• 'Mỗi tháng gửi về cho gia đình 100 triệu đồng, sau khi đã trừ thuế và chi phí sinh hoạt...', tôi phì cười trước lời quảng cáo du học nghề.

    Theo một thống kê của UNESCO, Việt Nam có hơn 132.000 du học sinh trong giai đoạn 2021-2022, nhiều nhất Đông Nam Á. Còn theo thông tin của Bộ Giáo dục và Đào tạo, mỗi năm, khoảng 40.000 người Việt đi du học nước ngoài, nâng con số du học sinh hiện có khoảng gần 200.000 người. Trong đó, du học nghề đang nổi lên là một loại hình du học cực hút du học sinh bởi chất lượng đồng thời tiết kiệm được cả về thời gian và chi phí.

    Cá nhân tôi là một người đang sinh sống và làm việc tại Munich, Đức, thấy rằng du học nghề đang bị tô vẽ, thêu dệt với quá nhiều sắc hồng. Các bạn trẻ ở Việt Nam dễ dàng bị dụ dỗ bởi những lời tư vấn phóng đại.

    Đồng thời, những người tìm đến du học nghề cũng thường xuất thân từ những gia đình không có điều kiện kinh tế, năng lực học tập của bản thân lại không cao (nếu không đã theo đuổi con đường đại học), khả năng tự tìm hiểu thông tin không tốt, dẫn đến không thể tự nhận ra, đánh giá đúng những điểm vô lý trong các lời tô vẽ đó, cũng như không biết tự tìm hiểu thêm các thông tin về cuộc sống ở nước ngoài.

    du hoc nghe duc

    Có những lời quảng cáo du học nghề như "mỗi tháng có thể kiếm tiền và gửi về cho gia đình 100 triệu đồng, sau khi đã trừ thuế và các chi phí sinh hoạt...", nhưng nhiều người vẫn tin. Tôi đọc xong chỉ biết phì cười. Vì ngay cả dân kỹ thuật, bằng cấp đại học chính quy ở Đức, tiếng bản địa sành sỏi, kinh nghiệm đi làm cả chục năm trời như tôi cũng chưa thể làm được điều đó.

    Tôi có vô số bạn bè từng là học sinh trường chuyên, lớp chọn khi còn ở Việt Nam. Họ sang Đức từ 10-15 năm trước đến nay, học ở trường TUM, LMU top đầu nước Đức và thế giới, thuộc hàng đỉnh cao về kỹ thuật và nghiên cứu, có bằng Thạc sĩ các kiểu, đi làm cho các công ty lớn như Facebook, Google, Microsoft, Check24, Qualcomm, Intel, Audi, BMW, Mercedes... Nhưng đến giờ họ vẫn phải vật lộn với cuộc sống thường nhật, chứ đừng nói đến chuyện có tiền dư gửi về nước.

    Các bạn du học nghề, bằng cấp tính ra cũng chỉ ngang ngửa với học các trường nghề, trung cấp ở Việt Nam rồi ra đi làm. Thu nhập trong ba năm học nghề thực tế khoảng 900-1.300 euro trước thuế (tương đương lương 5 triệu đồng ở Việt Nam). Và trong 3-5 năm đầu sau khi ra trường, thu nhập chủ yếu vào khoảng 2.200-3.800 euro trước thuế. Nói vậy để các bạn tự tính phần còn lại và rút ra kết luận xem thực tế du học nghề ở Đức thế nào, có giống như những lời quảng cáo hay không?

    Bản thân tôi không phản đối ai khi chọn du học nghề ở nước ngoài. Tuy nhiên, trước khi quyết định, tôi mong các bạn trẻ hãy có cái nhìn thấu đáo, toàn diện nhất, cân nhắc kỹ thiệt hơn trước khi dấn thân. Hiện thực nhiều khi khác rất xa so với những lời quảng cáo của các công ty tư vấn du học. Đừng để mất cả đống tiền rồi lại vỡ mộng ngay khi đặt chân tới trời Tây.

    Theo VnExpress

  • Phạm Thị Ngọc Lan - một sinh viên Việt Nam với tấm bằng cử nhân y tá - đã chọn sang Đức để tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình. Trên con đường ấy chị gặp không ít những khó khăn vất vả.

    Ngọc Lan đang sinh sống tại khu phố có khoảng 1,500 người Việt Nam sinh sống được gọi là “Vertragsarbeiter” (tạm dịch: khu người lao động hợp đồng) ở phía đông nước Đức. Hiện tại, cô nàng đang làm y tá tại trường Đại học Trung tâm Y tế tại Rostock - ngôi trường cô gái trẻ đã theo học sau khi sang đây và tiếp tục cống hiến sau khi đã hoàn chương trình học.

    lam y ta o duc 1

    Mới đây, trong một phóng sự của kênh DW - News về vấn đề tuyển dụng nhân viên y tế ngoại quốc, Ngọc Lan đã có những chia sẻ những khó khăn vất vả phải đối mặt trên con đường tiếp tục sự nghiệp tại Đức.

    Đức không chấp nhận bằng cử nhân y tá của Ngọc Lan tại Việt Nam, nên cô nàng phải học lại và rèn luyện thêm nghiệp vụ y tá từ đầu do một số điểm khác biệt trong công tác chăm sóc bệnh nhân mà Lan phải học tập và dần dần làm quen.

    “Mình khá ngạc nhiên khi ở đây, mình cần làm vệ sinh cá nhân cho người bệnh như giúp bệnh nhân lau rửa cơ thể trong khi ở Việt Nam, người nhà bệnh nhân sẽ chịu trách nhiệm làm nhiệm vụ đó. Mới đầu, mình cảm thấy khá xấu hổ và ngại ngùng khi làm công việc lau chùi cơ thể cho bệnh nhân, đặc biệt là bệnh nhân nam. Nhưng bây giờ mình cảm thấy bình thường vì mình đã làm công việc này mấy năm nay” - Ngọc Lan chia sẻ.

    lam y ta o duc 1

    Nhằm đáp ứng công việc, Lan phải học một ngôn ngữ mới lần đầu tiên trong đời. “Những bệnh nhân cao tuổi thường rất khó giao tiếp bằng điện thoại vì họ không biết ai đang nói chuyện với họ. Rất khó để đội ngũ y tá giải thích vấn đề với người già vì họ không thể sử dụng biểu cảm hay cử chỉ để giúp bệnh nhân hiểu. Do đó chúng tôi cần đào tạo học viên rất kỹ về các tình huống dự trù.” - giáo viên người Đức Jana Laines cho biết.

    Tại trường Đại học Trung tâm Y tế (Rostock), chủ yếu học viên đều tham gia chương trình đào tạo lại các kỹ năng trong phòng khám, bao gồm việc sắp xếp nhà ở, xử lý giấy tờ, và cung cấp tình huống giả định trong công việc y tá do đó việc thành thạo ngôn ngữ là rất quan trọng. Ngọc Lan cảm thấy việc học ngôn ngữ rất cần thiết, cô nàng chia sẻ “Khi bạn sống ở nước ngoài, điều đầu tiên bạn cần phải làm là học ngôn ngữ”.

    “Mỗi ngày khi kết thúc công việc với cường độ cao, mình cảm thấy thực sự mệt mỏi. Nhưng sau đó, khi mình nghĩ về công việc hiện tại đang làm, mình lại cảm thấy tự hào về bản thân vì mình đều đã thực hiện khá tốt công việc của mình. Đặc biệt là ở đây, vì chẳng ai muốn làm công việc này cả” - Ngọc Lan tâm sự.

    lam y ta o duc 1

    Trên trang tin DW - News, nhiều người để lại bình luận tích cực về cô gái người Việt dũng cảm này:

    “Quả là một câu chuyện truyền cảm hứng. Bạn là một cô gái chăm chỉ, chúng tôi rất vui vì có bạn làm việc tại đây” - theo tài khoản @minhvu-ch1hl

    “Tôi cảm thấy xúc động khi thấy những cô gái trẻ Việt Nam phải làm công việc mà không có người bản xứ nào muốn làm. Công việc đáng trân trọng!” - theo tài khoản @athuynh8018

    “Thật là một cô gái trẻ dũng cảm!” - theo tài khoản @SiriusGoddess555.

    Tiền Phong (theo DW - News)

  • Tôn trọng lẫn nhau không chỉ là một đức tính quan trọng mà còn là nền tảng cần thiết để xây dựng mối quan hệ bền vững. Một mối quan hệ thiếu sự tôn trọng thì sẽ không thể tồn tại được, một xã hội thiếu sự tôn trọng sẽ rất khó để phát triển lâu dài. Tôi đã sống một thời gian dài ở Đức, và sự tôn trọng lẫn nhau giữa họ vẫn luôn khiến tôi học hỏi được nhiều điều.

    Tôn trọng không nhất thiết phải nói thành lời

    Vào buổi xế chiều một ngày mùa đông, như thường lệ, tôi xếp hàng vào dòng người chờ xe buýt để trở về nhà. Có khoảng năm, sáu người cũng đang xếp hàng lặng lẽ và yên tĩnh cùng tôi. Lúc ấy, một người đàn ông dắt theo một chú chó, từ phía xa tiến đến.

    Khi họ đi đến gần, tôi nhận ra đó là một chàng trai cao lớn. Nắm chặt trong tay anh là sợi dây kết nối với chú chó chỉ đường chuyên nghiệp của Đức dành cho người mù. Tôi thoáng có chút suy nghĩ trong đầu: “Ồ, thì ra là một người mù!” Chàng trai từ từ đi về hướng trạm xe buýt, sau đó cùng xếp hàng với dòng người đang chờ đợi xe.

    hoc hoi nguoi duc 1
    (Ảnh minh họa: William Perugini, Shutterstock)

    Không có một ai bắt chuyện với chàng trai mù, còn tôi cũng đang do dự: “Không biết có nên tiến về phía trước dắt anh ta hay không?” Thế nhưng ngay lúc đó tôi nhìn thấy, một người đàn ông trung niên đứng ở hàng đầu tiên đã rất nhanh gập cuốn sách đang đọc dở trên tay. Ông ấy bước về phía sau chàng trai mù xếp hàng. Những người còn lại cũng lần lượt lặng lẽ đứng về phía sau của chàng trai.

    Đứng cạnh tôi là một cô gái có mái tóc ngắn màu đỏ liếc nhìn chú chó chỉ đường, có lẽ cô sợ mùi thuốc lá ảnh hưởng đến thị giác của nó nên vội dập tắt điếu thuốc lá vừa mới châm xong. Lại có thêm một người nữa xếp hàng đợi xe, người này cũng lẳng lặng đứng phía sau. Những người xa lạ mặc dù không nói với nhau một lời nào nhưng lại rất hiểu ý của nhau, quả thực khiến tôi kinh ngạc.

    Cứ như vậy, cho đến khi xe buýt tới. “Đợi một chút…”, tôi vừa buột miệng nói chưa hết câu thì người tài xế đã rời khỏi ghế lái chuẩn bị bước xuống để dắt chàng trai mù lên xe. Chàng trai liền lịch sự từ chối: “Cám ơn ông, không cần đâu!” Chàng trai tiếp tục theo sự dẫn đường của chú chó, tự mình bước lên xe. Đúng lúc giờ cao điểm tan sở, trên xe khách đã chật kín người.

    Ngồi sau lưng tài xế, là một cậu bé khoảng 5-6 tuổi, cạnh đó là mẹ của cậu. Bà mẹ nhanh chóng bế bổng cậu bé ra khỏi chỗ ngồi để nhường ghế cho chàng trai kia. Chú chó chỉ đường nhìn lên thấy chỗ trống liền nhanh chóng dẫn chàng trai mù ngồi vào ghế, sau đó lặng lẽ nằm bên cạnh chủ. Tất cả những sự việc diễn ra này, chàng trai mù không hề biết.

    “Xin hỏi anh muốn đến đâu?” “Tôi muốn đến đường Moore.” “Vâng, thưa bệ hạ!” Câu trả lời đầy hài hước của tài xế khiến mọi người trong xe đều bật cười vui vẻ. Cứ thế chiếc xe chở đầy sự hân hoan vui vẻ của mọi người tiếp tục tiến về phía trước.

    Trên xe, mọi người đều thầm quan sát chú chó chỉ đường. Cho dù những lúc xe phanh gấp hay cua rẽ , chú chó cũng vẫn giữ được tư thế rất tập trung và mắt hướng nhìn về phía trước. Khác hẳn với những chú chó khác, không có ai có ý định đến vuốt ve hoặc dùng điện thoại để chụp nó.

    Bên cạnh tôi là cậu bé xếp nhường vị trí cho chàng trai mù, cậu lấy tay bẻ một nửa chiếc bánh định cho chú chó ăn, thế nhưng mẹ cậu bé đã nhanh chóng ngăn lại và nói nhỏ: “Chú chó đang làm công việc của nó, đừng làm ảnh hưởng đến nó.”  Nghe thấy vậy, cậu bé rút tay lại từ bỏ ý định cho chú chó ăn.

    Thành phố không quá lớn, rất nhanh đã đến trạm cần đến, chàng trai mù chào tài xế, sau đó cùng chú chó chỉ đường xuống xe. Không khí trầm lặng bao trùm trong xe. Còn tôi lúc đó cảm nhận sâu sắc được đằng sau tất cả những hành động ấy là sự yêu thương, tôn trọng không nói lên lời.

    Từ 6 cent nhìn ra sự tôn trọng lẫn nhau

    Dresden là thủ phủ của bang Saxony, cũng là trung tâm văn hóa, chính trị và kinh tế quan trọng của miền đông nước Đức. Cách đây không lâu, tôi đến thăm Dresden. Nơi đây đã để lại cho tôi một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

    Cách khách sạn nơi tôi nghỉ không đến 1km, có một cái siêu thị tên là Plus. Tôi đã cùng đồng nghiệp đi tới đó mua sắm một số đồ dùng sinh hoạt và tôi cũng tiện thể mua bao thuốc lá. Sau khi chọn được hai bao thuốc lá Davidoff, tôi đứng xếp hàng chờ tính tiền thanh toán. Nhân viên bán hàng nhanh chóng thao tác quét mã vạch, trên màn hình lập tức hiện ra số tiền thanh toán, hai bao thuốc lá tổng cộng là 6,2 Euro, chúng tôi thanh toán xong rồi ra về.

    Theo lịch trình, hai ngày tiếp theo chúng tôi sẽ đi tới tham quan trường đại học kỹ thuật Dresden. Trong lúc gấp quần áo, tôi phát hiện chiếc cà vạt của mình không biết từ lúc nào bị phai màu hỏng mất, bất đắc dĩ đành phải đi thật nhanh ra siêu thị Plus chọn một chiếc cà vạt.

    Khác với lần trước khi tôi đến mua, lần này mỗi nhân viên bán hàng trước khi quét mã vạch hàng hóa đều cầm một tấm hình chiếu vào mặt khách hàng để đối chiếu. Tôi thầm nghĩ: “Dùng loại biện pháp này để trợ giúp cục cảnh sát tra tìm tội phạm truy nã thì cũng chỉ là việc phí công vô ích.”

    Lúc tôi mang chiếc cà vạt tới, cô nhân viên bán hàng trung niên dáng người có phần hơi mập đột nhiên thốt lên một tiếng và nói với những nhân viên khác bằng tiếng Đức: “Này, chính là anh này!” Vừa nói dứt lời, mọi người lập tức đưa ánh mắt nhìn tôi, tôi ngay lập tức cảm thấy luống cuống, xòe hai tay ra ý nói với họ rằng mình không làm việc gì trái pháp luật cả. Nửa phút sau, tôi đi đến phòng chờ.

    Nhân viên siêu thị mang cho tôi một cốc nước rồi hướng về phía tôi nói lời xin lỗi chân thành, thái độ của nhân viên đó khiến tôi càng không hiểu gì!

    Chỉ chưa đầy một phút sau, một nhân viên quản lý tới ngồi đối diện tôi mà nói: “Cách đây hai ngày, vào buổi tối, anh đã từng đến siêu thị của chúng tôi mua hai bao thuốc lá Dresden. Lúc đó nhân viên bán hàng đã thu của anh 6,2 Euro. Nhưng lúc 8 giờ tối hôm đó siêu thị chúng tôi nhận được thông báo là từ 8 giờ 15 phút trở đi, mỗi một bao thuốc nhãn hiệu Dresden được giảm giá 3 cent. Thời gian tính tiền của anh hôm đó là 8 giờ 15 phút 17 giây. Nhưng khi ấy máy tính tiền của siêu thị lại bị trục trặc mất, nên đã không thể kết nối kịp thời dữ liệu giá đã giảm. Chúng tôi thành thật xin lỗi anh, chúng tôi phải trả lại cho anh số tiền thừa là 6 cent.”

    Sau khi nghe xong, tôi thực sự thấy thật kinh ngạc. Mặc dù chỉ có 6 cent, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng người Đức rất tôn trọng mình, cũng chính bởi 6 cent này, tôi lại càng thêm kính trọng người Đức hơn.

    Đối với người Đức, đồng tiền nên phải tiêu thì một đồng cũng không tiết kiệm. Nhưng với họ, nếu không phải tiền kiếm được từ lợi nhuận kinh doanh thì một đồng cũng không lấy, thái độ làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm. Tôi cho rằng chính điều này đã làm nổi bật tiêu chuẩn kinh doanh và thái độ xử thế của một dân tộc!

    Theo TrithucVN