tới không ít người. Cho nên, những chia sẻ sau đây của tôi, nếu có lỡ trùng hợp với hình bóng của quý vị nào trong đó, mong mọi người bỏ qua. Bởi lẽ tôi chỉ muốn mang những câu chuyện mà bản thân mắt thấy tai nghe, những điều bản thân đã trải nghiệm thực tế để giúp những người đến sau có cái nhìn tổng thể hơn về cuộc sống Mỹ.

    Ai trong chúng ta khi đã qua Mỹ định cư chắc hẳn đều hiểu rõ sự vất vả, khổ cực trong quá trình chuẩn bị. Có những người mòn mỏi chờ đợi để được sang Mỹ theo diện nọ, diện kia, có người thậm chí còn chờ đợi tới hơn 10 năm. Trong suốt thời gian đó, dường như tâm trạng chẳng thể tập trung làm được điều gì, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới lúc được đặt chân lên xứ Mỹ, lúc mà ‘giấc mơ Mỹ’ thành hiện thực.

    Hoặc có những người cũng chẳng coi Mỹ là giấc mơ, mà chỉ đơn giản là nơi họ nghĩ có thể đổi đời. Bao nhiều mong mỏi như vậy, cuối cùng có người lại vẫn quay về Việt Nam chỉ sau vài tháng. Tuy nhiên, điều đáng mừng ở đây là con số người quay trở về cũng không nhiều, nếu tính ra tỉ lệ phần trăm thậm chí còn chưa tới 10%.

    Bản thân tôi đã được tiếp xúc trực tiếp với 6 trường hợp như vậy và may mắn là họ đều cởi mở chia sẻ thật lòng. Câu trả lời của họ đa phần có nét giống nhau, vậy nên tôi xin phép gom lại thành một số vấn đề chính như sau. Đầu tiên, họ cảm thấy không có một sự yên tâm về cuộc sống ổn định lâu dài và cũng không nhận được sự giúp đỡ tận tình từ phía gia đình bên Mỹ.

    Tôi nghĩ rằng đó là những người kì vọng quá nhiều về cuộc sống bên đây, kì vọng về sự giúp đỡ nhiệt tình của gia đình mà không biết rằng ở xứ Mỹ, nếu mình không tự lo cho mình thì chẳng ai có thể lo cho mình. Do đó khi sang đây, nhận được sự giúp đỡ hời hợt cho có của gia đình, họ sẽ cảm thấy thất vọng, chán nản và đương nhiên sẽ quay trở về Việt Nam.

    Hoặc đôi khi sang bên đây, tận mắt chứng kiến gia đình người thân bên này quá khổ, họ đâm ra sợ hãi rằng không thể bám trụ nổi ở xứ Mỹ này. Từ đó họ vô hình chung kéo theo bao nỗi sợ khác, sợ không tìm được việc, sợ không nói được tiếng, sợ không kiếm ra tiền. Hàng ngày họ chỉ có biết tiêu tiền và tiêu tiền mà không thể tìm nổi định hướng cho tương lai. Cứ như vậy, họ nghĩ rằng tương lai sẽ khổ sở hơn rất nhiều so với ở quê hương, họ đành trở về Việt Nam.

    Trường hợp thứ 2 và phổ biến hơn cả thường là do xích mích với gia đình. Những người mới qua đây, ai cũng chỉ biết bám víu vào người thân bên này, nhưng khi qua rồi mới biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Có người đi theo vợ, theo chồng qua Mỹ, tưởng như cuộc sống sẽ được no đủ, sẽ có người để dựa vào, nhưng ngờ đâu cuộc sống ở xứ này, ai cũng phải tự lực hết.

    Hay đau lòng hơn là cha mẹ già tưởng được con cái đón qua để phụng dưỡng, nào ngờ đâu lại phải trông cháu, trông nom nhà cửa, rồi hàng ngày còn phải chịu đựng những lời khó nghe. Tôi chứng kiến không ít trường hợp những người già vẫn cặm cụi đi lao động khổ cực hàng ngày để kiếm từng đồng một vì không muốn mang tiếng ‘ăn bám’ con cái.

    Lý do thì là như vậy, còn hậu quả khi bỏ về sẽ ra sao? Điều đầu tiên dễ nhìn thấy nhất chính là việc đổ vỡ tình cảm gia đình, anh chị em thì trở mặt với nhau, cha mẹ từ con cái, con cái từ cha mẹ, vợ chồng thì sứt mẻ tình cảm không thể hàn gắn được. Rồi tự nhiên giấc mơ Mỹ lại trở thành một điều gì đó xa vời, tan tành thành mây khói. Chưa kể bao nhiêu tiền của, công sức để chuẩn bị qua Mỹ cũng tan tành theo hết.

    Vậy làm sao để có thể tránh được những trường hợp như vậy? Thực lòng tôi muốn khuyên quý vị, đặt chân được tới xứ Mỹ không phải điều gì dễ dàng, nếu đã làm được hãy trân trọng cơ hội đó. Muốn vậy, ngay lúc ban đầu, quý vị đừng có hy vọng quá nhiều vào cuộc sống bên đây vì càng hy vọng nhiều sẽ lại càng thất vọng thêm mà thôi.

    Thứ 2, hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch 2 để nếu như không có duy trì được cuộc sống ở Mỹ, mình còn có 1 con đường để lui. Cuối cùng, nếu đã sang Mỹ định cư thì phải nhập gia tùy tục, phải chấp nhận cuộc sống Mỹ, văn hóa Mỹ, phải tự biết thay đổi bản thân cho phù hợp với cuộc sống bên này. Nếu làm được vậy, tôi tin chắc rằng quý vị sẽ tự làm chủ được cuộc sống của mình mà không cần lệ thuộc bất cứ ai, bất cứ điều gì.

    Nguồn: Youtube Duong Trung Hieu

    Biên tập: Ngọc Ánh

    Viethome (theo Tinnuocmy)

  • Cục Di trú và Nhập tịch Mỹ (USCIS) ngày 19/7 cân nhắc sửa một số phần bài thi nhập tịch trong bối cảnh chính quyền Trump siết chặt nhập cư.

    Người nhập cư trả lời câu hỏi mẫu trong bài thi nhập tịch với sự giúp đỡ của hướng dẫn viên tại một trung tâm ở Washington vào tháng 2/2015. Ảnh: Washington Post.

    Một quan chức USCIS cho hay cơ quan này đang nghiên cứu những thay đổi trong phần quyền và nghĩa vụ công dân của bài thi. Phần thi tiếng Anh có thể cũng sẽ được sửa đổi.

    Quyền giám đốc USCIS Ken Cuccinelli nói những thay đổi không nhằm giới hạn tỷ lệ vượt qua bài thi nhập tịch. Bài thi mới dự kiến sẽ được đưa vào thử nghiệm vào tháng 12/2020 hoặc đầu năm 2021.

    Tháng 3/2019, tỷ lệ vượt qua bài thi nhập tịch trên toàn nước Mỹ là 90%. Báo cáo của USCIS cho hay trong năm tài khóa 2018, 757.000 người đã nhập tịch vào Mỹ. Người nhập cư phải vượt qua bài thi nhập tịch để trở thành công dân Mỹ. Bài thi này được sửa đổi lần cuối năm 2009, bao gồm 100 câu hỏi về quyền và nghĩa vụ công dân.

    Thông báo được đưa ra trong bối cảnh có nhiều cuộc tranh luận về những cư dân nào đủ điều kiện sinh sống tại nước Mỹ sau khi Tổng thống Donald Trump công kích một số nữ nghị sĩ đảng Dân chủ gốc nước ngoài. Theo ông Trump, các nữ nghị sĩ này nên quay trở lại và xây dựng quê hương. Chính quyền Trump đang có nhiều động thái nhằm siết chặt tình trạng nhập cư bất hợp pháp và hợp pháp vào Mỹ.

    Viethome (theo VnExpress)

  • Xu hướng nhà đầu tư Việt Nam chọn đầu tư theo dạng EB-5 với khoản vốn ban đầu 500.000 USD để có cơ hội định cư lâu dài tại Mỹ nhưng cẩn trọng.

    Đây là chia sẻ của các chuyên gia tại toạ đàm "Giảm thiểu rủi ro và bảo vệ tài sản khi đầu tư định cư EB-5", do Thời báo Kinh tế Sài Gòn tổ chức ngày 22-5, tại TP HCM.

    Hiện nhiều người Việt quan tâm đến chính sách đầu tư định cư và thị thực theo chương trình EB-5 của Mỹ. Nhưng đi cùng với xu hướng đầu tư EB-5 là sự gia tăng tình trạng rủi ro và lừa đảo.

    Theo quy định, để có được thị thực EB-5, mỗi nhà đầu tư cá nhân phải bỏ ra ít nhất 500.000 USD (tương đương khoảng 12 tỉ đồng) đầu tư vào một dự án mới được Cục Di trú và Nhập tịch Mỹ (USCIS) chấp thuận ở khu vực có tỉ lệ thất nghiệp cao hoặc khu vực nông thôn nhằm tạo ra ít nhất 10 việc làm toàn thời gian cho người lao động Mỹ.

    Nhà đầu tư cần bỏ ít nhất 500.000 USD để đầu tư định cư tại Mỹ theo dạng EB-5. Ảnh: Linh Anh

    Nhà đầu tư phải chứng minh được nguồn tiền sạch và dự án tạo ra được công ăn việc làm cho người dân địa phương, cộng thêm khoảng 85.000 USD phí cho một dự án được Mỹ chấp thuận. Tuy nhiên, trong quá trình đầu tư, nếu dự án không hiệu quả, phá sản hoặc ngừng hoạt động thì nhà đầu tư sẽ mất trắng số tiền đã bỏ ra.

    Ông Kenneth K. Nguyen, Giám đốc cấp cao American Immigration Group & Global Residents LLP, cho biết trong quá trình đầu tư, vẫn có trường hợp không may gặp phải rủi ro nên mất trắng số tiền đầu tư.

    Năm trước, một dự án du lịch của Mỹ ở ngay trung tâm New York thu hút khoảng 400 nhà đầu tư từ các nước đến theo dạng EB-5. Nhưng sau đó dự án này phải ngưng hoạt động vì hiệu quả sinh lời thấp, không có du khách nào đến. Kết quả, dự án chỉ mới hoàn thành khoảng 20% tiến độ đặt ra khiến không ít nhà đầu tư lao đao. Những nhà đầu tư đến sau sẽ mất trắng.

    Đã đầu tư là phải có rủi ro. Do đó, việc lựa chọn dự án đầu tư rất quan trọng, đòi hỏi người đầu tư am hiểu kinh tế, đặc thù khu vực ở nước Mỹ. Nhà đầu tư cần đánh giá các dự án cẩn thận, nếu được nên sang Mỹ quan sát, tìm hiểu thực tế dự án trước khi quyết định, ông Kenneth K. Nguyen nhận định.

    Các chuyên gia khuyến cáo, nếu có kế hoạch định cư ở Mỹ cần chọn những dự án đã hoàn thiện 50-80% thay vì chọn những dự án mới bắt đầu, chưa khởi công, khả năng hoàn thiện còn lâu… Nhà đầu tư cũng nên tìm hiểu kỹ kế hoạch, giá trị dự án, nguồn vốn vay, nhu cầu của thị trường và tìm đến các tổ chức uy tín, được cấp giấy phép hoạt động từ Cục Di trú và Nhập tịch Mỹ (USCIS) để được tư vấn, đưa ra lựa chọn hợp lý.

    Tại buổi toạ đàm, các chuyên gia của American Immigration Group & Global Residents LLP đã đưa ra những thông tin sai lệch trên thị trường Việt Nam với chương trình định cư EB-5. Chẳng hạn, không thể đầu tư EB-5 với giá rẻ vì yêu cầu bắt buộc mức vốn tối thiểu với chương trình này là 500.000 USD; nhà đầu tư có thể làm visa nhanh chóng trong vòng 2 năm cũng không thể xảy ra. Bởi hiện ở Mỹ có một danh sách dài nhà đầu tư đang đợi để được nhận thị thực và điều này còn phụ thuộc vào dự án đầu tư.

    Nếu trả thêm tiền, nhà đầu tư sẽ được nhận thẻ xanh nhanh hơn cũng là thông tin sai lệch. Không có cách nào để nhanh hơn hay chậm hơn khi đầu tư EB-5, ngoài thông qua quy định của USCIS. Về lý thuyết, đây là chương trình "first come, first serve" (đến trước, được phục vụ trước). Những gia đình đầu tư trước thường sẽ được nhận thẻ xanh trước.

    Hiện chỉ có trẻ em dưới 14 tuổi mới được đảm bảo thẻ xanh với gói đầu tư của cha mẹ (14 tuổi tính từ lúc nộp hồ sơ). Trẻ em trên 14 tuổi có thể đăng ký dưới dạng gói riêng - gói bổ sung 500.000 USD.

    Ngay cả thông tin về việc đầu tư EB-5 được nhận lãi suất tới 40% là sai, bởi theo các chuyên gia, chương trình này không được thiết kế để trả lãi suất, cổ tức cho nhà đầu tư. Nếu mong muốn tìm kiếm môi trường đầu tư để nhận lãi suất cao thì EB-5 không phải là chương trình đó…

    Viethome (theo Người Lao Động)

  • Sống trên đời, có lẽ ai ai cũng theo đuổi thành công, hạnh phúc. Tuy nhiên, có những người, sống đến cuối đời vẫn không thể trả lời được câu hỏi thành công thực sự là gì? Hạnh phúc rốt cuộc ở nơi đâu…

    Để thực hiện giấc mơ của cha mẹ tôi cũng như hầu hết các bậc phụ huynh Ấn Độ, tôi đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng kỹ sư máy tính và xin được công việc ở một công ty phần mềm có trụ sở tại Mỹ, mảnh đất hứa của những con người dũng cảm và giàu khát vọng.

    Cha tôi là một công chức nhà nước bình thường. Sau khi ông nghỉ hưu, tài sản duy nhất ông có thể kiếm được là một căn hộ chỉ có một phòng ngủ. Tôi muốn làm một điều gì đó nhiều hơn ông. Tôi quyết định sẽ làm việc ở Mỹ trong vòng 5 năm để kiếm đủ tiền trở về mua nhà và sống tại quê hương Ấn Độ.

    cuoc song buon o my
    Ảnh minh họa: Unsplash

    Tuy nhiên, chỉ sau một thời gian ngắn, tôi bắt đầu cảm thấy nhớ nhà và cô đơn. Tôi thường gọi điện về nhà để trò chuyện với bố mẹ mỗi tuần bằng cách sử dụng các thẻ điện thoại gọi quốc tế giá rẻ. Hai năm trôi qua cũng là 2 năm tôi luôn phải gặm bánh Burger tại các cửa hàng McDonald’s hoặc pizza mà không có bữa ăn nào tử tế.

    Cuối cùng, tôi quyết định mình nên lập gia đình. Tôi nói với cha mẹ mình rằng tôi chỉ có 10 ngày nghỉ phép và mọi thứ phải hoàn thành nội trong vòng 10 ngày ngắn ngủi đó. Tôi đặt vé máy bay trên một chuyến bay thuộc loại giá rẻ nhất, cảm giác vô cùng hạnh phúc vì sắp được quay về gặp lại gia đình và các bạn bè của mình.

    Sau khi về đến nhà, tôi dành ra một tuần để xem các bức hình của tất cả các cô gái mà bố mẹ tôi đã nhờ người mai mối tìm. Cuối cùng, tôi đã chọn được cho mình một “ứng cử viên” để làm vợ. Ông bà sui gia vô cùng sửng sốt khi tôi nói với họ rằng đám cưới sẽ phải tổ chức trong vòng 2 đến 3 ngày, vì tôi sẽ không có thêm kỳ nghỉ nào nữa. Lễ cưới vừa kết thúc, vợ chồng tôi gấp rút quay trở lại Mỹ cho kịp thời gian làm việc.

    Khoảng hai tháng đầu, vợ tôi cũng thích thú với lối sống ở Mỹ, nhưng sau đó cô ấy bắt đầu cảm thấy cô đơn. Số lần gọi điện về Ấn Độ tăng dần từ 2 lần/tuần lên 3 lần/tuần. Hai năm sau đó thì chúng tôi bắt đầu có con. Hai đứa bé rất dễ thương, một trai và một gái.

    Mỗi lần mà tôi gọi điện nói chuyện với cha mẹ mình, họ thường hỏi tôi khi nào thì quay về Ấn Độ để ông bà có thể nhìn thấy mặt các cháu của mình. Năm nào tôi cũng suy nghĩ về việc thu xếp một chuyến quay về Ấn Độ thăm gia đình, nhưng một phần vì lý do công việc, phần khác là tài chính không cho phép nên tôi đã không làm được điều đó. Số tiền tiết kiệm của tôi liên tục vơi dần kể từ khi lập gia đình và có con. Nhiều năm trôi qua, việc quay về thăm Ấn Độ là một giấc mộng quá xa vời.

    Một ngày kia, tôi đột ngột nhận được tin cha mẹ tôi đang bị bệnh rất nặng. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể có được kỳ nghỉ phép nào để có thể quay về Ấn Độ. Tin tiếp theo mà tôi nhận được là cha mẹ tôi đã qua đời và không có một ai thân thích để thực hiện những nghi lễ cuối cùng trong đám tang. Tôi hoàn toàn suy sụp: Cha mẹ tôi thậm chí còn chưa được gặp mặt những đứa cháu của mình.

    Sau đó vài năm, mặc dù hai đứa con không thích nhưng tôi và vợ vẫn quyết định quay về Ấn Độ để sống. Tôi bắt đầu tìm mua một ngôi nhà phù hợp với số tiền mà mình có, nhưng tôi đã thực sự choáng váng vì giá nhà đất ở Ấn Độ thì đã tăng một cách chóng mặt. Cuối cùng, tôi quyết định quay trở lại Mỹ. Vợ tôi không muốn điều đó, vì vậy tôi cùng 2 con đã quay lại Mỹ cùng lời hứa với vợ là tôi sẽ quay về Ấn Độ sau 2 năm nữa khi tình hình kinh tế khá hơn.

    Thời gian dần trôi qua, con gái tôi quyết định kết hôn với một người đàn ông Mỹ, và con trai tôi cũng cảm thấy hạnh phúc khi sống tại đây. Mọi thứ đã ổn và không còn vương vấn điều gì ở đất nước xa xôi này, tôi quyết định quay về Ấn Độ với số tiền tiết kiệm đủ để có thể mua một căn hộ có 2 phòng ngủ khá tốt ở một khu vực mới xây dựng của địa phương.

    Chẳng bao lâu sau, người vợ thủy chung đã rời bỏ tôi để đi về nơi chín suối. Bây giờ tôi đã 60 tuổi, hầu hết thời gian tôi chỉ dành cho việc viếng thăm những thánh đường Hồi giáo gần nhà.

    Thật cay đắng, tôi nhận ra mình đã mất cả bố mẹ, vợ và hai đứa con để đổi lấy THÊM MỘT PHÒNG NGỦ. Bố tôi, thậm chí chỉ sống tại Ấn Độ cũng đã có căn hộ của riêng ông, còn tôi bôn ba xứ người hơn nửa đời cũng chỉ hơn ông một phòng ngủ mà thôi!

    Thỉnh thoảng tôi cũng nhận được thư từ 2 đứa con để hỏi thăm về sức khỏe. Vâng, điều an ủi lớn nhất là ít ra chúng vẫn nhớ còn có tôi tồn tại trên đời. Có lẽ sau khi tôi chết đi, tôi sẽ phải nhờ những người hàng xóm thực hiện nghi lễ rửa tội cuối cùng dành cho mình. Một câu hỏi luôn dằn vặt tôi mỗi đêm là “Tất cả cuộc sống chỉ có vậy thôi sao?”

    Nhìn ra ngoài từ cửa sổ, tôi thấy rất nhiều trẻ em Ấn Độ đang nhảy các điệu nhảy hip-hop theo những hình ảnh trên truyền hình. Cái TV truyền hình cáp đó đã lôi kéo những đứa trẻ và khiến chúng không còn nhận ra giá trị của chính mình nữa. Tôi nhìn theo, bất lực và buồn…

    (Câu chuyện được lược dịch từ Sulekha.com)

    Viethome (theo dkn)

  • Sau khi đặt chân lên đất Mỹ, hầu như ai cũng có một “tuần trăng mật”. Khoảng thời gian này dài hay ngắn cũng tùy vào hoàn cảnh từng người. Thường nếu người mới đến có thân nhân, sẽ có vài màn đón tiếp vui vẻ, chở đi chơi chỗ này chỗ kia, ăn món này món nọ, mua sắm thứ này thứ khác…

    Nỗi nhớ, bơ vơ và ngơ ngác

    Không khí thoáng đãng, cảnh quan mới mẻ, siêu thị nhà hàng đầy ắp các món đồ… Ai cũng thích. Thêm nữa, trong đầu không thể không có cơ chế so sánh giữa đất cũ và đất mới, thấy mình như vừa đặt chân tới… thiên đàng. Khoảng thời gian ấy ắt phải qua, người thân tiếp tục vòng quay công việc. Mọi thủ tục cần thiết để thích nghi bắt đầu ập đến.

    Hoàn cảnh sống khởi đầu tất yếu là “ăn nhờ ở đậu”, nên không tránh khỏi những bức bối so với sự tự chủ trước đây. Thêm nữa là sự cộng hưởng của nỗi nhớ, của bơ vơ, ngơ ngác… Rất nhiều người bắt đầu cảm thấy “dập mật”. Chưa hết. Hàng loạt công việc, thủ tục “hành chánh” phải trải qua. Đăng ký an sinh xã hội, tìm chỗ khám chữa bệnh, thi bằng lái xe, tất cả đều phải nhờ cậy, thu xếp… trong khi hai chân mình có mà như không, vì đường sá, môi trường sống tất cả đều lạ hoắc.

    song o my de hay kho
    Ảnh minh họa: Unsplash

    Thêm nữa, tiền bạc bắt đầu bước sang phía gạch đỏ, mọi thứ đều quy đổi từ đồng sang đô – đô sang đồng, thấy xài cái gì cũng như phá. Công việc xoay vài chỗ, thấy chỗ nào cũng gian nan. Người thân vừa đón tiếp tưng bừng hôm nào, giờ đây bắt đầu… lạnh dần, vì ai cũng có việc riêng. Tệ hơn, nhiều mâu thuẫn bắt đầu phát sinh, vì kẻ ở Mỹ thì nhìn “lũ mới sang” như đám nhà quê, thậm chí… man rợ, ứng xử quái đản; người mới sang thì nhìn “đám ở Mỹ” như bọn thờ ơ, thực dụng, nghiệt ngã… Và còn tệ hơn cả tệ, nếu kẻ nhập cư bắt đầu hòa nhập với những công việc phổ thông ban đầu.

    Trả về “số 0”

    Qua Mỹ, mọi bằng cấp – đẳng cấp cũ vứt hết, chẳng mấy ai có thể bắt đầu ngay với công việc chuyên môn, thu nhập cao, được tôn trọng… Hầu hết sẽ lò mò với mức dưới 0, tệ hơn cả một đứa trẻ bị tống ra đường ở VN. Vì đứa trẻ ở VN, nếu bị tống ra đường còn có thể nói tiếng Việt với người xung quanh, còn có thể đi xin ăn, còn có thể lò mò đường sá… Ở đây thì không thể, vì vậy mới nói là mức dưới 0.

    Thường thì mấy thứ công việc có thể làm ngay là hầu bàn, phụ bếp, đi học nail, hoặc vào hãng xưởng… Sẽ có những ngày rã rời, khủng khiếp, quần quật, đầy nghiệt ngã, từ sáng sớm tới đêm thâu. Vợ chồng hiếm khi gặp mặt nhau, con cái ở gần mà cả ngày phải nhớ chúng. Nhớ lại những ngày còn ở VN, ta là thế nọ, ta là thế kia, tại sao qua đây kinh khủng vậy nè, tủi thân, thậm chí mang cảm giác nhục nhã, sai lầm. Và đây không còn là “tuần trăng mật” mà chính là “tuần trăn trối” đối với không ít người.

    Nhưng đây cũng chính là hình ảnh thu nhỏ của một “cuộc cách mạng” đối với bản thân, đối với gia đình của mỗi người nhập cư. Và các cuộc cách mạng xưa nay vẫn khởi đầu với không khí tưng từng – kế đến là những khó khăn, thậm chí tan nát, sau đó, khi trật tự mới dần được thiết lập, chân trời sẽ rạng dần.

    Quê nhà phía sau

    Thực sự cá nhân tôi và gia đình đã không phải trải qua những cú sốc tâm lý thời gian đầu hội nhập – tôi nhấn mạnh là thời gian đầu, theo bối cảnh chung của bài này, chứ chưa dám chủ quan nói về thời gian sau. Bởi chúng tôi xác định ngay, mọi khó khăn về mặt khách quan là tất yếu. Quan trọng là mình điều chỉnh được phía chủ quan.

    Xác định lớn nhất, khi đặt chân đến Mỹ nghĩa là đặt chân đến một đất nước toàn cầu. Mỗi công dân Mỹ trong lịch sử luôn có một quê nhà phía sau. Quê nhà ấy không phải để quên, để vứt bỏ, mà quê nhà ấy như một tiếng nói riêng, mình mang tới góp mặt trong cuộc hội nhập toàn cầu hóa nơi đây.

    Sống ở Mỹ nghĩa là đã xác định, quê hương chính là trái đất. Mình là một con người từ vũ trụ bước tới trái đất. Mình đặt quê nhà nơi một ngăn thiêng liêng trong trái tim, chớ không tự biến nó thành hòn núi khiêng vác nó trong cả cái quãng thời gian ngắn ngủi lướt qua trái đất này. Và mình đã thu xếp xong khó khăn lớn nhất là nỗi nhớ bằng cách ấy.

    Kế theo, ngay từ khi còn ở trong nước mình đã lựa chọn một thái độ sống, mình chẳng là cái đinh gì giữa cuộc đời này. Không chức tước, không quyền lực, không ông này bà nọ, và ngay cả sự nghiệp, danh tiếng, đẳng cấp đều là vô nghĩa hết. Vì vậy nếu sang đây quẳng mình vô bếp phụ rửa chén, hay đặt mình ngồi cạnh giá vẽ như một tay họa sĩ, tất cả đều được, vì mình chưa bao giờ phân biệt điều đó. Ở nhà, mình toàn chơi với anh em cực kỳ bình dân. Vì vậy mình làm gì cũng được, không tủi thân. Về tâm lý hội nhập, may mắn mình từng lang bạt kỳ hồ, chịu bầm dập tha hương nhiều, nên có phải “bụi đời” quốc tế cũng chẳng sao!

    Còn lại mọi khó khăn khác, đều là một phần của cuộc chơi hội nhập, nếu có phải nhận lãnh, trả giá, cũng không sao hết. Cũng như một cầu thủ, được ra sân là hạnh phúc, nếu có bị chấn thương, phải điều trị, cũng là tất yếu, không có gì phải rên rỉ, cằn nhằn, than trách… Nhưng trên hết, có rất nhiều điều đã mở toang ra trước mắt mình, kể từ khi đặt chân đến mảnh đất này, mình sẽ kể lại các bạn ở những kỳ sau. Từ việc đi học của các con, việc thi bằng lái, mua xe, mua nhà…

    Tác giả: Nguyễn Danh Lam

    Viethome (theo Thời Đại)

  • Giá nhà trung bình tại các bang của Mỹ thường dao động từ mức 300.000 USD đến 1.02 triệu USD. Để trả góp cho ngôi nhà này, thu nhập của người mua phải đạt từ 51.000 USD tới gần 200.000 USD mỗi năm.

    Thuế là rào cản ban đầu

    Mua nhà ở Mỹ khá dễ dàng, bởi thị trường bất động sản tại quốc gia này nhìn chung không có lệnh cấm đầu tư vào đại ốc, dù là với cá nhân hay với các công ty. Nhưng xét về luật, những phức tạp từ luật tiểu bang và liên bang có thể là điều ít người lường hết được bởi mỗi tiểu bang có quy định khác nhau về chuyển nhượng tài sản, có nghĩa là có tới 50 bộ quy tắc khác nhau.

    Theo đó, thuế nhà đất của Mỹ quy định khách hàng sẽ phải chi ít nhất 10% tổng giá trị nhà, tức khoảng 3.000 – 4.000 USD nếu mua một bất động sản trị giá 300.000 USD. Với nhà trả góp, khách hàng sẽ trả theo tháng, nếu không sẽ phải đóng theo năm.

    Ở nhiều tiểu bang, mức thuế bất động sản này rất cao với những người mua không phải công dân Mỹ. Nhưng cũng có trường hợp, nhà mua với mục đích kinh doanh thì khách hàng sẽ không phải thuế nhà đất, mà sẽ bị đánh thuế đầu tư hoặc kinh doanh, với tỷ lệ khoảng 30%/năm.

    Nhà “có xích” và “không xích”

    Theo điều tra dân số Mỹ, 70% nhà ở Mỹ bị thế chấp tại ngân hàng. Những ngôi nhà này thường bị rao bán khi chủ nhân không đủ tài chính để trả nợ đến kỳ cho ngân hàng. Thông thường, nhà sẽ bị niêm phong sau khi chủ đã dọn đồ đạc khỏi nhà, để lại hiện trạng hầu như không còn nguyên vẹn.

    Trong nhiều trường hợp, những người mua nhà để có vào diện thường trú không thẻ xanh của Mỹ đồng sở hữu tới 2 căn nhà, và một trong số chúng nằm dưới diện khoản đầu tư. Những ngôi nhà này bị tính thuế cao hơn, các nội dung trả góp (nếu có) siết chặt hơn và chủ nhà buộc phải bán lại khi không còn nguồn tài chính để trả nợ thì thường bị bán lại với mức giá siêu rẻ.

    Quà tặng kèm “thẻ xanh” không dành cho tất cả mọi người

    Rất nhiều thông tin trong nước cho rằng việc bỏ khoảng 250.000 USD để mua nhà, sau đó chi tiết 250.000 USD để đầu tư lĩnh vực khác có liên quan đến địa ốc thì người nước ngoài nghiễm nhiên sẽ được nhận một chiếc thẻ xanh tại Mỹ. Nhưng sự thật không phải như vậy.

    Sở hữu nhà ở Mỹ có thể mang lại cho chủ nhà chứng nhận thường trú, nhưng không hẳn sẽ có quốc tịch Mỹ nếu không có giấy phép lao động. Trong trường hợp người sở hữu nhà không có giấy phép lao động, họ sẽ phải đi xin cấp, và vấn đề có nhà ở sẽ không phải là một ưu tiên khi tìm việc tại nhiều bang tại Mỹ.

    Tài chính mua nhà cho những người không giàu có

    Hầu hết bất động sản ở Mỹ được phép trả góp, tức là mua từ công ty hoặc mua lại từ người dân, khách hàng cũng sẽ được tạo điều kiện để vay tín dụng từ ngân hàng.

    Thời gian trả góp trên lý thuyết là 20-30 năm. Thông thường, người có nhu cầu sẽ phải đặt cọc một khoảng tương ứng 20% giá trị căn nhà, phần còn lại sẽ trả gốc lãi theo tháng.

    Giá trị nhà sẽ phải tính thêm cả phần thuế nhà đất nộp cho Chính phủ. Rất ít người có thể mua được những ngôi nhà nằm trên phố chính tại Mỹ, mà đích đến thường là những ngôi nhà ở vùng ngoại ô, phụ cận, với kết cấu thông thường có nhà, gara, vườn. Với những ngôi nhà như vậy, chi phí hàng tháng không chỉ là tiền trả góp (đã bao gồm thuế) mà còn là chi phí an ninh, cắt cỏ, tưới cỏ, làm vườn và đổ rác, chi phí công cộng theo quy định địa phương.

    Thu nhập nào để mua được nhà?

    Năm 2014, giá nhà trung bình tại 20/50 bang của Mỹ thường dao động từ mức 230.000 USD tới hơn 900.000 USD. Tuy nhiên, theo số liệu mới nhất, năm 2017, giá nhà tại các bang này đã tăng lên mức 300.000 – 1,02 triệu USD.

    Theo tính toán của Hiệp hội Quốc gia Các nhà bất động sản Mỹ (NAR), để trả góp cho những ngôi nhà tại Mỹ, trung bình mỗi gia đình phải đạt thu nhập từ 51.000 USD tới gần 200.000 USD mỗi năm, nhằm đảm bảo tài chính cho khoản trả nợ thông thường 1.000 – 4.000 USD/tháng. Con số này dựa trên tính toán khoản đặt cọc 20% giá trị nhà, lãi suất vay mua nhà thế chấp 3,9%/năm đối với tất cả các khu vực và tổng số tiền trả nợ chiếm 25% thu nhập hàng năm của các gia đình.

    Viethome (theo Nhịp sống kinh tế)

  • Bài liên quan: Người đàn ông gốc Việt giết chết 4 người trong nhà rồi tự sát

    Bốn người mà cảnh sát nói bị ông Tạ Đình Chi bắn chết tối Chủ Nhật, 23 Tháng Sáu, sau một vụ cãi nhau liên quan đến việc bảo lãnh gia đình từ Việt Nam sang, vừa được Phòng Giảo Nghiệm Santa Clara County xác định danh tính hôm Thứ Năm, 27 Tháng Sáu, theo đài truyền hình KRON.

    Theo cảnh sát, ông Chi bắn chết bốn người này trước khi tự tử trong căn nhà mang số 568 ở đường Habbitts, San Jose (Mỹ), gần góc đường Senter và đường Tully, ngay khu có đông đảo người Việt cư ngụ.

    Hai nạn nhân được xe cứu thương chở vào bệnh viện và sau đó qua đời. (Hình chụp từ màn hình đài KRON)

    Bốn nạn nhân này là:

    - Bà Hoàng Lệ Thủy, 51 tuổi, cư dân Milpitas.

    - Ông Hoàng Ngọc Phụng, 48 tuổi, cư dân San Jose.

    - Cô Hoàng Thanh Hoa, 23 tuổi, cư dân San Jose.

    - Bà Phạm Thị Quế, 42 tuổi, cư dân San Jose.

    Theo nhật báo The San Jose Mercury News, nguồn tin cảnh sát và hàng xóm cho biết ông Chi năm nay 66 tuổi.

    Ông Alan Bùi, 47 tuổi, hàng xóm kế bên nhà, kể với San Jose Mercury News rằng, lúc đó, ông đang ở sân sau với con trai nhỏ, thì nghe nhiều tiếng nổ như pháo.

    “Tôi biết ngay là tiếng súng, thế là tôi đẩy con và vợ vào trong phòng ngủ chính và trốn. Tuy nhiên, tôi lại quên kéo cửa lại,” ông Alan kể hôm Thứ Hai. “Thế là bà vợ ông hàng xóm nhảy qua hàng rào, chạy vào nhà tôi, vào phòng con tôi, rồi khóa cửa lại.”

    Ông Alan kể tiếp: “Sau đó, tôi chạy ra ngoài, đóng cửa lại. Tôi thấy ông ấy đi tìm bà vợ.”

    Ông Alan cho biết, trước đó, ông có nghe tiếng cãi nhau bên nhà ông Chi, và cho biết tất cả mọi người trong nhà là cùng một gia đình.

    Cảnh sát được báo cho biết sự việc và đến hiện trường lúc 7 giờ 30 tối, bao vây căn nhà, thấy vợ ông Chi, con gái 17 tuổi của ông, và một cháu gái thoát được ra ngoài. Sau đó, cảnh sát đưa được hai người bị thương vào bệnh viện, nhưng họ qua đời vì những vết đạn.

    Đến 1 giờ 25 phút sáng Thứ Hai, cảnh sát ập vào nhà, phát hiện hai người chết bên trong, và tìm thấy nghi can chết, rõ ràng là do tự sát, ở sân bên hông nhà, theo cảnh sát.

    Theo ông Khuất Văn Tô, có vợ là em họ của ông Chi, nói với San Jose Mercury News, ông Chi bực mình vì vợ bảo lãnh được gia đình sang Mỹ, trong khi ông không được bảo lãnh gia đình ông. Ông Tô nói những người bị bắn chết “vừa từ Việt Nam sang” và “cư ngụ ở Mỹ chưa được bao lâu.”

    Hôm Thứ Ba, cảnh sát chưa có bình luận gì về phát biểu của ông Tô, và họ vẫn đang điều tra nguyên nhân vụ án.

    Bài liên quan: Người đàn ông gốc Việt giết chết 4 người trong nhà rồi tự sát

    Viethome (theo Người Việt)

  • Chính quyền Mỹ đồng ý cấp visa cho anh em của ông Tu Le sau nhiều nỗ lực vận động từ các chính trị gia địa phương.

    Ông Tu Le và vợ, bà Melody Bui, tại nhà riêng ở thành phố San Jose, bang California, Mỹ, hôm 6/6. Ảnh: SFC

    "Tôi không thể hạnh phúc hơn cho ông Tu Le và gia đình", nghị sĩ Zoe Lofgren, thành phố San Jose, bang California, cho biết trong một thông cáo hôm 18/6. "Hãy tưởng tượng rằng một ca ghép tủy có thể là cách duy nhất để cứu sinh mạng của bạn, nhưng rồi bạn phải nhìn những người anh em hiến tủy cho mình bị từ chối trao cơ hội đến cứu bạn".

    Ông Tu Le, một người gốc Việt 63 tuổi, đang bị ung thư máu và cần được ghép tủy gấp, nếu không chỉ sống thêm được vài tuần. Hai anh em của ông ở Việt Nam là Lam Le và Hiep Nguyen được xác định có gen trùng khớp 100% với bệnh nhân nhưng hồi đầu tháng bị Lãnh sự quán Mỹ từ chối cấp visa B-2 với lý do không đủ bằng chứng cho thấy họ sẽ quay lại Việt Nam sau khi hoàn thành việc hiến tuỷ. B-2 là loại visa du lịch dành cho khách đến Mỹ với mục đích nghỉ dưỡng, giải trí hoặc y tế.

    Sau khi biết hoàn cảnh của ông Tu Le, ông Lofgren và thượng nghị sĩ Kamala Harris đã thay mặt gia đình vận động Bộ Ngoại giao Mỹ, gửi một bản kiến nghị chung đến Lãnh sự quán Mỹ ở TP HCM để nhấn mạnh trường hợp khẩn cấp trên.

    Đại sứ Mỹ tại Việt Nam Dan Kritenbrink sau đó đã đồng ý tổ chức một cuộc phỏng vấn visa thứ hai cho Lam Le và Hiep Nguyen. Tối 17/6, Bộ Ngoại giao Mỹ thông báo visa của hai người đã được phê duyệt.

    "Tôi rất vui rằng Bộ Ngoại giao đã nhận ra sự cấp thiết cần phải hành động về mặt đạo đức và ông Tu Le sẽ được khẩn trương cứu sống như ông cần", thượng nghị sĩ Harris nói. Đơn kiến nghị của ông đã thu thập được hơn 18.000 chữ ký sau khi một tờ báo địa phương đưa tin về hoàn cảnh của ông Tu Le. "Tôi luôn hướng về Tu Le, con gái ông Diem Trinh Colisao và phần còn lại của gia đình họ suốt chặng đường phía trước".

    Ông Tu Le tại bệnh viện Good Samaritan, thành phố San Jose, bang California, Mỹ, tháng 3/2018. Ảnh: SFC

    Ủy viên gốc Việt trong hội đồng thành phố San Jose Lan Diep cũng đã đề cập với các chính trị gia của bang về trường hợp trên và cho hay vừa nhận được tin vui.

    "Tôi nhận ra rằng điều này diễn ra khắp các cộng đồng nhưng là một người Việt, sự việc khiến tôi đồng cảm hơn", ông Diep nói.

    Hồi tháng ba, ông Diep là người bảo trợ một nghị quyết lên án kế hoạch của Tổng thống Donald Trump trục xuất hàng nghìn người nhập cư gốc Việt đến Mỹ trước ngày 12/7/1995. Kế hoạch này nhắm vào những người chưa phải là công dân Mỹ và có tiền án tiền sự.

    Ủy viên gốc Việt cho hay trong những trường hợp này và cả trường hợp của ông Tu Le, hội đồng thành phố San Jose sẽ luôn ủng hộ người dân của mình. "Tôi biết những quan chức chúng ta bầu ra sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết và trong quyền hạn của họ để đảm bảo người dân tiếp cận được những gì họ cần để tồn tại", ông nói.

    Bài liên quan: Hai anh em người Việt bị từ chối cấp thị thực đến Mỹ hiến tủy cứu người thân

    Viethome (theo VnExpress)

  • Chỉ cần có ý chí phấn đấu nỗ lực không ngừng là có thể đạt được “giấc mơ Mỹ” với cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng dường như lý tưởng này tại Canada ngày nay vượt trội hơn so với Mỹ.

    Tạp chí thông tin Maclean’s có bài phân tích từ nhiều góc độ, có thể khiến bạn cảm thấy hào hứng muốn được sớm có ngày đến Canada thử vận may.

    Giấc mơ Mỹ

    Trước tiên hãy hồi tưởng lại ngọn nguồn của “giấc mơ Mỹ”:

    Từ thời lập quốc, người Mỹ đã ôm ấp nhiều hoài bão, và Mỹ đã trở thành nơi lý tưởng về cơ hội lập nghiệp trong các vùng đất trên thế giới. Trong «Tuyên ngôn độc lập», Thomas Jefferson viết rằng, “Mọi người đều có quyền sống, tự do và theo đuổi hạnh phúc”, nghĩa là mỗi người đều cần có cơ hội và có thể thực hiện nó tại nước Mỹ. Đây là lý tưởng hấp dẫn và có sức mạnh nhất trong lịch sử hiện đại, đã khích lệ hàng triệu triệu người di dân đến Mỹ tìm công việc tốt đẹp, mưu cầu thụ hưởng nền giáo dục tốt đẹp…

    giac mo my

    Giấc mơ Canada

    Nhưng hiện nay có hàng chục nước đang vượt qua Mỹ, một trong số đó là nước láng giềng phương Bắc Canada của Mỹ.

    Hiện nay, về các phương diện như tự do và theo đuổi hạnh phúc, Canada tuyệt đối không thua kém Mỹ. Tuổi thọ trung bình của người Canada hiện nay hơn người Mỹ 2,5 năm, khả năng bị ngồi tù thấp hơn 6 lần. Diễn đàn Kinh tế thế giới xếp hạng Canada là nước hạnh phúc thứ 6 trên thế giới, còn người Mỹ kém xa, chỉ đứng thứ 13 trên thế giới.

    Hiện nay, các phương diện mà một thời từng là “giấc mơ Mỹ” rất dễ tìm thấy tại Canada. Tại Mỹ, có 46% dân số có trình độ Đại học, còn Canada là 59%. Sau khi tốt nghiệp, người Canada dễ dàng kiếm được công việc hơn gấp 4 lần người Mỹ. Tại Canada, bạn không khó để mua được nhà với hàng rào tường trắng bao quanh, tỉ lệ nhà gia tăng cao hơn Mỹ 5%. Người Canada cũng có thời gian thụ hưởng cuộc sống nhiều hơn, vì thời gian làm việc hàng năm của người Canada ít hơn của người Mỹ 80 tiếng, thời gian nghỉ phép cũng nhiều hơn 3 ngày.

    So với Canada, thậm chí Mỹ còn không xứng là “mảnh đất tự do”. Theo chỉ số tự do của Viện Nghiên cứu Cato (Mỹ), chỉ số tự do của Canada đứng hàng thứ 6 trên thế giới, còn người Mỹ xếp hạng 23, sau cả Ba Lan. Theo xếp hạng của Quỹ HeritageWashington, xếp hạng tự do kinh tế của Canada và Mỹ lần lượt là 7 và 17. Còn về tự do ngôn luận, theo bảng xếp hạng của Tổ chức Phóng viên Không biên giới, Canada hạng 18, Mỹ hạng 41.

    Giấc mơ Mỹ hứa hẹn về môi trường cạnh tranh bình đẳng và công bằng, giúp mọi người có thể tự lực cánh sinh, nhưng về phương diện này còn thua kém Canada. Chỉ số Gini (đánh giá độ công bằng thu nhập) của Canada vượt trội so với Mỹ và đã duy trì kéo dài 80 năm. Tại Canada, cơ hội để có thể từ vị trí nằm trong nhóm 1/5 dân số nghèo nhất tiến vào lớp giàu có nhất cao gấp hai lần Mỹ. Ngoài ra, độ thân mật giữa cha mẹ và con cái của người Mỹ cũng chỉ bằng một nửa của Canada.

    Viethome (theo trithucvn)

  • Tổng thống Trump vừa bổ nhiệm cựu lãnh đạo tư pháp tiểu bang Virginia Ken Cuccinelli làm quyền giám đốc Cơ quan Di trú và nhập tịch Mỹ (USCIS), bất chấp phản đối của phe Dân chủ gọi ông Cuccinelli là "một kẻ chống đối nhập cư".


    Tân quyền giám đốc của Cơ quan Di trú và nhập tịch Mỹ (USCIS), ông Ken Cuccinelli - Ảnh: REUTERS

    Ông Cuccinelli được cho là người ủng hộ trung thành đối với chính sách nhập cư mạnh tay của tổng thống Mỹ.

    Trong bức thư mới nhất gửi đến các nhân viên của mình ngày 10-6, quyền giám đốc mới này phần nào truyền tải chính sách nhập cư mạnh tay của ông Trump, BuzzFeed News nhận định.

    Ông Cuccinelli viết: "Chúng ta phải cùng sát với các đồng nghiệp tại Bộ An ninh nội địa Mỹ (DHS), cũng như với các đồng sự liên bang khác để giải quyết các thách thức trong hệ thống nhập cư hợp pháp, đồng thời củng cố luật nhập cư hiện nay. Cùng nhau chúng ta sẽ tiếp tục giải quyết khủng hoảng ở biên giới tây nam (biên giới với Mexico)".

    "Chúng ta sẽ làm việc để tìm ra giải pháp dài hạn, nhằm kết thúc các lỗ hổng tị nạn đang khiến nhiều người tìm tới Mỹ, thậm chí thông qua những hành trình nguy hiểm. Việc này sẽ giúp những người thật sự cần sự bảo vệ nhân đạo và đáp ứng các tiêu chí theo luật pháp sẽ được hưởng quyền lợi của mình", ông nhấn mạnh.

    Với cương vị nhà lập pháp của bang Virginia năm 2008, ông Cuccinelli đã giới thiệu và ủng hộ một nghị quyết kêu gọi sửa đổi hiến pháp, nhằm từ chối cấp quyền công dân cho những người Mỹ là con cái của dân nhập cư bất hợp pháp.

    Nay, với vị trí mới tại USCIS, ông Cuccinelli đang lãnh đạo cơ quan nắm quyền đánh giá các đơn xin và giám sát quy trình nhập tịch, bao gồm các cuộc phỏng vấn và đọc lời tuyên thệ.  

    Tuy nhiên theo tờ Time, phía Dân chủ phản đối kịch liệt việc bổ nhiệm ông Cuccinelli. Dân biểu Bennie Thompson của Đảng Dân chủ tại Mississippi gọi ông Cuccinelli là "một kẻ chống đối nhập cư không có liên quan gì" đến công việc điều hành một cơ quan quan trọng trong hệ thống nhập cư quốc gia.

    Hiện vẫn chưa rõ liệu Tổng thống Donald Trump có tiếp tục bổ nhiệm ông Cuccinelli cho vị trí chính thức hay không. Giới quan sát nhận định điều này sẽ rất khó khăn vì buộc phải được thượng viện thông qua, trong khi chính các thượng nghị sĩ Cộng hòa đều kịch liệt phản đối việc bổ nhiệm ông Cuccinelli.  

    Tờ Time cho biết điều khiến các nghị sĩ Cộng hòa phản đối ông Cuccinelli không xuất phát từ quan điểm của ông về vấn đề nhập cư. Một số thành viên Đảng Cộng hòa nghi ngờ khả năng lãnh đạo của ông Cuccinelli, thông qua sự thể hiện tệ hại tại vị trí giám đốc quỹ thượng viện của đảng này trước đây.

    Viethome (theo Tuổi Trẻ)