• Rất đơn giản, khái niệm ‘cánh tả’ và ‘cánh hữu’ bắt nguồn từ việc sắp xếp chỗ ngồi của những người bất đồng ý kiến.

    canh ta canh huu
    Ảnh minh họa. (Nguồn: Getty)

    Ngày nay, thuật ngữ ‘cánh tả’ và ‘cánh hữu’ được sử dụng như các từ tượng trưng cho những người theo chủ nghĩa tự do và chủ nghĩa bảo thủ.

    Cánh tả, định nghĩa một cách đơn giản, là một xu hướng chính trị dựa trên chủ nghĩa cào bằng (chủ nghĩa bình quân) với mục tiêu hướng tới sự bình đẳng cho tất cả mọi người bất chấp sự khác biệt về năng lực, đặc điểm cá nhân, khả năng lao động và thường sử dụng công cụ là sự can thiệp của Nhà nước với nền kinh tế.

    Cánh hữu, định nghĩa một cách đơn giản, là một xu hướng chính trị dựa trên cơ sở của luật tự nhiên, truyền thống, tự do cá nhân và tự do kinh tế với mục tiêu hướng tới sự giàu có cho toàn xã hội mặc dù điều này có thể gây ra bất bình đẳng. Đồng thời cánh hữu cũng mong muốn giảm thiểu ảnh hưởng của Nhà nước đối với nền kinh tế.

    Nhưng ban đầu, chúng được đặt ra để chỉ việc sắp xếp chỗ ngồi thực tế của các chính trị gia trong cuộc Cách mạng Pháp.

    Mùa hè năm 1789, khi các thành viên Quốc hội Pháp gặp mặt để soạn thảo hiến pháp. Các đại biểu tham gia đã bị chia rẽ sâu sắc về vấn đề Vua Louis XVI nên có bao nhiêu quyền hành. Khi cuộc tranh luận nổ ra, các nhà cách mạng chống lại Hoàng gia đã cùng ngồi về phía bên trái của chủ tọa, còn những nhà ủng hộ chế độ quân chủ, bảo thủ hơn thì tập trung ở phía bên phải chủ tọa. Đây được coi là ‘lãnh địa’ của các phe chính trị có quan điểm ngược nhau và là nguồn gốc của khái niệm ‘cánh tả’ và ‘cánh hữu’.

    Nói về vấn đề này, một vị nam tước cánh hữu viết: “Tôi đã cố gắng ngồi ở các vị trí khác nhau trong hội trường và không ngồi theo sự sắp xếp của các phe, nhằm giữ nguyên quan điểm ban đầu của mình. Nhưng tôi đã bị buộc phải hoàn toàn từ bỏ cánh tả, nếu không sẽ bị lên án vì luôn luôn phải lên bỏ phiếu một mình và do đó sẽ phải chịu những lời nhạo báng từ hội trường”.

    Sự chia rẽ này tiếp tục xuất hiện trong những năm 1790, khi các tờ báo bắt đầu nhắm đến người ‘cánh tả’ là có quan điểm tiến bộ và người ‘cánh hữu’ có quan điểm truyền thống trong Quốc hội Pháp. Sự phân biệt này sau đó biến mất trong nhiều năm dưới thời trị vì của Napoleon Bonaparte.

    Nhưng với giai đoạn Bourbon phục hoàng (thời kỳ nhà Bourbon quay trở lại ngai vàng sau khi mất quyền lực kể từ Cách mạng Pháp) và khởi đầu của một chế độ quân chủ lập hiến vào năm 1814, những người đại diện cho chủ nghĩa tự do và bảo thủ một lần nữa lại tập hợp và ngồi cùng nhau, chia hội trường họp quốc hội thành hai phe riêng biệt ở bên trái và bên phải.

    Tới giữa thế kỷ XIX, ‘cánh tả’ và ‘cánh hữu’ đã biến thành câu cửa miệng tiếng Pháp như là từ viết tắt cho những tư tưởng chính trị đối nghịch. Sau đó, các đảng phái chính trị bắt đầu nổi lên nhiều và tự nhận mình theo hướng ‘trung tả’, ‘trung hữu’, ‘cực tả’ và ‘cực hữu’.

    Khái niệm ‘cánh tả’ và ‘cánh hữu’ bắt nguồn từ Pháp và đã lan rộng ra thế giới vào thế kỷ XIX, nhưng chúng chưa thực sự trở nên phổ biến ở các nước nói tiếng Anh cho đến đầu thế kỷ XX.

    Ngày nay, hai khái niệm này vẫn được sử dụng để đại diện cho các đảng phái chính trị đối nghịch, nhưng nguồn gốc của chúng vẫn được thể hiện rõ trong việc sắp xếp chỗ ngồi ở nhiều cơ quan lập pháp. Ví dụ, ở Quốc hội Mỹ, đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa có truyền thống ngồi ở các bên đối diện nhau trong các phòng họp của Hạ viện và Thượng viện.

    Cực hữu là gì?

    Chính trị cực hữu (tiếng Anh: Far-right politics), còn gọi là cánh cực hữu, phái cực hữu, cánh hữu cực đoan, ý chỉ nhân sĩ hoặc tổ chức mà lập trường chính trị của họ nằm ở phía ngoài cùng bên phải của dải chính trị tả–hữu, là hình thức cực đoan của chính trị cánh hữu, tức là chuyên chế và dân tộc chủ nghĩa cực đoan. Phái cực hữu và phái cực tả thường hàm ý chủ nghĩa cực đoan (extremism). "Phái cực hữu" cũng thường được rất nhiều nhà bình luận chính trị dùng đến để miêu thuật một số đoàn thể chính trị, cuộc vận động và chính đảng khó có thể quy vào phái hữu truyền thống. Một số đảng có thể có khuynh hướng ngầm theo chủ nghĩa tân ph.át x.ít hoặc Tân Quốc xã.

    Chính trị cực hữu thường nhấn mạnh lòng yêu nước cực đoan, bài ngoại, hay các xu hướng ủng hộ phân tầng xã hội cực đoan hay tôn giáo cực đoan.

    Một số học giả sử dụng "phái hữu cực đoan" (Extreme Right) hoặc "phái hữu thiên kích" (Ultra Right) để thảo luận đoàn thể chính trị phái hữu mà nằm ngoài phạm vi chính trị của cuộc tuyển cử truyền thống, thông thường có các phần tử phái hữu cách mệnh, như người theo chủ nghĩa tối cao chủng tộc hiếu chiến với người theo chủ nghĩa cực đoan tông giáo, người theo Chủ nghĩa Quốc xã mới (Neo-Nazism) và đảng viên KKK, v.v. Trong loại cách dùng này, tất cả danh từ ấy có sự phân biệt với phái cực hữu không hiếu chiến hoặc người theo chủ nghĩa dân túy phái hữu cũng như các phái cực hữu có hình thức khác.

    Cực tả là gì?

    Cực tả là thuật ngữ sử dụng để nói về một người hoặc một nhóm người ý thức hệ chính trị có một quang phổ chính trị quá khích, cực đoan khuynh tả. Các nhóm được xem là cực tả là những nhóm không muốn cai trị trong khuôn khổ tổ chức, và đây là đặc điểm để phân biệt họ với các nhóm thiên tả. Cực tả thường là chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa cộng sản khuynh tả, chủ nghĩa cộng sản vô chính phủ, chủ nghĩa vô chính phủ, chủ nghĩa công đoàn vô chính phủ, chủ nghĩa Marx-Lenin, chủ nghĩa Trotsky và chủ nghĩa Mao mà không chấp nhận chế độ tự do dân chủ. Thông thường, những đối tượng được coi là cực tả thường nhấn mạnh đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản và bạo lực là những nền tảng và mục tiêu của nền chính trị hiện đại.

    Cực tả có khi còn được họ tự hiểu theo một nghĩa khác là cách mạng (đối nghịch cái mà họ gọi là "Phản động"), hay cấp tiến ở mức xa trong mục tiêu của họ. Thông thường các tư tưởng cực tả xuất phát từ sự chống đối cực đoan đối với chủ nghĩa tư bản, phát xít, chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc và quân chủ, phong kiến hay tôn giáo tín ngưỡng.

    Theo Baoquocte/Wiki

  • Chính phủ hai nước Gruzia và Moldova đã gửi đơn xin gia nhập Liên minh châu Âu (EU), chỉ vài ngày sau khi Nghị viện châu Âu ủng hộ động thái tương tự của Ukraine.

    Theo trang tin của Al Jazeera, trong một tuyên bố được đưa ra hôm 3/3, Tổng thống Moldova Maia Sandu cho biết nước này đã ký đơn thỉnh nguyện gia nhập EU.

    “Chúng tôi muốn sống trong hòa bình và thịnh vượng. Dù một số quyết định vẫn cần thêm thời gian, nhưng những quyết định khác cần phải được thực hiện nhanh chóng và dứt khoát, đồng thời phải biết tận dụng các cơ hội xảy đến khi thế giới đang thay đổi”, bà Sandu nói trong tuyên bố.

    xin gia nhap eu
    Tổng thống Maia Sandu cầm trên tay đơn thỉnh nguyện gia nhập EU của Moldova. Ảnh: EPA

    Tổng thống, Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội Moldova đều đã đặt bút ký vào đơn thỉnh nguyện gia nhập EU trong cuộc họp ở thủ đô Chisinau, và sẽ gửi nó tới Brussels (Bỉ) trong những ngày tới.

    Moldova từng ký một thỏa thuận liên kết với EU hồi năm 2014, nhằm đưa quốc gia này sớm bắt kịp các tiêu chuẩn chính trị và kinh tế của các nước thành viên khối. Tuy nhiên, EU cho đến nay vẫn chưa xác nhận tư cách thành viên chính thức của Moldova.

    Cùng ngày 3/3, Gruzia cũng chính thức nộp đơn xin gia nhập EU, nối tiếp Ukraine và Moldova.

    “Lịch sử đã xem sự lựa chọn hòa nhập với châu Âu của người dân Gruzia là một mục tiêu chiến lược”, Thủ tướng Gruzia Irakli Garibashvili tuyên bố sau khi ký vào đơn thỉnh nguyện gia nhập EU. "Gruzia là một quốc gia của châu Âu, và sẽ tiếp tục có những đóng góp có giá trị trong việc bảo vệ và phát triển châu lục này".

    Chính phủ Gruzia từng tuyên bố ý định gia nhập EU từ năm ngoái, và đặt lộ trình nộp đơn xin được làm thành viên của khối vào năm 2024. Song theo giới quan sát, những diễn biến căng thẳng tại Ukraine trong thời gian qua có thể là một phần nguyên nhân khiến Tbilisi đẩy nhanh quá trình này.

    Sau khi nộp đơn xin gia nhập EU, Moldova và Gruzia phải trải qua quy trình xét duyệt phức tạp và tốn nhiều thời gian. Chính phủ hai nước còn cần thực thi một loạt cải cách để đáp ứng tiêu chuẩn về chính trị và kinh tế của khối.

    Theo infonet

  • Với tương lai bất ổn và nguy cơ khủng hoảng trong mối quan hệ EU-Anh lan sang cả Pháp, Italy và những nơi khác nữa, 2019 sẽ là một năm đầy khó khăn cho châu Âu. Không chỉ dừng lại ở đó, nếu các lực lượng dân túy chiếm ưu thế trong cuộc bầu cử Nghị viện châu Âu vào tháng 5/2019, bức tranh châu Âu có thể sẽ còn ảm đạm hơn nữa.

    Thách thức tạo ra bất ổn

    Từ viễn cảnh của châu Âu, 2019 hứa hẹn sẽ lại là một năm nữa đầy khó khăn, bị chi phối bởi những thách thức to lớn có thể dễ dàng biến thành những cuộc khủng hoảng nghiêm trọng; trừ khi có một sự đảo ngược của việc Vương quốc Anh rút khỏi Liên minh châu Âu (EU) vào ngày 29/3 tới đây.

    Cuộc khủng hoảng kinh tế và tài chính đang nhen nhóm ở Italy sẽ bùng phát, đe dọa sự ổn định của khu vực châu Âu. Và Pháp có thể vẫn sẽ mắc kẹt trong các cuộc biểu tình của những người theo chủ nghĩa dân túy. Thực trạng này sẽ lấy đi vai trò lãnh đạo của Pháp trong việc theo đuổi các cải cách của EU.

    Hơn nữa, cuộc bầu cử Nghị viện châu Âu vào tháng 5 tới đây có thể sẽ giúp những người theo chủ nghĩa dân tộc chiếm đa số hoặc chiếm gần đa số trong nghị viện. Khi đó những thành viên tiếp theo của EU, lãnh đạo Hội đồng châu Âu và Ngân hàng trung ương châu Âu cũng như Cao ủy phụ trách chính sách an ninh và đối ngoại sẽ được xác định. Rõ ràng, chiến thắng giành cho những người theo chủ nghĩa dân tộc sẽ là một thảm họa đối với EU, bởi vì nó sẽ làm trật hướng các cải cách cần thiết và gây thêm chia rẽ giữa các quốc gia thành viên.

    Dù có chuyện gì xảy ra, cuộc khủng hoảng chính trị nội bộ của châu Âu vẫn sẽ là một sự rối loạn quốc tế. Cùng lúc Nga và Ukraine căng thẳng, Tổng thống Mỹ Donald Trump phát động một cuộc chiến thương mại chống Trung Quốc và có thể lan sang cả EU. Nói một cách rộng hơn, nền kinh tế toàn cầu đang suy yếu, trong khi tăng trưởng sẽ tiếp tục chậm lại trong những tháng tới đây.

    Tái thiết là lựa chọn duy nhất

    Trong bối cảnh những thách thức có thể đoán trước này, châu Âu sẽ chẳng thể có được bình yên. Nhiều người lo ngại không biết Brexit (Anh rút khỏi EU) sẽ diễn ra trong trật tự hay hỗn loạn. Nếu hỗn loạn sẽ có nhiều người thua cuộc và quan hệ Anh - EU sẽ bị "đầu độc" trong một thời gian dài. Không ai ở bờ bên kia của Biển Manche lại mong muốn kết quả như vậy. Cuộc sống sẽ tiếp tục sau "li hôn" (Anh rời khỏi EU) và nhìn chung, việc duy trì một mối quan hệ lành mạnh là lợi ích của cả hai bên.

    Ngay cả sau khi diễn ra Brexit, giới lãnh đạo EU ở Brussels cũng không thể giải quyết được cuộc khủng hoảng Italy - nơi cần sự tăng trưởng mà sẽ đòi hỏi hiện đại hóa toàn diện nền kinh tế. Thật không may, chính phủ hiện nay của Italy không theo đuổi các chính sách cần thiết để đạt được điều đó và thay vào đó kích động sự mâu thuẫn về các quy tắc ngân sách của EU. Do đó, EU sẽ phải chứng tỏ sự linh hoạt, trong khi vẫn ủng hộ các quy tắc để củng cố sự ổn định của đồng tiền chung. Điều này cho thấy rằng các cuộc đàm phán phức tạp và lâu dài còn nằm ở phía trước.

    Tại Pháp, phe “áo vàng” đã hợp nhất những yêu cầu của họ về kinh tế sau khi mới đầu họ đổ ra đường để phản đối thuế nhiên liệu. Phong trào này cũng bao gồm những người bất mãn về sự mai một của lối sống truyền thống trong bối cảnh toàn cầu hóa và hội nhập châu Âu. Tại hầu hết các nước phương Tây, sự bất mãn này thường tập trung ở các cử tri trung lưu và tầng lớp lao động truyền thống. Làm việc chăm chỉ không còn đảm bảo cho an ninh kinh tế và sự phát triển của xã hội.

    Các quan chức phương Tây sẽ không giành được sự tin tưởng của dân chúng nữa cho đến khi họ có thể giải quyết được vấn đề này mà trong đó giá trị dân chủ và các thể chế cốt lõi không phải là vai trò chủ đạo. Vấn đề còn phức tạp hơn khi cán cân quyền lực toàn cầu sẽ thay đổi từ Tây sang Đông, khủng hoảng khí hậu gia tăng, các công nghệ mới về kỹ thuật số đang cách mạng hóa cuộc sống và công việc của người dân, làn sóng tị nạn và di cư đang khiến cho những người theo chủ nghĩa dân túy thêm tức giận.

    Điều đó cũng không giúp ích được gì cho thực tế rằng hầu hết những thay đổi lớn đối với trật tự quốc tế trong vài thập kỷ qua đã khiến châu Âu phải trả giá. Sự trỗi dậy của Trung Quốc và cuộc cách mạng trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo dường như đang gạt châu Âu sang một bên. Cho đến nay, Lục địa già vẫn đang “ngủ quên trên chiến thắng”. Nếu không sớm tỉnh giấc thì châu Âu sẽ mất đi cơ hội kiểm soát các lực lượng làm thay đổi.

    Các cuộc khủng hoảng đe dọa châu Âu sẽ ngày càng hiện hữu. Do đó, 2019 sẽ là một năm mang tính chất quyết định đối với số phận của châu Âu chứ không phải là sự khởi đầu mới của khối này. Nhưng về dài hạn, một châu Âu tái thiết sẽ là lựa chọn duy nhất. 

    Viethome (theo baoquocte)